Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1528 - Chương 1531: Long Hồn Hắc Ám

. ._765__1" class="block_" lang="en">Trang 765# 1

 

 

 

Chương 1531: Long hồn hắc ám



Rầm... tầng băng phong kết ở trên người Vân Triệt cũng hoàn toàn băng tán trong một khắc này.

Lực lượng của Long hoàng quá mức khủng bố, mặc dù chỉ là dư lực, nhưng vẫn trực tiếp phá diệt thủ hộ bằng lực lượng còn sót lại của Mộc Huyền Âm cho Vân Triệt...

Toàn thân Vân Triệt nứt máu, trong nháy mắt đó, hắn cảm giác thân thể giống như bị xé nứt thành vô số mảnh nhỏ, nhưng cảm giác thống khổ kịch liệt lan đến toàn thân lại đang vô cùng rõ ràng nói cho hắn biết tính mạng còn tồn tại.

Băng tức dần mất, băng tầng tàn phá, vẫn chấp nhất bảo vệ tính mạng của hắn.

Màu đỏ tươi nhiễm dần tuyết y của nàng, tóc dài băng lam giống như mộng ảo cấp tốc rút đi băng mang, một chút chuyển thành màu đen, trong hư không lạnh như băng, nàng như băng điệp gãy cánh, rơi về phía vực sâu hắc ám vĩnh viễn không ánh sáng.

- Sư tôn ----

Vân Triệt la lên một tiếng ngậm máu, giống như điên nhào về trước... Mặc cho toàn thân bị thương nặng, cảnh quan Tà thần của hắn cũng trong một chớp mắt mở ra đến “Diêm hoàng”, tốc độ vượt qua cực hạn suốt đời của hắn...

Sau Long hoàng, Nam Minh thần đế, Thích Thiên thần đế, bốn người thủ hộ, ba phạm vương liên tiếp tới, Trụ Hư Tử và Thiên Diệp Phạm Thiên cũng vào lúc này xoay người quay lại. Có mối nguy trong khoảnh khắc mới vừa rồi suýt chút nữa để Vân Triệt chạy mất, mỗi người bọn họ đều không dám có chút do dự nào, đối mặt với Mộc Huyền Âm rõ ràng đã bị một chưởng của Long hoàng tuyệt mệnh, muốn hoàn toàn chôn vùi nàng và Vân Triệt vào trong vùng đất tử vong, không cho hai người một chút đường sống với khả năng nào.

Bốn thần đế, bảy vị Thần Chủ thượng vị đồng thời ra tay, đây là một luồng lực lượng đáng sợ dữ dội, đủ để trực tiếp phá diệt một tinh vực cỡ nhỏ.

Một đám Thần Chủ phía sau đều lộ vẻ kinh hãi, huyền lực ào ào bắt đầu khởi động, bảo vệ thân mình ở trước mặt lực lượng như thế, Mộc Huyền Âm huyền quang diệt hết, Vân Triệt nhào về phía nàng có vẻ hèn mọn giống như cát bụi.

- A... a a a a a!

Âm thanh rít gào này vô cùng khàn khàn thống khổ, như con dã thú tuyệt vọng. Trong khoảnh khắc khi bọn họ ra tay, Vân Triệt cuối cùng chạm được tới thân thể của Mộc Huyền Âm, một tay khác chạm đến lam quang lạnh như băng...

Tuyết Cơ kiếm, kiếm yêu mà Môc Huyền Âm chưa bao giờ rời tay.

Cánh tay vòng lấy, ôm chặt Mộc Huyền Âm, như ôm về toàn bộ thế giới... Chính là thế giới này lạnh như băng tận tâm, Tuyết Cơ kiếm trong tay đột nhiên chỉ về trước, nguyên khí sinh mệnh vô cùng điên cuồng phóng thích, vẽ ra một đường quang hồ băng lam vĩ đại.

Mà đường quang hồ này trải rộng ra cực hạn nhất từ lúc Vân Triệt chào đời đến nay...

Nguyệt vãn tinh hồi!

Trong nháy mắt đó, không gian phía trước... một không gian khổng lồ được lực lượng của các thần đế Thần Chủ che phủ, pháp tắc hoàn toàn nghịch chuyển.

Nhất thời, bốn thần đế, bảy Thần Chủ, lực lượng bọn họ toàn lực đánh ra, tất cả giống như chùm tia sáng chạm vào mặt kính vách chắn đi vòng ngược lại, hung hăng nện lên trên người chính bọn họ, huyền quang trải rộng ra lại trong nháy mắt chìm đắm tất cả không gian phía sau.

Rầm ầm -------

Một màn bất ngờ, hoàn toàn trái với thường thức, bất cứ kẻ nào đều khó có khả năng đoán trước được, càng không có khả năng đề phòng chút nào, trong một vài tiếng nổ đùng kinh thiên hãi địa, bốn thần đế, bảy Thần Chủ mới vừa ra tay, tính cả Long hoàng trong đó bị đánh bay ra ngoài trong chớp mắt.

Nhất là Trụ Thiên thần đế mới vừa bị Mộc Huyền Âm một kiếm gây thương tích, càng điên cuồng phun ra một đường máu tươi cao vài trượng, lăn lộn bay ngang ra ngoài.

Thế giới phía sau, các thần đế và các Giới Vương thượng vị khác vốn đang ở trạng thái xem cuộc vui lập tức bị lực lượng tai họa hoàn toàn đắm chìm, tất cả dưới huyền quang diệt thế che phủ hoặc hoảng sợ, hoặc gầm rú thê thảm.

Có thể làm Giới Vương của tinh giới thượng vị, thực lực của bọn họ không khỏi là đỉnh đương thời. Nhưng mà đây là lực lượng đến từ bốn thần đế, bảy Thần Chủ, kể cả bọn họ cũng tuyệt đối khó mà thừa nhận, không biết có bao nhiêu người bị thương nặng trong chớp mắt.

Tiếng nổ vang bên tai đè xuống tất cả âm thanh của thế giới, nhưng một chút ít đều không xâm nhập vào trong thế giới của Vân Triệt. Hắn ôm lấy thân hình của Mộc Huyền Âm.... Rõ ràng, băng tức của nàng đã hoàn toàn tan hết, kể cả mái tóc của nàng cung đã mất đi băng lam mộng ảo, nhưng vì sao, nhiệt độ truyền đến hai tay lại vẫn lạnh như băng như vậy.

- Sư... tôn...

Giọng nói của hắn run run sao mà kịch liệt, lại không bằng sợ run trên thân thể hắn... Nàng ở trong lòng da như châu hoa, ngọc nhan vẫn tuyệt mỹ không tỳ vết, lại không hề uy lăng chút nào, thê mỹ đến làm cho người ta hồn liệt tan nát cõi lòng.

Lông mi của Mộc Huyền Âm nhẹ nhàng run run, như cánh bướm tàn trong gió, chính là đôi mắt của nàng lại không có băng mang làm cho người đời sợ hãi, chỉ có một mảnh u ám đã mất đi tiêu cự. Bàn tay còn trắng hơn tuyết kia chậm rãi nâng lên, chạm lên trên gò má của Vân Triệt...

Từng đường huyết châu quá mức chói mắt rơi xuống từ trên tay nàng, lây dính lên không huyễn thạch đã bị nhiễm màu máu ở trên tay nàng.

- Sống... tiếp... đi...

Giọng nói của nàng nhẹ nhàng như đám sương trong mộng ảo, ba chữ ngắn ngủi lại dùng hết băng mang cuối cùng trong đôi mắt nàng, ngón tay mới vừa đụng chạm lấy gò má của Vân Triệt vô lực buông rơi... mang theo viên không huyễn thạch nhuốm máu này.

Nàng muốn nhìn rõ gương mặt của Vân Triệt, muốn nói cho hắn biết kiếp sau không muốn làm thầy trò... Nhưng vận mệnh, kể cả hy vọng xa vời cuối cùng của nàng cũng không nguyện cho.

Rắc...

Rắc...

Rắc...

Hàm răng vỡ vụn từng chiếc một trong miệng hắn, nhưng Vân Triệt không hề cảm thấy đau đớn chút nào, hắn cúi người, ôm chặt lấy thân thể đã không còn khí tức sinh mệnh của Mộc Huyền Âm, tâm hồn như bị mũi dao bén tàn khốc nhất, ác độc nhất trên đời lăng trì xé rách ngàn lần vạn lần...

Đôi mắt của hắn mất đi tất cả sắc thái, chỉ còn dư lại một mảnh u ám đáng sợ, nhưng nước mắt lại giống như vỡ đê, điên cuồng rơi xuống từ trong mắt hắn, không cách nào dừng lại.

Hắn trơ mắt nhìn Lam Cực tinh bị hủy thành tro tàn, để cho hắn mất đi tất cả người nhà... hắn không rơi lệ, đó là một loại tuyệt vọng vô lệ, một ác mộng quá mức tàn nhẫn, u ám đến hư ảo.

Nhưng mà, sinh mệnh của Mộc Huyền Âm trôi đi, ngay ở trong lòng hắn... để cho hắn muốn làm thành ác mộng hư ảo đều là hy vọng xa vời.

- A a... a... a... a...

Tiếng khóc trầm thấp, bi thương thống khổ vô tận, như một con chó hoang bị cắt ngang xương cốt toàn thân.

Lần trước, nước mắt của hắn không khống chế được vỡ đê là vì hắn tìm về được Sở Nguyệt Thiền và Vân Vô Tâm... Một ngày đó, lần đầu tiên hắn vô cùng thành kính cảm kích trời xanh, vô cùng cảm kích thế giới tốt đẹp này, tất cả ác độc, tất cả tai họa đều nhỏ bé vô vị như vậy.

Một lần này, nước mắt của hắn nói cho hắn biết thế giới này lạnh như băng vô tình cỡ nào, vận mệnh tàn khốc bi ai cỡ nào...

Không huyễn thạch nhuốm máu rơi vào trong lòng bàn tay hắn, bị hắn nắm thật chặt... Đây là ánh sáng hy vọng duy nhất, hắn muốn để lại cho Mộc Huyền Âm, nhưng Mộc Huyền Âm lại cố chấp trả lại cho hắn như vậy.

“Sống... tiếp... đi...” Lời nói cuối cùng của nàng, nguyện vọng cuối cùng của nàng.

Không gian phương xa, huyền quang tiêu tán, các thần đế Thần Chủ ai cũng đều không chật vật không chịu nổi, thậm chí nhất thời đều ở trong trạng thái mơ hồ ngơ ngác.

Cho dù lấy hết tất cả nhận thức và lịch duyệt suốt đời bọn họ đều hoàn toàn không cách nào lý giải nổi mới vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Mà vào một khắc này, Hạ Khuynh Nguyệt nhanh chóng truyền âm cho Nguyệt Vô Cực:

- Khống chế hắn!

Xoẹt rẹt!

Ngay lúc mọi người khác đang kinh sợ thất thố, Nguyệt Vô Cực lại đột nhiên lướt trên một đường lưu quang màu vàng, trong lúc bóng dáng cắt xé bầu trời, bắn thẳng đến chỗ Vân Triệt.

Vân Triệt cúi đầu, ôm Mộc Huyền Âm vẫn không nhúc nhích, như một thể xác trống rỗng mất đi tất cả linh hồn... Mà khi Nguyệt Vô Cực tới gần, Vân Triệt chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn thẳng vào Nguyệt Vô Cực.

“!?” Đó là một đôi mắt vô cùng u ám, ánh mắt vô cùng trống rỗng, khoảnh khắc đụng chạm vào, Nguyệt Vô Cực lại giống như nhìn thấy được một vực sâu không đáy đủ để nuốt lấy tất cả, mỗi một dây thần kinh, mỗi một sợi linh hồn toàn thân đều không bị khống chế chợt căng thẳng, kể cả thân hình cũng theo đó mà chậm lại.

Khoảnh khắc tiếp theo, một chút lam mang đột nhiên nổ tung ở trên không Vân Triệt.

Grào --------

Một tiếng rồng ngâm tuyệt vọng, vang vọng trong từng cái góc của tất cả không gian, tất cả linh hồn.

Trước mắt Nguyệt Vô Cực tối đen, thân thể liên tiếp lật ngã mười mấy lần trong không trung mới gắt gao dừng lại được... Trong tầm mắt, hắn thấy được một bóng dáng cự long ngửa mặt lên trời rít gào, thân rồng màu xanh lam, nhưng đôi mắt rồng lại phóng thích ra hắc quang u ám, cùng với long uy đè nén vô cùng khủng bố.

Ở dưới luồng long uy này, Nguyệt Vô Cực... nguyệt thần hạng nhất gần với Nguyệt Thần đế ở Nguyệt Thần giới, rõ ràng cảm giác được một nỗi sợ hãi lạnh lẽo lan tràn toàn thân, để cho hắn trong khoảng thời gian ngắn lại không dám tiến lên trước một bước.

“...” Thân thể Long hoàng khựng lại ở đó, nhìn bóng dáng long thần nhưng lại hiện ra tròng mắt tối đen ở phương xa, tròng mắt không tiếng động co rúm lại.

Hai điểm sáng tối đen trong mắt rồng giống như che phủ từng cái góc của thế giới này. Nó đảo qua khuôn mặt của mỗi một người, thân thể của mỗi một người, khí tức với linh hồn của mỗi một người, gắt gao khắc sâu tất cả đặc thù của bọn họ vào chỗ sâu nhất trong linh hồn...

Vĩnh viễn không phai mờ.

Rắc!

Động tĩnh rất nhỏ, viên không huyễn thạch lúc trước Thải Chi “Đổi” được đến từ trên người Vũ Quy Khắc, tiện tay ném cho Vân Triệt kia, dập nát trong tay hắn, phóng xuất ra không gian thần lực vô hình, mang theo Vân Triệt và Mộc Huyền Âm biến mất ở đó.

Đối mặt với không gian đột nhiên trống không, mọi người mới như từ trong mộng mới tỉnh.

- Nguy rồi!!

Rầm!!

Âm thanh khí bạo hỗn loạn vang lên, từng bóng người nhanh chóng nhằm về phương hướng chỗ Vân Triệt mới vừa rồi, lại không chạm đến được nửa bóng dáng của hắn, càng không hề có một chút dấu vết không gian.

Rắc rắc rắc!

Hai tay Thiên Diệp Phạm Thiên siết chặt, nghiến răng than nhẹ:

- Lại để cho hắn chạy mất... Ngâm Tuyết Giới Vương đáng chết!

Mười ba thần đế đều ở đây, Vân Triệt cũng hiện thân, lại một lần nữa để cho hắn chạy mất! Đây quả thật là trò cười lớn nhất thiên hạ! Nói ra cũng sẽ không có ai tin tưởng.

Chẳng những Vân Triệt chạy mất, Lam Cực tinh cũng bị hủy đi! Chuyến đi đặc biệt này đúng là một chuyến tay không, không thu hoạch được gì!

Trụ Thiên thần đế đưa tay bụm ngực, hiển nhiên bị thương không nhẹ, hắn nặng nề than thở một tiếng, nói:

- Khụ... khụ khụ... hai lần đều vì không huyễn thạch, thần vật không gian bậc này, thật sự khó giải... nhưng mà không có khả năng lại có viên thứ ba.

Nhớ tới tròng mắt tối đen trước khi Vân Triệt trốn đi, còn có mắt rồng hắc ám để cho hắn tim đập nhanh trong khoảnh khắc... ngực hắn phập phồng mãnh liệt, trầm giọng nói:

- Một lần nữa hạ lệnh, không tiếc tất cả cũng phải tru sát hắn... lấy thực lực của hắn, kéo dài hơi tàn không lâu lắm.

- A, một ma nhân mới nửa giáp, lại khiến một nữ nhân có được lực lượng thần đế cam chịu chết vì hắn... thật đúng là trò cười!

Nam Minh thần đế thấp giọng nói.

- Hừ! Chúng ta nhiều người như vậy lại không lưu lại nổi một ma nhân nho nhỏ, có thế này mới là trò cười chân chính! Quả thật là trò cười lớn nhất từ trước đến nay của thần giới! Truyền đi bổn vương đều cảm thấy dọa người!

Hạ Khuynh Nguyệt lạnh lùng nói.

Nàng xoay người sang chỗ khác, giọng lạnh lùng:

- Vô Cực, về giới.

Nàng đột nhiên xoay người, giọng nói uy lạnh truyền vào trong tai mỗi người:

- A đúng rồi, Ngâm Tuyết Giới Vương lấy thân che chở cho ma nhân, chết chưa hết tộ. nhưng mà, chuyện này còn không đáng để đổ tội lên một Ngâm Tuyết giới nho nhỏ. Ngâm Tuyết giới có ơn với bổn vương, ai dám dùng chuyện này tới tổn thương Ngâm Tuyết giới, đừng trách bổn vương không khách khí!

Từng chữ uy nghiêm ngập trời, chân thật đáng tin.

Với biểu hiện vô tình ngoan tuyệt mà nàng đã thể hiện ra ngày hôm nay, còn ai dám đụng vào vảy ngược của nàng.

Nói xong, nàng lạnh lùng rời đi... cũng mang theo độn nguyệt tiên cung đã cố tình cướp đoạt lại từ trong tay Vân Triệt.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment