Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1516 - Chương 1518: Biến Cố

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1517" class="block_" lang="en">Trang 759# 1

 

 

 

Chương 1518: Biến cố



Một bên khác của thông đạo đỏ ửng, một thông đạo hắc ám nối liền với nó.

Một kết giới vĩ đại chắn ngang trước người Kiếp Uyên, ngăn cách ma thần đang xông lên, hoàn toàn ngăn cách lực lượng của bọn họ, không để cho bọn họ tới gần thông đạo đỏ ửng một bước.

- Ma đế... vì sao... vì sao...

Ma thần phẫn nộ, không cam lòng, điên cuồng kêu ầm lên.

Thần sắc của Kiếp Uyên vô cùng bình tĩnh, không có kinh hoảng, không có thống khổ, chỉ hoàn toàn lạnh nhạt:

- Dừng lại đi... tất cả người hại chúng ta đều đã hóa thành bụi bặm, chúng ta không có tư cách phát tiết oán hận lên trên người phàm linh đương thời, lại càng không nên đi hủy diệt an bình của một thời đại.

- Đó là bọn chúng thiếu nợ chúng ta... thiếu nợ chúng ta... tất cả mọi người đều đáng chết... đều đáng chết!!

Bọn họ liều mạng gầm rú, liều mạng va chạm.

Đúng vậy, bọn họ đã sớm không còn lý trí, mỗi một người đều triệt để sa vào ác quỷ báo thù.

- Bất hạnh của chúng ta không liên quan gì đến bọn họ.

Kiếp Uyên nhẹ nhàng nói:

- Yên tâm đi. Cho dù như thế nào, ta đều sẽ cùng với các ngươi, ta sẽ giữ lấy sinh tử của các ngươi, đợi đến ngày toàn bộ các ngươi chết già, ta sẽ theo các ngươi mà đi.

- A... a a a a!!

Công kích và tiếng rít gào của ma thần càng thêm cuồng bạo.

Ma thần xông lên càng ngày càng nhiều, kết giới ngưng tụ toàn bộ lực lượng của nàng cũng dần dần tới cực hạn... nàng biết, bản thân đã chống đỡ không được lâu nữa.

Kiếp Uyên quay đầu, nhìn về phía sau, ánh mắt u ám như vậy.

Nàng lựa chọn chôn vùi bản thân và toàn bộ tộc nhân ở thế giới ngoài hỗn độn... còn có một nguyên nhân mà nàng không nói cho Vân Triệt.

Nguyên nhân quan trọng nhất, cũng “Đáng sợ” nhất kia...

----

Ong!!

Một thanh kiếm hoàng kim lóe lên quang mang kỳ lạ xuất hiện ở trong tay Thiên Diệp Phạm Thiên, kim mang chói mắt lóe lên đâm thẳng vào đỏ ửng, mang lên tiếng kêu ong ong suýt chút nữa dập nát màng tai của mọi người.

Vô số huyền khí dị bảo cao cấp, thậm chí át chủ bài bình thường đều không lộ ra vào lúc này điên cuồng lấy ra, đủ loại khí tức mạnh mẽ hỗn loạn phóng thích, khiến thần đế cường đại đứng đầu đều cảm thấy hít thở không thông sâu sắc.

Nhưng mà thông đạo đỏ ửng vẫn không hề có phản ứng quá lớn, vết rạn tràn đầy trải rộng lại như thế nào đều không chịu khuếch tán kia giống như đang cười nhạo bọn họ hèn mọn vô năng.

Mà thời gian Kiếp Uyên cho bọn họ chỉ có mười lăm giây... mười lăm giây!

Nói cách khác, cho dù với khả năng của nàng, đối mặt với ma thần càng ngày càng nhiều, cuối cùng có khả năng gần trăm tên cùng xông tới cũng nhiều nhất chỉ có thể hoàn toàn ngăn cản mười lăm giây.

Mười lăm giây sau, lực lượng ma thần này đã có thể đột phá ngăn cách, tràn đầy vào bên trong hỗn độn, khiến lượng lớn cường giả này chôn diệt... sau đó, theo ma thần đầu tiên bước vào, tất cả đều sẽ không còn cách nào cứu vãn!

Vân Triệt cắn răng muốn nát, lại là người bất lực nhất.

Thậm chí nếu như hắn dám rời khỏi kết giới ngăn cách do Hạ Khuynh Nguyệt thiết lập một bước, đều không cần đến lực lượng của ma thần tràn ra, dư uy lực lượng của tất cả cường giả tập trung ở đây đều có thể gạt bỏ hắn trong giây lát.

Thời gian cấp tốc trôi đi, lần đầu tiên bọn họ oán hận thời gian thế mà lại trôi đi nhanh như vậy! Nhìn thông đạo đỏ ửng ở dưới lực lượng của bọn họ thế mà lại gần như không hề có chút biến hóa nào, kể cả gương mặt của Trụ Thiên thần đế đều triệt để vặn vẹo, sau đó đột nhiên gầm lên một tiếng dữ dội giống như dã thú.

Phụt!

Hắn phun ra một ngụm lớn máu tươi, dội thẳng toàn thân.

Sau máu tươi rõ ràng là tinh huyết, trên người cũng bắt đầu khởi động dòng thác huyền lực càng thêm cuồng bạo.

Một màn này khiến trong lòng mọi người chấn động, sau đó từng đôi mắt cũng đều nhiễm lên hồng quang quyết tuyệt, tất cả người thủ hộ ở phía sau Trụ Thiên thần đế đều tế ra tinh huyết trước tiên, sau đó một màn rung động xuất hiện, mọi người... từ Giới Vương thượng vị đến Long hoàng chí tôn, toàn bộ tế ra tinh huyết.

Nhất thời, không gian cực đông hỗn độn bùng lên từng luồng lực lượng mãnh liệt.

Tinh --

Thông đạo đỏ ửng thoáng chớp lên, cũng không phải là tiếng động vang dội nhưng xuyên thấu tất cả, vang vọng trong tâm hồn mọi người.

Nhưng... cũng gần như chính là lắc lư rất nhỏ.

Mà chút lắc lư và tiếng kêu chỏ này khiến mọi người lộ ra không phải là kinh hỉ mà là tuyệt vọng.

Mặc dù chỉ là một thông đạo không gian không hề có sinh mệnh, càng sẽ không phản kích, nhưng nó cũng là không gian thần lực đến từ Càn khôn thứ, cấp bậc thật sự rất cao.

Lực lượng dưới vội vàng của Kiếp Thiên ma đế đánh ra vô số vết rạn, tương đương với đã hủy đi căn cơ này, thoáng rót vào ngoại lực đã có thể khiến cho vết rạn khuếch đại, cho đến triệt để tiêu tán.

Nhưng mà tập hợp mười ba lực lượng cực hạn nhất đương thời cùng với một phần rất lớn lực lượng tầng cấp đỉnh của đông thần vực, thậm chí toàn bộ cố tình tế ra tinh huyết, lại... không thể khuếch đại vết rạn ra một chút nào.

Đây là chênh lệch giữa phàm linh với ma đế.

Có lẽ ngay cả Kiếp Uyên cũng chưa nghĩ đến bọn họ sẽ lại vô dụng như thế.

- Không được, vốn không hề có tác dụng!

- Chủ thượng... nên làm cái gì bây giờ?

Trụ Thiên Thái Vũ tôn giả cắn răng nói.

Sắc mặt của Trụ Thiên thần đế đã trắng bệch gần như không có chút huyết sắc nào, nhưng dữ tợn với vẻ tuyệt vọng lại ngược lại nhạt đi, cuối cùng hóa thành một mảnh u ám, hắn nhìn về phía trước, lẩm bẩm nói:

- Ý trời sao... chính là vẫn còn... khó thoát khỏi một kiếp...

Rầm rầm -- rầm rầm rầm ----

Trong thông đạo đỏ ửng truyền đến từng trận tiếng vang đáng sợ, có lực lượng nổ vang, có tiếng rít của ma thần, nhưng vẫn chưa có lực lượng ma thần tràn ra, hiển nhiên bị Kiếp Thiên ma đế kiệt lực ngăn cản, bằng không chỉ thoáng tràn ra đã đủ để cho bọn họ chết một mảng lớn.

Bọn họ mơ hồ cảm giác được khí tức của ma thần đã đạt đến nhiều hơn mười tên, nói cách khác, giờ phút này Kiếp Thiên ma đế chính là một mình ngăn cản hơn mười ma thần!

Kể cả Kiếp Thiên ma đế, ngăn cản này cũng không thể kéo dài lâu lắm, có lẽ giây tiếp theo cũng sẽ bị ma thần phá tan.

- Haizzz...

Thở dài thật dài, Trụ Thiên thần đế nhắm mắt lại, cũng nhận mệnh.

Đúng lúc này, một giọng nói thiếu nữ đột nhiên vang lên:

- Toàn -- bộ -- cút -- ra!!

Giọng nói của thiếu nữ này rõ ràng hết sức dễ nghe, lại như lưỡi đao tẩm độc, đâm thẳng vào linh hồn, khiến trong lòng mọi người chấn động, kể cả huyền khí đều có đình trệ trong khoảnh khắc.

Vân Triệt chợt quay đầu, thất thanh nói:

- Mạt Lỵ!

Xoẹt rẹt!!

Hư không bị một đường hắc mang hung hăng xé rách, bên trong hắc mang là một bóng dáng nữ tử thân mặc áo đỏ, tóc đen của nàng như đêm, mắt như vực sâu, bên người kèm theo một luân ảnh vĩ đại hình thù kỳ lạ, lượn lờ sương đen giống như ác mộng.

Tà Anh vạn kiếp luan!

- Tà Anh!

- Là Tà Anh!!

Khí tức đến từ Tà Anh còn không đáng sợ như từ ma thần, nhưng càng thêm khoan tim đâm hồn... bởi vì đó là lực lượng Tà Anh siêu việt cấp bậc chân ma!

Đối mặt với Tà Anh, các thần đế vốn nên kinh hoảng sợ hãi vào lúc này lại tất cả ánh mắt chợt lóe nghĩ tới điều gì, lực lượng của Trụ Thiên thần đế thu hồi đầu tiên, bóng dáng lui về phía sau, gầm lên một tiếng dữ dội:

- Rút lui!

Mọi người hốt hoảng lui lại phía sau, Mạt Lỵ mang theo Tà Anh vạn kiếp luân che đầy hắc quang, như sao băng vực sâu, nháy mắt xuyên qua tất cả bóng dáng và huyền quang, đụng lên trên thông đạo đỏ ửng.

Xoẹt!!!

Diệt thế ma luân nặng nề nện lên trên thông đạo đỏ ửng, bộc phát ra hắc mang muốn nuốt hết trọn hỗn độn, nơi chân trời xa xôi giống như truyền đến một tiếng khóc than tê tâm liệt phế của trẻ sơ sinh.

Mà âm thanh va chạm trong nháy mắt này khiến các thần đế cách đó gần nhất đều suýt chút nữa hộc máu, nhưng bọn họ vốn bất chấp điều này, trong tròng mắt gắt gao phóng đại của bọn họ, ở dưới hắc mang vực sâu của Tà Anh vạn kiếp luân, vết rạn trên thông đạo đỏ ửng đột nhiên lan ra...

Kể cả màu sắc của vết rạn đều bị nhuộm thành màu tối đen.

Tuy rằng lực lượng của Mạt Lỵ mạnh mẽ, nhưng tuyệt đối không có khả năng so sánh được với tất cả cường giả ở đây hợp lực.

Nhưng đối mặt với thông đạo đỏ ửng, còn quan trọng hơn cường độ lực lượng là cấp bậc lực lượng!

Bảy đại Huyền Thiên chí bảo, Càn khôn thứ xếp thứ sáu, Tà Anh vạn kiếp luân xếp thứ hai, luận về cấp bậc lực lượng, hắc ám của Tà Anh tuyệt đối còn mạnh hơn không gian thần lực của Càn khôn thứ!

Như trong tuyệt vọng chợt lóe lên ánh sáng, sau khiếp sợ, thần sắc mừng như điên xuất hiện trên mặt mỗi một người, bọn họ một lần nữa nhìn thấy hy vọng.

Bọn họ cũng tuyệt đối chưa từng nghĩ tới, một khắc này, chính là tồn tại hắc ám nhất trên đời này lại cho bọn họ ánh rạng đông chói mắt nhất!

Thân thể của Mạt Lỵ bị đánh văng ra xa xa, nhưng trong nháy mắt tiếp theo lại một lần nữa vọt lên, Tà Anh vạn kiếp luân lại một lần nữa nện mạnh lên trên thông đạo đỏ ửng, hắc quang lại ngập trời, âm thanh trong tai, trong linh hồn mỗi người đều giống như tiếng khóc nỉ non của trẻ sơ sinh, lại như tiếng gào khóc của ma quỷ.

Vết rạn trên thông đạo đỏ ửng lại một lần nữa khuếch đại, sau đó kịch liệt run rẩy lên.

Rầm --

Tà Anh vạn kiếp luân nện xuống lần thứ ba... lực lượng hắc ám của Tà Anh vạn kiếp luân đối chiến với lực lượng không gian của Càn khôn thứ, tuy rằng chỉ ba đòn, nhưng dưới lực phản chấn quá mức mạnh mẽ, Mạt Lỵ đã khóe môi rướm máu. Nhưng tròng mắt của nàng vẫn u ám tịch mịch như trước, Tà Anh vạn kiếp luân cấp tốc nện xuống, mỗi một lần đều dốc hết toàn lực, mỗi một lần đều sẽ mang lên hắc mang khiến không gian sợ run.

Vết rạn trên thông đạo đỏ ửng càng lúc càng lớn, run run cũng càng ngày càng kịch liệt... Khóe môi của Mạt Lỵ cũng tràn đầy từng đường lại từng đường vết máu, màu đỏ tươi vô cùng chói mắt.

- Mau... mau hỗ trợ Tà Anh!!

Trụ Thiên thần đế gầm to một tiếng, khiến mọi người cuối cùng như từ trong mộng mới tỉnh, lực lượng đình trệ ngắn ngủi lại toàn lực ngưng tụ phóng thích, hóa thành từng đường huyền quang nện lên trên thông đạo đỏ ửng.

Tuy rằng lực lượng của bọn họ gần như không cách nào ảnh hưởng đến Không Gian thần lực của Càn khôn thứ, nhưng mà cho dù chỉ có thể tranh thủ được một chớp mắt, cũng có thể sửa đổi vận mệnh của toàn bộ hỗn độn.

- Các vị... nhanh chóng dồn toàn bộ lực lượng cho ta!

Trong tiếng gầm to, phía sau lưng Trụ Thiên thần đế cấp tốc trải rộng ra một huyền trận xám trắng, người của Trụ Thiên thần giới lập tức sáng tỏ ý này, bảy người thủ hộ cùng với Trụ Thiên thái tử ở đây tụ họp tới sau lưng Trụ Thiên thần đế đầu tiên, không hề giữ lại đánh toàn bộ lực lượng của mình vào trong huyền trận.

Đây là thần lực đặc thù chỉ có Trụ Thiên thần giới mới có, có thể lấy tốc độ cực nhanh tương dung các lực lượng khác nhau, từ đó phát sinh biến đổi về chất trên cường độ với cấp bậc... lần đầu tiên khi đến cực đông hỗn độn, đối mặt với vết nứt đỏ ửng, Trụ Thiên thần đế đã từng thi triển một lần, vả lại lần đó là ngưng tụ tất cả lực lượng của Thần Chủ có mặt.

Tà Anh đến chứng minh ở trước mặt thông đạo đỏ ửng, cấp bậc còn quan trọng hơn số lượng rất xa. Như vậy, lực lượng thoáng biến đổi về chất trên cấp bậc sau khi ngưng tụ có lẽ có thể chiếm được một chút tác dụng như vậy.

Những người khác ngẩn ra sau khoảnh khắc rồi toàn bộ phản ứng kịp, nhất thời tất cả lực lượng nhanh chóng thu hồi, lại trong nháy mắt tiếp theo toàn lực đánh lên huyền trận ở sau lưng Trụ Thiên thần đế.

Huyền trận xoay tròn cực nhanh, một luồng bạch quang quá mức nồng đậm đắm chìm cả người hắn vào trong đó, hai mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm vào thông đạo đỏ ửng đã bắt đầu lay động kịch liệt, cầu nguyện Kiếp Thiên ma đế nhất định phải chống đỡ...

Một giây, hai giây, ba giây...

Khoảng cách “Mười lăm giây” Kiếp Thiên ma đế cho đã gần trong nửa nháy mắt, Trụ Thiên thần đế lại không dám tiếp tục ngưng tụ nữa, gầm nhẹ một tiếng, đã định hoàn toàn đánh tất cả lực lượng ngưng tụ trong người ra.

Mà đúng lúc này, không gian hỗn độn vang lên một tiếng rên rỉ vô cùng thê lương.

Theo một đường hắc quang nuốt hết ngôi sao, vào một khắc này thông đạo đỏ ửng đã trải đầy vết đen đột nhiên nứt toác, hóa thành mảnh nhỏ không gian trong đỏ mang đen đầy trời.

Theo thông đạo hỏng mất, trên vách tường hỗn độn hiện lên lỗ hổng có kích cỡ hình dạng giống như thông đạo, khoảnh khắc khi thông đạo nứt toác, lỗ hổng này bị hung hăng xé mở ra... sau đó lại nhanh chóng co rút lại.

- Không... không!!

Bọn họ nghe được từng trận khóc thét tuyệt vọng... đến từ thế giới bên ngoài hỗn độn kia.

Kinh hãi, kích động, mừng như điên, mộng ảo... xuất hiện hỗn loạn trên mặt mỗi một người... thông đạo nứt vụn, vả lại không có khả năng tái hiện, vết rách trên vách tường hỗn độn sẽ trong nháy mắt tiếp theo biến mất, Kiếp Thiên ma đế, còn có ma thần đáng sợ gần trong gang tấc này đều sẽ không còn khả năng đặt chân vào đương thời.

Sống lại sau tai họa... lại một lần nữa sống lại sau tai họa!

Hai tay ngưng tụ lực lượng mọi người của Trụ Thiên thần đế khựng lại ở đó, sau mừng như điên, trong mắt hắn chợt hiện lên một chút giãy giụa, nhưng giãy giụa này chỉ kéo dài chưa tới nửa chớp mắt, cánh tay vốn định đánh về phía thông đạo đỏ ửng chợt thay đổi phương hướng...

Hung hăng nện lên sau lưng Mạt Lỵ.

Rầm --------

Một trận nổ đùng, không gian vỡ vụn, kể cả bản thân Trụ Thiên thần đế trong đó, tất cả mọi người bị chấn động lật nhào... Mạt Lỵ phun ra một đường máu tươi thật dài, như một ngôi sao màu đen ngã xuống, cùng với Tà Anh vạn kiếp luân bay vụt vào trong vết rách hỗn độn đang nhanh chóng co rút lại kia.

Xoẹt rẹt!

Khoảnh khắc khi bóng dáng của Mạt Lỵ xuyên qua vết rách hỗn độn, vết rách giống như lôi điện vặn vẹo hoàn toàn biến mất, lại không nhìn thấy một chút dấu vết... bằng phẳng đến làm cho người ta tuyệt vọng.

- Khụ... khụ khụ...

Trong miệng Trụ Thiên thần đế không ngừng phun ra bọt máu, nhưng trên mặt lại lộ ra nụ cười nhạt vô cùng vui vẻ:

- Ma đế, ma thần, Tà Anh đều trừ, hỗn độn... cuối cùng có thể yên tĩnh rồi.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment