Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1508 - Chương 1510: Ấn Ký

. ._755__1" class="block_" lang="en">Trang 755# 1

 

 

 

Chương 1510: Ấn ký



Chuyện lập gia đình với Thủy Mị Âm, mặc dù là Mộc Huyền Âm cố tình hợp tác mà thành, kể cả ngày cưới đều từ đầu đến cuối không hề hỏi ý kiến của hắn. Nhưng trong lúc bất tri bất giác, Vân Triệt đã sớm không hề có mâu thuẫn gì đối với chuyện này, mỗi lần ở chung với Thủy Mị Âm, tâm tình của hắn luôn vô cùng tốt, dù sao, được một nữ tử như vậy mê luyến, luôn luôn là một chuyện tốt đẹp. Huống chi còn là thần nữ thế nhân ngưỡng mộ ao ước như Thủy Mị Âm.

Thủy Mị Âm không thèm để ý chút nào, cười tủm tỉm nói:

- Đều giống nhau. Mẫu thân của ta là thiếp thất nhỏ nhất nhất của phụ thân, nhưng lại được sủng ái nhất! Người ta sẽ nỗ lực giống như mẫu thân!

Vân Triệt nở nụ cười... Thật hiển nhiên, tính cách của Thủy Mị Âm có liên quan tương đối to lớn với mẫu thân nàng.

- Nhưng mà, nghĩ đến phải ở chung với các tỷ tỷ yêu thương Vân Triệt ca ca thật nhiều, còn có một chút khẩn trương.

Giọng Thủy Mị Âm nhỏ đi, cho dù nữ tử nào, dưới tình huống này sẽ luôn không yên, nhưng lập tức, lông mi của nàng lại cong lên:

- Nhưng mà, các tỷ tỷ có thể xứng đôi với Vân Triệt ca ca nhất định đều là tỷ tỷ tài ba nhấ trên thế giới, ta nên càng thêm nỗ lực, còn phải cố gắng hơn mẫu thân mới được.

Vân Triệt không tự kiềm chế được đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt trơn mềm của nàng, cười nói:

-Ngươi ấy ngươi ấy, vĩnh viễn đều giống như tiểu hài tử.

- Hừ, người ta mới mười chín tuổi, vốn chính là tiểu hài tử!

Thủy Mị Âm thật kiên quyết biến ba ngàn năm Trụ Thiên thành ba năm ở thế giới bên ngoài, sau đó bàn tay nhỏ nhắn khẽ vuốt ve gò má, tỏ vẻ hạnh phúc:

- Vân Triệt ca ca lại sờ mặt của người ta, thật thẹn thùng.

Khóe miệng Vân Triệt nhếch lên, ánh mắt nheo lại, vẻ mặt tà ác:

- Chờ sau khi chúng ta lập gia đình, ta lại cho ngươi biết như thế nào là thẹn thùng!

Ánh mắt của Thủy Mị Âm dùng sức chớp chớp, lại đột nhiên tiến lên trước, tới gần bên tai Vân Triệt, dùng giọng nói sợ bị người khác nghe thấy nhẹ nhàng nói:

- Hả? Đến lúc đó nói không chừng thẹn thùng là Vân Triệt ca ca nha, bởi vì người ta học thật nhiều thật nhiều thứ từ chỗ mẫu thân nha.

Vân Triệt: “...”

Chung quy vẫn chỉ là nữ tử chưa biết mùi đời, nói bên tai Vân Triệt xong, trên mặt Thủy Mị Âm đã hiện lên một tầng mây đỏ nhàn nhạt, đầu cũng khẽ cúi xuống, kiều mị không gì sánh nổi, nhìn mà Vân Triệt nhất thời si ngốc.

- Ca ca... trên cổ ca ca sao lại đeo lưu âm thạch vậy? Thật kỳ quái.

Thủy Mị Âm hỏi một vấn đề không hề có liên quan.. Đại khái vì hòa dịu không khí trở nên ái muội câu tim.

Vân Triệt nở nụ cười:

- Thứ này, nó cũng không phải là lưu âm thạch bình thường. Nó là bảo vật trân quý nhất trên đời.

- Bảo vật?

- Bởi vì nó là do nữ nhi của ta tặng cho ta, là tự tay con bé tìm được, tự tay nặn thành, hơn nữa khắc ấn giọng nói của con bé. Để cho ta về sau cho dù đi đâu cũng có thể nghe thấy giọng nói của con bé bất cứ khi nào.

Lúc nói chuyện vẻ mặt của hắn ấm áp đến không thể tưởng tượng được, khiến Thủy Mị Âm không nỡ dời ánh mắt đi.

- Như vậy hả...

Ngón tay Thủy Mị Âm vô ý thức vỗ vỗ mô, trong lòng nghĩ có cần làm cho Vân Triệt ca ca một cái hay không... Nhìn hắn có vẻ thích như vậy.

- Vậy... nữ nhi của Vân Triệt ca ca có đáng yêu không, năm nay mấy tuổi rồi?

Thủy Mị Âm rất chân thành hỏi.

- Nữ nhi của ta đương nhiên đáng yêu, ngươi nhất định sẽ thích. Tuổi ấy hả... không kém năm đó khi ngươi gặp ta bao nhiêu.

Vân Triệt nói, trong lòng đột nhiên hơi cảm khái.

Thủy Mị Âm hiển nhiên kinh ngạc vì nữ nhi của Vân Triệt lại đã lớn như vậy, nàng ngẫm nghĩ, đột nhiên hỏi:

- Hả? Vậy... con bé có tìm được nam tử mình thích không? Giống như ta năm đó.

Nghe được vấn đề như thế, hai hàng chân mày của Vân Triệt lập tức dựng đứng lên:

- Không có! Tuyệt đối không có! Ai dám đánh chủ ý lên nữ nhi của ta, ta nện chết kẻ đó!!

Nhìn biểu cảm quả thật hung tợn của Vân Triệt, ánh mắt của Thủy Mị Âm chớp chớp, rất nhỏ giọng nói:

- Năm đó cha ta cũng nói như vậy.

Vân Triệt: “~!@#$%...”

Năm đó, bởi vì chuyện của Thủy Mị Âm, đường đường Lưu Quang Giới Vương thế mà lại tự mình đến cửa, chỉ vào mũi hắn chửi ầm lên, phẫn nộ còn giống như một đầu trâu đực bị người đâm mông, đều hận không thể bổ nhào lên hắn, nào có chút uy nghi của Giới Vương thượng vị.

Lúc đó, ở trong mắt Vân Triệt Thủy Thiên Hành xứng với ba chữ -- bệnh thần kinh!

Bây giờ nghĩ lại... Thủy Thiên Hành năm đó làm vậy thật sự rất bình thường! Rất chính xác! Rất có phong phạm!

Quả thật chính là tấm gương cha hiền điển hình!

- Tóm lại, muốn đánh chủ ý lên nữ nhi của ta, đánh được ta trước...

Lời Vân Triệt nói tạm dừng, đột nhiên hơi chột dạ, sau đó lại hung ác nói:

- Đánh được Mạt Lỵ nhà ta trước lại nói!

Ngoài ý muốn nhìn thấy được một vẻ mặt khác của Vân Triệt, Thủy Mị Âm rất chân thành nhìn hắn hồi lâu, sau đó cười nói:

- Ừm... Vân Triệt ca ca khi thân là phụ thân cũng rất có sức quyến rũ, người ta càng ngày càng thích ca ca nha.

Thắt lưng của Vân Triệt không tự chủ ưỡn lên.

Lúc này, Thủy Mị Âm đột nhiên nhào về trước, một luồng gió thơm nhàn nhạt đánh úp lại, Vân Triệt vốn không phản ứng kịp, cổ của hắn đã truyền đến một chút ấm áp câu tâm.

Răng ngọc của Thủy Mị Âm cắn lên trên cổ hắn, cắn hơi mạnh, để lại một dấu răng rất sâu.

“...” Vân Triệt hơi ngạc nhiên nhìn nàng, theo bản năng đưa tay sờ, chạm lên dấu răng, cùng với... một chút hương thơm thiếu nữ.

Nhìn kiệt tác mình lưu lại trên cổ hắn, trên mặt Thủy Mị Âm ửng đỏ, sau đó rất vui vẻ nở nụ cười:

- Hì hì! Thành công lưu lại ấn ký trên người Vân Triệt ca ca! A! Vân Triệt ca ca mau chóng phong kết nó đi, không thể để cho nó biến mất.

Vân Triệt hơi buồn cười nói:

- Đây không phải do nương ngươi dạy ngươi đó chứ?

- Đúng vậy! Vân Triệt ca ca thật thông minh. A... nhanh lên nhanh lên đi!

“...” Vân Triệt không nói gì, sau đó ngón tay khẽ điểm, lấy huyền khí phong kết dấu răng của Thủy Mị Âm lưu lại ở trên cổ:

- Như vậy được rồi chứ.

Thủy Mị Âm vui vẻ gật đầu, nàng ngước mặt cười lên, rất chân thành nói:

- Ừ ừ! Đây là ấn ký trên người Vân Triệt ca ca chỉ thuộc về một mình ta, cả đời cũng không thể xóa đi nha!

-... Được được được.

Vân Triệt chỉ đành phải đáp ứng.

- Hiện giờ đến lượt Vân Triệt ca ca.

Ý cười của Thủy Mị Âm càng thêm tươi đẹp.

- Ta?

Ngón tay của Thủy Mị Âm chạm lên cổ non mịn giống như tuyết đầu mùa của mình:

- Đúng vậy! Vân Triệt ca ca cũng phải lưu lại ấn ký ở trên người ta.

-... Không được!

Vân Triệt cự tuyệt.

- Hả? Vì sao?

- Ta chính là chúa cứu thế tài ba nhất, vĩ đại nhất! Sao có thể làm chuyện ngây thơ như vậy!

Vân Triệt tức giận nói... Đâu chỉ là ngây thơ, quả thật hổ thẹn mà! Trò chơi nhỏ kỳ quái này, trước mười tuổi hắn thường chơi với Tiêu Linh Tịch, khi mười một tuổi đã cảm thấy thật ngây thơ!

Thủy Mị Âm tốt xấu gì đã hơn ba ngàn tuổi, hơn ba ngàn tuổi đó

Khuôn mặt Thủy Mị Âm nghiêm nghị, cánh môi nhếch lên, hơi ủy khuất nói:

-Ưm! Ta phải nói với nương ta, con rể của nương nói nương thật ngây thơ!

“...” Vân Triệt gật đầu:

- Ta cảm thấy nương của ngươi nhất định là một tiền bối vô cùng xinh đẹp, trí tuệ, mới có thể sinh dưỡng ra nữ nhi tốt như ngươi.

Đầu Thủy Mị Âm nghiêng nghiêng:

- Đó là đương nhiên! Vậy ca ca còn không mau tới!

Vân Triệt khẽ thở ra một hơi, ba phần bất đắc dĩ, ba phần buồn cười, nhưng càng nhiều hơn là một cảm giác ấm áp nói không nên lời.

Thân thể của hắn cúi xuống, tới gần về phía Thủy Mị Âm. Theo hắn tới gần, hô hấp nhẹ nhàng phủ lên trên mặt Thủy Mị Âm, một chút phấn hồng lặng yên lan tràn từ gương mặt nàng đến gáy tuyết, tim đập càng tăng nhanh thêm mấy lần.

- Ta cắn thật?

Môi Vân Triệt gần như chạm vào lỗ tai tinh xảo của nàng, gáy ngọc trắng nhỏ gần trong gang tấc, làn da trắng sáng thắng tuyết.

“...” Thủy Mị Âm khép chặt hai tròng mắt, toàn thân cứng đờ, nhưng không đợi nàng trả lời, Vân Triệt đã cắn xuống.

Nhất thời, một chút ôn ngọc tràn đầy răng, khiến lực đạo vốn đã rất nhẹ của Vân Triệt lại không tự chủ nhẹ thêm vài phần, chính là hắn thế mà lại không tự kìm hãm được cảm giác kỳ dị lưu luyến này, trọn vẹn vài giây mới nhẹ nhàng dời răng đi.

Nhìn trên gáy ngọc xinh đẹp bị mình lưu lại dấu răng nhàn nhạt, Vân Triệt cười nói:

- Như vậy cũng có thể đi?

Lời Vân Triệt nói khiến nữ hài đang ngẩn người trong mơ màng tươi đẹp tươi đẹp, vội vàng đưa tay, lấy huyền khí phong kết dấu răng của Vân Triệt lại, ngón tay vụng trộm chạm lên hình dấu răng, trong môi phát ra giọng nói hơi giống như bất mãn:

- Hừ, cắn thật nhẹ, còn chảy nhiều nước miếng như vậy, thúi chết rồi!

“~!@#$%...” Khóe miệng Vân Triệt co giật, trên mặt đen thui:

- Nước miếng của ta... mới không thúi!

Lúc này, ánh mắt của hắn đột nhiên chuyển sang, thấy được một tuyết ảnh quen thuộc.

Mộc Băng Vân.

Nàng đứng yên trong tuyết, giống như không phải mới vừa đến.

- Băng Vân cung chủ!

Vân Triệt vội vàng hành lễ, đồng thời trong lòng rối loạn: Chuyện vừa rồi, sẽ không phải bị nàng nhìn thấy chứ?

Thật hổ thẹn a a a!!

- Mị Âm bái kiến Băng Vân tiền bối.

Thủy Mị Âm cũng hành lễ theo.

- Ừm.

Mộc Băng Vân nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt cũng không lưu lại ở trên người bọn họ, bóng dáng bay vút trên không mà qua.

Nhưng sau đó, nàng lại đột nhiên dừng lại, mắt đẹp phản chiếu băng tuyết thoáng qua thần sắc phức tạp, giống như đang do dự giãy giụa gì đó, cuối cùng mâu quang khựng lại, xoay người:

- Vân Triệt, ta có lời muốn nói với ngươi.

- A.. Ta vừa khéo muốn đi tìm phụ thân, còn có bái kiếm Ngâm Tuyết Giới Vương.

Thủy Mị Âm lập tức nói, kiều ảnh lơ lửng bay lên, vụng trộm quơ quơ tay nhỏ bé với Vân Triệt:

- Vân Triệt ca ca, lát nữa ta lại tới tìm ca ca chơi.

Thủy Mị Âm bay trong tuyết rời đi, nhưng không đi tìm Thủy Thiên Hành, bởi vì nàng biết hiện giờ Thủy Thiên Hành rất có thể đang thương nghị chuyện “Đại sự” của mình và Vân Triệt với Ngâm Tuyết Giới Vương.

Bóng dáng của nàng dừng lại ở trước một gốc băng thụ xinh đẹp, lại không có lòng đi thưởng thức cảnh tuyết trước mắt. Ngón tay nàng lại một lần chạm lên trên dấu răng trên cổ, dừng lại thật lâu, sau đó cánh môi mở ra, cái lưỡi thơm tho nhẹ thở, lặng lẽ điểm ngón tay lên đầu lưỡi.

Cảm nhận được hương vị đến từ Vân Triệt, nàng nhẹ nhàng nở nụ cười... Giống như một tinh linh đang đắm chìm trong giấc mộng xinh đẹp.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment