.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1504" class="block_" lang="en">Trang 752# 2
Chương 1505: “Mầm mống”
Hành động của Kiếp Uyên, Vân Triệt vốn không kịp làm ra chút phản ứng nào.
Rầm --
Bên trong tâm hồn của Vân Triệt truyền đến một tiếng nổ vang nặng nề.
Một luồng hắc quang nổ tung ở trên người hắn, sau đó dâng lên sương mù tối đen nồng liệt. Mà cũng không phải là lực lượng đến từ Kiếp Uyên, mà là lực lượng của bản thân hắn. Hắc Ám huyền khí bên trong huyền mạch với ma nguyên châu của hắn giống như một đầu ma thú hắc ám đột nhiên bị đánh thức, sau đó hoàn toàn mất đi khống chế, điên cuồng phóng thích mà ra.
Toàn bộ tóc của Vân Triệt phất phới lên, đôi tròng mắt chiếu lên hắc quang u ám giống như vực sâu vô tận, mà ngực hắn rõ ràng xuất hiện một huyền trận hắc ám chừng nửa trượng, huyền trận hắc ám ở ngực hắn xoay tròn cực nhanh dưới tay Kiếp Uyên, càng ngày càng nhỏ, như một lốc xoáy tối đen co rút lại, cuối cùng hoàn toàn biến mất ở trong ngực hắn.
Vào lúc này bàn tay Kiếp Uyên dời khỏi ngực hắn, hắc khí trên người hắn cũng theo đó hoàn toàn tiêu tán.
Vân Triệt lui lại nửa bước, trong miệng thở dốc, nhưng sau đó lại phát hiện trên dưới toàn thân không hề có một chút cảm giác không thoải mái, linh giác cấp tốc quét qua toàn thân, cũng không nhận thấy được chút khác thường gì.
- Tiền bối?
Hắn nâng mắt nhìn Kiếp Uyên, lòng tràn đầy không yên.
Kiếp Uyên híp hai mắt lại, cười như không cười:
- Đừng khẩn trương, ta chẳng qua chỉ gieo xuống một viên “Mầm mống” ở trong thân thể của ngươi thôi.
- Mầm... mống?
Kiếp Uyên lạnh lẽo âm u nói:
- Một viên mầm mống hắc ám. Nếu như thế giới này luôn luôn giống như ngươi nói, đáng giá để cho ngươi dùng hết tất cả đi thủ hộ, như vậy viên mầm mống này vĩnh viễn sẽ không thức tỉnh.
- Còn nếu như có một ngày, ngươi đột nhiên triệt để thất vọng và oán hận đối với thế giới này, như vậy viên mầm mống này sẽ thức tỉnh.
Lời Kiếp Uyên nói cùng với vẻ mặt quỷ dị của nàng khiến trái tim của Vân Triệt đột nhiên đập nhanh:
- Sau khi thức tỉnh... sẽ thế nào?
Kiếp Uyên không trả lời thẳng hắn:
- Đến lúc đó, tự ngươi sẽ biết. Bên trong viên mầm mống hắc ám này ẩn chứa ba giọt ma huyết căn nguyên của ta. Nếu như ngươi có thể dung hợp với bản thân, nó sẽ tăng cường lực lượng của ngươi, biến đổi về chất thân thể của ngươi, cũng... cởi bỏ phong ấn cảnh quan thứ sáu, thứ bảy mà Nghịch Huyền đã thiết lập ở trong huyền mạch của ngươi!
Ma huyết nguyên căn của Kiếp Uyên... vậy chính là nguyên huyết của ma đế!
Thế giới sau thời đại chư thần, chưa bao giờ xuất hiện!
- Mặt khác, ta còn khắc ấn [Hắc ám vĩnh kiếp], nó vốn là hắc ám huyền công chỉ thuộc về ta, cũng chỉ có ta mới có thể tu luyện được, nhưng nếu như là ngươi, sau khi dung hợp ma huyết của ta, có lẽ có khả năng sẽ tu thành.
- Trừ bỏ [Hắc ám vĩnh kiếp], hắc ám huyền công đời ta tu luyện đều ở trong đó, muốn tu luyện như thế nào đều theo ý ngươi!
Hắc ám huyền công chỉ thuộc về ma đế, không thể nghi ngờ là cực hạn của cấp bậc lực lượng hắc ám, tồn tại cùng một thứ nguyên với Tà thần quyết, sinh mệnh thần tích!
Kiếp Uyên lạnh nhạt nói:
- Nhưng mà tất cả đều cần viên “Mầm mống hắc ám” này thức tỉnh, cho nên bây giờ ngươi vẫn nên quên tất cả đi cho thỏa đáng. Ta nghĩ, ngươi chắc cũng không hy vọng, cũng không cho rằng sẽ có một ngày như vậy.
Áp chế rung động trong lòng, Vân Triệt ngẫm nghĩ, nói:
- Vãn bối từng có quá nhiều mất đi, lại lần lượt mất đi mà được lại; vãn bối từng trải qua nhiều lần tuyệt vọng, cuối cùng buông xuống, lại luôn là ánh sáng của hy vọng; vãn bối từng gặp rất nhiều ác ý, nhưng thiện ý vĩnh viễn đều thắng được ác ý.
- Những người ở vị diện cao nhất của thế giới này cũng đều luôn luôn lặng im cân bằng trật tự thần giới, nhất là có sự tồn tại của Trụ Thiên thần giới, sẽ phán xét cấm kỵ với tội ác, khiến hỗn độn chỉnh thể ở một trạng thái bình thản vững vàng.
Vân Triệt nói như thế:
- Cho nên vãn bối thặt tin tưởng không có một ngày như vậy. Vãn bối nghĩ, tiền bối cũng tin tưởng như thế, mới có thể làm ra quyết định như vậy.
Kiếp Uyên: “...”
- Mặt khác, sau khi tiền bối rời đi, vãn bối sẽ... vãn bối muốn tất cả những người biết chân tướng công khai tên của tiền bối, công khai tất cả đã phát sinh trong khoảng thời gian này, để người đời vĩnh viễn sẽ không bao quên cái tên Kiếp Thiên ma đế, cũng càng quý trọng bình thản yên ổn sau này. Có lẽ, từ sau đó, nhận thức đối với ma của người đời cũng chân chính phát sinh thay đổi.
Kiếp Uyên không nói gì thêm hồi lâu, trong im lặng,nàng xoay người sang chỗ khác, quay lưng về phía Vân Triệt:
- Ngươi đi đi. Đi làm chuyện một chúa cứu thế nên làm. Còn ta sẽ tự mình tuyên bố chuyện này với bọn họ!
....
Rời khỏi Tuyệt Vân vực sâu, Vân Triệt kéo Thiên Diệp Ảnh Nhi, gọi độn nguyệt tiên cung ra, bằng tốc độ nhanh nhất đi về phía đông thần vực.
Hướng đi không phải là Ngâm Tuyết giới mà là Trụ Thiên thần giới.
- Ngươi nói... cái gì!?
Trong Trụ Thiên thần điện, nghe xong lời Vân Triệt nói, Trụ Thiên thần đế chậm rãi đứng lên, râu tóc trắng xám như tắm trong gió, run rẩy không thôi.
Hắn không thể tin được lời Vân Triệt nói, mỗi một câu, một chữ đều không thể tin tưởng.
- Những lời này đều do ma đế tiền bối chính miệng nói.
Vân Triệt không hề ngoài ý muốn với phản ứng của Trụ Thiên thần đế, tốc độ nói chuyện của Vân Triệt chậm dần, rất trịnh trọng nói:
- Đại sự liên quan đến vận mệnh của toàn bộ thần giới, toàn bộ hỗn độn này, ta cũng tuyệt đối không dám có bất kỳ lời nói vô căn cứ nào.
- Này... này... điều này sao có thể... làm sao có thể...
Hai mắt của Trụ Thiên thần đế trợn trừng, như nghe thấy âm thanh trên trời.
Giống như Vân Triệt, khi nghe nói đến tin tức này, phản ứng đầu tiên của hắn không phải là kích động mừng rỡ như điên mà là khiếp sợ, ngu ngơ, không thể tin.
Lấy tâm tính, lịch duyệt cùng với nhận thức về nhân tính của Trụ Thiên thần đế hắn đều vốn không cách nào lý giải được lời nói đã nghe thấy.
Một ma đế viễn cổ có thể một tay nắm thiên hạ trong tay, nhưng lại vì phàm linh chỉ là hèn mọn so với cấp bậc của nàng mà cam nguyện hy sinh bản thân với tất cả tộc nhân còn sót lại...
Hắn không cách nào lý giải, thật sự không cách nào lý giải...
Chuyện như vậy chỉ có thánh nhân, thánh nhân chân chính mới có thể làm được. Nhưng mà, nàng rõ ràng là ma... còn là đế trong ma!
- Đây thật sự là lời Kiếp Thiên ma đế chính miệng nói ra... thật sự là lời Kiếp Thiên ma đế chính miệng nói ra?
Cùng một câu, hắn liên tục hỏi hai lần.
Vân Triệt lại một lần nữa gật đầu:
- Dạ. Lấy sự cường đại của ma đế tiền bối, vốn không có lý do, càng sẽ khinh thường lừa gạt. Chính là ma đế tiền bối để cho ta tới báo chuyện này. Tám ngày sau nàng sẽ quay trở về ngoài hỗn độn, cũng tự tay phá hủy thông đạo không gian do Càn khôn thứ mở ra, đoạn tuyệt khả năng trở về của chúng ma thần... cùng với chính nàng.
Trụ Thiên thần đế nhìn Vân Triệt, mỗi một cơ bắp trên mặt đều vì kích động quá mức mãnh liệt mà run rẩy. Không hề nghi ngờ, trong khoảng thời gian này tới nay, hắn là người lo lắng nặng nề nhất, mỗi một khắc đều đang lo lắng cho tương lai của thần giới, nghĩ đến vô số khả năng sau này phải đối mặt với ma thần về thế.
Ma đế không về thế nữa, ma đế cũng cùng rời đi... Nhìn Vân Triệt gần trong gang tấc, nghe giọng nói vô cùng rõ ràng bên tai, hắn lần lượt xác định mình không phải đang ở trong mộng.
- Tốt... tốt... tốt!
Giống như cuối cùng tin tưởng tất cả không phải là hư ảo, Trụ Thiên thần đế nở nụ cười, trên người như có áp lực tỷ quân buông xuống, thoải mái đến để cho hắn cảm giác được một cảm giác hư thoát chưa bao giờ có, trong hốc mắt càng phủ kín một tầng hơi nước:
- Trời phù hộ đương thời... trời phù hộ đương thời!
- Mặt khác, ma đế tiền bối có lời, nàng sẽ tự mình tuyên bố chuyện này. Cho nên kính xin ma đế tiền bối nhanh chóng mời các thần đế, Giới Vương đến. Để ma đế tiền bối chính miệng tuyên bố chuyện này, bọn họ mới có thể chân chính yên tâm.
Lúc Vân Triệt nói chuyện, trong lòng cảm khái ngàn vạn.
Đúng vậy, tất cả đều như mộng ảo, cho dù là ai đều khó có khả năng nghĩ đến chính là kết quả như vậy.
Kiếp Thiên ma đế, theo nàng về thế, đến khi nàng quyết định rời đi, chẳng qua chỉ gần hai tháng ngắn ngủi, nàng mang lên gợn sóng vĩ đại, mang lên khủng hoảng trước nay chưa từng có cho đại lão thần giới, chỉ cần nàng nguyện ý, có thể trở thành đứng đầu hỗn độn không người có thể nghịch... Cuối cùng lại làm ra một lựa chọn không có khả năng nhất, cam nguyện trở thành một khách qua đường vội vàng mà qua.
Trụ Thiên thần đế nghe vậy, vội vàng kêu:
- Thái Vũ, mau truyền âm các giới!
Âm thanh Trụ Thiên truyền ra các giới, có vài âm thanh thậm chí vượt qua hư không mênh mông, truyền tới tây thần vực với nam thần vực.
Trong lúc nhất thời các Vương giới, tinh giới thượng vị của đông thần vực, từng chiếc huyền chu, huyền hạm cao nhất toàn tốc bay vụt về Trụ Thiên thần giới, trên hư không của tây thần vực với nam thần vực cũng xẹt qua mấy đường sao băng bỏng mắt.
Giống như ngày ma đế về thế, một ngày này ở Trụ Thiên thần giới lại tụ tập gần như tất cả Giới Vương thượng vị của đông thần vực, mà khoa trương hơn chính là một lần này bốn thần đế của nam thần vực, một hoàng năm đế của tây thần vực, tất cả đều tới.
Như vậy, ba phương thần vực đông tây nam, trừ bỏ Tinh Thần đế hành tung không rõ ra, tất cả thần đế đều tề tựu ở Trụ Thiên thần giới!
Một màn này, từ xưa đến nay chưa hề có!
Thật hiển nhiên, chỉ có chính bản thân bọn họ nghe được Kiếp Thiên ma đế chính miệng nói ra, mới có thể chân chính yên tâm!
Trên phong thần đài, mười bốn thần đế của ba phương thần vực đã đến trọn vẹn mười ba đế, uy thế vô hình này khiến không gian của Trụ Thiên thần giới không tiếng động sợ run, các Đại Giới Vương thượng vị ở một phương nào đều có thể ngạo thị thiên hạ gần như khó có thể hô hấp.
Trường hợp như thế, kể cả bọn họ đều chưa từng nghĩ tới.
Trường hợp to lớn như thế, cũng lại tĩnh lặng kinh người. Từng ánh mắt không ngừng liếc về chỗ Trụ Thiên thần đế. Nhưng Trụ Thiên thần đế lại thủy chung ngồi ngay ngắn bất động. Nhưng mà, tuy rằng tướng mạo hắn trầm ổn, ánh mắt bình thản, nhưng khóe mắt không ngừng chớp động vẫn hiển lộ rõ ràng rằng nội tâm của hắn cực kỳ không bình tĩnh.
Mà Vân Triệt yên vị ở bên người hắn, cùng ngồi với hắn, đè trên tất cả người thủ hộ và người phán quyết của Trụ Thiên thần giới.
Thời gian trong yên tĩnh chậm rãi trôi đi, lại thủy chung không có bất kỳ ai lên tiếng. Trong lòng mỗi người đều rõ ràng hơn bất cứ điều gì, chuyện phát sinh tiếp theo sẽ chân chính quyết định vận mệnh hỗn độn sau này, bọn họ mang kích động, bất an với chờ mong trước nay chưa từng có nín thở chờ đợi, kể cả thần đế cũng không dám phá vỡ tĩnh lặng quỷ dị này.
Cuối cùng, trên không phong thần đài, một bóng dáng tối đen chậm rãi hiện ra.
Nàng không phóng thích uy áp gì, thậm chí không để cho người ta cảm giác được khí tức gì, nhưng một khắc khi nàng hiện thân, tất cả thần đế, Thần Chủ, thậm chí linh khí mãi mãi tồn tại trên phong thần đài đều lập tức tán loạn vô tung, không gian khổng lồ nhất thời hóa thành một mảnh chân không khủng bố, vả lại kéo dài trọn vẹn vài giây, linh khí này mới nơm nớp lo sợ chảy về.
Mọi người hoàn toàn nín thở, trước mắt lóe lên hắc ám trong nháy mắt, chớp mắt tiếp theo, bọn họ lại gần như trong cùng một lúc toàn bộ đứng lên, trong ngày thường đầu đã quen nhìn xuống chúng sinh toàn bộ cúi xuống thật sâu:
- Cung nghênh Kiếp Thiên ma đế!
Mười ba thần đế, đại biểu cho lực lượng cấp bậc cao nhất ở thần giới, các Giới Vương thượng vị, nắm trong tay toàn bộ mạch máu của đông thần vực, mà những người này, đều trong một khắc này nhất tề cúi đầu trước một nữ tử, mà vẻ sợ hãi với thần phục này vốn đến từ trong sinh mệnh với linh hồn, thậm chí siêu việt cả ý chí của bọn họ.
Nếu có thể chứng kiến bức hình này, đủ để phá hủy tất cả nhận thức suốt đời của huyền giả thần giới.