Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1520 - Chương 1522: Tử Cảnh Tử Tình (Hạ)

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1521" class="block_" lang="en">Trang 761# 1

 

 

 

Chương 1522: Tử cảnh tử tình (hạ)



Mọi người đều lộ vẻ mặt kinh sợ.

Lấy cấp bậc của những người này, sao lại không biết “Phạm Hồn linh” là vật gì. Bọn họ mới vừa tự mình cảm nhận huyền lực đáng sợ tuyệt luân của Thiên Diệp Ảnh Nhi, không hề nghi ngờ, là kiêu ngạo, càng là tương lai của Phạm Đế thần giới, tuổi còn chưa đến một ngàn đã như thế, tương lai vô cùng có khả năng sẽ siêu việt Phạm Thiên thần đế!

Nhưng mới chẳng qua chỉ trong giây lát, Phạm Thiên thần đế thế mà lại thật sự... thúc giục Phạm Hồn linh!

Trên người Thiên Diệp Ảnh Nhi bạo liệt kim mang, là nguyên lực phạm thần của nàng sắp ly tán!

- Thần... thần đế!

Đừng nói người khác, các phạm vương ở sau lưng Thiên Diệp Phạm Thiên đều hoảng sợ thất thố.

Vẻ mặt của Thiên Diệp Phạm Thiên bình thản như nước, giống như đang thuật lại chuyện của người khác:

- Năm đó Ảnh nhi từng vì tư tâm mà hạ thủ đoạn đối với Vân Triệt, mặc dù cuối cùng không có việc gì, nhưng làm chính là đã làm. Thêm với khi đó chỉ có Vân Triệt mới có thể kiềm chế được Kiếp Thiên ma đế, cho nên Ảnh Nhi bị Vân Triệt hạ nô ấn, bổn vương chỉ có thể tiếp nhận, nửa vì đền tội, nửa vì Phạm Đế thần giới ta hy sinh cho an bình thế gian.

“...” Khóe miệng Trụ Thiên thần đế giật giật, nhưng cuối cùng không nói gì.

Ánh mắt Thiên Diệp Phạm Thiên khép hờ:

- Nhưng hiện giờ đã biết được Vân Triệt chính là ma nhân... nữ nhi của Thiên Diệp ta, cho dù hủy đi cũng tuyệt đối không thể làm bạn với ma nhân!

Mọi người còn chưa kịp phản ứng, giọng nói của Thiên Diệp Phạm Thiên đột nhiên thay đổi, ánh mắt nhìn về phía Nam Minh thần đế, sau đó khẽ cười lên:

- Nhưng mà, Nam Minh thần đế, tuy rằng lực lượng của Ảnh Nhi lấy phạm thần thần lực làm cơ sở, nhưng lực lượng ngày sau của con bé cũng tuyệt đối không kém, huyền công phế hết là đương nhiên, nhưng huyền lực sẽ giữ lại ở trình độ tương đương. Mà một điểm càng mấu chốt là...

- Ảnh Nhi giống như ta, tu thành “Phạm hồn” độc lập, mà nô ấn là hạ trên phạm hồn!

“...!” Ánh mắt Hạ Khuynh Nguyệt nhếch lên, hai hàng chân mày đột nhiên nhíu lại, sau đó lại thả lỏng, không còn vẻ khác lạ.

Chân mày Nam Minh thần đế giật giật, sau nghi hoặc ngắn ngủi, đột nhiên hiểu được ý tứ của Thiên Diệp Phạm Thiên, đột ngột cuồng tiếu lên:

- Hả? Ha ha ha ha! Phạm Thiên thần đế... hay cho một Phạm Thiên thần đế! Ngươi làm một lựa chọn rất tốt... không không không, ngươi làm một lựa chọn vô cùng hoàn mỹ! Bổn vương thật sự càng ngày càng thích ngươi, ha ha ha ha ha!

- Nguyện hai giới chúng ta, vĩnh viễn sẽ không trở thành kẻ địch!

Thiên Diệp Phạm Thiên cười tủm tỉm nói.

- Đó là tất nhiên.

Nam Minh thần đế cười to đáp lại.

- A... a a...

Vào lúc này Thiên Diệp Ảnh Nhi đã quỳ gối xuống, hoàn toàn mất đi năng lực hành động, kim mang trên người chớp động như đom đóm, mỗi một lần lóe ra, đều sẽ mơ hồ mỏng manh một phần.

- Khống chế nàng!

Thiên Diệp Phạm Thiên nói.

- Vâng!

Phạm vương thứ tám lĩnh mệnh, nhanh chóng tiến lên trước, bàn tay chém ra, một luồng huyền khí trùm lên trên người Thiên Diệp Ảnh Nhi... Chính là, Thiên Diệp Ảnh Nhi hiện giờ đã ở trạng thái phạm thần thần lực tán loạn, thoạt nhìn huyền khí đã hoàn toàn không khống chế được, vốn ông có khả năng lại có uy hiếp gì, [cho nên lực lượng phong tỏa của hắn cũng chỉ tùy tay phủ xuống], lực chú ý vẫn ở trên người Vân Triệt.

Ai cũng muốn tận mắt nhìn thấy kết cục của Vân Triệt... Một kết cục mà thật ra bất cứ người nào tận mắt nhìn thấy đều nhất định đặc biệt châm chọc và làm cho người ta thổn thức.

- Còn không nhanh chóng bắt lấy!

Long hoàng lại nói.

- Đợi chút!

Đột nhiên lên tiếng khuyên can rõ ràng là Trụ Thiên thần đế, sắc mặt của hắn rất trắng bệch, giống như còn chưa từ trong kinh hãi vì Vân Triệt là ma nhân hoàn toàn phục hồi tinh thần lại, hắn thở dài một tiếng, nói:

- Tuy Vân Triệt là ma nhân, nhưng mà hắn đúng là có công cứu thế, cho nên..

Không đợi hắn nói xong, Nam Minh thần đế đã nặng giọng nói:

- Hay là Trụ Thiên thần đế định buông tha cho hắn? Ma là dị đoan nghịch thế, là họa nghiệt tuyệt đối không thể tồn tại trên thế gian! Hắn thật sự có công cứu thế không sai, nhưng mà, hắn đầy ngập hận ý, tin tưởng ai cũng thấy rất rõ ràng, mà hắn thân mang Tà thần thần lực, tương lai không thể đoán trước, nếu lưu hắn lại, tương lai không chừng sẽ là một mối họa còn đáng sợ hơn Tà Anh.

- Trụ Thiên thần đế tuyệt đối không thể vì công cứu thế của hắn mà sinh lòng nhân từ không nên có, lưu lại tai họa ngầm cho thế gian.

- Lời ấy của Nam Minh thần đế nói không sai.

Thái Vũ tôn giả khẽ gật đầu.

Trụ Thiên thần đế nói, giọng nói hơi vô lực:

- Lão hủ không phải có ý này. Phế tu vi của hắn, hủy huyền mạch này... Nhưng mà, không cần lấy tính mạng của hắn.

Vân Triệt ở dưới trọng áp ngẩng đầu lên một chút, khóe miệng nhuốm máu tràn đầy ý cười u lãnh:

- Ha... ha ha... ta đây thật đúng là nên... cảm tạ... đại ân... đại đức của ngươi!!

“...” Trụ Thiên thần đế tránh ánh mắt của Vân Triệt.

- Ta tán thành ý tứ của Trụ Thiên thần đế.

Phúc Thiên Giới Vương Lục Trú than thở nói.

Thánh Vũ Giới Vương Lạc Thượng Trần lớn tiếng phản bác:

- Không thể! Việc đã đến nước này, nhổ cỏ không trừ tận gốc, chỉ biết lưu lại hậu hoạn.

- Hừ! Nếu không có hắn, ngươi kể cả cơ hội “Nhổ cỏ” đều không có.

Lục Trú thấp giọng nói.

- Thế nào? Phúc Thiên giới ngươi chẳng lẽ muốn thử làm bạn với ma nhân?

Lạc Thượng Trần lạnh giọng nói. Muội muội của hắn Lạc Cô Tà, nhi tử của hắn Lạc Trường Sinh đều hận Vân Triệt vào tận xương tủy, kết quả hiện giờ, sao hắn có thể không bỏ đá xuống giếng.

“...” Lục Trú hơi cắn răng, không nói nữa. Cái mũ liên quan với “Ma”, ai cũng không mang nổi.

- Ha ha, Trụ Thiên thần đế chung quy mềm lòng nhân từ, nhưng mà, bổn vương cũng tán thành ý tứ của Trụ Thiên thần đế.

Thiên Diệp Phạm Thiên mở miệng, lời hắn nói nhất thời khiến mọi người có phần kinh ngạc, chỉ nghe hắn tiếp tục nói:

- Cho dù như thế nào, công cứu thế của Vân Triệt đều là thật, cho nên cho dù là ma nhân, chúng ta cũng có thể ngoại lệ lưu mạng cho hắn.

Bốn chữ “Lưu mạng cho hắn” quả thật giống như trời ban ơn.

Thiên Diệp Phạm Thiên mỉm cười:

- Nhưng mà điều kiện đầu tiên là... hắn phải đàng hoàng tử tế giao Thiên Độc châu và Tà thần thần lực ra! Như thế, cho dù hắn còn sống, cũng không còn có hậu hoạn gì đáng nói.

“Thiên Độc châu”, “Tà thần thần lực”, mấy chữ này khiến ánh mắt của mọi người đều hơi nheo lại.

- Không hổ là Phạm Thiên thần đế, thói hư tật xấu tham lam này sợ rằng cả đời đều không đổi được!

Hạ Khuynh Nguyệt cuối cùng lên tiếng, nàng nhìn Thiên Diệp Phạm Thiên, cười như không cười:

- Không nói đến Thiên Độc châu tồn tại này nhận chủ như thế nào, Tà thần thần lực lại “Giao được ra” hay không, cho dù thật sự giao được ra, ngươi xác định sẽ rơi xuống trong tay Phạm Thiên thần đế ngươi sao? Sợ rằng chẳng phải khiến cho người ta vì tranh đoạt vật vô căn cứ này mà khơi lên gió tanh mưa máu ở toàn bộ thần giới này.

Từng ánh mắt rơi vào trên người Hạ Khuynh Nguyệt, hàm nghĩa đều không giống nhau.

Hạ Khuynh Nguyệt với Vân Triệt từng là phu thê, năm đó ở Nguyệt Thần giới, từng vì hắn mà bỏ qua Nguyệt Vô Nhai cố tình trốn đi, Thiên Diệp Ảnh Nhi bị Vân Triệt hạ nô ấn, nàng cũng thúc đẩy một tay... Tất cả bọn họ đều biết được những chuyện này.

Thiên Diệp Phạm Thiên nở nụ cười:

- Hả? Nguyệt Thần đế, ngươi có thể nhẫn nại đến lúc này mới mở miệng, bổn vương thật sự bội phục vạn phần.

Hạ Khuynh Nguyệt đáp lấy bằng nụ cười nhạt:

- Thật sao? Hay là Phạm Thiên thần đế đang chờ đợi cái gì?

Phạm Thiên thần đế cười to ra tiếng, chỗ sâu trong đôi mắt lại lóe lên một chút âm u sâu đậm giấu kín, hắn tuyệt đối sẽ không quên, té ngã lớn nhất cả đời mình đó là ở trong tay Hạ Khuynh Nguyệt:

- Ha ha ha ha, bổn vương vô cùng kỳ vọng, kết quả hôm nay, Nguyệt Thần đế cơ trí như yêu... nên bảo vệ Vân Triệt đã là ma nhân như thế nào!

Lời Thiên Diệp Phạm Thiên nói cũng là suy nghĩ trong lòng rất nhiều người.

Hạ Khuynh Nguyệt nở nụ cười, ánh mắt nhìn về phía Thiên Diệp Phạm Thiên mang theo trào phúng không hề che dấu chút nào:

- Bảo vệ Vân Triệt? Không nghĩ tới đường đường Phạm Thiên thần đế, cũng sẽ kể chuyện cười ngây thơ như thế. Cũng khó trách vài năm này Phạm Thiên thần giới càng ngày càng không tốt!

“...” Đôi mắt Thiên Diệp Phạm Thiên tắt ngóm.

Hạ Khuynh Nguyệt thản nhiên nói:

- Mọi người ở đây, thương hại cũng được, tham lam cũng thế, ai cũng có thể có lý do riêng bảo vệ hắn, nhưng chỉ riêng bổn vương, không thể không giết hắn! Hơn nữa... phải là do bổn vương tự mình động thủ.

Thiên Diệp Phạm Thiên tỏ vẻ rất hứng thú, hiển nhiên vốn không tin:

- Hả? Rất tốt. Nếu như Nguyệt Thần đế thật sự muốn giết hắn, bổn vương tuyệt đối không ngăn cản, nghĩ đến cũng sẽ không có ai ngăn cản. Nguyệt Thần đế ngàn vạn lần đừng để cho chúng ta thất vọng...

Xoẹt rẹt!!

Lời Thiên Diệp Phạm Thiên còn chưa dứt, một đường tử mang đột nhiên lóng lánh lên ở trong tay Hạ Khuynh Nguyệt, hiện lên một thanh trường kiếm bảy thước, thân kiếm như thủy tinh lưu ly, tử quang quanh quẩn, một luồng uy áp vô hình... uy áp cấp bậc thần đế đã che phủ xuống.

- Tử Khuyết thần kiếm!

Một đám Giới Vương kinh hãi thét ra tiếng.

Thân kiếm xoay ngang, vạch ra một đường tử mang hồi lâu bất diệt ở trên hư không, mũi kiếm chỉ lên đầu Vân Triệt... Tử Khuyết kiếm uy cũng vào một khắc này đột nhiên phóng thích, trùm về phía Vân Triệt.

Nhất thời, tất cả huyền khí áp chế ở trên người Vân Triệt lập tức hủy gãy, thay vào đó là Tử Khuyết kiếm uy đáng sợ hơn không biết bao nhiêu lần.

Lực lượng thần đế thêm kiếm của thần đế, luồng khí cơ này chỉ cần thoáng dẫn động, ngàn vạn Vân Triệt đều sẽ lập tức bị diệt sát thành hư vô.

Ở dưới cái nhìn kinh sợ của tất cả mọi người, Khuynh Nguyệt chậm rãi nói:

- Mặc dù bổn vương với Vân Triệt đã sớm đoạn tình, nhưng dù sao từng là phu thê, cũng từng vì tình cũ mà bỏ ra rất nhiều vì hắn. Hôm nay mới biết được hắn thế mà lại là ma nhân, đây là sỉ nhục của bổn vương! Cũng sẽ trở thành sỉ nhục của Nguyệt Thần giới!

- Sỉ nhục này, chỉ có bổn vương tự tay tru sát hắn mới có thể rửa sạch!

Một lời vừa dứt, ánh mắt nàng lạnh lẽo thấu xương, sát khí bốn phía.

Khóe miệng Thiên Diệp Phạm Thiên khẽ động... Nhưng ý cười lại theo đó đọng lại trên mặt, bởi vì sát ý của Hạ Khuynh Nguyệt đúng là vô cùng rõ ràng, không hề giả dối, Tử Khuyết thần lực càng phóng thích đến trình độ kinh người. Chân mày hắn nhíu lại, trầm giọng nói:

- Đợi chút! Ngươi sẽ không phải định... hắn vẫn không thể chết!

Hạ Khuynh Nguyệt cười lạnh:

- A! Phạm Thiên thần đế, hôm nay nếu bổn vương muốn bảo vệ hắn, tuyệt đối không có khả năng làm được. Nhưng nếu như muốn giết hắn... ai có thể ngăn cản! Ngươi vẫn nên hết hy vọng đi.

- Ngươi...

Thiên Diệp Phạm Thiên tiến lên trước một bước, nhưng vẫn đứng lại ở đó. Không sai, đến cấp bậc thần đế này, muốn giết một Thần Vương chẳng qua chỉ là một ý niệm, nếu nàng cố ý giết Vân Triệt, ai cũng không có khả năng chân chính ngăn cản được.

Long hoàng chậm rãi mở miệng, ngôn ngữ không hề dao động tình cảm, ngược lại giống như hơi mỏi mệt:

- Nguyệt Thần đế nói không sai. Thiên Độc châu cũng được, Tà thần thần lực cũng thế, nếu thật sự có thể lột ra từ trên người Vân Triệt cũng chỉ sẽ vì cướp đoạt mà dẫn đến tai họa và rắc rối khó có thể đoán trước được.

- Vân Triệt là ma nhân, mọi người đều tận mắt thấy. Tất cả ngoại lệ đều có thể dàn xếp, nhưng ma nhân quả quyết không thể. Nguyệt Thần đế từng là phụ nữ của ma nhân, thật sự chỉ có tự tay giết chết mới có thể tẩy sạch được... Vậy do Nguyệt Thần đế kết thúc chuyện hôm nay đi.

Long hoàng nói xong, trực tiếp quay lưng đi, không liếc nhìn Vân Triệt một lần.

“...” Trụ Thiên thần đế nhắm mắt lại, sắc mặt suy sụp, nhưng cho dù như thế nào trong lòng đều không thể bình ổn. Chuyện đã đến nước này, Long hoàng cũng đã tự mình mở miệng làm ra quyết đoán, hắn đã không còn sức lực nói ra cái gì.

Vân Triệt chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt nhìn về phía Hạ Khuynh Nguyệt. Trong cặp mắt của nàng hiện lên tử mang sâu thẳm, như hai ngôi sao màu tím tươi đẹp như mộng.

Hắn không nói gì, hắn cũng không tin tưởng Hạ Khuynh Nguyệt sẽ giết hắn... mới vừa rồi Hắc Ám huyền khí trên người hắn bị tác động, từ đầu đến cuối hắn đều chưa nghĩ tới mượn lực lượng của Hạ Khuynh Nguyệt, bởi vì cho dù hắn mất trí phẫn hận thế nào, trong tiềm thức đều không muốn liên lụy Hạ Khuynh Nguyệt vào.

Nhưng mà vì sao ánh mắt của nàng lại lạnh lùng như thế, còn có luồng sát ý chỉ vào mình... Rõ ràng giống như trực tiếp chỉ vào mạch máu và chỗ sâu nhất trong linh hồn hắn.

Nàng lạnh nhạt mở miệng:

- Vân Triệt, hôm nay ngươi đã lưu lạc đến tận đây, bổn vương cũng có trách nhiệm, nhưng ngươi là ma nhân, vậy cũng đừng trách bổn vương tuyệt tình, nhưng mà nể tình cảm phu thê trước kia, bổn vương sẽ để cho ngươi chết không hề thống khổ... kể cả thi thể đều sẽ không lưu lại!

- Đến thế giới sau khi chết, cẩn thận suy nghĩ đời sau mình nên làm cái gì!

- Chết... đi!


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment