.
._763__2" class="block_" lang="en">Trang 763# 2
Chương 1527: Lam Cực tinh mất (hạ)
- Nếu như thế, Nguyệt Thần đế, ngươi tới đây lại là vì sao?
Người nói chính là Long hoàng, một câu ngắn ngủi lại mang theo một luồng uy áp vô hình, khiến một phương không gian nhất thời ngưng kết.
Từ trong đó, mọi người ngầm trộm nghe ra ý tứ không tốt.
Năm đó, người mang Vân Triệt vào luân hồi cấm địa ở Long Thần giới là Hạ Khuynh Nguyệt!
Nếu không có Hạ Khuynh Nguyệt, Vân Triệt vốn không hề biết đến sự tồn tại của Thần Hi.
Hạ Khuynh Nguyệt giống như chưa hề nhận thấy được áp bách trong lời nói của Long hoàng, ánh mắt vẫn nhìn tinh cầu màu xanh nhạt trong tầm mắt kia, thản nhiên nói:
- Bổn vương có hai chuyện phải làm, thứ nhất, cho dù như thế nào, Vân Triệt nhất định phải do bổn vương tự tay đâm, bằng không, sợ rằng cả đời này bổn vương đều phải gánh trên lưng ô danh từng là phụ nhân của ma nhân! Nếu ai dám cướp, đừng trách bổn vương trở mặt!
Không hề nghi ngờ trong số những thần đế ở đây Nguyệt Thần đế là người có tư lịch mỏng nhất, tuổi nhỏ nhất, lại còn là một nữ tử. Bất cứ một thần đế nào khác, tuổi tác và tư lịch đều gấp mấy trăm lần, thậm chí ngàn lần nàng. Giao tình với tất cả các thần đế khác cũng đều cực kỳ mỏng manh.
Nhưng dường như nàng chưa từng có giác ngộ ở vấn đề này, cho dù thần đế hạng nhất của ba phương thần vực đều ở đây, tư thế này vẫn cực có uy lăng như trước, chưa bao giờ có thái độ khiêm tốn thu liễm một chút nào.
Nam Minh thần đế cười ha hả, hắn nhìn mặt bên của Hạ Khuynh Nguyệt, ánh mắt sâu lắng:
- Ha ha ha ha, Nguyệt Thần đế thật sự cố chấp trong chuyện này. Lấy uy thế của Nguyệt Thần đế, cho dù không thể chính tay đâm, đương thời lại có ai dám làm loạn xen vào chứ? Nếu quả thật có, cũng không cần Nguyệt Thần đế ra tay, bổn vương sẽ không bỏ qua.
Hôm qua một kiếm Hạ Khuynh Nguyệt chém Vân Triệt, mặc dù vì Thiên Diệp Ảnh Nhi mà xuất hiện ngoài ý muốn, nhưng ở đó đều là nhân vật như thế nào, một kiếm ngoan độc này bọn họ cũng nhìn thấy rõ, quả nhiên là ngay cả một chút thi thể cặn bã đều không chuẩn bị lưu lại cho Vân Triệt.
Long hoàng thản nhiên nói:
- Ai có thể bắt được Vân Triệt, người đó liền có thể quyết định xử trí như thế nào. Nếu như Nguyệt Thần đế muốn chính tay đâm, vậy cũng phải xem bản lĩnh của bản thân!
Hạ Khuynh Nguyệt khẽ nâng đầu:
- Được! Tuy rằng bổn vương sốt ruột, nhưng không phải là người không phân rõ phải trái. Vậy cứ theo ý của Long hoàng, ai bắt được Vân Triệt sẽ do người đó đến xử trí, bất cứ người nào khác đều không được phép nhúng tay. Các vị... không có dị nghị chứ?
Trụ Thiên thần đế nhắm mắt nói:
- Do ai xử trí đều có thể. Nhưng mà phải tru sát tại đây, tuyệt đối không thể còn sống mang về.
Hôm qua hắn đã từng ngăn cản người muốn ra tay giết chết Vân Triệt, đưa ra phế huyền lực này, lưu lại tính mạng.
Nhưng giờ phút này, thái độ của hắn thay đổi hoàn toàn. Ý kiến tru sát này kiên định twosi cực điểm, thậm chí không tiếc thái độ mà trước kia từng khinh thường.
Ác thành ma thần giết thế...
Sáu chữ này, từng chữ đều là ác mộng đâm vào trong tâm hồn hắn.
- Đó là đương nhiên!
Hạ Khuynh Nguyệt lạnh lùng nói.
- Vậy thứ hai, là cái gì?
Thiên Diệp Phạm Thiên có phần hăng hái hỏi.
Hạ Khuynh Nguyệt xoay người qua, chậm rãi nói:
- Thứ hai... chính là để cho các ngươi... ai cũng đừng mong đặt chân lên nơi xuất thân của bổn vương!
Lời vừa nói ra, sắc mặt mọi người nhất tề biến đổi.
Hạ Khuynh Nguyệt lạnh lùng nói:
- Hừ! Nơi bổn vương sinh ra, sao có thể để cho các ngươi tùy ý giẫm lên! Vân Triệt đáng chết, nhưng mà, hắn dù đáng chết như thế nào, cũng không chấp nhận được các ngươi liên lụy đến tôn nghiêm của bổn vương!
Tất cả mọi người đều cảm nhận được rõ ràng tức giận và kiên quyết trong giọng nói của Hạ Khuynh Nguyệt, Trụ Thiên thần đế thở dài một tiếng nói:
- Haizzz, Nguyệt Thần đế yên tâm, chúng ta đi tới tinh cầu này chỉ vì Vân Triệt, tuyệt đối sẽ không liên lụy đến người khác.
- Lời ấy, bổn vương tin Trụ Thiên thần đế ngươi có thể làm được, nhưng ngươi tin tưởng những người khác cũng có thể làm được sao?
Hạ Khuynh Nguyệt nói.
Trụ Thiên thần đế không cách nào đáp lời.
Hạ Khuynh Nguyệt lãnh đạm nói:
- Mặt khác, cho dù hôm nay Vân Triệt có hiện thân hay không, người nhà hắn đều chắc chắn gặp họa thủ, một điểm này, tin tưởng trong lòng các ngươi đều rất rõ ràng. Mặc dù bổn vương nhất định chính tay đâm Vân Triệt, nhưng trong thê thiếp của hắn còn có một người bạn cũ của bổn vương, một người trong đó càng từng là sư bá của bổn vương, cũng coi như có đại ân đối với bổn vương... Hình ảnh khó coi như vậy, bổn vương tuyệt đối không muốn nhìn thấy!
Không đợi các thần đế mở miệng, Hạ Khuynh Nguyệt đã tiếp tục nói:
- Còn có, hôm nay các ngươi đến đây, giết Vân Triệt trái lại là việc thứ yếu, càng nhiều hơn là muốn đích thân dòm ngó xem nơi xuất thân của Vân Triệt có giấu giếm điều gì. Nếu như thật sự có điều phát hiện, nhất định sẽ dẫn đến tranh đoạt. Họa đến tinh cầu hèn mọn này thì thôi đi, nếu như trong các giới máu chảy thành sông, nuốt hận thành thù với nhau, đã có thể rất không đẹp.
- Thân là một trong thần đế đông vực, sao bổn vương có thể cho phép chuyện xấu xa này xuất hiện ở nơi xuất thân của bổn vương!
Thiên Diệp Phạm Thiên cười nhẹ:
- Ha ha, Nguyệt Thần đế, lời này của ngươi thật cực kỳ buồn cười. Hiện giờ, sự tồn tại của tinh cầu này ở đông vực đều biết, ba phương thần vực sẽ nhanh chóng biết được. Cho dù ngươi có thể đỡ được hôm nay, ngươi chống đỡ được sau này sao?
- Huống chi, sợ rằng hôm nay cũng đã không đỡ nổi.
Hạ Khuynh Nguyệt nở nụ cười, rõ ràng là ý cười, lại không cảm thấy chút tình cảm nào tồn tại:
- Sao ngươi biết được bổn vương không ngăn cản được chứ. Hủy nó đo, không phải một lần vất vả muôn đời nhàn nhã sao.
Lời của nàng khiến mọi người sửng sốt, sau đó, Nam Minh thần đế phá lên cười đầu tiên:
- Nguyệt Thần đế thật thú vị, cực kỳ thú vị, ha ha ha ha.
Tinh!!
Một tiếng kêu vang, Tử Khuyết kiếm ra, tử mang chiếu không trong khoảnh khắc, tiếng cười của Nam Minh thần đế im bặt đình chỉ, tất cả thần đế kinh sợ quay đầu.
- Nơi xuất thân của bổn vương, sao có thể cho phép các ngươi giẫm lên! Các ngươi lòng mang tham lam đặt chân lên đó, có khác gì giẫm lên trên mặt bổn vương đâu!
Tử mang chớp động lên trên Tử Khuyết thần kiếm trong nháy mắt trở nên thâm thúy, uy áp thần đế đáng sợ tuyệt luân lấy tốc độ cực nhanh bắn ra về phía hư không chung quanh mà đi.
Sắc mặt Thiên Diệp Phạm Thiên trầm xuống, cảm nhận được luồng uy áp này tăng trưởng cực độ, hắn bắt đầu ý thức được, Hạ Khuynh Nguyệt có thể nghiêm túc:
- Ngươi... Nguyệt Thần đế ngươi điên rồi sao? Nếu đây là nơi xuất thân của ngươi, như vậy tộc nhân người nhà của ngươi, người bạn thâm giao với ngươi đều ở trong đó!
Thần sắc của Hạ Khuynh Nguyệt không thay đổi chút nào, thản nhiên nói:
- Chuyện Vân Triệt đã đề tỉnh bổn vương một phen. Hôm nay có người dùng nơi xuất thân và người nhà của hắn buộc hắn đi vào khuôn khổ, như vậy tương lai nói không chừng sẽ có người dừng nơi đây với người nhà của bổn vương đến uy hiếp bổn vương.
- Cha đẻ với bào đệ của bổn vương, còn có sư phụ, sư bá, sư thúc trước kia của bổn vương cũng đều ở trên tinh cầu này. Nếu như thật sự có ngày đó, rốt cuộc bổn vương nên theo hay không nên theo đây?
Hạ Khuynh Nguyệt cười như không cười:
- Nếu như không theo, người trong thiên hạ chẳng phải đều sẽ cười bổn vương lạnh lùng vô tình. Nếu có thể theo... bổn vương thân là đế của Nguyệt Thần giới, vì sao phải để cán chuôi như vậy tồn tại chứ!
Tinh!
Trong khi nàng nói chuyện, tử quang của Tử Khuyết thần kiếm lại tăng vọt lên mấy lần, tử mang nồng đậm chiếu rọi trên mặt mỗi một người, các thần đế vẫn chỉ kinh ngạc, phần đông Giới Vương đông vực ở phía sau đã vốn không cách nào hô hấp.
Lực lượng đáng sợ như thế, tuyệt đối đủ để hủy diệt hoàn toàn tinh cầu màu xanh lam trong tầm mắt này, nhưng Hạ Khuynh Nguyệt giống như cảm thấy vẫn chưa đủ, lực lượng khủng bố vẫn cấp tốc ngưng tụ và tăng vọt.
Sắc mặt Trụ Thiên thần đế thay đổi, nặng giọng nói:
- Nguyệt Thần đế, ngươi... đã là nơi cha đẻ bào đệ đều ở, sao ngươi có thể làm như thế! Hôm nay tới đây chỉ vì Vân Triệt, vạn vạn sinh linh khác của Lam Cực tinh có tội tình gì!
Hạ Khuynh Nguyệt nói:
- Như lời Phạm Thiên thần đế, không được bao lâu nữa, ba phương thần vực đều sẽ biết được nơi đây là nơi xuất thân của Vân Triệt. Có thể nghĩ, bắt đầu từ hôm nay sẽ có vô số huyền giả thần giới tranh nhau đặt chân đến đó, đối với một tinh cầu hèn mọn như vậy mà nói, sắp gặp phải chính là giẫm lên và tai họa vô tận, nếu như thế chẳng bằng biến mất, cũng tốt hơn sống không bằng chết.
Chân mày Trụ Thiên thần đế trầm xuống, còn định nói gì nữa, đã thấy ánh mắt Hạ Khuynh Nguyệt chuyển qua, nhàn nhạt nói:
- Bại lộ nơi đây, dẫn mọi người tới này, đẩy tinh cầu này vào tuyệt địa là Trụ Thiên thần đế. Nếu như thế, Trụ Thiên thần đế cần gì phải vì sinh linh của tinh cầu này mà sinh lòng không đành lòng chứ.
“...” Lời Trụ Thiên thần đế sắp nói ra nhất thời mắc kẹt ở cổ họng, hồi lâu không nói được gì.
Chân mày Long hoàng hơi trầm xuống. Tuy rằng Hạ Khuynh Nguyệt là Nguyệt Thần đế, nhưng tuổi chẳng qua mới nửa giáp, lịch duyệt nông cạn như thế, trong lòng đáng ra không đến mức ngoan tuyệt như vậy:
- Nguyệt Thần đế, ngươi thật sự định làm như thế? Nếu hôm nay Vân Triệt không hiện thân, tinh cầu này còn có tác dụng, nếu ngươi thật sự muốn hủy, vậy cũng để sau đó đi.
Hạ Khuynh Nguyệt nói:
- Một điểm này Long hoàng hoàn toàn không cần phải lo lắng. Bổn vương với Vân Triệt dù sao cũng là một phen phu thê, hiểu biết về hắn ít nhất còn hơn xa các ngươi. Hôm nay hắn nhất định sẽ hiện thân, nói không chừng còn có thể nhanh hơn dự tính của các ngươi!
Thiên Diệp Phạm Thiên lắc mình một cái, chặn ở trước người Hạ Khuynh Nguyệt, trầm giọng nói:
- Nguyệt Thần đế! Tuy rằng bổn vương cho rằng ngươi đang phô trương thanh thế, nhưng mà... nếu như ngươi thật sự phải tự tay hủy nó đi, bổn vương sẽ là người đầu tiên không đồng ý!
Khuynh Nguyệt khép hờ mắt đẹp:
- Thật sao? Nếu bàn về thực lực, bổn vương không dám so sánh với bất cứ một vị thần đế nào ở đây.
- Nhưng mà... nếu như bổn vương cố ý muốn hủy Lam Cực tinh đi! Sợ rằng các ngươi ai cũng không thể ngăn cản được!
- Ngươi!
Sắc mặt của Thiên Diệp Phạm Thiên nhất thời càng thêm âm trầm.
Lam Cực tinh mục tiêu khổng lồ như vậy, lấy lực lượng thần đế muốn hủy đi quả thật là ai cũng không thể ngăn cản được. Mà lời nói này của Hạ Khuynh Nguyệt cũng khiến mọi người càng cảm thấy... có lẽ nàng thật sự đang nghiêm túc!
Tử mang trên Tử Khuyết thần kiếm vẫn đang bành trướng, lực lượng ngưng tụ đã đến mức độ khiến các thần đế đều cảm thấy tim đập nhanh.
Mà đúng lúc này, chân mày của các thần đế đồng thời giật giật.
Một khí tức đang lấy tốc độ cực nhanh tới gần bên này, mà khí tức này...
- Độn nguyệt tiên cung!
- Vân Triệt!
Vân Triệt đến khiến ông khí nhất thời đột nhiên thay đổi, khí tức của mọi người đều chuyển về cùng một hướng. Giống như lời Hạ Khuynh Nguyệt nói, Vân Triệt chẳng những đến đây, hơn nữa tới cực kỳ nhanh.
Khí tức bạo động, các đại thần đế đều thay đổi vị trí, Diệp Phạm Thiên cũng bất chấp Hạ Khuynh Nguyệt, bóng dáng lướt đi xa xa... mục đích của hắn có khác biệt rất lớn với Trụ Thiên thần đế. So với sinh tử của Vân Triệt, hắn càng muốn đến là thứ ở trên người Vân Triệt, cho dù là Thiên Độc châu hay Tà thần thần lực.
So với những người khác, phản ứng của Hạ Khuynh Nguyệt lại đặc biệt bình thản, nàng đảo mắt đẹp qua, trong cảm giác hiện ra rõ ràng quỹ tích của độn nguyệt tiên cung, nàng khẽ lẩm bẩm một tiếng:
- Cũng tốt...
Một chiếc huyền hạm khổng lồ phóng thích ra khí tức khủng bố xuất hiện ở trong tầm mắt. Trong độn nguyệt tiên cung, Vân Triệt giương mắt lên nhìn, hắn biết có rất nhiều người đến đây... một đám thần đế chí tôn trong ngày thường trăm ngàn năm cũng khó thấy được, hôm nay lại vì hắn mà tụ tập ở nơi cằn cỗi này.
Hắn không nhìn về phía bất cứ kẻ nào, ánh mắt nhìn thẳng vào Lam Cực tinh, trong lòng âm u bỗng chốc nhiều thêm vài phần hy vọng.
Huyền hạm và người đều đứng ở nơi này, hiển nhiên còn chưa đặt chân lên Lam Cực tinh.
Như vậy, dựa vào tốc độ cực hạn của độn nguyệt tiên cung, chưa hẳn không có khả năng đột phá!
Đến Lam Cực tinh nhanh hơn bọn họ, bằng tốc độ nhanh nhất đưa mấy người Vô Tâm vào trong độn nguyệt tiên cung, sau đó lấy không huyễn thạch chạy xa.
Đây là phương pháp duy nhất! Hy vọng và khả năng duy nhất!
Hít sâu một hơi, ánh mắt Vân Triệt hiện lên ánh sáng lạnh... Nhưng vào lúc này, hơn mười đường huyền khí đột nhiên đè tới, tuy rằng rất xa xôi, nhưng mỗi một đường đều khủng bố tuyệt luân. Nếu không có độn nguyệt tiên cung ngăn cách, bất cứ một đường nào đều đủ để cho hắn bị thương nặng trong nháy mắt.
Ở dưới huyền khí áp chế này, tốc độ của độn nguyệt tiên cung chợt giảm.
- Được...
Vân Triệt nghiến răng than nhẹ.
Ong rầm!!!
Phía trên độn nguyệt tiên cung, một đường nguyệt mang màu bạc vô cùng chói mắt nổ tung, nhưng lại trong nháy mắt thoát khỏi áp chế của tất cả khí tức, lấy tốc độ còn hơn lúc trước xông thẳng về Lam Cực tinh.
Rõ ràng đột phá cực hạn.
Trong mắt Hoàng Kim nguyệt thần Nguyệt Vô Cực chợt lóe lên kim mang.
Trong mắt Nam Minh thần đế hiện lên vẻ khác lạ, trên mặt lộ ra nụ cười nguy hiểm:
- Hả? Không hổ là độn nguyệt tiên cung, chậc chậc.
Thiên Diệp Phạm Thiên cười nhạt một tiếng:
- Xem ra hắn vẫn đang định giãy giụa. Hồn nhiên.
Toàn bộ mấy đại thần đế hóa thân thành tia sáng, ép thẳng độn nguyệt tiên cung, lúc này lại thấy bàn tay không cầm kiếm của Hạ Khuynh Nguyệt giơ lên, cách hư không chỉ về phía độn nguyệt tiên cung ở phía xa, nguyệt mang chớp lên trong lòng bàn tay.
Bên trong độn nguyệt tiên cung, tinh thần Vân Triệt đang ngưng tụ đến mức tận cùng đột nhiên lờ mờ, chỗ sâu tâm hồn giống như có thứ gì đó không tiếng động vỡ vụn.
Sau đó, liên hệ giữa hắn và độn nguyệt tiên cung... hoàn toàn đứt đoạn.
- Vô Cực!
Hạ Khuynh Nguyệt khẽ gọi.
Khoảnh khắc khi Hạ Khuynh Nguyệt vừa nói ra, bóng dáng của Nguyệt Vô Cực đã hóa thành một đường sáng màu vàng, mà phương hướng hắn bay tới lại không phải là phía trước độn nguyệt tiên cung mà các thần đế đi đến... ngược lại là phía sau!
Cũng vào lúc này, tốc độ của độn nguyệt tiên cung chợt giảm, vạch ra một đường cong cực kỳ vặn vẹo ở trong không trung, chính là toàn tốc độ bay nghiêng về phía sau, nghênh đón Nguyệt Vô Cực.
Tất cả các thần đế đang nhằm về phía độn nguyệt tiên cung đều lộ vẻ kinh dị.
Chỗ cường đại nhất của Hoàng Kim nguyệt thần Nguyệt Vô Cực là tốc độ của hắn, tuyệt đối không dưới Nguyệt Thần đế trước Nguyệt Vô Nhai, những người khác mới vừa phản ứng kịp, hắn đã xông đến trước độn nguyệt tiên cung... Mà vào lúc này đây, thế tay của Hạ Khuynh Nguyệt lại thay đổi, theo một đường nguyệt mang màu sáng, bóng dáng của Vân Triệt lại trực tiếp bị xách ra khỏi độn nguyệt tiên cung, bị Nguyệt Vô Cực khống chế chặt chẽ ở trong tay.
“Biến cố” này khiến tất cả mọi người bất ngờ... nhất là Vân Triệt.
Hắn rõ ràng làm chủ độn nguyệt tiên cung... lại bị đổi chủ trong nháy mắt!?
Hạ Khuynh Nguyệt nhàn nhạt nói:
- Dựa theo hiệp định mới vừa rồi, ai bắt được Vân Triệt, sẽ do người đó đến xử trí. Hiện giờ, nếu ai dám ngăn cản bổn vương tự tay tru sát Vân Triệt, vậy đừng trách bổn vương trở mặt.
- Đã là thần đế, tất nhiên đã nói là làm. Do Nguyệt Thần đế xử trí... hừ, cũng quá mức thích hợp.
Long hoàng không chút biểu tình nói.
- Ha ha, Nguyệt Thần đế đúng là thủ đoạn hay.
Mặc dù Thiên Diệp Phạm Thiên đang cười, nhưng lại âm thầm nghiến răng. Hắn cuối cùng đã rõ vì sao Hạ Khuynh Nguyệt lại một lời đáp ứng câu nói “Ai bắt được trước người đó xử trí” kia... Hơn nữa giờ phút này nghĩ đến, kể cả câu nói này cũng rõ ràng do nàng đưa ra!
Độn nguyệt tiên cung là huyền chu mạnh nhất của Nguyệt Thần giới, người đời đều biết được nó được Hạ Khuynh Nguyệt tặng cho Vân Triệt, nhưng ai cũng thật không ngờ, Hạ Khuynh Nguyệt lại có thể cưỡng chế đoạt lại quyền khống chế!
Sau kinh ngạc, bọn họ lại không quá mức khiếp sợ. Dù sao lực lượng của độn nguyệt tiên cung lấy nguyệt thần thần lực làm nguyên gốc, mà Hạ Khuynh Nguyệt lại là Nguyệt Thần đế nắm giữ nguyệt thần thần lực căn nguyên nhất! Đúng là có khả năng làm được cưỡng chế can thiệp.
- Xem ra Nguyệt Thần đế cực kỳ chấp nhất với chuyện tự tay giết chết Vân Triệt.
Nam Minh thần đế cười híp mắt nói.
Nguyệt Vô Cực mang theo Vân Triệt tới gần, Vân Triệt nghe được rõ ràng toàn bộ lời của bọn họ, hắn ngẩng đầu lên nhìn về phía Hạ Khuynh Nguyệt đang tử mang quấn thân, trong đầu hoàn toàn hỗn loạn:
- Khuynh Nguyệt, nàng...
Hạ Khuynh Nguyệt lạnh lùng lên tiếng:
- Khống chế tứ chi của hắn. Trên người hắn có một viên không huyễn thạch, đừng cho hắn có bất cứ cơ hội nào.
Nguyệt Vô Cực ứng tiếng, không cần động tác, lực lượng áp chế trên người Vân Triệt lại một lần nữa mạnh thêm vài phần, khiến trên dưới toàn thân Vân Triệt trừ bỏ đầu ra không cách nào làm ra được động tác nào dù chỉ nhẹ nhất.
Nghe được lời Hạ Khuynh Nguyệt nói, hai mắt của hắn hơi thất sắc, hoàn toàn không dám tin tưởng... Hắn cảm giác được là Hạ Khuynh Nguyệt đột nhiên cưỡng chế đoạt lại quyền khống chế độn nguyệt tiên cung, hắn có thể tự nói với mình là Hạ Khuynh Nguyệt đang nghĩ biện pháp cứu hắn... nhưng vì sao nàng lại cố ý nói ra bí mật trên người hắn có một viên không huyễn thạch ra, nhắc nhở mọi người ở đây chứ.
Hạ Khuynh Nguyệt nhìn hướng đông, trong đôi mắt lộ ra tinh cầu màu xanh lam nhạt này:
- Vân Triệt, trước khi ngươi chết, bổn vương sẽ đưa cho ngươi một phần đại lễ. Hình ảnh tiếp theo, ngươi phải nhìn cho kỹ, ngàn vạn lần đừng bỏ lỡ mất bất cứ một hình ảnh nào, bằng không đã có thể thật đáng tiếc.
Hắn luôn luôn rất thích nghe giọng nói của Hạ Khuynh Nguyệt, cho dù cố gắng lạnh lùng. Nhưng giờ phút này, từng chữ trên môi Hạ Khuynh Nguyệt lại khiến cho hắn lạnh tới xương tủy, một luồng cảm giác bất an vô cùng vĩ đại đã điên cuồng tràn ngập toàn thân hắn:
- Khuynh Nguyệt, nàng... định... làm cái gì?
Thân kiếm bảy thước lại chém ra tử mang trăm trượng... lại nháy mắt chuyển thành vạn trượng... vạn dặm... mười vạn dặm... trăm vạn dặm... Ở trong khiếp sợ của tất cả mọi người, trong đôi mắt bỗng chốc co rút lại đến mức tận cùng của Vân Triệt, đường tử mang kia cắt đứt từng tầng không gian, đánh lên trên ngôi sao màu xanh lam nhạt này.
Một cái chớp mắt, Lam Cực tinh gãy thành hai nửa, sau đó lại hoàn toàn vỡ vụn, hóa thành vô số mảnh nhỏ màu xanh lam nhạt... cho đến kể cả những mảnh nhỏ như vô số ngôi sao kia đều bị tử mang nổ tung phủ kín...
Mặt đất, biển cả, sông núi, sinh linh... tất cả toàn bộ đều ở trong tử mang cấp tốc hóa thành hư vô hoàn toàn triệt để.