.
._769__2" class="block_" lang="en">Trang 769# 2
Chương 1540: Đông Hàn Sở Ca
Giọng điệu của Vân Triệt khiến đại điện lập tức hoàn toàn tĩnh mịch, người người sắc mặt đột nhiên thay đổi, hoặc kinh hãi hoặc sợ sệt.
Phương Trú trở thành Thần Vương hộ quốc của Đông Hàn quốc đã được gần ngàn năm, uy danh ở Đông Hàn quốc cực kỳ cao, có khả năng ngang bằng với Đông Hàn quốc chủ. Đồng thời tính tình của hắn cũng cực kỳ ngạo mạn, tông môn lớn nhỏ, quý tộc của Đông Hàn quốc ít có người nào chưa từng bị hắn tỏ thái độ.
Nhưng mà, làm Thần Vương hộ quốc duy nhất của Đông Hàn quốc, hắn thật sự có vốn liếng với tư cách để ngạo mạn, ai cũng không dám đắc tội hắn, kể cả Đông Hàn quốc chủ, cho dù ở tình huống công khai đều sẽ biểu hiện ra kính trọng thậm chí lấy lòng, chứ đừng nói chi là hoàng tử công chúa.
Lần này, khi Đông Hàn vương thành gặp phải khó khăn ngập đầu, Phương Trú chạy về vào thời điểm sau cùng, cứu vớt Đông Hàn vương thành từ trong tuyệt cảnh, công “Cứu quốc” này hứa gì đều không đủ, sau khi Thiên Vũ quốc lui binh, Đông Hàn quốc chủ cúi đầu với Phương Trú... thắt lưng gần như đều cong thành góc vuông.
Có thể nghĩ, sau ngày hôm nay, uy danh của hắn ở Đông Hàn quốc càng như mặt trời ban trưa.
Mà lúc này đây, thập cửu công chúa lại mang về một Thần Vương! Thần Vương này chẳng những tiếp nhận lời mời của thập cửu công chúa, cũng không hề cự tuyệt lời mời tham gia buổi tiệc của Đông Hàn quốc chủ, mơ hồ có ý tứ gia nhập Đông Hàn quốc.
Đây không thể nghi ngờ là một chuyện tốt cực lớn đối với Đông Hàn quốc. Mà Phương Trú hộ quốc Thần Vương làm quốc sư Đông Hàn, lại vừa lập công lớn bằng trời... lấy tính tình và tác phong làm việc của hắn, sẽ cho Thần Vương mới tới, vả lại rõ ràng là Thầ Vương còn yếu hơn hắn một hạ mã uy, tất cả người có mặt ở đây nhìn thấy, đều không hề cảm thấy bất ngờ.
Nhưng mà làm cho bọn họ tuyệt đối không nghĩ đến, “Thần Vương cấp một” ở trong miệng Phương Trú nói ra lại là một câu long trời lở đất như vậy.
Thân là Thần Vương cường đại, vốn nên có kiêu ngạo thuộc về Thần Vương... hoặc nói là ngạo mạn. Không ai sẽ châm chọc sự ngạo mạn của Thần Vương, bởi vì bọn họ có tư cách như vậy, nhưng mà đây là đối với cường giả mà nói. Mà cường giả đối mặt với một người mạnh hơn, ngạo mạn chính là ngu xuẩn.
Vân Triệt có lai lịch thần bí, khí tức lộ ra một luồng âm lãnh làm cho người ta không thoải mái, vả lại toàn bộ quá trình không nói một lời, những chuyện này cũng không có ai dám xen vào cái gì, nhưng hắn đối mặt với thị uy của Phương Trú, không đáp ứng... cho dù luôn luôn trầm mặc thì thôi đi, lại còn dám sỉ nhục ngược lại!?
Sắc mặt của Phương Trú không có biến hóa quá lớn, chỉ có ánh mắt hơi híp lại, trong khóe mắt bắn ra tia sáng lạnh, nhất thời khiến cho mọi người cảm thấy giống nh có một lưỡi dao lạnh xẹt qua trước yết hầu.
Hàn Vi công chúa ở bên người Vân Triệt thay đổi sắc mặt, chợt đứng lên, gấp giọng nói:
- Tính tình Vân tiền bối luôn nhạt nhẽo, luôn luôn không thích kết giao với người khác, mới vừa rồi chính là khước từ quốc sư, tuyệt đối không có ý gì khác, xin quốc sư đừng trách.
Đông Hàn thái tử trên bàn thượng tịch đứng phắt lên, trợn mắt nhìn về phía Vân Triệt. Phương Trú là hộ quốc Thần Vương của Đông Hàn quốc, hắn muốn bảo trụ vị trí thái tử, cần phải được đến Phương Trú duy trì, tương lai kế thừa ngôi vị hoàng đế, cũng phải dựa vào Phương Trú, hiện giờ lại có người dám sỉ nhục, sao hắn có thể ngồi không để ý đến... Đây cũng là một thời cơ cô vùng tốt để mượn sức, hoặc nói là nịnh bợ Phương Trú.
- Khốn nạn..
Hắn mới vừa nói hai chữ ra khỏi miệng, một tiếng quát lớn hơn hắn gấp bội đã vang lên:
- Khốn nạn! Nơi này nào đến lượt ngươi nói chuyện, lăn xuống đi!
Phát ra tiếng quát lớn chính là Đông Hàn quốc chủ, Đông Hàn thái tử nghẹn giọng, hắn nhìn ánh mắt lạnh như băng của phụ hoàng, đột nhiên phản ứng kịp, nhất thời đổ một thân mồ hôi lạnh.
Hắn chỉ nghĩ mượn sức Phương Trú, chính là suýt chút nữa đã quên mất, Vân Triệt cũng là một Thần Vương!
Thần Vương tồn tại bậc này, cho dù không bằng Phương Trú, đâu phải hắn có khả năng đắc tội!?
Hắn vội vã cúi đầu, giọng nói đột ngột yếu đi bảy phần:
- Thập... thập cửu muội mới vừa rồi nói lời có phần mất cấp bậc lễ nghĩa, nhi thần nghĩ... phụ... phụ hoàng răn dạy đúng.
Nói năng lộn xộn xong, Đông Hàn thái tử ngồi xuống, lại không dám nhiều lời.
Đông Hàn quốc chủ chuyển mắt, gương mặt vốn nghiêm nghị nhất thời đã tràn đầy bình thản, hắn cười vang nói:
- Cảnh giới Thần Vương, cho dù cả đời chúng ta đều không dám với tới, chỉ có ngưỡng vọng kính trọng, nhưng cũng biết đến Thần Vương cấp bậc này có ngạo khí cứng cỏi đội trời đạp đất. Hôm nay mặc dù hai vị tôn giả Thần Vương đều chỉ nói vài lời, cũng khiến cho chúng ta hiểu biết được uy thế Thần Vương với kiêu ngạo của Thần Vương, có thể nói mở mang tầm mắt, kinh thán không thôi.
Đông Hàn quốc chủ xoay người, nâng chén vàng lên:
- Chúng ta cực kỳ may mắn, có thể cùng bàn với hai vị Thần Vương tôn giả. Chúng ta mượn dùng chén này, kính hai vị Thần Vương tôn giả!
Lời Đông Hàn quốc chủ khiến không khí nhất thời hòa dịu, tất cả mọi người đều nâng chén, đứng dậy kính mời.
Vẻ âm u trên mặt Phương Trú tán đi, hắn bưng ly rượu, đối mặt với mọi người... Kể cả Đông Hàn quốc chủ đều đứng lên mời, nhưng hắn lại không hề đứng lên, vẫn là dáng ngồi rõ ràng cẩu thả kia:
- Ha ha, cũng đúng, người cuồng vọng vô lễ, cả đời Phương mỗ đã từng gặp vô số, sao lại chấp nhặt với người không có kiến thức này.
Ánh mắt của hắn liếc tới, lắc lắc ly rượu với Vân Triệt:
- Xin mời.
Lần này, Vân Triệt không tiếp tục không hề đáp lại nữa, khóe môi hắn hơi động... giống như lộ ra chút cười nhạt, lại không bắt giữ được đến ý cười gì, hắn cầm lấy ly rượu, uống một hơi cạn sạch.
Phương Trú và Vân Triệt đều rất cho hắn quốc chủ này mặt mũi, tiếng cười to của Đông Hàn quốc chủ cũng đã thoải mái rất nhiều:
- Ha ha ha ha! Hôm nay quốc sư đại triển thần uy, bức lui Thiên Vũ, lại còn có Vân tôn giả khách quý như vậy, có thể nói song hỷ lâm môn.
- Cái gọi là đại nạn không chết tất có phúc cuối đời, kiếp nạn hôm nay mặc dù thoáng động vào căn cốt, nhưng lại cực kỳ chấn động nhân tâm. Có quốc sư tọa trấn, Đông Hàn ta vững bền không thể rung chuyển. Sau ngày hôm nay, bổn vương sẽ chăm lo việc nước, có quốc sư phụ tá, lại hiện lên Đông Hàn thịnh thế năm đó cũng không phải vô căn cứ!
Một trận chiến với Thiên Vũ quốc lần này, Đông Hàn quốc chủ rõ ràng ý thức được chênh lệch trình độ có bao nhiêu đáng sợ. Trước kia bọn họ từng chiến quá nhiều lần, có cả thắng bại. Mà lần này, Phương Trú không ở vương thành, Thiên Vũ có Thần Vương của Thái Âm thần phủ trợ trận, Đông Hàn bọn họ binh bại như núi đổ trong khoảnh khắc.
Không sai, mạnh như Thần Vương, cho dù chỉ có một hai người, cũng có thể dễ dành thao túng một chiến trường to lớn.
Chênh lệch về cấp bậc này, cũng không phải số lượng có thể dễ dàng bù lại.
Trận đại yến mừng công này, đây là lấy Phương Trú làm trung tâm, ánh mắt của Đông Hàn quốc chủ không ngừng âm thầm liếc nhìn về phía Vân Triệt, đang nghĩ nên giữ hắn lại như thế nào.
Mặt khác, hắn cũng nghĩ tới Minh Bằng sơn.
Minh Bằng thiếu chủ luôn luôn thèm nhỏ dãi thập cửu công chúa Đông Phương Hàn Vi, đây là chuyện mọi người đều biết.
Đông Phương Hàn Vi là nữ nhi hắn yêu thương nhất, chẳng những dung nhan khuynh thế, được công nhận là mỹ nhân đệ nhất Đông Hàn quốc, thiên phú huyền đạo cũng có một không hai trong nhiều nữ nhân. Cho nên, nếu Đông Phương Hàn Vi không muốn, cho dù là Minh Bằng thiếu chủ, hắn cũng sẽ uyển chuyển cự tuyệt.
Nhưng lần này, đối mặt với Thiên Vũ quốc được Thái Âm thần phủ duy trì, tâm tư của hắn cũng không thể không có biến hóa.
Vương thành tỏa ra khói thuốc súng, đại yến mừng công ở chủ điện lại càng thêm náo nhiệt, các đại quý tộc, tông chủ đều phía sau tiếp trước tiến về phía Phương Trú, ở trước mặt... thái độ khiêm tốn lấy lòng kia quả thật như hận không thể quỳ trên mặt đất mà tôn trọng.
Mà vì “Giao phong” lúc trước giữa Phương Trú với Vân Triệt, không ai dám tới gần Vân Triệt... bằng không, đây chẳng phải đắc tội Phương Trú sao.
Đều là Thần Vương, một người là hộ quốc quốc sư, một người lai lịch không rõ ràng, vả lại Phương Trú rõ ràng mạnh hơn Vân Triệt, nên lựa chọn như thế nào, vừa nhìn hiểu ngay.
Đông Phương Hàn Vi đến trước chỗ ngồi của Vân Triệt, khom người cung kính nói:
- Vân tiền bối, đại ân cứu mạng, không gì báo đáp. Kính xin tiền bối dừng lại thêm ở vương thành một thời gian ngắn. Tuy rằng Đông Hàn không phải quốc gia dồi dào nhưng nếu như tiền bối có yêu cầu gì, vãn bối với phụ hoàng đều chắc chắn dốc hết toàn lực.
Vân Triệt hơi nhắm mắt, không bưng ly rượu lên, hơn nữa đột nhiên lạnh lùng nói:
- Chú ý lời nói của ngươi.
Đông Phương Hàn Vi cả kinh trong lòng, vội vàng run giọng nói:
- Vãn... vãn bối biết sai, xin tiền bối chỉ giáo.
- Ta lớn hơn ngươi không được mấy tuổi.
Hai tay Vân Triệt khoanh trước ngực, không biết đang nghĩ cái gì.
“...” Cánh môi Đông Phương Hàn Vi mở ra... không lớn hơn nàng mấy tuổi, cũng chính là tuổi chừng nửa giáp?
Đừng nói tuổi nửa giáp, Thần Vương tuổi một giáp đều là điều chưa từng nghe thấy, kể cả cấp bậc như tinh giới thượng vị kia cũng quả quyết không có khả năng tồn tại. Đông Phương Hàn Vi cho rằng hắn đang nói đùa, chỉ có thể phối hợp nở nụ cười hơi cứng ngắc:
- Tiền bối... nói đùa, Hàn Vi không dám mất đi tôn ti ở trước mặt tiền bối.
Vân Triệt không hề đáp lại, chính là khóe mắt thoáng liếc ra ngoài điện.
- Báo!!
Một tiếng gầm to kinh hoảng từ ngoài điện xa xa truyền điện, sau đó có một chiến binh áp giáp nhẹ vội vã tới, quỳ xuống trước điện.
Đông Hàn quốc chủ cau chặt chân mày:
- Chuyện gì mà kích động như thế?
- Bẩm quốc chủ, Thiên Vũ... Thiên Vũ quốc đi mà quay lại, hiện giờ đã binh gần năm mươi dặm!
- Cái gì!
Tất cả mọi người trong đại điện kinh hãi mà đứng lên.
Chân mày Đông Hàn quốc chủ nhíu lại, trầm giọng nói:
- Mang binh bao nhiêu?
- Đại khái chừng năm ngàn.
-... Năm ngàn?
Mấy chữ này khiến Đông Hàn quốc chủ cùng với tất cả mọi người lộ vẻ kinh ngạc.
Phương Trú đứng lên, hai tay chắp sau lưng, chậm rãi đi xuống:
- Ha ha, chính là năm ngàn binh, hiển nhiên không phải là vì chiến mà là vì hòa. Thành này có bổn quốc sư tọa trấn, cho hai lần hắn cũng không có gan tấn công mạnh mẽ lại... Quân này là do Thiên Vũ quốc chủ tự mình chỉ huy?
- Dạ.
Trên mặt Phương Trú lộ ra nụ cười:
- Quả thế. Đi thôi, bổn quốc sư tự mình đi gặp bọn chúng.
Lời Phương Trú nói cũng khiến tiếng lòng của mọi người đang căng thẳng bỗng chốc thả lỏng xuống, trên mặt ào ào lộ ra ý cười, trong khoảng thời gian ngắn, tiếng thúc ngựa hỗn loạn truyền tới, bên tai không dứt.
- Không sai! Vương thành có quốc sư tọa trấn, đâu phải Thiên Vũ quốc có thể lay động.
- Cái gọi là có Thái Âm thần phủ trở thành tông môn hộ quốc Thiên Vũ, vốn chính là lời nói vô căn cứ.
- Quốc sư không chỉ là cây cột chống trời của Đông Hàn, công này lao này, vĩnh viễn ghi vào sử sách của Đông Hàn...
Phương Trú đã sớm thành thói quen với những lời tán tụng vỗ mông ngựa này, hắn chắp hai tay ra sau lưng, mặt mỉm cười đi ra đại điện, không biết cố ý hay vô ý, lúc hắn đi ra khỏi điện, rõ ràng đi trước Đông Hàn quốc chủ, vả lại không thèm liếc nhìn về phía Vân Triệt.
Đông Phương Hàn Vi nói với Vân Triệt:
- Tiền bối có cần nghỉ ngơi một chút không? Nếu không chê...
Vào lúc này Vân Triệt lại đột nhiên đứng dậy, thản nhiên nói:
- Đi thôi, nhìn một tuồng kịch.
....
Ngoài Đông Hàn vương thành, binh của Thiên Vũ quốc đến.
Đúng thật chỉ có năm ngàn binh, nhưng trước binh trận lại là do Thiên Vũ quốc chủ đích thân đến, bên người hắn là hộ quốc Thần Vương của Thiên Vũ cũng có uy danh rất lớn ở Thiên Vũ quốc -- Bạch Bồng Chu!
Trước vương thành, binh trận của Đông Hàn quốc triển khai, dần dần, các bá chủ lĩnh vực của Đông Hàn đều có mặt, về khí thế áp chế Thiên Vũ quốc xa xa.
Bạch Bồng Chu là Thần Vương cấp hai, như Phương Trú. Nhưng hắn nhìn Phương Trú đi ra, khóe miệng lại lộ ra nụ cười nhạt quỷ dị.
- Thiên Vũ quốc chủ, Bạch đạo hữu, vội vàng đi như thế rồi lại quay lại, xem ra có chuyện muốn nói.
Phương Trú nâng cao hai mắt, ngang nhiên nói.
Đông Hàn quốc chủ ở bên, hắn chính là mở miệng trước... mặc dù Đông Hàn quốc chủ đã sớm quen với việc Phương Trú ngạo mạn, nhưng giờ phút này là hai quân giao chiến, sắc mặt của hắn vẫn xuất hiện vẻ khó coi trong nháy mắt, nhưng lập tức lại khôi phục như thường, tiến lên một bước nói:
- Thiên Vũ quốc chủ, muốn chiến, Đông Hàn ta phụng bồi đến cùng, muốn hòa, vậy phải xem thành ý của Thiên Vũ ngươi.
Nghe xong lời Đông Hàn quốc chủ nói, Thiên Vũ quốc chủ và Bạch Bồng Chu đồng thời nở nụ cười, Thiên Vũ quốc chủ cười hề hề nói:
- Sở dĩ bổn vương đi mà quay lại, đã không phải vì chiến, cũng không phải vì hòa, mà là... ban thưởng cho Đông Hàn các ngươi một cơ hội, cũng là cơ hội cuối cùng.
- Có ý tứ gì?
Sắc mặt Đông Hàn quốc chủ âm trầm, nhìn sắc mặt của Thiên Vũ quốc chủ, vẻ chắc chắn lúc trước cấp tốc chuyển thành bất an.
Thiên Vũ quốc chủ cười hề hề nói:
- Rất đơn giản, bắt đầu từ hôm nay, kêu Đông Hàn quốc trở thành Đông Hàn quận của Thiên Vũ quốc ta, như thế cũng miễn cho bổn vương đại khai sát giới, các ngươi cũng có thể giữ được tính mạng và người nhà, bổn vương còn có thể ban thưởng cho các ngươi là Đông Hàn quận vương... Đông Phương Trác, ngươi lựa chọn quỳ xuống tạ ơn hay là vẫn ngu xuẩn giãy giụa đây?
Đông Phương Trác chính là tên của Đông Hàn quốc chủ.
Giọng điệu của Thiên Vũ quốc chủ khiến sắc mặt mọi người âm trầm, Phương Trú cũng cười to ra tiếng, hắn chậm rãi dịch bước lên trước, hai mắt mang theo uy áp Thần Vương nhìn thẳng vào Thiên Vũ quốc chủ:
- Thiên Vũ quốc chủ, Phương mỗ rất tò mò, là ai cho ngươi tự tin lớn như vậy, dám phun ra lời nói cuồng vọng như thế.
Hắn xòe bàn tay ra, lòng bàn tay đối diện Thiên Vũ quốc chủ:
- Khoảng cách này, Phương mỗ muốn lấy mạng của ngươi, có thể nói dễ như trở lòng bàn tay, Bạch Bồng Chu cũng đừng mong bảo trụ được ngươi... Đến lúc đó, ngươi đừng nói mộng đẹp, sợ rằng kể cả ác mộng đều không thể làm được.
- Thật sao?
Trên mặt Thiên Vũ quốc chủ không hề có ý tứ kiêng kỵ, càng không lui về phía sau Bạch Bồng Chu, ngược lại lộ ra nụ cười nhạt quỷ dị.
- Phương Trú, ngươi đúng là uy phong thật to đấy.
Phía sau quân trận đột nhiên truyền đến một giọng nói thấp lạnh.
Đây là giọng của một nữ tử, nghe giọng nói này, sắc mặt của Phương Trú chợt cứng đờ, lúc hắn nhìn thấy rõ bóng dáng kia đang chậm rãi bay tới, đôi mắt của hắn chợt co rút lại, thất thanh nói:
- Tử... Tử Huyền tiên tử!