.
._764__2" class="block_" lang="en">Trang 764# 2
Chương 1529: Bỉ ngạn Huyền Âm (thượng)
Chữ viết màu đỏ chậm rãi trải rộng ra trên xiêm y màu xanh nhạt, hết sức thê diễm.
Hạ Khuynh Nguyệt khẽ cúi đầu, yên lặng nhìn thoáng qua, khi ánh mắt quay lại, trong mắt đẹp vẫn là lạnh lùng như vậy, có lẽ không có khả năng là ôn nhu hoặc vô tình, hoặc mơ hồ khi đối diện trong quá khứ.
Hận trong lời nói với máu tươi, như lưỡi dao độc đâm vào chỗ sâu trong tâm hồn mỗi một người...
Ở thần giới có vầng hào quang cứu thế vô cùng chói mắt, lại lựa chọn cùng với Tà Anh quay về hạ giới, có thể nghĩ hắn quyến luyến tinh cầu mình xuất thân như thế nào.
Hôm nay, biết rõ gần như thập tử vô sinh, hắn vẫn dứt khoát đến đây, càng có thể nghĩ người nhà hắn quan trọng đối với hắn như thế nào... Quan trọng vượt trên cả tính mạng.
Nhưng Hạ Khuynh Nguyệt, lại trước mặt hắn, chôn diệt toàn bộ tất cả.
Bọn họ không phải là Vân Triệt, đều có thể cảm nhận được đè nén với tàn khốc thật sâu, không cách nào tưởng tượng được giờ phút này Vân Triệt hận Hạ Khuynh Nguyệt như thế nào... Chính là hận nhiều hơn nữa cũng nhất định vĩnh viễn không có thời điểm đòi lại.
Gió lốc vũ trụ thoáng dừng lại, cuốn ngang tới, đã không còn là bụi mù sau khi tinh cầu tan biến mà là tinh huyết hỗn loạn với khí tức tuyệt vọng.
Những khí tức này đến từ vô số sinh mệnh bị chôn diệt đã phóng thích ra huyết khí, cùng với linh hồn bi ai không tan hết sau khi chết đi... Tất cả mọi người xuất hiện trầm mặc thời gian tương đối dài, kể cả các thần đế đều cảm thấy không thoải mái trên mức độ khác nhau.
Phá diệt một ngôi sao, đây là một khoản nợ máu quá lớn... tính ra đến vạn tỷ.
Nàng nhìn Vân Triệt, không buồn không giận:
- Rất tốt. Như thế cũng coi như đoạn tuyệt sạch sẽ.
- Vân Triệt, chẳng lẽ ngươi đã quên năm đó chúng ta đã...
- Lại định nói chuyện hôn thư bị hủy hả? Ta cho nàng biết, hôn thư xé vô dụng! Hôn tịch của hai ta còn hoàn chỉnh lưu giữ lại ở Lưu Vân thành, người chứng hôn cũng còn sống khỏe.
- Dựa theo quy củ của Lưu Vân thành chúng ta, trừ phi ta hưu nàng, hoặc là nàng mang theo nhân chứng vật chứng chứng minh ta không xứng làm phu quân tự mình đi tới hộ đường Lưu Vân thành trải qua đủ loại thẩm tra và cả sọt trình tự sau đó giải trừ hôn tịch, bằng không hai ta thủy chung đều là phu thê! Xé hôn thư đã giải trừ quan hệ phu thê? Hừ, tân thần đế của Nguyệt Thần giới thật ngây thơ.
Ngay tại hai tháng ngắn ngủi trước đó, trên một chiếc huyền chu chỉ có hai người bọn họ, Vân Triệt nhíu mày, cong môi, dùng giọng điệu răn dạy nói cho nàng biết quy củ của Lưu Vân thành... hắn nói đã thành hôn ở nơi đó, nên tuân theo quy củ ở nơi đó, kể cả xé hôn thư, chỉ cần hắn chưa hưu, nàng vẫn là thê tử của hắn, nàng không quên, hắn cũng không quên.
Vân Triệt nhắm hai mắt lại, không nói gì thêm, thế giới băng hàn tĩnh mịch, u ám không ánh sáng... Hắn là người cứu thế, Mạt Lỵ cũng là người cứu thế. Nhưng những người này lại vì hắn và Mạt Lỵ mà được cứu vớt, lại lấy cái tên chính đạo chế tài Tà Anh, chế tài ma nhân, đánh Mạt Lỵ ra khỏi hỗn độn, bức hắn vào tử cảnh.
Gây ra tất cả là Trụ Thiên thần đế mà tín nhiệm kính trọng nhất, nhẫn hủy diệt tất cả của hắn, là người hắn không đề phòng nhất, cho tới nay cảm kích và thương tiếc nhất.
A...
“Vân Triệt, thế giới này thật sự đáng để ta như thế sao...”
“Thế giới này thật sự đáng để ta như thế sao...”
“Thật sự đáng để ta như thế sao...”
Lời Kiếp Uyên nói quanh quẩn hỗn loạn ở trong đầu hắn, mà hắn... đã nhớ không nổi câu trả lời khi đó của mình.
- Vô Cực, ngươi lui ra.
- Dạ.
Nguyệt Vô Cực lui ra xa xa, một phương không gian này chỉ còn lại Vân Triệt và Hạ Khuynh Nguyệt.
Kiếm thần đế quấn quanh lấy tử quang nồng đậm chậm rãi hạ xuống, chỉ cần một chớp mắt đã có thể xóa đi sự hiện hữu của hắn. Nhưng tử mang nồng đậm như thế, lại không cách nào hiện ra được vẻ tro tàn từ trên gương mặt Vân Triệt, từ trên người hắn đã không cảm nhận được phẫn nộ, đã không cảm nhận được oán hận, chỉ có u ám giống như người chết.
Mỗi người đều có thứ bản thân quý trọng nhất, hoặc quyền thế, hoặc lực lượng, hoặc tình thân, hoặc tài phú, hoặc sinh mệnh, mà nam tử ở dưới Tử Khuyết thần kiếm, hắn mất đi đó là thứ quan trọng nhất, quý trọng nhất trong sinh mệnh... hơn nữa còn là tất cả.
Tất cả đều quá mức châm chọc, quá mức tàn nhẫn, đủ để phá hủy ý chí cho dù kiên cường đi nữa của bất cứ kẻ nào. Có lẽ đối với Vân Triệt giờ khắc này mà nói, tử vong là giải thoát tốt nhất. Còn sống... cũng có le đắm chìm trong u ám vĩnh hằng như vậy.
- Trước khi ngươi chết, có một việc bổn vương không ngại nói cho ngươi biết.
Hạ Khuynh Nguyệt chậm rãi nói:
- Hôm qua, bổn vương từng nói có một việc muốn nói cho ngươi, nhưng cần thời cơ thích hợp... Nhưng mà xem ra, vĩnh viễn sẽ không có thời cơ như vậy, vậy trực tiếp nói cho ngươi biết là được.
Thân thể nàng hơi nghiêng về phía trước, giọng nói nhỏ đi, nhẹ đến mức chỉ có Vân Triệt mới có thể nghe rõ:
- Thần Hi... đã chết.
“...” Tròng mắt u ám của Vân Triệt rung động rất nhỏ.
Hạ Khuynh Nguyệt chậm rãi nói, giọng nói chỉ truyền vào trong tai Vân Triệt:
- Vài ngày trước, bổn vương đi Long Thần giới một chuyến, lại phát hiện luân hồi cấm địa đã sớm bị hủy, vạn hoa vạn cỏ tất cả đều điêu linh, không thấy bóng dáng của bất cứ kẻ nào, cũng không có một chút linh khí. Sau này, bổn vương phát hiện ra vết máu ở trung tâm của luân hồi cấm địa, mặc dù thời gian đã lâu, nhưng vết máu không hề có dấu hiệu khô cạn... bởi vì nó tồn tại khí tức quang minh thật tinh thuần.
- Ngươi đoán sẽ là máu của ai?
Vân Triệt: “......”
- Ngươi đã sớm ý thức được bên chỗ nàng ấy nhất định đã xuất hiện cái gì ngoài ý muốn, nhưng mà lại chưa bao giờ chân chính lo lắng cho, bởi vì ngươi cho rằng với sự tồn tại của nàng ấy, trên đời này không ai có thể gây tổn thương hại đến nàng ấy, còn người có năng lực chân chính hại được nàng ấy, lại là người không có khả năng hại nàng ấy nhất, nhưng mà... ngươi hoàn toàn đánh giá thấp hạn cuối của tính người!
- Lịch duyệt của ngươi phức tạp hơn bạn cùng lứa tuổi rất xa, những năm ở hạ giới này, có lẽ ngươi tự nhận là hiểu rõ tính người. Nhưng mà dường như ngươi đã quên, cuộc đời của ngươi, lịch duyệt của ngươi chẳng qua chỉ vài chục năm ngắn ngủi mà thôi. Mà bọn họ là mấy vạn năm... vài chục vạn năm, ngươi thật sự cho rằng ngươi nhìn rõ được bọn họ? Ngươi thật sự cho rằng ngươi đã hiểu rõ được cách sinh tồn ở thần giới!?
“...” Vân Triệt không hề phản ứng lại, một chút phản ứng đều không có.
Hạ Khuynh Nguyệt cũng không nói năng rườm rà nữa, một chút tử khí rất khinh miệt phóng thích ra từ trên người nàng:
- Sau khi xuống địa ngục, ngươi sẽ trở thành một ác quỷ bi thương khóc lóc, hay là một ma thần thề trả thù đây... bổn vương rất chờ mong, như vậy... chết đi!
Tử Khuyết thần kiếm cuối cùng chém xuống... Lần trước, khoảnh khắc sau cùng bị Thiên Diệp Ảnh Nhi chưa giải nô ấn làm trở ngại, một lần này không còn khả năng có người ngăn cản, theo một kiếm này hạ xuống, Vân Triệt sẽ vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới này, cũng mang đi dấu ấn bất đồng mà hắn đã lưu lại trên đời này, còn có trong tâm hồn của vô số người.
Nhưng mà...
Lại vào một khoảnh khắc cuối cùng này, không gian yên tĩnh tĩnh mịch phía trước, một đường băng lam hàn mang đột nhiên đâm ra từ trong hư không... Đâm thẳng vào yết hầu của Hạ Khuynh Nguyệt, kèm theo băng hàn với sát ý ngập trời.
Luồng hàn ý với sát ý này đè nén rất lâu, lúc phóng thích ra, mãnh liệt đến lập tức phong kết vạn dặm hư không chung quanh.
Mười ba thần đế của ba phương thần vực đều ở đây, nhưng biến hóa bất thình lình, chính là khiến tất cả mọi người bất ngờ.
Sắc mặt Hạ Khuynh Nguyệt đột nhiên thay đổi, thân hình lập tức lui lại phía sau, cùng lúc đó, một luồng huyền khí cũng quấn quanh ở trên người Vân Triệt, vung hắn ra phía sau xa xa.
Tất cả mọi người đang mắt lạnh nhìn cuộc vui đều kinh hãi, dưới quang hoa băng hàn, đó là một thanh băng kiếm trắng không tỳ vết, lam quang óng ánh, cùng với bóng dáng một nữ tử tóc xanh bay múa, như băng tiên trong mộng.
Ánh mắt kinh sợ trong cùng một lúc gắt gao ngưng tụ ở trên thân thể nàng... Bọn họ chưa từng gặp tròng mắt lạnh như băng như thế, lãnh liệt đến giống như đủ để đóng băng trọn vùng trời đất này thành hàn ngục.
- Ngâm Tuyết... Giới Vương!
Trụ Thiên thần đế kinh hãi lên tiếng.
Kinh ngạc kịch liệt hiện ra trên mặt mỗi người... thật sự là mỗi một người, kể cả tất cả thần đế!
Một kiếm đâm ra từ trong hư không kia, cách Hạ Khuynh Nguyệt không đến hai mươi trượng... khoảng cách gần như thế, bọn họ lại không có một ai phát hiện ra!
Tuy rằng bọn họ đối mặt chỉ là Vân Triệt yếu kém như một con kiến, không hề có bất cứ uy hiếp gì, linh giác tự nhiên cũng không có cảnh giới gì. Nhưng nơi này dù sao có mười ba thần đế, có một đám phạm vương, người thủ hộ, có mấy trăm Giới Vương thượng vị, hoàn toàn bị một người tới gần trong khoảng cách hai mươi trượng mà không hề phát hiện ra!
Không thể tưởng tượng nổi cỡ nào!
Mà một kiếm đâm thẳng tới yết hầu, nếu như đó là Hạ Khuynh Nguyệt, đổi lại là Thần Chủ dưới thần đế, sợ rằng đều sẽ bị thương nặng trong nháy mắt... thậm chí có khả năng trực tiếp bị mất mạng.
Bóng dáng của Hạ Khuynh Nguyệt lướt ra xa xa, nhìn về phía bóng dáng băng lam đột nhiên xuất hiện này... Chính là trong băng mâu của bóng dáng này không còn tín nhiệm với bình thản như trong quá khứ nữa, chỉ có lạnh lẽo với căm hận.
Mộc Huyền Âm!
Thân hình của Vân Triệt bị hất ra xa xa, tròng mắt vốn thất sắc gần như lập tức khôi phục lại tiêu cự, chiếu ra bóng dáng băng lam vô cùng quen thuộc này, trong nháy mắt kia, hắn giống như đột nhiên rơi vào trong ảo mộng cấp bậc càng sâu, mất hồn than nhẹ một tiếng:
- Sư... tôn...?
Rào!!
Tuyết Cơ kiếm chỉ về trước, mái tóc của Mộc Huyền Âm bay múa lên, một bóng dáng băng hoàng lộ ra ở trên người nàng, giống như thực chất, nhưng trong khoảnh khắc tiếp theo đột nhiên phá nát, băng lam sáng mờ với hàn khí cực hạn hóa trăm vạn dặm không gian chung quanh thành một mảnh địa ngục minh hàn.
Mọi người đang trong khiếp sợ vào một khắc này lại hoảng hốt, tây vực Thanh Long đế... người đệ nhất hệ băng, thủy được ba phương thần vực công nhận, kinh ngạc trên mặt nàng còn hơn xa mọi người, thất thanh lẩm bẩm:
- Thần giới, ra nhân vật bậc này từ khi nào!
Đây rõ ràng là uy lăng cấp bậc thần đế!
Hơn nữa còn là hàn uy hệ băng!
- Đông vực Ngâm Tuyết Giới Vương... Hóa ra nghe đồn đúng là sự thật.
Kỳ Lân đế bên người nàng cũng kinh giọng lẩm bẩm.
Sau khi kinh hãi kêu lên “Ngâm Tuyết Giới Vương”, sắc mặt của Trụ Thiên thần đế lại thay đổi, bóng dáng nhào ra, khí tức thần đế bàng bạc đón hàn khí phủ thẳng tới trước, lập tức phong kết không gian chỗ Mộc Huyền Âm và Vân Triệt:
- Trên người Vân Triệt có không huyễn thạch!
Tiếng gầm nhẹ này nhất thời khiến tất cả các thần đế đang kinh sợ trong khoảnh khắc hoàn hồn, lập tức, vẻn vẹn năm đường khí tức thần đế đồng thời bùng nổ, chỉ trong nháy mắt, không gian không thể chịu đựng được trực tiếp sụp đổ.
Trụ Thiên thần đế ở phía trước, hắn không quản Mộc Huyền Âm, chỉ nhằm vào Vân Triệt, khoảng cách Vân Triệt bị ném ra gần hơn trong khoảnh khắc.
Linh áp thần đế, nếu như trực tiếp lật người, cho dù lấy Long thần thân thể của Vân Triệt cũng sẽ trực tiếp bị dập nát.
Bên kia, Phạm Thiên thần đế gần như đồng thời lao ra, nhằm thẳng vào Mộc Huyền Âm.
Uy thế của hai đế, ai có thể thừa nhận.
Hạ Khuynh Nguyệt khựng lại tại chỗ, vẫn không nhúc nhích.
Hai lần nàng giết Vân Triệt, hai lần đều bị ngăn cản vào khoảnh khắc cuối cùng.
Lần đầu tiên là bị Thiên Diệp Ảnh Nhi làm trở ngại, lần thứ hai là bị Mộc Huyền Âm làm trở ngại. Hai lần đều hoàn toàn ngoài dự đoán, hai lần đều là các thần đế ở đây lại bất ngờ.
- Ý trời sao?
Nhìn kiếm trong tay được tử mang che phủ, nàng khẽ thở dài một tiếng.