Chương 1514: Rời đi
Ở dưới Trụ Thiên thái tử tự mình dẫn đi, rất nhanh đi tới khu vực chủ điện, Trụ Thanh Trần bái biệt nói với Vân Triệt:
- Phụ vương ở ngay trong đó, nếu Vân thần tử có ý, có thể đi gặp phụ vương, nếu có nơi khác muốn đi đều có thể tùy ý. Mặt khác phụ vương đích thân ra lệnh, về sau Vân thần tử có yêu cầu gì, kể cả dồn hết lực lượng toàn giới cũng tuyệt đối không từ chối, cho nên xin Vân thần tử ngàn vạn lần đừng khách khí.
Vân Triệt:
- A...
- Thanh Trần cáo từ.
Trụ Thiên thái tử hành lễ, sau đó thản nhiên rời đi.
Sau khi đi xa, hắn quay đầu lần cuối, liếc nhìn Thiên Diệp Ảnh Nhi từ xa xa, sau đó ngửa mặt lên trời thở dài:
- Mặc dù Vân Triệt hiện thời còn nhỏ yếu, nhưng tiềm lực vô tận, tương lai nhất định bao trùm trên vạn linh, cũng có vầng hào quang diệu thế trên người, thật sự là người xứng với nàng nhất.
- Nhưng mà... Vì sao lại là nô, vì sao lại là nô...
- Phụ vương làm trái nguyên tắc cố thủ, tán thành... còn đích thân chứng kiến chứng nhận, cũng vì cắt đứt ý niệm của ta sao...
Trong đông thần vực, người có thân phận tôn quý, địa vị cao thượng, tự nhận là có tư cách gần với Phạm Đế thần nữ nhất, ai mà không say mê thành si, Trụ Thanh Trần vì tâm tính trói buộc, xem như là một người nội liễm nhất.
Chính là, Phạm Đế thần nữ... thật sự trở thành nô bộc của Vân Triệt!
Không phải thê, không phải thiếp, thậm chí cũng không phải là hầu, mà là nô bộc khuất nhục, hèn mọn ti tiện nhất, kể cả một chút tự tôn ít ỏi đều không có!
Lúc trước khi tin tức này dưới Nguyệt Thần giới thúc đẩy cấp tốc truyền ra, dẫn tới không biết bao nhiêu kinh sợ với giận dữ... Nhưng khi đó Vân Triệt dựa vào Kiếp Thiên ma đế, ai dám như thế nào? Kể cả Phạm Đế thần giới, kể cả Nam Minh thần đế si mê Thiên Diệp Ảnh Nhi nhất cũng phải đàng hoàng tử tế nín nhịn.
Hiện giờ, Kiếp Thiên ma đế rời đi, bên cạnh hắn lại thêm một Tà Anh! Hơn nữa công tích cứu thế của hắn, tất cả mọi người nhận ơn cứu thế của hắn, ai có thể như thế nào?
Sau khi Trụ Thanh Trần rời đi, Vân Triệt xoay người nhìn thoáng qua Thiên Diệp Ảnh Nhi, nói:
- Lại thêm một người... Ngươi thật đúng là làm hại không ít nhân vật cấp thần tử.
Lúc ban đầu Trụ Thanh Trần thật kín đáo liếc nhìn nàng, sau đó cũng có mấy lần ánh mắt liếc về phía Thiên Diệp Ảnh Nhi, mặc dù toàn bộ nhẫn nhịn, thần thái không khác, nhưng Vân Triệt đều nhận ra được.
- Tính tình nội liễm, mơ hồ mang nhu nhược, tư tưởng lại ngoan cố không đổi giống như phụ thân hắn, không xứng lọt vào mắt của ta.
Thiên Diệp Ảnh Nhi không chút tình cảm nào nói.
Giống như đường đường Trụ Thiên thái tử, Trụ Thiên thần đế tương lai, kể cả tư cách được nàng liếc nhiều thêm một lần đều không có.
- Vậy theo ý của ngươi, trên đời này tuýp đàn ông như thế nào mới xứng lọt vào mắt của ngươi? Thiên Lang Khê Tô?
Vân Triệt hỏi.
Thiên Diệp Ảnh Nhi không chút chần chừ của trả lời:
- Hắn cũng không xứng. Chỉ có chủ nhân.
Vân Triệt đưa tay sờ cằm, ánh mắt dời khỏi trên người Thiên Diệp Ảnh Nhi dời:
- Đáng tiếc ngươi không xứng với ta!
Thiên Diệp Ảnh Nhi: “...”
- Ha ha, quả nhiên là Vân thần tử đến.
Một giọng nói ôn hòa truyền đến từ xa xa, cảm nhận được khí tức của Vân Triệt, Trụ Thiên thần đế đã chủ động đi ra, bóng dáng vừa lóe lên đã đứng ở trước người hắn, mỉm cười nhìn hắn, trong mắt tràn đầy hiền hòa.
Tinh thần diện mạo của Trụ Thiên thần đế có biến hóa rất lớn so với khoảng thời gian trước, nguyên nhân tự nhiên là tai họa được giải trừ.
- Tiền bối.
Vân Triệt vừa định hành lễ, lại được Trụ Thiên thần đế đưa tay nâng lên, nói:
- Về sau ở Trụ Thiên ta, ngươi không cần cấp bậc lễ nghĩa gì. Vừa rồi đã gặp Thanh Trần con ta.
Vân Triệt gật đầu, nói:
- Vãn bối và điện hạ trò chuyện thật vui.
Trụ Thiên thần đế mỉm cười:
- Vậy thì tốt. Lão hủ ký thác hy vọng ở trên người nó, lần này để cho nó chủ động tiếp cận ngươi, cũng xuất phát từ tư tâm. Mong rằng về sau ngươi có thể thoáng đề điểm cho nó, để cho nó lây dính phẩm chất và thần quang của ngươi nhiều hơn.
Khóe mắt Vân Triệt nhảy dựng, vội vàng nói;
- Thái tử điện hạ cho dù xuất thân, địa vị, tu vi, lịch duyệt... đều không phải vãn bối có thể bằng, lời ấy của tiền bối, vãn bối tuyệt đối không đảm đương nổi.
Trụ Thiên thần đế cười lắc đầu:
- Mấy tháng trước ngươi triển lộ Quang Minh huyền lực đã để cho lão hủ thấy được thánh tâm thương xót thế gian của ngươi, lúc đó vẫn chỉ trong lòng xúc động yên lòng. Không nghĩ tới, mấy tháng ngắn ngủi, ngươi cứu thần giới, cứu đương thời, để lại công lao muôn đời bất diệt.
- Cách nói “Thánh tâm”, thật sự không lừa ta.
Sắc mặt Vân Triệt rối rắm:
- A... vãn bối chỉ là một tục nhân.
Câu này vừa nói ra, ý tán thưởng trên mặt Trụ Thiên thần đế càng sâu, khẽ thở dài:
Người mang thánh tâm, lại lập công lao cứu thế, lại chẳng những không kể công kiêu ngạo, còn mang bình thản khiêm tốn như thế, thánh tâm này, nếu như Thanh Trần có thể có một nửa của ngươi... không, nếu có thể có ba thành của ngươi, cuộc đời này của lão hủ cũng không còn gì tiếc nuối.
Vân Triệt: o ((⊙⊙ ) )o
(Xem ra sau này thiếu tiếp xúc nhiều với Trụ Thanh Trần không được rồi, hy vọng... sẽ không dạy hư hắn đi.)
Giọng Trụ Thiên thần đế nhẹ đi một ít:
- Lại nói... Vân thần tử, không biết Kiếp Thiên ma đế nàng...
Vân Triệt nói:
- Mấy ngày nay vãn bối đều ở thái sơ thần cảnh và Ngâm Tuyết giới, vẫn chưa gặp ma đế tiền bối. Nếu như ma đế tiền bối có phân phó gì, sẽ chủ động hiện thân, bằng không, vãn bối quả quyết không cách nào nhìn thấy. Nhưng mà tiền bối yên tâm, lời ma đế tiền bối nói từng chữ như núi, quả quyết sẽ không đổi ý.
- Ừm.
Trụ Thiên thần đế gật đầu, bất an vốn không nhiều lắm trên mặt lại hòa hoãn vài phần, lại hỏi:
- Tà Anh... cũng thật sự nguyện ý mãi mãi ở hạ giới?
Vân Triệt gật đầu:
- Vãn bối đã từng nói, đây là ý nguyện của vãn bối, cũng là ý nguyện của nàng, ở lại hạ giới không phải là trói buộc đối với nàng. Chính là, vẫn câu nói kia, về sau xin đừng đến gần và quấy rầy, cho đến dần dần quên đi... tốt nhất toàn bộ thần giới đều quên đi sự tồn tại của nàng.
- Vãn bối cũng cam đoan với tiền bối, nàng tuyệt đối sẽ không chủ động tới gần và xúc phạm thần giới. Nếu có ngày đó, nàng vì nguyên nhân bắt buộc muốn trở về thần giới, vãn bối cũng sẽ báo cho tiền bối biết trước, cũng kèm theo thành ý và cam đoan lớn nhất.
Trụ Thiên thần đế nói:
- Có lời của ngươi, ta đương nhiên yên tâm. Ngươi là người có được thánh tâm, lấy an nguy thế gian làm đầu, nếu như không nắm chắc, sao lại hứa hẹn như thế.
Vân Triệt: (lại tới nữa...)
Trụ Thiên thần đế chuyển mắt, nhìn về phương xa:
- Haizzz, hiện giờ Trụ Thiên, thậm chí các giới đều bình ổn, khói mù luôn luôn bao phủ đều đã tan đi, lại không cảm nhận thấy khí tức sợ hãi nữa.
- Tin tức ma đế về thế luôn luôn trong phong tỏa, thêm với mệnh lệnh của ma đế, chưa từng có ai dám tản ra, cho nên người biết được chính là số ít. Nhưng mà sự tồn tại của Tà Anh lại vạn linh thần giới đều biết. Sau khi ma đế rời đi, thần giới vẫn sẽ ở trong bóng ma của Tà Anh lâm thế, vĩnh viễn khó yên.
- Nhưng muốn gạt bỏ, thật sự... còn khó hơn lên trời.
Năm đó Trụ Thiên thần đế đã tự mình giao thủ với Tà Anh, biết rõ ràng một điểm này. Nếu như Tà Anh liều mạng chém giết với bọn họ, bọn họ có thể tập hợp lực lượng đứng đầu tiêu diệt... Nhưng mà, trừ phi nàng dốc sức muốn chết, bằng không tình huống này vốn không có khả năng phát sinh.
Mà nếu như nàng muốn đi, tất cả thần đế của ba phương thần vực hợp lực lại đều đừng mong giữ được chân nàng.
Đây cũng có ý nghĩa ba phương thần vực sẽ vĩnh viễn chìm trong bóng ma của Tà Anh, chỉ cần nàng nguyện ý, có thể di chuyển không tiếng động trong bóng đêm, từng người từng người, thậm chí từng nhóm từng nhóm, chôn diệt người của các đại Vương giới, thậm chí các thần đế vào vực sâu tử vong.
Cho nên những năm này, mỗi lần các đại thần đế nghĩ đến hai chữ “Tà An”’ đều sẽ không rét mà run. Ở trong bóng ma e sợ nàng đột nhiên xuất hiện xuất hiện bên người.
Mà bây giờ, bởi vì Vân Triệt, bóng ma chưa bao giờ biết về sự tồn tại của Tà Anh chuyển đến thế giới ai đều biết, cũng có hứa hẹn với thần giới đều không xúc phạm lẫn nhau... Càng quan trọng hơn là, đây là hứa hẹn của Vân Triệt.
Mục đích của Vân Triệt là cứu vớt Mạt Lỵ, không để cho nàng chỉ có thể sống ở trong bóng mờ, nhưng lại không phải không cứu vớt thần giới, dưới yên tĩnh là vô số lòng mang sợ hãi run rẩy.
- Khi ngươi nói Tà Anh thật ra lấy Thiên Sát tinh thần làm chủ, vả lại hứa hẹn vĩnh viễn rời khỏi thần giới, lão hủ mừng rỡ như điên đáp ứng, cũng lập tức khẩn cấp công bố và làm ra hứa hẹn tương ứng ở trước mặt mọi người... tâm tình của lão hủ đã thật lâu chưa từng nhẹ nhàng như thế, gần như có thể nói là một lần nhẹ nhàng nhất trong cuộc đời này.
- Thật khó tưởng tượng, nếu như thần giới không có ngươi, hiện giờ sẽ là hoàn cảnh như thế nào.
Khi nói chuyện, ánh mắt của hắn liếc nhìn Thiên Diệp Ảnh Nhi ở xa xa... người đã từng suýt chút nữa hại chết Vân Triệt này. Lúc trước làm chứng kiến Vân Triệt hạ nô ấn cho nàng, tuy rằng hắn đã đáp ứng, nhưng trong lòng vẫn còn có một chút khúc mắc.
Nhưng giờ phút này hắn lại bắt đầu cảm thấy tình cảnh hiện giờ của Thiên Diệp Ảnh Nhi quả thật cũng coi như là một loại ban ơn!
- Nhưng mà, sau khi đưa ma đế đi, chắc ngươi cũng sẽ sống ở hạ giới đi?
Trụ Thiên thần đế nói, trong ánh mắt mang theo giữ lại và một chút tiếc nuối.
- Dạ.
Vân Triệt gật đầu nói, nghĩ đến hắn không được gặp lại Mộc Huyền Âm nữa, trong lòng chợt đau xót, biểu cảm cũng xuất hiện cứng ngắc ngắn ngủi:
- Thật sự không dám giấu giếm, lúc trước vãn bối vào thần giới cũng chỉ vì tìm được nàng, hiện giờ tâm nguyện đã xong, ở thần giới... cũng không có quá nhiều vướng bận.
- Mặt khác, có vãn bối ở bên cạnh Mạt Lỵ, nói như vậy tiền bối cùng với tất cả mọi người đều sẽ thả lỏng hơn đi.
Trụ Thiên thần đế lại thở dài một tiếng:
- Tuy rằng nói như thế... haizzz, khí tức hạ giới đục ngầu, tài nguyên thiếu thốn, tu luyện sẽ chậm chạp, cũng có ảnh hưởng đến tuổi thọ. Mặt khác, nghe nói tháng sau ngươi sẽ cưới tiểu công chúa của Lưu Quang giới, nếu ngươi không thường về, sợ rằng Lưu Quang Giới Vương cũng sẽ không chịu, ha ha.
Thật hiển nhiên lão gia hỏa Thủy Thiên Hành kia đã sớm khẩn cấp tiết lộ chuyện này ra ngoài:
- A... vãn bối cũng không dám quên tiền bối một mực quan tâm và ân tình, về sau, vãn bối sẽ định kỳ tới bái phỏng tiền bối và thái tử điện hạ.
Tuy rằng tiếc nuối, nhưng Trụ Thiên thần đế lại không khuyên nhủ giữ lại, cũng như bản thân Vân Triệt nói, có hắn ở bên cạnh Tà Anh là để cho mọi người yên lòng nhất, ánh mắt của Trụ Thiên thần đế chỉ về hướng chủ điện
- Ừm. Các vị thần đế đều ở trong chủ điện, kể cả Nguyệt Thần đế, có cần tiến vào một phen không?
- Long hoàng tiền bối cũng ở đây sao?
Vân Triệt hỏi.
Trụ Thiên thần đế gật đầu.
- Được!
Vân Triệt gật đầu, vừa định cất bước, lại ngừng lại, nói:
- Vẫn thôi đi. Dù sao được cho phép, vãn bối chẳng qua chỉ là tiểu bối thân phận thấp kém, không dám cùng bàn với các thần đế.
Không đợi Trụ Thiên thần đế lại mời nữa, Vân Triệt đổi giọng hỏi:
- Không biết khi nào thứ nguyên đại trận thông hướng cực đông hỗn độn lại mở ra?
- Sáu canh giờ sau.
Trụ Thiên thần đế nói.
- Được, vậy vãn bối sẽ đi chờ, cáo từ.
Vân Triệt vốn định đáp ứng lại đột nhiên cự tuyệt, hiển nhiên vốn không phải nguyên nhận thuận miệng theo lời của hắn... Nhìn bóng dáng của hắn rời đi, trên mặt Trụ Thiên thần đế lộ vẻ nghi hoặc, như có đăm chiêu, sau đó lại lầm bầm lầu bầu thở dài:
- Chẳng những thánh tâm cứu thế, còn tiêu sái như thế. Nếu như Thanh Trần có được một thành như hắn cũng tốt, cũng không biết phụ mẫu hắn là nhân vật như thế nào, lại có được đứa con trời ban như thế.
- Lam... Cực... tinh...
Hắn nhớ kỹ cái tên tinh cầu này, nghĩ tới về sau có cần đi bái phỏng một phen không. Nhưng nghĩ đến sự tồn tại của Tà Anh, chính là vẫn bỏ qua ý nghĩ này.
Dù sao thân phận của hắn quá mức đặc thù, nếu như tự mình bái phỏng, nghiêm chỉnh mà nói xem như vi phạm hứa hẹn, một khi dẫn tới Tà Anh tức giận, phá vỡ cân bằng khó khăn lắm mới kết lên được, hắn đã có thể trở thành người mang tội lớn.