.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1506" class="block_" lang="en">Trang 753# 2
Chương 1507: Chốn đi về của Tà Anh
- Năm đó sau khi Tà Anh vạn kiếp luân tạo nên tai họa thần ma đều diệt, lực lượng cũng tiêu hao gần như không còn, còn bị Tà thần phong ấn. Trong những năm trong phong ấn này, lực lượng của nó tự nhiên không cách nào khôi phục, ngược lại bị lực lượng do Tà thần lưu lại càng dần dần chôn diệt tàn phệ, đợi trăm vạn năm sau, lực lượng phong ấn do Tà thần lưu lại tiêu tán, Tà Anh vạn kiếp luân thoát khỏi phong ấn cũng tự nhiên ở dưới trạng thái cực kỳ suy yếu, suy yếu đến... Mạt Lỵ vô tình tìm được nó đều có năng lực phong ấn lại.
Trụ Thiên thần đế: “...”
- Thời đại thượng cổ, Tà Anh vạn kiếp luân chẳng những bị thần e ngại, cũng bị ma e ngại, cho nên vẫn luôn luôn ở trong phong ấn toàn lực của ma tộc, sở dĩ sau khi nó cởi bỏ phong ấn đã phóng thích ra vạn kiếp vô sinh cũng chính là vì oán hận chồng chất kết hợp lên trong phong ấn lâu dài.
- Sở dĩ nó không tiếc tất cả hủy diệt toàn bộ thần với ma, ngoài oán hận ra, còn có một nguyên nhân có lẽ còn quan trọng hơn, đó chính là nó sợ hãi lại bị phong ấn.
Ở thái sơ thần cảnh, hắn đã tận mắt nhìn thấy khí linh của Tà Anh vạn kiếp luân... thân ở trong sương đen, cho dù hình thể hay là giọng nói, thậm chí giọng điệu đều giống như trẻ mới sinh.
Thân là cực hạn của lực lượng hắc ám, nó lại sợ hãi hắc ám, sợ hãi cô độc... Chính là, sẽ không ai tưởng tượng đến hình ảnh như vậy, bọn họ chỉ có sợ hãi vô tận đối với cái tên Tà Anh vạn kiếp luân, đối với cái tên diệt thế này của nó.
- Cho nên, bởi vì sợ hãi lại bị phong ấn, nó lựa chọn thần phục với Mạt Lỵ, cam nguyện nhận nàng làm chủ, coi ý chí của nàng là chủ ý chí.
Vân Triệt không nói nguyên nhân lớn hơn nữa để cho Tà Anh lấy Mạt Lỵ làm chủ là vì nó sợ hãi hắc ám với cô tịch, bởi vì hắn biết, câu nói này nghe vào trong tai người đời sẽ chỉ khiến cho bọn họ cảm thấy buồn cười, mà tuyệt đối không có ai có khả năng tin tưởng.
- Mà sở dĩ Mạt Lỵ đáp ứng, là vì sợ nó bị người lòng dạ khó lường đoạt được, trở thành tay sai tai họa của người khác. Nàng chưa bao giờ nghĩ đến để cho lực lượng của nó thức tỉnh, chỉ định để cho nó ở trong cơ thể nàng, vĩnh viễn yên lặng như vậy tiếp, sẽ không vào một ngày nào đó dẫn đến khủng hoảng cho người đời, càng sẽ không tạo nên tai họa.
Trụ Thiên thần đế nói:
- Nhưng mà...
- Tiền bối biết vì sao Tà Anh lại thức tỉnh không?
Vân Triệt biết hắn định nói gì, trực tiếp cắt ngang lời hắn nói.
- Vì sao?
Trụ Thiên thần đế hỏi.
- Vậy đến bây giờ tiền bối có biết vì sao năm đó Tinh Thần giới lại không tiếc lấy “Tinh hồn tuyệt giới” đến bế giới không?
“...” Cho đến bây giờ Trụ Thiên thần đế không hề biết về chuyện này chút nào.
Tinh Thần đế đã mấy năm không biết tung tích, không hề có tin tức. Mà tinh thần và trưởng lão còn sót lại đều che kín miệng chuyện bế giới năm đó, không chịu lộ ra nửa chữ.
- Vãn bối nghĩ, cho dù lấy khả năng của tiền bối, kể cả đến bây giờ cũng nhất định không biết vì sao năm đó Tinh Thần giới lại cố tình bế giới... Bởi vì cho dù bọn họ có một vạn lá gan cũng nhất định không dám nói ra! Hễ bọn họ còn thừa lại dù chỉ một chút lòng hổ thẹn cũng tuyệt đối không có mặt mũi nào nói ra dù chỉ một chữ!
- Rốt cuộc là bởi vì sao?
Lời Vân Triệt nói khiến trong lòng Trụ Thiên thần đế chấn động. Tinh Thần giới không thể lộ ra chút gì về chuyện này, hắn sớm biết nhất định không giống tầm thường, lại không thể nào biết được. Mà hiển nhiên, Vân Triệt đã biết tất cả chân tướng.
- Tà Anh, chính là bị Tinh Thần giới... cưỡng ép bức ra.
Vân Triệt nói. Tuy rằng Mạt Lỵ vốn tưởng rằng đã vĩnh viễn mất đi lại trở lại trong sinh mệnh của hắn, nhưng nhớ tới năm đó, hắn vẫn cắn chặt răng.
Hắn vĩnh viễn không có khả năng tha thứ cho Tinh Tuyệt Không, vĩnh viễn không có khả năng tha thứ cho Tinh Thần giới!
Lập tức, hắn thuật lại tường tận nghi thức hiến tế năm đó của Tinh Thần giới, Tinh Thần đế liên tiếp tính kế nhi nữ của mình cho Trụ Thiên thần đế nghe.
Trụ Thiên thần đế là lịch duyệt nào, nhưng nghe Vân Triệt thuật lại, trên mặt của hắn lại lộ ra kinh ngạc thật sâu.
Thiên Lang Khê Tô, Thiên Sát Mạt Lỵ, thân là người được tinh thần lực lựa chọn, tuy nhiên vì cam nguyện bảo trụ người thân mà hiến tế bản thân mình, còn phụ thân của bọn họ, Tinh Thần đế đứng ở trên đỉnh cao nhất thần giới, tượng trưng cho tồn tại tối cao của đông thần vực chẳng những không vì vậy mà tự thẹn và thương cảm, ngược lại lợi dụng một điểm này tính kế bọn họ...
Ác độc, ti tiện, phát rồ đều không đủ để hình dung.
- Thế mà lại có chuyện như vậy...
Trụ Thiên thần đế xem như là một trong những người hiểu biết nhất Tinh Thần đế ở trên đời này, nhưng kể cả hắn đều cảm thấy khiếp sợ và khó thể tin thật sâu.
Đều là thần đế đông vực, hắn thậm chí cảm thấy hổ thẹn thật sâu.
Kể cả Phạm Thiên thần đế tuyệt tình máu lạnh nhất trong nhận thức của hắn, những năm này cũng thủy chung đều coi nữ nhi của mình là trân bảo, không để cho nhận lấy bất cứ thương tổn nào.
- Năm đó vãn bối vì một nguyên nhân đặc thù nên biết được tất cả, mới có thể cố chấp xông vào Tinh Thần giới. Vãn bối có thể tiến vào “Tinh hồn tuyệt giới” cũng bởi vì trên người vãn bối có tinh thần huyết do nàng cho.
Vân Triệt đơn giản mà nghiêm túc thuật lại:
- Đáng tiếc, vãn bối chung quy lực yếu, đối mặt với Tinh Thần giới vốn không có khả năng làm được cái gì, suýt chút nữa mất mạng, cuối cùng lấy phương pháp đặc thù nhất trốn đi. Nhưng mà bọn họ lại đều cho rằng vãn bối đã chết, nàng cũng cho rằng như thế, mới có thể vì thất vọng, tuyệt vọng, oán hận cực độ, khiến lực lượng của Tà Anh vạn kiếp luân thức tỉnh như vậy.
Năm đó, Tinh Thần đế báo cho Trụ Thiên thần đế biết Vân Triệt chết vào trong tay Tà Anh, bây giờ hắn mới biết được chính là gặp độc thủ của Tinh Thần giới, trong lòng hắn khiếp sợ phẫn nộ rất nhiều, lại một trận nghĩ lại mà sợ kịch liệt... Nếu như năm đó Vân Triệt thật sự chết đi rồi, kiếp nạn ma đế với ma thần không hề may mắn bao phủ toàn bộ hỗn độn.
Tinh Thần đế không chỉ diệt sạch nhân tính nhân luân, còn thiếu một chút nữa trở thành tội nhân lớn nhất trong lịch sử thần giới.
- Khó trách mấy năm nay không biết tung tích của Tinh Tuyệt Không. Nghĩ đến, chắc hắn biết một ngày nào đó chân tướng sẽ bại lộ, bị người nào biết được Tà Anh vì hắn mà thức tỉnh, trên đời này bất cứ kẻ nào đều không thể tha thứ được cho hắn, do đó tạm thời lánh đời trốn tránh.
Trụ Thiên thần đế thở dài một hơi, trong lòng rất phức tạp:
- Vân thần tử, ngươi rốt cuộc... muốn nói điều gì?
Vân Triệt thấp thỏm trong lòng, nhưng ánh mắt với giọng điệu lại đặc biệt kiên quyết:
- Vãn bối nói những chuyện này cũng là khiến tiền bối rõ ràng chân tướng, cũng muốn thỉnh cầu tiền bối một chuyện. Hy vọng tiền bối có thể chấp nhận sự tồn tại của Tà Anh, cũng công khai ý này.
Mặc dù trong lòng đã có dự cảm, nhưng đột nhiên nghe được lời Vân Triệt, hắn vẫn lộ vẻ khó xử, hắn do dự một phen, than thở nói:
- Cái này... vừa rồi lão hủ đã chính miệng nói, ngươi có tư cách đưa ra bất cứ yêu cầu gì. Nhưng mà... nhưng mà chuyện Tà Anh, nàng giống như ma đế ma thần, liên quan đến chính là an nguy của toàn bộ thần giới.
- Cũng đều là ma, vì sao tiền bối lại không dung như Kiếp Thiên ma đế còn đáng sợ hơn?
Câu nói này của Vân Triệt đã nói đặc biệt bén nhọn.
Trụ Thiên thần đế lắc đầu:
- Không giống nhau, ma đế cường đại, cho dù dốc hết tất cả cũng không có hy vọng đấu tranh gì, muốn sống qua ngày chỉ có cúi đầu. Nhưng Tà Anh... ít nhất còn có khả năng hủy diệt, một lần nữa đưa về yên lặng.
- Vãn bối đã nói rồi, nàng cũng không phải bị Tà Anh cướp đi, ý chí của nàng mới là chủ ý chí, chuyện mọi người lo lắng vốn sẽ không phát sinh.
Trụ Thiên thần đế nói:
- Đó là Tà Anh. Năm đó nó diệt tuyệt tất cả chân thần với chân ma, triệt để thay đổi thời đại và kết cục của hỗn độn. Tất cả mọi người biết, lực lượng của nó là lực lượng tiêu cực cực hạn nhất, đáng sợ nhất.
- Ta tin tưởng lời ngươi nói, cũng tin tưởng nó thật sự lấy Thiên Sát tinh thần làm chủ. Nhưng mà... Thiên Sát tinh thần, nàng vốn là tinh thần thích giết chóc tuyệt tình nhất trong tất cả các tinh thần, sát niệm, lệ khí của nàng vốn cực kỳ nặng, năm đó bao nhiêu tinh thần, nguyệt thần, người thủ hộ, phạm vương, thậm chí cả Nguyệt Thần đế đều chết ở trên tay nàng.
- Nếu như nàng không phải bị Tà Anh vạn kiếp luân khống chế, như vậy những người này đều chết ở dưới ý chí của nàng.
Vân Triệt khẽ lắc đầu, dùng giọng nói hơi nhẹ nhàng chậm chạp nói:
- Nếu nàng thật sự lòng tràn đầy lệ khí sát niệm như tiền bối nói, như vậy, ròng rã hơn ba năm, vì sao nàng lại chưa từng xuất hiện, cũng chưa từng giết thêm bất cứ người nào trong thần giới?
Trụ Thiên thần đế sửng sốt.
- Nếu như làng thật sự sẽ họa thế giống như tiền bối nói, như vậy, tiền bối cho rằng trên đời này có ai đó có thể ngăn cản được nàng sao?
Nhìn sắc mặt khẽ thay đổi của Trụ Thiên thần đế, Vân Triệt tiếp tục nói:
- Khi nàng chưa thức tỉnh lực lượng Tà Anh, tốc độ và năng lực ẩn nấp của nàng được công nhận thiên hạ vô song, nam thần vực to lớn dưới tình hình thành công ám toán nàng lại không thể lưu nàng lại.
- Ba năm này, Long hoàng tự mình làm chủ, lực lượng đứng đầu Vương giới của ba phương thần vực dốc toàn bộ lực lượng, lại từ đầu đến cuối, ngay cả bóng dáng của nàng đều chưa từng đụng chạm được. Nói cách khác, nàng bây giờ trừ phi chủ động hiện thân, bằng không mọi người gần như không có khả năng tìm được nàng, càng đừng nói tới tập hợp lực lượng vây diệt nàng... có đúng không?
“...” Trụ Thiên thần đế thay đổi sắc mặt, nhưng không cách nào phủ nhận.
Long hoàng cầm đầu, tất cả Vương giới xuất động... quả nhiên ngay cả góc áo của Mạt Lỵ đều không thể đụng chạm được.
Trong mắt Vân Triệt lóe lên một quang mang kỳ lạ:
- Như vậy... với lực lượng hiện giờ của nàng, nếu muốn phát tiết lệ khí và sát ý, nếu muốn họa thế, nàng chỉ cần đi tàn sát ở các giới, đừng nói tinh giới hạ vị, trung vị, thượng vị, kể cả Vương giới đều có thể trong thời gian ngắn đoạt vô số tính mạng, có lẽ mọi người ngay cả phản ứng đều không kịp, nàng đã hoàn mỹ ẩn nấp.
- Như thế, một lần, trăm lần, ngàn lần... mọi người trừ bỏ tử vong, trừ bỏ sợ hãi, trừ bỏ dần dần điêu linh, có thể làm gì được nàng chứ?
“...” Lời Vân Triệt nói thật ra chính là sợ hãi lớn nhất của Trụ Thiên thần đế cùng với tất cả người trong Vương giới đối với Tà Anh.
- Mà hiện thực lại là, trong vài năm nay, nàng không hề giết dù một người. Tiền bối cho rằng nàng không dám, hay không nguyện!?
Môi Trụ Thiên thần đế giật giật, cuối cùng không nói được lời phản bác.
Tà Anh hãi thế thức tỉnh vào năm đó, sau khi chém giết Nguyệt Thần đế rồi chưa từng xuất hiện, lại chưa hề giết hại. Nhưng từ trước đến giờ bọn họ đều không, cũng không nguyện tin tưởng đây là Tà Anh nhân từ.
Lúc này nghe Vân Triệt miêu tả, cùng với lời nói hung hăng đâm trúng nỗi lo lắng lớn nhất trong nội tâm hắn, Trụ Thiên thần đế đã không cách nào không tin, ý chí của Thiên Sát tinh thần thật sự ở trên ý chí của Tà Anh, bằng không... thật sự không cách nào giải thích được.
- Tuy rằng vãn bối xuất thân hạ giới nhưng cũng rất rõ ràng người của thần giới căm ghét bài xích “Ma” thâm căn cố đế, cũng không phải một sớm một chiều có thể thay đổi. Sợ hãi đối với Tà Anh vạn kiếp luân càng sâu tận xương tủy, cho dù không hề tin tưởng Tà Anh đã nhận chủ, chỉ cần nó tồn tại, thần giới sẽ vĩnh viễn sợ hãi khó yên.
Trong mắt Trụ Thiên thần đế lộ ra kinh ngạc, hắn đã rõ mục đích của Vân Triệt chính là muốn Tà Anh bình yên vào thế, nhưng không biết vì sao Vân Triệt lại nói ra lời như vậy.
- Cho nên, vãn bối cho tiền bối, cho thần giới một hứa hẹn.
Thần sắc của Vân Triệt vào lúc này còn trịnh trọng hơn bất cứ lúc nào khác, những lời này hắn đã nghĩ rất nhiều rất nhiều lần trong một tháng sau khi rời khỏi thái sơ thần cảnh.
- Sau khi chuyện ma đế tiền bối giải quyết xong, Tà Anh sẽ vĩnh viễn rời khỏi thần giới, đi đến tinh cầu nơi vãn bối xuất thân, cũng chính là nơi vãn bối gặp nàng, vĩnh viễn không trở về nữa, càng sẽ không giết bất cứ người nào của thần giới... Trừ phi, thần giới chủ động trêu chọc!
Giống như lời Vân Triệt mới vừa nói, cho dù ý chí của Tà Anh như thế nào, chỉ cần tồn tại ở thần giới, người thần giới vĩnh viễn không có khả năng ngừng kiêng kỵ với sợ hãi, cũng vĩnh viễn không cách nào đoán trước được người thần giới ở trong sự sợ hãi vĩ đại không cách nào xua đi này sẽ làm ra chuyện gì.
Trừ bỏ Thải Chi, Mạt Lỵ đã không còn lưu luyến vướng bận gì đối với thần giới nữa, cùng hắn quay về Lam Cực tinh, cũng là tâm nguyện lớn nhất của nàng.
Cho nên, đây là kết quả tốt nhất mà hắn có thể nghĩ ra.
Trụ Thiên thần đế nghe vậy, chợt ngẩng đầu, kích động kêu:
- Thật... thật sao!?