Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1511 - Chương 1513: Trụ Thiên Thái Tử

. ._756__2" class="block_" lang="en">Trang 756# 2

 

 

 

Chương 1513: Trụ Thiên thái tử



- Cởi... bỏ!

Thiếu nữ băng hoàng mới vừa dứt lời, Vân Triệt lại nói ra hai chữ giống vậy, càng thên lạnh lùng cứng ngắc, cũng lộ ra vẻ ngoan tuyệt làm cho lòng người sợ hãi.

Thiếu nữ băng hoàng: “...”

Hắn chậm rãi nâng mắt, trong mắt hơi hỗn loạn, lại đặc biệt tỉnh táo

- Can thiệp ý chí, trên bản chất chính là lấy ý chí của bản thân bắt buộc người khác làm chuyện mà bản thân người đó vốn không muốn!

- Cả ý chí cơ bản nhất của bản thân đều luôn luôn bị người khác lặng yên can thiệp, đây là chuyện tàn khốc buồn cười cỡ nào! Nhất là... nàng ấy là người ngạo khí như vậy, trọng tôn nghiêm như vậy... Đây quá mức tàn khốc đối với nàng ấy... Cởi bỏ, cho dù như thế nào, cởi bỏ cho ta!

Giọng nói của hắn dần dần phát run, trong mỗi một chữ đều mang theo lửa giận gắt gao đè nén, bởi vì hắn biết bản thân không có tư cách tức giận với băng hoàng thần linh ở trước mắt sắp vĩnh viễn tiêu tán.

Hắn càng rõ ràng sau khi ý chí can thiệp của Mộc Huyền Âm bị giải trừ sẽ phát sinh chuyện gì. Nhưng mà hắn không chút do dự... Sao hắn có thể cho phép cả đời Mộc Huyền Âm sống trong ý chí của người khác.

Lời Vân Triệt nói khiến thiếu nữ băng hoàng thoáng thay đổi sắc mặt, nàng lại một lần nữa trầm mặc đi, trầm mặc hơn vừa rồi lâu hơn, cuối cùng phát ra một tiếng than thở thật dài:

- Ngươi nói không sai, xuất từ tư tâm, lấy linh hồn của mình đi can thiệp ý chí của người khác, thật sự là hành vi quá mức tàn nhẫn... Đối với nàng ấy cũng quá mức bất công.

- Cởi bỏ đi, cho dù kết cục như thế nào, ta đều sẽ tiếp nhận.

Giọng Vân Triệt thong thả lại.

Phía trước, bóng dáng thiếu nữ dần dần hư ảo chớp lên một chút lam quang rất nhẹ, sau đó giọng nói của nàng vang lên:

- Đã cởi bỏ, từ nay về sau, ý chí của nàng ấy sẽ hoàn toàn chỉ thuộc về nàng ấy. Có thần hồn của ta che chở, không còn khả năng có người can thiệp vào ý chí của nàng ấy nữa.

-... Ta đã biết.

Vân Triệt nhắm mắt lại, nhẹ nhàng thở dốc.

Thiếu nữ băng hoàng nói:

- Ngươi đi đi. Thời gian cuối cùng, ta muốn một mình yên tĩnh nói lời từ biệt với thế giới này. Vân Triệt, tương lai cho dù thế giới này phát sinh chuyện gì, chỉ cần có sự tồn tại của ngươi, sẽ gặp hy vọng với khả năng vô tận. Cầu nguyện ngươi và hậu nhân của Tà thần muôn đời vĩnh an.

Vân Triệt gật đầu, chân thành tha thiết nói:

- Ta sẽ. Ta cũng sẽ vĩnh viễn nhớ ngươi. Ngươi và Tà thần đều giống nhau, đều là một thần linh vô cùng vĩ đại.

Thiếu nữ băng hoàng mỉm cười, cũng là miệng cười của thần linh cuối cùng thế gian. Bóng dáng nàng chuyển qua, nhất thời, một đường lam quang phất lên, mang theo Vân Triệt xuyên nước mà lên, trong nháy mắt đã ở bên cạnh thiên trì.

Thế giới dưới đáy thiên trì quay về bình tĩnh, thiếu nữ băng hoàng lẳng lặng lơ lửng ở đó, bóng dáng đã mỏng manh giống như tàn sương.

- Cho dù ta là thần linh còn sót lại, can thiệp vào ý chí của người khác lâu như vậy, cũng khó có thể tha thứ tội lỗi, Lê Sa đại nhân, cũng chắc chắn trách hỏi ta đi.

Nàng nhẹ nhàng tự nói, vào một khắc này tàn ảnh cuối cùng hóa thành nhiều điểm tinh mang mập mờ, kèm theo giọng nói nhẹ nhàng cuối cùng của nàng:

- Vốn định tặng cho Vân Triệt sau cùng, thôi tặng cho nàng ấy đi... Đây là bồi thường với chuộc tội duy nhất mà ta có thể làm.

Vào một khắc này hư ảnh màu băng lam hoàn toàn tiêu tán, mà ngôi sao bay lơ lửng lại rót thành lam quang còn tinh thuần hơn thủy tinh bay về phía không gian không biết.
....

Đứng ở bên cạnh thiên trì, Vân Triệt đứng ngây ra thật lâu, nhưng trong lòng vẫn chỉ có hỗn loạn.

Đối với Vân Triệt mà nói, Ngâm Tuyết giới thật sự không chỉ là khởi điểm và tấm ván khi ở thần giới của hắn, mà là nhà ở thần giới của hắn, địa vị và tầm quan trọng trong lòng hắn gần như không hề thua kém gì Lam Cực tinh.

Tình cảm càng ngày càng sâu của hắn đối với Ngâm Tuyết giới, nguyên nhân lớn nhất đó là Mộc Huyền Âm.

Hắn và Mộc Huyền Âm chân chính gặp mặt, đó là ở minh hàn thiên trì, vào ngày nàng tuyên bố thu hắn làm đệ tử...

Hóa ra, bắt đầu từ ngày đó... mãi cho đến mới vừa rồi, toàn bộ đều là “Cảnh trong mơ” do ý chí của người khác dệt thành.

Đây đâu chỉ quá mức tàn khốc đối với Mộc Huyền Âm, đối với Vân Triệt cũng giống như thế.

Tàn khốc hơn chính là, cũng vào hôm nay, hắn chân chính ý thức được, tầm quan trọng của Mộc Huyền Âm ở trong thế giới của hắn đã sớm không thua bất kỳ ai.

- Phù...

Hắn thở ra một hơi thật dài, nhưng toàn thân vẫn đắm chìm trong trọc khí hùng hậu, không cách nào tránh thoát.

Về sau, thật sự với nàng như người lạ sao...

Băng hoàng thần linh nói không sai, hồi tưởng lại chuyện những năm này, với tính tình và ý chí của nàng, nhất định sẽ phẫn nộ thật sâu, nhục nhã thật sâu, hận không thể tự tay giết hắn rồi.

Hắn dừng lại ở dưới đáy thiên trì mấy ngày, thời gian tính ra đã gần đến thời điểm Kiếp Uyên định ra rời đi.

Lắc lắc đầu, miễn cưỡng áp chế suy nghĩ hỗn loạn, Vân Triệt bước về phía trước, đi tới trước một tòa băng điêu.

Bên trong băng điêu là Tinh Tuyệt Không Tinh Thần đế mà tất cả mọi người không biết đi đâu.

Chính là hắn không còn uy phong và ngạo nghễ của Tinh Thần đế nữa, kể cả đi lại, nói chuyện, thậm chí tử vong đều là hy vọng xa vời.

Vân Triệt lạnh lùng nói:

- Tinh Tuyệt Không, nói cho ngươi biết tin tức tốt. Hiện giờ các đại Vương giới đều đã không thể không tiếp nhận sự tồn tại của Mạt Lỵ, ta sẽ dẫn nàng rời khỏi thần giới, về sau chắc sẽ không trở lại nữa.

- Còn có Thải Chi, nàng đang ở thái sơ thần cảnh tự mình lịch lãm, trong ba năm này một bước đều không bước ra, ngươi chắc rất rõ ràng là ai bức nàng thành dáng vẻ này.

- Sau Mạt Lỵ, không lâu lắm ta cũng sẽ mang Thải Chi rời khỏi thái sơ thần cảnh, rời khỏi thần giới. Còn ngươi, vĩnh viễn đều đừng mong gặp lại các nàng... đương nhiên, ngươi cũng vốn không xứng gặp lại các nàng.

- Về phần Tinh Thần luân bàn mà ngươi giao cho ta, ta sẽ giao cho Thải Chi vào thời điểm thích hợp, nhưng ta muốn... nó vĩnh viễn sẽ không quay về Tinh Thần giới!

Cách huyền băng thật dày đều có thể cảm nhận được cảm giác bi ai với tuyệt vọng hỗn loạn tràn ra.

Cười lạnh, Vân Triệt xoay người sang chỗ khác, rời khỏi minh hàn thiên trì.

Trở lại khu vực thánh điện, đứng ở trước Băng Hoàng thánh điện... ở Ngâm Tuyết giới đây là nơi hắn quen thuộc nhất, lần đầu tiên hắn bất an như thế, hồi lâu đều không bước vào.

Cho dù muốn trốn tránh như thế nào, đều luôn có một khắc phải đối mặt. Cho dù hắn biết rất có thể là kết quả tệ nhất, thậm chí còn tồi tệ hơn tưởng tượng, nhưng vẫn không cách nào quay người rời đi như vậy.

Hắn bái xuống dưới cửa thánh điện, kêu:

- Đệ tử Vân Triệt, cầu kiến sư tôn.

Thánh điện yên tĩnh không tiếng động, không hề đáp lại.

Nhưng Vân Triệt biết, Mộc Huyền Âm ở trong đó.

Không rời đi, không đứng dậy, hắn nửa quỳ ở đó, mặc kệ tuyết bay thoải mái rơi xuống trên người mình.

Một khắc đồng hồ... hai khắc đồng hồ...

Nửa canh giờ..

Hai canh giờ...

Ba canh giờ...

Cuối cùng, một bóng dáng chậm rãi đi ra từ trong thánh điện... lại không phải là Mộc Huyền Âm, mà là Mộc Phi Tuyết.

- Sư tôn nói, sư tôn không muốn gặp ngươi.

Mộc Phi Tuyết nói, thần sắc băng hàn, nhưng ánh mắt lại lộ vẻ phức tạp.

Môi Vân Triệt mấp máy, chán nản nói:

- Vì chuyện tiễn đưa ma đế tiền bối...

- Sư tôn nói sư tôn không rảnh để đi.

Mộc Phi Tuyết đáp thẳng.

-... Ta đã hiểu rồi.

Bốn chữ ngắn ngủi, lại giống như dùng hết khí lực toàn thân, mang theo tuyết đọng thật dày trên người, Vân Triệt bái xuống thật sâu:

- Đệ tử Vân Triệt, cẩn tuân sư mệnh!

Hắn đứng dậy... gió tuyết của thánh điện lại có thể lạnh lẽo hiu quạnh như thế.

Vân Triệt nhẹ nhàng nói:

- Phi Tuyết sư muội, về sau làm phiền ngươi làm bạn chăm sóc nhiều cho sư tôn, tránh chọc giận sư tôn.

Băng mi của Mộc Phi Tuyết nhíu lại, mặt lộ vẻ kỳ lạ, cánh môi nàng hé mở, dùng giọng nói rất nhẹ hỏi:

- Ngươi... có phải lại chọc sư tôn tức giận không?

Vân Triệt cười cười, lắc đầu, nháy mắt tiếp theo đã phi thân lên, bóng dáng nhanh chóng biến mất ở chân trời phương xa.

- Ảnh nô, theo ta đi Trụ Thiên giới!

Một tiếng kêu khẽ, độn nguyệt tiên cung lại hiện ra, mang theo Vân Triệt lại một lần nữa bay về Trụ Thiên thần giới xa xôi... bởi vì thứ nguyên đại trận thông đến bên cạnh hỗn độn ở đó.

Toàn bộ quá trình, hắn vô cùng yên tĩnh, không nói nửa câu với Thiên Diệp Ảnh Nhi, Hòa Lăng nhiều lần muốn mở miệng khuyên giải an ủi hắn, nhưng lại không biết mở miệng như thế nào.

Thời gian bảy năm... hắn và nàng cuối cùng bước ra một bước này.

Nhưng sau đó lấy được, lại là một chân tướng như vậy.

Cảm giác của Vân Triệt, bất cứ kẻ nào đều không thể tự mình cảm nhận được.

Thời gian lưu chuyển giữa nặng nề, cho đến Trụ Thiên thần giới chính trực hào hùng hiện ra trong tầm mắt, Vân Triệt mới yên lặng thở dài một tiếng, nỗ lực bỏ xuống tất cả hỗn loạn trong lòng, rời khỏi độn nguyệt tiên cung, mang theo Thiên Diệp Ảnh Nhi rơi vào Trụ Thiên thần giới.

Vân Triệt mới vừa xuất hiện, một bóng người bạch y phất phới đã nhanh chóng tới, rơi vào trước người Vân Triệt, từ xa đã hành lễ với hắn:

- Thanh Trần cung nghênh Vân thần tử đến, phụ vương đã trông mong lâu ngày, mời.

Vân Triệt đáp lễ nói:

- Hóa ra là thái tử điện hạ. Thái tử điện hạ đích thân nghênh đón, Vân Triệt sợ hãi không thôi.

Trụ Thanh Trần, trước kia mặc dù Vân Triệt chưa từng nói gì với hắn, cũng không chân chính va chạm, nhưng tên của hắn đã sớm như sấm bên tai.

Con út của Trụ Thiên thần đế, Trụ Thiên thái tử đã người đời đều biết!

Là người có thiên phú tư chất tối ưu nhất trong tất cả con cháu chắt của Trụ Thiên thần đế, không thể nghi ngờ!

Dưới thần đế của Trụ Thiên giới là người thủ hộ, mà Trụ Thiên thái tử thật ra còn có thân phận tôn quý hơn cả người thủ hộ, bởi vì hắn là Trụ Thiên thần đế tương lai.

Thần đế của Tinh Thần giới là một trong các tinh thần, thần đế của Nguyệt Thần gới là một trong các nguyệt thần, đại đa số Vương giới đều là như thế. Nhưng Trụ Thiên thần đế tuyệt đối không phải là người thủ hộ, truyền thừa cũng khác với người thủ hộ, không cần được đến tán thành của thần lực, mà là một truyền thừa huyết mạch đặc thù.

Trụ Thiên thần đế Trụ Hư Tử hiện giờ đó là đời sau trực hệ của Trụ Thiên thái tổ.

Đợi đến thời cơ thích hợp, Trụ Thiên thần đế có thể truyền thừa thần đế lực cho người kế thừa... cũng chính là Trụ Thanh Trần.

Muốn làm Trụ Thiên thần đế, quan trọng ngang với thực lực, quyết đoán là tâm tính, nhất là tấm lòng thương thế. Mà Trụ Thanh Trần được bồi dưỡng xem như là Trụ Thiên thần đế đời tiếp theo, thanh nhã không nhiễm bụi trần giống như tên của hắn.

Thanh danh thật lớn, nhưng Trụ Thiên thái tử hiếm khi xuất hiện trước mặt mọi người, lần này lại được Trụ Thiên thần đế phái tới tự mình nghênh đón Vân Triệt, vả lại hiển nhiên đã chờ đợi thật lâu, có thể nghĩ đến sự coi trọng của Trụ Thiên thần đế đối với Vân Triệt, đồng thời cũng thúc đẩy mối quan hệ giữa Trụ Thanh Trần với Vân Triệt.

Mà Vân Triệt cũng thật sự làm ra vinh hạnh đặc biệt như vậy.

- Vân thần tử nói chi vậy, có thể tự mình nghênh đón là may mắn của Thanh Trần.

Trụ Thanh Trần vội vàng nói.

Lúc hắn nói chuyện, đuôi khóe mắt rất kín đáo liếc nhìn Thiên Diệp Ảnh Nhi ở phía sau, nhưng lại lập tức dời đi, chỗ sâu trong đôi mắt lóe lên chút ảm đạm, sau đó tán đi.

Năm đó lần đầu tiên đến Trụ Thiên thần giới, còn chưa chính thức đặt chân, chỉ có ở bên cạnh, uy lăng vô hình kia đã khiến Vân Triệt gần như khó có thể hô hấp. Lúc này, xẹt qua trên không Trụ Thiên thần giới, những người nhìn thấy hắn không ai không chăm chú nhìn vào, có người thậm chí hành lễ từ xa, lộ hết kính ý.

Tuy rằng tất cả còn không truyền ra trên phạm vi toàn bộ thần giới, nhưng người của Trụ Thiên thần giới sao lại không biết Vân Triệt đã cứu vớt thần giới từ trong một tai họa vốn khiến cho bọn họ vô cùng tuyệt vọng, mà sự kiện này sẽ nhanh chóng truyền ra khắp thế gian, đến lúc đó, danh vọng của cá nhân hắn sẽ tuyệt đối không hề dưới một Vương giới nào, tên cũng lưu truyền thiên cổ.

Tuy là Trụ Thiên thái tử, nhưng Trụ Thanh Trần chẳng những không hề có thái độ khinh người, trong khiêm tốn hữu lễ thậm chí mang theo một chút cung kính, vả lại thái độ cung kính mơ hồ này cũng không giả dối mà phát ra phế phủ:

- Thật sự không dám giấu giếm, từ đại hội huyền thần bốn năm trước, Thanh Trần đã kinh diễm thật sâu với phong thái của Vân thần tử, chính là thân phận có hạn, tiếc không thể tới gần kết giao.

Đúng vậy, thân phận của Trụ Thiên thái tử rất cao rất tôn quý, lại trên ý nghĩa rất lớn tượng trưng cho uy nghiêm cấp bậc Trụ Thiên thần giới, sao có thể hạ mình đi chủ động kết giao với Vân Triệt khi đó được.

- Hôm nay cuối cùng như nguyện. Chính là công tích hiện giờ của Vân thần tử, suốt đời Thanh Trần đều khó có khả năng với tới.

Trụ Thanh Trần cảm thán nói.

Vân Triệt mỉm cười:

- Thái tử điện hạ mới là thần tử trời định, thừa nhận như thế, Vân Triệt tuyệt đối không dám nhận.

Trụ Thanh Trần lắc đầu cười nói:

- Cảm động tiễn ma đế, ngăn chặn ma thần, lại thúc đẩy cân bằng không xâm phạm lẫn nhau giữa thần giới với Tà Anh, trừ hết tất cả mối họa tai họa cho thần giới, thần tích cứu thế như vậy, không người theo kịp, lưu lại muôn đời, càng đáng được tất cả thừa nhận

“...” Vân Triệt không nói được gì, nhịp điệu nói chuyện thổi phồng người này, quả thật giống hệt với Trụ Thiên thần đế.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment