Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1507 - Chương 1509: Ngày Cưới A Ngày Cưới

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1508" class="block_" lang="en">Trang 754# 2

 

 

 

Chương 1509: Ngày cưới a ngày cưới





- Là tự nàng nói, nếu ta thắng, nàng sẽ theo ta rời khỏi nơi đây, ta đi đâu, nàng sẽ đi theo đến đó, ta không quên dù chỉ một chữ. Hơn nữa, còn có một tin tức rất tốt.

Hắn nói lại quyết định của Kiếp Thiên ma đế vào bên tai Mạt Lỵ, khiến Mạt Lỵ kinh ngạc thật sâu.

Tất cả tai họa, gian nan, tất cả đều tan tác, hy vọng đã từng là xa vời ở ngay trong lòng mình, tương lai càng là một mảnh sáng trong vô tận. Cũng như theo lời Hạ Khuynh Nguyệt vậy, đã không có kết cục nào tốt đẹp hơn.

Vân Triệt nắm chặt lấy tay nhỏ bé của Mạt Lỵ, khẩn cấp muốn mang nàng quay về Lam Cực tinh như vậy -- nơi bọn họ gặp nhau, gắt gao tương liên vận mệnh:

- Được rồi, hiện giờ đi cùng ta đi. Đúng rồi, Khuynh Nguyệt nói nàng ấy muốn gặp nàng, cũng cùng chúng ta quay về Lam Cực tinh, nàng... định như thế nào?

Ánh mắt Mạt Lỵ thay đổi, tay nhỏ bé đột nhiên thu lại, như con cá trượt ra khỏi tay Vân Triệt, thân thể cũng quay đi, nghiêm túc nói:

- Bây giờ ta còn chưa thể rời đi được.

Vân Triệt sửng sốt, sau đó trong lòng lộp bộp:

- Hả? Vì sao? Nàng sẽ không phải định đổi ý đó chứ?

Mạt Lỵ âm u nói:

- Trước khi rời đi, ta muốn đi nhìn Thải Chi. Lần này, ta sẽ lựa chọn gặp muội ấy. Nói không chừng đến lúc đó theo ngươi quay về Lam Cực tinh sẽ không chỉ có một mình ta.

“...” Vân Triệt bị giật mình nhất thời thở phào một hơi nhẹ nhõm:

- Được, ta đây đi cùng với nàng.

Mạt Lỵ lườm trắng mắt:

- Ngươi đi chịu chết sao? Chỗ muội ấy ở là nơi hung ác nhất thái sơ thần cảnh, lấy thực lực của ngươi bây giờ nếu như bước vào, ta và Thiên Diệp hai người đều khó có khả năng bảo vệ được cho ngươi.

Vân Triệt: o(
╥╥)o

- Hiện giờ con bé rơi vào chấp niệm, nếu có thể cùng nhau rời đi, không còn gì tốt hơn, nếu như con bé kiên trì lưu lại, ta cũng sẽ không miễn cưỡng.

Mạt Lỵ biết, tin tức mình sắp mang đến cũng là một loại cứu vớt đối với Thải Chi, có lẽ sẽ có khả năng để cho con bé đi ra khỏi vực sâu do bản thân tạo ả:

- Sau đó, ta sẽ tự đi tìm ngươi.

Vân Triệt thoáng nghĩ, vui vẻ gật đầu, sau đó lại tỏ vẻ cẩn thận dặn dò:

- Được! Mấy ngày nữa ta phải đưa ma đế tiền bối đi, những ngày này chắc đều ở thần giới, sau đó mới có thể về Lam Cực tinh, nếu trong thời gian này nàng đi tìm ta, ngàn vạn lần đừng để người khác của thần giới nhìn thấy... ta sợ hù chết bọn họ.

Chóp mũi Mạt Lỵ vểnh lên, rất lạnh lùng cao ngạo nói:

- Hừ! Nếu ta không muốn, chỉ bằng bọn họ còn chưa đủ tư cách phát hiện ra ta.

Vân Triệt cười tủm tỉm nói:

- Ặc... dạ dạ dạ, Mạt Lỵ của ta chính là thiên hạ vô song. Chờ sau khi trở về Lam Cực tinh, ta sẽ dẫn nàng đi gặp nữ nhi của ta trước, nàng nhất định sẽ thích con bé.

- Hừ, không có hứng thú.

Mạt Lỵ hừ nhẹ một tiếng, đột nhiên quét mắt nhìn Thiên Diệp Ảnh Nhi, ánh mắt ngưng lại, sau đó trên mặt lộ ra vẻ quỷ dị:

- Ngươi lại... luôn luôn không chạm vào nàng ta?

Với hiểu biết của nàng về Vân Triệt, đây quả thật là chuyện không có khả năng!

Cho dù nàng oán hận Thiên Diệp Ảnh Nhi như thế nào, có một chuyện nàng sẽ không phủ nhận, đó chính là dung nhan và dáng người của nàng ta tuyệt đối xứng với cái tên “Thần nữ”! Bằng không cũng sẽ không khiến ca ca của nàng người như vậy say mê đến cam nguyện vì nàng ta mà trả giá sinh mệnh.

Vân Triệt lặng yên đến gần Mạt Lỵ, khuôn mặt chính trực thuần khiết, bàn tay không một tiếng động phủ lên trước ngực hơi gồ lên của nàng:

- Đúng vậy, ta ngay cả Mạt Lỵ của ta còn chưa thương yêu, sao lại... A a!

Hét thảm một tiếng, Vân Triệt bị Mạt Lỵ đá một cước ra ngoài mười dặm.

Rời khỏi thái sơ thần cảnh, Vân Triệt về tới Ngâm Tuyết giới.

Ngâm Tuyết giới bây giờ, tuyết bay giống như đặc biệt mềm nhẹ bình thản.

Băng Hoàng thánh điện yên tĩnh như lúc ban đầu, lúc Vân Triệt tiến vào, liếc nhìn Mộc Phi Tuyết đang yên tĩnh đứng đó, nhưng không nhìn thấy bóng dáng của Mộc Huyền Âm.

Vân Triệt cười, thả lỏng tâm thần, tâm tình dưới thật tốt, nụ cười trên mặt hắn cũng nhiều thêm vài phần sức cuốn hút khác thường, Mộc Phi Tuyết nhìn thấy mà hơi ngẩn ngơ:

-Phi Tuyết sư muội, sư tôn lại không ở đây sao?

- Hôm nay sư tôn có việc ra ngoài, nhưng mà chắc sẽ trở lại rất nhanh.

Mộc Phi Tuyết hơi mất tự nhiên quay ngọc nhan đi, nhìn tuyết bay giống như tơ liễu ngoài cửa sổ.

Vân Triệt đáp một tiếng, ý cười trên mặt càng sâu:

- A! Vậy ta ở đây chờ sư tôn. Đúng rồi Phi Tuyết, hằng ảnh thạch ngươi tặng cho ta, Vô Tâm con bé vô cùng thích, mỗi ngày đều sẽ khắc ấn rất nhiều hình ảnh. A... ngươi có thứ gì đặc biệt muốn có không, ít nhất để cho ta thoáng tỏ lòng biết ơn.

- Không cần, con bé thích là tốt rồi.

Mộc Phi Tuyết trả lời hơi lạnh lùng.

Vân Triệt không hỏi tới nữa, vào một tháng trước, hắn đã bắt đầu tính toán đưa gì cho Mộc Phi Tuyết mới được.

Hắn ngồi trên chiếu, ngón tay không ngừng đụng chạm lên lưu âm thạch đeo trên cổ, Mộc Phi Tuyết liếc mắt vài lần, cuối cùng chủ động mở miệng hỏi:

- Lưu âm thạch?

Vân Triệt “Lập tức” ngẩng đầu, phấn chấn lạ thường nói:

- Đúng vậy! Đây là Vô Tâm tự mình làm ra, có đẹp không!

Vừa nói, ngón tay của hắn giống như vô tình bỏ ra một luồng huyền khí, nhất thời, trên lưu âm thạch vang lên giọng nói ngọt ngào yêu kiều của Vân Vô Tâm.

“...” Mộc Phi Tuyết không hề để ý đến hắn.

Vân Triệt tự làm mất mặt đành phải phẫn nộ buông lưu âm thạch xuống.

Trong yên lặng khi chờ đợi, ánh mắt của hắn rơi vào trong ao mãi mãi không đóng băng trong điện, nhìn đóa hoa tuyết trắng không tỳ vết kia xuất thần thật lâu.

Đây là đóa băng vũ linh hoa hắn đã hái cho Mộc Huyền Âm ở Vụ Tuyệt cốc năm đó, từ sau khi đó nó đã xuất hiện ở nơi này, trở thành tồn tại duy nhất trong băng trì nơi này.

Cách khi đó bất tri bất giác đã đi qua bảy năm, nhưng nó lại chưa bao giờ điêu linh, kiêu ngạo nở ra như năm đó.

Vân Triệt hoàn hồn, hỏi:

- Phi Tuyết sư muội, ngươi vừa mới nói sư tôn có chuyện ra ngoài, biết là chuyện gì không?

Mộc Phi Tuyết không nhìn hắn, nhưng đuôi khóe mắt đẹp giống như chăm chú nhìn băng vũ linh hoa mới vừa rồi hắn ngây ngốc như mất hồn nhìn, nói:

- Hôm nay là ngày giỗ của cha đẻ sư tôn và Băng Vân cung chủ, ngày này hàng năm, sư tôn và Băng Vân cung chủ đều sẽ đi tế bái.

Vân Triệt sửng sốt, sau đó khẽ gật đầu:

- Thì ra là thế.

Hắn ở bên người Mộc Huyền Âm mấy năm, nhưng lại không biết chuyện này.

Nghĩ tới độ tuổi của Mộc Huyền Âm và Mộc Băng Vân, Vân Triệt thuận miệng hỏi:

- Có thể sinh ra sư tôn và Băng Vân cung chủ, nghĩ đến sư công nhất định là nhân vật rất giỏi. Nhưng mà dường như sư công không phải chết già, chẳng lẽ bị người hãm hại sao?

Mộc Phi Tuyết hờ hững nói:

- Đúng vậy. Năm đó sư công bị ma nhân bắc vực chạy ra ngoài làm hại, cũng bởi vì vậy, sư tôn và Băng Vân cung chủ đều cực kỳ hận ma nhân, gặp nhất định phải giết.

“!!” Vân Triệt như bị sét đánh, cứ ngớ ra.

“?” Phản ứng lạ thường của hắn khiến Mộc Phi Tuyết liếc mắt.

Đúng lúc này, một luồng gió lạnh nhẹ nhàng thổi qua, bóng dáng băng tiên xinh đẹp như mơ của Mộc Huyền Âm xuất hiện trước cửa thánh điện, mang theo một chút tuyết bay lẻ tẻ.

- Cung nghênh sư tôn!

Mộc Phi Tuyết cung kính bái xuống.

Phản ứng của Vân Triệt chính là chậm lại hai giây, mới vội vàng bái xuống, động tác cũng hơi cứng ngắc:

- Đệ tử Vân Triệt, bái kiến sư tôn.

Mộc Huyền Âm đưa băng mâu nhìn Vân Triệt, liếc mắt một cái đã nhận ra vẻ khác thường của hắn, mi nhỏ nhíu lại:

- Đã xảy ra chuyện gì?

“...” Vân Triệt lắc đầu, nâng mắt nói:

- Đệ tử có một tin tức quan trọng muốn nói cho sư tôn, sư tôn nghe xong chắc chắn cao hứng.

- Phi Tuyết, ngươi lui ra trước đi.

Mộc Huyền Âm nói.

- Dạ.

Mộc Phi Tuyết lên tiếng trả lời, chậm rãi rời đi.

- Nói đi.

Đôi băng mâu của Mộc Huyền Âm nhìn thẳng vào ánh mắt của Vân Triệt, nàng cũng không quên khác thường rõ ràng mới vừa rồi của hắn.

Vân Triệt thoáng bình ổn tâm tình, sau đó một năm một mười, hết sức kỹ càng thuật lại lời Kiếp Thiên ma đế nói với hắn cùng với chuyện đã phát sinh ở Trụ Thiên thần giới cho Mộc Huyền Âm.

Sau đó, lại từ đầu chí cuối nói cho nàng biết chuyện về “Tà Anh”.

Mộc Huyền Âm im lặng nghe, trên băng mâu lần lượt hiện lên vẻ kinh ngạc kịch liệt, nhưng nàng thủy chung không mở miệng cắt ngang lời hắn, hoặc chất vấn.

Đợi sau khi Vân Triệt thuật lại xong xuôi, thánh điện nhất thời rơi vào tĩnh lặng đặc biệt lâu, Mộc Huyền Âm lẳng lặng đứng ở đó, hồi lâu không hề có động tác, không hề nói lời nào.

- Những chuyện này, đều là sự thật?

Mộc Huyền Âm cuối cùng mở miệng, hỏi một vấn đề mà gần như tất cả mọi người nghe thấy đều sẽ hỏi.

- Dạ.

Vân Triệt trịnh trọng gật đầu.

Tuyết y trên người Mộc Huyền Âm khẽ bay, hiển nhiên trong lòng cực kỳ không bình tĩnh, nàng đang định hỏi cái gì, đột nhiên băng mâu liếc sang, nhìn về phía ngoài điện, sau đó nói:

- Ngươi đi gặp Lưu Quang tiểu công chúa đi.

- Hả?

Vân Triệt sửng sốt.

- Ngày cưới của các ngươi, tạm định vào tháng sau.

Mộc Huyền Âm lại nói.

- Hả??

Vân Triệt càng thất thần.

Lúc này, một giọng nói thiếu nữ linh hoạt kỳ ảo dễ nghe theo tuyết bay phơ phất truyền đến từ xa xa:

- Vân Triệt ca ca, ta tới gặp ca ca nha!

Vân Triệt ngạc nhiên quay đầu, giọng nói này rõ ràng là Thủy Mị Âm!

Sau giọng nói của thiếu nữ, giọng Thủy Thiên Hành cũng từ xa xa truyền đến:

- Lưu Quang Thủy Thiên Hành, và tiểu nữ đến bái phỏng Ngâm Tuyết Giới Vương.

- Ngươi đi đi!

Giọng nói vừa dứt, bóng dáng của Mộc Huyền Âm đã biến mất ở đó, lời nói của Vân Triệt đã đủ để cho nàng nghĩ đến mục đích Thủy Thiên Hành đột nhiên tới bái phỏng.

Vân Triệt đi ra khỏi thánh điện, liếc nhìn bóng dáng thiếu nữ lả lướt từ trên không bay tới, váy đen trong bay múa, như một con bướm đen đang bay múa trong tuyết bay, nhẹ nhàng rơi vào trong tuyết vực.

Nàng khẽ nhảy, cười tươi duyên dáng đứng ở trước người Vân Triệt, đôi mắt xinh đẹp cong lên thành hai vầng trăng non tinh tế:

- Vân Triệt ca ca! Có nhớ người ta không vậy, hì hì.

- Trong khoảng thời gian này đều bận rộn muốn chết, làm sao có thời giờ nhớ ngươi.

Thủy Mị Âm nâng gò má nhìn hắn, đôi mắt như sao đêm phóng thích ra sắc thái mê luyến không hề che giấu chút nào:

- Nhưng người ta rất nhớ ca ca nha, mỗi ngày đều nhớ. Phụ thân đã nói cho ta biết, bởi vì Vân Triệt ca ca, ma đế và ma thần đề sẽ vĩnh viễn ở bên ngoài hỗn độn. Vân Triệt ca ca cứu tất cả người của thần giới nha, sau khi phụ thân biết được đã kích động muốn chết.

- Quyết định tất cả chính là ma đế tiền bối, ta thật sự không làm gì nhiều.

Vân Triệt chậm rãi nói, rõ ràng là kết quả hoàn mỹ nhất, nhưng mỗi lần nghĩ đến quyết định của Kiếp Uyên và lời nói của nàng, tâm tình của hắn đều sẽ phức tạp khôn kể.

- Wow a! Rõ ràng là chúa cứu thế cứu toàn bộ thế giới, lại ôn hòa khiêm tốn như vậy, không hổ là Vân Triệt ca ca của ta nha, quả nhiên là người tốt nhất, tài ba nhất trên thế giới!

Ở trong thế giới của Thủy Mị Âm, mỗi một điểm gì ở trên người Vân Triệt đều là hoàn mỹ nhất thế giới, nhìn Vân Triệt, trong mắt đẹp cong lên của nàng giống như có vô số ngôi sao lộng lẫy đang lóng lánh:

- Phụ thân nói, tháng sau, ta đã có thể gả cho Vân Triệt ca ca, trở thành tiểu thê tử của Vân Triệt ca ca nha.

- Là thiếp!

Vân Triệt có phần muốn đánh đòn sửa lời.

Tháng sau... kia không phải trùng với Tuyết Nhi sao.

Mình ở hạ giới, từ đầu đến cuối đều chưa từng đề cập đến chuyện của Thủy Mị Âm với phụ mẫu, với mấy người Thương Nguyệt.

Thôi, đến lúc đó lại nói sau.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment