.
._761__2" class="block_" lang="en">Trang 761# 2
Chương 1523: Ác mộng
Một tiếng than nhẹ, lạnh lùng hoàn toàn đến sát khí có phần ngưng kết. Dưới tử quang, Vân Triệt vẫn nheo mắt nhìn nàng, cho tới giờ khắc này, hắn cũng tuyệt đối không tin tưởng Hạ Khuynh Nguyệt sẽ giết hắn...
Nhưng mà, đường tử mang kia lại đang chậm rãi tới gần trong mắt hắn, về phía ngực hắn, lực lượng ở cấp độ như vậy, kể cả Thần Quân đều có thể dễ dàng tiêu diệt, chỉ cần đụng chạm đến Vân Triệt đã đủ để hủy hắn thành hư vô trong giây lát... Cũng như theo lời nàng nói, kể cả thi thể đều không lưu lại.
Không ít người nhắm hai mắt lại... Lựa chọn của Khuynh Nguyệt quả thật quá mức bình thường sáng suốt. Vân Triệt đã chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ, kể cả thật sự có thể lưu lại mạng, ở dưới tham lam của một đám thần đế ngược lại sống không bằng chết. Đã không có khả năng bảo vệ, như vậy Hạ Khuynh Nguyệt chẳng bằng giết hắn để rửa ô danh đã từng là phu thê.
Một phương hướng khác, toàn thân Thiên Diệp Ảnh Nhi bao phủ trong kim mang, ngọc nhan dưới mặt nạ màu vàng đang trong thống khổ run rẩy, phạm thần thần lực đang cấp tốc trôi đi khỏi thân thể nàng, không cách nào dừng lại, càng không cách nào ngăn cản.
Liên hệ linh hồn dưới nô ấn khiến cho nàng rõ ràng cảm giác được tử vong đang tới gần Vân Triệt, làm cho nàng trong thống khổ giãy giụa ngẩng đầu lên...
- Chủ... nhân...
Một tiếng kêu khẽ mỏng manh, trên người nàng đột nhiên bùng nổ huyền khí... màu sắc của luồng huyền khí này lại không phải là màu vàng, nhưng vẫn mạnh mẽ, đột ngột tránh thoát được áp chế của phạm vương thứ tám, cánh tay nhanh chóng chém ra, một quang hoa lập tức xuyên qua không gian, đụng vào trên người Vân Triệt.
Khoảnh khắc đụng vào trên người Vân Triệt, quang hoa lóe lên kia nhất thời phá nát, phóng xuất ra lực lượng không gian kỳ dị... mang theo Vân Triệt lập tức biến mất ở đó.
Xoẹt!!!
Theo một tiếng hủy diệt tê hồn liệt tâm, không gian trước mặt Hạ Khuynh Nguyệt bị tử mang tràn ngập, ngay lập tức hóa thành hư vô, mà vùng hư vô đáng sợ này kéo dài trọn vẹn vài giây mới trong nơm nớp lo sợ một lần nữa hình thành không gian.
Có thể nghĩ chỉ cần trễ thêm một phần mười giây nữa, Vân Triệt sẽ bị hoàn toàn biến mất trên thế gian này, một chút cặn bã đều không lưu lại.
Đây cũng không thể nghi ngờ đang chứng minh về phía mọi người, Hạ Khuynh Nguyệt cũng không phải đang phô trương thanh thế, xuống tay có thể nói ngoan tuyệt.
- Cái này...
Biến cố bất ngờ khiến mọi người không chuẩn bị kịp, giật nảy cả người.
Tất cả đều phát sinh trong chớp mắt, ai cũng thật không ngờ, Thiên Diệp Ảnh Nhi dưới thần lực tán loạn, phạm hồn và nô ấn đang vỡ vụn, thân hình còn đang bị phạm vương thứ tám áp chế thế mà lại sẽ đột nhiên ra tay. Hơn nữa thứ nàng ném lên trên người Vân Triệt rõ ràng là...
- Không huyễn thạch!
Mười mấy giọng nói đồng thời gầm nhẹ ra.
Không huyễn thạch thần vật không gian này cực kỳ thưa thớt, va lại dùng một viên sẽ vĩnh viễn thiếu đi một viên, trên người Phạm Đế thần nữ sẽ có một viên cũng không khiến cho người ta kỳ quái, nhưng ai đều thật không ngờ lại sẽ phát sinh ngoài ý muốn như vậy.
Nếu là khí không gian khác, sẽ không phóng thích nhanh như vậy, bất cứ một người nào ở đây đều có thể dễ dàng ngăn chặn.
Cho dù không bị chặn, cũng sẽ lưu lại dấu vết... Mà lực lượng không gian của không huyễn thạch lại phóng thích ra trong nháy mắt, vả lại không hề có dấu vết! Cho dù có mười ba thần đế đều ở đây, cũng vốn không thể nào lần được dấu vết.
- Nguy rồi!
Một trận kinh hô vang lên, sau kinh ngạc, cảm giác bất an và nặng nề cấp tốc lan tràn trên mặt tất cả mọi người.
Một đám thần đế Thần Chủ cấp tốc tiến lên trước, ý đồ tìm kiếm dấu vết Vân Triệt bỏ chạy, nhưng vốn không thu hoạch được gì.
- Để hắn trốn mất, hậu hoạn vô cùng!
Thái Vũ tôn giả trầm trọng nói. Vân Triệt thân mang Tà thần thần lực, lại có Thiên Độc châu, nếu như hắn trốn đi bắc thần vực... lấy đối xử hôm nay hắn nhận được và hận ý phóng thích ra, nhiều năm sau không cách nào tưởng tượng nổi sẽ đi ra một ma quỷ như thế nào.
Vân Triệt bị hoàn toàn phong tỏa áp chế, khí cơ càng bị một đám thần đế Thần Chủ tập trung, tuyệt đối không có khả năng bỏ chạy, cho dù chính hắn có được thần vật không huyễn thạch này cũng chưa có cơ hội vận dụng... Ai có thể nghĩ tới sẽ phát sinh ngoài ý muốn như vậy!
Tử mang trong tay Hạ Khuynh Nguyệt trôi đi, nàng nhàn nhạt liếc nhìn Thiên Diệp Ảnh Nhi, nói:
- Phạm Thiên thần đế, ngươi thật sự nuôi một nữ nhi tốt! Tương lai nếu như hậu hoạn bùng nổ, Phạm Thiên ngươi phải chịu trách nhiệm đầu!
Sắc mặt Thiên Diệp Phạm Thiên tái đi, ánh mắt âm trầm nhìn về phía phạm vương thứ tám, người này lực lượng tuôn hết ra, gắt gao áp chế Thiên Diệp Ảnh Nhi, đồng thời khom người xuống:
- Thuộc hạ sai lầm lớn, nguyện chịu phạt nặng!
Nam Minh thần đế cười híp mắt nói, ánh mắt nhìn chăm chú vào Thiên Diệp Ảnh Nhi:
- Nô ấn thật đúng là thứ gì đó ghê gớm, như Ảnh Nhi tuyệt thế thần nữ như vậy, ở dưới nô ấn lại đều có thể đỡ cho chủ đến mức độ như vậy, quá hay.
- Thế nào? Chẳng lẽ Nam Minh thần đế chưa từng hạ nô ấn sao?
Thiên Diệp Phạm Thiên nói.
Nam Minh thần đế khinh thường cười:
- Chê cười! Nếu bổn vương muốn được đến nữ nhân nào, còn cần nô ấn tà đạo này!? Nhưng mà...
Ánh mắt của hắn nhìn về phía Thiên Diệp Ảnh Nhi lấp lóe, nhưng không hỏi tiếp.
Giọng Thiên Diệp Phạm Thiên thật thấp nói:
- Ngươi yên tâm, Vân Triệt chưa từng chạm vào nàng.
“...!?” Nam Minh thần đế quay phắt đầu, phản ứng kịch liệt lạ thường đối với lời nói này.
Nếu lời nói này nói ra từ trong miệng người khác, Nam Minh thần đế tuyêt đối không tin. Nhưng lời Thiên Diệp Phạm Thiên chính miệng nói ra, cho dù không thể tưởng tượng nổi như thế nào hắn cũng đều sẽ tin, ánh mắt hắn híp lại, nói:
- Phạm Thiên thần đế, bổn vương rất muốn biết vì sao ngươi lại thay đổi chủ ý sáng suốt như thế?
- Chuyện này có quan trọng không?
Thiên Diệp Phạm Thiên cười nhạt nói.
- Không, không quan trọng, hoàn toàn không quan trọng, ha ha ha ha.
Nam Minh thần đế cười to một tiếng.
Rầm!
Vào lúc này, trên người Thiên Diệp Ảnh nhi lại nổ tung một đường kim mang... cũng là một chút kim mang cuối cùng.
Phạm thần thần lực của nàng tán loạn như vậy, phạm hồn cũng hoàn toàn băng diệt, nô ấn hạ trên phạm hồn cũng theo đó mà tán.
Thiên Diệp Ảnh Nhi hiện giờ, linh hồn cuối cùng lại một lần nữa chiếm được tự do hoàn toàn.
Vì do tu thành phạm hồn đặc thù, Thiên Diệp Ảnh Nhi tương đương với có hai linh hồn. Cho nên khi nô ấn hạ xuống là đồng thời lấy chân hồn và phạm hồn của Thiên Diệp Ảnh Nhi làm gốc, cho nên, cho dù phá hủy chân hồn hay phạm hồn của Thiên Diệp Ảnh Nhi, nô ấn hạ trên đó đều sẽ vì mất đi chống đỡ mà vỡ vụn.
Lấy Phạm Hồn linh diệt đi phạm hồn, đây xem như là Thiên Diệp Ảnh Nhi tự lưu lại đường lui cuối cùng cho mình trước khi biết sẽ bị hạ nô ấn, cũng là đường lui dưới vạn bất đắc dĩ mới có thể đi.
Phạm hồn diệt vong, không hề nghi ngờ chân hồn sẽ bị thương nặng, theo phạm thần thần lực hoàn toàn tan hết, Thiên Diệp Ảnh Nhi cũng đã hôn mê như vậy.
Nhưng tất cả phát sinh lúc trước, nàng đều biết được rành mạch.
Đồng thời như thế, giọng nói trầm thấp uy nghiêm của Long hoàng đã vang lên
- Các giới truyền lệnh xuống, ở ba phương thần vực, toàn lực tìm kiếm tung tích của ma nhân Vân Triệt. Gặp có thể trực tiếp giết chết! Nếu có ai bao che, giấu giếm... lấy ma nhân xét xử!
Mệnh lệnh của Long hoàng, không ai không đáp ứng.
Vân Triệt được Thiên Diệp Ảnh Nhi ngoài ý muốn ném cho không huyễn thạch trốn đi, điều này đã để lại một bóng ma trong lòng mọi người... Mà Trụ Thiên thần đế, hắn thế mà lại thầm thở ra một hơi trong lòng. Có lẽ, Vân Triệt chưa chết, hắn ít nhiều gì thả lỏng được một chút cảm giác ngượng ngùng tội lỗi.
Thái Vũ tôn giả thấp giọng nói ở bên người hắn:
- Chủ thượng, nếu Vân Triệt thật sự chạy đi bắc thần vực, lấy tiềm lực đáng sợ của hắn, hậu quả khó liệu. Mà khoảng thời gian trước ngài từng nói trong lúc vô tình thăm dò được đến chỗ tinh cầu nơi Vân Triệt xuất thân.
- Xưa nay Vân Triệt là người rất trọng tình nghĩa, vả lại cực kỳ quyến luyến tinh cầu xuất thân, bằng không sẽ không thể ngay cả thần giới đều không mong lưu lại. Sao không dùng nó để bức bách hắn ra!
Chân mày Trụ Thiên thần đế trầm xuống:
- Không thể!
- Nhưng mà...
- Chuyện này không được nhắc lại.
Giọng nói của Trụ Thiên thần đế đột nhiên tăng thêm.
- Dạ.
Thái Vũ tôn giả không nhiều lời nữa.
Vào lúc này ánh mắt của Thiên Diệp Phạm Thiên im lặng chuyển qua. Tuy rằng Trụ Thiên thần đế với Thái Vũ tôn giả nói chuyện với nhau nhẹ vô cùng, nhưng đều bị hắn nghe vào trong tai.
Nhìn Thiên Diệp Ảnh Nhi trong hôn mê, chỗ sâu trong đôi mắt hắn hiện lên chút quỷ dị, hạ lệnh cho phạm vương ở phía sau
- Mang Ảnh Nhi về, các ngươi tự mình xây Phạm Tâm trận, để cho nàng nhanh chóng tỉnh lại.
- Vâng!
Các phạm vương lĩnh mệnh.
Cực đông hỗn độn, mọi người bắt đầu lần lượt rời đi.
Long hoàng tạm lưu lại đông thần vực, hắn muốn chờ tin tức của Vân Triệt.
Nam Minh thần đế cũng tạm thời lưu tại đông thần vực, hắn đang chờ tin tức tốt của Phạm Đế thần giới... Về phần Vân Triệt, chẳng những đã không quan trọng, kể cả ghen ghét nghiến răng lúc trước đều không còn.
Trước khi rời đi, không ít người quay đầu nhìn về phía vách tường hỗn độn của cực đông... Giờ phút này của vách tường hỗn độn đã không có vết nứt đỏ ửng, cũng không có thông đạo đỏ ửng.
Kiếp Thiên ma đế vĩnh viễn rời đi như vậy, còn có niềm vui ngoài ý muốn vì Tà Anh bị đánh ra ngoài hỗn độn, rõ ràng kể từ hôm nay vận mệnh của hỗn độn bắt đầu triệt để thay đổi.
Chính là, giờ phút này không người nào biết được, một bóng ma hắc ám còn đáng sợ hơn ma đế đang không tiếng động bao phủ về phía ba phương thần vực chỗ bọn họ...
----
Tin tức Kiếp Thiên ma đế về thế không tản ra, tin tức Vân Triệt cứu thế lập tức bị phong tỏa triệt để. Mà tin đồn hắn là ma nhân lại dưới thúc giục của các đại tinh giới thượng vị, lấy tốc độ cực nhanh khuếch tán ở ba phương thần vực, dẫn tới chấn động kéo dài không thôi.
Đồng thời tìm kiếm “Ma nhân Vân Triệt” cũng theo đó khuếch tán, dẫn tới vô số tinh giới dốc toàn bộ lực lượng... bởi vì phần thưởng cho truy bắt hoặc giết chết “Ma nhân Vân Triệt” lại không hề kém hơn Tà Anh chút nào. Mà về khó khăn và nguy hiểm lại không hề giống nhau.
Trừ bỏ rất ít ở ba tầng đỉnh cao kia, không ai biết được, ma nhân hiện giờ bị toàn bộ thần giới đuổi giết tìm kiếm, hôm qua vẫn là thần tử cứu thế được các thần đế đều phải ca tụng, Giới Vương thượng vị đều phải lễ bái!
Đông thần vực, Lưu Quang giới.
Đây là một huyền trận đang vận chuyển không tiếng động, huyền quang quanh quẩn quanh huyền trận như từng tầng màn nước, tinh thuần thanh bí.
Vân Triệt nằm trong huyền trận, huyền quang giống như màn nước cách trở tất cả khí tức của hắn, thoạt nhìn như hắn đang trong hôn mê, nhưng cũng không yên ổn, hàm răng của hắn luôn cắn chặt vào nhau, không ngừng có từng tia máu tràn ra từ khóe miệng hắn.
Ngũ quan, thân thể của hắn không ngừng run rẩy co rút, nhất là mười ngón tay của hắn, mỗi một đốt ngón tay đều trong siết chặt đáng kể mà trắng bệch.
Đã qua gần mười hai canh giờ, vẫn như thế.
Kẹt... kẹt... kẹt...
Tiếng cắn răng như muốn vỡ không ngừng truyền đến từ trong miệng Vân Triệt, lại một vết máu tràn ra từ khóe môi hắn... Vào lúc này một bàn tay nhỏ nhắn như ngọc trắng chìa ra lau vết máu đi cho hắn.
Nàng có thể cảm nhận được rõ ràng, trong mỗi một tơ máu kia chất chứa mối hận sâu sắc.
- Vân Triệt ca ca...
Thiếu nữ nhẹ nhàng gọi, nhìn khuôn mặt trong oán hận với thống khổ mà không ngừng vặn vẹo của Vân Triệt, trong lòng nàng giống như đang không ngừng rỉ máu, lại một lần nữa quay mặt đi, không nhìn nữa.
- Tại sao lại như vậy... tại sao lại phát sinh chuyện như vậy...
Lời giống vậy, nàng đã lẩm bẩm vô số lần, nhưng vẫn không thể tìm được đáp án... Hoặc là nói, nàng không cách nào lý giải và tiếp nhận cái gọi là đáp án kia.
Một tiếng bước chân hơi nặng nề vang lên, Thủy Thiên Hành đến gần, Thủy Ánh Nguyệt ở bên cạnh, nhìn dáng vẻ kinh ngạc si ngốc, ruột gan đứt từng khúc của Thủy Mị Âm, thần sắc của bọn họ đều trở nên đặc biệt phức tạp.
- Còn chưa tỉnh sao?
Thủy Ánh Nguyệt mở miệng hỏi.
“...” Thủy Mị Âm không hề có phản ứng. Giờ phút này nàng không hề có thần thái phấn khởi giống như bình thường nữa, tiều tụy đến làm cho lòng người nát tan.
Thủy Thiên Hành cuối cùng mở miệng, giọng nói rất nặng:
- Mị Âm, phải để cho hắn rời đi vào lúc này thôi. Khoảng thời gian trước ta đắc ý vênh váo lộ ra tin tức ngày kết hôn của hai đứa với không ít người... Lưu Quang giới, sẽ nhanh chóng trở thành nơi bọn họ nhất định tìm kiếm.
Thủy Mị Âm lại nhẹ nhàng lắc đầu:
- Rời đi lúc này... Vân Triệt ca ca có thể đi đâu chứ?
Thủy Thiên Hành nói:
- Hắn phải đi. Ở tại chỗ này, chẳng những là nguy hiểm rất lớn đối với chúng ta, cũng nguy hiểm cho hắn.
Một lần này, Lưu Quang Giới Vương hắn chính là mạo hiểm phiêu lưu vĩ đại toàn tộc bị liên lụy mà chứa chấp Vân Triệt đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ. Nhưng mười hai canh giờ đã là cực hạn.
Thủy Mị Âm không kháng cự, nhẹ nhàng nói:
- Chờ huynh ấy tỉnh lại... tỉnh lại, con sẽ đưa huynh ấy rời đi.
Vô cấu thần hồn của nàng cảm giác được, Vân Triệt không phải đang hôn mê, ý thức của hắn giống như đang tự nhốt vào trong một lồng giam tối đen...
Hắn không cách nào tiếp nhận tất cả... đổi lại là ai đều không thể tiếp nhận.
Thủy Thiên Hành còn định nói tiếp cái gì, Thủy Ánh Nguyệt lại xua tay trước mặt hắn, lắc lắc đầu. Môi Thủy Thiên Hành giật giật, sau đó thở dài một tiếng, không nói gì nữa, cũng không rời đi.