.
._755__2" class="block_" lang="en">Trang 755# 2
Chương 1511: Huyền Âm
- Băng Vân cung chủ.
Sau khi Thủy Mị Âm rời đi, Vân Triệt đi đến trước mặt Mộc Băng Vân.
Mộc Băng Vân nói:
- Tông chủ mới vừa truyền âm cho ta nói rất nhiều chuyện, thật khó tưởng tượng, ngươi có thể chiếm được một kết quả như thế từ chỗ ma đế. Có thể đoán được, sau khi ma đế rời đi, ngươi sẽ trở thành thần tử cứu thế người đời đều biết, vạn giới đều ca tụng, tên của ngươi sẽ lưu danh sử sách vĩnh viễn, Ngâm Tuyết giới cũng có vinh quang.
- Chuyện này... ta cũng chính là dốc hết lực mọn, chủ yếu vẫn là ma đế tiền bối hy sinh với thành toàn.
Thật ra Vân Triệt vẫn luôn luôn rõ ràng, tuy rằng kết quả này có liên quan rất lớn với hắn, kể cả Kiếp Thiên ma đế cũng để cho hắn nhớ kỹ mình là cứu thế đứng đầu chân chính. Nhưng thật ra... Ý chí của bản thân Kiếp Uyên mới là nguyên nhân lớn nhất.
- Mượn dùng vầng hào quang và quyền phát ngôn của “Thần tử cứu thế”, ngươi cũng rất hoàn mỹ tranh thủ được nơi quay về cho Thiên Sát tinh thần, đây đều là kết quả không còn gì tốt hơn đối với ngươi, đối với nàng, đối với thần giới, chúc mừng ngươi.
Nàng mỉm cười, rất nhạt nhẽo. Mà miệng cười của Mộc Băng Vân, hắn từng gặp tổng cộng không có mấy lần.
Vân Triệt cảm thán nói:
- Nếu không phải năm đó Băng Vân cung chủ dẫn ta đến thần giới, đã không có kết quả ngày hôm nay, cả đời ta đây đều không thể có cách nào nhìn thấy nàng ấy nữa. Cho nên ta vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên, Băng Vân cung chủ là ân nhân rất lớn trong sinh mệnh của ta.
Mộc Băng Vân khẽ lắc đầu:
- Ta chẳng qua chỉ tiện tay mà thôi, tất cả đều là ngươi nên được. Sau này có sự tồn tại của Thiên Sát tinh thần, Lam Cực tinh sẽ trở thành cấm kỵ không ai dám chạm vào, an nguy của ngươi và Lam Cực tinh cuối cùng cũng không cần bất cứ kẻ nào lo lắng.
Vân Triệt nói:
- Băng Vân cung chủ, ngươi... có phải có gì phân phó không?
- Cũng không tính, chính là có chuyện, ta không biết có nên nhắc nhở ngươi hay không... Có lẽ không nên đi.
Mộc Băng Vân sâu xa nói.
Vân Triệt: “...”
Mộc Băng Vân hỏi:
- Chuyện giữa ngươi và Lưu Quang tiểu công chúa, tông chủ không phản đối, ngược lại luôn luôn chủ động thúc đẩy, ngươi có biết vì sao không?
Kinh ngạc tại sao Mộc Băng Vân lại đột nhiên hỏi vấn đề này, hán suy nghĩ một chút nói:
- Lúc trước sư tôn đã từng nói, Lưu Quang giới có thực lực cường đại và quyền phát ngôn ở đông thần vực, mà Thủy Mị Âm là nữ nhi được Lưu Quang Giới Vương sủng ái nhất, nếu có thể trở thành con rể của Lưu Quang giới, đều có được ích lợi vĩ đại đối với tình cảnh của ta khi đó.
Nhìn thần sắc của Mộc Băng Vân, hắn hỏi dò:
- Chẳng lẽ, còn có nguyên nhân khác?
Mắt đẹp của Mộc Băng Vân hơi đổi, nhìn về phía xa xa:
- Trên người Lưu Quang tiểu công chúa... có gửi gắm tâm linh của tông chủ.
Vân Triệt sửng sốt:
- Gửi gắm... tâm linh? Có ý tứ gì?
- Năm đó ở Trụ Thiên thần giới, sau một trận chiến giữa ngươi với Lưu Quang tiểu công chúa, nàng ái mộ ngươi như vậy. Rõ ràng có xuất thân vô cùng cao quý, có thiên tư trên đời chú ý, lại cứ không chùn bước nhào về phía ngươi khi đó tương đối mà nói hết sức hèn mọn.
- Cho dù đã trải qua ba ngàn năm Trụ Thiên cũng vẫn chưa hề thay đổi... Từ đầu đến cuối nàng chưa bao giờ để ý đến địa vị thân phận đối phương, chưa bao giờ để ý đến ánh mắt của người khác, càng sẽ không cố kỵ, do dự và dè dặt... Mà chủ động, dũng cảm, nhiệt liệt tới gần ngươi như vậy.
- Bất kỳ một người nào đứng xem đều có thể cảm thấy rõ ràng chân tình không hề che giấu của nàng đối với ngươi, mà cảm nhận của ngươi chắc mãnh liệt rõ ràng nhất. Kể cả ta đều không chút nghi ngờ, cho dù ngươi là hỏa diễm, nàng là băng tuyết, cũng sẽ cam nguyện tan thân ra trong ngọn lửa như vậy.
Vân Triệt bình tĩnh nhìn Mộc Băng Vân:
- Băng Vân cung chủ, ngươi nói những lời này có ý tứ là...
Giọng Mộc Băng Vân theo gió tuyết, nhẹ nhàng bay vào trong linh hồn Vân Triệt:
- Tuy rằng tông chủ chưa từng nói. Nhưng ta biết... tông chủ... thật sự hâm mộ nàng ấy.
Vân Triệt: “...”
- Chính là, tông chủ nhất định không thể. Chỉ có thể ký thác ý nguyện vi diệu này lên trên người một người khác, làm trọn một... giấc mộng hơi hèn mọn.
Giọng của Mộc Băng Vân càng ngày càng nhẹ.
Nàng là muội muội của Mộc Huyền Âm, là người thân nhất với tỷ tỷ, gần tỷ tỷ nhất, cũng hiểu biết tỷ tỷ nhất trên thế giới này. Nói như vậy, còn có suy nghĩ trong lòng, Mộc Huyền Âm chưa từng nói ra với nàng, cũng không thể có khả năng nói ra với nàng, nhưng sao nàng lại không phát hiện ra được.
Nàng không biết mình nói như vậy với Vân Triệt là đúng hay sai, thậm chí... kể cả chính nàng cũng không rõ vì sao lại đột nhiên nói cho hắn biết những điều này.
“...” Vân Triệt há miệng, trong đầu đột nhiên hoàn toàn hỗn loạn:
- Sư tôn... nàng...
Mộc Băng Vân xoay người sang chỗ khác, mắt đẹp nhắm lại:
- Sư tôn sao... ta nghĩ, chắc tỷ tỷ đã rất nhiều lần nói với ngươi, tỷ tỷ đã không còn là sư tôn của ngươi, nhưng dường như ngươi chưa bao giờ thật sự hiểu được hàm nghĩa chân chính trong câu nói này, cũng hoặc là... không dám tin tưởng.
“...” Trong đầu Vân Triệt đột nhiên ong ong.
- Với tính tình của tỷ tỷ, còn có thứ gánh vác trên lưng, nhất định không có khả năng chủ động bước ra một bước này. Cho nên...
Trong gió tuyết truyền đến một tiếng u oán nhẹ nhàng, bóng dáng của Mộc Băng Vân đã đi xa xa.
Thế giới tuyết trắng, Vân Triệt bình tĩnh đứng ở nơi đó, bất tri bất giác, trên người đã đọng lại một tầng tuyết thật dày.
Thủy Thiên Hành và Thủy Mị Âm rời đi.
Thủy Thiên Hành đến đây là để thương nghị ngày cưới xác định với Mộc Huyền Âm... Vẫn hoàn toàn chưa từng hỏi đến ý kiến của Vân Triệt.
Khi Vân Triệt lại tiến vào Băng Hoàng thánh điện, Mộc Huyền Âm đã đang chờ hắn, Thủy Thiên Hành đến khiến cho Mộc Huyền Âm tin tưởng lời Vân Triệt nói không hề khoa trương với sai lệch chút nào, Tà Anh, ma đế, ma thần... ba kiếp nạn vĩ đại liên tiếp đến này lại thật sự quy về bình tĩnh.
Vả lại tất cả đều do Vân Triệt thúc đẩy.
Nàng đứng trước cửa sổ, hờ hững nhìn thế giới bên ngoài, không vì Vân Triệt đến mà xoay người lại, không biết đang nghĩ cái gì.
Vân Triệt đi đến sau lưng nàng, vẫn cung kính bái xuống như trước kia.
Mộc Huyền Âm không hỏi chuyện liên quan đến ma đế và Tà Anh, mà nhàn nhạt nói:
- Ngày cưới của ngươi và Thủy Mị Âm định vào cuối tháng sau, địa điểm ở Lưu Quang giới, tất cả công việc Lưu Quang Giới Vương sẽ xử lý, bên Ngâm Tuyết giới sẽ phối hợp tương ứng, ngươi chỉ cần bỏ ra thời gian vài ngày khi đó là được.
- Dạ.
Vân Triệt đáp ứng, không hề có ý kiến... Tuy rằng ngày cưới giữa hắn và Phượng Tuyết Nhi do phụ mẫu định ra chỉ kém ngày đó bốn ngày ngắn ngủi mà thôi.
Haizz! Cuộc đời của nam sinh thật bận rộn mà.
Mộc Huyền Âm nói:
- Ngươi đi đi. Trong khoảng thời gian này, ngươi chắc có rất nhiều chuyện phải làm, không cần ở lại Ngâm Tuyết giới.
“...” Vân Triệt đứng dậy, nhưng không đáp lại, cũng không rời đi.
“...?” Mộc Huyền Âm không xoay người, nhưng đôi băng mi hơi nhíu lại.
Vân Triệt di chuyển bước chân, lại không lui về phía sau mà tiến lên trước, hắn và Mộc Huyền Âm vốn cách thật gần, hai bước ngắn ngủi, hắn và Mộc Huyền Âm đã gần trong gang tấc, sau đó hắn dang hai cánh tay, nhẹ nhàng ôm lấy nàng từ phía sau.
“...!!?” Toàn thân Mộc Huyền Âm chợt cứng đờ... đã quên tránh đi, đã quên nói gì, một đôi băng mâu lập tức kinh hoảng mê loạn.
Hai tay ôm lấy trên lưng Mộc Huyền Âm, trên thân kề chặt lấy lưng ngọc của nàng, Vân Triệt nhắm mắt lại, tham lam hô hấp lấy khí tức chỉ thuộc về nàng, cảm nhận khí tức băng tuyết như đến từ trong mộng kia từ chóp mũi hắn vào thẳng tâm hồn, hắn nhẹ nhàng nói:
- Huyền Âm, mấy ngày nữa, ta phải đưa ma đế rời đi, nàng theo giúp ta có được không?
Hắn gọi chính là “Huyền Âm”, mà không phải “Sư tôn”.
Gọi thẳng tên sư tôn, đại nghịch bất đạo cỡ nào.
“...” Vẫn không tránh thoát, cũng không đánh Vân Triệt ra, Mộc Huyền Âm cứng đờ ở đó vẫn không nhúc nhích, bộ ngực phập phồng vô cùng kịch liệt, tầm mắt hoàn toàn mơ hồ, bên trong ngũ cảm trừ thân thể được hắn ôm chặt và giọng nói của hắn ra, không còn gì khác.
- Được không?
Vân Triệt hỏi lại, cánh tay ôm trên người nàng chặt thêm từng chút, lặng yên ôm chặt... cho tới giờ khắc này đều không bị nàng đẩy ra, tâm hồn của Vân Triệt cũng như rơi vào thế giới trong mơ, một ảo mộng mà hắn vĩnh viễn không định tỉnh lại.
- Được...
Nàng trả lời, trên môi phát ra là âm thanh mông lung nhất, mềm mại nhất cả đời này của nàng.
Vân Triệt mỉm cười. Thân thể băng tuyết thần tiên của nàng rõ ràng tràn lan khí tức băng lãnh nhất, nhưng lại khiến cho trên dưới toàn thân hắn hiện lên cảm giác ấm áp vô cùng kỳ dị, vô cùng làm cho người ta say mê.
Vân Triệt dùng giọng nói càng nhẹ hơn nói:
- Ta còn định... dẫn nàng đi gặp phụ mẫu ta. Nơi đó, không phải là thần giới, nàng cũng không phải là Ngâm Tuyết Giới Vương, lại càng không phải là sư tôn của ta, nàng chính là nàng... được không?
“...” Mộc Huyền Âm không đáp ứng, nhưng cũng không lên tiếng cự tuyệt.
Thế giới rơi vào yên tĩnh đáng kể, hai người đều không nói nữa, cũng không tách ra, ở trong không khí mỗi một sợi đều trở nên đặc biệt vi diệu, hình ảnh dừng hình như vậy... hơn nữa dừng lại thật lâu thật lâu.
Cho đến một khắc... Trên người Mộc Huyền Âm đột nhiên có một luồng hàn khí phóng ra ngoài, Vân Triệt ứng phó không kịp, thân thể lảo đảo về phía sau, hung hăng nện mông ngồi dưới đất.
Vân Triệt tỏ vẻ ngây ngốc ngơ ngác, vừa định nói chuyện, trước cửa thánh điện, một bóng dáng nữ tử chậm rãi đi vào.
Mộc Phi Tuyết mới vừa đi vào đã nhìn thấy Vân Triệt mông chạm đất, tư thái thật bất nhã ngồi dưới đất, còn Mộc Huyền Âm đưa lưng về phía hắn mắt nhìn ngoài cửa sổ. Trên mặt nàng thoáng hiện vẻ ngạc nhiên, khom người vái nói:
- Đệ tử Mộc Phi Tuyết, bái kiến sư tôn, mới vừa rồi nhận được bái thiếp của hơn mười tinh giới thượng vị đồng thời gửi tới, đặc biệt đến bẩm báo.
Mộc Huyền Âm cuối cùng liếc mắt, lạnh lùng nói:
- Triệt nhi, ngươi lui ra đi.
- A... dạ, đệ tử cáo lui.
Vân Triệt vội vàng đứng dậy, bước nhanh rời đi... chính là bước chân như đi trên mây.
Khi đi đến bên người Mộc Phi Tuyết, Mộc Phi Tuyết liếc nhìn hắn, mắt đẹp chớp lên dị sắc... nàng không hiểu sao cảm thấy giống như nơi nào đó hơi kỳ quái.
Đi ra khỏi thánh điện, Vân Triệt thở phào nhẹ nhõm thật dài, chỉ cảm thấy trên dưới toàn thân thoải mái nói không nên lời.
Trong đầu Vân Triệt vang lên giọng nói của Hòa Lăng:
- Chủ nhân, chủ nhân và sư tôn... nàng... nàng...
Nói được một nửa, đã sợ hãi không cách nào nói tiếp được.
Sau khi đi theo Vân Triệt quay về thần giới, nàng đã sớm nhận thấy quan hệ giữa Vân Triệt với Mộc Huyền Âm có phần vi diệu, nhưng thủy chung không nghĩ tới phương hướng cấm kỵ kia. Nhưng hôm nay... vừa rồi...
Vân Triệt tỏ vẻ thành thật nghiêm chỉnh sửa lại:
- Khụ khụ, Hòa Lăng, ngày đầu tiên ta quay về thần giới đã bị nàng trục xuất ra khỏi sư môn, cho nên nàng đã sớm không phải là sư tôn của ta, cho nên... phát sinh bất cứ chuyện gì đều không hề kỳ quái.
-... Chủ nhân nói rất đúng.
Hòa Lăng nhỏ giọng nói.
Nếu như đổi lại thành Mạt Lỵ, đã sớm mắng “Cầm thú” không biết mấy vạn lần. Tuy rằng...
- Bên chỗ Thần Hi chủ nhân kia, khi nào chủ nhân mới đi thăm Thần Hi chủ nhân đây? Thời gian lâu dài, ta cuối cùng cứ có một cảm giác bất an.
Hòa Lăng nói.
Vân Triệt thu liễm biểu cảm, tất cả tin tức về Thần Hi đều là nàng đang bế quan, nhưng đúng như lời hắn nói với Hạ Khuynh Nguyệt, lấy hiểu biết “Sâu sắc” của hắn về Thần Hi, chỉ cần chuyện bế quan này thôi đã vốn quá không bình thường rồi.
Thần Hi chắc là người không cần lo lắng nhất trên đời này, nhưng hắn vẫn giống như Hòa Lăng, cũng có một cảm giác bất an, mặc dù không hề mãnh liệt, nhưng thủy chung tồn tại... Ngày ấy ở Trụ Thiên thần giới, ánh mắt Long hoàng nhìn hắn, hắn chưa bao giờ quên.
- Sau khi tiễn ma đế đi, mang Mạt Lỵ về Lam Cực tinh, chúng ta sẽ đi Long Thần giới.
Vân Triệt nhìn thoáng qua Thiên Diệp Ảnh Nhi, nói.
Hắn phi thân lên, đi về hướng bắc, xuyên qua kết giới, rơi vào minh hàn thiên trì.
- Chuyện ma đế tiền bối là vướng bận cuối cùng của băng hoàng thần linh, sau khi nàng biết được kết quả này, nhất định sẽ thật cao hứng đi.
Trong lúc lẩm bẩm, Vân Triệt nhảy xuống, thân thể xuyên qua từng tầng nước thiên trì, cho đến đáy ao, men theo quang hồ màu xanh thẳm, lại một lần nữa đứng trước mặt thiếu nữ băng hoàng... hắn biết, có lẽ đây là một lần cuối cùng.