.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1543" class="block_" lang="en">Trang 772# 1
Chương 1545: Đá đặt chân
- A!
Lời Vân Triệt nói khiến tiếng lòng Đông Phương Hàn Vi chợt chấn động, sau đó cúi đầu cắn môi, thân thể mềm mại run rẩy, trong lòng không biết kinh hãi hay thê lương.
Cuối cùng, vẫn sẽ có một khắc như vậy sao...
Nàng biết dung mạo của mình, biết chắc nói nếu như Vân Triệt đưa ra yêu cầu như thế, nàng quả quyết không có năng lực và tư cách cự tuyệt. Hơn nữa chỉ cần hắn có thể cứu Đông Hàn quốc, nàng nguyện ý trả giá tất cả... Đây cũng là hứa hẹn ban đầu do nàng chính miệng kêu lên.
Mặt mày trắng bệch, nhưng cho dù ngôn ngữ hay trên hành động của nàng đều không hề có gì kháng cự, nàng nhẹ nhàng lên tiếng “Dạ”, đứng dậy, ngón tay run rẩy rất nhẹ rơi lên trên vạt áo.
Vạt áo khẽ mở, cung váy màu tím theo vai của nàng chảy xuống... Cánh môi càng cắn càng chặt, cuối cùng, dưới ngón tay ngọc của nàng áo lót và quần lót cũng chậm rãi rơi xuống, ngọc thể tuyệt mỹ dẫn đến vô số nam tử thèm nhỏ dãi nhưng lại chưa bao giờ có ai được tận mắt nhìn thấy mảy may không hề che đậy hiện ra ở trước mặt Vân Triệt.
Ý lạnh nổi lên, nàng theo bản năng khoanh tay trước ngực, gắt gao nhắm mắt lại, cùng đợi vận mệnh tiếp theo, nhưng hồi lâu lại không đợi được đến động tĩnh gì.
Nàng nghi hoặc mở to mắt, nhìn về phía Vân Triệt, lại phát hiện đối phương đang nhắm mắt lại, từ đầu đều không nhìn nàng.
- Vân... tiền bối?
Nàng nghi hoặc lên tiếng.
-... Ta kêu ngươi cởi áo ra, ngươi cởi hết làm chi.
Vân Triệt nói, hắn luôn luôn nhắm mắt, nhưng động tác của Đông Phương Hàn Vi nào có thể tránh thoát được linh giác của hắn.
“...” Đông Phương Hàn Vi ngẩn người, không biết làm sao.
- Thôi, ngươi ngồi xuống đi.
Vân Triệt nhắm mắt nói.
- Dạ.
Đông Phương Hàn Vi chỉ có thuận theo, hai tay vẫn chặt chẽ che ở trước ngực.
Nàng mới vừa ngồi xuống, ngón tay của Vân Triệt lại đột nhiên điểm ra, hai tay ôm trước ngực của nàng bị trực tiếp đánh văng ra, ngón tay của Vân Triệt không hề bị che chắn điểm vào trước ngực, một đường huyền quang hắc ám trong lúc lóe lên đã nháy mắt xâm nhập vào trong huyền mạch của nàng.
Đông Phương Hàn Vi chấn động toàn thân, sau đó nàng bỗng nhiên cảm giác được vô số dòng khí xa lạ đang tràn đầy mà vào huyền mạch của nàng, nháy mắt lan tràn đến toàn thân nàng, bên ngoài thân hình trắng sáng như ngọc của nàng cũng hiện lên một tầng huyền quang màu đen rất nhạt.
Những huyền quang màu đen này giằng co thời gian vài giây rồi cấp tốc biến đi, ngón tay của Vân Triệt cũng dời khỏi ngực nàng vào giờ phút này, Hắc Ám huyền khí trên đầu ngón tay cũng biến mất không còn dấu vết, cả người quay về bình tĩnh.
Mà phía đối diện hắn, Đông Phương Hàn Vi há hốc miệng, cảm nhận được huyền mạch còn có toàn thân biến hóa kỳ dị, nàng mất hồn thật lâu, như ở trong mộng.
Hồi lâu, nàng giơ bàn tay lên, Hắc Ám huyền khí vận chuyển, một luồng huyền quang màu đen diệu lên ở giữa lòng bàn tay nàng... Vô cùng yên tĩnh, vô cùng bình thản, lại tinh thuần như thủy tinh màu đen trong sáng.
- Tiền bối...
Nàng ngước mắt nhìn Vân Triệt, trong mắt rung động kịch liệt, giống như ở trong cảnh trong mộng thật lâu không cách nào tỉnh lại.
- Từ nay về sau, khi ngươi tu luyện Hắc Ám huyền lực vĩnh viễn không cần lo lắng bị phản phệ bản thân, tốc độ tu luyện và hạn mức cao nhất có khả năng đạt tới cũng sẽ hơn xa lúc trước.
Vân Triệt chậm rãi nói.
Hắn làm một chuyện rất đơn giản ở trên người Đông Phương Hàn Vi... sửa đổi Hắc Ám huyền lực của nàng! Chuẩn xác hơn mà nói, là sửa đổi “Ma thân” của nàng và Hắc Ám pháp tắc mà “Ma thân” phải gánh vác.
Mà hoàn thành loại “Sửa đổi” này đó là hắc ám vĩnh kiếp!
Trước khi đến thần giới, Vân Triệt đã sớm tiếp xúc với Hắc Ám huyền lực. Một người là Phần Tuyệt Trần, một người là Hiên Viên Vấn Thiên. Sau khi bọn họ được đến Hắc Ám huyền lực đều trở nên cường đại hơn trước kia rất xa, nhưng đồng thời bọn họ đều phải bỏ ra một cái giá cực kỳ to lớn.
Khi đó, Hắc Ám huyền lực cho Vân Triệt ấn tượng đó là tu luyện Hắc Ám huyền lực cần lấy sinh mệnh và nhân tính làm cái giá.
Sau này đến thần giới, nhận thức về Hắc Ám huyền lực cũng càng ngày càng thấu triệt, biết được rõ ràng nhất trong đó là một điểm cơ bản nhất... “Ma nhân” tu luyện Hắc Ám huyền lực sẽ càng thêm nóng nảy thích giết chóc, nhân tính vặn vẹo vả lại tuổi thọ còn ngắn hơn huyền giả “Bình thường” có cấp bậc ngang nhau.
Đây nghe qua giống như là Hắc Ám huyền lực phản phệ hai tầng đối với sinh mệnh và tinh thần của người tu luyện.
Nhưng mà, theo Hắc Ám huyền lực của Vân Triệt hoàn toàn thức tỉnh với không còn cố kỵ mà phóng thích, cùng với lĩnh ngộ của hắn đối với “Hắc ám vĩnh kiếp”, hắn chợt phát hiện ra một vấn đề kỳ dị.
Đó chính là... Hắc Ám huyền lực của thế giới này dường như bị vặn vẹo!
Phần Tuyệt Trần và Hiên Viên Vấn Thiên của Lam Cực tinh cùng với người mà hắn gặp được ở bắc thần vực, Hắc Ám huyền khí lưu chuyển ở trên người bọn họ đều có được khác biệt rất lớn so với Hắc Ám huyền khí nguyên thủy nhất, tinh thuần nhất mà hắn kế thừa từ Tà thần.
Hắn vốn nghĩ có phải do Hắc Ám huyền khí trong truyền thừa từ rất xa xôi xuất hiện dị hóa nào đó, nhưng sau đó lại bị hắn phủ quyết, bởi vì như vậy sẽ không cách nào giải thích được Hắc Ám huyền lực cực độ vặn vẹo ở trên người Phần Tuyệt Trần và Hiên Viên Vấn Thiên.
Như vậy, nguyên nhân có khả năng nhất, có lẽ không phải là bản thân của Hắc Ám huyền lực, mà là... lực lượng ở thời kỳ thượng cổ chỉ thuộc về ma thần và ma thú này, cùng với thân thể người phàm không cách nào dễ dàng được phù hợp hoàn mỹ.
Nếu như vậy, như vậy... sinh linh tiến vào bắc thần vực tu luyện ma thần viễn cổ, hoặc là vì vận mệnh thay đổi bất ngờ mà biến ra Hắc Ám huyền lực, Hắc Ám huyền lực mà bọn họ tu luyện với gánh vác, ngay từ mới bắt đầu đã không thích hợp với lực lượng của bọn họ.
Thuộc tính chủ của Hắc Ám huyền lực là “Cắn nuốt”, mà khi lực lượng này không thể phù hợp hoàn mỹ với bản thân, như vậy, không hề nghi ngờ sẽ tiếp tục cắn nuốt thân mình... bao gồm sinh mệnh với linh hồn.
“Không phù hợp” này càng nghiêm trọng, cắn nuốt bản thân sẽ sẽ càng ngày càng nặng.
Mà mầm mống không phù hợp, từ tu luyện ban đầu, theo căn nguyên, bản chất đã xác định, sau này theo huyền lực và năng lực khống chế tăng cường, có lẽ có thể áp chế đến thấp nhất, nhưng không có khả năng hoàn toàn tiêu trừ, thậm chí bị “Ma nhân” coi là thưởng thức bình thường đối với Hắc Ám huyền lực, sẽ không cảm thấy kỳ quái.
Nhưng mà, hắc ám vĩnh kiếp, lực lượng hắc ám chỉ thuộc riêng về ma đế này, quy tắc quỷ dị riêng có của nó, Vân Triệt chính là va chạm một chút da lông, nhưng có thể trực tiếp can thiệp đến trạng thái “Ma nhân” của người khác, điều chỉnh độ phù hợp hoàn mỹ của Hắc Ám huyền lực với bản thân, sẽ không đi phản phệ bản thân nữa.
Mà đồng thời với phù hợp hoàn mỹ, tu luyện tự nhiên sẽ thông thuận thoải mái hơn trước kia rất xa. Lời Vân Triệt nói, tốc độ tu luyện và hạn mức cao nhất sau này của Đông Phương Hàn Vi đều sẽ xa hơn lúc trước, cũng không phải nói vô căn cứ.
Đây tuyệt đối là một loại năng lực khủng bố triệt để siêu thoát nhận thức đương thời, là bất cứ kẻ nào đều khó có khả năng lý giải được.
Cảm giác thần kỳ như mộng ảo này, bản thân Đông Phương Hàn Vi tự nhiên cảm thấy rõ ràng. Đừng nói là nàng, kể cả Hắc Ám Thần Chủ tu luyện Hắc Ám huyền lực trên vạn năm, sau khi cảm giác bản thân biến hóa đều sẽ rung động đến như ở trong mộng... Phản ứng mạnh mẽ chỉ biết càng hơn Đông Phương Hàn Vi.
Nàng không biết Vân Triệt làm được như thế nào, càng hoàn toàn không cảm giác đến lực lượng của Vân Triệt tiến vào thân thể nàng chính là một loại như thế nào. Nhưng nàng biết được vô cùng rõ ràng, bắt đầu từ một khắc này, bản thân đã thoát thai hoán cốt chân chính trên ý nghĩa.
Sau khi kích động và khó có thể tin thật lâu, nàng cuối cùng như từ trong mộng mới tỉnh, hai đầu quỳ xuống đất, cúi đầu thật sâu, giọng nói vì quá mức kích động mà mang theo âm khóc:
- Hàn Vi... đa tạ ơn tái tạo của tiền bối.
Vân Triệt thản nhiên nói, hắn mở to mắt, hờ hững vô tình nhìn ngọc thể của Đông Phương Hàn Vi:
- Không cần, ta cũng chỉ tùy tay lấy ngươi làm thí nghiệm mà thôi. Lần đầu tiên làm, không dám cách quần áo, nhưng mà xem ra không khó khăn bao nhiêu như ta nghĩ, đừng nói cách quần áo, dường như cách không cũng không thành vấn đề.
Đông Phương Hàn Vi ngẩn ra, bỗng nhiên tỉnh ngộ lại trên người mình không một mảnh vải, kêu lên một tiếng, cuống quýt vòng tay cúi người, lại không dám ngẩng đầu.
Vân Triệt nói:
- Ngươi đi đi. Kêu phụ vương ngươi đừng loạn phí tâm tư, có cái gì cần, ta sẽ nói với hắn.
Đông Phương Hàn Vi ngẩn ra một lúc, mới nhẹ nhàng lên tiếng trả lời:
- Dạ.
Nàng nắm lấy cung thường, huyền quang chớp lên đã mặc lại trên người... Thở phào nhẹ nhõm một hơi đồng thời trong lòng lại có một cảm giác mất mát hơi phức tạp.
Nàng không lập tức rời đi, mà mở miệng nói:
- Tiền bối, chuyện của ngài, Hàn Vi không dám hỏi đến. Chính là... kính xin tiền bối cần phải cẩn thận, có lẽ tiền bối cũng không e ngại chín đại tông, nhưng... nhưng mà nếu như sự tình quá lớn, rất có thể sẽ kinh động đến Đại Giới Vương.
Khi nói đến ba chữ “Đại Giới Vương”, trên mặt Đông Phương Hàn Vi lộ ra là kính sợ đã sớm khắc sâu trong linh hồn, như nói ra tên thần linh.
- Vậy không phải rất tốt sao.
Vân Triệt lạnh lùng nói, thậm chí không hỏi Đại Giới Vương của Đông Khư giới là nhân vật như thế nào.
Đông Phương Hàn Vi chợt sửng sốt, không nói thêm cái gì, thi lễ thật sâu, lui về phía sau vài bước, xoay người rời đi.
Khi đẩy cửa ra, chuẩn bị rời đi, thân hình Đông Phương Hàn Vi khựng lại, lại đột nhiên quay lại, cúi đầu khẽ hỏi:
- Vân tiền bối, Hàn Vi muốn hỏi... Ngày đó, tại sao tiền bối lại nguyện ý đáp ứng lời cầu xin của Hàn Vi?
Khi đó nàng cho rằng Vân Triệt là một Thần Vương bình thường, là một cây cỏ cứu mạng có thể cứu mạng của phụ mẫu nàng. Nhưng mà, hắn dễ dàng nghiền chết Thần Vương của chín đại tông, trong thời gian vài giây ngắn ngủi làm cho nàng thoát thai hoán cốt... Những chuyện này đều đang nói cho nàng biết, Vân Triệt tuyệt đối là nhân vật khủng bố vượt trên tưởng tượng của nàng và mọi người.
Nhân vật như vậy, ở trong mắt hắn có lẽ Đông Hàn quốc chỉ nhỏ bé như hạt bụi trần, nhưng tại sao hắn lại nguyện ý theo nàng đi đến Đông Hàn quốc?
Nàng biết mình không nên hỏi, biết chắc Vân Triệt không có khả năng trả lời nàng, nhưng nàng không khỏi muốn biết đáp án.
Một cách không ngờ, Vân Triệt cho nàng câu trả lời:
- Bởi vì ta cần đá đặt chân, hiểu chưa?
“...” Nàng nhìn Vân Triệt, nhìn thật lâu thật lâu. Nàng không biết mình mong đợi đáp án gì, lại rõ ràng biết được mình và hắn là người của hai thế giới.
- Quấy rầy tiền bối, Hàn Vi cáo từ.
Đóng cửa lại, phong bế kết giới, không cần đối mặt với áp lực, nàng vốn nên thở một hơi dài nhẹ nhõm, sau đó may mắn vì bản thân lấy được cơ duyên vĩ đại. Nhưng không biết vì sao, trong lòng nàng lại đột nhiên trống rỗng, hơn nữa còn là cảm giác trống rỗng từ chỗ không có, nàng càng không cách nào nói rõ.
Sau khi Đông Phương Hàn Vi rời đi, Vân Triệt cầm lấy khay ngọc đặt bánh ngọt cung đình, trên mặt lộ ra nụ cười ôn hòa:
- U nhi, có đồ ăn ngon này.
Bóng dáng nữ hài đôi mắt nhiều màu hiện ra, tay nhỏ bé của nàng cầm một miếng bánh ngọt màu hoa hồng đỏ, ăn rất hân hoan thỏa mãn.
- Thật kỳ quái, vì sao U nhi lại thích ăn đồ khó ăn như vậy chứ.
Hồng nhi nghiêng đầu, nâng má, trên vẻ mặt tràn đầy nghi hoặc không hiểu.
Khác biệt với Hồng nhi, sau khi U nhi dần dần có được thân thể, cũng bắt đầu khôi phục vị giác cảm giác, thích ăn nhất chính là đồ ngọt... Hồng nhi đã không phải lần đầu tiên châm chọc như vậy.
Vân Triệt lườm Hồng nhi trắng mắt... Kỳ quái rõ ràng là ngươi có được không!
- Chủ nhân, như vậy thật sự tốt sao? Có phải hơi gấp gáp rồi không?
Trong lòng Vân Triệt truyền đến giọng nói của Hòa Lăng. Hắn muốn làm cái gì, Hòa Lăng rõ ràng nhất.
Chỗ sâu trong đôi mắt của Vân Triệt lóe lên một chút hàn quang vô cùng u ám:
- Không đâu. Muốn được đến tăng lên ở tốc độ nhanh nhất, tài nguyên khổng lồ phụ trợ không thể thiếu được. Tài nguyên ban đầu cứ lấy từ “U Khư năm giới” này đi.
- Ta một ngày... cũng không muốn chờ lâu!
Vài ngày này là thời gian ngắn rất không yên tĩnh nhiều năm qua của biên giới phía đông Đông Khư giới.
Ba ngày ngắn ngủi, không biết có bao nhiêu huyền giả nghe được tin đi tới, Đông Hàn quốc vốn có địa vị bình thường ở trong ba mươi sáu nước cũng nghênh đón vài ngày náo nhiệt nhất, vô số ánh mắt cùng liếc về Hàn Đàm phong ở biên giới Đông Hàn quốc, bọn họ suy đoán lai lịch và mục đích của Vân Triệt, suy đoán người của chín đại tông có đến hay không.
Đồng thời, ở trong lòng rất nhiều người đều sinh ra một dự cảm mơ hồ... Một phương biên giới này có lẽ phải thay đổi rồi.
Mà một ngày này... một ngày Vân Triệt “Mệnh lệnh” cho chín đại tông đến Hàn Đàm phong, cuối cùng đã đến.
Dưới đỉnh Hàn Đàm, vô số tông môn, vô số huyền giả đều liếc nhìn đỉnh núi, bọn họ đều phải tận mắt nhìn thấy người giết phó phủ chủ với đại hộ pháp của Thái Âm thần phủ, giết thiếu chủ với đại trưởng lão Minh Bằng là nhân vật như thế nào.