.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1499" class="block_" lang="en">Trang 750# 1
Chương 1500: Tiệc mừng thọ Tiêu gia
Thương Phong quốc, Lưu Vân thành, Tiêu môn.
Lưu Vân thành hôm nay giống như trong ngày thường, trong bình yên tĩnh lặng lộ ra vài phần náo nhiệt.
Lưu Vân thành, đây là thành trì nhỏ nhất trong Thương Phong quốc, hiện giờ lại chỗ thành chỗ đặc biệt nhất ở Thiên Huyền đại lục, trong huyền đạo đã sớm không ai không biết đây là nơi Vân chân nhân trưởng thành.
Nhưng mà, Lưu Vân thành cũng không vì vậy mà có biến hóa gì dễ thấy, vẫn hẻo lánh yên bình giống như trước kia. Mỗi ngày đều sẽ có lượng lớn huyền giả của Thiên Huyền đại lục, thậm chí Huyễn Yêu giới đến thăm, triều bái nơi sinh ra của Vân chân nhân, nhưng đều chỉ đứng nhìn từ xa xa, tuyệt đối không dám có một chút quấy rầy và khinh nhờn đối với thành nhỏ yên tĩnh này.
Mà người của Lưu Vân thành, vì cấp bậc có hạn, hiếm có người nào trong bọn họ chân chính lý giải được ba chữ “Vân chân nhân” là khái niệm như thế nào ở đương thời.
Mà càng ít người biết được, Tiêu môn hiện giờ đang tụ tập nhân vật cao nhất của Thiên Huyền đại lục, thậm chí toàn bộ tinh cầu.
- Chúc thái gia gia phú khang vĩnh an, thọ tựa nam sơn... Mời thái gia gia uống trà.
Tiêu Liệt đang ngồi trong nội đường, trước đầu gối, Tiêu Vĩnh An đang đoan chính quỳ ở đó, nghiêm cẩn kính trà cho ông.
- Được, hài tử ngoan.
Tiêu Liệt cười hề hề nhận lấy, uống một hơi cạn sạch, trên mặt mang nụ cười ôn hòa.
Năm ấy ông mới hơn năm mươi tuổi, lại còn có tu vi Linh Huyền cảnh nhưng đã sớm hiện ra vẻ già nua, sau vì tin Vân Triệt chết đi mà gần như một đêm tóc bạc, nhưng hiện giờ, vào sinh nhật bảy mươi tuổi ông thế mà lại tóc đen râu đen, sắc mặt hồng nhuận, nhìn chừng bốn mươi mấy tuổi, so với năm đó đâu chỉ tưởng hai người.
Nơi này là Tiêu môn, là nơi Tiêu Liệt quyến luyến nhất, cho dù bị tổn thương cô phụ nhưng vẫn không nguyện rời đi lâu. Vân Triệt mang theo nữ nhi và chúng nữ, Tiêu Vân mang theo thê tử và nhi tử, đều đã sớm đến, chúc thọ kính trà cho ông.
-... Vô Tâm mời thái gia gia uống trà.
Sau Tiêu Vĩnh An, Vân Vô Tâm quỳ gối, cung kính kính trà.
Tiêu Liệt tiếp nhận tách trà, mỉm cười cảm thán nói:
- Bất tri bất giác, nữ nhi của Triệt nhi đã lớn như vậy rồi. Thời gian thật sự không đợi người mà.
Vân Vô Tâm chớp chớp mi, cười tủm tỉm nói:
- Nhưng mà thái gia gia lại càng ngày càng trẻ tuổi. Cho nên, thời gian vốn không đuổi kịp thái gia gia, tương lai thái gia gia còn có thật nhiều thật nhiều bảy mươi tuổi.
Tiêu Liệt thoải mái cười to:
- Ha ha ha ha, có thái tôn nữ ngoan như Tâm nhi, thái gia gia cũng không nỡ già quá nhanh.
Trong tiếng cười lớn, trà trong tay uống một hơi cạn sạch, ấm áp trong trà lại không dừng ở phế phủ, mà lan tràn toàn thân.
Hai tiểu tiểu bối kính trà xong, Vân Triệt nhìn về phía Tiêu Vân, Tiêu Vân cũng nhìn về phía hắn, mỉm cười nói:
- Đại ca mời trước đi.
Mặc dù Vân Triệt không phải họ Tiêu, nhưng ở trong mắt Tiêu Vân, Vân Triệt không thể nghi ngờ không hề khác huynh đệ ruột thịt.
- Được!
Vân Triệt cũng không chối từ, đi nhanh về phía trước, châm trà nâng tách, quỳ ở trước mặt Tiêu Liệt:
- Tôn nhi Vân Triệt, mời gia gia uống trà, hy vọng gia gia phúc hạnh tề thiên, vạn thọ vô cương.
Lời chúc thọ đơn giản giản dị, từng chữ vang vang. Trên đời này có bao nhiêu người có thể để cho hắn cam tâm tình nguyện, quy củ quỳ gối như vậy?
Trừ bỏ phụ mẫu, chỉ có Tiêu Liệt.
Tiêu Liệt tiếp nhận tách trà, nhưng không uống luôn mà nhìn Vân Triệt, đột nhiên thở dài:
- Triệt nhi... năm đó sau khi Ưng nhi qua đời, thật ra ta đã từng oán trách cháu, thậm chí từng có hận. Lúc này... có được lại là hồi báo với phúc trạch vạn lần. Có thể có được tôn nhi như cháu, là may mắn cả đời ta.
Vân Triệt lại lắc đầu, nói nhỏ:
- Tiêu thúc thúc, Tiêu thẩm thẩm, còn có nãi nãi đều vì cháu mà qua đời, gia gia nên oán cháu, hận cháu, nhưng lại chưa bao giờ có một ngày, một khắc vứt bỏ và khinh thường cháu, mà nuôi nấng cháu bình an lớn lên, đối đãi càng hơn Linh Tịch, tuy rằng làm chuyện sai lầm cũng không nỡ trách phạt, vì cháu nhận hết mắt lạnh, vì cháu nén giận, càng vì huyền mạch của cháu... gia gia từng lấy “Liệt” làm thanh danh bên ngoài lại không biết cúi đầu cầu xin bao nhiêu người.
- Hiện giờ tất cả cũng không phải là hồi báo phúc trạch, mà chính là hậu bối thân đã trưởng thành tẫn hiếu như chuyện đương nhiên với gia gia... Còn rất xa cũng không bằng một phần vạn ơn trời dưỡng dục của gia gia.
- Cuộc đời này có thể gặp được gia gia, là may mắn trong đời của Vân Triệt cháu.
Tiêu Liệt mỉm cười... năm đó bóng dáng nhu nhu nhược nhược, luôn luôn được ông che chở dưới cánh chim kia giống như gần ngay trước mắt, giống như mới hôm qua, mà hiện giờ, thời gian mười mấy năm ngắn ngủi, hắn thế mà lại đã đứng ở trên độ cao giống như thần thoại, nhìn xuống vạn linh đại lục.
Nhưng hắn lại vẫn không hề thay đổi, quỳ đầu gối giống như lúc thiếu niên.
Bên người Vân Triệt, Thương Nguyệt chân thành bái:
- Tôn tức Thương Nguyệt, mời gia gia uống trà.
Vân Triệt với Hạ Khuynh Nguyệt thành hôn trước, Thương Nguyệt sau, nhưng ở trong mắt mọi người, Thương Nguyệt mới là chính thê của Vân Triệt. Kể cả tiểu Yêu Hậu đều phải dùng “Tỷ tỷ” để xưng hô.
Tại vị nhiều năm, Thương Nguyệt đã sớm không còn non nớt như lúc trước, giơ tay nhấc chân đều là vẻ đế vương. Mà cái tên “Chính thê của Vân Triệt” càng làm cho nàng không phải đơn giản là “Nữ đế Thương Phong” như vậy, địa vị cao thượng cũng không phải hoàng đế nào của Thiên Huyền đại lục có thể sánh bằng.
Tiêu Liệt nhìn Thương Nguyệt, cười vui vẻ nói:
- Thương Nguyệt, tuy rằng quốc sự làm trọng, nhưng cháu với Triệt nhi dù sao đã thành hôn mười mấy năm, là nên có một hài tử, đây cũng vì kéo dài huyết mạch cho Thương Phong hoàng thất.
-... Dạ, Nguyệt nhi nhớ kỹ.
Thương Nguyệt khẽ cúi đầu xuống, đôi mắt đẹp lặng yên liếc nhìn Vân Triệt.
- A... cháu và Nguyệt nhi nhất định nỗ lực, nỗ lực.
Vân Triệt vội vàng nói, nhưng trong lòng hơi sầu khổ.
Sau khi chiếm được Long thần huyết mạch, nhất là tủy long thần, mặc dù bản chất của hắn vẫn là nhân loại, nhưng thân thể lại luôn luôn càng ngày càng tiến tới rồng... càng chính xác mà nói, là long thần, ở thời đại thượng cổ đều là tồn tại tối cao trong long tộc.
Long bản tính dâm, cho nên Vân Triệt tuyệt đối là một nam nhân chăm chỉ. Nhưng đồng thời long tộc rất khó có hậu... long tộc càng cao cấp càng là như thế.
Bắt đầu từ rất nhiều năm trước, Vân Triệt đã mơ hồ phát giác ra một điểm này.
Thương Nguyệt là đế của Thương Phong, tiểu Yêu Hậu là chúa tể của Huyễn Yêu, thật ra các nàng đều muốn có một con nối dòng với Vân Triệt, nhưng nhiều năm lại thủy chung không thể như ý nguyện.
Vân Triệt thậm chí đã lặng lẽ dùng linh dược có thể khiến cho nữ tử trăm phần trăm thụ thai... Nhưng mà lập tức linh nghiệm khi dùng ở trên người Tiêu Vân và Thiên Hạ Đệ Thất, ở trên người hắn lại hoàn toàn không có hiệu quả!
Điều này cũng thật sự khiến cho hắn không cách nào không buồn bực.
Xem ra chỉ có phương pháp xử lý cần phải chăm chỉ hơn trước kia thêm nữa mới được... Vân Triệt thầm hạ quyết tâm: Không biết hài tử thứ hai của mình sẽ sinh ra với ai, có phải đáng yêu giống như Vô Tâm không?
Xoẹt...
Ý niệm vừa thoáng qua, thân thể hắn đột ngột run lên... trái tim như bị cây kim châm nhiễm độc xuyên qua, đau tận nội tâm.
Sao... sao lại thế này...
Bởi vì mặt Vân Triệt nhìn Tiêu Liệt, cho nên không bị ai chú ý tới hắn khác thường trong khoảnh khắc này.
Sau Thương Nguyệt là tiểu Yêu Hậu kính trà. Ở đây ngoại trừ Thương Nguyệt ra, nàng là nữ tử duy nhất thành hôn với Vân Triệt, nhưng tình huống có chỗ khác biệt... Dù sao hậu nhân của bọn họ là phải lấy “Huyễn” làm họ, là đứng đầu Huyễn Yêu tương lai.
Tiêu Liệt cười vui vẻ dặn dò:
- Thải Y à, hiện giờ Huyễn Yêu giới bình yên, không còn cần phải lo lắng tai họa và rắc rối, cháu cực khổ trăm năm, cũng nên nghỉ ngơi được rồi. Sớm ngày sinh hạ con nối dòng với Vân Triệt, cũng tiện sớm ngày bồi dưỡng Yêu Hoàng đời sau.
- Dạ.
Tiểu Yêu Hậu thật cung kính đáp ứng.
Sau Tiểu Yêu Hậu là Sở Nguyệt Thiền. Mặc dù nàng chưa thành hôn với Vân Triệt, nhưng là nữ tử duy nhất có hậu với Vân Triệt, địa vị ở Vân gia, Tiêu gia tự nhiên không giống bình thường. Đối mặt với Sở Nguyệt Thiền, thần sắc của Tiêu Liệt cũng theo đó mà thay đổi, nói:
-Nguyệt Thiền, Triệt nhi nó có lỗi với cháu rất nhiều, Vân gia, Tiêu gia ta càng nợ cháu vô số, cả đời này Triệt nhi có thể có cháu làm bạn, cực kỳ may mắn.
- Triệt nhi, tuy rằng ta biết rõ các cháu đã sớm không câu nệ lễ nghi thế tục, nhưng mà Vân gia và Tiêu gia ta dù sao cũng là nơi thế tục, gia gia vẫn hy vọng nhìn thấy cháu có thể thuận lợi vui vẻ cưới Nguyệt Thiền vào cửa, cho con bé danh phận.
- Ha ha ha ha, lời phụ thân nói không sai.
Vân Triệt vừa định đáp lại, một tiếng cười to truyền đến, Vân Khinh Hồng và Mộ Vũ Nhu sóng vai bước vào, sau quỳ lạy chúc thọ, tiếp lời nói:
- Triệt nhi, lời gia gia nói đó là lời vi phụ nói. Không chỉ có Nguyệt Thiền, Tuyết Nhi cũng đã sớm có hôn ước với con, đã kéo dài mấy năm, còn có Linh Nhi, con bé từ Thương Vân đại lục tới làm bạn với con nhiều năm như vậy, con chuẩn bị kéo dài tới khi nào.
Mộ Vũ Nhu cười nói:
- Còn có Linh Tịch và Tiên Nhi. Linh Tịch không cần nói nhiều, Tiên Nhi chính là phượng hoàng chi nữ người người ngưỡng mộ ao ước, hiện giờ toàn bộ đại lục đều biết con bé là thị nữ bên người con, tương lai muốn gả cho người cũng khó khăn, con cũng không thể cả đời để cho con bé làm thị nữ đi.
Lời này khiến Phượng Tiên Nhi giật nảy mình, run giọng nói:
- Tiên Nhi có đức có tài gì... Tiên Nhi có thể ở bên người thiếu gia làm nô tỳ, đã là may mắn cả đời, sao có thể... sao có thể...
Nàng cúi thấp đầu, không dám chạm vào ánh mắt của bất kỳ ai.
Mộ Vũ Nhu mỉm cười nói:
- Tiên Nhi, khi Triệt nhi mất mát nhất, là con một tấc không rời ở bên cạnh nó, con tâm linh thiện lương tinh thuần, chúng ta đều thấy rõ con đối xử tốt với Triệt nhi, nếu con có thể vào Vân gia chúng ta, thường xuyên làm bạn bên cạnh Triệt nhi, chúng ta làm phụ mẫu cao hứng còn không kịp.
Mộ Vũ Nhu tiếp tục nói:
- Triệt nhi, nếu như con ngại tục lễ, vậy gật đầu một cái, còn thừa lại để cho chúng ta đến xử lý là được rồi. Con dù sao không phải là nữ tử, danh phận thứ này đối với nữ tử mà nói còn quan trọng hơn nhận biết của con.
Ánh mắt Vân Triệt nhìn về phía Sở Nguyệt Thiền, Phượng Tuyết Nhi, Tô Linh Nhi, Tiêu Linh Tịch, Phượng Tiên Nhi... hắn thấy được thần sắc của các nàng thay đổi, cho dù là Sở Nguyệt Thiền tính tình lạnh nhạt nhất, từ trong đôi mắt nàng, hắn đều thấy được quang hoa tươi đẹp ẩn dưới lặng yên.
Hắn nhẹ nhàng gật đầu, mỉm cười nói:
- Được, tất cả đều nghe theo gia gia và cha nương làm chủ.
Vân Khinh Hồng mỉm cười, Mộ Vũ Nhu càng mặt cười tươi như hoa:
- Có thế này mới ngoan chứ. Triệt nhi và Tuyết Nhi đã sớm định ra hôn ước, mà cuối tháng sau chính là thu ấm, là thời gian không thể tốt hơn, thời gian chuẩn bị cũng đủ, Vân gia chúng ta sẽ thuận lợi vui vẻ cưới Tuyết Nhi vào cửa.
- Nương...
Cánh môi Phượng Tuyết Nhi khẽ mím, cho dù nàng đã sớm là phượng hoàng thần nữ cao không thể chạm trong mắt người đời, nhưng ở dưới cảnh tượng này vẫn lòng xao động ngượng ngùng.
Mộ Vũ Nhu tiếp tục nói:
- Còn có Tiên Nhi, con và Tuyết Nhi cùng từ nhất mạch, sẽ làm hồi môn cho Tuyết Nhi có được không?
Trong lòng Mộ Vũ Nhu hiển nhiên đã sớm có cân nhắc, Phượng Tiên Nhi nhỏ tuổi nhất, có sùng bái với ngưỡng mộ sâu tận xương tủy, vượt trên tất cả đối với Vân Triệt, ở trước mặt Vân Triệt, thậm chí chúng nữ đều tự cho mình là thị nữ. Nếu để cho nàng trực tiếp gả vào Vân gia, nàng ngược lại sẽ không biết nên làm như thế nào.
- A....
Phượng Tiên Nhi khẽ kêu lên, hai tay rất khẩn trương nắm vạt váy, gương mặt ửng đỏ:
- Ta... ta...
Mộ Vũ Nhu cười nói:
- Tiên Nhi, chính ngươi nguyện ý cả đời hầu hạ ở bên cạnh Vân Triệt, còn cha nương ngươi thì sao? Coi như là vì cho cha nương ngươi một công đạo cũng được. Chính là... hơi ủy khuất ngươi.
- Không, không ủy khuất...
Phượng Tiên Nhi thật dùng sức lắc đầu, cảm giác hư ảo còn không chân thật hơn cả cảnh trong mơ này khiến cho nàng gần như mất đi năng lực suy xét... Cuối cùng, đầu nàng cúi xuống thật sâu, giọng như muỗi kêu:
- Tất cả, nghe theo... phu nhân làm chủ.
- Ha ha, bây giờ còn gọi “Phu nhân” thì thôi, hai tháng sau cần phải giống như Tuyết Nhi cùng sửa miệng.
Vân Khinh Hồng cười to nói, một câu nói ngắn ngủi khiến rặng mây đỏ trên mặt Phượng Tiên Nhi kéo dài tận cổ, trái tim càng gần như muốn nhảy ra ngoài.
- Về phần hôn kỳ cụ thể, ngày mai ta sẽ đi thương nghị với Phượng lão huynh.
Vân Khinh Hồng mới vừa dứt lời, một tiếng cười bao hàm uy nghiêm đã truyền đến:
- Ha ha ha ha, không cần ngày mai, hôm nay có thể định ra.
- Phụ vương!
Phượng Tuyết Nhi chuyển mắt qua, cười nhẹ ra tiếng.
Phượng Hoành Không sải bước đi nhanh tới, cúi đầu thật sâu với Tiêu Liệt:
- Tiêu lão gia tử, Thần Hoàng Phượng Hoành Không đặc biệt đến chúc thọ!
Luận về tuổi tác, hắn còn hơn Tiêu Liệt mấy trăm tuổi, nhưng vì quan hệ giữa nữ nhi với Vân Triệt, bối phận của hắn trực tiếp thấp xuống một tầng.
Nhất là... bảy mươi tuổi, đừng nói thần giới, ở cấp bậc cao cấp của Thiên Huyền đại lục này đều vốn không tính là “Thọ”, đối với nhân vật cấp bậc như Phượng Hoành Không mà nói, đời này đây vẫn là lần đầu tiên đi mừng thọ dưới năm trăm tuổi.
Nhưng mà... Tiêu Liệt bình thường đi nữa vẫn chính là gia gia của Vân Triệt!
- Phụ vương, sao người lại tới đây?
Phượng Tuyết Nhi nói.
Phượng Hoành Không nói:
- Không chỉ có ta, bốn phương tám hướng này đang có vô số người đang chạy vội tới, hơn nữa can đảm đến đây không có một ai không phải là nhân vật có uy tín danh dự.
“...” Vân Triệt đưa tay vỗ trán, bất đắc dĩ nói:
- Đám người này...
Vân Khinh Hồng mỉm cười nói:
- Ha ha, đây cũng là chuyện đương nhiên thôi. Hiện giờ cho dù Thiên Huyền đại lục hay Huyễn Yêu giới, chỉ cần là chuyện có liên quan đến con, ai dám không coi trọng. Hôm nay là sinh nhật bảy mươi tuổi của phụ thân, cho dù không hề công khai ra, nhưng sao bọn họ lại không biết với không để ý được.
Vân Khinh Hồng hiển nhiên không kinh ngạc và để ý tới chuyện này, ngược lại nói thẳng:
- Xem ra, Phượng huynh cũng không có dị nghị gì đói với hôn kỳ của Tuyết Nhi và Triệt nhi?
Phượng Hoành Không cười nói:
- Đương nhiên, thế lực các đại tông phái của đại lục đều đã chờ đợi hôn kỳ của hai đứa hồi lâu, nếu như tin tức này tản ra, sợ rằng sẽ náo nhiệt một phen rất lâu.
Vân chân nhân với Phượng Hoàng thần nữ, chia ra là tồn tại tối cao đại biểu cho nam tử với nữ tử của Thiên Huyền đại lục, hai người chính thức lập gia đình, không thể nghi ngờ sẽ là chuyện quan trọng cực lớn của huyền giới Thiên Huyền đại lục.
- Định ra chuyện của Tuyết Nhi và Tiên Nhi, còn có Nguyệt Thiền, Linh Tịch, Linh Nhi...
Mộ Vũ Nhu nhìn các con dâu tương lai trước mắt, trên mặt cười tủm tỉm.
- Chuyện Linh Tịch, trước không cần phải gấp.
Tiêu Liệt nói, thần sắc giống như có phần nghiêm túc.
Câu nói này của ông, thêm vào giọng điệu hơi lạnh nhạt khiến ý cười của Mộ Vũ Nhu hơi cứng đờ, Tiêu Linh Tịch vốn tim đập rộn lên cũng đột nhiên quay đầu, có phần không biết làm sao.
Trong lòng Vân Triệt cũng giật giật, suy đoán một chút, cuối cùng vẫn nói thẳng ra:
- Gia gia, chuyện của cháu với Linh Tịch... Có phải gia gia vẫn còn có khúc mắc không?
Trong sảnh nhất thời yên tĩnh không ít. Tuy rằng Vân Triệt và Tiêu Linh Tịch là thanh mai trúc mã, làm bạn lớn lên, tình cảm sâu đậm, cho dù bọn họ không hề có bất cứ quan hệ huyết thống gì, nhưng dù sao... trước khi Vân Triệt mười sáu tuổi, ở trong nhận thức của Lưu Vân thành, nàng là tiểu cô của Vân Triệt.
Tiêu Liệt lắc lắc đầu, sau đó nhẹ nhàng thở dài:
- Không phải là khúc mắc, là không nỡ.
Vân Triệt sửng sốt:
- Hả... gia gia hy vọng Linh Tịch làm bạn nhiều thêm vài năm nữa sao? Vậy gia gia không cần lo lắng, tương lai cho dù như thế nào, gia gia đều sẽ không mất đi Linh Tịch.
Vào lúc này Tiêu Liệt đột nhiên nở nụ cười, trong vui vẻ lại mang theo vài phần bỡn cợt
- Không phải chuyện này, ta muốn nghe ngươi gọi “Gia gia” thêm nhiều năm nữa, gọi “Nhạc phụ” quá sớm, ta sợ không thích ứng được, ha ha ha ha ha ha...
Giọng nói vừa dứt, nhìn sắc mặt ngơ ngác của Vân Triệt, Tiêu Liệt đã thoải mái cười ha hả.
Mọi người đều thất thần, sau đó cười vang, một lúc lâu không thôi.
- Cha thật là.
Tiêu Linh Tịch quở khẽ một tiếng, nàng vụng trộm liếc nhìn Vân Triệt, cũng nhẹ nhàng nở nụ cười
Bên chỗ Vân Triệt kính trà xong, Tiêu Vân đã lập tức mang theo thê tử Thiên Hạ Đệ Thất tiến tới trước, kính trà xong, lại không đứng dậy, sau đó ngửa đầu nói:
- Gia gia, thật ra hôm nay cháu và Thất muội còn có một tin tức tốt muốn nói cho ông.
- Hả?
Tiêu Liệt nở nụ cười.
Bên kia, cánh môi Tô Linh Nhi hơi vểnh lên... Hiển nhiên nàng đã biết Tiêu Vân muốn nói gì.
Tiêu Vân nắm lấy tay Thiên Hạ Đệ Thất, khó kiềm chế kích động nói:
- Thất muội nàng đã... lại có thai.
Hai tay Tiêu Liệt căng thẳng, sau đó trực tiếp kích động lên:
- Hả!? Thật không... thật không?
- Vâng!
Thiên Hạ Đệ Thất nở nụ cười, thoải mái nói:
- Hơn nữa đã có hai tháng, cháu và Vân ca ca còn tìm Linh Nhi kiểm tra... là nữ hài, đã khiến Vân ca ca vui vẻ hỏng rồi.
- Hi hi hi hi.
Tiêu Vân ngây ngô cười không thôi. Từ sau khi Vân Triệt tìm được Vân Vô Tâm, Tiêu Vân nằm mộng đều đòi nữ nhi.
Tiêu Liệt kích động không thôi, bước chân hỗn loạn, hai tay vặn vẹo cũng không biết nên để vào đâu:
- Tốt... tốt, nữ hài tốt, nữ hài tốt. Như thế... Vân nhi đã trai gái song toàn, tốt... tốt... cha cháu và tổ mẫu cháu ở trên trời có linh thiêng, nhất định rất cao hứng, rất cao hứng.
Ông kích động, vui sướng bắt đầu nói năng hơi lộn xộn, hai mắt cũng phủ kín một tầng sương mù.
Ông từ u ám cô độc, đến tìm về Tiêu Vân, rồi đến nhìn thấy tôn nhi của mình trai gái song toàn... cả đời ông đã thật sự tất cả thỏa mãn, không còn cầu mong gì.
Vân Triệt cười nói:
- Gia gia, thái tôn nữ sắp xuất thế của người chính là nữ hài đầu tiên trong một lứa này của Tiêu gia, để cho người lấy tên cho con bé đi có được không?
Tiêu Vân lập tức gật đầu:
- Đúng đúng! Chuyện này đương nhiên phải giao cho gia gia.
“...” Tiêu Liệt không lắc đầu cự tuyệt, ông hòa hoãn mấy giây, cuối cùng nhịn được kích động, thoáng suy tư, nói:
- Lấy tên... “Vĩnh Ninh” đi.
Thiên Hạ Đệ Thất nở nụ cười:
- Vĩnh An... Vĩnh Ninh... cháu thay nữ nhi Vĩnh Ninh của cháu, cảm tạ thái gia gia lấy tên cho.
Tiêu gia hôm nay không thể nghi ngờ là song hỉ lâm môn. Tiêu môn nho nhỏ, nhà không lớn, lại không lúc nào không cười nói hoan hô.
Lúc này, thủ vệ trước cửa chính vội vàng tới đưa tin:
- Chí Tôn hải điện Tử Cực, Thương Lan quốc chủ, Thiên Hương quốc chủ đều mang lễ trọng đến, cầu kiến Tiêu trưởng lão.
Vân Triệt khoát tay chặn lại:
- Để cho bọn họ chờ ở bên ngoài đi, không được tiến vào, cũng không được ồn ào... tốt nhất bỏ lễ xuống rồi cút luôn đi.
Tiêu Liệt thích yên tĩnh nhất, đám người này thanh thế to lớn tiến đến, vốn chính là vỗ mông ngựa vỗ lên chân ngựa.
Tiêu Liệt lại khoát tay, cười vui vẻ nói:
- Không cần. Để cho tất cả bọn họ đi vào đi. Bọn họ cũng đều vì ta mà đường xa đén, sao ta có thể mất lễ số.
Vân Triệt gật đầu:
-Được, vậy theo ý tứ gia gia.
Khó có được Tiêu Liệt có tâm tình và nhã hứng đãi khách, Vân Triệt lập tức tạm rời đi, nếu như hắn ở đó, “Khách quý” đường xa mà đến này đừng nói chúc thọ, đoán chừng ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Sở Nguyệt Thiền đi đến bên người Vân Triệt, nhẹ nhàng nói:
- Vân Triệt, ta đã quyết định về Băng Vân tiên cung, vẫn là nơi đó thích hợp nhất với ta.
Mắt Vân Triệt sáng lên:
- Hả? Nàng chuẩn bị tiếp nhận vị trí cung chủ?
Sở Nguyệt Thiền ở Băng Vân tiên cung hơn mười năm, biết Băng Vân tiên cung quá sâu, lại còn có cảm tình sâu đậm. Làm đứng đầu Băng Vân thất tiên năm đó, tư lịch, danh vọng của nàng đều không ai có thể bằng. Hơn nữa nàng dưới sinh mệnh thần thủy của Vân Triệt mà tu vi thành thần đạo, nếu như về Băng Vân tiên cung, chắc chắn trở thành tồn tại quan trọng nhất.
Sở Nguyệt Thiền lại lắc đầu:
- Thiên Tuyết và Nguyệt Ly thật sự có ý đó, nhưng bị ta cự tuyệt. hưng mà ta đã đáp ứng tạm thời nhậm chức phó cung chủ.
- Cũng được.
Trên mặt Vân Triệt lộ ý cười, hiện giờ Vân Vô Tâm đã lớn lên, không cần nàng làm bạn quá nhiều, Băng Vân tiên cung thật sự là chỗ thích hợp với nàng.
Băng Thiền tiên tử đã từng gây nên Thương Phong oanh động quay về Băng Vân tiên cung, tự nhiên sẽ là tin tức trọng đại oanh động huyền giới.
- Tỷ phu!
Giọng Hạ Nguyên Bá truyền đến từ xa xa, tập trung vào khí tức chỗ Vân Triệt, bóng dáng khổng lồ của hắn nhanh chóng đi đến trên không, rơi vào trước người Vân Triệt:
- Hôm nay là tiệc mừng thọ bảy mươi của Tiêu gia gia... Đệ không tới trễ đó chứ?
Cảm nhận khí tức chung quanh một phen, hắn không tự kiềm chế được nói lầm bầm:
- Lại náo nhiệt như thế.
- Đúng vậy, quá mức náo nhiệt.
Vân Triệt hơi bất đắc dĩ bĩu môi, sau đó giống như vô tình đưa tay mân mê món đồ đeo trên cổ.
Ánh mắt của Hạ Nguyên Bá cũng tự nhiên di động theo, sau đó nghi ngờ nói:
- Đây là... lưu âm thạch?
Vân Triệt lập tức gật đầu, sau đó nâng ba viên lưu âm thạch lên nói:
- Đây là lễ vật Vô Tâm tặng cho ta, là con bé tự mình tìm ra, tự mình làm thành! Rất xinh đẹp đúng không!
- A...
Hạ Nguyên Bá có phần không hiểu vì sao Vân Triệt đột nhiên trở nên hưng phấn.
- Ngươi nghe nè...
Vân Triệt dùng ngón tay day nhẹ, chạm nhẹ vào lưu âm thạch ở chính giữa có hình trái tim, nhất thời, giọng nói ngọt ngào yêu kiều của Vân Vô Tâm vang lên:
- Phụ thân, Vô Tâm nhớ phụ thân.
Miệng Vân Triệt nhếch lên, không tự kiềm chế được nở nụ cười. Hạ Nguyên Bá trừng mắt nhìn, sau đó rất có cảm xúc nói:
- Đúng là... có phần làm cho người ta hâm mộ.
Vân Triệt cười tủm tỉm nói:
- Đúng không! Cho nên, Nguyên Bá đệ cũng nhanh chóng đi tìm nàng dâu đi, sau đó lại sinh vài oa nhi, đệ sẽ thấy cả thế giới đều không giống.
Hạ Nguyên Bá hơi rụt cổ lại, giống như trước đây không chút do dự phản kháng:
- Vẫn thôi đi, nữ nhân phiền toái nhất, vẫn một mình tốt hơn.
- Kể cả chính đệ không gấp gáp, nhưng cha đệ cũng đã sớm gấp gáp.
Vân Triệt vỗ vỗ bả vai Hạ Nguyên Bá, lấy tư thế người từng trải nói.
- Chuyện này... vẫn để sau này hãy nói đi.
Hạ Nguyên Bá vẫn lắc đầu, từ sau khi Bá Hoàng thần mạch của hắn chân chính thức tỉnh, hắn đã trở thành kẻ si huyền đạo rõ đầu rõ đuôi, đều cơ bản không hề có hứng thú lớn đối với tất cả.
- Nói đi nói lại, tỷ phu, có một chuyện, đệ vẫn luôn luôn rất muốn hỏi huynh.
- Hả?
Hắn cảm giác được ánh mắt của Hạ Nguyên Bá trở nên có phần trầm trọng phức tạp.
Hạ Nguyên Bá khẽ hít một hơi, nói:
- Đệ muốn hỏi... có phải huynh... biết tỷ tỷ của đệ ở chỗ nào không? Hoặc là, huynh đã gặp tỷ ấy?
“...” Vân Triệt thu liễm tất cả biểu cảm, suy nghĩ một chút nói:
- Tại sao đệ lại hỏi như vậy?
Phản ứng của Vân Triệt cơ bản đã xem như cho Hạ Nguyên Bá một câu trả lời, hắn nghiêm túc nói:
- Trước kia tuy rằng huynh luôn luôn nói tỷ tỷ có trời phù hộ, không có chuyện gì, cũng luôn luôn không hề lo lắng, nhưng vẫn một mực đều chưa từng ngừng dùng đủ loại phương pháp tìm kiếm và điều tra tin tức. Nhưng mà từ sau khi huynh trở về từ thần giới, huynh sẽ không tự mình hoặc sai ai đó tìm kiếm tung tích của tỷ tỷ ở tông môn của Thiên Huyền đại lục với Huyễn Yêu giới... Hơn nữa lúc đó khi huynh nói với đệ rằng tỷ tỷ nhất định bình yên vô sự, ánh mắt với giọng điệu của huynh đã có khác trước.
Hạ Nguyên Bá từng trải qua vô số mưa gió, Bá Hoàng thần mạch thức tỉnh, lại trở thành thánh đế của Hoàng Cực thánh vực, tâm tính của hắn đã sớm mất đi vẻ ngây ngô non nớt, trở nên càng ngày càng thêm tinh tế.
Vân Triệt trầm mặc đi, sau đó cuối cùng nói:
- Đệ nói không sai, ta thật sự từng gặp Khuynh Nguyệt.
Thân hình Hạ Nguyên Bá chấn động, sau đó chợt tiến lên trước một bước, kích động nói:
- A? Tỷ tỷ bây giờ đang ở đâu? Tình huống của tỷ ấy như thế nào? Có phải... bị ủy khuất gì không, bị người khi dễ gì không?
Vân Triệt nói:
- Nàng ở ngay tại thần giới. Tình huống của nàng rất tốt, đệ hoàn toàn không cần phải lo lắng. Tu vi hiện giờ của nàng ấy, còn có địa vị ở thần giới đều cao hơn tình huống khoa trương nhất mà đệ có thể tưởng tượng được. Chính là, nàng ấy không cách nào quay về.
Hạ Nguyên Bá bật thốt lên hỏi:
- Vì sao? Tỷ ấy ở bên đó đã xảy ra chuyện gì? Hiện giờ tỷ ấy rốt cuộc như thế nào? Vì sao không thể trở về?
- Tình huống rất phức tạp, trong khoảng thời gian ngắn ta khó có thể nói rõ.
Vân Triệt chỉ có thể trả lời như thế. Hạ Nguyên Bá đã là tồn tại ở tầng cao nhất ở Lam Cực tinh, nhưng vị diện thần giới cường đại với cách sinh tồn kia, vẫn không phải Nguyên Bá có thể tưởng tượng được:
- Nhưng mà có một điểm ta rất tin tưởng nói cho đệ biết, nàng ấy không phải không định trở về, không muốn trở về, càng chưa bao giờ bỏ qua mọi người, mà là có nguyên nhân đặc thù.
Vân Triệt nói:
- Đúng rồi. Ở thần giới, Khuynh Nguyệt đã như ý nguyện tìm được mẫu thân.
Thân thể Hạ Nguyên Bá lại chấn động, phản ứng kịch liệt còn hơn vừa rồi
- Huynh nói... tỷ tỷ tìm được nương? Đây là sự thật... đây là sự thật!?
Vân Triệt gật đầu:
- Ừm. Chẳng những tìm được, hơn nữa đoàn tụ, cùng nhau sinh hoạt chung một chỗ.
Chính là...
Hạ Nguyên Bá siết chặt hai tay, sắc mặt ở dưới kích động mãnh liệt mà trở nên đỏ đậm, môi hắn mấp máy, còn muốn hỏi nhiều điều lắm, nhưng nhất thời không biết nên hỏi cái gì trước, cuối cùng khàn giọng nói:
- Nương và tỷ tỷ ở đâu... Đệ muốn đi thần giới tìm hai người, đệ sẽ đi ngay bây giờ!
Câu trả lời của Hạ Nguyên Bá hoàn toàn giống như Vân Triệt suy nghĩ. Hắn lắc đầu nói:
- Không được.
-... Vì sao?
Hạ Nguyên Bá nỗ lực áp chế cảm xúc có phần không khống chế được.
- Đệ mới ăn sinh mệnh thần thủy, tu vi vừa vào Thần Nguyên cảnh, ở Thiên Huyền đại lục đã là tồn tại tối cao, nhưng ở thần giới vị diện kia, cường giả đáng sợ cũng không phải đệ có khả năng tưởng tượng được. Tỷ tỷ đệ không cách nào trở về, hơn nữa mấy lần nói rõ ta cố gắng đừng lộ ra tin tức gì liên quan đến nàng ấy với đệ... đệ nên đại khái hiểu được nguyên nhân.
Hạ Nguyên Bá: “...”
Nhìn thần sắc của Hạ Nguyên Bá, Vân Triệt lại mỉm cười:
- Ha ha, tình thế cũng không nghiêm trọng như vậy. Như thế này đi, Nguyên Bá, đệ cho bản thân thời gian hai năm, hai năm sau, nếu như đệ có thể đứng vững gót chân ở Thần Nguyên cảnh, ta sẽ dẫn đệ đi thần giới gặp nàng ấy, có được không?
- Được!
Hạ Nguyên Bá không hề suy nghĩ, lập tức đáp ứng.
Hết quyển 14
Quyển 15: Vạn niệm thành ma