Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1514 - Chương 1516: Nghịch Uyên Thạch

. ._758__1" class="block_" lang="en">Trang 758# 1

 

 

 

Chương 1516: Nghịch Uyên thạch



Cực đông hỗn độn, không gian mênh mông, vách tường hỗn độn gần trong gang tấc, viên thủy tinh đỏ ửng khảm trên đó hết sức bắt mắt.

Bọn họ đã đợi như vậy hồi lâu. Lấy tôn sư tại thần giới của bọn họ, không ai xứng để cho bọn họ chờ như thế, mà giờ khắc này lại không có ai lộ ra thái độ không kiên nhẫn.

- Vân thần tử, nghe phụ vương đề cập, sau chuyện này, ngươi sẽ trở lại hạ giới, sẽ không thường đặt chân đến thần giới. Nếu thật sự như thế thì thật đáng tiếc, Thanh Trần còn muốn có thể kết giao với Vân thần tử nhiều hơn.

Trụ Thanh Trần đi đến trước mặt Vân Triệt, cảm thán nói.

Vân Triệt nửa đùa nửa thật nói:

- Ta dù sao cũng là người xuất thân hạ giới, nơi đó có gốc rễ của ta, nhà của ta, cùng với rất nhiều vướng bận, còn có... ta phải tự mình cẩn thận “Trông giữ và thủ hộ Tà Anh.”

Trụ Thanh Trần lại không coi là nói đùa, mà trên mặt lộ ra vẻ kính trọng càng sâu:

- Trước kia, Thanh Trần đã từng một lần cảm thấy phụ vương tán thành Vân thần tử quá mức, hiện giờ mới biết phụ vương ca tụng thêm thậm chí gấp mười cũng đều không quá. Có lẽ mấy vạn năm sau, lúc hết tuổi thọ, có thể tận mắt nhìn thấy thế gian có Vân thần tử sẽ là may mắn lớn nhất cả đời Thanh Trần.

Da đầu Vân Triệt hơi run lên, chỉ có thể nói:

- Vân Triệt có đức có tài gì, thái tử điện hạ thật sự quá khen.

Trụ Thanh Trần tiêu sái cười, cũng không thu hồi lời của mình:

- Ha ha ha ha, xưng hô “Điện hạ” này mới khiến Thanh Trần sợ hãi, nếu Vân thần tử không chê, cứ gọi thẳng ta “Thanh Trần” là được.

Vân Triệt cũng không già mồm cãi láo, cười nói:

- Được, Thanh Trần huynh. Nếu như thế, Thanh Trần huynh cũng đừng lại gọi ta là thần tử. Ở trước mặt thần tử chân chính như Thanh Trần huynh, nghe vậy thật sự xấu hổ.

Trụ Thanh Trần cười nói:

- Ha ha, được. Vân huynh đệ, về sau nói có nhàn rỗi quay lại thần giới, ngàn vạn lần phải cho Thanh Trần một cơ hội tiếp đãi và thỉnh giáo.

- Nhất định rồi.

Vân Triệt gật đầu.

Hai người trò chuyện với nhau thật vui, nhưng dẫn tới không ít thần tử trẻ tuổi rất hâm mộ.

Vân Triệt với Trụ Thanh Trần, trước kia không hề gặp gỡ, vừa mới quen đã có phần ý hợp tâm đầu. Nguyên nhân không khác, ở trong mắt Vân Triệt, Trụ Thanh Trần với Trụ Thiên thần đế có nhiều chỗ tương tự, hơn nữa tuy là thần tử, nhưng tư thái khiêm tốn, khí tức ánh mắt tinh thuần, vả lại một thân chính khí, để cho hắn cực kỳ sinh lòng hảo cảm.

Mà ở trong mắt Trụ Thanh Trần, Vân Triệt là người phụ vương hắn cực kỳ tôn sùng, có vầng hào quang chói mắt nhất đương thời, cứu vớt mọi người đương thời, lập được công tích muôn đời vạn năm, lại không kiêu ngạo không nóng nảy... hơn nữa Vân Triệt có tương lai vô tận.

Càng mấu chốt là Vân Triệt có được “Thánh tâm”!

Dùng lời phụ hoàng hắn nói, người có được thánh tâm sẽ hồn mang vạn sinh, lòng thương chúng sinh, tuyệt đối không ghen tỵ không ác độc, là người duy nhất trên đời có thể thỏa sức hết lòng giao phó phó thác, không nên có bất cứ đề phòng gì.

Mà người như vậy, đương thời chỉ có hai người, tây vực Long hậu, đông vực Vân Triệt!

Vân Triệt nói:

- Thanh Trần huynh, hình như ngươi đã có người ngưỡng mộ, nếu ta đoán không sai, chắc là Thiên Diệp Ảnh Nhi đi?

“!” Vẻ mặt Trụ Thanh Trần cứng đờ, theo bản năng định phủ nhận, nhưng nói sắp ra miệng lại hóa thành cười chua xót, nói:

- Lấy tư thái của thần nữ, hễ là nam nhi có may mắn được gặp, ai có thẻ chân chính thanh tâm vô tư.

Vân Triệt nói thẳng ra:

- Lấy địa vị của ngươi, nên biết nàng ta là người như thế nào, lại vì sao bị ta hạ nô ấn. Nàng ta cũng không đáng giá để ngươi phân tán tâm tư.

Trụ Thanh Trần lắc đầu:

- Có đáng giá hay không, do bản thân.

Hắn cười cười, nói:

- Thật không dám giấu giếm, phụ vương ta không chỉ một lần nói với ta, vĩnh viễn đừng có tâm tư dây dưa gì với nàng. Nhưng mà... chuyện này là chuyện trên đời không thể nói lý nhất, cũng khó bị lý trí khống chế nhất, ta còn không đủ thành thục rất xa.

Vân Triệt khẽ gật đầu:

- Ngươi nói đúng.

Ý cười của Trụ Thanh Trần không còn cứng ngắc nữa, nhiều thêm vài phần cảm kích:

- Đa tạ Vân huynh đệ nói thẳng như thế, trong lòng Thanh Trần trong trẻo rất nhiều.

Vân Triệt mỉm cười, nhưng trong lòng lại thở dài: Ngàn năm này, Thiên Diệp phải đàng hoàng tử tế làm việc vặt ở bên người hắn, ngàn năm sau, Hạ Khuynh Nguyệt phải giết Thiên Diệp! Hy vọng hắn vẫn cắt đứt tâm tư này đi!

Lúc này, không gian đột nhiên ngưng lại, lồng ngực của mọi người cũng như bị núi cao trấn áp, toàn bộ nín thở.

Trước vách tường hỗn độn, một bóng đen không tiếng động hiện ra, một luồng uy áp vô hình che phủ một phương không gian này, thậm chí toàn bộ hỗn độn.

Kiếp Thiên ma đế!

Kiếp Uyên quá mức cường đại, cường đại đến trật tự hỗn độn đương thời đều không thể thừa nhận sự khủng bố này. Cho nên mỗi một lần nàng hiện thân đều sẽ kèm theo dị tượng tương đương với đáng sợ.

Tất cả nguyên tố yên lặng, toàn bộ ngôi sao ở phương xa đều dừng dao động, mọi người cảm giác như bị trấn áp trong lồng giam hắc ám, không hề có chút ngạo nghễ với lăng nhiên nào, chỉ có một cảm giác hèn mọn linh hồn có thể bị xé nát bất cứ lúc nào, sinh mệnh sẽ bị cướp đoạt đi bất cứ lúc nào.

- Cung nghênh Kiếp Thiên ma đế.

Toàn bộ các thần đế, Thần Chủ cung kính vái xuống... Kiếp Thiên ma đế sắp rời đi, hiện giờ đúng hẹn hiện thân, bọn họ vốn nên yên lòng mừng thầm, nhưng uy áp cực hạn nghiền áp ý chí của bất cứ kẻ nào này khiến cho bọn họ vẫn chỉ có sợ hãi run rẩy như trước.

Kiếp Thiên ma đế đưa lưng về phía mọi người, nhìn thông đạo đỏ ửng trên vách tường hỗn độn, không liếc nhìn bất cứ kẻ nào, lạnh lùng lên tiếng nói:

- Vân Triệt, ngươi đi tới đây.

- Dạ.

Vân Triệt theo lời tiến lên trước.

Mọi ánh mắt đều dừng ở trên người Vân Triệt, nhưng không một ai dám nói gì.

Theo Vân Triệt tới gần, Kiếp Uyên vung cánh tay lên, nhất thời, một kết giới tối đen hình thành, ngăn cách tất cả.

Trong kết giới tối đen, Vân Triệt đối diện trực tiếp với Kiếp Thiên ma đế... Vẻ mặt của Kiếp Uyên vĩnh viễn lạnh lùng bình tĩnh như vậy, ngược lại là Vân Triệt, cho dù vẻ mặt hay ánh mắt đều rất phức tạp.

Bỏ qua tộc nhân, phá hủy thông đạo, quay về ngoài hỗn độn... Đây thật sự là kết quả tốt nhất đối với thế giới hỗn độn mà nói. Cũng là phương pháp duy nhất có thể chân chính tiêu trừ tai họa. Bằng không, ma thần về thế nhất định giáng tai họa đến thế gian, Kiếp Uyên lưu lại ngược lại sẽ khiến cho trật tự hỏng mất từng tầng, sinh linh đồ thán.

Nhưng mà...

Nói dễ nghe là quay về ngoài hỗn độn. Thật ra... chính là Kiếp Uyên triệt để chôn cất bản thân cùng với tất cả tộc nhân còn sót lại vào trong vực sâu tuyệt vọng với tử vong, không còn có hy vọng xoay người.

Hắn cũng không dám nghĩ tới, Kiếp Uyên “Trở lại” ngoài hỗn độn nên đối mặt với những ma thần đã sớm vặn vẹo linh hồn này như thế nào.

Vân Triệt mở miệng, hơi gian nan nói:

- Tiền bối, hoặc là, tiền bối có thể thử hủy bỏ một phần huyền lực, như vậy, lưu lại có khả năng sẽ không khiến trật tự vỡ vụn.

Hắn biết đây là chủ ý ôi thiu cỡ nào, nhưng trừ nó ra, hắn không thể nghĩ được điều gì khác.

Kiếp Uyên không hề thay đổi sắc mặt, không tức giận, ngay cả một chút biểu cảm đều không có, giống như từ đầu đều không nghe thấy. Cánh tay nàng nâng lên, ngón tay nhẹ nhàng bắn ra, một điểm hắc mang bay về phía Vân Triệt:

- Thứ này đã vô dụng đối với ta, cho ngươi đi.

Vân Triệt theo bản năng đưa tay tiếp nhận.

Đây là một viên ngọc thạch màu đen kích cỡ chỉ chừng ngón tay cái, mượt mà không ánh sáng, không có nhiệt độ, càng không có khí tức gì.

Vân Triệt thoáng rót huyền khí vào, nhất thời trong cảm giác của hắn thế mà lại đồng thời thêm tám loại khí tức khác nhau... Quỳ thủy, hỏa diễm, cương phong, lôi đình, sa nham, hắc ám, sáu loại khí tức nguyên tố, cùng với hai khí tức linh hồn đặc thù.

- Đây là...

Vân Triệt lập tức nghĩ đến đây chắc là thứ đến từ Tà thần.

Kiếp Thiên ma đế nói:

- Viên đá này tên là “Nghịch Uyên”, do lực lượng của ta và Nghịch Huyền làm thành, lấy lực lượng của hắn làm chủ. Đeo ở trên người có thể vặn vẹo cảm giác của người khác đối với ngươi, do đó không cách nào phân biệt được huyền lực với khí tức của ngươi.

- Năm đó khi ta và Nghịch Huyền sống chung đều sẽ đeo nói trong người.

Nghịch Uyên, tên này hiển nhiên lấy một chữ từ trong “Nghịch Huyền”, “Kiếp Uyên”.

Quả thật nếu như không có viên “Nghịch Uyên thạch” này tồn tại, Nguyên tố sáng thế thần với Kiếp Thiên ma đế kết làm phu thê đã sớm bị phát hiện, vốn không thể nào còn lưu lại một đời sau.

Thu hồi lại, Vân Triệt trịnh trọng nói:

- Cảm tạ tiền bối ban tặng, vãn bối sẽ sử dụng nó thật tốt.

Vân Triệt có năng lực dịch dung tương đối mạnh, ở hạ giới thường xuyên sử dụng. Nhưng đến thần giới, khó mà nói có đất dụng võ, chỉ có một lần ngụy trang thành “Hắc Tâm thánh thủ” ở Hắc Gia giới.

Nhưng điều kiện tiên quyết cực kỳ nghiêm cẩn của một lần này là đám người Lôi Thiên Phong từ đầu đều chưa từng gặp và tiếp xúc với hắn, bằng không, ngụy trang lại hoàn mỹ đi nữa đều vô dụng.

Bởi vì khí tức!

Sau khi tu vi thần đạo thành Thần Linh cảnh, linh giác của huyền giả sẽ triệt để siêu thoát phàm tục, căn cứ và khí tức huyền khí đã có thể trực tiếp xác định thân phận, như Vân Triệt có được nhiều loại huyền lực như vậy, cũng có thể biết khí tức sinh mệnh này.

Cho nên, khi Vân Triệt ở thần giới cần ẩn nấp, dùng cũng không phải là dịch dung mà là lưu quang lôi ẩn với đoạn nguyệt phất ảnh có khả năng nội liễm tất cả khí tức trên trình độ lớn nhất.

Mà viên Nghịch Uyên thạch, “Cảm giác vặn vẹo người khác” có ý nghĩa người khác cảm nhận được khí tức của người đeo thứ này sẽ hoàn toàn khác biệt! Cho dù thuộc tính huyền khí hay cường độ thậm chí khí tức sinh mệnh, thêm nữa còn dịch dung diện mạo...

Mấu chốt nhất chính là, đây là năm đó Kiếp Uyên tự dùng! Nói cách khác, ngay cả tồn tại cấp bậc như chân thần chân ma đều có thể giấu giếm được!

Huống chi là phàm linh đương thời!

- Hừ, ta ngược lại hy vọng đời này ngươi đều sẽ không phải dùng đến nó.

Kiếp Uyên lạnh giọng nói.

Vân Triệt chân thành tha thiết nói:

- Cho dù vĩnh viễn không cần dùng đến nó, nó có được khí tức của tiền bối và Tà thần, đối với vãn bối, đối với thế giới này mà nói, đều là vật vô giá.

Kiếp Uyên trực tiếp xoay người, vô cùng bình thản nói:

- Cần phải đi, tự giải quyết cho tốt.

Vân Triệt ngẩng phắt đầu, môi mở ra, lại vốn không biết nên nói cái gì, cuối cùng chỉ có thể thấp giọng nói:

- Tiền bối... không nói lời từ biệt với Hồng nhi và U nhi sao?

- Không cần thiết.

Ba chữ không chút tình cảm nào, nói cũng không hề do dự. Bàn tay của nàng nâng lên, ngón tay khẽ nứt hắc mang, ngay trong nháy mắt trước khi sắp thu hồi kết giới hắc ám, động tác với hắc mang trên ngón tay của nàng đột nhiên dừng lại.

Cánh tay chậm rãi buông xuống, nàng nhắm mắt lại, chậm rãi nói:

- Để cho ta... lại liếc nhìn hai đứa đi.

-... Được.

Vân Triệt nhẹ nhàng gật đầu, ý niệm gọi một tiếng.

Kiếm ấn trên cánh tay trái, quang hoa đỏ ửng với quang mang tối đen đồng thời chợt lóe, Hồng nhi với U nhi đồng thời hiện thân, tóc đỏ bay lượn với tóc bạc khẽ bay lướt lên hai đường quang hồ hoa lệ ở trước mặt Vân Triệt.

Cảm nhận được các nàng gần trong gang tấc, khí tức của Kiếp Uyên khựng lại, sau đó chậm rãi xoay người, nhìn về phía các nàng... Tiếp theo đó chợt xoay người, nhắm hai mắt lại.

Nàng nói liếc nhìn... thật sự chỉ nhìn thoáng qua.

- Được rồi, để cho hai đứa trở về đi.

Kiếp Uyên nói, giọng nói vẫn không hề có tình cảm giống như trước.

-... Dạ.

Vân Triệt đáp ứng, trong lòng đè nén nói không nên lời.

Hắn có thể rõ ràng được cảm nhận của Kiếp Uyên, thật sự có thể rõ ràng.

Nàng là Kiếp Thiên ma đế, nhưng nàng sao không phải là một mẫu thân chứ!

Ý niệm hơi đổi, quang hoa màu son với hắc ám chớp động ở trên người Hồng nhi với U nhi.

Mà vào thời khắc này, cánh môi U nhi nhẹ nhàng chớp động:

- Mẫu... thân...

Kiếp quang chớp động, bóng dáng của Hồng nhi với U nhi biến mất ở đó... Tiếng gọi khẽ giống như nói mê lại khiến cho ma thân cường đại nhất trên đời này đột nhiên run rẩy dữ dội, hơn nữa run run càng ngày càng kịch liệt, không cách nào dừng lại.

“...” Vân Triệt không nói gì, giọng gọi khẽ kia của U nhi cũng truyền vào chỗ sâu nhất trong linh hồn hắn. Hắn biết hai chữ gian nan, mơ hồ, non nớt giống như trẻ nít gọi này có ý vị như thế nào đối với Kiếp Uyên.

Kiếp Uyên cuối cùng lên tiếng, giọng nói phát run, không phải nàng không muốn khống chế, mà không cách nào khống chế:

- Vân Triệt, ngươi nghe cho ta... lực lượng của ngươi là kế thừa từ Nghịch Huyền, địa vị với vầng hào quang hiện giờ của ngươi, là tới từ ta!

- Nữ nhi của ta và Nghịch Huyền, hai đứa làm bạn với ngươi, ta cũng cho phép ngươi coi hai đứa là kiếm!

- Phụ thân của hai đứa dùng cuộc đời còn lại của mình để lại mầm mống cứu vớt hỗn độn hiện giờ. Mẫu thân của hai đứa... tuy rằng mang đến tai họa cho thế giới này, nhưng đó là do thế giới này thiếu nàng! Hơn nữa nàng không tiếc phản bội tộc nhân, hủy diệt bản thân, ban cho thế giới này yên ổn bình yên!

- Cho nên, Hồng nhi với U nhi của ta và Nghịch Huyền, hai đứa có tư cách được đến thế giới này đối xử tử tế! Ai cũng không thể... ai cũng không có tư cách tổn thương đến hai đứa! Nếu như có một ngày, ai tổn thương đến hai đứa, cho dù là ai, ngươi đều tuyệt đối không thể tha thứ cho kẻ đó!

- Cho dù tổn thương toàn bộ thế giới, phụ bạc hai đứa, ngươi cũng phải... tàn sát thế giới này!!

Yên tĩnh ngắn ngủi, Vân Triệt nhẹ nhàng gật đầu:

- Được.

Tuy rằng hắn không cho rằng chuyện như vậy sẽ phát sinh, nhưng hắn biết Kiếp Uyên có tư cách nói ra lời này.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment