Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1536 - Chương 1539: U Khư Năm Giới

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1537" class="block_" lang="en">Trang 769# 1

 

 

 

Chương 1539: U Khư năm giới



Lập tức, lão giả áo đen Tần Giam với Hàn Vi công chúa mang theo Vân Triệt bay về phía vương thành mới vừa khó khăn lắm mới thoát ra.

Tần Giam không khuyên can, Đông Phương Hàn Vi đột nhiên bắt được cây cỏ cứu mạng, với tính cách của nàng, là tuyệt đối sẽ không nghe lời khuyên bảo của hắn... hắn cũng hy vọng, người thân phận không rõ ràng, toàn thân tràn đầy khí tức xúc động nguy hiểm này thật sự có thể cứu được phu thê quốc chủ đang gặp nguy nan.

Trước kia, Vân Triệt sẽ không dựa vào thực lực khi dễ hay coi rẻ người khác, người khác khách khí với hắn, hắn vẫn sẽ không thất lễ, nhất là thừa nhận Vân Cốc với Tiêu Liệt dạy dỗ sâu sắc, hắn đều đặc biệt tôn kính với trưởng bối xa lạ, nhưng lúc này... Đông Phương Hàn Vi với Tần Giam ở bên người hắn thủy chung đều ở trong một luồng đè nén trầm trọng, kể cả thở mạnh cũng không dám.

Toàn bộ quá trình, cho dù trưởng bối, hay là công chúa, hắn đều không liếc mắt nhìn một lần.

Về phần vì sao hắn lại thay đổi chủ ý, quyết định ra tay tương trợ...

Hàn Vi công chúa cuối cùng sợ hãi mở miệng, dè dặt cẩn trọng nói:

- Tiền bối... không biết... nên xưng hô tiền bối như thế nào?

- Vân Triệt.

Thấy hắn không nhìn, mà trả lời thẳng, khẩn trương trong lòng Hàn Vi công chúa cũng nhất thời thả lỏng một phần. Tần Giam nhíu chân mày, cũng thử thăm dò mở miệng nói:

- Lấy khả năng của tôn giả, nhất định là đại nhân vật danh chấn một phương, nhưng lão hủ lại chưa bao giờ nghe thấy... Hay là tôn giả đến từ tinh vực khác?

Vân Triệt vẫn nhìn về phía trước, lạnh lùng mở miệng:

- Tinh giới này, tên gọi là gì?

Tần Giam sửng sốt, chợt nói:

- Thì ra là thế, tôn giả quả nhiên... a, thưa tôn giả, giới này tên Đông Khư giới, là một trong U Khư năm giới. Cái tên U Khư năm giới, không biết tôn giả có nghe thấy không?

- Không biết.

Hai chữ lạnh như băng lại không kiên nhẫn khiến trong lòng Tần Giam chợt lộp bộp... kể cả U Khư năm giới đều không biết, lấy thực lực đáng sợ của người này, đương nhiên không thể nào là người nông cạn không biết gì, như vậy, người này rất có khả năng là xuất thân ở vị diện rất cao... cũng chính là tinh giới thượng vị! Do đó không hiểu biết nhiều lắm về tinh giới trung vị, cũng có thể nói là khinh thường biết đến.

Nhất thời tư thái và giọng nói của hắn càng thêm cung kính, vội vàng kỹ càng giải thích:

- U Khư năm giới là năm chủ tinh giới của một mảnh tinh vực này, chia ra là Đông Khư giới chỗ chúng ta, Tây Khư giới phía tây, Nam Khư giới phía nam, Bắc Khư giới phía bắc và Trung Khư giới ở trung tâm.

- Đông Khư giới có tổng cộng ba vực, vị trí của chúng ta chính là đông vực của Đông Khư giới, đông vực có tổng cộng ba mươi sáu nước, Đông Hàn quốc chỗ lão hủ và điện hạ là một trong ba mươi sáu nước. Nhưng mà thế lực mạnh nhất vẫn là “Chín đại tông”.

Tần Giam lặng yên liếc nhìn sắc mặt Vân Triệt, cuối cùng vẫn nói:

- Người tôn giả mới vừa giết chết đến từ Minh Bằng sơn, đó là thuộc về một trong chín đại tông này.

- Nói như vậy, đẩy Đông Hàn quốc các ngươi vào tuyệt cảnh chính là chỗ gọi là Minh Bằng tộc này?

Vân Triệt mặt không biểu cảm nói, ai cũng không có khả năng biết được trong đầu hắn đang nghĩ cái gì.

Hàn Vi công chúa lắc đầu, thấp giọng nói:

- Không, là Thiên Vũ quốc. Thiên Vũ quốc và Đông Hàn quốc ta giáp nhau, từ rất nhiều năm trước đã bộc lộ ra dã tâm muốn thôn tính Đông Hàn quốc ta, thường có giao chiến. Còn lần này, không biết bọn họ dùng thủ đoạn gì, lại nhận được tương trợ của “Thái Động huyền phủ” một trong chín đại tông, thậm chí có tin đồn “Thái Động huyền phủ” đã trở thành tông môn hộ quốc của Thiên Vũ quốc.

Giọng Hàn Vi công chúa run rẩy lên:

- Lần này bọn họ có Thần Vương của Thái Âm thần phủ trợ trận, chúng ta vốn không cách nào ngăn cản. Vãn bối vốn định tồn vong cùng vương thành, nhưng phụ vương lại ra lệnh cho Tần gia mang theo ta trốn ra khỏi vương thành... còn Minh Dương, vốn chính là nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, chuẩn bị mượn chuyện này bắt vãn bối đi, chúng ta vừa rời khỏi vương thành đã gặp phải hắn, Tần gia liều mạng mới bỏ rơi được bọn chúng, không nghĩ tới lại...

Vân Triệt cuối cùng có biểu cảm, trên mặt hiện ra là một chút trào phúng rất nhạt:

- Tốt xấu gì là một hoàng thất của tinh giới trung vị, thậm chí ngay cả Thần Vương cũng không có, cũng khó trách bị diệt quốc.

Đối với hắn châm chọc, Hàn Vi công chúa và Tần Giam đều không dám tức giận, Tần Giam than nhẹ một tiếng nói:

- Không dối gạt tôn giả, Đông Hàn quốc ta thật ra vẫn luôn có một vị Thần Vương hộ quốc, tên Phương Trú. Quốc chủ luôn luôn trọng đãi kính trọng có thừa, tôn vị này là quốc sư hộ quốc Đông Hàn, cung phụng hàng năm đều là một khoản thật lớn.

Lời nói thoáng dừng lại, hình như hơi do dự, nhưng vẫn nói ra:

- Tuy rằng tính tình của hắn cực kỳ ngạo mạn, nhưng thực lực cao tuyệt, nếu có hắn ở đó, tuyệt đối không đến nông nỗi như thế này. Nhưng mà, lần này Thiên Vũ giới đột nhiên xâm chiếm quy mô, lại có Thái Âm thần phủ tương trợ, Phương Trú lại vừa khéo có việc rời đi mấy ngày trước, không biết đi đâu... haizzz.

“...” Ánh mắt Vân Triệt híp lại.

Tần Giam nói:

- Thực lực của tôn giả sâu không lường được, lần này có thể được tôn giả ra tay tương trợ, chính là trời cao che chở Đông Hàn quốc ta. Nếu như... nếu như tiền bối không muốn ra tay quá nhiều, cứu quốc chủ ra đã là ơn lớn. Lão hủ nhỏ bé, chỉ mong lấy cuối đời báo đáp.

Khiến một cao nhân vốn không quen biết ra tay, không có khả năng không phải trả giá cao vĩ đại. Hắn hy vọng cái giá này là bản thân mà không phải là Hàn Vi công chúa.

Lúc này trên người Tần Giam đột nhiên truyền đến huyền khí dao động rất nhỏ. Thân thể Tần Giam thoáng khựng lại, cấp tốc lấy ra một khối truyền âm ngọc lóe ra u quang màu đen.

Nghe truyền âm, sắc mặt Tần Giam liên tục thay đổi, cuối cùng lộ ra vẻ mừng rỡ như điên, chợt ngẩng đầu, kích động nói với Hàn Vi công chúa:

- Điện hạ! Quốc chủ truyền âm... Vương thành nguy cơ đã tạm trừ, vương thành nguy cơ đã tạm trừ rồi!

Hàn Vi công chúa quay đầu qua, trong mắt rung động, nhất thời không thể tin nổi vào lỗ tai của mình:

- A!? Thật sự... sao? Làm sao có thể...

Tần Giam khó nén kích động nói:

- Là quốc sư! Quốc sư kịp thời chạy về! Thiên Vũ quốc sợ giao tranh giữa Thần Vương sẽ tạo thành thương vong vĩ đại, cho nên đành phải tạm thời lui quân... tốt quá! May nhờ quốc sư chạy về, quốc chủ cũng bình yên vô sự.

Ngay tại vừa rồi, khi Tần Giam nói đến Phương Trú, trong lời nói rõ ràng lộ ra bất mãn, thậm chí mơ hồ có ý tứ chán ghét, lúc đó cũng gọi thẳng tên riêng. Mà giờ khắc này chẳng những tôn kính gọi “Quốc sư”, còn tràn đầy lòng cảm kích may mắn.

- Tốt quá... tốt quá.

Tối tăm và sợ hãi vẫn luôn ép buộc ở trong lòng Hàn Vi công chúa nhất thời tản mát, trong mắt tràn đầy lệ quang, nhưng lần này là nước mắt vui sướng.

Hộ quốc Thần Vương Phương Trú trở về, chẳng những giải quyết được mối nguy vương thành bị chiếm đóng, cũng mang đến cảm giác yên tâm đối với tương lai.

Nàng vui sướng rất nhiều, cũng không quên chuyện về Vân Triệt, nàng vội vàng lau đi nước mắt hiện động trong mắt, nhẹ nhàng thi lễ với Vân Triệt:

- Vân tiền bối, nguy cơ của vương thành đã được giải quyết, đã không cần làm phiền đến tiền bối ra tay. Nhưng đại ân cứu mạng của tiền bối, vãn bối không thể không báo, kính xin tiền bối vào vương thành Đông Hàn ta làm khách, cho vãn bối một cơ hội báo đáp.

Báo đáp ơn cứu mạng là thứ nhất, nếu như có thể nghĩ biện pháp để cho hắn ở lại Đông Hàn quốc, càng không thể nghi ngờ là một chuyện tốt cực lớn... Tần Giam đã chính miệng kêu lên, hắn chính là một Thần Vương!

Ngoài hộ quốc quốc sư Phương Trú ra, nếu như Đông Hàn quốc lại có thể thêm được một Thần Vương, như vậy cho dù Thiên Vũ quốc có được Thái Âm thần phủ tương trợ, cũng cần phải suy nghĩ cân nhắc kỹ lưỡng.

Nói xong, nàng lại vội vàng nói:

- Chuyện Minh Bằng thiếu chủ, cũng không có người khác ở đây, chúng ta nhất định sẽ không tiết lộ nửa chữ, xin tiền bối cứ việc yên tâm.

Biến hóa đột nhiên tới này, dường như Vân Triệt cũng không hề phật lòng, nghe xong lời Hàn Vi công chúa nói, phản ứng của hắn vẫn bình thản như nước:

- Ta đây cũng muốn nhìn xem, ngươi sẽ báo đáp như thế nào... đi!

Đông Hàn vương thành bao phủ khói thuốc súng sau trận chiến, nhưng vẫn rất có khí thế.

Nguy cơ xác thực đã giải quyết, không thấy chiến binh và huyền giả của Thiên Vũ quốc.

Đây là lần đầu tiên Vân Triệt chân chính bước vào tòa thành nhân loại của bắc thần vực... hoặc là nói, tòa thành của ma nhân.

Chính là nếu như quên đi chuyện bọn họ đều tu luyện Hắc Ám huyền lực, người với thành trước mắt rốt cuộc có gì khác nhau?

Ba người mới vừa vào thành, mấy huyền giả thủ thành mặc giáp nặng đã từ xa nghênh đón tới, khom người nói:

- Thập cửu công chúa, Tần gia, quốc chủ lệnh cho thuộc hạ chờ đợi đã lâu.

- Phụ vương bọn họ đâu?

Đông Phương Hàn Vi gấp giọng nói.

- Thưa thập cửu công chúa, quốc chủ đang làm đại yến mừng công vì hộ quốc quốc sư. Quốc chủ có nói, sau khi thập cửu công chúa và Tần gia bình yên trở về, đi thẳng vào điện là được.

- Được!

Đông Phương Hàn Vi xoay người, nói với Vân Triệt:

- Tiền bối xin mời đi theo vãn bối, phụ vương luôn luôn kính trọng cường giả, sau khi nhìn thấy tiền bối, nhất định vạn phần cao hứng.

Nàng vốn nghĩ lấy tính khí âm trầm cao ngạo của Vân Triệt, rất có khả năng sẽ cự tuyệt, nhưng không nghĩ tới hắn chính là mặt không biểu cảm trực tiếp “Ừm” một tiếng.

Đông Phương Hàn Vi đi trước, vội vã tiến vào chủ điện vương thành, lúc này trong điện đang bày đại yến, người dự tiệc hoặc là hoàng thất quyền quý, hoặc là nhân vật quan trọng của lĩnh vực, tông môn lớn nhỏ trong Đông Hàn quốc, khí chất và khí tức huyền đạo tất cả đều bất phàm.

- Hàn Vi!

Đông Phương Hàn Vi vừa bước vào trong điện, Đông Hàn quốc chủ đã kích động đứng dậy, sau đó tự mình bước nhanh tới đón, nhìn nữ nhi mình thương yêu nhất, trong ánh mắt tràn đầy thân thiết khó có thể che giấu:

- Con không sao chứ? Có bị thương không?

Đông Phương Hàn Vi lắc lắc đầu, nhịn nước mắt nói:

- Có Tần gia liều chết bảo vệ, nữ nhi không có việc gì... nhìn thấy phụ hoàng không có chuyện gì, nữ nhi cuối cùng có thể yên tâm.

Vội vàng lau nước mắt đi, nàng nghiêng nửa người ra:

- Phụ hoàng, vị tiền bối này, là nữ nhi ngẫu nhiên gặp được ở ngoài, là một vị tôn giả Thần Vương.

Hai chữ “Thần Vương” vừa ra, vô số ánh mắt trong điện đột nhiên phóng tới, Đông Hàn quốc chủ càng đột nhiên thay đổi ánh mắt, hắn nhìn về phía Tần Giam, người này khẽ gật đầu với hắn, lập tức, hắn không hề hoài nghi gì nữa, một bước nhanh tiến lên phía trước, thân là quốc chủ một nước, chính là thoáng thi lễ:

- Tôn giả giá lâm, tiểu vương không thể nghênh đón từ xa, thật thất lễ. Lần này trong điện chính là tổ chức đại yến mừng công, nếu tôn giả không chê đơn sơ, xin mời cùng vào dự tiệc có được không?

Vân Triệt “Ừm” một tiếng, đi thẳng vào.

Do quốc chủ Đông Hàn tự mình bố trí, Vân Triệt ngồi lên trên một chỗ cao, hắn đến làm cho đại điện nhất thời yên tĩnh không ít, mọi ánh mắt đều tập trung vào trên người hắn... Thần Vương, hai chữ này có lực uy hiếp quá lớn. Chính là gương mặt này còn quá trẻ và xa lạ.

Trên chỗ ngồi chủ tiệc, vào lúc này truyền đến một giọng nói bình thản mang theo uy lăng như có như không:

- Vị đạo hữu này, không biết xưng hô như thế nào, lại đến từ tông môn nào?

Người nói chuyện là một người trung niên một thân áo vàng, sắc mặt trắng nõn, hắn lắc lư ly rượu trong tay, mắt liếc nhìn Vân Triệt... Vân Triệt thật sự là Thần Vương, khí tức huyền khí Thần Vương cảnh cấp một của Vân Triệt, hắn cảm giác được rõ ràng.

Nhưng mà so sánh với hắn là Thần Vương cảnh cấp ba, cũng là kém xa. Cho dù về cấp bậc hay mức độ hùng hậu của khí tức.

Ở trong buổi đại yến này, chỗ ngồi của hắn không phải chỗ ngồi dự tiệc bình thường, là là bên cạnh chỗ chủ tọa... rõ ràng cùng là chủ tiệc với Đông Hàn quốc chủ!

Bởi vì hắn là Phương Trú quốc sư Đông Hàn, hộ quốc Thần Vương của Đông Hàn quốc, mới vừa lập công lớn cứu thành!

Vân Triệt đưa tay cầm lấy đũa trúc, không thèm liếc nhìn về phía Phương Trú một lần, giống như từ đầu đến cuối đều không nghe thấy câu hỏi của kẻ này.

Chân mày Phương Trú hơi trầm xuống, Đông Phương Hàn Vi vội vàng nói:

- Vị tiền bối này tôn danh Vân Triệt, cũng không phải người Đông Khư giới.

Phương Trú cười cười, thản nhiên nói:

- Vân Triệt? Ha ha... vị đạo hữu họ Vân này, không biết tông môn ở đâu... lần này tới gần thập cửu công chúa, vào Đông Hàn hoàng thất ta, rốt cuộc có ý định gì!?

Giọng nói của hắn đột nhiên nghiêm túc, khiến mọi người phát hoảng. Đông Hàn quốc chủ vội vàng đứng dậy, nói:

- Quốc sư, vị tôn giả này là khách quý do Hàn Vi tự mình mang về, nhất định không có rắp tâm hại người... Vân tôn giả, quốc sư trời sinh tính tình thận trọng, tuyệt đối không có ý khác, kính xin đừng trách.

Phương Trú lạnh lùng nói:

- Hừ! Phương mỗ sống trên đời mấy ngàn năm, đừng nói Đông Khư giới, toàn bộ U Khư tinh vực, còn không có Thần Vương nào không gọi ra được tên. Nhưng Vân Triệt cái tên này vẫn là lần đầu tiên nghe thấy.

- Tuy rằng ngươi chỉ là Thần Vương cấp một mới vào Vương cảnh, nhưng cũng nên có kiêu ngạo của thân là Thần Vương, sao lại dễ dàng được mời tới như vậy... thật sự không có rắp tâm khó lường!?

“...” Vân Triệt vẫn không hề đáp lại, ngón tay chậm rì rì đùa nghịch đũa trúc trong tay.

Đông Phương Hàn Vi đứng dậy, trịnh trọng hành lễ nói:

- Quốc sư, Vân tiền bối là do Hàn Vi ngẫu nhiên gặp được, sẽ đến vương thành cũng là do Hàn Vi chủ động mời. Hơn nữa, Vân tiền bối có đại ân cứu mạng đối với Hàn Vi và Tần gia, cho nên Hàn Vi cam đoan với quốc sư, Vân tiền bối cũng không phải hạng người như quốc sư lo lắng.

Đông Hàn quốc chủ nghe vậy cả kinh, vội vàng thi lễ với Vân Triệt:

- Lại có chuyện này? Hóa ra tôn giả đã cứu mạng của tiểu nữ, trọng ân như vậy... lại xin nhận cúi đầu của tiểu vương.

Phương Trú thay đổi tư thế, ánh mắt nhìn về phía Vân Triệt cuối cùng không còn là liếc xéo nữa, hắn cười như không cười nói:

- Hả? Thì ra là thế, xem ra là ta suy nghĩ nhiều. Đông Hàn quốc ta đang lúc thời buổi rối loạn, cho nên Phương mỗ không thể không đề phòng nhiều hơn, còn xin đạo hữu chớ trách.

- Để nhận lỗi, nếu có rảnh rỗi, Phương mỗ có thể chỉ điểm cho ngươi một hai, ngươi có ý như thế nào?

Lời nói này, Phương mỗ lộ hết bản thân lo nghĩ cho hoàng thất, lại lòng mang rộng lớn rộng rãi, hai chữ “Chỉ điểm” càng đang nói cho mọi người biết Thần Vương mới vừa vào vương thành này còn dưới hắn xa.

Đông Hàn vương thành vẫn lấy hắn là trời.

Vân Triệt vẫn thưởng thức đũa trúc, hắn cuối cùng mở miệng, giọng nói thấp lạnh mang theo từng trận hàn ý truyền vào trong tai mỗi người:

- Ngươi tính là thứ gì, cũng xứng chỉ điểm ta?


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment