Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1541 - Chương 1544: Mệnh Lệnh!

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1542" class="block_" lang="en">Trang 771# 2

 

 

 

Chương 1544: Mệnh lệnh!



Hai đại quốc chủ của Đông Hàn, Thiên Vũ vì tranh thủ xu thế của Vân Triệt mà không hề chú ý đến tôn nghiêm và đại giới.

Nhưng mà không ai cảm thấy khoa trương, càng không có ai cảm thấy buồn cười, nhân vật khủng bố trong một giơ tay nhấc chân đã nghiền chết mấy Thần Vương, bọn họ tuyệt đối đời này ít thấy... Người như vậy, giống như ma thần khủng bố trong truyền thuyết ngang trời giáng thế.

Nhân vật như thế, một quốc gia nho nhỏ muốn lưu lại vốn là chuyện không có khả năng. Nhưng mà chỉ cần có thể chiếm được một chút ấn tượng tốt, cho dù chỉ một chút, đều là bùa hộ mạng lớn đến không cách nào đánh giá.

- A, thật sự xấu xí.

Vân Triệt nói nhỏ một tiếng, giống như đang cười lạnh, nhưng trên mặt không hề có vẻ cười lạnh. Mấy chữ này không biết đang giễu cợt hai người Thiên Vũ quốc chủ hay là Đông Hàn quốc chủ.

- Cút đi.

Thiên Vũ quốc chủ sửng sốt, nhất thời không thể tin nổi vào lỗ tai của mình. Sau lờ mờ ngây ngốc, hắn run run đứng dậy, sau đó gần như loạng choạng chạy về sau... kể cả cảm tạ đều không dám nhiều lời.

Năm ngàn chiến binh cùng đi theo hắn cũng theo đó mà đi, nhưng khác với khí thế dâng trào lúc đến, khi lui về đã không hề có trận thế, hỗn loạn không chịu nổi... Cho đến khi bọn họ trốn đi xa xa, thoát khỏi lãnh thổ Đông Hàn quốc, tiếng lòng không thả lỏng xuống, càng nhất thời không thể tin được bản thân thế mà lại còn sống trở về tới Thiên Vũ quốc.

Nhân vật đáng sợ tên Vân Triệt kia thế mà lại buông tha cho bọn họ! Chẳng lẽ hắn vốn không phải là người của Đông Hàn quốc, hoặc là hắn vốn khinh thường giết bọn họ?

Không sai... hắn giết vương như giết gà, giết bọn họ chẳng phải làm bẩn tay mình sao!

Trước Đông Hàn vương thành, Vân Triệt chậm rãi đi về phía Minh Kiêu.

Thế giới vô cùng yên tĩnh, không ai dám nói chuyện, gần như ngay cả hô hấp đều không dám.

Tất cả tầm mắt đều tập trung ở trên người Vân Triệt, mà ánh mắt bọn họ nhìn Vân Triệt, suốt đời đều chưa bao giờ xuất hiện. Nhất là những huyền giả lúc trước từng cùng tồn tại trong điện với Vân Triệt, tâm hồn của bọn họ run rẩy chưa bao giờ dừng lại, bọn họ nằm mơ đều không nghĩ đến, mới vừa rồi bản thân thế mà lại cùng tồn tại trên một buổi tiệc với một nhân vật kinh khủng như vậy.

Kim ô viêm trên người Minh Kiêu cuối cùng tắt đi, hắn ngồi phịch trên đất, trên dưới toàn thân đều là tổn thương nhìn thấy mà ghê người. Mà cho dù lấy thực lực Thần Vương của hắn và tài nguyên hùng hậu của bộ tộc Minh bằng, muốn hoàn toàn khôi phục cũng cần thời gian không ngắn.

Hắn không trốn đi, bởi vì hắn biết, là Vân Triệt cố tình lưu lại một mạng cho hắn, bằng không, hỏa diễm đáng sợ như ác mộng này đã sớm có thể lấy đi mạng của hắn.

Cảm nhận được tiếng bước chân tới gần, hắn run rẩy ngẩng đầu lên, nhìn nam tử trẻ tuổi một thân hắc y trước mắt... trong đôi mắt không còn vẻ uy lăng và lệ khí như lúc trước nữa, chỉ có kinh hãi.

“...” Hắn gian nan há mồm, định hỏi Vân Triệt rốt cuộc là ai. Nhưng khoảnh khắc khi lời nói chuẩn bị ra khỏi miệng, lại bị hắn dốc sức nuốt vào. Hắn biết, bản thân không có tư cách hỏi han, cho dù hắn là tộc trưởng Minh Bằng uy chấn tám phương.

- Biết vì sao ngươi còn sống không?

Vân Triệt hỏi, giọng điệu thấp lạnh, như giọng điệu của ác ma phán xét.

Minh Kiêu dốc sức ngẩng đầu, để cho trong đôi mắt của mình hiện lên thần phục và cầu xin, sống mấy trăm năm, hắn đã sớm rõ ràng khi nào nên khuất phục, khi nào nên duỗi người, về phần mối thù giết con, ở trước mặt tính mạng của bản thân an nguy, đã vốn không quan trọng:

- Ta sẽ là một... người hữu dụng đối với tôn thượng...

Vân Triệt phát ra âm thanh khen ngợi, sau đó ánh mắt nhếch lên:

- Rất tốt. Phía tây bắc, ngọn núi cao nhất có thể nhìn thấy này, tên là gì?

Cho dù có vô số người Đông Hàn quốc ở bên, Minh Kiêu vẫn dốc sức để cho tư thái của mình có khả năng hèn mọn nhất:

- Bẩm tôn thượng... là Hàn Đàm phong.

Hàn Đàm phong ở biên giới Đông Hàn quốc, không chỉ là ngọn núi cao nhất mà tầm mắt có thể thấy được, cũng là chỗ cao nhất của toàn bộ Đông Hàn quốc.

Vân Triệt nói:

- Nghe nói một phương biên giới này lấy chín đại tông làm chủ. Sau khi ngươi chạy về, truyền âm cho tám tông khác, nói cho bọn họ biết, canh giờ này ba ngày sau, ta sẽ ở trên đỉnh Hàn Đàm phong chờ bọn họ, nói cho bọn họ biết, ba ngày sau, cho dù bò lên cũng phải leo lên đến đỉnh Hàn Đàm phong cho ta! Người của chín đại tông dám không đến...

- Giết... cả... nhà... nó!

Bốn chữ cuối cùng, thong thả mà thấp lạnh khiến Minh Kiêu, khiến các huyền giả Đông Hàn quốc đều lạnh run lên.

Người không tới... Giết cả nhà nó!?

Đó chính là chín đại tông!

Nhưng mà, nhìn thảm trạng của Minh Kiêu, còn có Tử Huyền tiên tử chết thảm và ba đại Thần Vương ngay cả thi thể đều không để lại, bọn họ nào có ai dám hoài nghi lời Vân Triệt nói.

Ánh mắt của Minh Kiêu lại thay đổi, kể cả Đại Giới Vương uy phong khắp cả Đông Khư giới cũng tuyệt đối không có khả năng nói ra lời nói ngoan tuyệt như thế với bọn họ.

Tròng mắt hắn co rúm lại, vẫn hỏi ra:

- Xin hỏi tôn thượng... rốt cuộc có thù hận gì với chín đại tông biên giới phía đông chúng ta?

Có thù hận gì?

Bốn chữ này tác động vào tiếng lòng và khóe miệng của Vân Triệt, để cho trên mặt hắn thoáng hiện lên vẻ dữ tợn thê lãnh trong chớp mắt.

Trước kia hắn thường hỏi: Giữa chúng ta rốt cuộc có thù hận gì?

Mà bây giờ hắn hoàn toàn triệt để đây vốn chính là vấn đề ngu xuẩn ngây thơ nhất trên đời!

Cả đời này của hắn... không, là hai đời đều sẽ không dựa vào thực lực của mình mà khinh người, cũng không nguyện cố tình tổn thương sinh linh vô tội, càng chưa bao giờ làm chuyện sẽ vì bản thân mình mà tổn thương người khác.

Sau khi hai bàn tay trắng, hắn mới trong lạnh như băng và tuyệt vọng mà ý thức được, những thiện niệm, không đành lòng, bị động trưởng thành cho tới nay, thậm chí trả thù bị động này đều là buồn cười như vậy.

Giống như khi Thiên Diệp Ảnh Nhi hạ “Phạm hồn cầu tử ấn” cực kỳ tàn nhẫn cho hắn, tuyệt đối sẽ không lo lắng có thù hận gì với hắn!

Mà bây giờ hắn đột nhiên bắt đầu cảm thấy, vấn đề này của Minh Kiêu thật sự buồn cười... buồn cười mà!

Hắn dẫm mạnh một cước, dẫm lên trên đầu Minh Kiêu, ở trong rên rỉ thống khổ cúi đầu của Minh Kiêu nói:

- Ngươi không có tư cách hỏi, mang theo mệnh lệnh của ta, chạy về đi!

Cả đời này đây vẫn là lần đầu tiên Minh Kiêu bị người dùng chân dẫm lên trên đầu. Một luồng uy áp lạnh như băng truyền khắp toàn thân hắn, hắn không dám biểu lộ tức giận gì, lại không dám giãy giụa, run giọng nói:

- Dạ... tôn thượng... mệnh lệnh, ta sẽ lập tức nhắn dùm... tạ ơn tôn thượng không giết.

Rầm!

Vân Triệt đá bay ra một cước, Minh Kiêu lại hét thảm một tiếng, bay thẳng ra ngoài vài dặm. Hắn giãy giụa đứng lên, mang theo tổn thương đầy người chật vật mà đi, kể cả đầu đều không dám quay lại.

Nguy cơ Đông Hàn vương thành diệt vong cứ giải trừ như vậy, nhưng không giải trừ chính là kinh hãi ở trong lòng tất cả mọi người. Bọn họ nhìn bóng lưng Vân Triệt, trái tim đều trong run rẩy co rúm lại, mà khi Vân Triệt xoay người qua, tất cả mọi người hoàn toàn nín thở trong cùng một khoảnh khắc, không có ngoại lệ.

Thần Vương mạnh như thần linh không thể xúc phạm ở trong mắt bọn họ bị Vân Triệt tiện tay nghiền giết, Minh Kiêu kiêu ngạo nghênh ngang cả biên giới phía đông cũng như chó nhà có tang chật vật mà đi, rung động do hết màn này đến màn khác mang đến thật sự quá lớn cực lớn.

Vân Triệt chậm rãi đi về, không ai dám di chuyển, không ai dám nói gì, mà có một người, thân thể hắn run run càng thêm kịch liệt, theo Vân Triệt đến gần, thân thể Thần Vương của hắn không biết bởi vì vô lực hay sợ hãi mà chậm rãi quỳ xuống.

Khóe miệng Phương Trú run rẩy, dốc hết toàn lực mới nặn ra được ý cười còn khó coi hơn khóc

- Tôn... tôn thượng, đại ân đại đức của tôn thượng cứu Đông Hàn vương thành ta... Phương Trú suốt đời khó quên... sau này nguyện đi theo sau tôn thượng, mặc... mặc cho sai phái.

Một phen này, tuy rằng hàm răng của hắn kịch liệt va chạm ấp úng nhiều lần, nhưng cuối cùng tương đối rõ ràng nói xong, khi câu nói cuối cùng vừa dứt, trên mặt hắn lộ ra là nụ cười cứng đờ lấy lòng.

Vân Triệt dừng bước ở bên người hắn, không nhìn hắn, ở trong tầm mắt của mọi người, bàn tay Vân Triệt chậm rãi ấn xuống, đặt lên trên đầu Phương Trú.

“...” Phương Trú không dám động.

Phừng!!

Một ánh lửa cháy bùng lên ở trên đầu Phương Trú, trong nháy mắt cháy lan toàn thân, hét thảm một tiếng xé trời, nhưng giây lát lại hoàn toàn trôi đi. Còn Phương Trú... hắn theo hỏa diễm cháy bùng rồi lại tắt, hóa thành một đống tro bụi cấp tốc bay đi.

Phương Trú là hộ quốc quốc sư trấn thủ Đông Hàn quốc gần ngàn năm, đã tác oai tác phúc ở Đông Hàn quốc gần ngàn năm, cứ bụi tan khói diệt như vậy, người đệ nhất ở Đông Hàn quốc không ai không sợ, ở dưới tay của Vân Triệt... như rơm rạ gãy nát.

Cho đến khi Phương Trú bị đốt thành tro bụi, ánh mắt của Vân Triệt vẫn không hề nhìn về phía hắn một lần nào.

Đông Hàn quốc chủ nâng tay khom người, hắn định nói điều gì, lại một chữ không dám tự ý nói ra. Mà lời Vân Triệt nói với Minh Kiêu, mọi người ở đây đều nghe thấy rõ ràng.

Ba ngày ngắn ngủi sau, hắn định một mình đối mặt với chín đại tông... Vả lại “Mệnh lệnh” cho bọn họ phải đến!

Vân Triệt chủ động mở miệng, nói với Đông Phương Hàn Vi:

- Chuẩn bị cho ta một chỗ yên tĩnh.

Sắc mặt Đông Phương Hàn Vi vẫn trắng bệch như trước, lời Vân Triệt nói làm cho thân thể mềm mại của nàng giật giật rất khẽ, sau đó vội vàng gật đầu:

- A... dạ... vãn bối đi chuẩn bị.

Đông Hàn quốc chủ cũng như ở trong mộng mới tỉnh, run giọng nói:

- Mau... mau dẫn Vân tôn giả đi Đông Hàn cung... không không, tiểu vương tự mình... Vân tôn giả, mời... mời.

----

Đông Hàn hoàng cung, phòng tu luyện trung tâm chỉ thuộc về hoàng thất, chẳng những yên tĩnh, hơn nữa trong đó bao hàm tiểu thế giới hơi rộng rãi.

Vân Triệt khoanh chân ngồi ở trong đó, yên tĩnh nhắm mắt, trên người không hề lưu chuyển huyền khí, kể cả khí tức sinh mệnh cũng mau chóng trở nên nhạt đi... Giống như trước khi hắn gặp được Đông Phương Hàn Vi, trạng thái giống như chết giả kéo dài hồi lâu.

Trong yên tĩnh, nguyên huyết ma đế mà Kiếp Uyên để lại cho hắn đang lặng im dung hợp cùng với thân thể hắn, một bên là máu ma đế, một bên là thân thể phàm nhân, lại không hề bài xích.

Thế giới linh hồn với huyền mạch của hắn lại vòng động lên một mảnh hắc ám đục ngầu.

Hắc ám vĩnh kiếp.

Vĩnh kiếp hắc ám.

Lời Kiếp Uyên lưu lại cho hắn nói cho hắn biết, nếu có thể hoàn mỹ lĩnh ngộ khống chế hắc ám vĩnh kiếp, sẽ có thể dễ dàng khống chế tất cả ma đương thời!

Đây là một câu nói khiến cho hắn rung động nhất trong tất cả những câu nói của nàng.

Nếu như có thể thật sự thực hiện, như vậy, toàn bộ bắc thần vực cũng có thể trở thành công cụ báo thù của hắn!

Một ngày lặng im này, hắn luôn luôn thong thả đi vào thế giới “Hắc ám vĩnh kiếp”, tuy rằng nửa đường vì chuyện rách nát của Minh Dương và Đông Phương Hàn Vi mà bị đánh gãy, nhưng hắn muốn lại chìm vào thế giới kia, vẫn dễ như trở bàn tay... Dù sao chỗ cường đại nhất trên người hắn đó là ngộ tính huyền đạo khoa trương đến hoàn toàn không phù hợp với lẽ thường.

Còn lặng im lần này chỉ kéo dài không đến mười hai canh giờ, hắn đột nhiên mở mắt.

Hắn từ trong bóng đêm đục ngầu kia bỗng nhiên ngộ ra điều gì... Tuy rằng chỉ là một chút rất nhỏ bé, nhưng lại khiến cho hắn giống như nhìn thấy được một thế giới hắc ám hoàn toàn khác trước.

Lúc này, ngoài cửa phòng tu luyện, một khí tức dè dặt cẩn trọng tới gần, đứng ở trước cửa, nàng do dự thật lâu, vẫn sợ hãi không dám lên tiếng.

Vân Triệt liếc mắt nhìn, dùng giọng điệu coi như ôn hòa nói:

- Vào đi.

Bóng dáng ngoài cửa hơi cứng đờ, lại qua một lát mới cuối cùng đẩy cửa ra, cúi thấp đầu bước chân nhẹ nhàng đi tới... Trong tay bưng một khay ngọc rất đẹp đẽ quý giá, trong khay là mấy miếng bánh ngọt tạo hình tinh xảo, hương ngọt bốn phía.

Đông Phương Hàn Vi quỳ một gối, khay ngọc đặt ở trước mặt Vân Triệt:

- Tiền bối, đây là bánh ngọt hảo hạng nhất trong cung, nếu tiền bối không chê, có thể nhấm nháp một chút. Vãn bối... vãn bối sẽ luôn ở bên ngoài chờ đợi, nếu tiền bối có gì phân phó, bất cứ lúc nào gọi một tiếng đều có thể.

Khi đó nàng tuyệt đối không nghĩ đến, bản thân dưới tuyệt vọng có bệnh thì vái tứ phương, nhưng lại mang về một nhân vật kinh khủng như thế.

Mà bây giờ, theo tin tức truyền ra, toàn bộ biên giới phía đông đều đã bị chấn lật trời... Đông Hàn hoàng thất vụng trộm thăm dò tin tức của chín đại tông, biết được chín đại tông không khỏi tức giận.

Hai ngày sau, Hàn Đàm phong... rốt cuộc sẽ phát sinh cái gì...

Vô số ánh mắt đều chăm chú nhìn vào Hàn Đàm phong, trừ bỏ chín đại tông ra, vô số tông môn, huyền giả của biên giới phía đông đều nghe tin đã tìm đến... phó phủ chủ với đại hộ pháp của Thái Âm thần phủ bị giết, đại trưởng lão Minh Bằng tộc chết, Minh Kiêu trọng thương... Một phương biên giới này đã không biết có bao nhiêu năm không phát sinh đại sự như vậy.

Vân Triệt ngẩng đầu, nhìn Đông Phương Hàn Vi... nàng đến vừa vặn tốt, vừa rồi một chút lĩnh ngộ kia, có lẽ có thể kiểm nghiệm ở trên thân thể nàng.

- Cởi áo ra.

Hắn cúi đầu lên tiếng.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment