Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1529 - Chương 1532: Vạn Niệm Thành Ma

. ._765__2" class="block_" lang="en">Trang 765# 2

 

 

 

Chương 1532: Vạn niệm thành ma



Lệnh truy sát đối với Vân Triệt lại một lần nữa truyền ra ầm ầm ở đông thần vực, sau đó cấp tốc lan tràn đến nam thần vực với tây thần vực.

Hiện giờ ba phương thần vực không ai không biết Vân Triệt trở thành ma nhân, hơn nữa phạm vào tội ác ngập trời không thể tha thứ, thêm vào đó vì thân mang Tà thần thần lực, nếu không sớm ngày tru sát, tương lai nhất định tạo thành uy hiếp thật lớn.

Trong lúc nhất thời, động tĩnh quá mức mãnh liệt, gần như nói cho người ở thần giới biết, hiện giờ tru sát ma nhân Vân Triệt là đại sự hạng nhất còn hơn tất cả chuyện gì khác.

Về phần rốt cuộc hắn đã phạm phải tội lớn ngập trời như thế nào... giống như không hề có Vương giới nào đề cập đến.

Mà tin tức ma đế về thế, Vân Triệt cứu thế, càng một chữ cũng không bị truyền ra... một chữ đều không có.

Không chỉ có Vương giới, sau khi nhìn thấy rõ ràng thái độ của các Vương giới, tinh giới thượng vị biết được chân tướng cũng không cần nhắc nhở, toàn bộ đàng hoàng tử tế lựa chọn trầm mặc.

Bởi vì bây giờ có thể quyết định được vận mệnh đã không còn là Kiếp Uyên và Vân Triệt, mà là Vương giới!

Trong các Vương giới, đuổi giết ở mức độ lớn nhất chính là Trụ Thiên thần giới, trong một ngày ngắn ngủi, Trụ Thiên thần đế tự mình phát ra vẻn vẹn sáu lần âm thanh Trụ Thiên... khi phá hư thông đạo đỏ ửng hắn tổn hao nhiều tinh huyết, khi giao thủ với Mộc Huyền Âm hắn bị chặt đứt nửa bàn tay, sau đó lại bị Vân Triệt lấy nguyệt vãn tinh hồi làm trọng thương, nhưng hắn vẫn không hề có một chút ý tứ định an dưỡng, chẳng những tự mình hạ lệnh an bài, sau khi nghe được ở đâu đó thoáng để lại chút dấu vết sẽ đều tự mình đi... giống như phải tận mắt nhìn thấy Vân Triệt diệt vong mới có thể chân chính yên tâm.

Phần thưởng mà hắn đặt ra cũng đặc biệt khoa trương, người cung cấp manh mối nhận được lượng lớn thần tinh, mà người hỗ trợ hoặc tự tay bắt giữ, đánh chết Vân Triệt, vĩnh viễn trở thành đệ tử của Trụ Thiên thần giới.

Cho dù người xuất thân bình thường nữa, địa vị lại thấp nữa, nếu có thể trợ giúp bắt giữ hoặc tru sát Vân Triệt, sẽ có thể trong một đêm trở thành người Vương giới.

Hấp dẫn này không thể nghi ngờ to lớn như trời, dẫn tới vô số huyền giả vì vậy mà điên cuồng... Nhất là huyền giả của tinh giới trung vị và tinh giới hạ vị, càng giống như điên tìm kiếm chung quanh, làm một giấc mộng đẹp trong một đêm bước lên Vương giới.

Giống như cũng đã hoàn toàn quên đi... Vân Triệt được đến hạng nhất phong thần ở đại hội huyền thần đã từng là kiêu ngạo của tinh giới hạ vị và tinh giới trung vị.

Hành động với quyết tâm thề giết Vân Triệt của Trụ Thiên thần đế, kiên quyết đến mức độ khiến tất cả mọi người vì vậy mà kinh ngạc.

Nhưng mà Trụ Thiên thần đế chưa bao giờ nói tiên đoán đáng sợ kia cho bất cứ kẻ nào, cũng cấm ba lão Thiên Cơ công khai ra.

Tru sát Vân Triệt... ở trong một đoạn thời gian rất dài rất dài đều là bốn chữ vang lên nhiều nhất ở lãnh thổ thần giới.

Phía đông xa xôi, một tinh cầu hạ giới cằn cỗi hoang vu, hiếm gặp được sinh linh.

Một nam tử ngồi cuộn tròn trên mặt đất khô cằn, bạch y của hắn nhiễm toàn máu tươi, vết máu đã sớm khô cạn, nhưng hắn không hề phát hiện ra.... Trong lòng hắn ôm chặt một nữ tử tuyết y, chính là băng hoàng minh văn tượng trưng cho thân phận được tôn sùng cao nhất ở Ngâm Tuyết giới trên tuyết y đã hoàn toàn bị nhuộm thành màu máu.

Hắn ôm thật chặt nữ tử, ánh mắt trống rỗng, vẫn không nhúc nhích, giống như bức tượng không hề có sinh mệnh, như một bức họa bi thương giá lạnh thương tổn.

Thế giới này hoang vu mà yên tĩnh, sẽ không có ai quấy rầy bọn họ. Thời gian không tiếng động trôi đi, không biết đã trôi qua bao lâu, có lẽ mấy canh giờ, có lẽ vài ngày, có lẽ vài năm...

Cho đến một trận gió khô thổi lên, cuốn lên từng tầng cát bụi trên bức họa thê lãnh này.

Hòa Lăng hiện ra bóng dáng, nàng nhẹ nhàng quỳ gối ở bên người Vân Triệt, bàn tay nhỏ nhắn chìa ra, nhưng khi sắp đụng chạm đến chéo áo của hắn lại chậm rãi thu hồi lại.

Tất cả mọi chuyện phát sinh trong mấy ngày này, nàng đều nhìn thấy rõ ràng vào trong mắt, hắn từ một anh hùng cứu thế được người người tán tụng là thần tử, sau khi hoàn thành cứu thế lại trong một đêm bị đoạt đi tất cả, còn trở thành ma nhân bị cả giới đuổi giết...

Châm chọc dữ dội, bi thương dữ dội.

Nàng là người cách linh hồn của hắn gần nhất, cảm giác thống khổ, u ám, tuyệt vọng này... chính là đụng chạm đến một chút như vậy thôi đã khiến cho linh hồn nàng đau nhức như tê liệt.

Ở trong thế giới của mộc linh, thế giới này thủy chung đều tàn khốc.

Nhất là Hòa Lăng... phụ mẫu nàng, tộc nhân của nàng từng người đều chết dưới lòng tham của các chủng tộc khác, kể cả Hòa Lâm người thân cuối cùng của nàng, cũng là gửi gắm hy vọng cuối cùng đã vĩnh viễn rời đi, nàng đều không gặp mặt được đệ ấy một lần cuối.

Nàng vốn tưởng rằng trên đời này đã không còn chuyện gì có thể tàn khốc hơn, càng tuyệt vọng hơn chuyện này. Nhưng mà...

Nàng nhẹ nhàng lên tiếng:

- Chủ nhân, để sư tôn yên nghỉ đi.

“...” Vân Triệt không hề có phản ứng.

Hòa Lăng không nói chuyện nữa, yên tĩnh làm bạn ở bên người hắn.

Năm đó Thần Hi đã không chỉ một lần nói với nàng, Vân Triệt là một người thật đặc biệt. Nếu các huyền giả khác có được thiên phú và kỳ ngộ giống như Vân Triệt, chắc chắn sẽ nảy sinh khát vọng và dã tâm càng ngày càng lớn mạnh. Nhưng hắn vẫn không hề vậy, trong khoảng thời gian ở luân hồi cấm địa kia, nàng cảm nhận được nhiều nhất ở trên người hắn là vướng bận.

Hắn coi trọng tình nghĩa còn hơn cả theo đuổi đối với huyền đạo quyền thế... hơn nữa còn hơn rất xa.

Cho dù hắn đã nổi danh ở thần giới nhưng vẫn không hề bỏ qua một chút tâm niệm đối với hạ giới, đều cự tuyệt toàn bộ cành ô liu mà thần giới tung ra... bởi vì nhà của hắn ở hạ giới, hắn sẽ không lưu lại đây.

Mà kể cả chuyện hắn đến thần giới, cũng không phải vì theo đuổi vị diện rất cao, mà chỉ vì muốn tìm được người hắn vướng bận trong lòng.

Đúng vậy, kể cả trở thành thần tử cứu thế, kể cả đối đãi ngang hàng với các thần đế, quan trọng nhất đối với hắn vẫn là người nhà hắn, thê nữ của hắn, hồng nhan của hắn...

Nhưng cũng bởi vì vậy, Thiên Sát tinh thần cam chịu hóa thành Tà Anh vì hắn, cam chịu vĩnh viễn về hạ giới cùng với hắn; Mộc Huyền Âm cam chịu vì hắn bỏ qua Ngâm Tuyết giới, cam chịu vì hắn lấy mạng đền vào...

Nhưng mà đây không phải là hồi báo mà hắn muốn...

Trong những năm tương liên với tính mạng của Vân Triệt, Hòa Lăng đã thấy được Vân Triệt chính là người được Thần Hi miêu tả trong miệng.

Nhưng mà những thứ quan trọng nhất trong sinh mệnh đối với hắn, đã mất đi toàn bộ...

Toàn bộ...

Tí tách...

Một giọt mưa lạnh lẽo rơi xuống, điểm lên trên má Hòa Lăng, để cho nàng ngẩng đầu lên, nhìn về phía bầu trời bao la không biết tối đi từ lúc nào.

Càng nhiều giọt mưa rơi xuống, thế giới khô hạn hàng năm này đột nhiên đổ mưa, hơn nữa càng lúc càng lớn, đảo mắt đã tầm tã.

Mưa to ướt nhẹp váy tuyết của nữ tử, giội lên tóc dài đã không hề còn băng mang của nàng... Nam tử vẫn không hề nhúc nhích, giống như đã thành cái xác triệt để không còn linh hồn với xúc giác.

Bên trong màn mưa, vang lên tiếng khóc của Hòa Lăng:

- Chủ nhân, thật ra sư tôn vẫn luôn là một người rất yêu cái đẹp, chưa bao giờ nguyện ý để cho tóc của mình bị rối... nhất là ở trước mặt chủ nhân, cho nên... cho nên...

“...” Tròng mắt âm u của Vân Triệt rung động rất khẽ, bàn tay ôm chặt lấy Mộc Huyền Âm không tiếng động run rẩy, trong tròng mắt thất sắc hồi lâu chậm rãi lộ ra bóng dáng của Mộc Huyền Âm.

Nàng không có khí tức sinh mệnh vẫn xinh đẹp như thần nữ không bụi trần trong cuộn tranh, cho dù là ai vừa mới liếc mắt sẽ khắc sâu trong lòng, trọn đời sẽ không quên mất.

Sư tôn...

Không, nàng không phải là sư tôn...

Không là Ngâm Tuyết Giới Vương...

Là Mộc Huyền Âm xua đuổi hắn ra khỏi sư môn, vì hắn mà bỏ qua sinh mệnh và Ngâm Tuyết giới... không có bất cứ ý chí của người khác can thiệp vào, hoàn chỉnh chỉ thuộc về một mình hắn.

Nhưng mà tốt đẹp có được này vì sao lại ngắn ngủi như thế. Như bọt nước nở rộ thất thải quang hoa, rồi lại điêu linh trong giây lát.

Thân trên của hắn dựng lên, động tác vô cùng thong thả cứng ngắc, như một con rối gỗ bị cắt đứt dây.

Huyền quang chớp lên, một quan tài thủy tinh bắn ra ánh sáng óng ánh mỏng manh xuất hiện ở phía trước... vĩnh hằng chi khu năm đó Hồng nhi ngủ say trong đó.

Hạt mưa càng ngày càng mạnh, càng ngày càng loạn, dính ẩm tóc che mất tầm mắt của hắn, nhưng hắn lại không hề cảm nhận được nhiệt độ của nước mưa, hắn khom người quỳ xuống đất, rất nhẹ nhàng, rất chậm chạp đặt thân thể của Mộc Huyền Âm vào trong vĩnh hằng chi khu.

Bàn tay hắn run rẩy ấn xuống, phóng thích ra Quang Minh huyền quang xám trắng, tinh lọc đi tất cả vết máu và dơ bẩn ở trên người nàng, xóa đi tất cả dấu vết nước mưa với ẩm ướt.

Cánh tay lại nâng lên, một tiếng vang nhỏ, vĩnh hằng chi khu thong thả đóng lại... giống như phong bế cả tâm hồn của Vân Triệt.

“Vì Thiên Sát tinh thần, biết rõ chắc chắn phải chết, biết rõ vốn không có khả năng cứu được nàng ấy, còn vẫn một mình đi tới Tinh Thần giới, dùng tử vong đổi lấy lực lượng đến cho hai người chôn cùng, uy phong lẫm liệt cỡ nào, cảm thiên động địa cỡ nào.”

“A! Ngươi chết thống khoái thảm thiết, chết thật thâm tình, không làm thất vọng Thiên Sát tinh thần của ngươi! Nhưng mà... ngươi có biết, có bao nhiêu người vì có thể cứu mạng của ngươi mà bỏ ra lượng lớn tâm huyết, mạo hiểm nguy hiểm thật lớn, thậm chí suýt chút nữa liên lụy đến tương lai của toàn bộ tinh giới mới khiến cho ngươi có được một cơ hội sống tạm ở Long Thần giới, mà ngươi biết rõ chắc chắn phải chết vẫn còn định đi chết... Ngươi có xứng đáng với các nàng không!? Ngươi có xứng đáng với chính bản thân không!? Ngươi có xứng đáng với những thê thiếp người nhà đang ở dưới hạ giới chờ ngươi về không!”

“Trừ bỏ Thiên Sát tinh thần, ngươi còn không làm thất vọng ai!”

“Đừng gọi ta là sư tôn... Ta thu ngươi làm đệ tử, cho ngươi một mình dùng minh hàn thiên trì, ta cho ngươi tài nguyên tốt nhất toàn giới, vì để ngươi mau chóng thành Thần Kiếp cảnh, buông bỏ tất cả tông môn, tự mình mang ngươi tu hành, ngày đêm không rời... Đây là hồi báo của ngươi đối với ta, đối với Ngâm Tuyết giới!?”

“Mộc Huyền Âm ta không có đệ tử ngu xuẩn như vậy!”

Đó là một lần Mộc Huyền Âm mắng hắn vô cùng tàn nhẫn, ngày ấy ánh mắt nàng, nàng tức giận, còn có mỗi một câu trách cứ nặng nề, hắn đều không hề dám quên chút nào.

Nhưng vì sao... người thân là sư tôn, lại phạm phải sai lầm giống như đệ tử... không, là càng thêm ngốc, thêm nặng nề...

Lại một chút huyền quang lóe lên, vĩnh hằng chi khu được hắn dẫn vào trong thái cổ huyền chu. Bởi vì hắn biết Mộc Huyền Âm thích nhất là màu lam, ở trong thế giới của thái cổ huyền chu, nàng có thể đối mặt với trời cao xanh thẳm bát ngát... mà không phải màu xanh lục đậm vĩnh hằng trong thế giới của Thiên Độc châu.

Trong mắt mất đi sự tồn tại của Mộc Huyền Âm, trong nháy mắt đó, tròng mắt của hắn, thế giới của hắn đều đột nhiên trở nên trống rỗng.

Bước chân của hắn hoạt động, đón mưa to đi tới trước, bước chân của hắn thong thả cứng ngắc, như một lão nhân tuổi xế chiều, hai mắt âm u không nhìn thấy một chút sáng sủa nào... hắn không biết bản thân đang ở đâu, không biết bản thân nên đi nơi đâu, còn có thể đi đâu, tương lai lại đang ở chốn nào.

Hắn chỉ biết mình không thể chết, bởi vì mạng của hắn là do Mộc Huyền Âm quên mình đổi lấy, bởi vì đây là nguyện vọng cuối cùng của nàng.

Nhưng mà, vì sao còn sống lại thống khổ như vậy... tuyệt vọng như vậy...

- Chủ nhân... chủ nhân!

Hòa Lăng nhắm mắt theo đuôi sau lưng hắn, mỗi một tiếng kêu lên đều không cách nào để cho hắn có một chút phản ứng.

Một tiếng vang nhỏ, một tảng đá lồi ra vấp ở trước mũi chân hắn, để cho hắn nặng nề gục ở trên đất.

Cánh tay của hắn lấy một tư thế vặn vẹo nện lên trên mặt đất, nện lên lên viên đá cứng rắn rơi xuống từ trên cổ hắn... Một vòng lưu âm thạch mà hắn vẫn luôn luôn đeo trên cổ, không hề nỡ lấy xuống.

- Phụ thân, Vô Tâm nhớ phụ thân.

Trong màn mưa hỗn độn lạnh như băng, vang lên giọng nói mềm mại ngọt ngào của thiếu nữ.

Thân thể đang gục xuống của Vân Triệt đột ngột cứng đờ ở đó, tròng mắt u ám, thân thể cứng ngắc điên cuồng run rẩy... run rẩy...

- A... a...

Hắn như bị người gắt gao bóp chặt yết hầu, phát ra âm thanh khô khốc thống khổ.

- A... a a... a a a... a a a a a a a a a a!!!

Như một ác quỷ vỡ vụn linh hồn, triệt để hỏng mất, hắn gào khóc, thét lên tuyệt vọng... hắn dùng đầu điên cuồng nện lên trên đất, cánh tay điên cuồng đấm vào đầu...

- A a a a a!

- A a... a a a...

- A a a a a a a a a a a a --

Từng tiếng kêu khóc thê lương, yết hầu giống như hoàn toàn bị xé rách, làm cho không người nào có thể tưởng tượng được là thống khổ như thế nào mà lại khiến một người phát ra tiếng khóc còn thê thảm hơn ác quỷ, đầu của hắn, cánh tay, dưới thân lan ra từng mảng lớn máu, nhưng hắn vẫn không hề cảm thấy thống khổ, liều mạng nện lên trên mặt đất, đấm liên tục vào đầu...

Nước mắt vốn tưởng rằng đã khóc khô, mưa to tuôn trào, đổ xuống giống như điên cũng không kịp lau đi dòng máu chảy ra...

Hòa Lăng không tiến lên trước, không ngăn cản, nàng nhắm mắt lại, không tiếng động rơi lệ.

Không biết qua bao lâu, cuối cùng, tiếng kêu khóc của hắn dừng lại, thân thể hắn nằm sấp trên mặt đất, hồi lâu... vẫn không nhúc nhích.

Mưa to vẫn đổ xuống đầy trời, hòa tan đi vết máu ở trên người Vân Triệt.

Lại một hồi lâu đi qua, hắn vẫn không nhúc nhích.

Quê hương, người thân, tộc nhân, thê tử, nữ nhi, hồng nhan, sư môn, bằng hữu, danh vọng, địa vị, vinh quang...

Thứ quý trọng nhất, quan trọng nhất cả đời hắn... toàn bộ mất đi.

Cũng mang đi tất cả vướng bận, ấm áp, hy vọng, quyến luyến... của hắn.

- Chủ... nhân?

Hòa Lăng khẽ gọi một tiếng, không còn cách nào kiềm chế, vội vàng định tiến lên trước.

Nhưng nàng mới vừa bước ra nửa bước đã khựng lại ở đó... sau đó bước chân của nàng không bị khống chế lùi lại phía sau, một cảm giác lạnh như băng, đè nén, sợ hãi không cách nào nói rõ xâm nhập vào trong linh hồn của nàng.

- Ha ha... ha ha ha...

Một tiếng cười vô cùng trầm thấp, khàn khàn vang lên, như dưới đáy luyện ngục vô cùng xa xôi truyền đến... Trong vũng máu, thân thể yên lặng hồi lâu kia chậm rãi đứng dậy, kèm theo một luồng hắc khí nồng đậm dần dần tràn ngập... rồi đến điên cuồng bốc lên.

- Ha ha... ha ha ha... ha ha ha ha ha ha ha ha...

Năm ngón tay gấp khúc gắt gao chộp lên trên mặt mình, cho dù cách bàn tay đều giống như có thể nhìn thấy được ngũ quan dưới năm ngón tay này dữ tợn đáng sợ ra sao, hắc khí hỗn loạn lượn lờ ở trên người hắn, như vô số ác quỷ đẫm máu điên cuồng nhảy múa.

- Không... ta không phải hai bàn tay trắng...

Hắn phát ra giọng nói vô cùng âm trầm, rõ ràng đến từ người quen thuộc nhất, nhưng lại mang đến cho Hòa Lăng chỉ có xa lạ với run sợ:

- Ta còn có mạng... ta... còn... có... hận... nữa!!

- Ha ha ha... ha... ha ha ha ha ha ha ha ha!!

Rắc rắc!!

Một đường lôi đình không hề có điềm báo trước đánh xuống, lôi quang màu tím nhạt lướt lên một bóng dáng tối đen ở sau lưng Vân Triệt... Lôi quang chớp hiện, nhưng bóng dáng tối đen này lại không hề biến mất, mà theo tiếng cường dữ tợn vặn vẹo của Vân Triệt, như một ma thần thô bạo bị nhốt đã lâu, cuối cùng được tự do.

“...” Hòa Lăng nhìn chằm chằm, thật lâu... nàng tiến lên trước, mềm nhẹ ôm lấy Vân Triệt, dựa hoàn toàn thân thể và đầu vào trên người hắn, mặc kệ tròng mắt xanh biếc của bản thân bị hắc mang bốc lên từ trên người hắn nhiễm thành u ám càng ngày càng sâu thẳm.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment