Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1519 - Chương 1521: Tử Cảnh Tử Tình (Thượng)

. ._760__2" class="block_" lang="en">Trang 760# 2

 

 

 

Chương 1521: Tử cảnh tử tình (thượng)



Hắc Ám huyền khí quá mức nồng liệt, giống như quỷ ảnh đang lay động trong mắt mọi người.

- Hắc Ám huyền lực... là Hắc Ám huyền lực!

- Ma... nhân?

- Ma! Hắn là ma!

Tất cả mọi người đột nhiên biến sắc, kể cả ba đại thần đế hạng nhất đều có tâm tư triệt để ép Vân Triệt đến tình cảnh này cũng đều mặt lộ vẻ khiếp sợ.

Mà kinh hãi nhất không thể nghi ngờ chính là Trụ Thiên thần đế.

Hắc Ám huyền lực, là huyền lực tiêu cực tương phản ở chính đạo thiên địa trong nhận thức của người đời, là lực lượng duy nhất thuộc về ma! Là lực lượng ác ma vốn không nên tồn tại trên thế gian!

Chỉ cần có được Hắc Ám huyền lực, chính là ma! Ma chân chính, ma chân thật đáng tin!

- Này... làm sao có thể?

Trụ Thiên thần đế triệt để kinh ngạc, vốn không thể tin được vào hai mắt của mình.

Ở trong mắt hắn Vân Triệt tuyệt đối là người đệ nhất trong lứa trẻ tuổi đương thời, nhận được tất cả thừa nhận của hắn, lại còn có “Thánh tâm” cứu thế, hơn nữa thân mang Tà thần thần lực, tương lai không thể đoán trước... như thế nào đều không thể nghĩ đến, Vân Triệt thế mà lại là người mang Hắc Ám huyền lực!

Dị đoan hắn không thể dung nhất trên đời này!

- Hắn là ma! Vân Triệt là ma!!

Thái Vũ tôn giả gào thét lớn.

- Vân huynh đệ, ngươi...

Trụ Thanh Trần lui về phía sau một bước, sắc mặt nhăn nhó.

Bên cạnh Vân Triệt, bước chân của Hạ Khuynh Nguyệt lui về phía sau xa xa, cau mày, tràn đầy khiếp sợ... còn có nghi ngờ.

Nam Minh thần đế cười như điên, có lẽ cũng chỉ có hắn có thể cười to ra tiếng vào giờ phút này:

- Ha ha ha ha, khó trách! Khó trách lại liều mạng giữ gìn Tà Anh như vậy, khó trách ngay cả Trụ Thiên thần đế nhân vật người đời ngưỡng mộ kính ngưỡng thế này đều muốn giết... hắn chính là ma nhân núp ở đông thần vực! Đều là ma giống như Tà Anh!

Thích Thiên thần đế ở bên người hắn nhe răng trợn mắt:

- Chuyện này thật sự để cho người ta mở mang tầm mắt.

- Ngươi... thế mà lại... là... ma!

Giọng Long hoàng hết sức không lưu loát, sắc mặt thay đổi, còn kịch liệt hơn bất cứ người nào.

So với khiếp sợ, nhiều hơn nữa là hắn không thể tiếp nhận!

Thậm chí vào một khắc này, hắn ngược lại càng hy vọng Vân Triệt là thần tử cứu thế sáng rọi vạn trượng, uy phong bát diện, các Đại Giới Vương đều phải lễ bái kia!

- Tại sao có thể có... chuyện như vậy...

Không biết có bao nhiêu Giới Vương đều phát ra tiếng lẩm bẩm như vậy.

- Ha... ha ha...

Vân Triệt vẫn đang cười, cười càng giống như một ma quỷ, hắc khí trên người cũng càng thêm vặn vẹo nóng nảy.

Bại lộ Hắc Ám huyền khí, đây là chuyện hắn kiêng kỵ nhất cho tới nay. Bởi vì hắn không giống như những ma khác, hắn có năng lực khống chế cực hạn đối với Hắc Ám huyền lực, có thể thu liễm hoàn mỹ khí tức hắc ám, chỉ cần hắn không muốn, vốn không có khả năng bại lộ ra chút nào.

Nhưng mà, theo giận hận triệt để bùng nổ từ trong tâm hồn hắn, Hắc Ám huyền trận mà Kiếp Uyên đã nhốt vào trong ngực hắn đã vào một khắc này bị kích động dữ dội, cũng triệt để tác động lên Hắc Ám huyền khí ở trong cơ thể hắn.

Nhưng mà hắn thế mà lại không hề có một chút hốt hoảng, càng không có sợ hãi hoảng sợ, đầu đang bay múa tóc đen nâng lên, tròng mắt phóng thích ra hắc quang âm u quét về phía mỗi một bóng người ở trước mặt, khóe miệng nhếch lên một độ cong châm chọc vô cùng lạnh như băng:

- Không sai... Ta là ma... Ta chính là ma!

Trước khi hắn đến thần giới đã có Hắc Ám huyền lực, nhưng hắn không hề cho rằng mình là ma. Chỗ sâu trong ý thức, hắn thật ra cũng có mâu thuẫn tương đối đối với “Ma”.

Nhưng hiện giờ lại cam nguyện thừa nhận mình là ma như vậy!

Bởi vì hắn chợt phát hiện ra, những người chính đạo từng thề không cùng tồn tại với ma này, còn dơ bẩn hơn những ma mà hắn đã từng tiếp xúc không biết bao nhiêu lần!

- Kiếp Thiên ma đế là ma... Nàng chôn vùi bản thân, chôn vùi toàn tộc đến thành toàn đương thời!

- Mạt Lỵ là ma! Nàng dùng Tà Anh vạn kiếp luân, cứu các ngươi từ bên bờ cái chết trở về!!

- Ta là ma... cũng ta đây ma này cứu hỗn độn kề cận tai họa!

- Kiếp Thiên ma đế đi rồi, Mạt Lỵ bị các ngươi hại chết, còn bị các ngươi lấy “Tà Anh chí ác” mà giết, hiện giờ, cũng nên đến lượt ta.

Vân Triệt chậm rãi nói nhỏ:

- Cho dù cứu toàn thế, cho dù là ân nhân cứu mạng của các ngươi, chỉ cần là ma đều đáng chết... Mà một đồ chó bội tín không tuân, vong ân phụ nghĩa, thủ đoạn đáng ghê tởm, bởi vì hắn giết ma cho nên ngược lại trở thành thánh nhân ban ơn toàn thế... tốt, thật sự rất tốt, mặt mũi của các ngươi, cái mà các ngươi gọi là chính đạo, thật sự quá tốt... Ta và Mạt Lỵ dốc hết toàn lực... cứu... chính là một bầy đồ chó như vậy... ha ha... ha ha ha ha ha...

Từng lời Vân Triệt nói đâm vào hồn, rất nhiều Thần Chủ đều dời ánh mắt, tâm hồn co rút một trận.

Thái Vũ tôn giả nói:

- Haizzz, thật đúng là châm chọc mà. Thần tử cứu thế lại là một ma nhân, nếu chuyện này truyền ra, nhất định trở thành chê cười lớn nhất đương thời.

Thiên Diệp Phạm Thiên rất lạnh nhạt nói:

- Chuyện Kiếp Thiên ma đế về thế và danh hiệu “Vân thần tử” này đều sẽ không truyền ra ở thần giới. Về phần Tà Anh... là do Trụ Thiên thần đế tiêu diệt, công lao này ai cũng không cướp được.

Sao mọi người lại không rõ ràng ý tứ của Thiên Diệp Phạm Thiên, một đám Giới Vương đông vực nhất tề gật đầu.

Sao bọn họ có thể để cho người đời biết được bọn họ đã từng tôn một ma nhân là “Thần tử cứu thế”... càng không thể để cho người ta biết được thật sự do ma nhân này và Tà Anh đã cứu toàn bộ thế giới.

Nhìn Vân Triệt giờ phút này, Hạ Khuynh Nguyệt không nói một lời, nàng có thể cảm nhận được, trong cơ thể của Vân Triệt như có vô số tên ác quỷ đang giãy giụa rít gào. Tuy rằng từ khi đột nhiên phát sinh biến cố cho tới nay cũng mới đi qua trăm giây ngắn ngủi... nhưng chính là thời gian ngắn ngủi như thế, đủ để cho hắn triệt để tuyệt vọng thất vọng đối với thế giới này.

Cục diện như thế, thật sự là do Vân Triệt vì Tà Anh mà muốn giết Trụ Thiên thần đế sao? Không, đương nhiên không phải. Cho dù Mạt Lỵ hay là Vân Triệt đều có ơn cứu mạng đối với mọi người ở đây, còn có ơn cứu thế còn lớn hơn ơn cứu mạng, ân tình như thế, hễ là người có lương tri đều sẽ suốt đời không quên.

Chân chính tạo nên cục diện như vậy là Long hoàng, Phạm Thiên thần đế, Nam Minh thần đế... ba nhân vật mạnh nhất đương thời, địa vị tối cao, nắm trong tay quyền phát ngôn nhất này.

Thần đế hạng nhất của ba phương thần vực, ý chí của bất cứ người nào đều khó có ai dám nghịch. Mà khi ý chí của ba người bọn họ đột nhiên thống nhất cùng nhằm vào một người...

Ai dám nghịch? Ai có thể nghịch!?

(Cho dù biết rõ đây chính là một hành động lấy oán trả ơn, bỏ đá xuống giếng sau khi chôn diệt Tà Anh.)

Mà nếu như nói vừa rồi lựa chọn của mọi người ở đây là bị ép buộc và bất đắc dĩ, là trong lòng ngượng ngùng thật sâu... Như vậy, Hắc Ám huyền khí đột nhiên bùng nổ ở trên người Vân Triệt đủ để cho mọi người đột ngột tìm được về lý do đầy đủ, tất cả bỗng nhiên trở nên đương nhiên như vậy, thậm chí hiên ngang lẫm liệt!

“...” Ánh mắt của Hạ Khuynh Nguyệt dần dần nheo lại, nhiệt độ trong đôi mắt chậm rãi biến mất, hóa thành một đầm sâu bắn ra hàn quang quỷ dị.

Hơn mười đường huyền khí đến từ các phương hướng khác nhau cùng ép tới, bất cứ một đường nào đều không phải Vân Triệt có khả năng chống lại. Vân Triệt lập tức như bị vạn ngọn núi cao đè lên người, đừng nói chạy trốn, động một chút ngón tay út đều tuyệt đối không có khả năng.

Huyền trận màu đen trước ngực biến mất, Hắc Ám huyền khí xao động trên người hắn cũng bị áp chế gắt gao, chỉ có đôi mắt vẫn chớp động lên hắc mang giống như vực sâu.

- Bắt lấy!

Long hoàng gầm nhẹ một tiếng!

Cho dù trước đó Vân Triệt là ai, đã làm gì, một khi là ma nhân, mệnh lệnh này liền hạ thuận lý thành chương!

Trong nháy mắt khi Long hoàng mở miệng, trong miệng Vân Triệt cũng phát ra một tiếng than nhẹ:

- Giết!

Trước khi bại lộ Hắc Ám huyền lực, Vân Triệt còn không đến mức là tử cảnh. Nhưng vào một khắc khi Hắc Ám huyền lực bùng nổ, hắn biết rõ hôm nay bản thân cơ bản hẳn phải chết không thể nghi ngờ... Bất kỳ kẻ nào đều có lý do giết hắn, vả lại quá mức đầy đủ trên đời này, lại là lý do quá mức thỏa đáng!

Dẫn Hắc Ám huyền lực không phải là bản thân Vân Triệt, mà là viên “Mầm mống” do Kiếp Uyên để lại kia. Kiếp Uyên cũng quả quyết không có khả năng nghĩ đến, nàng mới vừa rời đi, viên mầm mống kia đã đột nhiên bị xúc động... hơn nữa xúc động kịch liệt như thế.

Vân Triệt đương nhiên sẽ không đi oán Kiếp Uyên, trên thế giới này cũng không có sinh linh gì có tư cách oán nàng.

Hắc ám không chỉ lượn lờ thân thể hắn, càng cắn nuốt tinh thần và lý trí vốn diệt vong không còn thừa lại mấy của hắn... Không suy nghĩ nên ứng đối như thế nào, không suy nghĩ nên trốn như thế nào, chỉ có hận cực hạn, giận cực hạn, và sát ý mãnh liệt đến cắn nuốt tất cả lý trí.

Đáng tiếc, lực lượng của hắn lại không thể giết được bất cứ kẻ nào ở đây, kể cả một chút tránh thoát đều không thể làm được.

Càng châm chọc hơn chính là, lực lượng mà hắn có thể dựa vào chỉ có Thiên Diệp Ảnh Nhi!

Cho dù ba đại thần đế hạng nhất đều ở đây, Thiên Diệp Ảnh Nhi cường đại hơn nữa cuối cùng vẫn sẽ bị áp chế... Nhưng mà giết vài người đã đủ rồi!

Mà mệnh lệnh Vân Triệt truyền đạt cho nàng là không tiếc tất cả, cho dù đánh cược mạng!

Đối với Thiên Diệp Ảnh Nhi người này, hắn chưa bao giờ có yêu quý gì!

Thiên Diệp Ảnh Nhi lĩnh mệnh, kim mang trên người bùng lên, trong nháy mắt đó khí tức Thần Chủ toàn lực bùng nổ khiến một đám Giới Vương thậm chí thần đế đều quá sợ hãi.

Thật lâu trước kia, đã từng có tin đồn rằng thực lực của Phạm Đế thần nữ gần bằng với Phạm Thiên thần đế, nhưng Thiên Diệp Ảnh Nhi vẫn giấu cực kỳ kín, mà nghe đồn chính là nghe đồn, không ai dám xem nhẹ Thiên Diệp Ảnh Nhi, nhưng cũng không có bao nhiêu người thật sự tin tưởng thực lực của nàng đã gần bằng với phụ thân của nàng.

Dù sao, với tuổi thọ chưa đến một ngàn tuổi của nàng, cho dù thiên phú đáng sợ như thế nào cũng tuyệt đối không có khả năng thật sự đạt đến cảnh giới thần đế.

Nhưng mà, huyền lực của Thiên Diệp Ảnh Nhi bùng nổ không hề giữ lại vào giờ phút này... rõ ràng chính là Thần Chủ chí cảnh, cũng là uy áp cấp bậc thần đế!

Tuyệt đối còn siêu việt ba đại phạm thần gần với Phạm Thiên thần đế ở trong nhận thức của người đời!

Ánh mắt của các thần đế đột nhiên chuyển về phía Thiên Diệp Ảnh Nhi, gần ba thành Giới Vương hốt hoảng lui bước.

Chỉ có Thiên Diệp Phạm Thiên, khóe miệng khẽ nhếch lên độ cong hơi quỷ dị, ngón tay nhẹ nhàng lóe lên.

Tinh tinh!

Một tiếng chuông ngân đột nhiên vang lên trong không gian mênh mông, hết sức rõ ràng dễ nghe.. mà trong khoảnh khắc khi tiếng chuông kia vang lên, uy áp đáng sợ đến từ Thiên Diệp Ảnh Nhi đột nhiên khựng lại.

Tinh tinh!

Lại một tiếng chuông giống vậy, thân thể của Thiên Diệp Ảnh Nhi run rẩy dữ dội, trong miệng đột nhiên phát ra tiếng rên rỉ thống khổ, bóng dáng cấp tốc rơi xuống, huyền khí toàn thân mới vừa bắt đầu khởi động giống như nước lũ vỡ đê, điên cuồng tán loạn.

Dị trạng đột nhiên tới này khiến ánh mắt của mọi người đột ngột chuyển tới trong tay Thiên Diệp Phạm Thiên.

Trong tay hắn nhiều thêm một kim mang kỳ dị lóe lên, tiếng chuôgn vừa mới vang lên đến từ kim mang lóe lên này.

- Phạm Hồn linh?

Long hoàng liếc mắt.

Mắt Nam Minh thần đế nứt ra quỷ quang:

- Hả? Phạm Thiên thần đế, ngươi sẽ không phải... thật sự bỏ được đó chứ?

Phạm Hồn linh, khí thần lưu lại quan trọng nhất, hạch tâm nhất của Phạm Đế thần giới, có thể cưỡng chế thu hồi lại lực lượng phạm thần đã truyền thừa!

Tinh!!

Nam Minh thần đế vừa mới dứt lời, trong tay Thiên Diệp Phạm Thiên đột nhiên lại truyền đến một tiếng vang đặc biệt chấn tâm, kim mang của Phạm Hồn linh biến mất trong khoảnh khắc.

Cùng lúc đó, một chút kim mang chói mắt lạ thường nổ tung ở trên người Thiên Diệp Ảnh Nhi, kèm theo một tiếng rên rỉ thống khổ mà nàng cố hết sức đè nén.

Trong nháy mắt kia giống như có một ngôi sao màu vàng rơi xuống vỡ ra trong mắt mọi người.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment