.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1525" class="block_" lang="en">Trang 763# 1
Chương 1526: Lam Cực tinh mất (thượng)
Độn nguyệt tiên cung, huyền chu hạng nhất của Nguyệt Thần giới, dưới toàn tốc, thần đế đều rất khó đuổi kịp.
Hư không mịt mờ, mênh mông vô tận, độn nguyệt tiên cung giống như vệt sao đột nhiên lóe lên, xuyên qua từng tầng không gian... Nhưng Vân Triệt vẫn cảm thấy quá chậm quá chậm đi.
- Nhanh một chút... cầu ngươi nhanh một chút nữa!
Đối với độn nguyệt tiên cung không hề có sinh mệnh và khí tức, Vân Triệt lại liên tục mất hồn nỉ non, hai tay của hắn gắt gao siết chặt, toàn thân luôn luôn run rẩy khe khẽ, khuôn mặt của hắn cũng thủy chung đều ở dưới tình trạng vặn vẹo cực độ.
Hiện giờ hắn chỉ có thể liều mạng cầu nguyện... cầu nguyện mình có thể đuổi tới trở lại Lam Cực tinh trước người của thần giới, sau đó mang đi tất cả người nhà.
Một canh giờ... đây là thời gian mà Thủy Thiên Hành gầm ra. Lấy khoảng cách từ đông thần vực đến Lam Cực tinh, độn nguyệt tiên cung có nhanh nữa, cũng gần như không thể rút ngắn thời gian như vậy!
Mồ hôi điên cuồng rơi xuống từ trên người hắn, trong đầu hắn hỗn loạn hiện về từng cảnh tượng của ngày hôm qua, ngón tay tràn ra từng huyết châu màu đỏ tươi.
Hòa Lăng liên tục an ủi, tuy rằng nàng biết lời an ủi của mình vô lực cỡ nào:
- Chủ nhân, chủ nhân đừng lo lắng quá mức, không chừng chính là... Bọn họ là Vương giới... làm sao có thể... làm ra chuyện như vậy... nhất định là giả dối.
Trụ Thiên thần giới, cái tên thần thánh cỡ nào. Đối với Hòa Lăng mà nói, nàng oán hận Phạm Đế thần giới, nhưng giống như vạn linh ở đông thần vực, Trụ Thiên thần giới thủy chung là thánh địa chân chính kính ngưỡng nhất.
Nàng thật sự không muốn tin tưởng... kể cả Thủy Thiên Hành lịch duyệt qua vạn năm đều cảm thấy buồn cười khiếp sợ sâu sắc, huống chi là nàng.
“...” Vân Triệt không hề phản ứng.
Sợ hãi đè ép được phẫn nộ, oán hận, tràn ngập từng góc thân thể và linh hồn của hắn. Trừ bỏ sợ hãi ra, hắn gần như không cảm giác được gì nữa... Thậm chí không hề nghĩ đến hậu quả đáng sợ rất có thể sẽ phát sinh kia một chút nào, bởi vì hắn không cách nào tưởng tượng được bản thân sẽ làm ra cái gì.
Cực đông của đông thần vực, tinh vực chỗ Lam Cực tinh.
Làm tinh vực hạ giới, bình thường huyền giả thần đạo của tinh giới hạ vị đều không nguyện dừng chân, tinh cầu nơi này càng khinh thường đặt chân đến, càng không có giá trị thăm dò gì.
Mà vào hôm nay, nơi này lại có liên tiếp từng huyền chu huyền hạm dũng mãnh xông vào, vả lại những huyền chu huyền hạm nào, bất cứ một cái này đều có được cái tên kinh thế ở thần giới.
Nhân vật ở trong đó, cho dù là người ở cấp bậc thấp nhất cũng là bá giả tuyệt đối của một phương tinh vực.
Lúc này lại toàn bộ tập trung ở tinh vực cằn cỗi mà bình thường bọn họ sẽ tuyệt đối không hề có một chút hứng thú, kể cả nhìn cũng không liếc nhìn nhiều thêm một lần.
Khí tức của nơi này thấp kém mỏng manh đến làm cho bọn họ thậm chí có một cảm giác không thoải mái mãnh liệt, bình thường ở lâu ở nơi như vậy quả thật chính làm làm dơ bẩn mặt mũi và cấp bậc của bọn họ.
Tinh vực không tính là lớn, không coi là nhiều tinh cầu, nhưng có một tinh cầu từ chỗ ở khoảng cách rất xa đã cực kỳ bắt mắt... Đó là một tinh cầu màu lam, ở trong một đám tinh cầu hoặc tối thui hoặc đen ngòm, sự hiện hữu của nó giống như một viên bảo châu lưu ly màu lam nhạt, trở thành tô điểm tuyệt mỹ chói mắt nhất một phương tinh vực.
Theo tinh cầu gần tới trong tầm mắt, quang hoa thủy lam nhàn nhạt chiếu lên trên từng chiếc huyền chu huyền hạm, rõ ràng là tinh cầu hạ giới hèn mọn, lại khiến cho mọi người có một cảm giác đẹp như mộng ảo.
Vào lúc này huyền hạm đứng đầu dừng lại, cũng khiến cho tất cả huyền chu huyền hạm đi theo đều ngừng lại.
Trong hư không, Trụ Thiên thần đế với Long hoàng chậm rãi đi ra, theo bọn họ hiện thân, rất nhanh, tất cả huyền chu và huyền hạm tới gần cũng đều mở ra theo, một đám nhân vật thân phận kinh người tiến lên phía trước, ánh mắt nhìn về phía tinh cầu màu lam nhạt đã gần trong gang tấc, tròng mắt chớp động lên quang mang kỳ lạ không giống nhau.
- Đây là tinh cầu nơi Vân Triệt xuất thân?
Long hoàng lạnh nhạt nói. Hắn đã có không biết bao nhiêu năm chưa từng tiếp xúc với vị diện thấp hơn như thế, nhưng hôm nay, hắn vẫn phải tới.
Trụ Thiên thần đế gật đầu, ánh mắt phức tạp... lại mang theo kiên quyết cực nhỏ:
- Ừm. Tinh cầu này tên là Lam Cực tinh, là tinh cầu Vân Triệt xuất thân không thể nghi ngờ. Cấu thành nó có chín mươi bảy phần là biển cả, đại lục chỉ chiếm ba phần, hiển nhiên đã từng gặp đại nạn hủy diệt vào thời kỳ nào đó.
- Mặt khác, tuy chỉ có ba phần đại lục, nhưng tinh cầu này lại không hề có tình trạng vỡ vụn, chắc chắn có chỗ không giống tầm thường.
Tất cả mọi người đều nghe thấy rõ ràng lời Trụ Thiên thần đế nói.
Cũng khó trách tinh cầu này lại hiện lên màu thủy lam nồng đậm như thế, hóa ra lại gần như tất cả đều là biển cả.
Long hoàng nói:
- Long mỗ thật tò mò, nơi đây, sao ngươi lại biết được? Chẳng lẽ là Vân Triệt từng nói cho ngươi biết?
Trụ Thiên thần đế nói:
- Không, là Trụ Thiên châu.
- Hả?
Long hoàng liếc mắt.
Trụ Thiên thần đế nói:
- Thật ra thăm dò được đến nơi xuất thân của Vân Triệt đúng là ngoài ý muốn. Sau khi Kiếp Thiên ma đế về thế, hướng đi của nàng rất có thể sẽ liên quan đến vận mệnh của hỗn độn. Khí tức của ma đế không phải chúng ta có khả năng thăm dò được, nhưng Trụ Thiên châu lại không nằm trong đó.
Làm một trong Huyền Thiên chí bảo, cấp bậc của Trụ Thiên châu cũng không hề thua kém ma đế.
- Nói cách khác, sau khi Kiếp Thiên ma đế về thế, tới tinh cầu này?
Long hoàng như có đăm chiêu.
Trụ Thiên thần đế chậm rãi nói:
- Không chỉ tới, hai tháng này, phần lớn thời gian nàng đều ở tinh cầu này. Một tinh cầu thấp kém cằn cỗi như thế, lại có thể khiến Kiếp Thiên ma đế lưu luyến như vậy, nhất định có nguyên nhân. Vì thế, ta theo ý tứ của Trụ Thiên châu, từ trong tinh giới phụ thuộc lựa chọn ra vài thanh niên có huyền lực chưa vào thần đạo, chia ra thời gian khác nhau từ các nơi khác nhau lặng yên tiến vào tinh cầu này.
Mọi người im lặng nghe, ai cũng không biết Trụ Thiên thần đế thế mà lại từng làm chuyện này.
Cũng đúng vậy, chỉ có Trụ Thiên thần giới có được Trụ Thiên châu mới có thể cảm giác được hướng đi của ma đế sau khi về thế.
Trụ Thiên thần đế thở dài:
- Trải qua một thời gian ngắn tìm hiểu, lại thủy chung không thể tìm được chỗ cụ thể của Kiếp Thiên ma đế, nguyên nhân lưu lại nơi đó cũng không thu hoạch được gì. Nhưng lại ngoài ý muốn biết được, kia đúng là tinh cầu Vân Triệt xuất thân. Hắn có được uy vọng cực cao ở tinh cầu này, từng cứu vớt hai mảnh đại lục, được gọi là “Vân chân nhân”. Mặt khác, phụ mẫu hắn vẫn còn, còn có vài người thê thiếp, cũng sinh một nữ nhi.
-... Vài người thê thiếp?
Long hoàng chợt chau mày.
Chân mày của Trụ Thiên thần đế cũng giật giật theo, hiển nhiên kinh ngạc vì sao Long hoàng lại chú ý như thế:
- Chuyện Nguyệt Thần đế và Vân Triệt từng là phu thê, cũng là sự thật.
Lấy khoảng cách từ thần giới đến Lam Cực tinh, cho dù với cấp bậc và tàn lực hiện giờ của Trụ Thiên châu cũng không thể có khả năng thăm dò được rõ ràng khí tức của Vân Triệt. Nhưng mà, tồn tại và khí tức của Kiếp Thiên ma đế thật sự quá mức đặc thù ở đương thời, cấp bậc cao hơn tất cả, ngược lại có thể bị Trụ Thiên châu biết được vị trí đại khái.
Sau đó, Trụ Thiên thần đế rút người về, chưa bao giờ định báo cho ai biết chuyện này, cũng chưa bao giờ có tính toán tới gần tinh cầu này.
Nhưng hôm nay lại vì một lý do mà lúc trước hắn tuyệt đối sẽ không thể tiếp nhận mà công khai tới nơi đây, cũng tự mình đến nơi này.
- Không sai, đúng là tinh cầu này không thể nghi ngờ.
Theo một giọng nói bình thản mà uy nghiêm, Thiên Diệp Phạm Thiên chậm rãi tới gần, trong đôi mắt hắn phản chiếu ra tinh cầu màu lam ở phía trước, kèm theo với một chút vẻ khẩn thiết với quỷ dị thỉnh thoảng chớp lên.
Nghe xong lời Thiên thần đế nói, hứng thú của hắn đối với tinh cầu này lại lớn thêm mấy lần. Bởi vì nó không chỉ sinh ra một quái thai giống như Vân Triệt, mà ngay cả Kiếp Thiên ma đế đều lưu lại dài lâu!
- Ha ha ha, xem ra Ảnh Nhi đã tỉnh.
Nam Minh thần đế cũng đã đi tới.
Ở nơi cằn cỗi này, ba đại thần đế hạng nhất lại tụ hội.
- Đáng tiếc, cuối cùng lại chậm một chút như vậy, bằng không bổn vương cũng không để ý tiến vào trước du lãm một phen.
Thiên Diệp Phạm Thiên cười híp mắt nói.
Thiên Diệp Ảnh Nhi tỉnh lại, lấy phương thức mảnh nhỏ linh hồn đặc thù hoàn chỉnh báo cho Thiên Diệp Phạm Thiên, đáng tiếc...
Thiên Diệp Phạm Thiên nói:
- Trụ Thiên thần đế, bổn vương cũng có một chuyện rất tò mò. Lấy tinh cầu xuất thân ép Vân Triệt hiện thân. Thủ đoạn như vậy, ngươi luôn luôn vô cùng khinh thường, vì sao lúc này lại sẽ ngoại lệ?
Không biết cố ý hay vô ý, hắn dùng hai chữ “Thủ đoạn”.
Luận về người hiểu biết Trụ Thiên thần đế nhất đương thời, Thiên Diệp Phạm Thiên tuyệt đối là một trong số đó. Trụ Thiên thần đế hành động như vậy, thật sự để cho hắn ngoài ý muốn.
Phản ứng của Trụ Thiên thần đế có phần bình thản:
- Chuyện phi thường, nên dùng thủ đoạn phi thường.
Hắn không nói ra câu nói tiên đoán cuối cùng chứa đựng trong Thiên Cơ thần điển. Không biết là vì không muốn gây nên khủng hoảng không cần thiết, hay là... không muốn để cho người đời biết được hắn là tội nhân khiến cho Vân Triệt vì ác độc thành ma.
Thiên Diệp Phạm Thiên cười nhẹ:
- Hả? Trụ Thiên thần đế quả quyết như thế, Thiên Diệp bội phục. Nhưng mà, Trụ Thiên thần đế đều đã biết rõ về người nhà của Vân Triệt, lại dường như cũng không có ý tứ lợi dụng?
-... Chờ hắn ba canh giờ đi.
Trụ Thiên thần đế nhắm mắt lại, giọng nói đặc biệt trầm trọng.
Tin tức đã toàn diện truyền ra, Vân Triệt nhất định có thể nghe được. Hắn có độn nguyệt tiên cung, nếu như hắn còn lo nghĩ cho người nhà của mình, nhất định sẽ đến trong khoảng thời gian này.
- Nếu như sau ba canh giờ, Vân Triệt không hiện thân thì sao?
Thiên Diệp Phạm Thiên nói.
Hai mắt khép chặt của Trụ Thiên thần đế hơi rung động, ngực hắn phập phồng, trầm mặc vài giây, khi mở mắt ra, ánh mắt đã nhiều thêm vài phần u ám:
- Bắt người nhà này!
Thủ đoạn giống vậy, đối phó với phần lớn người của thần giới đều khó có tác dụng thậm chí không hề có tác dụng. Nhưng mà, lấy hiểu biết của hắn đối với Vân Triệt, Vân Triệt tuyệt đối sẽ không bỏ qua người nhà của mình mà chạy đi... Năm đó Vân Triệt chính là vì Thiên Sát tinh thần mà một mình cố tình xông vào Tinh Thần giới!
Chính là mượn tính tình cực kỳ trọng tình nghĩa của đối phương mà đến thi triển thủ đoạn này, ngàn vạn lần “Ti tiện vô sỉ” đều không đủ để hình dung. Mà hắn, Trụ Thiên thần đế... lại thật sự tự tay sử dụng thủ đoạn này.
Trước hôm qua, hắn nằm mơ đều sẽ không nghĩ đến bản thân mình có một ngày sẽ dùng thủ đoạn như vậy với một người, càng không biết... Chuyện này có thể lưu lại tâm ma khó có thể xóa đi đối với bản thân mình hay không.
Phía sau, từng ánh mắt đều vì lời nói của Trụ Thiên thần đế mà run run... Khoảnh khắc này, bọn họ giống như một lần nữa biết Trụ Thiên thần đế.
Thiên Diệp Phạm Thiên tán thưởng nói:
- Tốt! Xem ra, Trụ Thiên thần đế lòng tru sát ma nhân Vân Triệt đã vững như vạn ngọn núi cao. Mà không trừ ma nhân Vân Triệt, thật đúng là hậu hoạn vô cùng, thủ đoạn gì cũng đều không quá.
- Nếu như ba canh giờ sau Vân Triệt thật sự không hiện thân, như vậy chuyện bắt người nhà này... nghĩ đến với tâm tính của Trụ Thiên thần đế, chắc chắn có phần không đành lòng, vậy để bổn vương vất vả đi.
Thiên Diệp Phạm Thiên cười hề hề nói.
- Để ngươi vất vả? A, đã hỏi ý tứ của bổn vương chưa?
Một giọng nói nữ tử uy lăng vô tận lạnh lùng truyền đến, theo một chút nguyệt mang phủ xuống, Nguyệt Thần đế từ trên trời giáng xuống, rơi vào bên cạnh các thần đế, phía sau, Nguyệt Vô Cực theo sát, trên người thoáng hiện lên nguyệt mang màu vàng nhạt.
Mọi ánh mắt đều tập trung vào trên người Hạ Khuynh Nguyệt Thiên Diệp Phạm Thiên quay đầu, hai tròng mắt híp lại nói:
- Hay là Nguyệt Thần đế nhớ đến tình cũ với ma nhân, có phần không đành lòng?
Bốn chữ “Tình cũ ma nhân”, hắn cố tình nói cực kỳ nặng, từng chữ chói tai.
Hạ Khuynh Nguyệt cười như không cười, ánh mắt ngược lại nhìn sát vào Thiên Diệp Phạm Thiên:
- Không đành lòng? Hôm qua, nếu không có nữ nhi ngoan của ngươi làm chuyện tốt, bổn vương đã chính tay đâm ma nhân Vân Triệt, cũng không cần gióng trống khua chiêng như hôm nay, càng không có hậu hoạn gì, sao Phạm Thiên thần đế ngươi lại có mặt mũi chất vấn bổn vương!?
“...” Chân mày Thiên Diệp Phạm Thiên trầm xuống.
Một luồng áp lực vô hình từ trên người Hạ Khuynh Nguyệt phủ xuống:
- Nếu Vân Triệt lạnh nhạt tình thân giống như các ngươi, đã sớm trốn khỏi thần vực, như vậy... Phạm Thiên thần đế, ngươi có nhẫn tâm giết nữ nhi ngoan của ngươi để đền tội không đây!
Thiên Diệp Phạm Thiên tránh ánh mắt đi, cười nói:
- Ha ha, thật sự là bổn vương lỡ lời, Nguyệt Thần đế đừng trách. Nếu như ma nhân hiện thân, bổn vương sẽ đưa hắn cho Nguyệt Thần đế tự tay đâm là được.
- Hôm qua bổn vương đã nói rồi, ma nhân Vân Triệt phải do chính tay bổn vương đâm, còn chưa tới lượt ngươi kêu!
Hạ Khuynh Nguyệt hờ hững nói, mắt nàng chuyển về phía Lam Cực tinh, khóe môi nhếch lên một chút trào phúng lạnh như băng:
- Vân Triệt chính là Thần Vương cấp một, Long hoàng với Trụ Thiên thần đế đích thân đến, nếu như hắn hiện thân, có vạn cái mạng đều đừng mong chạy thoát. Như vậy, các ngươi tới đây... lại là vì sao?
Nàng hỏi không thể nghi ngờ là các thần đế khác cùng với các Giới Vương đông vực.
- Các ngươi vì đuổi giết ma nhân? Hay là... định phân ra một chén canh ở trên tinh cầu của ma nhân Vân Triệt này đây!
Một câu tràn đầy châm chọc kia đâm phá tâm tư của gần như tất cả mọi người.
- Vậy Nguyệt Thần đế tới đây lại là vì sao?
Thiên Diệp Phạm Thiên hỏi ngược lại.
Giọng nói của Hạ Khuynh Nguyệt càng thêm lạnh lẽo:
- Dường như các ngươi đã quên mất một chuyện. Tinh cầu trước mắt tên Lam Cực tinh này, nó không chỉ là nơi xuất thân của Vân Triệt, cũng là nơi xuất thân của bổn vương!
Nàng đột ngột quay đầu, hai tròng mắt đẹp đến mức tận cùng lại lóe lên ánh sáng lạnh đâm hồn:
- Các ngươi gióng trống khua chiêng, như hổ rình mồi mà đến... Có từng hỏi ý kiến của bổn vương chưa!
Dưới ánh mắt với hàn uy của nàng, một đám Giới Vương thượng vị gần như đồng thời lui lại một bước, toàn thân lạnh lẽo, trong khoảng thời gian ngắn không ai dám nói gì.