.
._759__2" class="block_" lang="en">Trang 759# 2
Chương 1519: Cực giận
Mạt Lỵ biến mất, cùng với Tà Anh vạn kiếp luân, cùng với Kiếp Thiên ma đế và các ma thần, vĩnh viễn lưu lại ngoài hỗn độn.
Không còn có khả năng quay về.
Tất cả đều phát sinh trong khoảnh khắc, thông đạo đỏ ửng nứt vụn, cùng với Tà Anh bị Trụ Thiên thần đế đánh vào vết rách hỗn độn hiện ra, gần như trong cùng một khoảnh khắc, tất cả mọi người bất ngờ.
Khí tức của ma đế biến mất, khí tức của ma thần biến mất, khí tức của Tà Anh biến mất... vả lại tất cả đều hoàn toàn biến mất.
Không gian sụp đổ, vào lúc này gió lốc vũ trụ cũng cấp tốc ngừng lại, tất cả cũng đều bắt đầu quy về bình tĩnh yên ổn.
Sau khiếp sợ và lờ mờ, trên mặt mọi người lộ ra đều là mừng như điên vô tận!
Ma thần đột nhiên tới gần khiến trong lòng bọn họ run sợ, kề cận tuyệt vọng, dưới tình huống lực lượng của bọn họ vốn bất lực ở trước mặt lực lượng vượt xa cấp bậc của bọn họ.
Mà ma đế ngăn chặn ma thần...
Tà Anh đột nhiên xuất hiện, vỡ vụn thông đạo đỏ ửng, triệt để cắt đứt khả năng duy nhất để ma đế và ma thần đặt chân vào hỗn độn.
Mà gần như cùng một thời gian, Tà Anh cũng bị Trụ Thiên thần đế lấy lực lượng ngưng tụ của tất cả mọi người một kích đánh ra ngoài hỗn độn.
Ma đế, ma thần, Tà Anh... ba tai họa với mối họa lớn nhất mà thế giới hỗn độn này gặp phải, ở trong vòng một ngày, toàn bộ hoàn toàn triệt để bài trừ!
Tuy rằng về quá trình có phần châm chọc... bởi vì ma đế tự nguyện rời đi, ma thần do ma đế ngăn chặn, thông đạo do Tà Anh phá hủy, nếu như không có ma đế và Tà Anh, kiếp nạn phủ thế đã buông xuống!
Mà Tà Anh là bị ám toán, sở dĩ nàng bị ám toán lại vì do nàng toàn lực đánh lên thông đạo đỏ ửng, chẳng những lực lượng bị hao tổn rất lớn, còn bị thương dưới lực phản chấn...
Nhưng mà không bàn đến quá trình, không bàn đến phương pháp, kết quả cuối cùng không thể nghi ngờ là hoàn mỹ nhất, đã là kết quả không thể hoàn mỹ hơn!
- Tốt... tốt! Thật tốt quá! Thật tốt quá!
- Quả nhiên là thiên đạo che chở!
Một Giới Vương thượng vị kích động nói.
- Ba tai họa đều trừ... trời phù hộ!
- Không hổ là chủ thượng, dưới tình cảnh này, càng phù hợp với phản ứng quyết đoán như vậy.
Thái Vũ tôn giả cảm thán nói.
- Nguy rồi.
Hạ Khuynh Nguyệt lẩm bẩm một tiếng... ma thần đột nhiên tới gần, Tà Anh đột nhiên xuất hiện, một kích bất ngờ của Trụ Hư Tử, tất cả đều ngoài dự đoán, tất cả đều trong khoảnh khắc... Ai cũng không kịp phản ứng, càng không thể nào ngăn cản.
Nàng nhìn về phía Vân Triệt, trong lòng đột nhiên trầm xuống: Vân Triệt gây thù hằn ở thần giới nhiều lắm, lại là người duy nhất được truyền thừa của sáng thế thần, trước có Kiếp Uyên, sau có Tà Anh, cho nên không có ai dám động đến hắn. Nhưng một khi không có uy hiếp của Tà Anh...
Cả người Vân Triệt gắt gao khựng lại ở đó, hắn nhìn chỗ Mạt Lỵ biến mất, tròng mắt co rúm lại, thân thể đang phát run... Đây là một kinh hỉ cực lớn bất ngờ xảy ra đối với người khác, nhưng đối với hắn mà nói, không thể nghi ngờ là một cơn ác mộng đột nhiên giáng xuống.
- Mạt... Lỵ...
Hắn rên rỉ một tiếng, sau đó giống như đột nhiên bừng tỉnh lại từ trong mộng, lảo đảo nhào về phía vách tường hỗn độn, lại bị hung hăng đụng ngã lăn về...
Vách tường hỗn độn, vách chắn tuyệt vọng nhất trên đời này, không có bất cứ lực lượng nào có thể phá vỡ được.
Ngoài hỗn độn ở bên kia vách tường hỗn độn là một thế giới hủy diệt, lại có một đám ma thần cuồng bạo mất trí, mà bản thân Mạt Lỵ lại vừa bị thương nặng...
Nàng không có khả năng trở về nữa... cũng không thể còn sống!
Hoàn toàn triệt để biến mất ở thế giới này, hoàn toàn triệt để biến mất trong sinh mệnh của hắn.
- A... a... a...
Tròng mắt điên cuồng co rúm lại, trái tim đẫm máu tươi, toàn thân như đặt vào trong băng ngục tàn khốc nhất, từ mỗi một lỗ chân lông, lạnh đến chỗ sâu nhất trong linh hồn hắn.
Hắn lấy một tư thế vô cùng vặn vẹo xoay người lại, động tác xoay chuyển vô cùng chậm, hắn nhìn Trụ Thiên thần đế, vị thần đế mà hắn cảm kích nhất, kính nể nhất, tín nhiệm nhất đông thần vực này, tròng mắt khi thì co rúm lại, khi thì phóng đại ra trở nên đỏ đậm, như nhiễm máu tươi:
- Vì... sao... ngươi... vì... sao...
Không gian trở nên yên tĩnh lại, từng ánh mắt nhìn về phía Vân Triệt, đều trở nên đặc biệt phức tạp.
Có vài ánh mắt nhiều thêm vài phần quỷ dị.
Trụ Thiên thần đế nhắm hai mắt lại, giống như không muốn chạm vào ánh mắt của Vân Triệt, than thở nói:
- Tà Anh chưa trừ diệt, trên đời khó yên. Mới vừa rồi là cơ hội ngàn năm khó gặp... Ta không cho phép bản thân lỡ mất.
- A... A...
Hô hấp của Vân Triệt trở nên vô cùng thô ráp, lồng ngực gần như nổ tung bất cứ lúc nào, phẫn nộ, bi thương, oán hận cực độ, còn có khó có thể tin được... Trong lòng hắn, khí tức hỗn loạn trước nay chưa từng có, kể cả thế giới trước mắt đều là một mảnh màu đỏ tươi mơ hồ:
- Lúc trước... ngươi... ngươi đáp ứng ta như thế nào! Ta thay Mạt Lỵ chủ động hứa hẹn... hứa hẹn vĩnh viễn ở hạ giới... ngươi hứa hẹn với Mạt Lỵ vĩnh viễn không đụng chạm đến nhau... ngươi chính miệng hứa hẹn!!
Trụ Thiên thần đế thở dài một tiếng, nói:
- Haizzz... Đó là lựa chọn dưới không còn lựa chọn nào khác, bởi vì ta biết không có lực lượng diệt trừ nàng, cố tình vây diệt sẽ chỉ dẫn đến phản công thảm thiết và hậu hoạn vô tận.
- Mà tồn tại ở hạ giới... chính là tồn tại. Ai cũng không cách nào cam đoan được tương lai nàng sẽ làm ra cái gì, ai cũng sẽ không chân chính quên đi thế giới này từng tồn tại Tà Anh thức tỉnh, cũng vĩnh viễn sẽ không ai có thể chân chính yên tâm được...
Trụ Thiên thần đế ảm đạm nói nhỏ:
- Thân là thần đế, nói không giữ lời, ta có thẹn với ngươi, có thẹn với cái tên thần đế. Nhưng mà... cho dù bị ngươi oán hận, bị vạn linh coi khinh thóa mạ, ta cũng vĩnh viễn không hối hận.
Vân Triệt rít gào, rít gào gần như điên:
- Nàng cứu các ngươi! Là nàng cứu các ngươi!! Nếu không phải nàng, vốn không có khả năng phá hủy thông đạo kia! Ma thần sẽ dũng mãnh xông vào... các ngươi sẽ chết! Tất cả mọi người sẽ chết!!
- Là nàng cứu mạng các ngươi, cứu mạng của mọi người, cứu hiện tại và tương lai của thần giới!!
Vân Triệt rít gào hoàn toàn khàn khàn, mỗi một lời đều giống như mang theo máu:
- Mà ngươi... mà ngươi... lại nhân cơ hội hại nàng! Hại một người dốc hết toàn lực cứu các ngươi! Ngươi dựa vào cái gì! Ngươi lại dựa vào cái gì mà không hối hận... dựa vào cái gì!!
Trụ Thanh Trần lên tiếng, hơi thất thố nói:
- Vân huynh đệ, ngươi... ngươi trước bình tĩnh đã.
Trụ Thiên thần đế lại thở dài, nói:
- Haizzz... ngươi nói không sai. Nếu không có Tà Anh, tai nạn nhất định giáng xuống, thật sự là nàng đã cứu tất cả chúng ta. Mà ta bội bạc, lấy oán trả ơn... tội không thể tha.
Khí tức trên người Trụ Thiên thần đế hoàn toàn thu liễm, thần sắc ảm đạm, giọng nói xa xôi vô lực:
- Ta thấy thẹn với ngươi, thẹn với Tà Anh, càng thẹn với vạn sinh đương thời. Tội nhân như ta đây, đã không còn mặt mũi còn tồn tại. Ta sẽ... một mạng đổi một mạng.
Lời hắn nói khiến mọi người tỏ vẻ kinh hãi, Thái Vũ tôn giả đứng đầu người thủ hộ kinh giọng nói:
- Chủ nhân, người... ngươi đang nói cái gì vậy?
Trụ Thiên thần đế nhắm mắt nói:
- Thái Vũ, Thanh Trần còn nhỏ, cần làm phiền ngươi tự mình phụ tá. Bên chỗ lão tổ, ngượng ngùng không thể tự mình bái biệt... Vân thần tử, lấy mạng của ta, chết ở trong tay ngươi, ta yên tâm vài phần cỡ nào... cho dù kẻ nào đều không được ngăn cản, lại càng không được truy cứu.
Trụ Thanh Trần lắc mình đi tới bên cạnh Trụ Hư Tử, kinh giọng nói:
- Phụ vương! Người đang nói bậy bạ gì vậy!
- Chủ thượng!
Những người thủ hộ cũng dời thân đến bên cạnh Trụ Hư Tử, Thái Vũ tôn giả trầm giọng nói:
- Chủ thượng, thánh danh như ngài, sao có thể hồ đồ như thế! Ngài không sai, hoàn toàn không sai! Nhiều lắm là hổ thẹn với một mình Vân Triệt... Nhưng không đến mức lấy cái chết bồi tội!
- Ngài là chủ của chúng ta, là thần đế tuyệt đối không thể thiếu được của Trụ Thiên thần giới, của đông thần vực! Sao có thể dễ dàng nói chết như thế!
- A, ha ha...
Vân Triệt nở nụ cười, cười vô cùng lạnh lẽo, oán hận như dã thú tàn nhẫn, cắn nát tất cả của hắn, không biết từ lúc nào, khóe miệng của hắn đã tràn ra máu tươi, nói mỗi một chữ đều sẽ mang theo bọt máu đỏ tươi:
- Một mạng đổi một mạng... a... chê cười... Trụ Thiên... ngươi... xứng... sao!!
- Mạt Lỵ của ta, cho dù bị chí thân phụ bạc, bị người đời oán hận sợ hãi thù địch, nàng vẫn chưa bao giờ dùng lực lượng của bản thân trả thù thế giới này... nàng lại vẫn còn hiện thân ra, không tiếc bị thương nặng bản thân mình cứu các ngươi, cứu mọi người... nàng mới là chúa cứu thế chân chính, chúa cứu thế mà tất cả các ngươi nên cảm kích triều bái, dùng một đời đi cảm ơn báo đáp!!
- Mà ngươi... miệng đầy hiên ngang lẫm liệt... miệng đầy vì cứu người đời... lại bằng thủ đoạn vô sỉ ti tiện, ác độc nhất đi hại chết người cứu thế chân chính, lại còn có mặt mũi mà nói ra “Không hối hận”!
Chân mày Trụ Thiên thần đế rung động, sắc mặt u ám, giống như đột nhiên già nua rất nhiều.
- Kể cả súc vật còn biết cảm ơn, mà ngươi... Cái gì mà Trụ Thiên thần đế, vốn ngay cả heo chó cũng không sánh bằng!
- Một mạng đổi một mạng với mạt Lỵ? Mạng chó của ngươi xứng sao!!
Tất cả mọi người đều biến sắc.
Ở đông thần vực, Trụ Thiên thần đế không chỉ là một trong thần đế, càng là người có danh vọng cao nhất, cũng được người khác kính trọng nhất. Ai đã từng... lại có ai dám nói lời vũ nhục hắn như thế!
Toàn bộ người thủ hộ giận dữ, sắc mặt Thái Vũ tôn giả lập tức trầm xuống, gầm nhẹ nói:
- Vân Triệt, ngươi làm càn!
Vân Triệt không hề để ý đến Thái Vũ tôn giả, ánh mắt hắn gắt gao khóa lại Trụ Thiên thần đế, ý hận vốn đến từ xương tủy kia hận không thể bằng phương thức tàn nhẫn nhất xé Trụ Thiên thần đế thành mảnh nhỏ.
- Trụ Thiên lão cẩu!!
Trước hôm nay, Vân Triệt vĩnh viễn không có khả năng nghĩ đến bản thân có một ngày sẽ dùng bốn chữ này để xưng hô với thần đế mà hắn đã từng kính trọng nhất:
-Mạng chó của ngươi không có tư cách để chôn cùng với nàng... càng không có tư cách sống trên cõi đời này!!
Hắn gầm lên một tiếng dữ dội, nháy mắt mở “Diêm hoàng”. Như một đầu hung thú đẫm máu đầy hận nhào về phía Trụ Thiên thần đế, năm ngón tay cong lại quấn quanh lấy huyết khí đỏ thẫm, giống như nanh vuốt nhuộm máu, hung ác cào về phía yết hầu của Trụ Thiên thần đế.
Trụ Thiên thần đế không hề có động tác, càng không hề vận chuyển chút khí tức nào.
- Vân Triệt dừng tay!
Hạ Khuynh Nguyệt gấp giọng nói.
Rầm!!
Không đợi Hạ Khuynh Nguyệt ra tay ngăn cản, Vân Triệt đã bị một luồng lực lượng quét ngang ra ngoài. Thái Vũ tôn giả nâng cánh tay lên, đứng ở trước Trụ Hư Tử, nhíu mày lạnh giọng nói:
- Vân Triệt, đừng tưởng rằng ta sẽ không động thủ với ngươi!
Trụ Thiên thần đế thấp giọng nói:
- Lui ra! Đừng ngăn cản hắn.
- Phụ vương!
Trụ Thanh Trần cũng bước ra một bước đứng trước Trụ Thiên thần đế, hắn đối mặt với Vân Triệt đang định ra tay, giọng nói cũng cứng rắn thêm vài phần:
- Vân huynh đệ, phụ vương thật sự hổ thẹn với ngươi, nhưng phụ vương không sai! Phụ vương chưa hề có tư oán với Tà Anh, phụ vương giết Tà Anh là vì cứu người đời! Đổi lại là ta cũng sẽ làm như thế!
- Trong lòng ngươi chỉ có căm phẫn, sỉ nhục phụ vương thì thôi, sao có thể thật sự ra tay lấy mạng phụ vương ta!
- Khụ... khụ khụ...
Vân Triệt thống khổ ho khan, máu tươi đầm đìa trên môi. Không biết do dưới cực giận mà tâm huyết nghịch lưu hay vì Thái Vũ tôn giả ra tay bị thương.
- Lời Trụ Thiên thái tử nói không sai.
Một giọng nói trầm thấp vang lên, Thiên Diệp Phạm Thiên chậm rãi đi ra, nhàn nhạt nói:
- Trụ Thiên thần đế hứa hẹn với Tà Anh không xâm phạm lẫn nhau, chúng ta đều chính tai nghe thấy, không chỉ có Trụ Thiên, chúng ta đều không có ai phản đối. Nhưng mà kia chính là kế sách tạm thời thích ứng dưới rơi vào đường cùng.
- Người đời đều biết, Trụ Thiên thần đế có lòng từ bi thương hại vạn sinh, rất trọng chính đạo, rất trọng hứa hẹn, nhưng lần này lại không tiếc vi phạm hứa hẹn, không tiếc thủ đoạn ti tiện, không tiếc có khả năng bị người châm chọc thóa mạ... Hắn là vì sao?
Vân Triệt ngước mắt, liếc nhìn về phía Thiên Diệp Phạm Thiên.
Giọng Thiên Diệp Phạm Thiên trở nên nặng nề, quát:
- Một mình Tà Anh chết, thiên hạ sẽ yên bình! Trụ Thiên thần đế không tiếc danh tiết mà bảo vệ thiên hạ yên bình, làm sai chỗ nào!?
Ánh mắt Thiên Diệp Phạm Thiên lóe lên quang mang kỳ lạ:
- Vân thần tử, ngươi có công cứu thế, không ai có thể chỉ trích ngươi, nhưng mà... nếu ngươi vì một “Tà Anh” cực ác không nên tồn tại trên thế gian mà nhằm vào Trụ Thiên, bổn vương là người đầu tiên không đáp ứng!
Thiên Diệp Phạm Thiên vừa dứt lời, một giọng nói càng thêm uy nghiêm nhiếp tâm vang lên:
- Hành động lần này của Trụ Thiên là vì xóa đi một mối họa lớn nhất đương thời, có công không thôi, mặc dù vi phạm hứa hẹn, nhưng ngược lại càng làm cho người ta khâm phục.
Giọng nói này khiến trong lòng mọi người chấn động.
Bởi vì người nói ra... rõ ràng là Long hoàng!