Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1526 - Chương 1528: Hưu Thư Bằng Máu

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1527" class="block_" lang="en">Trang 764# 1

 

 

 

Chương 1528: Hưu thư bằng máu



Mảnh nhỏ vỡ vụn lại hóa thành bụi sao vô tận, trải rộng ra một đường ngân hà thật dài, lại dưới tử mang cắn nuốt hủy thành bụi mù càng thêm nhỏ bé... Cho đến toàn bộ quy về hư vô.

Rầm ầm --------

Bên trong bụi sao chôn diệt kia, tiếng nổ vang mênh mông cuối cùng mới truyền đến, kèm theo một luồng gió lốc vũ trụ vô cùng đáng sợ.

Dòng khí cuồng bạo mang lên mảng lớn tiếng than nhẹ run rẩy, một đám Giới Vương thượng vị ở phía sau đều bị đẩy ra xa xa.

Ở trong gió lốc vũ trụ, Hạ Khuynh Nguyệt không hề nhúc nhích, chỉ có tóc dài tay áo hỗn loạn bay lượn, tử mang hủy diệt tinh thần phất lên trên thân thể nàng, chiếu ra tiên ảnh đẹp mơ màng đến thần nữ trên trời đều có phần xấu hổ... Nhưng mà, rõ ràng là xinh đẹp tuyệt luân mơ màng như thế, lại khiến trong lòng mọi người sinh ra ý lạnh xâm hồn.

Nguyệt Thần đế... nàng hủy diệt đi Lam Cực tinh rồi.

Nàng thế mà lại thật sự ra tay hủy diệt đi tinh cầu bản thân xuất thân!

Huyền giả thần đạo thật sự phần lớn lạnh nhạt tình thân, tuổi thọ càng dài, địa vị càng cao đều càng như thế.

Nhưng mà lạnh nhạt không đại biểu cho tuyệt tình. Dù sao huyết mạch chí thân, nơi xuất thân, là bất cứ thứ gì đều không thể thay thế được.

Cho dù Lam Cực tinh hèn mọn đi nữa, vẫn là nơi sinh ra nàng, nơi này còn có cha đẻ và bào đệ của nàng, có gốc rễ của nàng, có toàn bộ qua lại trước khi nàng đến thần giới... Lại quyết tuyệt như thế, một kiếm hủy diệt!

Bóng dáng nguyệt đế dưới tử mang kia, vào một khắc này ấn sâu vào trong tâm hồn mỗi một người. Một ngày này, bọn họ lại một lần nữa biết đến Nguyệt Thần tân đế... không, phải nói đây mới thật sự là Nguyệt Thần tân đế.

- Nàng... thế mà lại thật sự... tuyệt tình đến như vậy!

Tây vực Kỳ Lân đế kinh giọng than nhẹ.

- Trên đời đáng sợ nhất vĩnh viễn là nữ nhân.

Ngực Thanh Long đế phập phồng nặng nề, vào một khắc này nhận thức của nàng đối với Nguyệt Thần đế cũng đã long trời lở đất.

Một thần đế ngoan tuyệt như thế, cả nơi chí thân với sinh ra của chính mình đều quyết tuyệt diệt trừ... Sau này, ai dám khi dễ nàng xâm phạm nàng? Ai dám dễ dàng xâm phạm Nguyệt Thần giới.

“...”

“......”

“......”

Vân Triệt khựng lại ở đó, vẫn không nhúc nhích, miệng hắn mở ra, nhưng không cách nào phát ra bất cứ âm thanh gì, bụi sao màu lam tan biến, nguyệt mang màu tím hủy diệt, nhưng không cách nào chiếu ra gì một chút tia sáng nào ở trong tròng mắt hắn.

Bởi vì thế giới của hắn đã là một mảnh trắng xám triệt để.

Không có hủy diệt nào còn xán lạn hơn cái này, cũng không có cái nào càng tuyệt vọng triệt để hơn cái này.

Phụ thân, mẫu thân, gia gia, ngoại công, Thương Nguyệt, Linh Tịch, Nguyệt Thiền, Thải Y, Tuyết Nhi, Linh Nhi, Tiên Nhi... Vô Tâm... Nguyên Bá... bộ tộc Vân thị... Băng Vân tiên cung...

Mọi người, tất cả sự vật, tất cả ký ức... tất cả toàn bộ, vĩnh viễn hóa thành tro bụi xinh đẹp mơ hồ nhất ở trong đôi mắt vô sắc của hắn...

Bụi sao màu lam cuối cùng cũng bị tử mang nuốt hết, cuối cùng, kể cả tử mang cũng chậm rãi tiêu tán. Trong gió lốc vũ trụ dữ dội, tất cả tinh cầu của mảng tinh vực này đều lệch khỏi quỹ tích vốn ban đầu, nghiêm trọng nhất chệch đi trọn vẹn nửa tinh cầu, suýt chút nữa muốn nứt ra.

Ở dưới lực lượng của thần đế, sự tồn tại của hạ giới kể cả ngôi sao, đều hèn mọn yếu ớt như vậy.

Cánh tay Hạ Khuynh Nguyệt chậm rãi buông xuống... một động tác quá mức đơn giản, lại khiến ánh mắt của mọi người run run, nhưng Khuyết thần kiếm chưa thu hồi, vẫn quanh quẩn tử mang giống như ảo mộng.

- Có đẹp không?

Nàng nhìn Vân Triệt, nhẹ nhàng hỏi.

Ba chữ rõ ràng mềm nhẹ như mộng, rõ ràng nên kèm theo ái muội, nhưng đối với Vân Triệt vào giờ khắc này mà nói lại không thể nghi ngờ là âm thanh nện vào hồn tàn khốc nhất trên đời... khiến một đám Giới Vương đều có phần trái tim băng giá hồn run rẩy.

“...” Vân Triệt không hề có chút phản ứng nào, hắn nhìn hư không không hề có ngôi sao màu xanh lam nhạt này, kể cả một chút bụi sao đều đã tan hết, gương mặt, thân thể, tròng mắt hắn đều hiện lên màu xám trắng gần như đáng sợ... Không hề có một chút huyết sắc nào, lại giống như bị kéo ra tất cả linh hồn, chỉ còn lại một thể xác tuyệt vọng lạnh như băng.

Trụ Thiên thần đế xoay người sang chỗ khác, nhắm chặt mắt lại, thở dài nặng nề:

- Haizzz. Nguyệt Thần đế, ngươi không cần phải như thế.

Sắc mặt Thiên Diệp Phạm Thiên âm trầm, một hồi lâu mới chậm rãi thả lỏng, nhàn nhạt nói:

- Khó trách Ảnh Nhi sẽ thua ở trên tay ngươi, Nguyệt Thần đế, ngươi thật sự khiến bổn vương không thể không kính trọng vài phần.

Cho dù âm độc như Thiên Diệp Ảnh Nhi cũng có tình cảm sâu đậm với mẫu thân, lại càng không tiếc làm nô cứu cha, còn Nguyệt Thần đế...

Một khi nữ nhân ngoan tuyệt, thật sự đủ để cho tất cả nam nhân đều không rét mà run.

Hạ Khuynh Nguyệt không hề để ý tới, ánh mắt lạnh nhạt thủy chung khóa ở trên người Vân Triệt, không hề vì Lam Cực tinh mất đi mà có phần không nỡ với rung chuyển cảm xúc, giống như chính là nhẹ nhàng lau đi một chút bụi bặm râu ria.

“...” Vân Triệt cuối cùng động, đầu hắn chậm rãi chuyển động, động tác vô cùng cứng ngắc chậm rãi, giống như một con rối gỗ thấp kém bị sợi tơ thao túng, hắn nhìn Hạ Khuynh Nguyệt, bóng dáng và dung nhan quen thuộc như vậy, nhưng lại trở nên xa lạ và xa xôi như thế.

- Vì... sao... chứ...

Hắn mở miệng, ba chữ vô cùng cứng ngắc tối nghĩa, khàn khàn đến gần như không cách nào nghe rõ.

Mắt Hạ Khuynh Nguyệt như vũng nước đọng:

- Vì sao ư? Giống như hôm qua, ngươi có vẻ hoàn toàn không cho rằng ta sẽ giết ngươi, vĩnh viễn ngây thơ buồn cười như vậy.

Vân Triệt: “...”

Không có ai nói chuyện, yên lặng nhìn hai người đã từng là phu thê, sự tình phát triển đến tận đây, lại một lần nữa vượt ra khỏi dự đoán trước của mọi người.

Tự tay bắt giữ Vân Triệt, tự tay hủy diệt tinh cầu nơi bọn họ xuất thân... hình ảnh trước mắt vô cùng tuyệt tình lạnh như băng, khiến một đám thần đế Thần Chủ đều không nguyện tới gần. Uy áp băng hàn đến từ Nguyệt Thần đế kia, rõ ràng đang nói cho mọi người biết rằng chuyện này, bất cứ kẻ nào đều không có tư cách và chỗ trống nhúng tay vào!

Đúng, hôm qua Vân Triệt tuyệt đối không cho rằng Hạ Khuynh Nguyệt sẽ giết hắn, kể cả cho đến khi tử mang ngưng tụ lại trên thân kiếm, chém xuống về phía hắn, hắn vẫn tin tưởng như vậy.

Hạ Khuynh Nguyệt và hắn luôn chung đụng thì ít xa cách thì nhiều, nhưng ở trong sinh mệnh của hắn, lại khắc ấn bóng dáng quá mức sâu đậm.

Năm mười sáu tuổi ấy, vào thời khắc hèn mọn nhất bất lực nhất cả đời hắn, là Hạ Khuynh Nguyệt bảo vệ tôn nghiêm cuối cùng cho hắn, cũng bảo vệ hắn, Tiêu Liệt, Tiêu Linh Tịch sống yên ổn.

Lần đầu gặp lại sau khi kết hôn, Thiên Kiếm sơn trang, thiên trì bí cảnh, trong bụng cự thú... nàng vì cứu tính mạng của hắn, dốc hết lực lượng của bản thân che chở cho hắn, đặt mình vào chỗ chết.

Cũng bắt đầu từ khi đó, vị trí của Hạ Khuynh Nguyệt ở trong lòng hắn, ở trong sinh mệnh của hắn đã có thay đổi triệt để, hắn cũng cảm giác được, ở trong mắt và trong lòng Hạ Khuynh Nguyệt cũng đều khắc bóng dáng của hắn.

Hủy diệt Phần Thiên môn, hắn bị Kiếm Thánh Lăng Thiên Nghịch đuổi giết, dưới tuyệt cảnh, vẫn là Hạ Khuynh Nguyệt và hắn sóng vai mà chiến, cuối cùng đánh bại Lăng Thiên Nghịch.

Từ đó về sau, Hạ Khuynh Nguyệt không còn tin tức, thời điểm gặp lại đã là tám năm sau, đã ở thế giới kia.

Cũng vào một ngày đó, hắn trúng phạm hồn cầu tử ấn của Thiên Diệp Ảnh Nhi, lại là Hạ Khuynh Nguyệt mang hắn đi Long Thần giới.

Từ khi bọn họ lập gia đình đến nay, thời gian đã mười mấy năm, nhưng thời gian bọn họ chân chính ở chung cộng lại vô cùng ngắn ngủi.

Tuy rằng chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều như vậy, nhưng mà cho dù ngăn cách vị diện, cho dù từ Lam Cực tinh đến Nguyệt Thần giới, bọn họ luôn có thể gặp lại nhau, mà gần như mỗi một lần Hạ Khuynh Nguyệt xuất hiện trong sinh mệnh của Vân Triệt, đều sẽ cứu vớt hắn từ trong tuyệt cảnh.

Mà hắn trả giá cho Hạ Khuynh Nguyệt... so ra cũng là nhỏ bé không chịu nổi.

Mà nhìn chung cả đời này của Hạ Khuynh Nguyệt, gần như đều sống vì người khác. Cho dù trở thành Nguyệt Thần đế, một nửa vì báo đáp nghĩa phụ, một nửa vẫn vì hắn... Thần Hi nói như thế, Mộc Huyền Âm nói như thế, chính hắn thật ra vẫn luôn cho là như vậy.

Cho nên hắn không hề bố trí đề phòng gì Hạ Khuynh Nguyệt, cũng sẽ không có bí mật gì. Cho dù nàng biểu hiện ra lạnh lùng như thế nào, trong mắt hắn đều chẳng qua chỉ là thái độ cố ý kiêu ngạo.

Nhưng mà... vì sao chứ...

Tất cả... tất cả toàn bộ...

Đều chẳng qua chỉ là tự cho là đúng buồn cười vọng tưởng sao...

“...” Hắn nhìn Hạ Khuynh Nguyệt, một lần nữa nhìn rõ dung nhan của nàng, một lần nữa nhìn rõ linh hồn của nàng.

Hạ Khuynh Nguyệt hờ hững nói, kể cả bóng ngược trong tròng mắt của nàng cũng đều lạnh nhạt như vậy:

- Lại nói tiếp, ngươi cũng nên cảm tạ bổn vương. Nếu như không có bổn vương phá hủy Lam Cực tinh, người nhà người thân nhất của ngươi, còn có tất cả sinh linh trên tinh cầu này, vận mệnh của bọn họ sau này sẽ cực kỳ thê thảm, mà bổn vương để cho bọn họ trực tiếp giải thoát, cũng miễn đi thống khổ cho ngươi phải đối mặt với bọn họ rơi vào trong tay kẻ khác, càng sẽ khiến cho ngươi lát nữa ra đi không hề cô đơn... Như thế, chẳng lẽ ngươi không nên cảm tạ bổn vương sao?

“...” Rõ ràng gần trong gang tấc, bóng dáng của nàng lại càng ngày càng xa lạ, càng ngày càng mơ hồ.

Là nàng, đúng là nàng, tự tay hủy diệt Lam Cực tinh, giết chết tất cả người thân của hắn, giết chết nữ nhi của hắn... Hủy diệt tất cả...

Hắn mất hồn lẩm bẩm:

- Cho dù... ngươi muốn xóa đi tất cả có liên quan với ta... sư phụ của ngươi... phụ thân của ngươi... còn có Nguyên Bá...

Vân Triệt còn chưa dứt lời, bên tai đã truyền đến một tiếng cười nhẹ rất nhẹ rất khinh miệt của nàng:

- A, Vân Triệt, trước đó rất lâu bổn vương đã từng nói với ngươi một câu, nhưng dường như ngươi chưa từng để vào trong lòng.

- Bổn vương không chỉ là Hạ Khuynh Nguyệt, còn là Nguyệt Thần đế!

Vân Triệt: “...”

- Ngươi cũng biết như thế nào là “Thần đế”? Có lẽ ngươi tự cho là biết, nhưng thật ra cho tới bây giờ ngươi đều chưa từng chân chính biết được! Đối với một thần đế mà nói, chính là tinh cầu xuất thân thì tính là gì? Thân nhất? Đó là thứ gì?

- Nếu bổn vương ngây thơ ngu xuẩn giống như ngươi, kể cả vài người thân hạ giới hèn mọn như vậy cũng không đành lòng bỏ qua, cũng vốn không có mặt mũi làm đế của Nguyệt Thần này.

Tử Khuyết thần kiếm chậm rãi nâng lên, chỉ vào đầu Vân Triệt, thân kiếm chậm rãi ngưng tụ tử quang:

- Nếu ngươi bỏ qua bọn họ, toàn lực trốn đi bắc thần vực, có lẽ bổn vương có thể thoáng xem trọng ngươi một chút, đáng tiếc, ngươi ngu xuẩn, thật sự không thể thuốc chữa. Nhưng mà đối với bổn vương mà nói lại không thể nào tốt hơn.

Vẻ mặt của Hạ Khuynh Nguyệt vẫn lạnh lùng như đầm băng, từ đầu đến cuối đều không hề thay đổi, thoáng hiện lạnh nhạt, sát khí lại lạnh đến đâm hồn vào lúc này chậm rãi phiêu tán:

- Tự tay tru sát ngươi, dơ bẩn từng là phụ nhân của ma nhân cũng mới có thể chân chính gột rửa đi. Sau này, cẩn thận suy nghĩ xem đời sau mình nên làm cái gì?

Thân kiếm giơ lên, tử quang chói mắt.

Cùng là một câu, cùng là Tử Khuyết thần kiếm.

Lấy huyền lực của Hạ Khuynh Nguyệt, muốn hủy diệt Vân Triệt chẳng qua chỉ trong nháy mắt. Nhưng mà, hai lần giết Vân Triệt, nàng đều vận dụng Tử Khuyết thần kiếm, vả lại trước khi kiếm rơi còn có thể ngưng tụ Tử Khuyết thần quang tương đương với nồng đậm...

Có lẽ là vì trong khoảnh khắc chôn diệt hắn hoàn toàn triệt để.

Vân Triệt nở nụ cười, tiếng cười vô cùng khô héo, ý cười vô cùng trắng bệch, một luồng thê lương lạnh lẽo không tiếng động rót vào bên trong nội tâm mỗi một người, khiến một phương tinh vực đều giống như trở nên bi thương thất vọng đau khổ:

- A... ha ha... ha ha ha... gột rửa đi dơ bẩn vì từng là phụ nhân của ma nhân? Ha... ha ha... Hạ Khuynh Nguyệt... là ngươi... làm bẩn gia phả của Vân gia ta!

Hạ Khuynh Nguyệt: “...”

Khóe môi của Vân Triệt, một vết máu đỏ sẫm chậm rãi chảy ra, hắn nhìn Hạ Khuynh Nguyệt, chậm rãi nói:

- Vân thị Vân Triệt, có thê tử Hạ thị Khuynh Nguyệt, bất hiếu ông cô, không vừa mắt dòng họ, giết cha giết đệ, vô tình tuyệt nghĩa, độc như rắn rết... vạn lời khó kể hết tội này.

- Quyết ý hưu bỏ, vĩnh viễn đoạn dây! Sau này không còn tình ân, chỉ còn mối hận muôn đời không dứt!

Từng chữ mang máu, từng chữ đầy hận... Tất cả đã từng là ôn nhu, tất cả thương tiếc, kể cả đôi mắt ngẫu nhiên đối diện, đều là châm chọc thật đáng buồn như vậy.

Phụt!

Trong miệng hắn, một ngụm máu tươi do cắn lưỡi bắn ra... Hạ Khuynh Nguyệt không né tránh, trên nguyệt y tràn đầy thần quang, nhiễm lên một chữ “Hưu” màu đỏ tươi.

Vô cùng chói mắt.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment