.
._753__1" class="block_" lang="en">Trang 753# 1
Chương 1506: Cái tên cứu thế
Ánh mắt Kiếp Uyên nhìn thẳng phía đông, không nhìn bất cứ một ai ở đây, nàng lạnh lùng nói:
- Mục đích hôm nay bản tôn đến đây, chắc các ngươi đều đã biết cả rồi!
Một câu nói không hề có chút tình cảm nào của nàng khiến hô hấp với nhịp tim của mọi người gắt gao dừng lại.
Kiếp Uyên hừ lạnh một tiếng:
- Hừ! Vốn trong vòng một tháng, tộc nhân của bản tôn sẽ từ ngoài hỗn độn trở về, đến lúc đó, bọn họ lại như thế nào, các ngươi sẽ như thế nào không hề liên quan đến bản tôn. Nhưng hiện giờ bản tôn đã thay đổi chủ ý.
- Tộc nhân của bản tôn sẽ không tiến vào thế giới hỗn độn. Sáu ngày sau, bản tôn đến từ đâu sẽ chạy về đó! Các ngươi cũng không cần lại trong hoảng sợ không chịu nổi một ngày.
Nói xong những lời này, Kiếp Uyên đã lạnh lùng xoay người, giống như chuẩn bị rời đi.
Tuy rằng đã sớm nhận được tin tức, nhưng giờ phút này nghe Kiếp Uyên chính miệng nói ra, kích động trong lòng bọn họ vẫn gần như muốn tuôn ra khỏi lồng ngực.
Bắt đầu từ ngày Kiếp Uyên về thế, trên đầu bọn họ vốn là chí tôn hỗn độn đã đè lên một ngọn núi cao chọc trời khiến cho bọn họ không thể không thần phục xin được sống, sau khi biết được còn gần trăm ma thần oán hận sắp về thế, bọn họ chính như theo lời Kiếp Uyên nói, hoảng sợ không chịu nổi một ngày.
Nhưng mà, lời nói theo chính miệng Kiếp Uyên nói ra, tai họa vốn gần trong gang tấc này chính là lấy phương thức gần như trong mộng ảo trừ khử như vậy...
Sao bọn họ có thể không kích động mừng rỡ như điên!
Cho dù là các đại thần đế, vào giờ phút này đều có một cảm giác rơi nước mắt.
Vào lúc này Trụ Thiên thần đế ngẩng đầu lên, tiến lên trước một bước, dùng giọng nói vô cùng kích động nói:
- Ma đế tiền bối vì bảo vệ vạn linh đương thời, cam chịu từ bỏ thân nhân, phần lòng thương xót thế, ân đức cứu thế, ơn tha mạng này, chúng ta vĩnh viễn không dám quên đi. Chỉ có điều chúng ta hèn mọn, không gì báo đáp... xin nhận cúi đầu của lão hủ!
Trụ Thiên thần đế bái thật sâu, sau đó, toàn trường cũng như trong mộng mới tỉnh, toàn bộ khom người bái xuống, tiếng kêu cảm kích ầm ĩ vang vọng khắp trời đất.
Hai mắt Kiếp Uyên híp lại, khóe miệng nhếch lên một nụ cười trào phúng rất nhạt, giống như nghe được câu chuyện cười gì:
- Lòng thương xót thế? Ân đức cứu thế? Thật sự là một đám phàm linh hồn nhiên và ngu xuẩn, các ngươi cho rằng bản tôn như thế là vì các ngươi?
- A, chỉ bằng các ngươi, chỉ bằng thế giới đã hèn mọn không chịu nổi cũng xứng để bản tôn làm như thế?
Vẻ mặt Trụ Thiên thần đế cứng đờ, mọi người cũng đều sửng sốt.
Kiếp Uyên lạnh lùng nói:
- Các ngươi thật sự nên cảm tạ một người, nhưng cũng không phải là bản tôn! Bản tôn mang đến chẳng qua chỉ là vô số tử vong và tai họa, lấy đâu ra cái gì mà ân với đức! Sống chết của các ngươi, an nguy của thế giới này cũng xứng để bản tôn đặt vào trong lòng!?
- Sở dĩ bản tôn lựa chọn rời đi như vậy, là vì có một người bù lại tiếc nuối suốt đời của bản tôn, hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của bản tôn! Bản tôn thân là Kiếp Thiên ma đế, sao chấp nhận thua thiệt một phàm nhân! Lần này bản tôn ruồng bỏ tộc nhân, quay trở về ngoài hỗn độn, chẳng qua là hứa hẹn và báo đáp đối với một mình hắn, không hề liên quan đến bất cứ kẻ nào trong các ngươi!!
- Người kia, đó là Vân Triệt!
Từng ánh mắt hoặc rung động, hoặc run run, hoặc không dám tin phóng lên trên người Vân Triệt.
- Các ngươi tốt nhất có thể nhớ kỹ chuyện này, vĩnh viễn nhớ kỹ cái tên này! Về sau tiêu dao khoái hoạt ở thế giới này, khi tùy ý tỏ vẻ uy phong, ngàn vạn lần đừng quên ai cứu vớt các ngươi và thế giới hỗn độn này từ bên bờ hắc ám!
Giọng nói chưa dứt, thân thể của Kiếp Uyên đã hóa thành một đường hắc quang, biến mất trong tầm mắt với bên trong cảm giác của tất cả mọi người.
Uy áp còn đáng sợ hơn trời cao lật úp cũng trong một khắc này tiêu tán vô tung, mọi người như vạn núi cao rời khỏi người, ở trong lỏng lẻo gần như suy yếu, sau đó lại toàn bộ lộ ra thái độ mừng rỡ như điên... Dù kiếp nạn chưa chân chính bùng nổ, nhưng cảm giác kiếp sau sống lại còn mãnh liệt hơn một lần nào suốt đời trăm ngàn lần.
- Đúng là sự thật... đúng là sự thật!
Tây vực Kỳ Lân đế ngửa mặt lên trời, thân là một trong năm đế tây vực, giờ phút này lại suýt chút nữa nước mắt tuôn đầy mặt.
Thanh Long đế bên người hắn nhìn về phía Vân Triệt, cảm thán nói:
- Tất cả đều nhờ Vân Triệt ban tặng. Cái tên cứu thế thần tử... hoàn toàn xứng đáng!
- Lần này, không luận thân phận, không luận bối phận, đều nên vạn tạ.
Kỳ Lân đế nói.
Thanh Long đế gật đầu, nói với Long Bạch:
- Long hoàng, ý của ngươi như thế nào?
- Các ngươi đi đi.
Long hoàng nói, nhìn không ra biểu cảm gì.
Mà lúc này bên người Vân Triệt đã vây đầy người, bất cứ một người nào trong đó đều là đại lão thần chủ cao cấp nhất đương thế.
Khoảng thời gian Kiếp Uyên vừa mới về, bọn họ cũng từng như thế, mà khi đó bọn họ ký thác tất cả hy vọng lên trên người Vân Triệt. Cho dù Vân Triệt có thể thông qua bản thân kế thừa Tà thần thần lực mà tạo thành một chút can thiệp về ý chí đối với Kiếp Thiên ma đế, đều sẽ là cứu vớt rất lớn đối với đương thời.
Không nghĩ tới, lần đầu tiên, Vân Triệt mang tới tin tức là Kiếp Thiên ma đế hứa hẹn sẽ không họa thế.
Lần thứ hai mang tới tin tức chính là nàng phải rời khỏi hỗn độn, và tộc nhân của mình vĩnh viễn ở ngoài hỗn độn!
Kiếp Thiên ma đế chính miệng nói, kết quả ngày hôm nay đều bởi vì Vân Triệt!
- Vân thần tử, làm ơn nhận cúi đầu của lão hủ!
Trụ Thiên thần đế khom người xuống, thân là thần đế danh vọng cao nhất đông vực, thân thể của hắn lại gần như khom thành góc vuông ở trước mặt mọi người. Phía sau của hắn, nhi tôn của hắn, còn có tất cả người thủ hộ đều bái xuống thật sâu.
Vân Triệt nói:
- Tiền bối đừng như thế, thân là người đương thời, ta làm tất cả cũng đều là vì mình. Huống chi, thật ra ta cũng không làm nhiều lắm, quyết định tất cả chuyện này chủ yếu vẫn là ý chí của ma đế tiền bối.
Trụ Thiên thần đế lắc đầu, vô cùng trịnh trọng nói:
- Không, Vân thần tử, nếu như không có ngươi, sau khi ma thần về thế, toàn bộ thần giới, toàn bộ hỗn độn đều chắc chắn rơi vào tai họa vô tận. Là ngươi cứu vớt vạn linh đương thời, ngươi nhận được sùng bái của bất cứ kẻ nào, nhận được bất cứ cảm kích với thừa nhận gì. Trên đời này bất cứ sinh linh gì, thậm chí đời sau đều nên vĩnh viễn nhớ kỹ tên ngươi!
Trụ Thiên thần đế nói vô cùng kích động, các Thần Chủ vây quanh mà đến cũng đều chấp nhận gật đầu thật sâu, giống như Trụ Thiên thần đế, bái xuống thật sâu trước mặt Vân Triệt, trong miệng không hề keo kiệt lời ca ngợi...
Thần tử cứu thế... từ đó về sau, đây không chỉ là danh hiệu gửi gắm hy vọng, mà còn là một thần danh cả đời Vân Triệt, khắc sâu trong trí nhớ mọi người ở thần giới.
Ánh mắt của Vân Triệt xuyên qua đám người, liếc nhìn Hạ Khuynh Nguyệt. Ánh mắt của nàng chạm vào Vân Triệt, khẽ cười nhẹ với hắn.
Sau khi gặp lại Hạ Khuynh Nguyệt ở thần giới, đây là nụ cười đẹp mắt nhất mà Vân Triệt nhìn thấy ở trên người nàng, như mưa bụi mềm nhẹ xâm nhập vào tâm hồn hắn, để cho khóe miệng của hắn không tự kiềm chế được nhếch lên một độ cong ôn hòa.
Một lúc lâu sau, đám người tản đi, nhưng cũng không có ai rời khỏi Trụ Thiên thần giới.
Bọn họ đều biết, mấy ngày ngắn ngủi sau, Kiếp Thiên ma đế sẽ rời đi thông qua thông đạo không gian trên vách tường hỗn độn, đồng thời triệt để phá hủy thông đạo, khiến trận tai họa còn chưa chân chính bùng nổ này vĩnh viễn bị trừ khử. Mà bọn họ đường xa mà đến, tự nhiên muốn lưu lại chứng kiến khoảnh khắc này.
Đó là một khoảnh khắc triệt để thay đổi vận mệnh hỗn độn, bởi vì cảnh tượng tương tự vĩnh viễn không có khả năng xuất hiện lần thứ hai.
Vân Triệt cũng không rời đi, mà một mình đi tìm Trụ Thiên thần đế.
- Tiền bối, vãn bối có một việc muốn thương lượng với tiền bối.
Giờ phút này, thái độ của Trụ Thiên thần đế đối với Vân Triệt lại có biến hóa cực lớn, hắn tuyệt đối sẽ không coi Vân Triệt là vãn bối ở cấp bậc thấp hơn mình xa xa nữa, mà chân chính coi là đứng đầu cứu thế, thần tử trời ban, hắn ôn hòa mỉm cười nói:
- Vân thần tử, ngươi đừng khách sáo như thế, bất cứ phân phó nào, ngươi cứ nói đừng ngại.
Hắn dùng rõ ràng là hai chữ “Phân phó”.
Vân Triệt vội vàng nói:
- “Phân phó” thì không dám. Chuyện này chắc chắn khiến tiền bối cảm thấy khó xử, kính xin tiền bối đừng lập tức cự tuyệt để cho vãn bối chút thời gian giải thích.
Trên mặt Trụ Thiên thần đế vẫn tràn đầy ý cười:
- Ha ha, ngươi có tư cách đưa ra bất cứ yêu cầu gì, cứ việc nói đi, nếu có thể làm được, lão hủ chắc chắn dốc hết toàn lực.
- Là chuyện về Tà Anh.
Vẻ mặt của Trụ Thiên thần đế hơi cứng đờ, nhưng không nói gì, mà nhìn Vân Triệt, chờ hắn tiếp tục nói hết.
- Tiền bối, lấy trí tuệ của tiền bối, nói vậy đã sớm đoán được Tà thần thần lực ở trên người vãn bối vốn tới từ ai.
Vân Triệt nhìn Trụ Thiên thần đế, ánh mắt bình tĩnh chân thành.
Trầm mặc ngắn ngủi, Trụ Thiên thần đế than nhẹ một tiếng:
- Quả nhiên, là tới từ Tà Anh sao...
Năm đó, tin tức Thiên Sát tinh thần nhận được truyền thừa Tà thần ở nam thần vực lan truyền ồn ào huyên náo, mặc dù phần lớn đều không cho là thật, nhưng hiếm có người không biết.
Trên người Vân Triệt chứa nhiều dị trạng... Ba năm trước khi Vân Triệt một mình nhảy vào Tinh Thần giới Trụ Thiên thần đế đã tận mắt nhìn thấy... Sau này người đời đều biết được trên người Vân Triệt kế thừa Tà thần thần lực, hiện giờ, nếu như hắn trịnh trọng đề cập đến nàng như vậy...
Sao Trụ Thiên thần đế lại có thể không nghĩ đến cái gì.
Vân Triệt gật đầu, hắn sẽ không phủ quyết, bài xích người khác lấy “Tà Anh” gọi Mạt Lỵ, hắn tiếp nhận tất cả của Mạt Lỵ, tiếp nhận Mạt Lỵ là Tà Anh, Tà Anh là Mạt Lỵ:
- Đúng! Mười mấy năm trước, mấy năm tin tức truyền ra nàng đã chết là đang ở cùng với vãn bối. Tin đồn nàng nhận được truyền thừa của Tà thần ở nam thần vực cũng là sự thật, sau khi gặp vãn bối, vì một vài nguyên nhân đặc thù nên đã dùng ở trên người vãn bối.
Vân Triệt vô cùng nghiêm túc nói:
- Không có nàng đã không có vãn bối ngày hôm nay, cũng sẽ không có cục diện ngày hôm nay. Nói cách khác, truy cứu nguyên nhân, nàng mới chân chính là người cứu thế!
Thần sắc của Trụ Thiên thần đế hơi động, mặt lộ vẻ khó xử, than thở nói:
- Nhưng mà nàng bây giờ chung quy đã không phải là Thiên Sát tinh thần mà đã bị Tà Anh vạn kiếp luân cướp đi, là Tà Anh đáng sợ nhất, tội ác nhất.
- Tiền bối, tiền bối sai lầm rồi, mọi người thủy chung đều sai lầm rồi. Nàng... cho tới bây giờ đều không bị Tà Anh vạn kiếp luân cướp đi!
Chân mày Trụ Thiên thần đế giật giật:
- Lời này có ý gì?
Vân Triệt chậm rãi nói:
- Từ thật lâu trước kia, Tà Anh vạn kiếp luân ở trên thân thể nàng. Nhưng mà không phải bị Tà Anh vạn kiếp luân cố tình bắt cóc làm vật trung gian, mà là Tà Anh vạn kiếp luân chủ động nhận chủ! Nàng là Tà Anh, nhưng đều không phải là Tà Anh mà mọi người vốn cho là vậy, càng chính xác mà nói, nàng làm chủ Tà Anh, ý chí của nàng mới là chủ ý chí!
Chân mày Trụ Thiên thần đế cau chặt, tuy rằng đây do chính miệng Vân Triệt nói ra, nhưng hắn thật sự không thể tin:
- Cái này... không phải lão hủ không tin lời ngươi nói. Chính là, Tà Anh vạn kiếp luân cường đại, cho dù chính là ngẫu nhiên gặp ghi chép lại đều sẽ làm cho người ta không rét mà run. Luận về cấp bậc, nó còn ở trên sáng thế thần, ma đế.
- Thứ đáng sợ như thế, kể cả sáng thế thần, ma đế đều không có ai có thể khống chế, sao có thể nhận phàm linh đương thời làm chủ?
Lời Trụ Thiên thần đế không sai, hắn nghĩ như thế, mọi người nghĩ như thế đều là chuyện đương nhiên.
Vân Triệt nói:
- Tiền bối nói không sai, Tà Anh vạn kiếp luân tồn tại cấp bậc này, lực lượng của nó, ý chí của nó, đều vốn không phải chúng ta có khả năng lý giải và đo lường được, tiền bối không thể tin là chuyện quá mức bình thường, cũng như tiền bối nhất định chưa từng nghĩ đến ma đế tiền bối cuối cùng lại sẽ lựa chọn bỏ qua bản thân và toàn tộc đến bảo toàn đương thời.
Trụ Thiên thần đế nhất thời nghẹn lời.