.
._767__1" class="block_" lang="en">Trang 767# 1
Chương 1535: Bắc vực tịch ám
Đông thần vực, Ngâm Tuyết giới.
Ngâm Tuyết giới vì Vân Triệt mà một lần phong thần, không khí hiện giờ của Ngâm Tuyết giới đã có biến hóa nghiêng trời lệch đất so với trước kia, nhất là Băng Hoàng giới chỗ Băng Hoàng thần tông, dưới tuyết bay đầy trời, là yên lặng đến làm cho người ta hít thở không thông.
Băng Hoàng giới ngàn năm yên tĩnh, nhưng chưa bao giờ vắng lặng như thế.
Tin tức Mộc Huyền Âm ngã xuống đã truyền đến từ mấy ngày trước... Vả lại là một nguyệt thần của Nguyệt Thần giới tự mình nhắn dùm.
Băng Hoàng thần tông mất đi tông chủ, Ngâm Tuyết giới mất đi Giới Vương... càng ất đi hạch tâm lấy tư thế tinh giới trung vị đứng ngạo nghễ ở phía bắc giới, cùng với trụ cột linh hồn của toàn bộ huyền giả Ngâm Tuyết.
Tương lai và vận mệnh của Ngâm Tuyết giới sẽ như thế nào, không ai biết được. Nhưng mà, không khí bi quan không tiếng động tràn ngập từng cái góc của Ngâm Tuyết giới.
Minh hàn thiên trì.
Hàn mạch của minh hàn thiên trì vẫn còn, nhưng đã không có băng hoàng thần linh. Mặc dù cả mảnh khu vực vẫn tràn đầy hàn khí ở cấp bậc cực cao xao động, nhưng thiếu đi vài phần thần tức khó có thể nói rõ.
Vào lúc này kết giới phong bế hồi lâu không tiếng động mở ra, lại không có âm thanh đóng lại.
Bên cạnh minh hàn thiên trì, một bóng người từ trong hư không đi ra, hắn một thân hắc y, tóc đen tới eo, không biết vì sao, sự xuất hiện của hắn làm cho không khí của cả khu vực minh hàn thiên trì đột nhiên trở nên đặc biệt nặng nề đè nén.
Đi đến trên không minh hàn thiên trì, nhìn nước ao vĩnh viễn không đóng băng ở phía dưới, hờ hững vài giây... hắn có một khuôn mặt thật phổ thông, nhìn nhiều vài lần cũng không nhất định nhớ được, khí tức trên thân hùng hậu mà đục ngầu, huyền khí đại khái ở giai đoạn trước của Thần Hồn cảnh, tràn đầy khí tức băng hàn lại thường thấy ở Ngâm Tuyết giới.
Không người biết hắn là ai, lại càng không có người liên hệ hắn... với Vân Triệt.
Một quan tài thủy tinh trong suốt không tỳ vết, ẩn hiện thần quang hiện ra ở trước người hắn, hắn ôm lấy nữ tử ngủ say trong quan tài, động tác thong thả mềm nhẹ, không vui không buồn, không giận không thương, cũng không cho phép bản thân lưu luyến, mà cánh tay chậm rãi buông ra, sau đó nhìn nàng nhẹ nhàng rơi xuống, rơi vào trong hàn trì...
Cho đến bóng dáng của nàng hoàn toàn tan biến trong tầm mắt... tan biến trong thế giới của hắn.
Hắn nhẹ nhàng lẩm bẩm:
- Huyền Âm, hỗn độn to lớn, nhưng chỗ có thể chứa được ta lại chỉ thừa lại nơi hắc ám.
- Ta biết, nơi đó nhất định là nơi nàng chán ghét nhất, phụ vương của nàng chính là bị người nơi đó giết chết... Cho nên ta sẽ không để cho khí tức của nơi đó quấy nhiễu đến yên giấc của nàng, chỉ có nơi này mới là chỗ yên giấc thích hợp nhất với nàng.
Vằn nước mặt ao cũng hoàn toàn quay về yên tĩnh, Vân Triệt cuối cùng liếc nhìn một cái, xoay người sang chỗ khác, thì thào tự nói:
- Huyền Âm, nếu như có kiếp sau, nàng còn nguyện gặp lại ta...
Bóng dáng chớp lên, hắn đã trở lại bên thiên trì, cánh tay chìa ra, nhất thời, một khối huyền băng từ phương xa bị hắn hút tới, lăn lộn nện xuống.
Bên trong huyền băng phong kết một bóng người đang cuộn mình. Người bên trong xuyên qua tầng băng nhìn thấy được một khuôn mặt xa lạ, nhất thời, trong đôi mắt âm u của hắn lộ ra hy vọng với cầu xin.
Bất cứ kẻ nào nhìn thấy hắn đều kiên quyết không thể nào tưởng tượng nổi hắn đã từng là một trong bốn thần đế đông vực uy lăng thần giới.
Không nói thêm với hắn một câu, thậm chí không liếc nhìn hắn một cái, ngón tay Vân Triệt nhếch lên, ném thẳng khối huyền băng vào trong thái cổ huyền chu.
Lúc này, một chút khí tức khác thường truyền đến từ ngoài minh hàn thiên trì, Vân Triệt thoáng liếc mắt, hắn không rời đi, không nặc ảnh, ngón tay điểm lên Nghịch Uyên thạch, khôi phục khí tức vốn có, bàn tay cũng xoa nhẹ lên mặt, khôi phục dung nhan chân thật của bản thân.
Rất nhanh, kết giới của minh hàn thiên trì lại mở ra, lại lập tức khép kín, một tiên ảnh băng tuyết xuất hiện ở trước mắt hắn.
Mộc Băng Vân.
Kết giới của minh hàn thiên trì vốn chỉ có hắn và Mộc Huyền Âm có thể mở ra, hiện giờ Mộc Băng Vân có thể mở ra, hiển nhiên trước khi Mộc Huyền Âm rời đi đã để minh ngọc tông chủ của mình lại... là ôm ý chí chắc phải chết mà rời đi.
Ánh mắt của Vân Triệt và Mộc Băng Vân cách không chạm vào nhau, rõ ràng chính là mấy ngày không thấy, lại giống như cách một thế hệ.
Nàng nhìn Vân Triệt, bộ ngực cao ngất dưới tuyết y phập phồng kịch liệt, trong mắt run run sắc thái quá mức phức tạp:
- Ngươi... còn dám trở về!
- Ta đưa nàng về.
Vân Triệt trả lời, hắn quay sang Mộc Băng Vân, trong tay nâng lên một thanh trường kiếm băng tuyết trắng:
- Đây là kiếm yêu của nàng, cũng là tượng trưng cho Băng Hoàng tông chủ... Xin Băng Vân cung chủ nhận lấy.
Nhìn Tuyết Cơ kiếm tràn đầy băng mang, hai tròng mắt của Mộc Huyền Âm trong nháy mắt đã bị hơi nước tràn ngập... Tuyết Cơ kiếm quay về, nhưng Ngâm Tuyết giới không còn Mộc Huyền Âm, nàng cũng vĩnh viễn mất đi người quan trọng nhất, cũng là người thân duy nhất.
Tay tuyết chìa ra, run rẩy nắm lấy trên thân Tuyết Cơ kiếm, trên mặt giống như còn sót lại khí tức của tỷ tỷ... Thân thể Mộc Băng Vân lay động, tin dữ đã mấy ngày, nàng cho rằng mình đã tiếp nhận, nhưng giờ phút này, tâm hồn nàng vẫn đau nhức như sắp xé rách.
Bốp!!
Cánh tay nàng chém ra, mu bàn tay trắng như ngọc cho Vân Triệt một cái bạt tai nặng nề.
Vân Triệt không tránh né, không chống đỡ, mặc kệ màu đỏ với đau nhức lan tràn trên mặt hắn.
“...” Tay của Mộc Băng Vân như dừng lại giữa không trung, nhìn thần sắc bình thản đến đáng sợ của Vân Triệt, kể cả một chút thống khổ đều không có, phẫn hận của nàng không phát tiết được chút nào, trong lòng ngược lại càng thêm đau đớn.
Trên đời này, thống khổ nhất không phải là mất đi quá mức, càng thống khổ hơn mất đi là phản bội.
Mà hắn... đã trải qua tất cả mất đi, và phản bội lớn nhất thế gian.
Mộc Huyền Âm ra đi, không có ai thống khổ, càng oán hận hơn hắn... Nhất là, oán hận với chính bản thân mình.
Bàn tay của nàng bắt đầu phát run, không tự chủ muốn chạm lên trên vết đỏ trên mặt hắn... nhưng cuối cùng, vẫn chậm rãi buông xuống.
Tỷ tỷ, nếu như để cho tỷ lựa chọn một lần nữa, có phải tỷ vẫn một lần nữa để cho hắn vào thế giới của tỷ không...
Nếu như có một lần lựa chọn nữa, ta rốt cuộc... còn có thể mang hắn đến thần giới không...
Vân Triệt nói khẽ:
- Băng Vân cung chủ, Ngâm Tuyết giới rất có thể bị ta liên lụy, cho dù không vì ta, có rất nhiều thù cũ với các tinh giới khác, cũng sẽ bởi vì Huyền Âm rời đi mà bùng nổ... Cho nên, ngươi sớm rời đi đi.
Nắm chặt Tuyết Cơ kiếm, Mộc Băng Vân nhìn hắn, thấp giọng nói:
- Cho dù ta chết, cũng sẽ chết ở Ngâm Tuyết giới.
Là câu trả lời hoàn toàn trong dự kiến, Vân Triệt nhẹ nhàng gật đầu, không nói chuyện nữa, xoay người rời đi.
Phía sau của hắn truyền đến giọng nói của Mộc Băng Vân từ xa xa:
- Vân Triệt! Ngươi nhớ kỹ, mạng của ngươi là tỷ tỷ dùng mạng của mình để đổi lấy, ta không cho phép ngươi chết!
- Cho dù là vì báo thù, ngươi cũng phải sống tốt!
- Nếu ngươi dám không tiếc tính mạng của mình vì người khác giống như trong quá khứ... Tỷ tỷ sẽ không tha thứ cho ngươi, ta cũng sẽ không tha thứ cho ngươi!!
Không trả lời, Vân Triệt rời khỏi minh hàn thiên trì, bóng dáng và khí tức cũng triệt để biến mất trong tầm mắt với cảm giác của Mộc Băng Vân.
Trong thiên trì yên tĩnh, Mộc Băng Vân nhẹ nhàng ôm lấy Tuyết Cơ kiếm ở trước ngực... Chút bất tri bất giác, một giọt nước mắt trong suốt không tiếng động rơi xuống, xẹt qua một dấu vết ẩm ướt thật dài ở trên thân kiếm.
Tay nàng chìa ra, nhẹ nhàng lau vết ẩm ướt này đi, khi ngẩng đầu lên, trong mắt đã là hàn mang súc tích đầy quyết ý.
Nàng biết, cho dù mình nỗ lực như thế nào cũng không thể có khả năng làm tốt như tỷ tỷ.
Ngâm Tuyết giới không có Mộc Huyền Âm, sẽ bùng nổ ra vô số nguy cơ mà trước kia tuyệt đối sẽ không có.
Nhưng mà nàng sẽ không thỏa hiệp và trốn tránh. Ngày mai nàng sẽ kế vị Băng Hoàng tông chủ và Giới Vương của Ngâm Tuyết giới, chỉ cần nàng còn mạng, sẽ tuyệt đối không để cho Ngâm Tuyết giới bị tổn thương chút nào!
Thu hồi Tuyết Cơ kiếm, băng ảnh của nàng bay lên, chậm rãi mà đi...
Mà trong khoảnh khắc khi nàng rời khỏi minh hàn thiên trì, trong thiên trì yên tĩnh không tiếng động đột nhiên sáng lên một chút băng mang kỳ dị.
Đó là một đồ văn băng hoàng hoàn chỉnh, không biết sáng lên từ chỗ nào, rõ ràng chỉ là một hình chiếu, nhưng lại nồng đậm giống như thực chất, băng mang phóng thích ra cũng sáng sủa đến giống như ánh sáng của thần linh không nên tồn tại trên thế gian này.
Chính là sự hiện hữu của nó đặc biệt ngắn ngủi, trong vài giây sau đó đã tiêu tán, tiếp sau chưa từng xuất hiện.
Một tháng sau.
Thần giới đuổi giết Vân Triệt vẫn luôn luôn liên tục, theo thời gian trôi đi, cường độ chẳng những không thấp đi, ngược lại càng ngày càng tăng, phạm vi cũng từ ba phương thần giới cấp tốc khuếch tán về phía phạm vi hạ giới càng ngày càng rộng rãi, đủ loại hình huyền khí thăm dò cũng được phân bố ở các khu vực, tìm kiếm khí tức của Vân Triệt.
Thế trận to lớn còn chỉ lớn hơn chứ không nhỏ hơn so với năm đó tìm kiếm Tà Anh, lớn đến mức độ khiến vô số huyền giả đều có phần kinh ngạc không hiểu.
Nhưng mà, cường độ tìm kiếm khoa trương như thế, chính là không hề năm giữ được một chút tung tích khí tức nào của Vân Triệt.
Thiên Sát tinh thần vốn cực kỳ giỏi ẩn nấp, sau khi trở thành Tà Anh càng cường đại vô cùng, muốn thăm dò khí tức của nàng thật sự khó như lên trời. Còn Vân Triệt mặc dù trong lứa trẻ tuổi đúng là rất mạnh, nhưng đây là do Vương giới dẫn dắt toàn lực đuổi giết, lấy khí tức và tu vi Thần Vương cảnh của hắn, sao có thể tránh thoát lâu như thế!
Hắn giống như hoàn toàn bốc hơi khỏi trên đời. Dần dần, càng ngày càng nhiều người bắt đầu hoài nghi, có phải hắn đã ở dưới áp lực cực lớn và tuyệt vọng mà tự tuyệt chết đi rồi hay không.
Nhưng mà bọn họ có nằm mơ cũng không hề nghĩ đến, người mà bọn họ đang dưới toàn lực tìm kiếm, trong một tháng này đã vô số lần lần lượt đi qua dưới linh giác và huyền khí thăm dò của huyền giả Vương giới, nhưng cho dù là người hay huyền khí khí tức đều chưa bao giờ chần chừ với lưu lại một lần nào ở trên người hắn.
Hắn bước ra khỏi đông thần vực, bước ra khỏi phương đông, một đường hướng bắc, đi tới một thế giới xa lạ chưa bao giờ đặt chân đến.
Cũng trong khoảng thời gian này, tin tức Phạm Đế thần nữ phản bội Phạm Đế thần giới cấp tốc tản ra, cũng dẫn đến vô số rung động với chấn động.
Chuyện lạ hết lần này đến lần khác, kể cả huyền giả có cấp bậc thấp nhất, linh giác trì độn nhất đều mơ hồ ngửi được mùi vị thay đổi.
Phương bắc xa xôi, một thế giới bị hắc khí bao phủ.
Cộp... cộp... cộp...
Đây là một mảnh cây cối hết sức yên tĩnh, tiếng bước chân cũng không nặng nề, nhưng khi vang lên ở trong này lại làm cho người ta dựng cả tóc gáy.
Mặt đất nơi này có màu đen, bầu trời là màu xám trắng đè nén, kể cả cây khô thưa thớt hay thậm chí là thảm thực vật đều là màu xám đen âm u.
Ngay cả không khí cũng tối tăm mù mịt... Mà không phải là sương mù bay ngẫu nhiên, là mãi mãi như thế.
Đây là một thế giới không thích hợp cho sinh linh bình thường sinh sống, cho dù là huyền giả thần đạo đến đây, cũng sẽ cảm thấy đè nén với khó chịu trong khoảng thời gian ngắn, cảm xúc sẽ trong lúc vô hình trở nên phiền chán khủng hoảng, thậm chí không khống chế được.
Tuổi thọ sẽ trong im hơi lặng tiếng bị xói mòn đi, như bị thứ gì đó cắn nuốt. Kể cả huyền khí cũng giống như bị quỷ vô hình áp chế trói buộc, vận chuyển khó khăn gian nan hơn bình thường rất xa.
Cho nên ba phương thần vực đông, tây, nam, chưa từng có huyền giả nguyện ý bước chân vào thế giới này.
Ở nơi thế giới âm u, cô quạnh này, một bóng người chậm rãi đi tới từ trong khói đen, hắn đến đây không hề mang đến sinh cơ nên có cho thế giới này, ngược lại càng lộ vẻ đè nén với lạnh lẽo.
Bởi vì ánh mắt của hắn, còn có khí tức như có như không ở trên người hắn càng thêm tịch liêu với âm u hơn thế giới này.
Cũng giống như một ác quỷ cô hồn còn sống trở về từ dưới đáy địa ngục.
- Bắc... thần... vực...
Ở nơi trung tâm của mảnh rừng đen này, bước chân của hắn dừng lại, đối mặt với thế giới xa lạ đáng sợ, khóe miệng của hắn lại chậm rãi nhếch lê, lộ ra một nụ cười âm trầm.
Trong nháy mắt kia, kể cả sương mù đen vĩnh viễn tồn tại ở nơi này đều có phần ngưng đọng.