Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1539 - Chương 1542: Một Chỉ Nhiếp Thiên

. ._770__2" class="block_" lang="en">Trang 770# 2

 

 

 

Chương 1542: Một chỉ nhiếp thiên



Đông Phương Hàn Vi ở bên người Vân Triệt vốn đã mặt không còn chút máu càng trắng bệch thêm vài phần.

- Cái này...

Đông Hàn quốc chủ nhìn về phía Vân Triệt, nhất thời không bỏ được.

Một tròng mắt mang theo uy áp âm u và lệ khí vô tận gắt gao đè lên trên người Vân Triệt, lại phát hiện thần sắc của đối phương lãnh đạm kinh người, không hề có một chút gợn sóng, điều này khiến cho hắn cảm thấy sinh nghi, sau đó ánh mắt lại quay lại:

- Phương Trú, ngươi xác định là hắn?

Sắc mặt Phương Trú thong dong nói:

- Đương nhiên, Phương mỗ không dám lừa gạt Minh tộc trưởng. Tuy rằng đây không phải do Phương Mỗ đích thân chứng kiến, nhưng mà...

Hắn nhìn Vân Triệt, khóe miệng lộ ra cười nhẹ rất nhạt:

- Người này tên là Vân Triệt, tuy rằng có vu vi mới vào Thần Vương, nhưng lại bừa bãi vô danh, lai lịch cực kỳ khả nghi. Hắn do thập cửu công chúa mang về vương thành, hơn nữa đã từng nói một câu... nàng nói người này là ân nhân cứu mạng của nàng, lời ấy, rất nhiều người ở đây, kể cả quốc chủ đều có thể làm chứng.

- Lúc trước khi ác chiến, quốc chủ lo lắng cho an nguy của thập cửu công chúa, lệnh cho vệ thống lĩnh Đông Hàn Tần Giam mang thập cửu công chúa trốn khỏi vương thành, mà Minh Dương thiếu chủ vì thập cửu công chúa mà đến, thấy thập cửu công chúa rời đi, cũng tự nhiên sẽ đi theo.

- Có thể làm cận vệ của Minh Dương thiếu chủ, tu vi nhất định không tầm thường, không đến mức không thể đuổi kịp Tần Giam và thập cửu công chúa. Nói cách khác, Minh Dương thiếu chủ nhất định đã gặp được thập cửu công chúa. Nhưng mà Minh Dương thiếu chủ lại bị người hạ độc thủ trong khoảng thời gian này, sau khi thập cửu công chúa trở vè, không hề nhắc tới Minh Dương thiếu chủ một chữ, lại nói Vân Triệt này là ân nhân cứu mạng của nàng, như vậy hắn cứu mạng thập cửu công chúa từ trong tay ai đây?

Tròng mắt của Minh Kiêu lại một lần nữa quay về trên người Vân Triệt, cho dù thần sắc hay giọng nói đều âm lệ thêm mấy lần:

- Là ngươi... giết con ta!?

Bốn cận vệ của Minh Dương đều là Thần Linh cảnh, nhưng khí tức của Vân Triệt lại là Thần Vương cấp một! Thật sự có năng lực giết Minh Dương.

Vân Triệt còn chưa đáp lại, Phương Trú đã mở miệng lần nữa nói:

- Đối mặt với Minh tộc trưởng, hắn đương nhiên không có khả năng thừa nhận. Nhưng mà, chuyện này hỏi người khác, sẽ dễ dàng nhận được đáp án hơn.

Hắn chậm rãi cất bước, đi về phía Đông Phương Hàn Vi, trên mặt lộ ra nụ cười thân thiện bình thản:

- Thập cửu công chúa, lúc ngươi rời đi, Minh Dương thiếu chủ cũng vừa tới vì ngươi, tin tưởng ngươi nhất định đã từng gặp hắn. Như vậy, nói cho chúng ta biết, có phải Vân Triệt giết Minh Dương thiếu chủ không?

Ánh mắt tập trung vào trên người Hàn Vi công chúa, thân thể của nàng run nhẹ, hoàn toàn lắc đầu theo bản năng:

- Không... không...

Giọng Phương Trú lại vang lên, càng thêm thong thả hơn vài phần:

- Thập cửu công chúa, ngươi ngàn vạn lần phải nghĩ kỹ rồi trả lời. Vân Triệt này lai lịch bất minh, rắp tâm khó dò, ít nhất cũng không phải là người Đông Hàn, Minh Dương thiếu chủ gặp độc thủ của hắn, không hề liên quan đến Đông Hàn quốc! Cho dù nguyên nhân thật sự là ở ngươi, chỉ cần ngươi thẳng thắn thành khẩn khai báo, nói rõ nguyên do, tin tưởng Minh tộc trưởng lòng dạ rộng lớn như trời, nhất định sẽ không cưỡng ép so đo, sẽ chỉ trừng phạt ác đồ hạ độc thủ.

- Nhưng mà nếu như ngươi có ý định bao che... làm tức giận đại nhân vật như Minh Bằng tộc trưởng này, như vậy thì ai cũng không bảo vệ được ngươi, còn liên lụy cả hoàng thất, thậm chí Đông Hàn Quốc! Đạo lý đơn giản như vậy, tin tưởng thập cửu công chúa không phải không rõ ràng.

- Hàn Vi...

Đông Hàn quốc chủ khẽ gọi một tiếng. Lúc trước Đông Phương Hàn Vi vì giải vây cho Vân Triệt, ở trước mặt mọi người kêu lên Vân Triệt có ân cứu mạng đối với nàng, lúc đó hắn tỏ vẻ biết ơn sâu sắc, nhưng trên đại yến, hắn cũng không hỏi Vân Triệt cứu nàng ra khỏi tay ai.

Lần này nghe xong lời Phương Trú nói, hắn cũng đột nhiên hiểu được, vô cùng có khả năng... thật sự là Vân Triệt giết Minh Dương!

Dù sao Đông Phương Hàn Vi lịch duyệt quá ít ỏi, vả lại quá mức lương thiện, nhất định nghĩ tới người ngoài không thấy sẽ không bị lộ... lại vẫn dám mang Vân Triệt về vương thành!

Đó chính là thiếu chủ của Minh Bằng tộc!

Đông Phương Hàn Vi mới tròn song thập tuổi, tuổi này có thể tu thành Thần Hồn cảnh, ở tinh giới trung vị tuyệt đối là con cưng trong con cưng. Nhưng mà, giờ phút này nàng gặp phải lại là mối nguy mất nước, bên bờ tuyệt cảnh, còn có bức bách và uy áp của mấy Thần Vương...

Sao nàng có khả năng thừa nhận!

Thân thể nàng run rẩy giống như lục bình trong gió loạn, sắc mặt tái nhợt như tuyết mịn, nàng lắc đầu, hỗn loạn mà dùng sức lắc đầu... Những Thần Vương này có lịch duyệt như thế nào, nàng có phản ứng như vậy, thật ra đã là câu trả lời không thể nghi ngờ nhất.

Nhưng mà, cho dù sợ hãi, tuyệt vọng đến gần như ý chí hỏng mất, giọng nói trong môi nàng vẫn là phủ quyết hèn mọn mà sợ run:

- Không... không phải là Vân Triệt tiền bối... không phải... không phải...

Vân Triệt thoáng liếc mắt nhìn nàng.

Đây là lần đầu tiên Vân Triệt nhìn thẳng vào nàng, cũng thấy rõ dáng vẻ của nàng.

Thứ mỗi người chú ý nhất, ở giai đoạn khác nhau sẽ có biến hóa khác nhau.

Đối với Vân Triệt hiện giờ mà nói, một trong những thứ hắn chú ý nhất, đó là phản bội.

Bởi vì, hắn thân là chúa cứu thế, lại bị vô số người hắn cứu phản bội đến máu tươi đầm đìa...

Đều là ơn cứu mạng, có người ở dưới yên bình muốn chôn diệt hắn, mà có người, lại ở trong nghịch cảnh... thậm chí tuyệt cảnh lựa chọn giữ vững.

Đông Phương Hàn Vi giờ phút này nhất định không biết rằng, mấy chữ không hề muốn bán đứng Vân Triệt ở dưới áp lực nặng nề và sợ hãi cực độ của nàng, tuy rằng vô lực như vậy, nhưng lại hoàn toàn thay đổi vận mệnh của chính nàng, cùng với toàn bộ Đông Hàn quốc.

Minh Kiêu phát ra một tiếng cười nhẹ vô cùng âm lãnh:

- A, Đông Phương Trác, ngươi thật sự nuôi nữ nhi tốt đó! Tốt... rất tốt! hôm nay, sau khi làm thịt người giết Minh Dương con ta, ta nhất định tàn sát vương thành rắm chó này của ngươi!

Đông Hàn quốc chủ hoảng hốt, run giọng nói:

- Minh tộc trưởng! Tiểu nữ tuổi nhỏ không biết, Đông Hàn càng tuyệt đối không có ý tứ chọc giận Minh Bằng tộc, cầu Minh tộc trưởng giơ cao đánh khẽ... Chuyện Minh Dương thiếu chủ, tiểu vương chắc chắn toàn lực điều tra tất cả, cho Minh tộc trưởng một công đạo.

- Công đạo? Chôn cùng không phải là công đạo tốt nhất sao!

Giọng Minh Kiêu như lệ quỷ, sát khí bốn phía.

Tử Huyền tiên tử khinh thường cười:

- A, thật sự tự gây nghiệt, không thể sống. Xem ra, hôm nay không tới lượt Thái Âm thần phủ ta ra tay.

Ở trong hoảng sợ của mọi người Đông Hàn, Minh Kiêu tiến lên trước một bước, nhất thời như có một ngọn núi cao vạn trượng ở phía trước đổ nghiêng xuống, chỉ có một bước lại hù sợ đến một đám huyền giả Đông Hàn hốt hoảng rút lui, có người thậm chí đã đặt mông ngồi trên đất, run run.

Nhưng Minh Kiêu chỉ bước ra một bước, ánh mắt của hắn liếc sang bên.

Bởi vì Vân Triệt vẫn luôn luôn trầm mặc không tiếng động vào lúc này cuối cùng có động tác, hắn nâng tròng mắt lên, nhìn về phía Minh Kiêu.

Mà chỉ là một động tác đơn giản đến không thể đơn giản hơn đó lại khiến cho không khí của toàn bộ không gian đột nhiên xảy ra biến hóa vi diệu khôn kể, gần như mọi người đều không khỏi chú ý đến, hoặc là nói cảm thấy động tác này của Vân Triệt... rồi lại không ai cảm thấy kỳ quái.

- Người tên Minh Dương kia, là ta giết.

Vân Triệt mở miệng, âm thanh truyền đến trong tai mọi người lại còn thấp lạnh hơn giọng nói của Minh Kiêu, cũng mang theo khinh miệt với coi rẻ mơ hồ.

Tất cả ánh mắt của mọi người đều tập trung ở trên người Vân Triệt.

- Vân... Vân tiền bối...

Đông Phương Hàn Vi thất thần lẩm bẩm một tiếng, cắn chặt môi. Nàng biết là mình làm phiền hà cho Vân Triệt... Nếu không phải mình cố ý mời hắn đến, sẽ không hại hắn hắn rơi vào cảnh giới phải chết này.

Ánh mắt Phương Trú sáng quắc, nhìn chằm chằm vào Vân Triệt lạnh giọng nói:

- Quả thế. Lần đầu tiên khi Phương mỗ nhìn thấy hắn, đã cảm thấy người này không phải người lương thiện, hóa ra đúng là to gan lớn mật như vậy, tội ác chồng chất! Thập cửu công chúa, ngươi lại còn dẫn nhân vật như vậy vào trong vương thành, còn bao che cho hành vi phạm tội ngập trời này, thân là quốc sư Đông Hàn, ta thật sự cực kỳ thất vọng đối với ngươi!

Đông Hàn quốc chủ há to mồm, đến giờ phút này, hắn đã không nói ra lời được, trong lòng bi thương tuyệt vọng hơn bất cứ lúc nào.

Tuy rằng trong lòng cực giận, hận không thể xé Vân Triệt ra thành ngàn vạn mảnh. Nhưng Vân Triệt thật sự quá bình tĩnh, bình tĩnh đến khiến cho hắn không cách nào không sinh lòng nghi kỵ:

- Ngươi... rốt cuộc là ai! Vì sao phải giết Minh Dương con ta!

Đối mặt với khí tức và thịnh nộ của Minh Kiêu, sắc mặt Vân Triệt vẫn lạnh cứng như trước:

- Ta giết hắn, còn cần lý do?

Lời vừa nói ra, không chỉ có Minh Kiêu và Minh Ngao, tất cả người của Thái Âm thần phủ, Thiên Vũ quốc, Đông Hàn quốc đều kinh sợ ở đó.

Phía đông Đông Khư lấy chín đại tông là trời, ai dám làm càn cuồng ngạo như vậy ở trước mặt tông chủ của một trong chín đại tong.

Minh Kiêu giận quá thành cười:

- Rất tốt! Vân Triệt... cho dù ngươi xuất thân ra sao, hôm nay ta đều phải tự mình ra tay... để cho ngươi chôn cùng con ta!

Minh Ngao lại khoát tay nói:

- Tộc trưởng, chính là một Thần Vương cấp một, còn không xứng để cho ngài ra tay.

Hắn tiến lên trước một bước, cánh tay chìa ra:

- Vân Triệt, giết thiếu chủ ta, phạm vào Minh Bằng ta, tội ác tày trời! Bây giờ ngươi lập tức quỳ xuống cầu xin tha thứ, cũng đã muộn rồi!

Rầm --

Thân thể của hắn bay vút không trung, huyền khí bùng nổ, một luồng sóng khí làm cho người ta sợ hãi cuốn ngang mà đi, cả kinh một đám huyền giả mặt như màu đất, một đường hắc mang lướt xuống, Minh Ngao đã lao thẳng xuống, năm ngón tay cong cong của hắn mở ra, chỉ thẳng vào yết hầu của Vân Triệt, lóe ra hàn mang còn đáng sợ hơn ưng trảo của ma ưng.

Lực lượng của bộ tộc Minh Bằng lấy hắc ám với bạo phong làm chủ, tốc độ cực nhanh. Minh Ngao là Thần Vương cấp năm, đối mặt với Thần Vương cấp một, một khi tập trung, đối phương tuyệt đối không có khả năng chạy thoát.

Khoảnh khắc thân hình Minh Ngao nhô lên, phạm vi vài dặm phía trước, tất cả hộ vệ, huyền giả, Đông Hàn quốc chủ, Đông Phương Hàn Vi, Tần Giam, thậm chí là Phương Trú đều bị quét ngang ra ngoài, chiến trận vốn dày đặc chi chít, trong khoảnh khắc hóa thành trống trơn.

Mà bên trong khu vực trống trơn này, chỉ còn dư lại một mình Vân Triệt.

Hắn hiển nhiên bị khí tức của Minh Ngao áp chế ở đó, kể cả trốn chạy một bước đều không thể làm được.

Khoảng cách gần hơn trong nháy mắt, Vân Triệt vẫn không nhúc nhích, ở trong mắt mọi người, cảnh tượng tiếp theo sẽ là đầu Vân Triệt bị móng vuốt đáng sợ kia cứng rắn kéo xuống.

Mà cho đến khi Minh Ngao cách hắn chỉ còn thừa lại không đến một trượng, Vân Triệt cuối cùng có động tác, hắn giơ cánh tay lên, đối mặt với Minh Ngao đáp xuống, chậm rãi giơ một ngón tay, nghênh đón bằng trảo của Minh Ngao.

Không có huyền khí bùng nổ, không có máu tươi bắn ra, thậm chí không hề có bất cứ tiếng kêu thảm thiết nào đó, hình ảnh vốn làm cho người ta kinh hãi muốn chết đột nhiên vô cùng quỷ dị yên tĩnh lại.

Minh Ngao ở gần ngay trước mặt Vân Triệt, tay phải vẫn hiện lên dáng vẻ nắm xé làm cho người ta sợ hãi, mà một ngón tay điểm vào trong lòng bàn tay hắn... cũng trong nháy mắt kia, hàn quang trên móng vuốt của hắn, gió lốc trên người hắn, thậm chí huyền khí vận chuyển toàn thân hắn nhưng lại trong nháy mắt tiêu tán vô tung toàn bộ.

Hình ảnh vô cùng yên tĩnh quỷ dị, trừ bỏ Minh Ngao ra, không ai biết đã xảy ra chuyện gì... Không, kể cả bản thân Minh Ngao cũng không biết xảy ra chuyện gì.

Trong đôi mắt bỗng chốc hóa thành xám trắng của hắn, Vân Triệt khẽ ngẩng đầu, nhàn nhạt nói nhỏ:

- Ngươi chỉ có chút bản lĩnh như vậy?

Nói xong, ngón tay hắn nhẹ nhàng bắn ra.

Rẹt!!

Một tiếng xé rách chói tai đến mức tận cùng vang lên trong tâm hồn tất cả mọi người, trong nháy mắt đó, toàn bộ cánh tay phải của Minh Ngao đột nhiên bị xé ra, nổ tung ra vô số đường máu tuôn bay, lại trong đường máu điên cuồng tung tóe nổ thành vô số mảnh nhỏ.

Minh Ngao mất cánh tay phải trong nháy mắt kêu thảm thiết tê tâm liệt phế bay ngang ra ngoài, cho đến nện lên trước mặt Minh Kiêu, thống khổ lăn lộn trên mặt đất.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment