.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1539" class="block_" lang="en">Trang 770# 1
Chương 1541: Minh Kiêu
Ở trong tiếng kinh la của Phương Trú, một nữ tử trẻ tuổi từ trên trời giáng xuống, rơi vào trước trận của Thiên Vũ quốc. Nàng một thân áo tím, mắt phượng mang uy, mà kia không phải là uy lăng tầm thường, đụng chạm vào ánh mắt nàng, một luồng hàn ý vô hình sẽ lan đến toàn thân, lạnh tận xương tủy.
Nữ tử này, người bên chỗ Đông Hàn quốc cũng chưa có ai từng gặp, nhưng khi Phương Trú kêu lên bốn chữ “Tử Huyền tiên tử”, tất cả mọi người cùng biến sắc, nhất là Đông Hàn quốc chủ toàn thân mãnh liệt lảo đảo, như nghe thấy tên quỷ thần.
Tử Huyền tiên tử, phó phủ chủ của Thái Âm thần phủ, nhân vật số hai gần với Thanh Huyền chân nhân của Thái Âm phủ chủ!
Người như vây, cho dù làm quốc chủ một nước, cũng khó có tư cách gặp mặt.
Hiện giờ thế mà lại hiện thân ở Đông Hàn vương thành, hơn nữa... xem ra đúng là vì Thiên Vũ quốc mà đến!?
Tử Huyền tiên tử cũng không phải đến một mình, phía sau nàng còn có một “Người quen” đi theo.
Đại hộ pháp của Thái Âm thần phủ, cũng là Thần Vương lúc trước hỗ trợ Thiên Vũ quốc tấn công vương thành!
Đối mặt với Tử Huyền tiên tử đột nhiên đến đây, Phương Trú mới vừa rồi còn uy phong ngạo nghễ lập tức thay đổi sắc mặt, nhất thời nói không ra lời, còn Đông Hàn quốc chủ đã vội vàng tiến lên trước một bước, hành lễ nói:
- Đông Hàn quốc chủ Đông Phương Trác, bái kiến Tử Huyền tiên tử. Tử Huyền tiên tử đích thân tới Đông Hàn vương thành, tiểu vương sợ hãi vô cùng, không thể nghênh đón từ xa, mong rằng tiên tử thứ tội.
Nhìn vị trí chỗ đứng của Tử Huyền tiên tử với đại hộ pháp, tất cả mọi người của Đông Hàn quốc đều trắng bệch mặt, trong lòng lạnh lẽo... Tin đồn mà bọn họ vốn tuyệt đối không tin tưởng kia lại đột nhiên hiện lên trong đầu.
Chẳng lẽ Thái Âm thần phủ thật sự trở thành tông môn hộ quốc của Thiên Vũ quốc? Không, không có khả năng... Tại sao lại có thể có chuyện như vậy!? Làm một trong chín đại tông của đông khư, sao có thể sẽ nguyện ý hạ mình trở thành tông môn hộ quốc của một quốc gia!
Nhưng mà đường đường phó phủ chủ Thái Âm thần phủ lại chân thật hiện thân tới đây...
Ánh mắt của Tử Huyền tiên tử đảo qua trên người mỗi người của Đông Hàn quốc, trong đó dừng lại ở trên người Vân Triệt trong chớp mắt, nhưng chỉ một chớp mắt, lạnh lùng nói:
- Đông Phương Trác, ta không muốn nói lời vô nghĩa, càng không muốn nghe lời vô nghĩa, là kêu Đông Hàn quốc trở thành Đông Hàn quận hay là diệt quốc, ngươi lựa chọn đi!
Lời vừa nói ra khiến sắc mặt của mọi người lại thay đổi, sắc mặt Đông Hàn quốc chủ trắng bệch, lấy tất cả ý chí gắt gao chống đỡ uy nghi đế vương, nói:
- Ý của Tử Huyền tiên tử, tiểu vương có phần không rõ ràng...
Thiên Vũ quốc chủ cười hề hề ra tiếng:
- Không rõ ràng? Đông Phương Trác, ngươi thật sự không rõ ràng, hay giả vờ không rõ ràng? Thời gian của Tử Huyền tiên tử cực kỳ quý trọng, không phải ngươi xứng trì hoãn. Ngươi bây giờ còn có cơ hội cuối cùng, nếu lại ngu xuẩn không hiểu... lỡ như chọc giạn Tử Huyền tiên tử tức giận sẽ là ai đều không cứu được ngươi!
- Ngươi...
Hai tay Đông Hàn quốc chủ siết chặt, toàn thân phát run.
Phương Trú lại thi lễ, cân nhắc một phen mới dè dặt cẩn trọng nói:
- Tử Huyền tiên tử, Thần Vương đại tông không thể tham dự vào cuộc chiến của phàm quốc, đây là quy củ do Đại Giới Vương lập ra... hành động lần này của Thái Âm thần phủ có phải có phần không ổn rồi không?
Thần sắc Tử Huyền tiên tử không đổi, đại hộ pháp sau lưng nàng đã đi ra, thản nhiên nói:
- Đại Giới Vương thần uy tề thiên, Thái Âm thần phủ vĩnh viễn ngưỡng vọng uy danh của Đại Giới Vương, sao lại có một chút cử chỉ ngỗ nghịch. Chẳng qua... được Thiên Vũ quốc chủ thành ý mời đến, Thái Âm thần phủ ta hiện giờ đã không phải là tông môn độc lập, mà nguyện thuộc Thiên Vũ quốc, trở thành tông môn hộ quốc của Thiên Vũ quốc.
- Cái... cái gì!?
Đông Hàn quốc như nghe thấy sét đánh giữa trời quang, ảo tưởng cuối cùng cũng bị tia sét này vô tình đánh diệt.
Đại hộ pháp thần phủ lại tiếp tục nói:
- Đã là tông môn của Thiên Vũ, trợ chiến mẫu quốc có gì không ổn!?
- Này... này... này...
Phương Trú liên tiếp phun ra ba chữ “Này”, hồi lâu đều không nói ra được một câu hoàn chỉnh.
Sắc mặt Đông Phương Hàn Vi thê thảm, toàn thân phát run, dưới hoảng sợ vĩ đại, gần như bất cứ lúc nào đều sẽ xụi lơ ở trên mặt đất:
- A... làm sao có thể... làm sao có thể...
Tần Giam nhắm mắt lại, ai thán một tiếng:
- Tin đồn vớ vẩn, lại là thật. Trời diệt Đông Hàn mà...
Bọn họ không cách nào lý giải được, mạnh như Thái Âm thần phủ, tại sao lại nguyện ý hạ mình trở thành tông môn hộ quốc cho Thiên Vũ, nhưng phó phủ chủ Tử Huyền tiên tử đích thân tới, đã là chứng minh tốt nhất. Hơn nữa sẽ không có ai hoài nghi, tuy là Thái Âm thần phủ cũng quả quyết không dám thật sự vi phạm quy củ do Đại Giới Vương lập ra.
Thiên Vũ quốc chủ vẫn tỏ vẻ cười tủm tỉm, trời biết hắn hao phí cái giá bao lớn mới chiếm được “Quy thuận” của Thái Âm thần phủ, vả lại cái tên tông môn hộ quốc này chỉ có thời gian ba năm ngắn ngủi, ba năm này hắn tự nhiên muốn khiến ích lợi hóa lớn nhất:
- Đông Phương Trác, lúc trước bổn vương chỉ tạm thời lui binh, các ngươi sẽ không phải cho rằng sợ Phương Trú đó chứ? Ha ha, bổn vương chính là không muốn tăng thêm thương vong, không hơn, cho nên mới tạm thời lui binh, sau đó xin đợi Tử Huyền tiên tử tiên lâm. Như thế, các ngươi còn có lời gì muốn nói? Hoặc là... các ngươi cũng có thể thử lại giãy giụa, cũng miễn cho quá mức không thú vị.
Cho dù Đông Hàn quốc chủ khống chế như thế nào, thân thể vẫn bắt đầu run rẩy, hắn đưa ánh mắt xin giúp đỡ về phía Phương Trú:
- Quốc sư...
Sắc mặt của Phương Trú không đẹp mắt hơn Đông Hàn quốc chủ bao nhiêu, đứng ở đối diện hắn là Tử Huyền tiên tử, là một Thần Vương cấp năm cường đại! Đừng nói một hắn, ba hắn đều quả quyết không phải là đối thủ. Mà sau nàng là Thái Âm thần phủ khổng lồ... Kể cả không nói đến Thái Âm thần phủ, bên Thiên Vũ quốc giờ phút này, Tử Huyền tiên tử, đại hộ pháp, Bạch Bồng Chu, chính là vẻn vẹn ba Thần Vương!
Ba Thần Vương này ở đây, bất cứ người nào đều có thể dễ dàng san bằng vương thành. Phương Hành hắn muốn ngăn cản, vốn chính là người si nói mộng.
Ánh mắt của Thiên Vũ quốc chủ bắn tới, sắc mặt rõ ràng hòa hoãn đi rất nhiều:
- Phương Trú, Phương tôn giả, Đông Hàn quốc nho nhỏ, cũng không đáng giá để cho ngươi bán mạng. Vào Thiên Vũ ta, bổn vương sẽ lập tức phong ngươi làm hộ quốc Thần Vương, Đông Hàn quốc có thể cho ngươi bao nhiêu, Thiên Vũ ta cũng có thể cho giống vậy, vả lại chỉ nhiều hơn chứ không ít hơn. Đông Hàn quốc không thể cho, Thiên Vũ ta vẫn có thể cho!
Đông Hàn quốc chủ cắn răng muốn vỡ, dưới kinh hãi, hắn thế mà lại đã có quyết ý:
- Đừng có yêu ngôn! Đông Hàn ta chỉ có anh hùng chết trận, không có thứ đầu hàng địch! Muốn nuốt Đông Hàn ta... trước bước qua thi thể của bổn vương!!
Thiên Vũ quốc chủ cười to một tiếng, vỗ tay nói:
- Ha ha ha ha! Rất khí phách, ngươi quả nhiên không khiến bổn vương thất vọng. Phương tôn giả, chủ nhân hiện giờ của ngươi ngu xuẩn hồ đồ như thế, gặp phải kết quả vô vọng, vì cái gọi là khí tiết mà dồn dòng họ hoàng thất của chính mình và tính mạng của hàng tỷ con dân không để ý đến, chủ nhân ngu xuẩn như thế, ngươi thật sự còn định bán mạng cho hắn sao?
“...” Phương Trú không mở miệng, sắc mặt thay đổi càng thêm kịch liệt.
Đúng vậy, Thái Âm thần phủ trở thành tông môn hộ quốc của Thiên Vũ quốc, trước mắt là kết quả tuyệt đối vô vọng. Cố tình đấu tranh, vốn chính là thuần túy tìm chết!
Nhưng mà hắn dù sao cũng là quốc sư Đông Hàn mọi người đều biết, nếu như thật sự đầu nhập Thiên Vũ quốc, kia không thể nghi ngờ sẽ gánh cái tên phản quốc bội phản trên lưng, bị vô số người âm thầm thóa mạ.
Phương Trú không lập tức lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt, ngược lại do dự không nói, đáy mắt Đông Hàn quốc chủ lóe lên thất vọng và thê lương thật sâu, giọng nói cũng lạnh lẽo cứng rắn đi:
- Quốc sư, bổn vương tự nhận đối đãi với ngươi không tệ, Đông Hàn càng không thua thiệt ngươi điều gì... Nhưng nếu như ngươi muốn lui bước hoặc đi theo địch, bổn vương cũng tuyệt đối không cưỡng cầu!
Phương Trú vẫn không tiếng động, sắc mặt luôn trong run rẩy.
Mà lúc này, bầu trời đột nhiên tối xuống.
Không khí vốn giương cung bạt kiếm cũng theo ánh sáng tối đi mà trở nên càng thêm đè nén, vào lúc này Tử Huyền tiên tử, đại hộ pháp, Bạch Bồng Chu, Phương Trú đều đồng thời ngẩng đầu, nhìn về phía bắc, sắc mặt đều thay đổi.
Bầu trời bao la phương bắc xuất hiện hai bóng dáng, mới đầu chính là hai điểm đen, nhưng giây lát đã trở nên vĩ đại, lúc tới gần gần như che đậy khắp bầu trời phương bắc.
Ngưng mắt nhìn lại, kia rõ ràng là hai con bằng đen vĩ đại!
Đại hộ pháp trầm giọng nói, cảm giác được khí tức càng ngày càng gần, sắc mặt của hắn lại thay đổi, trên mặt lộ ra khó có thể tin thật sâu:
- Đây là... Minh Bằng! Khí tức này, chẳng lẽ... chẳng lẽ là...
- Là Minh Kiêu và Minh Ngao.
Thân thể Tử Huyền tiên tử chuyển qua, trầm giọng nói.
- Cái... cái gì?
Nghe thấy cái tên đó, gần như tất cả mọi người đều kịch liệt lảo đảo thân thể.
Minh Kiêu và Minh Ngao, đây rõ ràng là... tên của tộc trưởng và đại trưởng lão bộ tộc Minh Bằng!
Cùng thuộc về chín đại tông như Thái Âm thần phủ, vả lại là hai người có thân phận nặng nhất, tu vi cao nhất ở bộ tộc Minh Bằng!
Nơi này chẳng qua là Đông Hàn vương thành nho nhỏ, phó phủ chủ của Thái Âm thần phủ đến đã là long trời lở đất, tộc trưởng và đại trưởng lão của bộ tộc Minh Bằng... nhưng lại sẽ tự mình đến đây? Hay chính là đi ngang qua?
Sắc mặt của người Thiên Vũ quốc và Thái Âm thần phủ đều trở nên trầm trọng... tộc trưởng Minh Bằng Minh Kiêu, đây là một nhân vật cao nhất ở vùng biên giới, hắn tự mình đến đây, không thể nghi ngờ khiến bọn họ ngạc nhiên.
Hai con minh bằng to lớn tới gần, một bóng đen mang theo uy áp Thần Vương khủng bố tuyệt luân gần như bao phủ toàn bộ Đông Hàn vương thành. Một tiếng hô mang theo phẫn nộ làm cho người ta sợ hãi cũng vào lúc này chấn vang từng cái góc của Đông Hàn vương thành:
- Đông Phương Trác, lăn ra đây cho lão tử!!
Âm thanh rít gào này tràn đầy giận dữ và lệ khí, không thể nghi ngờ khiến người Đông Hàn vốn đứng bên bờ tuyệt vọng càng như rơi xuống vực sâu.
Khẩn trương và trầm trọng mới vừa ngưng tụ bên Thiên Vũ quốc cũng theo đó tản mát đi.
Đông Phương Hàn Vi lập tức thay đổi sắc mặt, nàng mơ hồ biết được vì sao tộc trưởng Minh Bằng lại tự mình tới đây, nhìn về phía Vân Triệt, run giọng nói:
- Tiền... tiền bối...
Vân Triệt im lặng như lúc ban đầu, không hề có chút phản ứng.
Rầm!!
Một tiếng nổ vang rung trời, hai con cự bằng hóa thành hình người, nặng nề rơi trên mặt đất, khoảnh khắc rơi xuống, một cơn gió lốc cuốn lên, hung hăng quét một đám người tu vi yếu kém ra, nhất thời kêu thảm thiết liên tục không ngớt.
Hai người đều một thân áo đen, người trước sắc mặt hung ác nham hiểm, trên người lượn lờ một luồng lệ khí làm cho người ta sợ hãi tới cực điểm... rõ ràng thật sự là Minh Kiêu tộc trưởng của bộ tộc Minh Bằng!
Người phía sau... đại trưởng lão Minh Bằng, Minh Ngao!
Hai đại nhân vật có thân phận quan trọng nhất của bộ tộc Minh Bằng, giống như nằm mơ giáng xuống Đông Hàn vương thành, nhưng mà rất có thể sẽ là ác mộng.
Tử Huyền tiên tử mở miệng:
- Minh tộc trưởng, Ngao trưởng lão, có thể gặp gỡ ở nơi đây, ngược lại thật thú vị. Xem ra Minh trưởng lão tức giận mà tới, hay là đã xảy ra đại sự gì?
Minh Kiêu sớm biết chuyện Thái Âm thần phủ vào Thiên Vũ quốc, không hề kinh ngạc chuyện Tử Huyền tiên tử đến đây, hắn dưới giận dữ, thậm chí vốn không đi để ý đến Tử Huyền tiên tử, đôi bằng mâu tối đen nhìn thẳng vào Đông Hàn quốc chủ.
Uy áp khủng bố của một Thần Vương cấp bảy đâu phải Đông Hàn quốc chủ có khả năng thừa nhận, thân thể hắn không bị khống chế run run co rúm lại, định nói chuyện, nhưng vài lần mở miệng đều không cách nào phát ra âm thanh.
Hắn càng nghĩ vỡ đầu đều nghĩ không ra, Đông Hàn quốc rốt cuộc đắc tội Minh Bằng tộc như thế nào, thế mà lại dẫn đến tộc trưởng và đại trưởng lão thịnh nộ đích thân tới.
Minh Kiêu lẩm bẩm tên hắn, từng lời làm cho cả người phát lạnh:
- Đông Phương Trác, nói... là ai giết con ta!
Thân thể Đông Phương Hàn Vi run rẩy... Ngón tay Vân Triệt điểm hư không, một luồng khí vô hình nâng nàng lên, mới khiến cho nàng không tê liệt ngã xuống trong hoảng sợ quá mức vĩ đại.
Giọng điệu của Minh Kiêu khiến mọi người chấn động trong lòng, Tử Huyền tiên tử cũng thay đổi ánh mắt... Con của Minh Kiêu bị người giết chết? Ai dám lớn mật như thế?
Mà có thể để cho Minh Kiêu cực giận đích thân tới... Chẳng lẽ chết chính là thiếu chủ Minh Dương!?
Kinh hãi trong lòng Đông Hàn quốc chủ không lời nào có thể diễn tả được, hắn cứng ngắc lắc đầu, cuối cùng phát ra âm thanh:
- Minh tộc trưởng... tiểu vương không hiểu ý của ngài... cho dù tiểu vương có gan lớn bằng trời cũng tuyệt đối không dám giết con của Minh tộc trưởng, chuyện này chắc chắn là một hiểu lầm cực lớn.
Minh Kiêu âm trầm như vực sâu:
- Hừ, ta tin ngươi cũng không dám. Nhưng Đông Hàn vương thành các ngươi... có người dám!
- Minh Dương con ta, nghe nói Thiên Vũ được Thái Âm thần phủ hỗ trợ cường công Đông Hàn vương thành, sợ thập cửu công chúa Đông Hàn mà nó luôn ngưỡng mộ gặp bất trắc, đã vội vàng rời núi tới đây, người hộ thân cuối cùng của hắn truyền âm đến, cũng ở đây!
Cánh tay Minh Kiêu nâng lên, ngón tay chỉ thẳng vào Đông Phương Hàn Vi ở phía sau:
- Nữ nhi của ngươi bình yên vô sự, Minh Dương con ta lại bị người độc thủ... Đông Phương Trác, ngươi dám nói ngươi không biết chút gì về chuyện này!?
Bên chỗ Đông Hàn quốc, từng gương mặt lần lượt biến thành trắng bệch không hề có chút huyết sắc nào, bọn họ vốn đã gặp phải cảnh giới tuyệt vọng, hiện giờ bộ tộc Minh Bằng lại vì thiếu chủ Minh Dương chết mà tiến đến vấn tội... tâm hồn mỗi người đều rơi vào trong u ám với sợ hãi không cách nào nói rõ.
Minh Dương, đó cũng chính là thiếu chủ Minh Bằng! Nếu như thật sự chết ở Đông Hàn quốc, bọn họ đều không thể tưởng tượng nổi đó tội bao lớn... Minh Bằng tộc sẽ san bằng vương thành đều là nhẹ.
Sắc mặt Thiên Vũ quốc chủ trầm xuống, tức giận nói:
- Lại có chuyện này? Minh Bằng thiếu chủ là người tôn quý như thế nào, Đông Hàn các ngươi... thế mà lại to gan đến như vậy! Buồn cười, bổn vương chỉ cần nghe thấy đã thịnh nộ khó nén, hôm nay không diệt Đông Hàn ngươi, ông trời đều sẽ không nhìn được!
Tử Huyền tiên tử lạnh lùng liếc nhìn hắn... Thiên Vũ quốc lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng, lại không dám nhiều lời.
Đông Hàn quốc chủ vừa hành lễ, lại lắc đầu, đã triệt để tay chân luống cuống:
- Không... không, tiểu vương vốn chưa từng thấy Minh Dương thiếu chủ, trong Đông Hàn quốc ta cũng quyết sẽ không có ai dám bất kính với Minh Dương thiếu chủ, trong này chắc chắn có hiểu lầm.
Minh Kiêu giận dữ cười lạnh:
- Minh Dương con ta đó là chết ở Đông Hàn, chẳng lẽ bổn vương sẽ ăn nói bừa bãi với ngươi một quốc chủ nho nhỏ? Ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, giao người sát hại Minh Dương con ta ra, bằng không, hiện giờ ta sẽ giết ngươi, lại huyết tẩy Đông Hàn vương thành này để chôn cùng với con ta!
Vào lúc này ánh mắt của Phương Trú đột nhiên nhíu lại... Minh Kiêu và Minh Ngao đến thành một cọng rơm cuối cùng ép lên trên tâm hồn hắn, đồng thời cũng cho hắn thấy được một lựa chọn khác. Hắn đột nhiên tiến lên trước nói:
- Minh tộc trưởng, Phương mỗ có chuyện muốn nói.
Ánh mắt đáng sợ của Minh Kiêu dừng lại ở trên người hắn:
- Nói như vậy, người sát hại con ta... là ngươi!?
Phương Trú lắc đầu, tỏ vẻ bình tĩnh nói:
- Không, mặc dù Phương mỗ không phải là người nhát gan, nhưng không thể làm ra tai họa xé trời như vậy. Nhưng mà, Phương mỗ biết là ai to gan lớn mật giết Minh Dương thiếu chủ.
- Ai?
Minh Kiêu trầm giọng nói, Đông Hàn quốc chủ cũng tỏ vẻ quái dị nhìn hắn.
Thân thể Phương Trú vừa chuyển, ngón tay chợt chỉ về phía một người:
- Đó là hắn!
Theo phương hướng ngón tay Phương Trú chỉ tới, mọi ánh mắt đồng loạt tập trung lên trên người một người...
Vân Triệt!