Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1513 - Chương 1515: Dự Báo Hắc Ám

. ._757__2" class="block_" lang="en">Trang 757# 2

 

 

 

Chương 1515: Dự báo hắc ám



Đông thần vực, Lưu Quang giới.

Mấy ngày trước Kiếp Thiên ma đế tự mình hiện thân ở Trụ Thiên thần giới, tuyên bố bản thân sắp rời khỏi thế giới hỗn độn, sau đó gần như tất cả thần đế, Giới Vương có mặt đều lưu lại ở Trụ Thiên thần giới, cùng chờ bản thân tự mình tiễn Kiếp Thiên ma đế.

Nhưng cũng có người tạm thời rời đi... Lưu Quang Giới Vương Thủy Thiên Hành là một trong số đó.

Hắn lòng như lửa đốt từ Trụ Thiên giới về Lưu Quang giới, lại mang theo Thủy Mị Âm bái phỏng Ngâm Tuyết giới... Vì cái gì, chính là vì định ra ngày cưới cụ thể với Ngâm Tuyết Giới Vương trong khoảng thời gian này.

Sở dĩ sốt ruột bốc hỏa lựa chọn thời gian này gấp gáp định ra ngày cưới cụ thể, nguyên nhân rõ ràng: Hiện giờ mười ba thần đế, gần như tất cả Giới Vương thượng vị của đông vực đều tề tựu ở Trụ Thiên thần giới! Đây là tình cảnh như thế nào!

Đợi sau khi đưa tiễn Kiếp Thiên ma đế, hắn sẽ có thể trực tiếp tuyên bố hôn sự ngày cưới ở trước mặt mọi người... Tiện lợi là thứ yếu, mấu chốt là khí phái! Là uy phong! Là tăng thể diện!!

Con rể của Lưu Quang Giới Vương ta chính là thần tử cứu thế! Kể cả Tà Anh đều nghe lời hắn nói, kể cả Phạm Đế thần nữ đều chỉ có thể làm nô, mà nữ nhi của ta lại thuận lợi vui vẻ gả đi!

Định ra ngày cưới, sau khi trở lại Lưu Quang giới, Thủy Thiên Hành cũng không lập tức quay về Trụ Thiên, mà tự mình ra trậ, sai khiến nhân thủ, lúc này bắt đầu chuẩn bị hôn sự, giọng nói còn thô lỗ hơn bình thường không biết bao nhiêu lần đã chấn động đến hơn phân nửa tông môn đều ong ong lên.

Mãi cho đến trước khi truyền tống đại trận mở ra không đến mười canh giờ, Thủy Thiên Hành mới chuẩn bị xuất phát đi đến Trụ Thiên giới, vả lại mang theo Thủy Ánh Nguyệt và Thủy Mị Âm.

- Tiểu muội, chúng ta nên xuất phát.

Thủy Ánh Nguyệt đi đến khuê phòng của Thủy Mị Âm, sau đó ngạc nhiên nhìn thứ đồ muội muội đang đùa nghịch.

Rõ ràng là mười mấy viên lưu âm thạch màu sắc sặc sỡ trong suốt, hình dạng khác nhau.

- Muội biết rồi! Lập tức đi.

Thủy Mị Âm thu hồi lưu âm thạch, đứng dậy.

- Vì sao muội lại làm những lưu âm thạch này?

Thủy Ánh Nguyệt hỏi. Lưu âm thạch là loại ngọc thạch cấp bậc thấp nhất, ở trong nhận thức của nàng cũng không xứng nhận được đụng chạm của Thủy Mị âm, nhưng mới vừa rồi muội ấy thế mà lại rất nghiêm túc chơi đùa.

- Bởi vì Vân Triệt ca ca thích, còn đeo trên cổ.

Thủy Mị Âm nói, sau đó thì thầm nho nhỏ:

- Còn nói ta ngây thơ, rõ ràng bản thân ngây thơ như vậy.

“...” Thủy Ánh Nguyệt cảm thấy không nói được gì, xoay người nói:

- Đi thôi.

Thủy Mị Âm đáp ứng một tiếng, đi theo phía sau tỷ tỷ, vừa định bước ra khỏi phòng, đột nhiên trong mắt lóe lên hắc quang, cả người đột ngột khựng lại ở đó, tròng mắt mãnh liệt co rút lại.

- Sao vậy?

Thủy Ánh Nguyệt chuyển mắt, nhìn thấy dáng vẻ của Thủy Mị Âm, cảm thấy cả kinh, quay lại gấp giọng nói:

- Sao lại thế này? Có phải muội cảm thấy cái gì không?

- Không nên đi... Không nên đi...

Nàng giật mình nhìn về phía trước, mất hồn lẩm bẩm nói, bên trong đôi mắt như có con bướm đen nhảy múa, chớp động lên hắc quang hỗn loạn.

Thủy Ánh Nguyệt: “...!!?”

- Sao lại thế này?

Hiển nhiên đã nhận ra Thủy Mị Âm khác thường trước tiên, Thủy Thiên Hành lắc mình tới, nhìn thấy dáng vẻ của Thủy Mị Âm, chân mày hắn chợt trầm xuống, giọng nói cũng trầm trọng thêm vài phần:

- Mị Âm, con “nhìn” thấy cái gì?

- Không nên đi...

Thủy Mị Âm lặp lại ba chữ kia.

Chân mày Thủy Thiên Hành lại trầm xuống:

- Không nên đi đâu? Chẳng lẽ là... Trụ Thiên giới?

“...” Đôi mắt Thủy Mị Âm co rút lại càng ngày càng lợi hại, nàng cố gắng phóng thích hồn lực của vô cấu thần hồn, muốn “Thấy rõ” cái gì, nhưng thế giới nàng thấy được ngược lại càng thêm hắc ám, cuối cùng lại hóa thành một mảnh hoàn toàn tối đen.

Như đêm tối vô tận, vực sâu không đáy.

Hắc quang tan đi, đôi mắt của nàng cuối cùng thất sắc, thân thể chậm rãi ngã xuống.

Thủy Ánh Nguyệt vội vàng tiến lên trước, ôm nàng vào trong ngực.

- Không nên đi... Trụ Thiên giới...

Lông mi Thủy Mị Âm run run, giọng nói trống rỗng mơ hồ:

- Ngàn vạn lần... đừng... đi...

Lông mi của nàng mất đi lực giãy giụa cuối cùng, cả người triệt để mê man đi.

Thủy Ánh Nguyệt nhìn về phía Thủy Thiên Hành, trên mặt hai người đều là vẻ khiếp sợ thật sâu.
....

Sáu canh giờ qua đi rất nhanh, trên phong thần đài Trụ Thiên bạch quang tận trời, hiện ra hình dáng của thứ nguyên đại trận.

Mười ba thần đế, các Đại Giới Vương thượng vị đã sớm tề tự ở trên phong thần đài. Dần dần trong quang hoa không gian vận chuyển, mười ba thần đế ở trung tâm, nhưng tiêu điểm trong tầm mắt lại thủy chung đều ở trên người Vân Triệt.

Nhưng mà hôm nay Vân Triệt giống như hơi lạ thường, lúc trước Ngâm Tuyết Giới Vương theo tới cùng hắn vẫn chưa ở bên, biểu hiện đối với dò xét, hỏi ý, lôi kéo làm quen của các Đại Giới Vương đều đặc biệt lạnh nhạt, phần lớn thời gian đều một mình đứng ở bên cạnh huyền trận.

Mà phía sau hắn cách đó không xa, Thiên Diệp Ảnh Nhi thủy chung đứng yên. Nàng có dáng vẻ như người đời biết đến, kim giáp che thân, kim tráo che mặt, bốn chữ “Phạm Đế thần nữ” khiến một đám Giới Vương thượng vị đều không dám nhìn thẳng và tới gần... Kể cả nghị luận đều không dám, chính là thỉnh thoảng lấy ánh mắt mịt mờ nhìn về phía Phạm Thiên thần đế, lại phát hiện hắn thủy chung mỉm cười, trong bình thản lại mang theo uy nghi nhiếp hồn, không hề có dị trạng.

Lúc này, thứ nguyên đại trận khởi động.

Thứ nguyên đại trận nối liền và thông Trụ Thiên thần giới đến cực đông hỗn độn, mỗi một lần khởi động tiêu hao có thể nghĩ. Lần trước khởi động, bọn họ giống như đi gặp chứng nhận tận thế u ám, còn lần này bầu không khí ngược lại hoàn toàn bất đồng, người của Trụ Thiên thần giới đều không cảm thấy thịt đau, mỗi người đều lòng tràn đầy thoải mái phấn chấn.

Huyền quang ngập trời, trải rộng ra lực lượng không gian vô cùng cường đại, mang theo mọi người rời khỏi phong thần đài Trụ Thiên.

Sau khi “Xuyên qua không gian” đáng kể, thế giới trước mắt đột nhiên thay đổi thành hư không mênh mông.

Nhưng khác với lần trước chính là lần này không hề có phong bạo hủy diệt tới ngay mặt, cũng không có quang mang đỏ ửng kỳ lạ đâm vào linh hồn, đặc biệt bình tĩnh.

Trên vách tường hỗn độn ở nơi xa, một thủy tinh đỏ ửng hình dạng củ ấu khảm vào đó... đó là thông đạo không gian do Càn khôn thứ khắc lên, đả thông trong ngoài hỗn độn!

Kiếp Thiên ma đế từ đó quay lại, cũng từ đó quay đi.

Trụ Thiên thần đế thở dài:

- Cuối cùng đã tới hôm nay. Thứ nguyên đại trận này đã không thể hoàn thành ước nguyện ban đầu tạo dựng ra nó, chính là chứng kiến một vị ma đế trở về với ra đi, cũng chứng kiến vận mệnh hỗn độn một phen nhấp nhô vĩ đại, coi như đáng giá.

- Hy vọng sẽ không còn chuyện xấu gì đi.

Kỳ Lân đế tây vực nói.

Nếu như Kiếp Thiên ma đế đột nhiên đổi ý, như vậy sẽ triệt để vui mừng vô ích một phen, kiếp nạn cũng theo đó tiến đến. Cho nên, không tận mắt nhìn thấy Kiếp Thiên ma đế rời đi, cũng phá hủy thông đạo, bọn họ không cách nào chân chính yên tâm.

- Lão hủ tin tưởng Vân thần tử.

Trụ Thiên thần đế cười hề hề nói, hiện giờ ba chữ “Vân thần tử” được hắn gọi đặc biệt thuận miệng, hắn cũng là một người thả lỏng nhất trong tất cả các thần đế.

Thiên Diệp Phạm Thiên cười hề hề nói:

- Trụ Thiên nói như thế, bổn vương cũng thoải mái hơn. Trong khoảng thời gian này áp lực nặng nề trong người, sau chuyện này có thể tùy ý thả lỏng một thời gian ngắn.

Một người im hơi lặng tiếng đến gần, dáng người đơn bạc, tướng mạo tuấn nhã trẻ trung, nhưng đôi tròng mắt lại làm cho người ta thấy lạnh hồn, rõ ràng là Nam Minh thần đế:

- Hả? Xem ra Phạm Thiên thần đế quả nhiên thích Vân thần tử, cũng khó trách sẽ nguyện ý đưa nữ nhi của mình cho hắn làm nô.

Không gian đột nhiên cương cứng, tất cả thần đế đều nhất thời lặng yên không tiếng động.

Thiên Diệp Phạm Thiên lại không hề tức giận chút nào, ngược lại nở nụ cười:

- Bổn vương không thể không bội phục ánh mắt của Ảnh Nhi, một đám thần tử thần nữ, nàng đều ghét bỏ như dép cũ, mà năm đó ở trên phong thần đài khi Vân thần tử mới hiện lên vẻ tao nhã, Ảnh Nhi đã chủ động muốn bổn vương chiêu hắn làm rể, lại không thể như ý nguyện.

Phạm Thiên thần đế cười tủm tỉm nói:

- Hiện giờ lấy phương thức này ngày đêm bên người làm bạn bên cạnh Vân thần tử, cảm giác còn không phải là một chuyện tốt sao. Chẳng lẽ đương thời còn tìm được một nam nhi nào còn thích hợp hơn Vân thần tử?

Giọng nói của Phạm Thiên thần đế đột nhiên lại thay đổi:

- Đương nhiên, người đời đều biết Nam Minh ngươi có ý với Ảnh Nhi, hiện giờ Ảnh Nhi đã cam chịu thuộc về Vân Triệt, Nam Minh có thể thử thỉnh cầu với Vân thần tử, nếu như không thành, lấy khả năng của Nam Minh ngươi, tất cả thủ đoạn đều có thể thử xem, bổn vương thật sự chờ mong ngươi có thể như ý nguyện.

Lời Phạm Thiên thần đế nói khiến tất cả thần đế chung quanh đều nhíu chặt chân mày.

Phạm Đế thần nữ Thiên Diệp Ảnh Nhi vẫn luôn là kiêu ngạo lớn nhất của Thiên Diệp Phạm Thiên, cực kỳ sủng ái nàng, không chỗ nào không theo, cũng không chỉ một lần chính miệng nói tuy rằng nàng là nữ tử, nhưng tương lai nhất định thừa kế ngôi vị thần đế, thậm chí cho nàng địa vị và quyền phát ngôn ở Phạm Đế thần giới không hề thua kém mình, không chỉ có phạm vương, kể cả ba phạm thần đều có thể hiệu lệnh.

Nhưng mới vừa rồi, hắn nói về Thiên Diệp Ảnh Nhi chính là “Đã thuộc về Vân Triệt”.

Câu nói này có lẽ là Thiên Diệp Phạm Thiên thuận miệng nói ra, không có ý gì khác. Nhưng nếu như suy nghĩ sâu xa...

Hai mắt Nam Vạn Sinh khép hờ, cười như không cười:

- Hay, nói thật hay! Phạm Thiên thần đế quả nhiên chưa bao giờ khiến bổn vương thất vọng!

Nói xong hắn lập tức xoay người sang chỗ khác, lại không nói gì, chính là trong ánh mắt lóe lên một chút âm sắc cực kỳ đáng sợ.

Thỉnh cầu với Vân Triệt? Sử dụng những thủ đoạn âm độc mà hắn am hiểu nhất với Vân Triệt?

Lại không bàn về vầng hào quang cứu thế của Vân Triệt... chỉ cần hắn là hạch tâm không xâm phạm lẫn nhau giữa Tà Anh với thần giới, cho dù Kiếp Thiên ma đế có tồn tại hay không, trên đời này đã không còn có người nào dám động đến Vân Triệt!

Cho dù Nam Minh thần đế lại điên cuồng đi nữa, cho dù có mối thù giết cha với Vân Triệt, cũng quả quyết không dám phạm hắn... Huống chi chỉ bởi vì một nữ nhân!

Đây tuyệt đối là uy hiếp dưới lực lượng tuyệt đối!

Mặt khác, Vân Triệt thân mang Thiên Độc châu, lại là người duy nhất trên đời kế thừa sáng thế thần lực, biểu hiện ở trên phong thần đài của hắn đã chứng minh với mọi người rằng hắn có tiềm lực từ xưa đến nay chưa từng có, ai cũng sẽ không hoài nghi, tương lai, thực lực của cá nhân hắn cũng chắc chắn giỏi ở trên tất cả sinh linh.

Vả lại lúc này nói không chừng còn ngắn hơn dự tính.

Một người như vậy, hoặc hủy bỏ hắn từ sớm, hoặc tuyệt đối không thể trở thành kẻ địch.

Mà Vân Triệt có vầng hào quang cứu thế, có Tà Anh ở bên, có thần nữ làm nô, có quan hệ ái muội với Nguyệt Thần giới, Trụ Thiên thần giới càng che chở tới cực điểm, Vương giới ba vực gần như đều thừa nhận có thừa, cung phụng như thần tử, các đại tinh giới thượng vị càng hận không thể quỳ liếm...

Hủy bỏ cái đờ bờ!

Một giọng nữ tử lạnh nhạt vang lên, rõ ràng là Nguyệt Thần đế:

- Nam Minh thần đế, bổn vương khuyên ngươi vẫn nên cách xa Vân Triệt một chút, bằng không, nếu như kích động lên ký ức năm đó ngươi thiếu chút nữa khiến Thiên Sát tinh thần chết đi với Vân Triệt hoặc Tà Anh, sợ rằng không phải là chuyện tốt lành gì đối với ngươi hay đối với Nam Minh thần giới.

- Hừ!

Tròng mắt Nam Vạn Sinh híp lại thành một khe hở rất nhỏ, lạnh lùng hừ khẽ.

Năm đó hắn không tiếc vốn liếng ám toán Thiên Sát tinh thần, là vì đòi lấy niềm vui của Thiên Diệp Ảnh Nhi. Hắn mê luyến Thiên Diệp Ảnh Nhi thành cuồng, thân là thần đế hạng nhất nam vực, hắn đều cuồng ngạo vô độ đối với bất kỳ ai, nhưng chỉ cần một câu nói của Thiên Diệp Ảnh Nhi, hắn tuyệt đối toàn lực đi làm... Hơn nữa, Thiên Diệp Ảnh Nhi ở trong mắt hắn tuyệt đối có tư cách, cũng chỉ có một người có tư cách để cho hắn không tiếc tất cả.

Nhưng nhiều năm trôi qua như vậy, hắn đường đường thần đế hạng nhất nam vực, kể cả góc áo của Thiên Diệp Ảnh Nhi đều chưa từng đụng đến... nàng lại trở thành nô bộc của Vân Triệt!

Nô!!

Này... má... nó... đi...

Nói xong, Hạ Khuynh Nguyệt trực tiếp dời bước đi, trước khi rời đi, ánh mắt giống như vô tình liếc nhìn Long hoàng.

Hạ Khuynh Nguyệt đi đến bên người Vân Triệt, nhìn hắn nói:

- Hình như tâm tình của ngươi không được tốt. Đã xảy ra chuyện gì sao?

Ánh mắt của Vân Triệt luôn nhìn thông đạo đỏ ửng phía xa, hắn lắc lắc đầu:

- Không có gì, chỉ là chút chuyện tư.

Thấy hắn không muốn nói, Hạ Khuynh Nguyệt không hỏi lại, ánh mắt nàng quét nhìn bốn phía, nói:

- Lưu Quang giới thế mà lại không có ai đến đây. Vài ngày trước ta ngẫu nhiên nghe được ngày cưới của ngươi với Thủy Mị Âm sắp đến, còn tưởng rằng Lưu Quang Giới Vương sẽ có khả năng mượn cơ hội này tuyên bố chuyện đó... đây thật sự kỳ lạ.

Vân Triệt tránh mắt đi, nói:

- Đại khái hôn sự có biến, cho nên không tiện đến đi.

Tâm tình của hắn đột nhiên trở nên rất kém, đó là bởi vì phát hiện Thủy Thiên Hành và Thủy Mị Âm chậm chạp chưa đến... cho đến khi thứ nguyên đại trận mở ra cũng không thấy đến.

Hôn sự của hắn và Thủy Mị Âm do Mộc Huyền Âm thúc đẩy trên mức độ rất lớn.

Mộc Băng Vân nói nàng dụng tâm thúc đẩy chuyện này như ậy là vì gửi gắm loại tâm linh nào đó.

Hiện giờ... gửi gắm này, chính là hóa thành sỉ nhục đi.

Nàng sẽ cố tình hủy bỏ chuyện này chính là quá mức bình thường. Thủy Thiên Hành không tiến đến, chỉ có thể nói rõ chuyện này đã xảy ra rồi.

“?” Hạ Khuynh Nguyệt nhíu mày nhỏ:

- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

“...” Vân Triệt lắc lắc đầu, miễn cưỡng lộ ra ý cười:

- Hiện giờ ta không muốn nói, sau này ta lại nói cho nàng nghe đi.

Hạ Khuynh Nguyệt nhẹ nhàng gật đầu:

- Ừm. Vừa khéo ta cũng có chuyện muốn thong thả lại nói với ngươi.

- Hả?

- Là chuyện về Thần Hi tiền bối.

Hạ Khuynh Nguyệt nói.

Chân mày Vân Triệt chợt nhảy dựng, ánh mắt lập tức chuyển sang:

- Thần Hi như thế nào?

Vân Triệt dưới gấp gáp dồn dập mở miệng, gọi chính là “Thần Hi” mà không phải là “Thần Hi tiền bối”, Hạ Khuynh Nguyệt lại giống như chưa hề lưu ý, nói khẽ:

- Khoảng thời gian trước ta đi Long Thần giới một chuyến, phát hiện một vài chuyện về Thần Hi tiền bối.

Vân Triệt: (khoảng thời gian trước?)

Hạ Khuynh Nguyệt nói:

- Nhưng mà, hiện giờ không thích hợp nói cho ngươi biết chuyện này. Sở dĩ ta đề cập đến là vì nhắc nhở ngươi sắp tới đừng đi bái phỏng Long Thần giới. Vào thời cơ thích hợp, ta sẽ nói kỹ càng với ngươi, hiện giờ có chuyện càng quan trọng hơn, đừng phân tâm.

-... Được rồi.

Vân Triệt gật đầu, sau đó nhẹ nhàng thở ra một hơi, dốc sức tập trung tinh thần của mình, cùng đợi Kiếp Uyên đến.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment