Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1531 - Chương 1534: Thần Nữ Vỡ Tâm

. ._766__2" class="block_" lang="en">Trang 766# 2

 

 

 

Chương 1534: Thần nữ vỡ tâm



- Nương ta... có phải do ngươi giết không?

Một câu nói đột ngột tới, có vẻ đặc biệt bất ngờ này khiến đôi mắt của Thiên Diệp Phạm Thiên khép hờ lại, sau đó than nhẹ một tiếng nói:

- Xem ra năm đó ta vẫn để lại sơ hở. Dù sao, không hề có sơ hở, bản thân chính là một sơ hở rất lớn.

Mắt đẹp của Thiên Diệp Ảnh Nhi khựng lại, ảo tưởng cuối cùng trong tâm hồn run rẩy lại triệt để hóa thành bọt nước dập nát:

- Thật sự là ngươi... thật sự là ngươi!?

Thiên Diệp Phạm Thiên cười nhạt một tiếng:

- Ha ha, đã sớm đoán được phát hiện ra, vì sao trước giờ lại không hỏi, chưa bao giờ tin chứ? Là không dám, hay là không nguyện đây?

Thản nhiên thừa nhận, không hề có một chút kinh hoảng vì bị vạch trần, trong lời nói lạnh nhạt còn mơ hồ mang theo vài phần thất vọng với châm chọc. Ánh mắt Thiên Diệp Ảnh Nhi rung động càng thêm kịch liệt, giọng nói trên môi đều trở nên khàn khàn:

- Vì sao... vì sao ngươi lại muốn giết nương ta!

Thiên Diệp Phạm Thiên sẽ trở thành sơ hở tâm linh duy nhất của Thiên Diệp Ảnh Nhi, sẽ khiến cho nàng cam nguyện mất hết tôn nghiêm đi cứu, một nguyên nhân rất lớn, hoặc nói là lớn nhất, đó là vì hắn đối xử tốt với mẫu thân nàng.

Năm đó, sau khi mẫu thân nàng ra đi, hắn chẳng những tự mình tra rõ chuyện này, trong cơn thịnh nộ còn tự tay xử tử thần hậu với thái tử khi đó, chấn động toàn bộ Phạm Đế thần giới, càng chấn động sâu sắc Thiên Diệp Ảnh Nhi vẫn có oán khí đối với phụ thân.

Sau đó, hắn truy phong mẫu thân nàng làm thần hậu mới, cũng hứa hẹn là thần hậu cuối cùng, thần hậu duy nhất.

Lại thêm tín nhiệm, coi trọng, cưng chiều của hắn đối với nàng, đương nhiên, tình cảm của nàng đối với mẫu thân dần dần chuyển lên trên người phụ thân, trở thành người thân cận tín nhiệm nhất trên đời này của nàng, cũng là ấm áp và tình thân duy nhất trong sinh mệnh của nàng.

Cho dù nàng đã từng có khoảnh khắc nghi hoặc... cũng sẽ gắt gao áp chế, chỉ cho rằng đó là nghi hoặc mà bản thân không nên có.

Nhưng mà tất cả đột nhiên thay đổi.

Thiên Diệp Phạm Thiên thừa nhận, mấy câu nói ngắn ngủi kia, đánh sâu vào linh hồn Thiên Diệp Ảnh Nhi có thể nói là mang tính hủy diệt, tàn nhẫn đến người khác tuyệt đối không có khả năng tưởng tượng và cảm nhận được.

Thiên Diệp Phạm Thiên tỏ vẻ trách trời thương dân:

- Vì sao? Đáp án không phải rõ ràng sao? Đương nhiên là vì ngươi rồi.

- Thiên phú của ngươi chẳng những còn hơn tất cả những đứa con khác của ta, toàn bộ phạm vi đông thần vực, ở trong cùng thế hệ cũng không ai có thể bằng. Hơn nữa âm ngoan, cố chấp và dã tâm lộ ra trong ánh mắt của ngươi, lúc đó ta giống như đã nhìn thấy một nữ Phạm Thiên đế giáng sinh. So với kẻ kế thừa ta vốn lựa chọn ban đầu, quang mang của ngươi còn chói mắt hơn không biết bao nhiêu lần.

- Nhưng đáng tiếc, ngươi khi đó lại có một chỗ thiếu hụt trí mạng, đó chính là... ngươi quá mức để ý tới mẫu thân của ngươi! Sau này ta thậm chí biết được, ngươi điên cuồng với dã tâm trên huyền đạo, một nguyên nhân quan trọng nhất chính là vì chiếm được địa vị rất cao cho mẫu thân của ngươi, a... đáng tiếc cỡ nào, buồn cười cỡ nào.

Thiên Diệp Phạm Thiên lắc lắc đầu, giống như cho đến bây giờ vẫn cảm thấy đáng tiếc với thất vọng:

- Vì thế, vì ngươi cùng với tương lai của Phạm Đế thần giới, ta không thể không có hành động. Biểu hiện của ta đối với ngươi, cùng với đối xử tốt với mẫu thân của ngươi, rồi đến cố ý nói lỡ ra lấy ngươi làm kẻ kế thừa, do đó dẫn đến lòng đố kỵ với khủng hoảng của thần hậu và thái tử, kể từ đó, bọn họ muốn giết ngươi và mẫu thân ngươi đã là chuyện thuận lý thành chương.

Thiên Diệp Ảnh Nhi cắn chặt răng, toàn thân phát run.

- Mẫu thân ngươi là do ta tự tay giết, đây chính là đại sự liên quan đến tương lai của Phạm Đế thần giới, ta cũng chỉ có thể tự mình ra tay. Sau đó ta lại tự mình xử tử thần hậu và thái tử, còn truy phong mẫu thân của ngươi.

Thiên Diệp Phạm Thiên xưng hô vẫn luôn là “Thần hậu” và “Thái tử”, mà không gọi ra tên... Bởi vì hắn đã thật sự quên mất, mặc dù là người từng được hắn lập hậu và thái tử do chính hắn lựa chọn, nhưng giống như là hai hạt bụi bị quét đi, kể cả tư cách được hắn nhớ kỹ cũng không có:

- Sở dĩ phí công lớn như thế, là sợ sau khi mẫu thân của ngươi đi, tình cảm của ngươi đối với nàng không có chỗ dựa vào, càng sợ ngươi bởi vì vậy mà mất đi mục tiêu và dã tâm, đành phải như thế, để cho tình cảm của ngươi đối với nàng dần dần chuyển dời lên trên người ta, ta đối với ngươi, có thể nói là dụng tâm lương khổ.

Thiên Diệp Phạm Thiên lắc đầu, tỏ vẻ cảm thán:

- Để cho ta không nghĩ tới chính là, nhiều năm trôi qua như vậy, ngươi lại vẫn không hề quên đi mẫu thân của ngươi. Thật đáng buồn. Càng đáng buồn hơn chính là ngươi giống như cho rằng là ta hại chết mẫu thân của ngươi?

Thiên Diệp Phạm Thiên thở dài:

- Không, ta đều hoàn toàn không nhớ rõ ngay cả tên và diện mạo của nàng, một nữ nhân như vậy, nếu như không có nguyên nhân đặc thù, sao ta sẽ hạ mình tự xuống tay chứ.

- Cho nên, hại chết mẫu thân ngươi không phải là ta, mà là ngươi. Nếu như ngươi không quá mức chói mắt, lại quá mức coi trọng nàng, sao nàng lại chết sớm như vậy chứ.

Bên trong lồng giam màu vàng, Thiên Diệp Ảnh Nhi cúi đầu xuống, thân thể nàng run run không hề dừng lại nửa khắc, dưới mặt nạ màu vàng, một đường lại một đường nước mắt cấp tốc chảy xuống.

Nước mắt...

Chưa từng có ai nhìn thấy nước mắt của Phạm Đế thần nữ, cũng sẽ không có ai tưởng tượng đế hình ảnh Phạm Đế thần nữ rơi lệ.

Nhưng giờ phút này, bắt đầu từ giọt lệ châu đầu tiên rơi xuống, nước mắt của nàng giống như tâm hồn nàng triệt để hỏng mất... nàng gắt gao không chịu phát ra một tiếng khóc, nhưng cho dù như thế nào đều không thể dừng nước mắt rơi xuống.

Cả đời này của nàng từng gặp vô số tử vong và tuyệt vọng, mà giờ khắc này, lần đầu tiên nàng rõ ràng biết được như thế nào là tuyệt vọng... So với một khắc khi Vân Triệt hạ nô ấn, còn thống khổ, tàn nhẫn hơn không biết bao nhiêu lần.

Nàng, Thiên Diệp Ảnh Nhi, Phạm Đế thần nữ người đời ngưỡng vọng, Phạm Thiên thần đế tương lai, xuất thân, tu vi, địa vị, quyền thế, dung nhan của nàng không khỏi là cao nhất đương thời, chỉ có tây vực Long hậu mới xứng nổi danh cùng nàng.

Nàng không thể nghi ngờ đứng ở vị trí cao nhất đương thời, ánh mắt của nàng nhìn người đời cho tới bây giờ đều là nhìn xuống. Nhất là nam tử, chưa từng có bất cứ người nào có thể chân chính lọt vào trong mắt nàng... Cho dù là thần đế hạng nhất nam thần vực.

Huyền giả thần giới đề cập tới bốn chữ “Phạm Đế thần nữ” cùng với theo đó mà sinh ra chỉ có cao không thể chạm.

Nhưng hôm nay, cho đến hôm nay, nàng mới phát hiện, những năm này bản thân mình cùng với cuộc đời của mình chính là bi ai như thế.

Nàng cho rằng nàng không chỉ là kẻ kế thừa được Thiên Diệp Phạm Thiên lựa chọn, càng là nữ nhi được hắn sủng ái tín nhiệm nhất, mà vế sau càng quan trọng hơn đối với nàng... Cho đến hôm nay, nàng mới nhìn rõ, hóa ra nàng lại chỉ là một con rối được hắn khống chế ở trong tay, vẫn luôn là vậy!

Chính tay của hắn cướp đi thứ quan trọng nhất trong cuộc đời của nàng, lại vẫn còn để cho nàng luôn luôn lòng mang cảm kích kính trọng đối với hắn. Sau khi nàng dùng tôn nghiêm của chính mình đi cứu hắn, ngược lại bởi vì vậy mà trở thành đồ bỏ hắn đã khinh thường lại lãng phí tâm lực.

- Một lần nữa bồi dưỡng ngươi, tương lai tất nhiên có thể lại trở thành nền tảng của Phạm Đế thần giới, nhưng với tình huống trước mắt mà nói, đưa ngươi cho Nam Minh, giá trị còn lớn hơn, ngươi cũng nên may mắn bản thân bị nhiễm bẩn, phế đi phạm thần thần lực còn có thể có giá trị to lớn như thế.

Thiên Diệp Phạm Thiên lắc đầu:

- Chính là đáng tiếc... kể từ đó, không thể không một lần nữa lựa chọn kẻ kế thừa, về một điểm này, ta ngược lại thật sự hâm mộ Nguyệt Vô Nhai.

Nhìn Thiên Diệp Ảnh Nhi tinh thần hoàn toàn hỏng mất, trong ánh mắt hắn không hề có dù chỉ một chút thương tiếc:

- Về lịch duyệt Hạ Khuynh Nguyệt còn không bằng một thành của ngươi, nhưng nàng ta vì xóa đi vết bẩn, liên tục tự tay cố tình lấy đi tính mạng của Vân Triệt, không hề do dự, vì không hề giữ lại một chút sơ hở có khả năng gì, còn hoàn toàn phá hủy đi nơi xuất thân của bản thân, so ra, ngươi thật sự rất ngu xuẩn, cũng khó trách ngươi sẽ thua ở trên tay nàng ta.

Đến giờ phút này, sao Thiên Diệp Ảnh Nhi lại không nghĩ ra, sau khi Thiên Diệp Phạm Thiên trúng độc đã giao Phạm Hồn linh cho nàng, thật ra vì thúc giục nàng hy sinh bản thân cứu mạng của hắn... Lúc này ngược lại trở thành lý do để cho hắn bỏ qua, thậm chí phế bỏ nàng.

Châm chọc dữ dội.

Một khắc này, không hiểu sao nàng lại nghĩ tới Vân Triệt.

Vân Triệt mới vừa cứu thế, lại lập tức bị trên đời đuổi giết.

Ngay tại vừa rồi nàng còn châm chọc vận mệnh của hắn, thương hại tình cảnh của hắn... Mà bây giờ, nàng với Vân Triệt lại còn có gì khác nhau đâu!?

Thậm chí còn bi ai hơn hắn.

Ít nhất hắn còn có người nguyện ý vì cứu hắn mà chết, ít nhất hắn còn có cơ hội thoát đi.

Mà nàng, trừ bỏ phụ thân, thế giới của nàng chỉ có tuyệt tình và lạnh lùng. Mà đột nhiên đánh nhốt nàng vào trong vực sâu thống khổ với tuyệt vọng, cố tình là phụ thân mà nàng tín nhiệm kính trọng nhất, từng là sơ hở tâm linh duy nhất của nàng.

Hồi lâu nàng đều không nói chuyện, huyền khí liên tục trút xuống, nhưng cảm giác vô lực toàn thân rõ ràng còn mãnh liệt hơn huyền khí xói mòn, màu sắc của thế giới đã cấp tốc chuyển thành một màu xám trắng, sau đó kể cả thế giới màu xám trắng đều tiếp tục trở nên âm trầm không ánh sáng.

Thiên Diệp Phạm Thiên không rời đi, Nam Minh thần đế sẽ nhanh chóng đến, nhưng hắn muốn tự tay giao Thiên Diệp Ảnh Nhi cho Nam Minh, lợi thế tự nhiên cũng cần tính toán rõ ràng ngay tại chỗ. Giống như theo lời nói trước đó của hắn, lấy mê muội của Nam Minh thần đế đối với Thiên Diệp Ảnh Nhi, lợi thế gì Nam Minh đều sẽ không cự tuyệt.

Tuy rằng huyền lực của Thiên Diệp Ảnh Nhi bị phế, nhưng nàng còn có dung nhan tao nhã tuyệt thế, tự nhiên phải đổi lấy giá trị lớn hơn.

Cảm nhận được khí tức của Thiên Diệp Ảnh Nhi càng ngày càng mỏng manh, linh hồn càng kề cận hỏng mất, quỷ quang chợt lóe lên trong mắt Thiên Diệp Phạm Thiên, cuối cùng lại có động tác, bàn tay chậm rãi đưa về phía Thiên Diệp Ảnh Nhi.

Còn có một chuyện cần phải làm, đó là thừa dịp ý chí của nàng hỏng mất, phá hủy đi một phần ký ức của nàng, bởi vì nàng biết rất nhiều việc cơ mật của Phạm Đế thần giới, nhất là...

Ong ----

Một động tĩnh rất nhỏ đột nhiên truyền đến từ thần điện ở dưới đất ở đằng xa, đồng thời truyền đến là một khí tức vô cùng đặc thù, lại vô cùng mỏng manh.

Tuy rằng mỏng manh, nhưng chân thực có thể cảm giác đến được. Mà khí tức đặc thù vô cùng mỏng manh này lại khiến sắc mặt của Thiên Diệp Phạm Thiên thay đổi, chợt xoay người.

Kinh ngạc sau khoảnh khắc, trên mặt hắn lộ ra là vẻ kích động với mừng như điên, bởi vì kia rõ ràng là khí tức của Hồng Mông Sinh Tử ấn!

Chẳng lẽ cuối cùng tìm được phương pháp kích động lực lượng “Bất tử” của Hồng Mông Sinh Tử ấn rồi sao!?

Xếp thứ ba trong Huyền Thiên chí bảo -- Hồng Mông Sinh Tử ấn, thật sự vẫn luôn luôn được giấu kín ở trong Phạm Đế thần giới, bất tử... đối với một thần đế mà nói, không có chuyện gì có thể khiến cho điên cuồng hơn chuyện này.

Không hề có bất cứ chần chừ, bóng dáng của hắn đột nhiên bắn ra, bằng tốc độ nhanh nhất bay về phía nơi phát ra khí tức.

Thiên Diệp Phạm Thiên mới vừa rời đi, không gian phía trước Thiên Diệp Ảnh Nhi đột nhiên vỡ ra, một bóng người màu xám còng lưng già nua nhanh chóng thoát ra, trong tay cầm một vòng tròn màu vàng lợt.

Chính là Cổ Chúc!

Bàn tay Cổ Chúc vừa trảo, nhất thời, kim mang quấn quanh buộc lấy Thiên Diệp Ảnh Nhi hoàn toàn tan hết, nàng co quắp trên đất, đôi mắt âm u không ánh sáng nhìn về phía lão giả trước mắt, lẩm bẩm một tiếng vô thần:

- Cổ... bá...

Tinh!!

Luân bàn màu vàng thẫm ở trong tay Cổ Chúc phóng xuất ra bạch mang nồng đậm, mọt luồng lực lượng không gian cấp tốc ngưng lại bao phủ lấy Thiên Diệp Ảnh Nhi:

- Tiểu thư, trốn đi. Trốn càng xa càng tốt, vĩnh viễn đều đừng trở về nữa... mong cuộc đời còn lại của tiểu thư có thể yên bình mãi mãi.

Bạch mang trải rộng ra một huyền trận không gian ở dưới thân Thiên Diệp Ảnh Nhi, theo giọng nói của Cổ Chúc vừa dứt, một đường sáng màu trắng phóng lên cao, mang theo Thiên Diệp Ảnh Nhi biến mất ở đó.

Gần như cùng lúc đó, bóng dáng của Thiên Diệp Phạm Thiên mới vừa rời đi lại quay lại... Cổ Chúc cũng xoay người lại, luân bàn vàng thẫm trực tiếp nứt tung ở trong bàn tay khô gầy già nua của hắn... Cắt đứt khả năng thông qua luân bàn không gian tập trung vào phương vị truyền tống.

- Cổ Chúc, rất tốt!

Sắc mặt Thiên Diệp Phạm Thiên âm u, hắn không nghĩ tới, người không có khả năng phản bội mình nhất lại vì thế mà đùa giỡn hắn... vì một Thiên Diệp Ảnh Nhi đã bị phế, bị bỏ quên mà đùa giỡn hắn!

Hắn không để ý đến Cổ Chúc, bàn tay mạnh mẽ chộp vào vị trí lúc trước của Thiên Diệp Ảnh Nhi, nơi đó còn lưu lại dấu vết không gian vẫn chưa tan hết.

Cổ Chúc sớm chuẩn bị, Thiên Diệp Phạm Thiên vừa định tới gần, bàn tay hắn đã bình thản đẩy ra, nghênh đón thẳng Thiên Diệp Phạm Thiên.

Ầm rầm!!!

Không gian phá nát, thân hình của Thiên Diệp Phạm Thiên lệch đi xa xa, sắc mặt của hắn triệt để âm u xuống:

- Cổ Chúc... ngươi thật to gan!!

Lúc nói chuyện, trong mắt của hắn chợt lóe lên một chút kim mang.

- A a!

Trong nháy mắt đó, thân hình còng lưng của Cổ Chúc đột nhiên co rút, phát ra tiếng than nhẹ khàn khàn vô cùng thống khổ, mà trên người hắn hiện lên vô số kim văn dài nhỏ, lan đến từng góc toàn thân hắn.

Phạm hồn cầu tử ấn!

Thiên Diệp Phạm Thiên không quan tâm đến Cổ Chúc, bóng dáng lại nện xuống... Nhưng mà, Cổ Chúc dưới phạm hồn cầu tử ấn lại đột nhiên bay ra, ôm chặt lấy hai chân của Thiên Diệp Phạm Thiên, ngăn cách hắn trong chớp mắt.

Mà trong nháy mắt như vậy, dấu vết không gian cuối cùng cũng nhanh chóng nhạt đi, đã vốn không thể nào truy tung.

- Tiểu thư... cả đời... đều vì ngươi mà sống... cầu ngươi... buông tha cho nàng đi... lão nô nguyện cả đời làm trâu làm ngựa đền lại... cầu... buông tha cho tiểu thư...

Rầm!!

Cổ Chúc bị một cước đá văng ra xa xa, lúc này sắc mặt của Thiên Diệp Phạm Thiên đã khó coi tới cực điểm, hắn đột nhiên phát hiện mình cũng có lúc tính toán sai.

Hắn kêu Cổ Chúc đi theo bên người Thiên Diệp Ảnh Nhi, một mặt là chỉ dẫn nàng trưởng thành và che chở an toàn cho nàng, một mặt khác chính là một loại giám thị nàng.

Không nghĩ tới lại sẽ tạo thành một hậu quả như vậy.

Nhưng mà hắn vẫn không thể giết Cổ Chúc.

Sau trọn vẹn vài giây, cơn tức giận của Thiên Diệp Phạm Thiên mới thoáng trì hoãn lại, hắn nhíu mày, truyền âm:

- Truyền lệnh xuống, toàn lực tìm kiếm tung tích của Ảnh Nhi ở phạm vi toàn đông thần vực, một khi tìm được, không tiếc tất cả thủ đoạn mang về... nhớ kỹ, phải sống.

Lấy lực lượng không gian của luân bàn kia, ngưng tụ lực lượng ngắn ngủi như vậy sẽ không truyền tống người đi quá xa, nói không chừng Thiên Diệp Ảnh Nhi còn ở trong phạm vi đông thần vực!


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment