Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1523 - Chương 1525: Lam Cực Tin Dữ

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1524" class="block_" lang="en">Trang 762# 2

 

 

 

Chương 1525: Lam Cực tin dữ



Đông thần vực, Nguyệt Thần giới.

Tẩm cung nguyệt đế, Hạ Khuynh Nguyệt yên tĩnh ngồi trên một huyền trận tím đậm. Dưới tử quang quanh quẩn, dung nhan vốn tuyệt mỹ của nàng lại tăng thêm vài phần tiên huyễn.

Lúc này một bóng dáng thiếu nữ hiện ra bái xuống trước người nàng:

- Chủ nhân, Liên Nguyệt có việc bẩm báo.

Hạ Khuynh Nguyệt chậm rãi nói

- Có tin tức của Vân Triệt sao?

Liên Nguyệt nói:

- Không có. Nhưng mà bên cạnh Trụ Thiên truyền ra tin tức, đại khái nửa khắc đồng hồ trước, Trụ Thiên thần đế với Long hoàng đã điều khiển huyền hạm đi đến một tinh cầu tên là “Lam Cực tinh”.

“...” Hạ Khuynh Nguyệt mở mắt đẹp ra, một chút tử quang sâu thẳm đột nhiên lóe lên mà qua.

Quang hoa của huyền trận trôi đi, nàng đứng dậy, ra ngoài điện:

- Truyền Nguyệt Vô Cực, lệnh cho hắn theo bổn vương ra ngoài.

- Dạ.

Liên Nguyệt lĩnh mệnh, nhưng trong mắt lại lóe lên một chút nghi hoặc.

Trước kia, Nguyệt Thần đế ra ngoài đều do nàng hoặc Cẩn Nguyệt, Ngọc Nguyệt đi theo. Ba người các nàng thường làm bạn bên cạnh Nguyệt Thần đế, Nguyệt Thần đế chỉ cần một ánh mắt, các nàng đều có thể hiểu được là ý gì.

Lần này... chính là kêu Hoàng Kim nguyệt thần Nguyệt Vô Cực đi theo?

- Mạt Lỵ, về sau nàng sẽ theo ta ở lại Lam Cực tinh. Nói không chừng thật sự cả đời đều không thể đặt chân đến thần giới. Nàng... không có ý kiến chứ?

- Hừ! Ngươi đã quyết định thay ta rồi, ta có năng lực làm gì chứ?

- Vân Triệt... ngươi nói thế giới này thật sự đáng để ta làm vậy sao?

- Một mình Tà Anh chết, thiên hạ yên tĩnh, Trụ Thiên thần đế làm sai chỗ nào!

Kẹt... kẹt... kẹt... Hàm răng của Vân Triệt càng cắn càng chặt, linh hồn lại rơi vào hắc ám càng ngày càng sâu.

Trong bóng tối hiện ra một bóng dáng bé bỏng, cùng với giọng nói linh hoạt kỳ ảo có phần non nớt của bé:

- Vô Tâm, con hy vọng phụ thân trở thành một anh hùng cứu thế sao?

- Con không cần anh hùng cứu thế, con chỉ muốn phụ thân.

Vô... Tâm...

Anh hùng cứu thế... A, buồn cười cỡ nào.

Lúc này linh hồn trong thế giới hắc ám truyền đến một chút đau nhức, vang lên tiếng Thiên Diệp Phạm Thiên:

- Ảnh Nhi và bổn vương giống nhau, tu thành phạm hồn. Mà nô ấn hạ ở trên phạm hồn...

Linh hồn đột nhiên giống như bị ngàn vạn gai độc đâm thủng, điên cuồng giằng co...

- Vô Tâm!

Hắn kêu lên một tiếng kinh hãi, chợt ngồi bật dậy, mồ hôi lạnh thấm toàn thân.

- A!

Bên tai truyền đến tiếng thiếu nữ kinh hô, hắn cấp tốc ngẩng đầu, thấy được ngọc nhan của nữ hài gần trong gang tấc.

- Vân Triệt ca ca, ca ca đã tỉnh... ca ca cuối cùng đã tỉnh!

Nàng kích động kêu lên, trong mắt tràn đầy nước mắt.

Hắn thấy được Thủy Mị Âm, cũng nhìn thấy Thủy Thiên Hành và Thủy Ánh Nguyệt, hắn dùng lực lắc lắc đầu, trên dưới toàn thân không chỗ nào không đau nhức:

- Ta... sao lại ở trong này?

Hắn bị không huyễn thạch do Thiên Diệp Ảnh Nhi nện lên trên người đưa đi... Mà huyền lực của Thiên Diệp Ảnh Nhi quá mức mạnh mẽ, nàng tránh thoát được áp chế đột ngột ra tay, bản thân lại dưới trạng thái phạm thần thần lực vỡ vụn, cho nên khó có thể khống chế, viên không huyễn thạch kia nện trúng vào Vân Triệt, không gian thần lực phóng thích đồng thời cũng trực tiếp nện hắn thành hôn mê bất tỉnh.

Cho nên hắn cũng không biết bản thân bị truyền tống đi nơi nào.

Nếu như không phải Vân Triệt có Long thần thân thể, đổi lại là một Thần Vương bình thường nào khác, thân thể sẽ bị nện vỡ ngay tại chỗ.

Thủy Mị Âm lau nước mắt đi, lại duỗi tay nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán hắn:

- Là có người truyền âm cho tỷ tỷ, sau đó đưa ca ca đến đây. Ca ca yên tâm đi, không có bất kỳ ai phát hiện.

-... Ai?

Vân Triệt ngẩng đầu nhìn về phía Thủy Ánh Nguyệt. Hắc Ám huyền lực của hắn bại lộ, ba đại thần đế công khai đứng ở phía đối lập với hắn, đương thời có thể có mấy người dám che chở hắn như thế?

Thủy Ánh Nguyệt nói, thần sắc hơi phức tạp:

- Người đó kêu ta không được nói cho ngươi biết. Chỉ để cho ta chuyển cho ngươi một câu: Sau khi tỉnh lại lập tức đi bắc thần vực, vĩnh viễn không được trở về.

“...” Trong lòng Vân Triệt hỗn loạn, vốn không cách nào tĩnh tâm suy xét.

Thủy Thiên Hành mở miệng, trầm giọng nói:

- Đã tỉnh lại, vậy nhanh chóng rời đi vào lúc này đi. Hiện giờ ba phương thần vực đều đang tìm kiếm tung tích của ngươi, mà ở trong này chính là một trong những chỗ nguy hiểm nhất đối với ngươi... ngươi nên rõ ràng một điểm này.

- Tuy hơi tàn khốc, nhưng mà... bây giờ đây, bắc thần vực thật sự là nơi duy nhất ngươi nên đi đến.

Bắc thần vực, nơi cùng tồn tại trên thần giới nhưng lại bị gọi là “Ma vực” kia.

Vân Triệt giãy giụa đứng lên, tuy rằng toàn thân đau nhức bủn rủn, nhưng ít ra còn có thể hành động:

- Cảm tạ thu lưu, ta đây lập tức rời đi.

Hắn biết rõ, dưới tình cảnh này, Thủy Thiên Hành không giao hắn ra, ngược lại thu lưu hắn đã là mạo hiểm nguy hiểm cực kỳ to lớn, hắn cũng tuyệt đối không nên tiếp tục lưu lại.

- Ngươi có khả năng nặc ảnh, nếu đủ cẩn thận, cũng sẽ không thể dễ dàng bị phát hiện như vậy... Ngươi đi đi, chuyện khác ta cũng không giúp được ngươi cái gì.

Thủy Thiên Hành than thở một tiếng, do dự một chút, cuối cùng vẫn hỏi ra:

- Có một việc, ta rất hiếu kỳ... ngươi rốt cuộc đắc tội Long hoàng như thế nào?

Cục diện hôm qua, mặc dù hắn không có mặt tại chỗ, nhưng cũng nghe thấy được bảy tám phần.

Không có uy hiếp của Tà anh, thần đế hạng nhất đông vực và nam vực mượn dùng chuyện Trụ Thiên lập tức trở mặt cũng không làm cho người ta kinh ngạc. Nhưng Long hoàng... hắn lại cũng trực tiếp bài xích Vân Triệt.

Năm đó Long hoàng cực kỳ thưởng thức Vân Triệt, còn muốn thu hắn làm nghĩa tử ngay trước mặt mọi người, dẫn tới thiên hạ chấn động. Lúc trước trong vài năm Vân Triệt rời khỏi đông thần vực chính là ở lại Long Thần giới, còn rất được Long hậu coi trọng, được tu luyện Quang Minh huyền lực.

Kết quả hôm qua, cho dù lời nói, hành động của Vân Triệt đắc tội Trụ Thiên thần đế như thế nào, nhưng hắn dù sao cũng có công cứu thế trước, Trụ Thiên thần đế cũng thật sự bội tín, khi đó chỉ cần Long hoàng đứng ra, cũng không cần thiên vị, chỉ cần một lời công chính, tuyệt đối đủ để áp được hai thần đế Phạm Thiên với Nam Minh, tất cả chuyện sau đó đều sẽ không phát sinh.

Nhưng mà Long hoàng chẳng những không bảo vệ, ngược lại cùng hai thần đế Phạm Thiên, Nam Minh cùng nhau chèn ép Vân Triệt, lời “Kêu gọi” sau đó cũng rõ ràng bức bách tất cả mọi người đứng ở phía đối diện với Vân Triệt, đặt Vân Triệt vào một hoàn cảnh vô cùng châm chọc bi thương.

Thần đế hạng nhất của ba phương thần vực cùng chèn ép Vân Triệt, cho dù trong lòng những người khác nghĩ như thế nào, vẻ ngoài quả quyết không dám ngỗ nghịch.

Kết quả hôm qua, Trụ Thiên thần đế là nguyên nhân, còn Long hoàng không thể nghi ngờ là người thúc giục lớn nhất.

Vân Triệt nói, trước mắt lóe lên bóng dáng của Thần Hi:

- Ta chưa bao giờ đắc tội hắn. Nhưng ta đại khái biết được nguyên nhân.

“...” Thủy Thiên Hành không hỏi lại, cánh tay hắn vung lên, nhất thời, trọn vẹn mười mấy tầng kết giới như màn nước ở chung quanh biến mất toàn bộ:

- Ngươi đi đi.

Vân Triệt cứu thần giới, tất cả mọi người thiếu nợ hắn một cái mạng, ai cũng không có tư cách đi chỉ trích hắn, càng không có tư cách đuổi giết hắn... Nhưng mà, người có lực lượng cường đại nhất đương thời, nắm trong tay quyền phát ngôn cao nhất nói hắn sai rồi, nói hắn đáng chết, như vậy hắn chính là sai rồi, chính là nên chết.

Long Thần giới, Phạm Đế thần giới, Nam Minh thần giới... ba đại Vương giới xếp trong ba thứ hạng đầu của thần giới, trên một chuyện mà bọn họ đều thống nhất ý chí, như vậy cho dù chuyện đó vớ vẩn bao nhiêu, buồn cười cỡ nào đều là chân lý không cho phép đối nghịch.

Từ đầu đến cuối, từ xưa đến nay đều là thế giới lấy lực lượng làm chủ.

Thủy Mị Âm kéo bàn tay Vân Triệt qua, truyền đến lại là lạnh như băng thấu xương:

- Vân Triệt ca ca, ca ca thật sự muốn đi... bắc thần vực sao?

Ánh mắt Vân Triệt ảm đạm, giọng nói giống như sương tan:

- Ta sẽ về tinh cầu của ta trước, nô ấn ở trên người Thiên Diệp Ảnh Nhi rất có khả năng đã được giải rồi, nàng ta biết tinh cầu của ta, còn có chỗ người nhà ta, ta phải về mang bọn họ đi trước.

Đúng lúc này, sắc mặt của Thủy Thiên Hành đột nhiên thay đổi, gầm to một tiếng:

- Ngươi nói cái gì!?

Ba người Vân Triệt, Thủy Ánh Nguyệt, Thủy Mị Âm quay đầu lại, ngạc nhiên nhìn về phía Thủy Thiên Hành.

Thủy Thiên Hành điểm mi tâm, hiển nhiên có người đang truyền âm với hắn, sau khi gầm to, sắc mặt của hắn trở nên cực kỳ khó coi:

- Chuyện lúc nào!?

- Đã sắp một canh giờ.

Giọng bên kia nói.

-... Chuyện quan trọng như vậy, vì sao không nói sớm!

Thủy Thiên Hành tức giận nói.

- Thuộc hạ đã truyền âm liên tiếp hơn mười lần, nhưng đều không nhận được đáp lại...

“~!@#$%...” Lúc này Thủy Thiên Hành mới nhớ tới, hắn vì bảo vệ không có chút sơ sót gì, hạ xuống mười mấy tầng kết giới ngăn cách ở trong này, không để cho khí tức của Vân Triệt lộ ra chút nào.

Mà trong khoảng thời gian này bản thân hắn vẫn ở trong kết giới.

Nhiều tầng kết giới ngăn cách mạnh mẽ như vậy, rất có thể đa ngăn cách cả truyền âm!

Thủy Thiên Hành chợt ngẩng đầu lên, trầm giọng nói:

- Vân Triệt! Tinh cầu mà ngươi xuất thân có phải tên Lam Cực tinh không!?

“...!!” Sắc mặt Vân Triệt đột nhiên có thay đổi.

Sắc mặt Vân Triệt thay đổi khiến Thủy Thiên Hành biết được chuyện này đã không còn may mắn, hắn trầm giọng nói:

- Không thể trở về! Một canh giờ trước, Long hoàng với Trụ Thiên thần đế đã đến thẳng Lam Cực tinh, hơn nữa tản tin tức này ra toàn diện!

Rắc rắc!

- Ngươi nói... cái gì!?

Vân Triệt lập tức nứt hết khóe mắt, ngón tay chợt nắm chặt truyền đến tiếng xương cốt sai chỗ gần như điếc tai.

Nháy mắt tiếp theo, hắn đã giống như điên vọt ra.

Rầm!!

Một luồng huyền khí từ trên trời giáng xuống, gắt gao áp chế thân hình Vân Triệt lại, bóng dáng của Thủy Thiên Hành lóe lên, bàn tay giống như núi đè lên trên bờ vai hắn:

- Ngươi định đi đâu? Đi chịu chết sao? Chẳng lẽ ngươi không nhìn ra sao, hành động lần này của bọn họ chính là vì ép ngươi hiện thân!

Trụ Thiên thần đế hạ thủ đoạn âm độc với Tà Anh, hắn có thể lý giải, thậm chí tán thành.

Nhưng hiện giờ, Thủy Thiên Hành không thể nào nghĩ ra được... Cho dù như thế nào đều nghĩ không thông được, Trụ Thiên thần đế nặng chính đạo nhất, cực kỳ bài xích ti tiện, tại sao lại làm ra thủ đoạn đáng xấu hổ lấy tinh cầu, lấy người nhà ra bức bách!

Vân Triệt mới vừa cứu vớt thần giới này khỏi tai họa... Quá buồn cười! Thật sự quá buồn cười!!

- Buông... ra!!

Toàn thân Vân Triệt nổi gân xanh, đốt ngón tay trắng bệch, tròng mắt tụ máu gần như phá nát... Nhưng mà sao hắn có thể tránh thoát được lực lượng của Thủy Thiên Hành.

- Nếu ngươi còn có chút lý trí, lập tức lăn đi bắc thần vực cho ta!

Thủy Thiên Hành hung tợn nói.

- Ngươi để cho ta đi... trơ mắt nhìn bọn họ tìm đường chết sao!

Vân Triệt từng chữ mang máu.

Thủy Thiên Hành gầm lên dữ dội:

- Vậy còn mạnh hơn để cho ngươi đi chết với bọn họ! Người nhà của ma nhân... ngươi cảm thấy bọn họ sẽ vì ngươi hiện thân mà buông tha sao!

- Buông ra... buông ra!!

Rầm!!

Mười mấy đường mạch máu trên người Vân Triệt đồng thời phá nát, máu tuôn trào ra, khuôn mặt hắn méo mó, giọng nói như ác quỷ:

- Nếu còn không buông ra... ta giết ngươi!!!!

Hắn không cách nào tưởng tượng nổi cảnh tượng phụ mẫu, nữ nhi, thê tử rơi vào tay những người này... một hình ảnh đều không thể tưởng tượng nổi!

- Phụ thân, buông ra đi.

Thủy Mị Âm nhẹ nhàng nói.

“...” Thủy Thiên Hành sửng sốt.

Hai tròng mắt của Thủy Mị Âm long lanh lệ trong suốt, nhưng nói đặc biệt kiên quyết:

- Phụ thân, buông Vân Triệt ca ca ra đi, cầu phụ thân buông huynh ấy ra.

Chân mày Thủy Thiên Hành giật giật, giây lát, cuối cùng thở dài một tiếng, thu hồi lực lớn đè trên người Vân Triệt.

Vân Triệt lảo đảo một cái quỳ trên mặt đất, hắn thở gấp mấy hơi nặng nề, vừa định đứng lên, một thân thể mềm mại dựa vào sau lưng hắn, hai tay khép lại phía trước, nhẹ nhàng ôm lấy hắn.

Bên tai hắn truyền đến giọng nói nhẹ nhàng như mộng của Thủy Mị Âm:

- Vân Triệt ca ca... ta biết, ca ca yêu thương người nhà của ca ca như vậy, yêu thương nữ nhi của ca ca như vậy, cho dù phát sinh chuyện gì, cho dù phải mất đi sinh mệnh, ca ca nhất định đều sẽ không buông tay bọn họ... đây là Vân Triệt ca ca mà ta yêu nhất.

“...” Thân thể Vân Triệt phát run, cắn răng muốn vỡ, máu tươi hòa lẫn với mồ hôi chảy xuống từ trên người hắn, lây dính lên xiêm y giống như đêm đen của thiếu nữ.

- Cho dù người khác nhìn ca ca như thế nào, Vân Triệt ca ca ở trong lòng ta vĩnh viễn đều là người tốt nhất trên đời... người tốt nhất. Cho nên... cầu xin ca ca... nhất định phải còn sống... và tất cả những người ca ca yêu thương... đều sống bình an... được không...

Phía sau lưng, chỗ huyết châu lạnh như băng xẹt qua, nhiều thêm một chút ấm áp nhanh chóng rơi lên.

Vân Triệt chậm rãi nâng tay, chạm lên đầu nữ hài ở đằng sau... cuối cùng chỉ dừng lại một chút, đặt lên trên bờ vai nàng thong thả mà kiên quyết đẩy ra.

Hắn đứng dậy bay đi, sau đó độn nguyệt tiên cung hiện ra, trong một tiếng khí bạo đáng sợ tuyệt luân trong nháy mắt đi xa.

“...” Thủy Mị Âm đưa tay đè ngực, nhắm mắt lại, nhẹ nhàng nói:

- Cầu nguyện huynh nhất định phải còn sống...

- Phụ thân, nhanh chân đến xem chứ?

Thủy Ánh Nguyệt nhìn theo phương hướng Vân Triệt rời đi.

- Không còn kịp rồi.

Thủy Thiên Hành than thở nói.

Độn nguyệt tiên cung là một trong những huyền chu nhanh nhất ở thần giới, huyền hạm hạng nhất của Lưu Quang giới cũng quả quyết không cách nào đuổi kịp. Giờ phút này xuất phát, đến đó, cho dù kết quả gì đều đã sớm kết thúc.

Thủy Thiên Hành ngửa đầu, nhìn trên không hơi u ám, thất thần nói nhỏ:

- Chuyện phát sinh trong khoảng thời gian này nhất định không có khả năng ghi vào trong lịch sử của thần giới.

- Chúng ta chứng kiến một thần tử chân chính hàng thế, nhưng cũng chứng kiến... một đoạn lịch sử buồn cười nhất, sỉ nhục nhất của thần giới... cũng có thể là của một thời đại.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment