Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1500 - Chương 1502: Điều Kiện Của Kiếp Uyên

. ._751__1" class="block_" lang="en">Trang 751# 1

 

 

 

Chương 1502: Điều kiện của Kiếp Uyên



Ra khỏi Lưu Vân thành, gọi Thiên Diệp Ảnh Nhi, sau đó lệnh cho nàng trực tiếp xé rách không gian, vài cái chớp mắt đã đến bên Tuyệt Vân nhai ở Thương Vân đại lục.

Phân phó Thiên Diệp Ảnh Nhi một tiếng, Vân Triệt lòng như lửa đốt rơi thẳng xuống, rất nhanh biến mất ở trong bóng tối.

Thiên Diệp Ảnh Nhi nhíu mày lại, ánh mắt nhìn thẳng xuống vực sâu hắc ám dưới chân. Với thị lực của nàng lại không thể xuyên thấu qua hắc ám dưới đáy vực sâu, cũng không cảm giác được bất cứ khí tức lạ thường nào.

Nàng biết Kiếp Thiên ma đế ở ngay phía dưới, cũng tò mò sự tồn tại kỳ dị này, nếu là Thiên Diệp Ảnh Nhi với nhân cách hoàn chỉnh, chắc chắn thăm dò kết quả, nhưng giờ phút này lại chỉ có phụng mệnh chờ đợi.

Vân Triệt bằng tốc độ nhanh nhất đi xuống Tuyệt Vân nhai, trong khoảng thời gian này thế giới hắc ám yên tĩnh lạ thường, khi Vân Triệt đi đến biển hoa âm u kia, liếc nhìn thấy bóng dáng của Kiếp Uyên.

Nàng đang làm bạn bên người U nhi, giống như đang nhẹ giọng kể chuyện gì cho U nhi nghe. U nhi thật yên tĩnh, thật biết điều ngoan ngoãn nghe, khi nhìn thấy bóng dáng của Vân Triệt, tròng mắt nhiều màu của U nhi nổi lên quang mang kỳ lạ quen thuộc, thân hình nửa hồn nhẹ nhàng như sương gần như theo bản năng tới gần phương hướng của Vân Triệt, ánh mắt cũng không nguyện rời khỏi từ trên người hắn.

Kiếp Uyên quay lại, liếc mắt nhìn Vân Triệt, thản nhiên nói:

- Vì sao lại vội vàng như thế?

Không cảm nhận được bất cứ bất mãn và tức giận nào từ trong ánh mắt và khí tức của Kiếp Uyên, Vân Triệt ngầm thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nói:

- Nửa tháng trước vãn bối đột nhiên ngộ nhập cảnh giới ngộ đạo, suýt chút nữa trễ giờ đã hẹn trước với tiền bối, cho nên vội vàng tới, hy vọng không để cho tiền bối chờ lâu.

Lúc nói chuyện, tay hắn nhẹ nhàng sờ lên gò má của U nhi, tuy rằng không cách nào chân chính đụng tới, nhưng vẫn khiến trên khuôn mặt nhỏ nhắn của U nhi hiện lên giống như nụ cười nhạt, thân hình mơ hồ cũng càng gần hắn thêm một phần.

Nhìn vẻ thân thiết của U nhi đối với Vân Triệt còn hơn đối với nàng, Kiếp Uyên quay mặt qua chỗ khác, trong lòng phức tạp một trận khôn kể, nàng lạnh nhạt nói:

- Ngươi tới vừa vặn, không sai biệt lắm, cũng nên đến “Thời gian này” rồi.

- Thời gian này?

- Thời gian tộc nhân của ta trở về.

Vân Triệt cảm thấy căng thẳng.

Kiếp Uyên không nhìn hắn, nhìn hắc ám, không ai có thể biết được nàng đang nghĩ cái gì:

- Ngươi đừng khẩn trương, trong khoảng thời gian này ta làm bạn với U nhi đồng thời cũng xem rất nhiều nơi, cũng coi như cơ bản biết được hỗn độn hiện giờ. Đến hôm nay, ta đã có thể nói cho ngươi biết “Đáp án”.

Vân Triệt nín thở mà nghe, hắn biết lời nói tiếp theo của Kiếp Uyên sẽ triệt để quyết định vận mệnh của hỗn độn sau này... Không hề khoa trương chút nào.

- Hiện giờ biết được sự tồn tại của ta cũng chỉ có những người được gọi là ở cấp bậc tầng cao nhất thần giới, bọn họ coi như nghe lời, không tuyên truyền chuyện này ra, ta cũng biết, ngươi được bọn họ coi là “Chúa cứu thế” duy nhất, treo tất cả hy vọng ở trên người ngươi, mà ngươi cũng lòng treo chuyện này hơn bất kỳ ai.

Vân Triệt nói:

- Quyết định tất cả vẫn là tiền bối. Vãn bối thủy chung đều rõ, bất cứ kẻ nào cũng không có quyền yêu cầu tiền bối làm cái gì, nhưng mà làm phàm linh sống ở hỗn độn hiện giờ, cho dù vãn bối biết không hề có tư cách, nhưng...

Kiếp Uyên cười lạnh một tiếng, chậm rãi nói:

- Hừ, ngươi đừng nói nhiều lời vô nghĩa này. Đáp ứng ta một chuyện, sau đó ta sẽ cam đoan... tộc nhân của ta, sẽ không gây ra một chút tai họa và rắc rối cho hỗn độn hiện giờ!

Lời Kiếp Uyên nói khiến Vân Triệt sửng sốt, trọn vẹn hai giây sau mới đột nhiên ngẩng đầu:

- Tiền bối, tiền bối nói... cái gì!?

- Thế nào? Không thể tin được vào lỗ tai của mình?

“...” Vân Triệt thật sự không thể tin được vào lỗ tai của mình, đổi lại là ai đều nhất định sẽ cảm giác mình xuất hiện nghe lầm.

Kiếp Uyên trở về không họa thế đây đã là trời ban ơn. Còn chân chính đáng sợ là ma thần mang theo thù hận vô tận trở về, bất cứ một người nào đều đủ tạo thành tai họa vô tận cho hỗn độn, huống chi là gần trăm người.

Vân Triệt, Trụ Thiên thần đế, cùng với tất cả những người biết được chân tướng đều luôn luôn mưu cầu là Kiếp Uyên có thể khống chế được ma thần đầy hận trở về, không đến mức khiến thần giới vạn kiếp bất phục, bọn họ cam nguyện cúi đầu quỳ gối quy thuận, về phần không gian hỗn độn bên ngoài thần giới, hoàn toàn không cách nào bận tâm.

Kêu ma thần về thế thống trị bọn họ chứ không phải hủy diệt... Đây đã là kết quả tốt nhất mà mọi người có thể hy vọng xa vời.

Nhưng mà lời Kiếp Uyên nói chính là... sẽ không để cho tộc nhân của nàng gây ra một chút tai họa và rắc rối nào cho hỗn độn!?

Từng lời đều từ chính miệng Kiếp Uyên nói ra... Vẫn khiến cho Vân Triệt trong khoảng thời gian ngắn vốn không thể tin.

- Tiền bối, tiền bối mới vừa nói... sẽ không để cho tộc nhân của tiền bối gây ra một chút tai họa và rắc rối nào cho hỗn độn hiện giờ?

Vân Triệt lặp lại từng lời từng chữ Kiếp Uyên mới vừa nói.

Kiếp Uyên lạnh lùng nói:

- Hừ, Kiếp Thiên ma đế ta khinh thường khi dễ ngươi. Nhưng điều kiện đầu tiên là ngươi phải đáp ứng ta một chuyện, một chuyện chỉ có ngươi mới có thể làm được, cũng phải làm được!

Vân Triệt điều chỉnh hô hấp, chậm rãi gật đầu:

-... Được! Mời nói.

Kiếp Uyên cuối cùng quay đầu, đôi tròng mắt tối đen giống như vực sâu nhìn hắn:

- Ngươi hãy nghe cho kỹ. Ta muốn ngươi... đời này kiếp này, nhất định phải chăm sóc cho hai nữ nhi của ta -- Hồng nhi với U nhi, cho dù phát sinh chuyện gì đều không được làm tổn thương hai đứa, càng không thể vứt bỏ hai đứa!

“...” Vân Triệt ngẩn người.

Trong khoảng thời gian này, Vân Triệt luôn luôn không dám nghĩ đến sau khi ma thần về thế hỗn độn sẽ biến thành dáng vẻ gì nữa, vẫn chưa từng nói ra với bất cứ người nào ở Lam Cực tinh, trong tiềm thức, hắn vẫn luôn cố gắng né tránh suy nghĩ tới những khả năng kia... Thậm chí nói là hình ảnh tất nhiên.

Bởi vì cho dù là cục diện tốt nhất có khả năng nghĩ đến, tranh thủ đến được, cũng chắc chắn vô cùng tàn khốc.

Chân ma đầy hận, vả lại gần trăm người, vốn là đáng sợ mà người đời không cách nào tưởng tượng được.

Nhưng hiện giờ Kiếp Uyên chính miệng nói, sẽ không để cho tộc nhân của nàng họa thế chút nào... Đây thật sự có khả năng thực hiện được sao?

Nếu quả thật có khả năng thực hiện được, như vậy, điều kiện tương ứng nhất định vô cùng gian nan.

Cho nên khi nghe thấy lời Kiếp Uyên, trong lòng hắn vô cùng căng thẳng... Mà đợi đến khi Kiếp Uyên nói ra điều kiện của nàng, Vân Triệt lại một lần nữa không thể tin được vào lỗ tai của mình.

Chăm sóc Hồng nhi và U nhi, không được tổn thương, không được vứt bỏ.

Chỉ... chỉ vậy?

Ở trong ánh mắt giật mình của Vân Triệt, Kiếp Uyên chậm rãi nói:

- Trong ánh mắt của Hồng nhi chưa hề có bi thương, chỉ có vui vẻ và không muốn xa rời ngươi. Cho nên ta tin tưởng ngươi luôn luôn đối xử tốt với con bé, hơn nữa tính mạng của các ngươi tương liên, cho nên ta cũng có thể tin tưởng rằng ngươi sẽ không vứt bỏ con bé.

Sao Vân Triệt có thể vứt bỏ Hồng nhi được, đừng nói đến tình cảm chung sống và cùng tồn tại nhiều năm như vậy giữa hắn với Hồng nhi, Hồng nhi trừ bỏ vẫn là Hồng nhi còn là Kiếp Thiên Tru Ma kiếm, là đồng bọn mà hắn vô cùng dựa vào.

- Còn U nhi, con bé cơ khổ nhiều năm như vậy, vĩnh viễn nhốt trong hắc ám, không ai làm bạn, cũng không biết thế giới bên ngoài có dáng vẻ gì. Ta hy vọng có người có thể dẫn con bé ra khỏi thế giới hắc ám này, cũng luôn luôn làm bạn với con bé, không để cho con bé tiếp tục cô độc, để cho cuộc đời của con bé có thể giống như của Hồng nhi.

- Người kia, đó là ngươi.

U nhi có thân cận quá sâu đối với Vân Triệt, có lẽ là bởi vì hắn có khí tức của Tà thần, cũng hoặc là do sự tồn tại của Hồng nhi, hoặc là hắn là người đầu tiên thường xuyên đến thăm hỏi và làm bạn với nàng sau cô tịch vô tận... Ít nhất Kiếp Uyên có thể xác định, nếu có thể vĩnh viễn làm bạn với Vân Triệt giống như Hồng nhi, sẽ là chuyện vui vẻ nhất đối với U nhi.

Vân Triệt cẩn thận mà nghiêm túc lắng nghe, hắn hỏi:

- Trạng thái hiện giờ của U nhi là ma hồn không trọn vẹn, nếu rời khỏi nơi hắc ám thuần túy, sẽ nhận lấy tổn hại nặng nề, thậm chí tiêu tán. Ý của tiền bối... là muốn cho U nhi linh hồn hoàn chỉnh, sau đó nặn thể?

Kiếp Uyên lại lắc đầu:

- Không, linh hồn của U nhi thật đặc thù, mặc dù bị phân chia ra ma hồn thuần túy nhưng vẫn vốn là kết hợp giữa ta với Nghịch Huyền, không hề giống với linh hồn của bất cứ sinh linh nào. Hơn nữa nếu như lấy linh hồn khác nặn bổ linh hồn cho con bé, như vậy U nhi với linh hồn hoàn chỉnh... vẫn là U nhi sao? U nhi với linh hồn pha trộn khác, vẫn là nữ nhi của ta sao?

“...” Vân Triệt không cách nào trả lời. Nghịch Huyền với Kiếp Uyên, Nguyên Tố sáng thế thần với Kiếp Thiên ma đế, kết hợp cấm kỵ của bọn họ, đời sau sinh ra không thể nghi ngờ là tồn tại đặc thù nhất, vả lại duy nhất ở trên đời.

Phương pháp duy nhất để Hồng nhi và U nhi quay về hoàn chỉnh chính là để cho linh hồn của các nàng lại một lần nữa dung hợp, trở thành “Nghịch Kiếp” hoàn chỉnh, nhưng mà...

- Ban đầu ta đã định một lần nữa dung hợp linh hồn của Hồng nhi và U nhi, sau đó lại một lần nữa nặn thể, như vậy, hài tử của ta và hắn đã có thể hoàn chỉnh trở về. Nhưng mà, lời của ngươi đã thuyết phục được ta... Hồng nhi và U nhi đã sớm có kinh nghiệm, ký ức và ý chí độc lập của riêng mình, cũng đều là nữ nhi của ta. Sao ta có thể vì tìm về “Nghịch Kiếp” mà xóa đi sự hiện hữu của hai đứa.

Vân Triệt ngẫm nghĩ, nói:

- Nói như vậy, tiền bối đã có phương pháp?

- Đáp án, không phải ở trên người ngươi sao.

Kiếp Uyên nói.

Vân Triệt: “??”

Kiếp Uyên tiếp tục nói:

- Ban đầu ngươi đã nói với ta, Hồng nhi tồn tại hoàn chỉnh rất có thể là vì năm đó tộc trưởng của Kiếm Linh thần tộc lấy linh hồn của bản thân làm gốc một lần nữa tố hồn, đợi sau khi linh hồn hoàn chỉnh lại một lần nữa nặn thể. Thật ra khi đó ta đã biết đây vốn là chuyện không có khả năng.

Vân Triệt:

- Hả?

- Nữ nhi của ta và Nghịch Huyền có linh hồn đặc thù nhất trên đời, vốn không có khả năng phù hợp với linh hồn của các sinh linh khác, cho dù là sáng thế thần và ma đế khác. Mà với tính cách của Nghịch Huyền, hắn nhất định càng không nguyện ý để linh hồn của nữ nhi mình pha trộn với linh hồn của sinh linh khác hơn ta.

- Một phần linh hồn khác khiến cho linh hồn của Hồng nhi “Hoàn chỉnh” thật ra là.... kiếm hồn do Nghịch Huyền tự mình nặn ra!

Kiếm hồn... do Tà thần tự tay nặn ra?

- Linh hồn của Hồng nhi với U nhi đều khó có khả năng phù hợp với linh hồn của bất kỳ ai khác, cho nên khí hồn là lựa chọn duy nhất. Mà trong kiếm hồn của Hồng nhi có khí tức linh hồn căn nguyên nhất của Nghịch Huyền, chỉ có thể là do chính tay hắn nặn ra. Từ sau đó, Hồng nhi là dung hợp của nhân hồn với kiếm hồn, nửa người nửa kiếm.

- Mà lực lượng “Quang Minh” trong kiếm hồn tất nhiên là vì để cho Hồng nhi bình yên ở lại trong Kiếm Linh thần tộc mà cố ý trao cho, có lẽ là Kiếm Linh tộc trưởng cho, cũng có lẽ là Lê Sa nữ nhân kia cho.

- Kiếp Thiên Tru Ma kiếm, tên kiếm hắn tự tay khắc ấn ở trên kiếm hồn của Hồng nhi, hai chữ “Tru Ma” là vì thân phận của con bé ở Kiếm Linh thần tộc, còn “Kiếp Thiên”...

Kiếp Uyên nhắm mắt lại, giọng nói run rẩy trong khoảnh khắc thoáng qua:

- Có lẽ, là chấp niệm mà hắn không chịu buông bỏ.

Kiếp Thiên ma tộc là bộ tộc có thể hóa kiếm, mẫu thân của Hồng nhi là Kiếp Thiên ma đế, linh hồn của nàng vốn có phù hợp đặc thù với kiếm. Kiếp Thiên Tru Ma kiếm mà nàng biến thành có thuộc tính Quang Minh của Tru Ma, lại có ma uy đặc thù đến từ Kiếp Thiên ma đế.

Mà Hồng nhi lấy kiếm làm thức ăn, lại là dị biến đặc thù mà chính Kiếp Uyên đều không thể lý giải được.

Trong lòng Vân Triệt chấn động kịch liệt.

Lúc trước khi băng hoàng thần linh nói với hắn, đoán tồn tại hoàn chỉnh của Hồng nhi là do tộc trưởng của Kiếm Linh thần tộc trao cho, cho nên có thể hóa thành Tru Ma kiếm có thần thánh lực. Tuy rằng đoán nhưng có phần xác định... Hóa ra nàng đã đoán sai, tất cả chính là do tự tay Tà thần làm nên.

Đúng vậy, thân là Tà thần cao ngạo, lại là đời sau của hắn và Kiếp Thiên ma đế, sao hắn có thể cho phép linh hồn của nữ nhi mình pha trộn với linh hồn của các sinh linh khác... Nếu là như vậy, “Hồng nhi” hoàn chỉnh lại vĩnh viễn không còn là nữ nhi thuần túy của hắn.

Nếu không phải Kiếp Uyên trở về, trên đời vĩnh viễn không có khả năng không ai biết Hồng nhi hoàn chỉnh là do ai nặn nên... bởi vì sau đó Tà thần không thể gặp lại Hồng nhi, không thể để cho người đời biết được nàng là nữ nhi của hắn, kể cả bản thân Hồng nhi.

Sau khi nặn hoàn chỉnh Hồng nhi, nàng đã thành nữ nhi của người khác... Tất cả mọi người đều biết Hồng nhi là nữ nhi của tộc trưởng Kiếm Linh thần tộc.

Đều là phụ thân của nữ nhi, hắn không cách nào tưởng tượng được năm đó khi Tà thần xoay người rời đi, gánh vác là bất đắc dĩ, xót xa với bi thương như thế nào.

- Chẳng lẽ tiền bối chuẩn bị để U nhi giống như Hồng nhi.... nặn một nửa kiếm hồn cho nàng?

Vân Triệt cuối cùng có phần hiểu được ý tứ của Kiếp Uyên.

Kiếp Uyên lại lắc đầu:

- Không, kiếm hồn có thể phù hợp hoàn mỹ với Hồng nhi và U nhi nào phải dễ dàng nặn thành như vậy. Kiếm hồn mà Nghịch Huyền nặn thành cho Hồng nhi ít nhất phải tìm hơn một ngàn thiên linh thần kiếm, quá trình khế hợp hắn càng phải trả thêm cái giá thật lớn.

- Ở thế giới hỗn độn trước kia, sợ rằng hắn đều không thể làm được lần thứ hai, bằng không hắn chắc chắn đã nặn thành một kiếm hồn thích hợp với U nhi rồi. Thế giới hỗn độn hiện giờ vốn ngay cả kiếm cấp bậc “Thần” đều khó có khả năng tìm được, sao có khả năng nặn một kiếm hồn tương tự cho U nhi.

Lời Kiếp Uyên nói, Vân Triệt cái hiểu cái không. Đề cập đến lực lượng cấp bậc sáng thế thần, sao hắn có thể lý giải được.

- Ta chuẩn bị để U nhi... xài chung kiếm hồn với Hồng nhi!

Kiếp Uyên chậm rãi nói.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment