.
._754__1" class="block_" lang="en">Trang 754# 1
Chương 1508: Kết cục hoàn mỹ
Vân Triệt nói như chém đinh chặt sắt:
- Nhất ngôn cửu đỉnh, tuyệt không vi phạm! Đây cũng là ý nguyện của nàng!
- Tiền bối chắc rõ ràng, vãn bối đây không phải chỉ là cứu vớt nàng, cũng là cứu vớt thần giới. Cho nên, vãn bối và nàng cũng cần một lời hứa hẹn của tiền bối!
Làm thần đế có danh vọng cao nhất đông thần vực, trước tiên tranh thủ đến lời hứa của hắn, đã đầy đủ.
Không thể nghi ngờ, Vân Triệt hiện giờ là người Trụ Thiên thần đế sẽ không chất vấn nhất. Lời nói này của Vân Triệt để cho hắn lại một lần nữa kích động lên... Không sai, nếu như Tà Anh thật sự vĩnh viễn rời khỏi thần giới, như vậy đây tuyệt đối không chỉ là “Cứu vớt” nàng, còn là... càng nhiều hơn là thêm một lần nữa cứu vớt thần giới.
Sau kiếp nạn ma đế, ma thần, mối họa Tà Anh vẫn luôn luôn đâm vào hồn bọn họ, cuối cùng có thể bình ổn như vậy.
- Ngươi xác định... đây cũng là ý tứ của Tà Anh?
Trụ Thiên thần đế xác nhận nói, giọng điệu mang theo kích động không cách nào áp chế.
Vân Triệt nhìn thẳng vào ánh mắt của Trụ Thiên thần đế, từng chữ vang vang:
- Vãn bối xác định! Sau khi đưa ma đế tiền bối đi, vãn bối sẽ mang nàng rời khỏi thần giới. Cũng xin... người trong thần giới vĩnh viễn không quấy rầy tinh cầu chỗ chúng ta.
Câu nói này của Vân Triệt mơ hồ nói cho Trụ Thiên thần đế rằng về sau hắn cũng sẽ không sống ở thần giới.
- Tốt! Tốt!!
Trụ Thiên thần đế nói liên tục hai chữ “Tốt”:
- Lão hủ sẽ hạ lệnh, Thiên Sát tinh thần không phải do Tà Anh vạn kiếp luân bắt cóc, mà là lấy Thiên Sát tinh thần làm chủ, thêm nữa về sau sẽ vĩnh viễn rời khỏi thần giới... Trụ Thiên thần đế ta cũng sẽ công khai hứa hẹn, về sau tuyệt đối sẽ không tới gần và quấy nhiễu tinh cầu chỗ Tà Anh!
Trụ Thiên thần đế nói là làm, giọng nói của hắn và lời hứa của hắn nhanh chóng vang lên ở Trụ Thiên thần giới.
Kiếp Thiên ma đế còn chưa chân chính rời đi, Vân Triệt cũng còn chưa mang Mạt Lỵ rời đi, tất cả vẫn còn tồn tại khả năng có chuyện xấu. Cho nên Trụ Thiên thần đế công khai cũng không phải là âm thanh Trụ Thiên bao trùm toàn bộ đông thần vực, mà chỉ vang vọng ở trên không Trụ Thiên thần giới.
Trụ Thiên thần giới giờ phút này chính là tề tựu mười ba thần đế của ba phương thần vực, gần như toàn bộ Giới Vương thượng vị của đông thần vực!
Cơ bản tương đương với công khai khắp cả thần giới.
Lời công khai của hắn giống với hứa hẹn của hắn đối với Vân Triệt như đúc. Tuy rằng hắn chỉ có thể đại biểu cho Trụ Thiên thần giới, nhưng mà lấy danh vọng địa vị của Trụ Thiên thần đế ở đông thần vực và thần giới, nếu không đủ tin tưởng, sao lại như thế!
Lời nói công khai của Trụ Thiên thần đế không hề nghi ngờ dẫn đến oanh động thật lớn trong đám thần đế, Thần Chủ. Giống như Trụ Thiên thần đế, ngoài ma đế ma thần ra, Tà Anh là một đâm vào hồn sợ hãi thật sâu của bọn họ.
Kiếp nạn ma đế và ma thần sắp trừ khử, Tà Anh được coi là tai họa ngầm lớn nhất. Mà lời nói Trụ Thiên đột nhiên vang lên này làm cho bọn họ không cách nào không rung động thật sâu trong lòng.
Rời khỏi Trụ Thiên thần giới, Vân Triệt vừa gọi độn nguyệt tiên cung ra, đã chợt nhận thấy, xoay người sang chỗ khác, liếc nhìn Hạ Khuynh Nguyệt đang chậm rãi đi tới.
- Chuẩn bị trở về Ngâm Tuyết giới sao?
Hạ Khuynh Nguyệt hỏi.
- Ừm, nhưng mà sẽ đi thái sơ thần cảnh một chuyến trước.
Nhìn tiên ảnh của Hạ Khuynh Nguyệt dần dần tới gần, Vân Triệt cười híp mắt nói.
- Ngươi đi một nước cờ hay.
Hạ Khuynh Nguyệt nhẹ nhàng nói.
Vân Triệt trừng mắt, tỏ vẻ quái dị khoa trương:
- Nàng cũng sẽ khích lệ người sao?
Hạ Khuynh Nguyệt không hề để ý đến hắn chế nhạo, đôi mắt như trăng sao nhìn về phía phương xa... Kia dường như là phương hướng của Lam Cực tinh:
- Năm đó chẳng qua là Tà Anh mới vừa thức tỉnh đã diệt sát một thần đế, dẫn ra khủng hoảng và bóng ma vô cùng vĩ đại ở thần giới, cho nên khoảng thời gian kia các cường giả của đại Vương giới đều ra hết, Long hoàng tự mình đứng đầu, liều mạng tìm tung tích của Tà Anh.
- Vì cái gì, chính là thừa dịp lực lượng của nàng hao tổn rất lớn, lại thân dưới trọng thương, không tiếc tất cả thủ đoạn đánh giết nàng, sau tìm kiếm không có kết quả lâu dài, thậm chí không tiếc thúc giục tất cả tinh giới dưới Vương giới... bởi vì bọn họ biết, nếu như Tà Anh hoàn toàn khôi phục, bọn họ sẽ gần như không có cơ hội, chờ đợi bọn họ chỉ có tai họa còn đáng sợ hơn ác mộng.
- Nhưng mà, thời gian ba năm, bọn họ không thu hoạch được gì. Thật ra đến năm thứ ba Vương giới đã cơ bản rút tất cả lực lượng hạch tâm, bọn họ vẫn liên tục tìm kiếm chẳng qua chỉ làm dáng một chút... Bởi vì bọn họ biết rằng trong khoảng thời gian này rất có thể đã đủ để Tà Anh khôi phục hoàn toàn, bọn họ không cách nào không sợ. Nếu như tìm được ngược lại là chịu chết!
Vân Triệt mỉm cười nói:
- Ta biết, cho nên ta xem như cho thần giới một bậc thang. Chủ động lấy tên nàng, thậm chí tên của ta hứa hẹn vĩnh viễn không họa thế, thậm chí vĩnh viễn không trở về thần giới, thêm với đáp ứng đầu tiên của Trụ Thiên thần đế, để cho về sau bọn họ không còn lý do ra tay với Mạt Lỵ.
Đương nhiên cũng không có gan.
Mấy lời Vân Triệt nói với Trụ Thiên thần đế cũng không phải là lý do hắn kiếm, mà là sự thật! Là sự thật mà cấp bậc thần đế kia càng biết sâu sắc!
Lấy lực lượng đáng sợ nghiền áp tất cả của Mạt Lỵ, cùng với tốc độ và năng lực ẩn nấp thiên hạ vô song, nếu nàng muốn họa thế, ai có thể chân chính ngăn cản được nàng?
Nàng muốn giết ai, cho dù mạnh như thần đế, lại có ai có thể vĩnh viễn tránh được ngã xuống?
Năm đó bọn họ giống như điên tìm Mạt Lỵ, chỉ vì năm đó Mạt Lỵ tiêu hao nặng trọng thương. Mà một khi Mạt Lỵ khôi phục... Vương giới nào có gan thật sự chủ động trêu chọc?
Nhưng thân là Vương giới, tồn tại cao nhất của thần giới, nếu như Tà Anh xuất hiện, cho dù bọn họ sợ hãi cũng không thể không kiên trì vây diệt, bằng không sẽ bị thiên hạ nghi ngờ. Dưới trạng thái này, Mạt Lỵ khó có thể xuất hiện dưới ánh mặt trời.
Tà Anh vốn nên máu lạnh thô bạo, làm cho không ai không sợ hãi lại vĩnh viễn không quay về thần giới, hơn nữa hắn “Cứu thế thần tử” này chính miệng hứa hẹn cùng với hứa hẹn đầu tiên của Trụ Thiên thần đế có danh vọng cao nhất, đây càng không thể nghi ngờ là tiên âm cứu thế đối với chúng cường giả thần giới, càng là Vương giới có “Trách nhiệm” tiêu diệt Tà Anh!
Cho nên, hứa hẹn của Vân Triệt thật sự cho thần giới một bậc thang... Dù sao Tà Anh tồn tại ở thần giới hay tồn tại ở hạ giới trên bản chất đều không hề khác nhau.
- Như thế, Lam Cực tinh có Tà Anh đã trở thành cấm kỵ mà tất cả thần giới đều phải nhớ kỹ, ai dám xúc phạm nhất định dẫn đến khủng hoảng với phẫn nộ của thần giới.
Tà Anh chủ động hứa hẹn vĩnh viễn rời khỏi thần giới, ai dám xúc phạm hạ giới chỗ của nàng, một khi dẫn tới cơn thịnh nộ của nàng, nhất định là đại nạn đối với thần giới... Ai dám như thế, đoán chừng chúng thần đế của thần giới sẽ hận không thể tự mình nhảy ra bóp chết hắn.
Rất có khả năng, sau khi Mạt Lỵ đi theo Vân Triệt trở lại Lam Cực tinh, ba bên thần vực sẽ lập tức hạ lệnh cấm bất cứ kẻ nào không được phép tới gần tinh vực chỗ Lam Cực tinh.
Hạ Khuynh Nguyệt chậm rãi nói:
- Kiếp Thiên ma đế quay về ngoài hỗn độn, cũng phá hủy lối đi về duy nhất của các ma thần, kiếp nạn ma đế, ma thần vốn còn chưa bùng nổ, lợi dụng phương thức quá mức hòa mỹ này mà kết thúc. Mà ngươi, lại trở thành đứng đầu cứu thế chân chính, từ con kiến cho tới thần đế đương thời đều nhận ơn của ngươi! Về sau có vầng hào quang này, nếu như ai phạm ngươi nhất định dẫn đến cơn thịnh nộ của thiên hạ
- Tà Anh theo ngươi về Lam Cực tinh, sẽ không quay lại thần giới, ta nghĩ đây là ý nguyện của ngươi, ý nguyện của nàng, cũng sẽ khiến thần giới như trút được gánh nặng, đồng thời nàng cũng sẽ trở thành thần thủ hộ của ngươi và Lam Cực tinh, cho dù ngươi không có vầng hào quang cứu thế, cũng nhất quyết không có ai dám tổn hại ngươi và Lam Cực tinh... Kể cả ta cũng cuối cùng không còn cố kỵ quay trở về.
Hạ Khuynh Nguyệt nhẹ nhàng nói, vào lúc này cánh môi của nàng cong lên một đường cong cực đẹp:
- Tất cả đều hoàn mỹ không tì vết như vậy, giống như không tìm được kết quả nào còn tốt hơn thế này. Xem ra tất cả lo lắng không yên cho tới nay của ta đều là dư thừa. Ngươi có lẽ... thật sự có trời phù hộ trong người.
Vân Triệt nở nụ cười. Tâm tình của hắn đã thật lâu không thoải mái như thế:
- Ha ha, có lẽ đi. Vậy nàng chuẩn bị khi nào trở về?
Hạ Khuynh Nguyệt cho Vân Triệt một câu trả lời rất ngoài ý muốn:
- Ngày ngươi mang Tà Anh trở về đi. Ta rất muốn biết, người để cho ngươi cam nguyện không hối hận chịu chết, cam nguyện vì nàng hứa hẹn nặng như vậy về phía thần giới rốt cuộc là người như thế nào.
“...” Vân Triệt day mũi, ánh mắt quái dị nhìn nàng:
- Nàng sẽ không phải đang... ghen tỵ chứ?
- Đến lúc đó nhớ truyền âm cho ta.
Hạ Khuynh Nguyệt xoay người sang chỗ khác, hôm nay, khí chất của nàng cùng với cảm giác nàng mang đến cho Vân Triệt đều hoàn toàn khác với mỗi lần trong quá khứ... Giống như buông bỏ gánh nặng nào đó, thiếu đi vài phần uy lăng, nhiều thêm vài phần tiên tư mờ mịt.
Nàng đột nhiên nghiêng đầu nói:
- Đúng rồi, cái tên “Cứu thế thần tử” này thật sự là một vầng hào quang vô cùng chói mắt. Nhưng mà ngươi tốt nhất đừng để trong lòng quá mức, cái tên “Chúa cứ thế” của kẻ yếu cần ở ở dưới “Nhận thức” và “Ban ơn” của cường giả, nhìn có vẻ yếu ớt không chịu nổi xa xa. Đợi đến một ngày ngươi đủ cường đại, ngươi mới là chúa cứu thế chân chính trên đời kính sợ, ai cũng sẽ không chất vấn!
Nhìn bóng lưng Hạ Khuynh Nguyệt đi xa, Vân Triệt bĩu môi: Xem ra tật xấu thuyết giáo này không sửa được, cũng không biết học với ai!
Thái sơ thần cảnh.
Lại mang theo Thiên Diệp Ảnh Nhi đến nơi này, một lần này cũng không cần Vân Triệt toàn lực phóng thích khí tức của Thiên Độc châu, bóng dáng của Mạt Lỵ đã chủ động xuất hiện ở trước mặt hắn.
- Mạt Lỵ!
Vân Triệt bước nhanh về phía trước, nụ cười trên mặt đã đầy đủ nói cho Mạt Lỵ rất nhiều, hắn trực tiếp ôm lấy thân hình lả lướt của Mạt Lỵ vào trước ngực, nhẹ nhàng nói bên tai nàng:
- Hiện giờ Trụ Thiên thần đế đã cho phép sự tồn tại của nàng, sẽ không chủ động đi phạm nàng, hơn nữa còn hứa hẹn ở trước mặt mọi người, nàng phải nhận đánh cược thua, theo ta rời khỏi nơi này thôi.
Mạt Lỵ không tránh khỏi ngực hắn, nhưng nhẹ nhàng lắc đầu trong ngực hắn:
- Thật sao? Ta không tin.
- Ta có bằng chứng, nàng chống chế cũng vô ích.
Vân Triệt mỉm cười, lấy ra một viên huyền ảnh thạch phổ thông tinh xảo, cười tủm tỉm quơ quơ ở trước mặt Mạt Lỵ, sau đó phóng xuất ra hình ảnh với âm thanh khắc ấn trong đó.
Mạt Lỵ vừa liếc mắt đã nhận ra xuất hiện ở trước mặt chính là nơi trung tâm của Trụ Thiên thần giới. Mà hình ảnh không quan trọng, quan trọng là âm thanh vang vọng nơi Trụ Thiên thần giới này.
Đó là giọng nói của Trụ Thiên thần đế, chỉ với hình ảnh vẫn có thể cảm giác được đế uy ôn hòa với lực xuyên thấu trầm trọng kia.
Hắn dùng giọng nói của mình, chính miệng nói ra hứa hẹn cho phép Tà Anh ở lại hạ giới, vĩnh viễn không chủ động xúc phạm.
Tròng mắt u ám của Mạt Lỵ chớp chớp. Nàng biết rõ Trụ Thiên thần đế là người cực kỳ thù ma ghét ác, hắn chính miệng hứa hẹn phen này, tuy rằng nguyên nhân lớn nhất là kiêng kỵ vĩ đại đối với nàng và hứa hẹn của Vân Triệt mà thuận thế làm vậy, nhưng nào phải không vượt qua nguyên tắc hắn luôn luôn cố thủ, vô cùng không dễ.
Vân Triệt cười nói:
- Không chỉ có Trụ Thiên thần đế, từ vừa mới bắt đầu ta đã đánh giá thấp sợ hãi của bọn họ đối với nàng. Sau khi Trụ Thiên thần đế truyền âm thanh hứa hẹn ra, ta vốn cho rằng sẽ có rất nhiều âm thanh khiếp sợ, khó hiểu với chất vấn, không nghĩ tới phản ứng của gần như tất cả mọi người lại là như trút được gánh nặng.
- Nàng không đi chủ động trêu chọc bọn họ, bọn họ sẽ đốt nhang thơm. Từ phản ứng hôm nay của bọn họ đến xem, kể cả nàng công khai xuất hiện trước mặt bọn họ, bọn họ có dám thật sự vây diệt nàng hay không cũng không nhất định.
- Nhưng mà về sau, nàng sẽ theo ta đến ở Lam Cực tinh. Nói không chừng thật sự cả đời đều sẽ không lại đặt chân đến thần giới. Nàng... không có ý kiến chứ?
Mạt Lỵ quay mặt đi, giống như bất mãn sẵng giọng:
- Hừ! Ngươi đã quyết định thay ta, ta có thể làm sao bây giờ?
Lam Cực tinh... Thiên Huyền đại lục... Huyễn Yêu giới... Vân Triệt...
Ánh mắt của Mạt Lỵ dần mơ màng... Về sau thật sự có thể cùng hắn quay về Lam Cực tinh -- nơi vốn tưởng rằng sẽ chỉ xuất hiện ở trong mộng kia, sẽ không bao giờ có người can thiệp và quấy rầy?
Thần giới lại có gì có thể lưu luyến? Xuất thân, thù hận... lại có cái gì không thể bỏ qua?
Thật sự không phải đang nằm mơ chứ...