.
._760__1" class="block_" lang="en">Trang 760# 1
Chương 1520: Hắc ám
Long hoàng nhìn Vân Triệt, nhàn nhạt mà nói:
- Vân Triệt, Tà Anh vạn kiếp luân là khí chí ác, đã từng đồ diệt cả thần ma, huống chi là đương thời! Sự tồn tại của nàng ta chính là đang chôn xuống một mầm mống vô cùng nguy hiểm trên thế gian, bất cứ lúc nào đều có thể bùng nổ ra tai họa đáng sợ nhất... Chỉ cần Tà Anh còn tồn tại, ai cũng không cách nào cam đoan được chuyện này sẽ không phát sinh! Cho dù Tà Anh thật sự lấy Thiên Sát tinh thần làm chủ!
- Thời đại chư thần bị giết là vết xe đổ máu chảy đầm đìa!
- Trụ Thiên thần đế giết không chỉ có Tà anh, càng xóa đi mối họa lớn nhất đương thế, nên nhận cảm ơn của vạn linh, kể cả Long mỗ cũng không thể không kính.
- Mà ngươi làm bạn với Tà Anh đã là không nên, giờ phút này lại vì Tà Anh ác nhất mà ham muốn giết Trụ Thiên thần đế ân trạch trên đời... thật sự làm cho người ta đau lòng thất vọng!
Thế giới này không có Kiếp Thiên ma đế, không có Tà Anh, Long hoàng lại trở thành chí tôn thiên hạ chân chính.
Lời nói của hắn, phân lượng trong từng từ cũng đều cao nhất đương thời.
Không gian mới vừa sống lại sau kiếp nạn tràn ngập ra một khí tức khác thường, Hạ Khuynh Nguyệt cau chặt chân mày, âm thầm thở dài.
Chỗ dựa vào lớn nhất trên người Vân Triệt cho tới bây giờ đều không phải là vầng hào quang cứu thế, mà là Kiếp Thiên ma đế và Tà Anh, còn bao gồm nàng với Trụ Thiên thần đế.
Sau khi Kiếp Thiên ma đế rời đi, có Tà Anh ở bên, Vân Triệt vẫn là vị vua không ngai, không ai dám phạm.
Nhưng mà, một trận biến cố bất ngờ, không chỉ có Kiếp Thiên ma đế vĩnh viễn rời đi, kể cả Tà Anh cũng bị đánh nhốt ra ngoài hỗn độn không hề có sự sống.
Kể cả Trụ Thiên thần đế người thân hắn nhất cũng bỗng chốc trở thành người hắn hận nhất...
Nghe lời Long hoàng nói, Vân Triệt nở nụ cười, cười vô cùng thê lương lạnh lẽo:
- Khi ta tay mặt Mạt Lỵ hứa hẹn vĩnh viễn quay về hạ giới, vì sao các ngươi... chưa từng bài xích ta và Tà Anh làm bạn!!
- Tà Anh vạn kiếp luân thật sự ở trên thân thể nàng, nhưng mà... Tà Anh chí ác trong miệng các ngươi, nàng cứu các ngươi, là nàng cứu các ngươi! Trừ đó ra, ngươi nói cho ta, nàng đã phạm phải tội lớn nào không thể tha thứ!? Nàng từng tạo ra tai họa nào không thể cứu vãn!?
Ánh mắt Long hoàng vô cùng lạnh lùng, hắn không nhìn Vân Triệt nữa, trên mặt rồng uy nghiêm giống như tràn đầy thất vọng:
- Xem ra, ngươi thật sự khăng khăng một mực. Chỉ bằng ngươi vì Tà Anh cực ác mà sỉ nhục Trụ Thiên thần đế, đó là tội không thể tha thứ, nhưng nể tình ngươi dù sao cũng có công cứu thế, vậy để cho ngươi một cơ hội, cho ngươi tận mắt nhìn thấy ý chí của người thiên hạ, để cho bọn họ nói cho ngươi biết rốt cuộc thế nào là đúng, thế nào là sai!
Giọng Long hoàng trầm trọng, từng chữ chấn hồn:
- Các vị, ai cho rằng Trụ Thiên đáng chết, Tà Anh là người không nên chết, đứng ở bên cạnh Vân Triệt; ai cho rằng Tà Anh đáng chết, Trụ Thiên không nên chết, đứng ở bên cạnh Trụ Thiên, các vị cứ theo nhận thức và ý chí của bản thân mà tùy tâm lựa chọn đi.
Long hoàng vừa dứt lời, một tiếng cười to hết sức lông bông vang lên:
- Ha ha ha ha, một người chết đổi lấy muôn đời yên tĩnh, ai đúng ai sai, ai phải ai trái, chẳng lẽ còn cần suy nghĩ?
Nam Minh thần đế đi ra, không nhanh không chậm đứng ở bên chỗ Long hoàng với Thiên Diệp Phạm Thiên, khi ánh mắt hắn chuyển về phía Vân Triệt, lại thoáng liếc về phía Thiên Diệp Ảnh Nhi đang đứng cách đó không xa, hai mắt hơi nheo lên:
- Ngươi có công cứu thế không sai, bằng không, lấy ngươi một tiểu bối hạ giới, sao có thể có tư cách đối thoại với bọn ta. Nhưng mà, danh hào “Thần tử cứu thế” này cũng không đại biểu cho ngươi có thể làm xằng làm bậy!
Nam Minh thần đế giống như nở nụ cười:
- Vân Triệt, Vân thần tử... Ngàn vạn lần đừng có quên, thân phận “Thần tử cứu thế” này của ngươi, hiện giờ chỉ có chúng ta những người này biết, nhưng ngươi còn không biết điều, danh hào “Thần tử cứu thế” này đều đánh mất!
Không gian tĩnh mịch, tất cả mọi người đều trầm mặc, sắc mặt không ngừng thay đổi.
Không khí hoàn toàn thay đổi, từ khoảnh khắc Thiên Diệp Phạm Thiên đứng ra đã triệt để thay đổi.
Thiên Diệp Phạm Thiên, thần đế hạng nhất đông thần vực, đại biểu cho quyền phát ngôn cao nhất của đông thần vực;
Nam Vạn Sinh, thần đế hạng nhất nam thần vực, đại biểu cho quyền phát ngôn cao nhất của nam thần vực;
Còn Long hoàng, không chỉ là thần đế hạng nhất tây thần vực, càng là chí tôn đương thời, đại biểu cho quyền phát ngôn cao nhất chính là toàn bộ thần giới.
Nhân vật nắm trong tay quyền phát ngôn cao nhất ba phương thần vực, toàn bộ đứng ở đối diện Vân Triệt.
Ở đây đều là nhân vật hạng nào, sao bọn họ lại không ngửi được khí tức dị thường nào đó.
Vì Vân Triệt, Kiếp Thiên ma đế mới nguyện rời khỏi hỗn độn, cũng tự tay ngăn cản ma thần suýt chút nữa trở về. Hứa hẹn Tà Anh không phạm thần giới cũng do hắn thúc đẩy, đồng thời xóa đi bóng ma sợ hãi của bọn họ đối với Tà Anh...
Hắn hoàn toàn xứng đáng là thần tử cứu thế, là kiêu ngạo của đông thần vực. Những Giới Vương tán thành với cảm kích hắn phần lớn đều phát ra từ phế phủ, còn các thần đế... bọn họ ôn hòa khách sáo với Vân Triệt, quả thật đều theo lễ -- kể cả Long hoàng, Thiên Diệp Phạm Thiên, Nam Vạn Sinh ba thần đế hạng nhất này.
Nhất là Trụ Thiên thần đế, cho tới bây giờ đều thừa nhận Vân Triệt có thừa.
Ngay tại một khắc đồng hồ trước, cũng đều là như thế.
Mà bây giờ, theo Kiếp Uyên rời đi, Tà Anh bị Trụ Thiên thần đế ám toán... Tất cả đột nhiên đã thay đổi.
Hơn nữa biến hóa kịch liệt như thế, quỷ dị như thế!
Trên đời không có Tà Anh, trên người Vân Triệt không có thần đế và uy hiếp không dám động chạm. Phạm Thiên thần đế đột nhiên làm khó dễ cũng không khiến cho người ta thấy kỳ quái... Bởi vì chuyện Phạm Đế thần nữ bị Vân Triệt hạ nô ấn không thể nghi ngờ là sỉ nhục lớn nhất trong những năm gần đây của Phạm Đế thần giới.
Nam Minh thần đế sẽ làm khó dễ, bọn họ đều có thể tiếp nhận, dù sao hắn mê luyến Phạm Đế thần nữ thành si, lửa hận với lòng đố kỵ đủ để cho hắn làm ra bất cứ chuyện gì.
Nhưng Long hoàng lại là vì sao!?
Bọn họ cũng không phải là kẻ ngốc, sao lại không nhìn ra, bọn họ đều không chỉ đơn thuần khuyên giải thay Trụ Thiên thần đế.
Thánh Vũ Giới Vương Lạc Thượng Trần đứng ra, lớn tiếng lặp lại lời Thiên Diệp Phạm Thiên nói:
- Một mình Tà Anh chết, khiến thiên hạ yên bình! Ta không biết Trụ Thiên thần đế sai ở đâu! Vân Triệt, ngươi quá mức làm càn!
Một Giới Vương khác theo sát đứng ra, đứng ở bên cạnh Trụ Thiên thần đế:
- Không sai! Ngươi lại vì Tà Anh chí ác mà muốn giết Trụ Thiên thần đế được người đời kính trọng nhất, lại không tiếc tự hao tổn đi danh tiết xóa đi mối họa lớn nhất đương thời, thật sự hơi quá đáng!
- Cho dù ngươi là thần tử cứu thế, bổn vương cũng tuyệt đối không nhận!
Giới Vương thứ ba theo sát tới.
Ba đại thần đế hạng nhất, thái độ của bọn họ đã đủ để quyết định tất cả.
Các thần đế, các Đại Giới Vương khác cũng đều bắt đầu thay đổi vị trí, có một nửa trách cứ Vân Triệt, thậm chí trợn mắt nhìn, không hề có một chút đầy lòng cảm kích như lúc trước khi đối mặt với “Thần tử cứu thế”, thậm chí khom người bái tạ.
Một nửa khác không nói một lời, nhưng đều đứng ở bên cạnh Trụ Thiên thần đế cùng với ba đại thần đế hạng nhất.
- Đi thôi.
Kỳ Lân đế nói với Thanh Long đế ở bên cạnh, hắn cảm giác ra được, nỗi lòng của Thanh Long đế cũng không yên bình.
Thanh Long đế không chuyển bước.
Kỳ Lân đế thong thả nói:
- Chuyện này không hề liên quan đến đúng sai, lựa chọn cũng chúng ta cũng không chỉ là lựa chọn của cá nhân chúng ta, còn là chuyện liên quan đến Vương giới chỗ chúng ta.
Thanh Long đế than nhẹ một tiếng, cùng với Kỳ Lân đế, đứng ở bên cạnh Long hoàng.
Có ai sẽ vì một hậu bối đã mất đi lực uy hiếp mà đứng ở phía đối diện với ba thần đế hạng nhất?
Thần tử cứu thế?
Khi ma đế thân ở hỗn độn, ma thần có thể trở về bất cứ lúc nào, Vân Triệt là do bọn họ buộc lên thần tử cứu thế tất cả hy vọng... Vân Triệt nói cái gì, đó chính là cái đó, bởi vì hắn thật sự có thể quyết định vận mệnh của bọn họ.
Ma đế đi về, Vân Triệt có Tà Anh ở bên. Tà Anh có lực lượng đáng sợ nhất đương thời, ai cũng không dám xúc phạm nàng, cũng không có ai dám xúc phạm Vân Triệt... càng sẽ không có ai chất vấn vầng hào quang cứu thế của hắn.
Nhưng mà hắn đã hoàn thành cứu thế, nguy cơ giải trừ, trước khi tất cả còn chưa công khai ra, Tà Anh cũng đã vì “Ngoài ý muốn” mà cùng bị chôn diệt ở ngoài hỗn độn... Như vậy, vầng hào quang cứu thế của hắn sẽ không còn chân chính thuộc về hắn, mà do người có thực lực mạnh nhất, quyền phát ngôn cao nhất quyết định.
Bởi vì hắn đã không thể quyết định vận mệnh của bọn họ.
Mà ba đại thần đế hạng nhất đồng thời đứng ở đối diện Vân Triệt lại có thể!
Bắt đầu từ một khoảnh khắc này, vầng hào quang cứu thế ở trên người hắn chiếu ra không phải là công tích của hắn, mà chính là tính người!
Không bao lâu, trừ bỏ Hạ Khuynh Nguyệt chưa động, đám người đã đều đứng ở bên chỗ Trụ Thiên thần đế... là tất cả mọi người.
Mà bên chỗ Vân Triệt, một người đều không có!
Mtoo màn này khiến rất nhiều người đứng ở bên cạnh Trụ Thiên thần đế đều cảm thấy châm chọc thổn thức sâu sắc.
Thần sắc của Trụ Thiên thần đế vô cùng phức tạp, thở dài một tiếng.
- Như thế, ngươi thấy được chứ?
Long hoàng hờ hững nói, đôi long mục mơ hồ mang ý lạnh như nhìn xuống một con kiến thật đáng buồn... Mà trong một khắc trước đó, hắn vẫn là thần tử cứu thế chúng đông xưng tụng.
Những người Trụ Thiên thủ hộ đều không nghĩ đến sẽ xuất hiện tình cảnh như vậy, ngược lại có phần không nỡ.
- Bồi tội với Trụ Thiên thần đế, đây là ngươi phải làm.
Thiên Diệp Phạm Thiên thản nhiên nói, từng chữ như thiên dụ phán quyết.
Vân Triệt nở nụ cười, ý cười lạnh như băng, trào phúng kia, khiến không ít người không tự chủ dời ánh mắt đi:
- A... ha ha... ha ha ha... Nói cho ta biết, bây giờ các ngươi có thể lông tóc vô thương đứng ở đó, là ai cho các ngươi!
- Là ta và Mạt Lỵ, hay là Trụ Thiên lão cẩu hắn!!
Không ai trả lời.
- Các ngươi luôn miệng nói Mạt Lỵ là Tà Anh cực ác, nhưng những năm này nàng rốt cuộc đã làm tội ác gì! Cho dù năm đó giết Nguyệt Thần đế... Cũng do Nguyệt Thần đế giết hại mẫu thân nàng trước! Kể cả nàng cam nguyện trở thành đứng đầu Tà Anh, cũng vì không để cho Tà Anh rơi vào tay người khác làm hại thế gian!!
- Mà chính là Tà Anh cực ác trong miệng các ngươi cứu mạng của các ngươi... Mỗi người các ngươi, tộc nhân của các ngươi, con cháu của các ngươi... đều thiếu nợ nàng một cái mạng!!
- Còn Trụ Thiên lão cẩu, hắn dùng thủ đoạn ti tiện giết giết người cứu các ngươi, lại được các ngươi tôn làm “Thánh nhân!?
- Ánh mắt của các ngươi có thể mù, có thể không biết cảm ơn, chẳng lẽ... ngay cả lương tri và liêm sỉ cơ bản nhất đều bị chó ăn hết rồi sao!!
Hạ Khuynh Nguyệt lên tiếng trước mọi người, bóng dáng lóe lên, đi tới bên cạnh người Vân Triệt, đưa tay chụp vào cánh tay Vân Triệt:
- Vân Triệt! Ngươi quá kích động. Rời khỏi đây với ta trước, chờ tỉnh táo lại rồi nghĩ đến chuyện khác.
Vân Triệt vung cánh tay, hung hăng hất tay Hạ Khuynh Nguyệt ra, hắn nhìn bóng người dần dần mơ hồ trước mắt, giọng nói trong miệng trầm thấp như ma quỷ nguyền rủa:
- Các ngươi đáng chết... Các ngươi... đều... nên... chết!!
Bình tĩnh?
Sao hắn bình tĩnh được?
Sao hắn có thể bình tĩnh được!?
Ở trong mắt người khác có lẽ đều sẽ nghi hoặc, kinh ngạc, không hiểu vì sao Vân Triệt lại vì Tà Anh cực ác mà nổi giận mất trí như thế. Cho dù Tà Anh thật sự đã cứ bọn họ, nhưng dù thế nào đi nữa không đến mức để cho hắn giống như điên như vậy đi.
Ở trong mắt bọn họ, đó là Tà Anh, chính là Tà Anh tà ác nhất, không thể dung thế nhất.
Bọn họ không biết tình cảm giữa Tà Anh với Vân Triệt, càng không biết đó là Mạt Lỵ không thể mất đi nhất trong sinh mệnh của Vân Triệt! Nghịch lân không thể đụng chạm vào nhất!
Ngày đêm gần nhau khắc sâu trong lòng như vậy;
Chia ly tê tâm không nỡ như vậy;
Chấp nhất tìm kiếm như vậy;
Mất đi thống khổ tuyệt vọng như vậy;
Mất đi mà được lại kinh hỉ như vậy;
Ôm nhau ấm áp tan tâm như vậy;
Thỏa mãn chờ đợi cùng quay về Lam Cực tinh như vậy...
Nhưng mà... tại sao lại kết cục như vậy!
Nếu như nàng là ác ma bị Tà Anh khống chế, nàng phạm phải tội ác ngập trời không thể tha thứ... Vân Triệt sẽ thống khổ, nhưng không thể nào oán hận.
Nhưng mà, nàng không phải ác ma, còn cứu mọi người! Vừa mới cứu mọi người!
Còn có bản thân... những người này, đều là người hắn vừa mới cứu dưới tay thủ hạ của Kiếp Uyên, vào giờ phút này... vào khoảnh khắc Kiếp Uyên mới vừa rời đi, lại đứng ở bên cạnh Trụ Thiên thần đế mới vừa giết chết Mạt Lỵ!
- Ảnh... nô...
Giọng nói của hắn vô cùng run run... bình tĩnh? Bình tĩnh chết mẹ hắn đi! Hắn chỉ có giận, chỉ có hận:
- Giết... bọn... chúng... đi... giết bọn chúng đi!!
Thiên Diệp Ảnh Nhi lĩnh mệnh, bóng dáng như ánh sáng, nhuyễn kiếm tơ vàng bên hồng cắt rách hư không, quét ngang phía trước.
Hạ Khuynh Nguyệt nhướng mày, vội vàng ra tay, chắn ở trước người Vân Triệt.
Phạm Đế thần nữ ra tay, uy lực này đáng sợ đến bậc nào. Nhưng mà...
Long Bạch, Thiên Diệp Phạm Thiên, Nam Vạn Sinh đồng thời tiến về phía trước một bước, cánh tay đồng thời đẩy ra.
Ầm rầm!!
Ba đại thần đế hạng nhất, ba người mạnh nhất đương thời!
Trong nháy mắt không gian nứt vụn, màu vàng tan mất, bóng dáng của Thiên Diệp Ảnh Nhi khựng lại khoảnh khắc trong không trung, sau đó bị đánh văng ra xa xa, rơi thẳng ra ngoài trăm dặm.
Dư ba lực lượng quét ngang tới khiến kết giới do Hạ Khuynh Nguyệt hốt hoảng xây lên kịch liệt run run, sau đó vỡ vụn, Vân Triệt kêu rên một tiếng, chợt quỳ gối xuống đất, trong miệng phun ra máu tươi, mỗi một tia máu đều lạnh như băng.
Nhưng hận quang trong mắt hắn lại càng thêm hỗn loạn ngoan tuyệt.
- Vân thần tử, xem ra, ngươi thật sự điên rồi.
Thiên diệp Phạm Thiên nhàn nhạt nói, giống như còn mang theo một chút tiếc hận.
- Lại vì một Tà anh không nên tồn tại trên thế gian mà muốn giết chết chúng ta? A... thật sự buồn cười.
Đây là giọng nói của Nam Minh thần đế:
- Vân Triệt, cái tên “Vân thần tử”, đúng là ca ngợi đối với ngươi, càng là ban ơn! Ngươi thật sự xem mình như cái gọi là thần tử sao...
....
Âm thanh bên tai dần dần đi xa, cho đến hoàn toàn không cách nào nghe rõ.
Tầm mắt cũng dần mơ hồ, thế giới giống như phủ kín một tầng hắc khí... càng ngày càng đậm, càng ngày càng nặng, chính là hắn thế mà lại không định xua tan, không định thoát khỏi...
Chỗ sâu trong tâm hồn hắn vang lên giọng nói từ chín ngày ngắn ngủi trước:
- Vân Triệt, trả lời ta một vấn đề... Ngươi nói, thế giới này... Đáng để ta như thế sao?
Giọng hắn trả lời, là nghiêm cẩn kiên định như vậy:
- Đáng giá! So với thế giới có được thần với ma năm đó, không gian hỗn độn hiện giờ là hèn mọn. Mà thế giới không có thần với ma đã trải qua nhiều năm biến hóa như vậy cũng đã có được trật tự mới ổn định và cách sinh tồn thành thục, có được vị diện với không gian yên ổn của riêng mình. Tuy rằng nó có chứa nhiều góc ti tiện với âm u, thậm chí có lúc làm cho người ta tuyệt vọng, nhưng càng nhiều hơn vẫn là thiện ý với tốt đẹp, ít nhất... nó đáng giá để cho vãn bối dùng tất cả đi thủ hộ.
....
- Nếu như thế giới này luôn luôn giống như ngươi nói, đáng giá để cho ngươi dùng hết tất cả đi thủ hộ, như vậy, viên mầm mống này sẽ vĩnh viễn không thức tỉnh... Còn nếu như có một ngày, ngươi đột nhiên triệt để thất vọng và oán hận đối với thế giới này, như vậy viên mầm mống này sẽ thức tỉnh.
Khi Kiếp Uyên gieo xuống một viêm mầm mống hắc ám trong thân thể hắn, hắn không biết đây là cái gì, nhưng rõ ràng khi đó bản thân đã trả lời:
- Vãn bối từng có rất nhiều mất đi, lại lần lượt mất đi mà được lại; vãn bối đã từng trải qua nhiều lần tuyệt vọng, cuối cùng buông xuống, lại luôn là ánh sáng của hy vọng; vãn bối từng gặp rất nhiều ác ý, nhưng thiện ý vĩnh viễn đều thắng được ác ý.
- Những người ở vị diện cao nhất của thế giới này cũng đều luôn luôn lặng im cân bằng trật tự của thần giới, nhất là còn có sự tồn tại của Trụ Thiên thần giới, sẽ phán xét cấm kỵ với tội ác, khiến hỗn độn chỉnh thể ở một trạng thái bình thản vững vàng.
- Cho nên, vãn bối thật sự tin tưởng sẽ không có một ngày như vậy... Vãn bối nghĩ, tiền bối cũng tin tưởng như thế, cho nên mới có thể làm ra quyết định như vậy.
....
....
- Ha ha... ha ha ha ha... ha ha ha ha ha ha ha!
Vân Triệt đột nhiên cuồng tiếu, cười như điên như dại, cười tê tâm liệt phế, cười tuyệt vọng bi thương...
Không gian đột nhiên tối đi, một luồng khí tức nặng nề với đè nén đáng sợ không biết từ đâu mà đến, gắn lên trên tâm hồn của mọi người... Mọi người cau chặt chân mày, đang định tìm kiếm nơi phát ra luồng khí tức này, đột nhiên trong cùng một khoảnh khắc tròng mắt co rút lại.
Chỗ ngực của Vân Triệt chợt tràn ra một huyền trận màu tối đen, nó lặng im lóng lánh, lại khiến cho Hắc Ám huyền khí trong cơ thể Vân Triệt như ma thần bị đánh thức, toàn bộ điên cuồng bạo động, điên cuồng phóng thích ra.
Toàn bộ tóc của Vân Triệt phất phới dựng lên, một đôi tròng mắt chiếu lên hắc quang u ám như vực sâu vô tận, hắc khí nồng đậm dữ tợn quấn quanh ở trên người hắn... hung hăng đâm vào trong mắt của mỗi một người.
- Hắc Ám... huyền lực!!