.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1536" class="block_" lang="en">Trang 768# 2
Chương 1538: Khế ước ác ma
Thế giới im lặng đáng sợ, kể cả không khí đều đột nhiên trở nên nện hồn đâm xương.
Một cường giả Thần Linh cảnh, bị một ngón tay tiêu diệt hoàn toàn, kể cả một chút tro bụi đều không lưu lại.
- Thần... Thần Vương!
Bên người Hàn Vi công chúa, lão giả áo đen trợn trừng lớn đôi mắt, phát ra âm thanh run rẩy, mà mấy chữ này khiến thân thể mọi người vì vậy mà chấn động.
Thần Vương, ở vị diện này, đó chính là nhân vật cấp bậc tông chủ của đại tông môn!
Mà đáng sợ hơn hai chữ “Thần Vương” là ánh mắt của hắn, bọn họ chưa từng nhìn thấy ánh mắt nào u ám như thế, lúc hắn xoay người lại, khi tròng mắt âm u đảo qua, đó chính là cảm giác đè nén với hít thở không thông đáng sợ... Giống như một ác ma mở to mắt dùng lợi trảo của nó bóp chặt yết hầu với linh hồn của bọn họ.
Nhưng Minh Dương dù sao không phải người bình thường, kiêng kỵ đối với Thần Vương cũng không nặng như người bình thường, dù sao phụ thân của hắn là một trong những Thần Vương mạnh nhất một mảnh biên giới. Hắn áp chế cảm giác hoảng sợ khó hiểu trong lòng, tiến lên trước một bước, mặt mỉm cười, kính ẩn thi lễ:
- Vãn bối Minh Dương, có thể gặp được tiền bối bậc cao nhân như vậy ở nơi hoang vu này, quả thật may mắn. Mới vừa rồi hạ nhân có mắt không biết Thần Vương, nhưng lại ra tay mạo phạm, cảm tạ tiền bối thay mặt khiển trách.
- Đúng rồi, gia phụ chính là Minh Kiêu tộc trưởng Minh Bằng gia tộc, tin tưởng tiền bối có điều nghe thấy. Nếu tiền bối không ghét bỏ, có thể đi tới Minh Bằng sơn làm khách, vãn bối nhất định trông mong ngóng chờ, thịnh yến đối đãi.
Mấy chữ ngắn ngủi, đã lộ vẻ cung kính, lại không mất đi uy nghi. Nhất là khi báo ra dòng họ và tên của phụ thân, giọng điệu của hắn đã xảy ra biến hóa vi diệu. Dù sao không chỉ có một mảnh biên giới này, toàn bộ tinh giới, có ai không biết bộ tộc Minh Bằng và cái tên Minh Kiêu!?
Nhưng mà...
Khiến Minh Dương kinh hãi chính là, nghe xong lời hắn nói, nam tử áo đen đối diện lại không hề thay đổi vẻ mặt, trả lời hắn chỉ có nam tử này lại giơ ngón tay lên... sau đó nhẹ nhàng bắn ra.
Phụt rầm!!
Ba ánh lửa, đồng thời nổ tung ở bên người Minh Dương.
Trong đôi mắt phóng đại đến sắp phá nát của hắn, ba người khác bên cạnh hắn, cũng là ba cường giả cấp bậc Thần Linh cảnh khác, trong nháy mắt... chính là trong một nháy mắt, thân thể Thần Linh của bọn họ bị phá nát trong ánh lửa, không phát ra một tiếng kêu thảm thiết, không có một giọt máu bắn ra, trực tiếp nổ thành mảnh nhỏ hỏa diễm bay đầy trời, sau đó rơi thành tro bụi đầy đất ở chung quanh hắn.
Một màn bất ngờ này khiến ngũ quan của Minh Dương chợt run lên, chắc chắn mới vừa rồi cũng biến thành run run hoàn toàn không khống chế nổi:
- Ngươi...
Hắn nói một chữ ra khỏi miệng, rồi cuối cùng nói không ra lời.
Vân Triệt nâng bước, từng bước một tới gần hắn, mỗi khi tới gần thêm một bước, tròng mắt của Minh Dương sẽ co rúm lại thêm một phần, đè nén vô hình dần dần tới gần kia quá mức đáng sợ, gần như muốn nghiền nát tất cả ý chí của hắn.
Miệng hắn há hốc, không ngừng khép mở, nhưng như thế nào đều không thể phát ra được một tiếng. Cuối cùng, hắn định trốn... Nhưng mà, hắn thế mà lại không thể ngưng tụ được một chút huyền khí, thậm chí không cảm giác được sự tồn tại của hai chân, toàn bộ thân thể giống như bùn hão xụi lơ, lại xụi lơ... cho đến quỳ gối trên mặt đất.
Hắn không phải là người nhát gan, ngược lại, lấy thân phận và địa vị của hắn, bình thường kể cả đối mặt với Thần Vương tông chủ của các đại tông môn khác, cho tới bây giờ đều đúng mực thỏa đáng.
Nhưng đối mặt với Vân Triệt, tất cả dũng khí của hắn đều giống như bị thứ gì đó vô hình triệt để nghiền nát.
Giữa lúc hoảng hốt, Vân Triệt đã đứng ở trước người hắn, mà đôi mắt của hắn đã co rúm lại bằng lỗ kim... hắn không rõ, tại sao mình sẽ sợ hãi như thế, cho dù là năm đó may mắn nhìn thấy Đại Giới Vương, cũng tuyệt đối không kiêng kỵ sợ hãi đến nông nỗi như thế này.
Môi hắn run run khép mở, hắn định nói mình là thiếu chủ Minh Bằng tộc, người này không thể giết hắn, nhưng hắn dùng hết tất cả ý chí nặn ra được hai chữ, cũng mơ hồ run rẩy tới cực điểm:
- Tha... mạng... a!
Một bàn tay chộp vào trên cổ họng hắn, trực tiếp xách hắn lên từ trên mặt đất, cũng bóp chết tất cả âm thanh của hắn.
Bên tai hắn vang lên âm thanh cuối cùng của sinh mệnh... Đó là tiếng than nhẹ còn khủng bố hơn ma quỷ:
- Kẻ nghịch ta, kẻ phạm ta, kẻ làm tổn thương ta... toàn bộ đáng chết!
Một luồng hắc khí bốc lên từ chỗ cổ Minh Dương, giây lát lan tràn tới toàn thân, một cái chớp mắt... đã cắn nuốt thân thể hắn thành một mảnh khói tàn tối đen.
Đây là lần đầu tiên Vân Triệt sử dụng Hắc Ám huyền lực tự nhiên như thế.
Bàn tay hắn buông xuống... phía trước, Minh Dương đã biến mất, chỉ còn lại một làn khói đen theo gió lạnh âm lãnh thong thả trôi đi.
Không ai có thể rõ ràng, dưới vẻ ngoài lạnh lùng giờ phút này của hắn tiềm tàng âm u, oán hận, sát niệm đáng sợ cỡ nào. Mà Minh Dương, giống như tự cho mình là một con kiến rất cao, đi xúc phạm một thần chết mới vừa đi ra khỏi vực sâu hắc ám.
Khói đen tan hết, Vân Triệt xoay người, đi về phía bắc... không liếc nhìn thiếu nữ áo tím và lão giả áo đen.
Cả người thiếu nữ áo tím triệt để ngơ ngác ở đó, như rơi vào ảo mộng.
Minh Dương không chỉ là nhi tử của tộc trưởng Minh Bằng, còn là thiếu chủ Minh Bằng tộc người đời đều biết, một nhân vật chân chính trên ý nghĩa ở mảnh đông vực này hoành hành không sợ, không ai dám chọc... thế mà lại, cứ chết đi như vậy!?
Đơn giản giống như cát bụi bị tiện tay phủi đi!
Vẫn còn sau khi Minh Dương báo ra thân phận rõ ràng của mình, giống như... ở trong mắt người này Minh Bằng tộc danh chấn biên giới phía đông hắn vốn khinh thường ngoảnh lại nhìn!?
Lão giả áo đen gian nan hoàn hồn, bằng vào lịch duyệt của hắn, rung động trong lòng càng sâu hơn thiếu nữ áo tím, nhưng nhiều hơn nữa là vui vẻ sau khi sống lại, hắn tê liệt ở trên đất, không cách nào đứng lên, nhưng trên mặt lại lộ ra mỉm cười:
- Xem ra là trời cao phù hộ cho điện hạ, để cao nhân cứu giúp... điện hạ, người đi mau đi. Minh Dương chết, bên chỗ Minh Bằng tộc chắc chắn cảm ứng được... lão hủ thoáng khôi phục lại đã có thể đuổi theo điện hạ.
Nhưng thiếu nữ áo tím lại không hề phản ứng lại lời hắn nói, ánh mắt của nàng dán chặt lên bóng lưng nam tử áo đen kia, ánh mắt đang không ngừng rung chuyển... lại rung chuyển.
- Tiền bối, xin dừng bước!
Nàng đột nhiên lên tiếng, cũng khiến lão giả áo đen bên người giật nảy mình:
- Điện... điện hạ!
Bản năng của hắn nói cho hắn biết, nam tử áo đen này là một nhân vật tuyệt đối không thể trêu chọc.
Kể cả thiếu chủ Minh Bằng tộc đều tùy tay tru sát, huống chi là người khác!
Nhưng mà Vân Triệt không hề phản ứng lại với lời kêu to của nàng, càng đi càng xa khỏi tầm mắt của nàng.
Tiếng gọi của thiếu nữ áo tím ầm ĩ lớn hơn vài phần:
- Tiền bối! Vãn bối thập cửu công chúa Đông Phương Hàn Vi của Đông Phương quốc, tạ đại ân cứu mạng của tiền bối.
Nàng khom người tới trước, đột nhiên quỳ rạp xuống đất, trong tiếng gọi ầm ĩ mang theo buồn bã với cầu xin thật sâu:
- Mẫu quốc của vãn bối đang gặp nạn, vương thành đã bên bờ bị công hãm, phụ vương và mẫu hậu còn đang ở vương thành... vãn bối đã cùng đường, mặt dày cầu tiền bối ra tay. Nếu như tiền bối có thể cứu phụ vương với mẫu hậu của vãn bối, vãn bối nguyện dồn tất cả báo đáp!
- Điện hạ, không... không thể!
Lão giả áo đen giãy giụa định đứng dậy ngăn cản.
Đông Phương Hàn Vi sẽ như thế, hắn không hề kinh ngạc, bởi vì nàng thật sự đã cùng đường, với cá tính của nàng đây cũng là chuyện rất có thể sẽ làm ra.
Nàng không dám hy vọng xa vời đối phương sẽ giải quyết khó khăn cho vương thành vì nàng, nhưng nếu có thể cứu phụ mẫu nàng ra, đã là ơn trời ban đối với nàng.
Nàng và Vân Triệt vốn không quen không biết, càng không biết cụ thể gì về đối phương, kể cả thiện hay ác đều không biết. nhưng mà, giống như người chết đuối sắp chết, sẽ liều mạng túm lấy bất cứ thứ gì có thể túm lấy được... nam tử áo đen lai lịch không rõ, khí tức quỷ dị, lại nghiền chết thiếu chủ Minh Bằng giống như con kiến hôi này, khiến cho nàng ở dưới tuyệt vọng thấy được một cây cỏ lóe ra sáng rọi hắc ám có thể cứu mạng.
Vân Triệt không hề phản ứng.
- Tiền bối... tiền bối!
Vân Triệt coi thường không khiến cho nàng thất vọng lui bước, nàng thúc giục huyền lực còn sót lại cấp tốc đi về trước, trực tiếp gục ở phía sau lưng Vân Triệt, cánh tay nhuộm vết máu túm chặt lấy chéo áo của hắn, lời nói bi thương đã mang theo giọng khóc:
- Vãn bối, van ngài ra tay cứu giúp, chỉ cần ngài nguyện ý ra tay, điều kiện gì...
Vân Triệt vung áo bào ra phía sau.
Rầm!!
Một tiếng trầm đục, Đông Phương Hàn Vi như con bướm màu tím bị cuốn vào cơn lốc, bị đánh văng xa ra ngoài, thân hình nhỏ bé và yếu ớt nặng nề nện xuống bên người lão giả áo đen, khóe môi tràn ra từng đường máu.
Lão giả áo đen liều mạng lắc đầu:
- Điện hạ... điện hạ! Đừng cưỡng cầu, bảo vệ tốt cho bản thân mới là an ủi lớn nhất đối với quốc chủ bọn họ.
Vân Triệt còn ở cách đó không xa, hắn tất nhiên không dám nói ra Vân Triệt tuyệt đối là một nhân vật cực kỳ nguy hiểm.
Đông Phương Hàn Vi cúi đầu xuống, mỗi một giọt máu từ trên khóe môi rơi xuống trên mặt đất, hy vọng vốn mỏng manh kia... hoặc là nói ảo tưởng cũng theo đó mà tan biến.
Mà đúng lúc này, nàng đột nhiên cảm thấy tầm mắt tối sầm... nàng theo bản năng ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy nam tử áo đen kia giống như quỷ mị xuất hiện ở trước người nàng, cặp mắt lạnh lùng đến tà dị kia đang hờ hững nhìn nàng.
“...” Nàng ngơ ngác ở đó, ngây ngốc nhìn hắn nói không nên lời.
- Điều kiện gì đều có thể đáp ứng, đúng không?
Vân Triệt nói, giống như một ác ma ký kết khế ước với một phàm nhân tuyệt vọng.
Sắc mặt của lão giả áo đen đột nhiên thay đổi, hắn định ngăn cản... nhưng không cách nào lên tiếng, tay nâng lên cũng dừng lại giữa không trung.
Một nhân vật đáng sợ chỉ tiện tay đã có thể tiêu diệt bốn Thần Linh cảnh và Minh Bằng thiếu chủ, sao có thể đắc tội chút nào!
Mà trong mắt Đông Phương Hàn Vi lại sáng lên hy vọng lộ vẻ sầu thảm, nàng nhìn Vân Triệt, thong thả mà kiên quyết gật đầu:
- Chỉ cần tiền bối có thể cứu phụ vương mẫu hậu vãn bối... Điều kiện gì, vãn bối đều sẽ vâng theo. Bằng không, tiền bối cứ việc lấy mạng vãn bối.
Tròng mắt Vân Triệt khép hờ, đối mặt với Hàn Vi công chúa có dung nhan tuyệt lệ, xinh đẹp động lòng người, khiến Minh Bằng thiếu chủ vì vậy mà tham lam mê luyến, ánh mắt của hắn lại lạnh lùng giống như nhìn người chết:
- Được. Dẫn đường đi.
-... Tạ đại ân của tiền bối.
Đông Phương Hàn Vi cúi đầu thật sâu, trong khoảnh khắc mắt đẹp tràn ngập hơi nước. Không biết là nước mắt vui sướng vì bắt được cây cỏ cứu mạng hay là đang bi thương cho vận mệnh của mình.
Lão giả áo đen tay vô lực buông xuống, bắt đầu từ khoảnh khắc Vân Triệt đồng ý, tất cả đều đã không cách nào cứu vãn. Hắn chỉ có thể nói:
- Tôn giả, nhận được đại ân... điện hạ liền phó thác cho ngài. Cầu ngài nể tình điện hạ hết sức chân thành, đối xử tử tế với điện hạ... lão hủ kiếp sau nhất định kết cỏ ngậm vành báo đáp.
- Hừ.
Vân Triệt hơi nghiêng người, ngón tay vừa điểm, từng đường linh khí thiên địa rót vào trong người lão giả.
Nhất thời, sắc mặt của lão giả áo đen thay đổi, hắn cảm giác được thân thể vốn đã hết sức khô kiệt của bản thân như đang dũng mãnh vào vô số đường suối nguồn, nguyên khí lấy tốc độ nhanh đến không thể tin khôi phục lại, ý thức cấp tốc trở nên tỉnh táo, vết thương vốn đã không hề có tri giác truyền đến cảm nhận sâu sắc càng ngày càng rõ ràng.
Huyền mạch khô kiệt cũng cấp tốc dâng lên từng đợt huyền khí nhè nhẹ.
Thử giật giật tay chân, lão giả áo đen không hề tốn sức chút nào đứng dậy, hắn nhìn Vân Triệt, đôi mắt rung động, như nhìn lên thần linh hạ phàm, sau đó toàn thân đột nhiên run lên, cuống quýt cúi người, cúi đầu thật sâu:
- Lão hủ Tần Giam, bái kiến tôn giả, đại ân hôm nay của tôn giả, lão hủ suốt đời khó quên.
- Dẫn đường!
Giọng điệu của Vân Triệt cứng rắn thêm vài phần, hiển nhiên rất không kiên nhẫn vì bọn họ nói lời vô nghĩa.