Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1533 - Chương 1536: [Hắc Ám Vĩnh Kiếp]

. ._767__2" class="block_" lang="en">Trang 767# 2

 

 

 

Chương 1536: [Hắc ám vĩnh kiếp]



Bắc thần vực, một nơi nhỏ nhất trong bản đồ của bốn phương thần vực thần giới, đại khí chỉ bằng một nửa của đông thần vực, một phần năm của tây thần vực.

Nếu như chia thần giới thành mười phần, bản đồ của bắc thần vực chỉ chiếm một phần trong đó.

Số lượng tinh giới tự nhiên cũng ít nhất. Cho dù như vậy, vì âm khí hỗn độn liên tục tiêu tán, bản đồ của bắc thần vực vẫn luôn luôn thu hẹp lại.

Hiểu biết của Vân Triệt đối với bắc thần vực cơ bản chỉ có khái niệm “Nơi của ma nhân” và “Ma vực” như vậy, những chuyện khác gần như hoàn toàn không biết gì cả. Nhưng mà thế giới hoàn toàn xa lạ này lại trở thành chốn đi về duy nhất hiện giờ của hắn, bởi vì bắc thần vực bị bao phủ trong âm khí hỗn độn... cũng là bên trong Hắc Ám ma khí trong nhận thức của người đời, ba phương thần vực khác tuyệt đối không nguyện tới gần và đặt chân đến.

Cũng không phải đơn thuần chỉ vì bọn họ không muốn bị Hắc Ám ma khí ăn mòn tuổi thọ với huyền lực, thêm với bọn họ căm thù “Ma nhân” đồng thời cũng bị “Ma nhân” căm thù. Mà đây là sân nhà của ma nhân, bên trong âm khí hỗn độn, Hắc Ám huyền lực của bọn họ sẽ phát huy uy lực lớn nhất, mà huyền giả của ba phương thần vực khác tiến vào sẽ bị áp chế ở mức độ rất lớn, một khi phát giác, kết cục không thể nghi ngờ sẽ giống như ma nhân ở ngoài bắc thần vực bị huyền giả ba phương thần vực khác phát hiện ra.

Tiến vào bắc thần vực, Hắc Ám ma khí nơi này không hề gây nên cho Vân Triệt một chút cảm giác không thoải mái nào, cho dù là thân thể, huyền mạch hay trên tinh thần. Bước đi trong hắc ám không chỗ nào không có với trong yên lặng, hắn thậm chí có một cảm giác thoải mái kỳ dị, lòng của hắn cũng lạnh như băng với tỉnh táo trước nay chưa hề có.

Thế giới xa lạ, không có một tấc đất quen thuộc, càng không hề có bất cứ người quen biết nào, cô độc chân chính.

Tiến vào bắc thần vực, Vân Triệt không hề lưu lại, mà tiếp tục tiến vào sâu hơn. Ba phương thần vực tìm kiếm hắn không thể không nói không điên cuồng, tìm kiếm lâu dài không có kết quả, người Vương giới có khả năng sẽ bước vào bắc thần vực để tìm kiếm... Nhưng mà cho dù là người trong Vương giới, nhiều nhất cũng chỉ sẽ tiến vào biên giới bắc thần vực, không có nhiều khả năng xâm nhập sâu, cho nên hắn đang dốc hết khả năng xâm nhập sâu vào bắc vực.

Hắn phải bảo vệ mạng của mình... Đối với hắn hiện giờ mà nói, không có chuyện nào quan trọng hơn chuyện này!

Hắn đi qua từng tinh giới, xuyên qua từng mảnh tinh vực, từng hình ảnh của bắc thần vực tiến vào trong đôi mắt u ám của hắn.

Sinh thái của bắc thần vực hoàn toàn khác biệt với đông thần vực. Nơi này đầy rẫy tử vong với âm u, khó thấy mặt trời mặt trăng, nhiều nhất vĩnh viễn là chém giết, chém giết giữa huyền thú Hắc Ám, chém giết giữa huyền giả... Ở đông thần vực, tranh đấu thường thường vì lợi ích hoặc ân oán, còn ở trong này, tranh đấu chỉ vì sinh tồn.

Không sai, là sinh tồn.

Ở nơi thế giới hắc ám tàn khốc này, chỉ có cường giả mới có thể sinh tồn. Bọn họ sẽ vì trở nên cường đại hơn mà không tiếc tất cả, vì tranh đoạt tài nguyên có hạn mà đánh nhau đến chết, xác chết khắp nơi.

Những chuyện này, Vân Triệt đều hờ hững nhìn.

Theo hắn tiến sâu vào, Hắc Ám ma khí rõ ràng càng lúc càng nồng đậm thuần túy, cấp bậc của tinh giới đã tăng lên, cuối cùng, lại một tháng đi qua, Vân Triệt đặt chân lên tinh giới trung vị đầu tiên ở bắc thần vực.

Hắn không biết hiện giờ mình ở phương vị nào trong bắc thần vực, cũng không biết tên của tinh giới nơi này.

Tuy rằng nơi này là tinh giới trung vị, nhưng tồn tại của sinh linh vẫn đặc biệt thưa thớt, cho dù ở trong rừng tối đen đều không cảm giác được sự sống gì.

Trong bất tri bất giác, Vân Triệt đi tới trong một mảnh sơn mạch hoang vu, huyền thú hắc ám nơi này nhiều hơn, trong bóng tối, từng đôi ánh mắt khát máu nhìn về phía hắn... Nhưng khi đụng chạm vào ánh mắt hờ hững kia của Vân Triệt, những ánh mắt cuồng lệ này nhất thời toàn bộ run rẩy, sau đó chúng nó chậm rãi lui về phía sau, sau đó lo sợ không yên trốn đi, trốn đi rất xa cực xa.

- Xoẹt rẹt!

Một tiếng xé rách khủng bố vang lên, đó là tiếng lợi trảo xé rách không gian, một con cự ưng hắc ám dài trăm trượng xẹt qua trên không Vân Triệt, lợi trảo hắc ám lóe ra hàn quang đâm vào hồn cắp lấy một con huyền thú hắc ám liều mạng chạy tán loạn, sau đó bay về phía phương bắc xa xôi.

Vào lúc này bước chân của Vân Triệt dừng lại, hắn đi tới một gốc cây khô ở trước mặt, ngồi xếp bằng xuống, nhắm mắt lại, cũng không bày ra kết giới, rất nhanh, hô hấp của hắn đã hoàn toàn trầm tĩnh đi... Chỗ ngực, huyền trận hắc ám mà Kiếp Uyên lưu lại trước khi rời đi lóng lánh lên quang mang u ám.

Theo u ám sáng rọi phóng thích, bên trong tâm hồn của Vân Triệt hiện lên bóng dáng của Kiếp Uyên.

Nàng đưa mắt nhìn Vân Triệt, giống như đang đứng ở trước người hắn.

Nàng cười nhẹ một tiếng không hề có cảm tình, giống như đang trào phúng, giống như bởi vì vậy mà bi ai:

- A, ngươi đúng là vẫn kích động ma ấn ta lưu lại lên, xem ra, cuối cùng ngươi đã bị ép đến tuyệt cảnh.

Nhưng mà nàng quả quyết không cách nào tưởng tượng được, sau khi nàng rời đi chẳng qua chỉ trong một lát, ma ấn này đã bị kích động lên dưới nổi giận và lệ khí cực hạn của Vân Triệt.

Tuy rằng kích động ma ấn này lên bại lộ ra Hắc Ám huyền lực của hắn ở trước mặt mọi người, cho ba phương thần vực lý do thỏa đáng để diệt sát hắn, nhưng mà lấy thái độ của ba thần đế hạng nhất đối với Vân Triệt, cho dù không có lý do này, bọn họ cũng luôn có thể tìm một lý do thỏa đáng muốn ăn đòn khác, kích động ma ấn này chính là đưa ra trước tất cả mà thôi.

- Bên trong ma ấn này cất giữ một hắc ám huyền công [Hắc ám vĩnh kiếp], nó không phải là huyền công hạch tâm của Kiếp Thiên ma tộc ta, mà là huyền công duy nhất chỉ thuộc về riêng mình ta, đồng tộc của ta không cách nào tu luyện được. Kể cả Nghịch Huyền có độ thân thiết và khống chế đối với Hắc Ám huyền lực còn thắng được ta cũng không có cách nào tu luyện được.

- Nhưng nếu như là ngươi, chắc chắn có khả năng tu thành.

Về phần lý do, nàng không nói.

- Ngươi có huyền mạch của Nghịch Huyền, có thân thiết và khống chế cực hạn đối với Hắc Ám huyền lực, cho nên hắc ám vĩnh kiếp có thể khiến cho người khác một bước lên trời, nhưng khiến thực lực của ngươi tăng trưởng lại cực kỳ hữu hạn. Uy thế này còn cường đại không bằng thần ma cấm điển mà ta với Nghịch Huyền cùng sáng tạo ra rất xa... cũng chính là Tà thần quyết mà ngươi biết.

- Nhưng mà, nếu như ngươi có thể hoàn mỹ khống chế hắc ám vĩnh kiếp, sẽ tuyệt đối có thể... khống chế tất cả ma đương thời!

- Trở thành... đế trong ma chân chính, cũng là duy nhất!

Đây là ký ức mà Kiếp Uyên lưu lại, từng lời đều nói ra từ trong miệng của nàng, không thể nghi ngờ.

- Ngoài hắc ám vĩnh kiếp, tất cả ma công cả đời ta tu luyện đều ở trong đó, ngươi cứ lựa chọn mà tu luyện!

Ma đế cả đời tu luyện, cường đại dữ dội, phức tạp dữ dội. Đối với người khác mà nói, có thể tu thành một thứ đã là chuyện suốt đời khó có thể làm được, nhưng nàng lại lưu lại toàn bộ... Bởi vì nàng càng rõ ràng hơn bản thân Vân Triệt, hắn là một bào thai quái dị như thế nào.

Một quái thai còn thắng được cả Tà thần Nghịch Huyền!

- Bên trong ma ấn có ba giọt ma huyết căn nguyên của ta, nó có thể cường hóa ma thân và ma hồn của ngươi, nếu như ngươi muốn tăng tu vi lên trong khoảng thời gian ngắn, như vậy luyện hóa nó, cũng có thể tăng tu vi huyền đạo của ngươi lên trên diện rộng, nhưng mà ngươi tốt nhất đừng làm như thế.

- Mặc dù luyện hóa có thể để cho ngươi một bước lên trời, nhưng nếu như thong thả hoàn mỹ dung hợp với thân thể, tương lai ưu việt mà ngươi lấy được sẽ gấp trăm lần trước. Tu vi huyền đạo của ngươi càng thấp, dung hợp nguyên huyết đối với thân thể và huyền mạch sẽ càng lớn, cho nên luyện hóa trong khoảng thời gian ngắn, ngược lại chỉ có thể là áp chế tu vi, tin tưởng ngươi hiểu được từng chữ trong lời nói của ta.

Hồn âm mà Kiếp Uyên lưu lại nói cực kỳ cụ thể kỹ càng, tuy rằng cho tới bây giờ khi nàng đối mặt với Vân Triệt đều đặc biệt lạnh lùng, nhưng thật ra, đối với hắn, nàng thủy chung có một phần quan tâm đặc thù, hoặc bởi vì Tà thần Nghịch Huyền, hoặc bởi vì Hồng nhi U nhi.

- Khởi nguyên của Hắc Ám huyền lực là âm khí hỗn độn, [Hắc ám vĩnh kiếp] cũng là huyền công cực âm, ma huyết căn nguyên của ta càng là máu cực âm, hai thứ này đều thích hợp dùng cho nữ tử. Cho nên muốn tu thành hắc ám vĩnh kiếp, ngươi cần tìm một nữ tử thật tốt làm thành lô đỉnh tu luyện. Ba giọt nguyên huyết cực âm này, hai giọt đã là cực hạn mà ngươi có khả năng thừa nhận, giọt thứ ba đó là để cho lô đỉnh sử dụng!

- Nữ tử cần tồn tại nguyên âm này có ngộ tính huyền đạo và lực khống chế huyền khí cực cao, quan trọng nhất là phải có huyền khí chí tinh chí thuần! Nếu như ngươi có thể tìm được nữ tử như vậy, tốt nhất trực tiếp hủy bỏ, cần để cho tự tán tất cả huyền công, chỉ chừa lại huyền khí nguyên thủy tinh thuần không tạp chất nhất, mà tương lai nàng nhận được cũng bù lại mất mát vô số lần!

Trong nhắm mắt, bàn tay Vân Triệt chậm rãi nâng lên, trên lòng bàn tay lơ lửng ba giọt máu màu tối đen, ba giọt máu lóe ra quang mang tối tăm, nhưng không mãnh liệt, lại khiến cho khắp trời đất đột nhiên tối xuống.

Ánh mắt mở ra, trong mắt chiếu đến ba ám mang thâm thúy đến mức tận cùng, không có chút do dự gì, hắn điểm hai giọt máu trong đó vào ngực bản thân.

Khoảnh khắc khi đụng chạm vào thân thể hắn, hai giọt máu hắc ám giống như nước chảy xuống đất, không hề cản trở dung nhập vào trong thân thể hắn.

Ong!

Một tiếng trầm đục kỳ dị khó có thể hình dung, trên người Vân Triệt đột nhiên luồn lên một tầng sương mù hắc ám nồng đậm mà hỗn loạn, tròng mắt cũng phóng xuất ra hai đường hắc quang vô cùng u ám... Như hóa thành hai vực sâu hắc ám có thể cắn nuốt tất cả.

Đây không phải là máu bình thường, mà là nguyên huyết của ma đế!

Nếu như cứ trực tiếp nhập vào thân thể người khác như vậy, cho dù là thần đế Vương giới đương thời, cũng sẽ bị lực lượng ma đế vô cùng đáng sợ cắn nuốt thành cặn bã ngay tại chỗ.

Nhưng mà hắn là Vân Triệt, huyền mạch của hắn đối với Hắc Ám huyền lực.. cho dù là lực lượng hắc ám cấp bậc gì đều có được thân thiết cực hạn nhất thế gian. Mà nguyên huyết không chỉ là tinh huyết hạch tâm, lại còn có linh hồn của chính nó... linh tính của nó, cũng có thân thiết đến từ Kiếp Uyên đối với Vân Triệt.

Thân thể của Vân Triệt co rút trong thống khổ kịch liệt, nhưng trên mặt hắn lại bình tĩnh dọa người... hắn đã từng trải qua thống khổ với tuyệt vọng cực hạn nhất thế gian, chút đau xót thân thể đó tính là gì chứ?

Sau thời gian vài giây ngắn ngủi, sương mù màu đen xao động bắt đầu chậm rãi tiêu tán, cùng với hắc quang phóng thích ra từ trong đôi mắt hắn dần dần tan hết, hai giọt nguyên huyết ma đế đến từ Kiếp uyên, cứ... đơn giản như vậy dễ dàng tồn tại ở trong thân thể của Vân Triệt, không hề bài xích hắn.

Không cách nào đoán trước được... kể cả bản thân Kiếp Uyên cũng không cách nào đoán trước được, nguyên huyết ma đế của bản thân sau khi hoàn toàn dung hợp với Vân Triệt có được huyền mạch của Tà thần sẽ tạo thành dị biến như thế nào ở trên người Vân Triệt.

Cũng không cách nào đoán trước được “Dung hợp hoàn mỹ” mà nàng kỳ vọng cần bao lâu, mấy vạn năm? Mấy ngàn năm? Mấy trăm năm... hay là...

Nguyên huyết ma đế vào cơ thể, còn chưa chân chính bắt đầu thong thả dung hợp, nhưng Vân Triệt lại đột nhiên cảm giác được, cảm giác của bản thân đối với thế giới này đã xảy ra biến hóa vô cùng to lớn, linh giác của hắn xuyên thấu qua càng hiều hắc ám, đạt tới thế giới phía trước gấp bội, nhất là cảm giác của hắn đối với khí tức hắc ám trở nên vô cùng rõ ràng, gần như có thể nắm bắt được từng nguyên tố hắc ám lưu động.

Đó là nguyên huyết của ma đế... cho dù chỉ có một chút can thiệp, đều sẽ tương đương với ảnh hưởng vĩ đại đối với sinh linh hiện giờ.

Thân thể của Vân Triệt hoàn toàn yên tĩnh trở lại, bên trong tâm hồn hắn, tiếp tục vang lên giọng nói của Kiếp Uyên.

- Tuy rằng ta không cách nào tận mắt nhìn thấy ngươi bị ép kích động ma ấn lên như thế nào, nhưng có một chuyện ngươi cần phải nhớ kỹ, nếu không có ngươi thân mang lực lượng và ý chí của hắn, cùng với cứu vớt và chiếu cố Hồng nhi và U nhi, ta nhất quyết sẽ không làm ra quyết định rời khỏi hỗn độn, cũng phản bội tộc nhân, cho nên đối với thế giới hỗn độn chỗ ngươi mà nói, đều là thiếu nợ ngươi một cái mạng, mọi người đều không có tư cách phụ ngươi.

- Cho nên nếu như muốn báo thù, vậy bỏ xuống tất cả do dự, thiện niệm, thương hại! Cho dù tàn sát hết vạn linh đương thời, cũng không cần ngượng ngùng gì! Đây là bọn chúng nợ ngươi!

- Cuối cùng, có hai chuyện có lẽ nên cho ngươi biết.

- Thế giới hỗn độn hiện giờ tiềm tàng một bí mật to lớn, cùng với một tai họa ngầm cực lớn.

Hai chữ “To lớn” trong miệng Kiếp Thiên ma đế cũng không phải là mức độ mà người đời có thể tưởng tượng và lý giải được.

- Bí mật to lớn kia, ta không cách nào nói ra, cũng không có tư cách nói ra. Nhưng nếu như có một ngày nó “Hiện thế”, ngươi chính là người đầu tiên biết được. Mà đồng thời cũng là một nguyên nhân khác khiến cho ta rời khỏi hỗn độn, chặn tộc nhân của ta trở về.

- Về phần tai họa ngầm to lớn kia...

Thế giới tâm hồn, bóng dáng của Kiếp Uyên chậm rãi giơ tay lên, trên đầu ngón tay lóe ra một hắc mang giống như ngôi sao:

- Mảnh nhỏ ký ức này có thiết lập phong ấn của ta. Nếu như có một ngày ngươi hoàn mỹ dung hợp nguyên huyết ma đế của ta, cũng có thể hoàn mỹ khống chế hắc ám vĩnh kiếp, sẽ có thể dễ dàng giải trừ phong ấn của nó!

Mảnh nhỏ ký ức được thiết lập phong ấn này là “Tai họa ngầm to lớn” ở trong miệng Kiếp Uyên.

Tinh mang hắc ám trong tay tung bay đến chỗ sâu nhất trong tâm hồn Vân Triệt, giọng Kiếp Uyên chậm lại:

- Vân Triệt, năm đó, Nghịch Huyền vì thất vọng lạnh lẽo cực độ mà bỏ qua cái tên sáng thế thần, quy ẩn như vậy. Còn ngươi... nếu như ngươi đã trải qua cảnh ngộ giống vậy, ta không hy vọng ngươi giống như kia mặc dù thân mang hắc ám nhưng vẫn chấp nhất lo liệu quang minh, ta hy vọng ngươi có thể... đòi lại ngàn vạn lần đã mất đi.

- Ít nhất tuyệt đối không thể khiến Hồng nhi với U nhi giống như năm đó, một đứa phải vĩnh viễn bỏ qua thân thể của mình, một đứa chỉ có thể vĩnh viễn tồn tại ở trong cô tịch với bóng tối.

- Thế giới này không xứng cô phụ ngươi và nữ nhi của ta, cho nên sau khi càng thấy rõ thế giới này thêm, ta muốn ngươi nhớ kỹ càng lấy bảy chữ...

- THÀ PHỤ TRỜI XANH, KHÔNG PHỤ MÌNH!

Bóng dáng của Kiếp Uyên biến mất trong thế giới linh hồn của hắn, Vân Triệt mở mắt ra, tròng mắt lạnh nhạt như vũng nước đọng dường như trở nên càng thêm u ám.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment