Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1499 - Chương 1501: Lại Vào Hư Vô

. ._750__2" class="block_" lang="en">Trang 750# 2

 

 

 

Chương 1501: Lại vào hư vô



Chỗ thần giới kia thật sự không thích hợp với Hạ Nguyên Bá hiện giờ. Hơn nữa thần giới hiện giờ đang đối mặt với kiếp nạn ma thần sắp về thế, có quá nhiều chuyện không xá định được, hắn sẽ không cho phép Hạ Nguyên Bá đi thần giới vào lúc này.

Hai năm... coi như tạm thời ước định đi.

Hạ Nguyên Bá rời đi không lâu, lại một người đi thẳng đến chỗ hắn, từ rất xa đã kêu lên:

- Vân huynh đệ, đã lâu không gặp! Muốn gặp ngươi một lần thật sự không dễ à.

Người tới một thân anh khí, khuôn mặt cương nghị tuấn lãng, khí chất cực kỳ bất phàm, rõ ràng là Tô Chỉ Chiến thiếu gia chủ Tô gia trong mười hai gia tộc thủ hộ Huyễn Yêu.

Năm đó đối mặt với thế lực Hoài Vương, hắn đã từng sóng vai mà chiến với Vân Triệt, cũng là người giao hảo nhất với Vân Triệt trong lứa trẻ tuổi của mười hai gia tộc thủ hộ.

- Chỉ Chiến huynh, ngay cả ngươi cũng đến đây.

Vân Triệt có phần dở khóc dở cười.

Tô Chỉ Chiến từ trên không trung hạ xuống, cười lớn một tiếng nói:

- Ha ha, nếu như không có Tiêu tiền bối, đã không có Vân huynh đệ năm đó, như thế tính toán ra, Tiêu tiền bối chính là đại ân nhân của toàn bộ Huyễn Yêu giới chúng ta, thân là người thủ hộ của Huyễn Yêu hoàng tộc, sao có thể không tới.

Vân Triệt liếc mắt đánh giá hắn từ trên xuống dưới, nói:

- Nhìn dáng vẻ của ngươi, trừ bỏ chúc thọ gia gia ta, chắc còn có chuyện gì khác đi?

Tô Chỉ Chiến nói, nụ cười trên mặt có phần “Dè dặt”:

- Quả nhiên không gạt được Vân huynh đệ, nghe nói lại có mấy tháng, lệnh ái đã tròn mười lăm tuổi, như thế cách độ tuổi kết hôn cũng chẳng qua chỉ có mười mấy tháng ngắn ngủi.

Vân Triệt: “...”

- Khuyển tử Hàn Lâu mới vừa tròn mười tám tuổi, thiên phú ở trong nhóm tiểu bối Huyễn Yêu giới có một không hai, tương lai nhất định đứng đầu Tô gia, gia tộc cực kỳ coi trọng chuyện cưới vợ này, khó có người nào lọt được vào mắt. Chỉ riêng lệnh ái, gia gia và phụ thân đều vô cùng yêu thích, nếu có thể...

- Tô gia muốn kết thân với Vân gia ta, lấy nữ nhi ta?

Vân Triệt bình tĩnh nói, nhìn không ra biểu cảm gì.

- Đúng là ý này.

Tô Chỉ Chiến gật đầu nói. Hắn và Vân Triệt ý hợp tâm đầu, Vân gia và Tô gia lại càng đồng khí chi liên, môn đăng hộ đối. Những người khác không tự tin cầu hôn với Vân Triệt, chỉ có Tô gia thích hợp nhất.

Vân Triệt gật gật đầu, sau đó nâng cánh tay lên, chỉ thẳng ra phía sau Tô Chỉ Chiến, chậm rì rì nói:

- Ừm... Cút... mịa... đi!!

- Cái này...

Tô Chỉ Chiến nghĩ tới sẽ có khả năng bị Vân Triệt khéo léo từ chối, lại không nghĩ tới sẽ là đáp lại như thế này, hắn còn định nói gì nữa, nhưng lại đột nhiên cảm nhận được một luồng băng hàn... sát khí từ trên người Vân Triệt!

Sát khí của Vân Triệt nào phải bình thường, kiêu ngạo mây cao, Tô Chỉ Chiến không biết sợ là gì co rụt cổ lại, giọng nói đều bắt đầu trở nên run rẩy

- Nếu... nếu đã như thế, vậy chuyện này về sau lại bàn.

- Lại bàn mẹ ngươi, cút nhanh lên!!

Vân Triệt gầm nhẹ nói.

-... Ta đi bái kiến Tiêu tiền bối.

Tô Chỉ Chiến lui về phía sau một bước, toàn thân đổ mồ hôi lạnh.

Vân Triệt đột nhiên kêu hắn lại, Tô Chỉ Chiến cho rằng có xoay chuyển gì, lại nghe Vân Triệt chậm rãi nói:

- Từ đã, làm phiền Chỉ Chiến huynh giúp ta truyền ra một câu ở Yêu Hoàng thành, sau này ai còn dám tới cửa cầu hôn, lão tử nhất định tự mình đánh gãy đùi kẻ đó!

“~!@#$%...” Tô Chỉ Chiến chạy trối chết.

- Phụt...

Theo một trận cười khẽ, Tiêu Linh Tịch đi đến bên người Vân Triệt, cười nói:

- Ngươi và Tô thiếu gia chủ có giao tình tốt như vậy, hắn chẳng qua chỉ tới đề thân mà thôi, vì sao lại tức giận lớn như thế.

- Hừ! Dám đánh chủ ý lên nữ nhi của ta, không đánh gãy đùi hắn đã xem như nể tình giao tình rồi.

Vân Triệt hung hăng cắn răng, giống như bị chạm đến nghịch lân.

- Ở Yêu Hoàng thành, Vân gia và Tô gia xem như môn đăng hộ đối nhất.

Tiêu Linh Tịch nói. Đúng vậy, ở cấp bậc như Lam Cực tinh, có thể phù hợp với Vân Vô Tâm thật sự có rất ít gia tộc, Tô gia là một trong số đó.

- Môn đăng hộ đối cái rắm! Hắn một mao đầu tiểu tử Tô gia muốn cưới nữ nhi của ta? Nằm mơ đi!

Vân Triệt hừ lạnh một tiếng.

Vô Tâm mới về bên người hắn không được mấy năm, có người muốn lấy con bé đi? Tuy rằng việc này vốn còn chưa phát sinh, nhưng hắn chỉ cần vừa nghĩ tới, chính là một bụng tức vô danh.

Nhìn dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi kia của Vân Triệt, Tiêu Linh Tịch lại che miệng cười.

- Không riêng gì ta, Nguyệt Thiền, còn có cha nương ta nhất định sẽ không đồng ý.

Vân Triệt rầu rĩ nói. Ánh mắt hắn đột nhiên ngưng lại, sau đó liếc mắt truyền âm nói:

- Ảnh nô, lui ra ngoài năm trăm dặm, không được thăm dò khí tức gì trong phạm vi Tiêu môn.

Khí tức của Thiên Diệp Ảnh Nhi lập tức đi xa.

- Linh Tịch, cho nàng xem một thứ.

Kéo tay Tiêu Linh Tịch, dẫn nàng vào trong phòng, cấp tốc thiết lập kết giới ngăn cách, sau đó lấy ra mảnh đá đến từ Thiên Diệp Ảnh Nhi.

Mảnh đá khắc ấn nghịch thế thiên thư!

Mảnh đá mới vừa lấy ra, từ đầu Vân Triệt còn chưa hề rót huyền khí vào, đã thấy mảnh đá đột nhiên sáng lóng lánh lên quang hoa màu bạc.

Quang hoa rực rỡ còn sáng ngời mãnh liệt hơn mấy lần so với lúc trước khi Thiên Diệp Ảnh Nhi rót huyền khí vào.

Trong lúc Vân Triệt hơi giật mình, quang hoa màu bạc đã thoát khỏi mảnh đá hiện lên, sau đó dao động trong không trung, cấp tốc trải rộng ra một mảnh văn tự kỳ lạ.

“...” Vân Triệt không nói được gì hồi lâu, trong lòng chấn động kịch liệt.

Năm đó, viên hắc ngọc thần bí đến từ thí nguyệt ma quân kia, cho dù hắn thử như thế nào đều không hề có phản ứng, nhưng khi Tiêu Linh Tịch tới gần lại đột nhiên sinh ra phản ứng kịch liệt, phóng xuất ra quang hoa kỳ dị, sau đó rót thành văn tự hình thù kỳ lạ treo lơ lửng.

Mảnh đá này, cũng như thế!

Đây rốt cuộc là vì sao!?

Ánh mắt của Tiêu Linh Tịch bị văn tự hình thù kỳ lạ lơ lửng hấp dẫn, không chú ý tới phản ứng của Vân Triệt, cánh môi nàng mở ra, thì thầm nói:

- Lại là một loại văn tự... tiểu Triệt, bây giờ ngươi biết đó là văn tự gì chưa?

Vân Triệt gật đầu:

- Ừm, lại văn tự này tên là thái sơ thần văn, nàng có ấn tượng gì với cái tên này không?

Tiêu Linh Tịch lắc lắc đầu, thật xác định nói:

- Thái sơ thần văn? Không có, nghe dường như là một loại văn tự từ thật xa xưa.

Nàng chuyển mắt đẹp qua, rất mong đợi hỏi:

- Tiểu Triệt, ngươi đã biết tên của loại văn tự này, như vậy có phải đã biết vì sao ta lại nhận biết loại văn tự này rồi không?

Vân Triệt mỉm cười:

- Rất đơn giản, giống như lời lần trước ta nói, loại văn tự này được gọi là “Thần văn”, là vì nó kèm theo linh tính, chỉ cho phép người có duyên dịch đọc được nó. Linh Tịch có thể nhận ra nó, nói rõ nàng phải được loại văn tự này tán thành.

- Hóa ra là như vậy.

Tiêu Linh Tịch khẽ lẩm bẩm một tiếng, nghi hoặc trong lòng cũng theo đó mà biến đi. Vân Triệt từng đi qua thần giới, nhìn thấy nhiều cảnh đời, tự nhiên biết rất nhiều chuyện nàng không biết. Tuy rằng loại giải thích “Văn tự có được linh tính” này rất huyền diệu, nhưng nói ra từ trong miệng Vân Triệt, nàng đương nhiên không hề hoài nghi.

Khi Vân Triệt giải thích ánh mắt bình thản, mặt mỉm cười, nhưng thật ra trong lòng hắn luôn kinh hoàng không thôi, không cách nào ngừng lại.

Thái sơ thần văn khắc ấn “Nghịch thế thiên thư” thủy tổ thần quyết, chỉ có tứ đại sáng thế thần và tứ đại ma đế nhận biết, đây cũng không phải chỉ trong ghi chép lại của thần giới, mà còn được nói ra từ trong miệng Kiếp Uyên... hơn nữa nói như chém đinh chặt sắt, chân thật đáng tin.

Kể cả tồn tại đứng đầu thần giới như Thiên Diệp Ảnh Nhi, dựa trên Phạm Đế thần giới to lớn, sau khi được đến mảnh đá khắc ấn nghịch thế thiên thư cũng không giải đọc được.

Tiêu Linh Tịch... Vì sao lại sẽ biết thái sơ thần văn!?

Chẳng lẽ nàng là sáng thế thần nào hoặc là ma đế nào chuyển thế!?

Nhưng mà, trong ghi chép lại về thời đại thượng cổ ở thần giới đều nhắc tới chư thần chư ma đều diệt hết cả hình hồn, không có khả năng luân hồi chuyển thế, thần giới cũng chưa bao giờ có bất cứ truyền thuyết nào về chân thần chân ma chuyển thế.

Kiếp Uyên cũng chưa bao giờ thử tìm Tà thần chuyển thế, hiển nhiên kể cả ở trong nhận thức của ma đế, chuyện này vốn không hề tồn tại.

Kể cả thật sự tồn tại chuyển thế, cũng không có lý do nào bảo lưu được nhận thức đã từng có.

Giải thích của Vân Triệt cho Tiêu Linh Tịch là vì để cho nàng không có nghi hoặc bất an không nên có, đồng thời cảm giác còn chẳng phải đang cố gắng khuyên giải an ủi bản thân.

Có lẽ... thật sự chỉ là thái sơ thần văn có duyên với Tiêu Linh Tịch đi... nhất định là như vậy đi...

- Tiểu Triệt, muốn đọc cho ngươi nghe không?

Trong lúc nỗi lòng Vân Triệt đang hỗn loạn, bên tai truyền đến giọng nói của Tiêu Linh Tịch.

- A... được.

Vân triệt gật đầu.

Làm thủy tổ thần quyết mà ngay cả sáng thế thần và ma đế đều không thể đụng chạm vào, nếu nói Vân Triệt không có hứng thú, đây tuyệt đối là giả dối.

Hơn nữa, trong khoảng thời gian mình trùng sinh thân phế kia, hắn đột nhiên tiến vào cảnh giới “Hư vô”, cũng thủy chung để cho hắn khó có thể giải thoát.

Tiêu Linh Tịch đáp nhẹ một tiếng, nàng nhìn lên trên, cánh môi khẽ động, chậm rãi đọc lên:

- Khôn vô từ, kiền niệm sinh, ý đoạt chi sở trọng, tình u chi xung thân, mộng phi mộng, mộng diệc mộng, lung trạch hữu nhĩ huyễn hề...

Tiêu Linh Tịch chậm rãi đọc, Vân Triệt yên tĩnh nghe, thái sơ thần văn lơ lửng, hắn hoàn toàn không biết, Tiêu Linh Tịch giải đọc ra, hắn cũng hoàn toàn không cách nào nghe hiểu, giống như một lần trước, vốn không hiểu ý tứ.

Nhưng trong bất tri bất giác, Vân Triệt trong vô ý thứ, tiếng đọc khẽ của Tiêu Linh Tịch ở bên tai giống như trở nên càng ngày càng xa, càng ngày càng ngân nga, càng ngày càng mơ hồ...

Hắn không tự chủ được nhắm hai mắt lại, âm thanh bên tai, hắn vẫn không cách nào nghe hiểu, nhưng mà trước mắt hắn, chung quanh hắn lại không tiếng động trải rộng ra một thế giới kỳ dị.

Thế giới này hoàn toàn trống không, không có bất cứ sự tồn tại của thực vật nào, không có âm thanh, không có ánh sáng, không có hơi thở...

Cả sự tồn tại của bản thân cũng không cảm thấy.

Đó là một cảm giác “Hư vô” vô cùng rõ ràng, lại hư ảo hơn bất cứ thứ gì.

Thế giới hư vô quỷ dị này, cũng không phải là lần đầu tiên hắn tiến vào. Khoảng thời gian thân phế kia, ý niệm của hắn cũng đã từng đột nhiên chìm vào thế giới này... kia dường như là một kiểu ngộ đạo, ngộ đạo quỷ dị dưới trạng thái không có huyền lực, nhưng mà lại vốn không ngộ được đến cái gì, cho dù tinh thần hay là thân thể đều vốn không hề biến hóa.

Ít nhất bản thân hắn cảm thấy như thế.

Trong thế giới hư vô vào lúc này chiếu ra một bóng dáng mơ hồ trống rỗng.

Đó là bóng dáng của một nữ tử, giống như mộng giống như khói, chính là bóng dáng kỳ dị lần trước đã xuất hiện trong thế giới kỳ dị này, nàng giống như đang nhìn Vân Triệt, giọng nói của nàng cũng vang vọng trong thế giới ý niệm của Vân Triệt:

- Có thể lại tiến vào thế giới này, xem ra, ngươi đã đụng chạm đến Hư Vô pháp tắc mức độ càng sâu.

“...” Vân Triệt không cách nào phát ra âm thanh.

- Như thế nào là hư ảo, như thế nào là chân thật.

- Có khi, hư ảo là hư ảo, chân thật là chân thật, có khi hư ảo mới là chân thật, chân thật chẳng qua là hư ảo.

- Ngươi đã đụng chạm đến Hư Vô pháp tắc, có lẽ đã có thể nhìn thấy càng nhiều “Chân thật”.

- Chỉ tiếc...

Giọng nói đột nhiên trôi đi, thế giới trống không cũng đột nhiên tan đi.

“...” Vân Triệt mở to mắt, hai mắt hoàn toàn mê man.

- A?

Bên tai truyền đến tiếng kinh hô của Tiêu Linh Tịch, nàng vội vàng đi tới bên người hắn:

- Tiểu Triệt, ngươi cuối cùng đã tỉnh.

Vân Triệt lập tức hồi hồn, giải thích:

- A, vừa rồi đột nhiên giống như lại tiến vào trạng thái ngộ đạo.

Nói xong, hắn đột nhiên chú ý tới nơi này lại có sự tồn tại của một người khác, vừa chuyển mắt, nhìn thấy Tô Linh Nhi đang ở bên cạnh, cười khanh khách nhìn hắn, hắn ngẩn người, nói

- Linh Nhi, nàng tới đây từ khi nào?

Tô Linh Nhi đi tới, thuận miệng hỏi:

- Hì hì, còn không phải do Linh Tịch tỷ tỷ quá mức lo lắng cho huynh, cho nên vẫn luôn kéo ta tới cùng. Một lần này lại ngộ đến cái gì?

Vân Triệt nhíu nhíu mày, lắc đầu:

- Không có gì cả.

Cảnh giới ngộ đạo có thể gặp mà không thể cầu, huyền giả có thể vào cảnh giới ngộ đạo, chắc chắn nhận được lý giải và tiến cảnh càng sâu ở trên huyền lực hoặc huyền công.

Nhưng mà hai lần ngộ đạo này của Vân Triệt lại không hề cảm thấy mình ngộ ra được đến cái gì... Chính là mơ hồ nhớ được thế giới trống không kia, cùng với giọng nói nữ tử mơ hồ kỳ lạ kia.

Giọng nói kia nói, ta lại tiến gần thêm một bước trên “Hư Vô pháp tắc”.

Nhưng mà vì sao ta lại không hề có một chút cảm giác lĩnh ngộ chứ?

Thậm chí từ đầu đều không biết Hư Vô pháp tắc rốt cuộc là thứ gì.

Chẳng lẽ bản thân Hư Vô pháp tắc chính là hư vô?

Lúc này Vân Triệt đột nhiên nhớ đến một sự kiện.

Trước khi hắn kêu Tiêu Linh Tịch giải đọc mảnh đá khắc nghịch thế thiên thư, cố ý bày ra kết giới ngăn cách.

Lấy huyền lực của hắn, trên tinh cầu này không có khả năng có người phá vỡ được, không có mệnh lệnh của hắn, Thiên Diệp Ảnh Nhi cũng không thể can thiệp vào kết giới do chính tay hắn thiết lập ra.

Mà Tô Linh Nhi lại xuất hiện ở nơi này.

Trừ phi, sau bảy ngày, kết giới tự tán.

Vân Triệt chợt giật nảy mình, gấp giọng nói:

- Trạng thái này của ta kéo dài bao lâu?

- Đã hơn nửa tháng.

Tô Linh Nhi nói.

- Cái gì!?

Vân Triệt lập tức kinh hãi nhảy dựng lên.

Huyền giả ngộ đạo, vài năm đều là chuyện thường xuyên xảy ra, đến cấp bậc thần giới kia, một lần ngộ đạo mười mấy năm mấy trăm năm cũng không ngạc nhiên.

Tuy rằng dưới trạng thái ngộ đạo khó có thể chuẩn xác cảm nhận được thời gian lưu động, nhưng cũng có thể mơ hồ biết được đại khái.

Mà Vân Triệt rơi vào “Thế giới hư vô” lại rõ ràng cảm giác thời gian chỉ mới trôi qua không đến mười giây!

Lần trước gặp Kiếp Uyên, nàng kêu mình một tháng sau lại đi tìm nàng, nàng sẽ nói cho hắn biết một “Đáp án”.

Thời gian bản thân lưu lại ở Lam Cực tinh, thêm vào đột nhiên ngộ đạo khó hiểu đã hơn nửa tháng, đã không sai biệt lắm vượt qua một tháng!

Đây là thời gian Kiếp Uyên hạn định, còn liên quan đến vận mệnh của hỗn độn, nếu đến trễ thì xong rồi!

Vân Triệt như bị lửa đốt mông, gấp giọng nói:

- Ta phải lập tức đi tới Thương Vân đại lục một chuyến, sau đó không biết sẽ phát sinh chuyện gì, có khả năng trong ngắn hạn không cách nào trở về... thay ta chào hỏi gia gia và Vô Tâm bọn họ.

Nói xong, hắn bất chấp gì khác, thân hóa tấn ảnh đi xa.

- A, tiểu Triệt!

Tiêu Linh Tịch khẽ gọi một tiếng, nhưng Vân Triệt đã lập tức đi xa.

Tô Linh Nhi thì thầm:

- Xem ra thật sự có đại sự gì gấp gáp. Muội đi nói một tiếng với tỷ tỷ khác.

Tiếng nói vừa dứt, lại không nhận được đáp lại của Tiêu Linh Tịch, Tô Linh Nhi đảo mắt đẹp qua, phát hiện Tiêu Linh Tịch đang ngơ ngác nhìn theo phương hướng Vân Triệt rời đi, giống như mất hồn.

Thế giới trước mắt nàng đột nhiên hóa thành một mảnh hắc ám.

Một mảnh hắc ám vô cùng thuần túy, không có giới hạn, lại thâm sâu đáng sợ.

Thay vì nói đó là một thế giới hắc ám, còn không bằng nói kia càng giống như là một vực sâu hắc ám không thấy đáy.

Bóng dáng của Vân Triệt dần dần đi xa trong bóng đêm, như rơi xuống vực sâu... càng ngày càng xa, càng ngày càng sâu... cho đến toàn bộ bóng dáng đều bị hắc ám nuốt hết hoàn toàn.

- Linh Tịch tỷ tỷ!?

- A?

Tiếng la lên gần bên tai khiến Tiêu Linh Tịch nhất thời hoàn hồn.

- Tỷ... như thế nào?

Tô Linh Nhi nhìn nàng, hơi lo lắng hỏi.

Thế giới trong tầm mắt đã khôi phục bình thường, vực sâu hắc ám khó hiểu giống như chỉ là ảo giác vừa hiện ra, Tiêu Linh Tịch lắc lắc đầu, cười nói:

- Không có việc gì, vừa rồi dường như bị hoa mắt.

Tô Linh Nhi cười nói:

- Hì hì, thật là, mỗi lần Vân Triệt ca ca vừa rời đi, tỷ đều sẽ mất hồn mất vía, tỷ rõ ràng dính ở trên người Vân Triệt ca ca đi.

“...” Tiêu Linh Tịch cúi đầu xuống, cánh môi mấp máy, cũng không cười ra được... Không biết vì sao, nhịp tim của nàng trở nên hỗn loạn, trên dưới toàn thân đều hiện lên cảm giác bất an khó hiểu.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment