.
._774__1" class="block_" lang="en">Trang 774# 1
Chương 1549: Cuồng bạo
- Âm thanh này, chẳng lẽ là...
Mọi người quay đầu chung quanh, ý đồ tìm kiếm chỗ phát ra âm thanh. Mà một bóng dáng như thần như tiên cùng với cái tên đã sớm được coi là thần thoại xuất hiện trong đầu mỗi một người.
- Vẫn Dương... kiếm chủ...
Thanh Huyền chân nhân lắp bắp ra tiếng, trong mắt chợt xoay chuyển hy vọng. Nhưng nghĩ đến thực lực quá mức đáng sợ kia của Vân Triệt, luồng hy vọng này lập tức mờ đi vài phần.
Bọn họ đều từng lĩnh giáo thực lực của Vẫn Dương kiếm chủ, ở biên giới phía đông, hắn tuyệt đối là tồn tại vô địch. Nhưng mà, lực lượng của Vân Triệt thật sự rất đáng sợ, lấy nhận thức của bọn họ, kể cả Vẫn Dương kiếm chủ cũng gần như không có khả năng có thể là đối thủ của hắn.
Trừ phi...
Vân Triệt, hắn rốt cuộc là ai, lại tại sao lại đến nơi đây... Biên giới phía đông, sau này chẳng lẽ thật sự phải phủ phục ở dưới chân hắn sao?
Âm thanh này xuất hiện, Vân Triệt không hề thay đổi sắc mặt, lạnh nhạt nói:
- Ngươi cuối cùng đã chịu đi ra.
Giọng nói kia không già nua, nhưng mang theo tang thương thâm hậu thở dài:
- Vân Triệt, chín tông chúng ta đơn thuần không thù không oán với ngươi, ngươi cần gì phải bức bách như thế. Ngươi cố ý nghịch đạo như thế mà đi, cho dù không bị người diệt, cũng sẽ bị trời tru... thu tay lại đi.
- Trời... tru?
Vân Triệt nở nụ cười, lời nói này có lẽ sẽ tạo thành một chút uy hiếp cảnh tỉnh đối với người khác, còn đối với hắn lại là chọc cười nực cười đến không thể nào buồn cười hơn, hắn chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về hướng bắc, giọng nói trầm thấp như vực sâu:
- Lăn ra đây đi.
Vào lúc này, một bóng dáng lơ lửng ở trên bầu trời bao la phương bắc. Nam tử trung niên, một thân áo lụa trắng không tỳ vết, phía sau lưng đeo một thanh kiếm rộng, ở bắc thần vực lấy Hắc Ám huyền lực làm lực lượng hạch tâm, u ám là màu sắc chủ đạo, kiếm mà hắn mang cũng là một màu trắng sáng.
- Vẫn Dương kiếm chủ... là Vẫn Dương kiếm chủ!
Tiếng kinh hô rung trời giống như gió bão cuốn lấy, vang vọng trong không khí là cái tên của người đệ nhất biên giới phía đông!
Vẫn Dương kiếm chủ, kiếm chủ đương nhiệm của Vẫn Dương kiếm vực đứng đầu chín đại tông ở biên giới phía đông, hoàn toàn xứng đáng là người đệ nhất biên giới phía đông, cũng không thể lay động!
Tất cả mọi người đều tin tưởng hôm nay hắn không có khả năng xuất hiện, cũng có nghe đồn rằng gần đây hắn luôn luôn đang trong bế quan, không nghĩ tới hắn thế mà lại tự mình xuất hiện. Rất có thể, từ vừa mới bắt đầu hắn đã ẩn mình ở bên.
Đối mặt với người đệ nhất của biên giới phía đông, Vân Triệt chậm rãi giơ một ngón tay:
- Ngươi chỉ có một lần cơ hội, thần phục hoặc là chết!
Dưới lời nói của Vân Triệt, âm thanh vốn sôi trào lại đột nhiên im ắng xuống. Vẫn Dương kiếm chủ thật sự cường đại vô cùng, nếu như hắn xuất hiện ngay từ mới đầu, không ai sẽ cho rằng Vân Triệt có thể chiến thắng được hắn.
Nhưng mà tận mắt nhìn thấy thực lực quả thật giống như quỷ thần của Vân Triệt, bọn họ không cách nào không nghĩ đến một khả năng chấn động... Vẫn Dương kiếm chủ cũng rát có khả năng không phải là đối thủ của hắn.
Mà đối mặt với Vẫn Dương kiếm chủ, tư thái của Vân Triệt vẫn như lúc trước không hề khác biệt.
- Xem ra nhiều lời vô ích.
Cánh tay Vẫn Dương kiếm chủ nâng lên, chộp lên trên đuôi kiếm, đại kiếm thuần trắng không tiếng động dựng lên, không thấy hắn có động tác gì, trên mũi kiếm đã nổ bắn ra kiếm cương tối đen hơn mười trượng.
Cùng lúc đó, dòng khí, không gian, tầm mắt đột nhiên chợt vặn vẹo. Tất cả mọi người rõ ràng cảm giác được, ở trong không gian yên lặng sợ run, giống như bỗng chốc nhiều hơn hàng tỷ thanh kiếm vô hình, chỉ cần một ý niệm đã có thể hủy diệt tất cả sinh linh, thậm chí khắp cả trời đất hầu như không còn.
Kiếm uy hắc ám trong nháy mắt bao phủ trời đất khiến tất cả huyền giả nín thở, mà Thần Vương của tám đại tông đều đồng loạt biến sắc.
- Đây... đây là...
Cùng tồn tại ở biên giới phía đông, cùng thuộc chín đại tông, bọn họ hiểu rõ Vẫn Dương kiếm chủ nhất, mà hiện giờ kiếm uy hiện ra trước mặt bọn họ lại vượt xa khỏi nhận thức của bọn họ. Lập tức, bọn họ đột nhiên nghĩ đến lời đồn kia, sắc mặt lại thay đổi.
- Chẳng lẽ, Vẫn Dương kiếm chủ đã hoàn thành đột phá!?
- Thần Vương cảnh... cấp mười!
Yêm Tinh lâu chủ kích động gầm to. Trong đôi mắt vốn tràn đầy sợ hãi tuyệt vọng của bọn họ vào lúc này đột nhiên phóng xuất ra quang mang sáng quắc kỳ lạ.
Vẫn Dương kiếm chủ đột phá, tuyệt đối không chỉ sáng lập thần thoại mới của biên giới phía đông, càng là ở dưới nguy cơ trước mắt, là hy vọng chói mắt không biết bao nhiêu lần!
Thần Vương cấp mười, đó cũng chính là cảnh giới chỉ kém Thần Quân một bước! Đoạn tuyệt Vân Triệt không cách nào ngăn chặn được định không có lý do muốn mưu toan giẫm đạp lên biên giới phía đông này!
Một khắc này, cảm nhận được kiếm uy cao nhất đến từ Vẫn Dương kiếm chủ, các Thần Vương đang gục trên đất gần như muốn lệ nóng lưng tròng, đột phá sáng lập thần thoại này giống như ông trời che chở, cứu rỗi ban ơn cho bọn họ!
Vẫn Dương kiếm chủ chậm rãi nói, theo hắn mở miệng, kiếm uy hắc ám bao phủ trời đất đã không tiếng động lưu chuyển, giống như bất cứ lúc nào đều sẽ triệt để xoắn diệt Vân Triệt:
- Nếu không phải ta đã hoàn thành đột phá, nhất định không phải là đối thủ của ngươi. Xem ra, cũng là ý trời.
Vân Triệt không tỏ vẻ gì:
- A, chỉ bằng ngươi? Xem ra, ngươi lựa chọn “Chết”!
Vẫn Dương kiếm chủ chậm rãi nói, giọng điệu của hắn từng lời nặng nề như núi, làm cho không ai có thể chất vấn:
- Chỉ bằng một mình ta, có lẽ bại ngươi dễ dàng, nhưng muốn lưu lại ngươi, cũng khó có thể làm được. Tâm tính của ngươi ngoan lệ, lại còn quá trẻ, nếu như để ngươi bỏ chạy, không thể nghi ngờ sẽ hậu hoạn vô cùng. Cho nên, ta đã mời một vị đạo hữu khác cùng tới.
Một vị... đạo hữu khác?
Lời Vẫn Dương kiếm chủ nói khiến mọi người nhất tề sửng sốt, chỉ có Minh Kiêu, đáy mắt của hắn lóe lên một chút quang mang kỳ lạ phấn chấn.
Cũng vào lúc này, bầu trời phía đông đột nhiên tối sầm xuống.
Vô số huyền chu, huyền thuyền vào lúc này giống như bị vạn ngọn núi cao đè lên thân, rồi đột nhiên nặng nề hạ xuống, một bóng đen che lấp mặt trời chậm rãi bay tới, trong khoảnh khắc, khắp trời cao đều giống như mạnh mẽ ép xuống, làm cho lồng ngực người ta nặng nề như muốn nứt ra.
- Minh... minh bằng!
Bọn họ ngửa đầu nhìn trời, kinh hãi không hiểu. Bóng đen vĩ đại che phủ trời cao kia, cặp cánh đen vĩ đại dài chừng hơn mười dặm kia, rõ ràng là minh bằng không thể nghi ngờ!
Bộ tộc Minh Bằng, ở biên giới phía đông không người không biết. Nhưng mà, đám người bọn họ, thậm chí các đại tông chủ thái trưởng lão đều chưa từng thấy chân thân minh bằng lớn như thế, lớn tới trăm dặm!
Đáng sợ hơn là luồng uy áp phủ thế xuống này lại hoàn toàn không hề thua kém kiếm uy hắc ám của Vẫn Dương kiếm chủ!
Hàn Đàm phong, đối mặt với bóng đen che trời, Minh Kiêu quỳ xuống, cúi người dập đầu, tiếng hô trong trẻo truyền đến bên tai mỗi một người:
- Hậu bối bất tài Minh Kiêu, cung nghênh lão tổ!
Hai chữ “Lão tổ” vừa ra, kinh sợ chúng huyền giả toàn bộ nháy mắt nghẹn họng nhìn trân trối, như nghe thấy âm thanh quỷ thần.
- Minh... Minh Bằng lão tổ!?
Không biết có bao nhiêu người sợ run ra tiếng.
Minh bằng có tuổi thọ còn hơn xa nhân loại, đây cũng là nguyên nhân quan trọng cho bộ tộc Minh Bằng hưng thịnh lâu dài. Mà từ rất lâu rất lâu trước đó, đã thường xuyên nghe thấy tin đồn thật ra Minh Bằng lão tổ vẫn luôn luôn còn trên thế gian... Nhưng nghe đồn chung quy chính là nghe đồn, ít có người sẽ chân chính miệt mài theo đuổi và tin tưởng.
Nhưng hôm nay, lúc chín đại tông gặp phải kiếp nạn có một không hai, bọn họ lại tận mắt nhìn thấy minh bằng trăm dặm, chính tai nghe được Minh Kiêu quỳ xuống gọi “Lão tổ”.
Minh Bằng lão tổ thật sự không chết, mà luồng uy áp khủng bố hoàn toàn không thua gì Vẫn Dương kiếm chủ, chứng minh thực lực của hắn cũng là Thần Vương cấp mười!
Hơn nữa rất có thể là Thần Vương cấp mười còn hơn Vẫn Dương kiếm chủ!
Nói cách khác, trước Vẫn Dương kiếm chủ, biên giới phía đông đã sớm tồn tại một Thần Vương cấp mười! Chính là hắn lánh đời mà tu luyện, trở thành lão tổ thủ hộ cho bộ tộc Minh Bằng... thật ra hắn mới là người đệ nhất chân chính của biên giới phía đông, và là Thần Vương cấp mười đầu tiên!
Vả lại thật hiển nhiên, Vẫn Dương kiếm chủ vẫn luôn biết được rằng Minh Bằng lão tổ còn tồn tại, hơn nữa có giao tình thật sâu.
Khốc Hồn thái trưởng lão, Toái Nguyệt quan chủ, Yêm Tinh lâu chủ, Huyết Thủ độc quân, Hắc Sát tông chủ, Dạ Xoa ma quân, Thanh Huyền chân nhân... Bọn họ cũng toàn bộ đứng ở đó, sau đó cố sức hành lễ, một nửa là kích động, một nửa là kính sợ kêu lên:
- Cung nghênh Minh Bằng lão tổ.
Không khí lại một lần nữa thay đổi, thay đổi hoàn toàn triệt để.
Bọn họ trơ mắt nhìn Vân Triệt bị nhốt vào trong Thái Âm quỷ đỉnh, trơ mắt nhìn Vân Triệt giẫm đạp làm nhục bảy đại Thần Vương như chó đất, nhưng trong nháy mắt, Vẫn Dương kiếm chủ đột phá tới Thần Vương cấp mười hiện thân, đồng thời xuất hiện một nhân vật khủng bố lánh đời hồi lâu.
Vẫn Dương kiếm chủ, Minh Bằng lão tổ... hai Thần Vương cấp mười!
Lực lượng chưa từng xuất hiện ở biên giới phía đông, hôm nay lại đồng thời hiện thân hai người!
Hai đại Thần Vương cấp mười, cho dù Vân Triệt lại mạnh hơn đi nữa, cũng không thể có khả năng gì để đấu tranh!
Thế cục khi đang hiện lên thảm cảnh có xu thế nghiền áp, hoàn toàn triệt để nghịch chuyển.
- Vân... Triệt...
Trên trời cao truyền đến giọng nói của Minh Bằng lão tổ, mỗi một lời đều mang theo uy nghiêm nhiếp thế, mỗi một chữ đều dẫn tới không gian chấn động:
- Nếu ngươi chỉ vì chứng đạo mà đến, lão hủ quyết sẽ không hiện thân. Nhưng ngươi có thủ đoạn dã tâm như thế, đã không thể tha thứ.
- Đông Khư giới, không phải là nơi ngươi giương oai. Ngươi từng bước ép sát, muốn dẫm bẹp mảnh biên giới phía đông này dưới chân, vậy đừng trách chúng ta vĩnh viễn mai táng thi cốt của ngươi ở nơi đây.
Vẫn Dương kiếm chủ thản nhiên nói:
- Nhiều lời vô ích. Ra tay đi.
Kiếm trắng ngang trời, khí tức cả người hắn cũng theo đó mà thay đổi, mắt nhiễm kiếm quang, hắn lơ lửng ở trên trời cao giống như đế vương bễ nghễ thiên hạ, ở trong mắt của hắn, Vân Triệt cùng với chúng sinh ở nơi đây đều như con kiến, phong tư uy lăng của người đệ nhất biên giới phía đông, vào một khoảnh khắc này đã lộ hết không bỏ sót.
Vẫn Dương kiếm chủ chậm rãi nói:
- Kiếm này tên là “Vẫn Dương”. Vẫn Dương kiếm vực ta lấy nó làm tên. Cả đời nó số Thần Vương đã chém chết gần đến ngàn tên! Hôm nay nó lại muốn uống máu Thần Vương!
Xoẹt!
Khí cơ tác động, một đường kiếm quang đột nhiên chém xuống, vạch ra một đường cầu vồng sáng vạn trượng ở trong trời đất, cùng lúc đó, ngàn vạn kiếm khí giống như du long nổ bắn ra, mang theo tiếng không gian gào thét tê tâm liệt lỗ tai.
Thân thể Vân Triệt chuyển qua, hắc quang quấn quanh thân, đón kiếm quang ngang trời chém xuống, hắn đánh ra một quyền, không hề mang theo huyền công gì, Hắc Ám huyền lực vô cùng thuần túy nổ bùng trên một quyền của hắn, nghênh đón thẳng kiếm quang.
Rẹt!!
Một tiếng sét đánh giống như diệt thế nổ đùng, vạn trượng bạch mang trong kịch chấn văng tung tóe trên không, nhưng không tán loạn như vậy, mà dưới kiếm khí kéo theo, hóa thành vô số kiếm quang hủy diệt thật nhỏ, điên cuồng đâm về phía Vân Triệt.
Tinh tinh tinh tinh tinh tinh tinh...
Kiếm khí, kiếm quang như mưa to trút xuống, bị huyền khí hộ thân của Vân Triệt đánh xơ xác toàn bộ.
Mắt Vẫn Dương kiếm chủ nứt ra dị quang, thế tay khẽ đổi, trong hư không lại trống rỗng xuất hiện mấy ngần đường kiếm quang hoặc trắng xám như tuyết, hoặc tối đen như vực sâu, ở trong cùng một nháy mắt hung mãnh mà đâm về phía Vân Triệt.
Kiếm khí, kiếm quang, kiếm cương... ba loại kiếm uy đồng thời thúc giục, vả lại mỗi loại đều cường đại đến khiến phong vân biến sắc. Một khắc này, vô số huyền giả trợn mắt há hốc mồm tận mắt nhìn thấy như thế nào là kiếm đạo biên giới phía đông, người đệ nhất huyền đạo!
Rầm!
Rầm!
Rầm!
Kiếm cương đánh vào người, mỗi một đường đều sẽ mang lên bạch mang hoặc hắc mang thẳng hướng trăm trượng, sắc mặt của Vân Triệt chưa thay đổi, nhưng huyền lực hộ thân lại bắt đầu vặn vẹo rõ ràng, kích động, sau đó xuất hiện lõm xuống và vết rạn càng ngày càng nặng.
Các tông chủ, thái trưởng lão của tám tông bị dư ba kiếm khí đánh văng ra xa xa, bọn họ cảm nhận được kiếm uy đến từ Vẫn Dương kiếm chủ, trong lòng không khỏi bốc lên sóng to gió lớn... Đây là Thần Vương cấp mười, đây là lực lượng Thần Vương cao nhất gần với nửa bước Thần Quân!
Xoẹt rẹt!
Một tiếng rách vang vô cùng chói tai, huyền lực hộ thân của Vân Triệt cuối cùng bị xé nứt, một đường kiếm cương bay qua sát tai, cắt đứt vài sợi tóc tối đen của hắn.
Cùng lúc đó, trời cao đột nhiên gió lật mây đổi.
Minh Bằng lão tổ động, đôi cánh lớn dang ra chừng trăm dặm đột nhiên quét xuống, nhất thời, một luồng gió lốc tối đen từ trên trời cao đánh xuống, trùm thẳng về phía kiếm khí, kiếm quang, kiếm cương hoàn toàn áp chế Vân Triệt.
Trong nháy mắt, không gian chỗ Vân Triệt hóa thành một mảnh lốc xoáy tối đen.
- Vân tiền bối!
Đông Phương Hàn Vi kêu thảm một tiếng, sợ đến tâm hồn như muốn nứt ra.
Thanh Huyền chân nhân trừng lớn hai mắt, cười to như phát tiết:
- Ha... ha ha! Chết đi! Đây là kết cục xúc phạm chín tông ta!
Ầm rầm!
Tiếng hô của Thanh Huyền chân nhân còn chưa dứt, trong lốc xoáy màu đen đột nhiên nổ tung ra một ánh lửa tận trời. Ánh lửa xé rách gió xoáy tối đen, ở trong tiếng kinh hô đầy trời, Vân Triệt khắp cả người cháy lửa phóng lên cao, lao thẳng tới Vẫn Dương kiếm chủ, lấy chưởng làm kiếm, một bóng dáng thiên lang mang theo tiếng rít gào chấn không nhằm thẳng vào Vẫn Dương kiếm chủ.
- Được lắm!
Sắc mặt của Vẫn Dương kiếm chủ không đổi sắc, lại càng không tránh không lùi, “Vẫn Dương kiếm” trong tay từ màu trắng xám chuyển thành tối đen, bóng đen thoáng lướt, lại tránh được ngàn vạn hắc mang, suy yếu từng tầng bóng dáng thiên lang, lúc gần người, dư uy đã không đủ ba thành, bị một kiếm của Vẫn Dương kiếm chủ chặt đứt, lang uy tán loạn.
Mà lúc Vân Triệt ra tay, bầu trời lại tối sầm lại, cánh lớn của Minh Bằng lão tổ lần thứ hai chụp xuống... lần này giữa trời đất đột nhiên xuất hiện hắc ám tuyệt đối trong khoảnh khắc, cơn lốc hắc ám trọn vẹn trăm dặm từ trên không giáng xuống, lại trong lúc đánh xuống kịch liệt co rút lại, cuối cùng hóa thành mtj đường phong nhận tối đen dài chỉ có trăm trượng, như lôi đình quét về phía Vân Triệt.
Cơn lốc trăm dặm ngưng tụ thành hắc ám phong nhận, không cách nào tưởng tượng nổi đây là làm ra như thế nào, càng không cách nào tưởng tượng được lực lượng ẩn chứa trong đó sẽ kinh khủng bậc nào, sợ rằng đủ để cắt đứt cả vạn dặm trời cao trong nháy mắt.
Vân Triệt bị kiếm uy của Vẫn Dương kiếm chủ hung hăng áp chế, lại mới vừa ra tay, hậu lực khó ra tiếp, ở trong cái nhìn của bất cứ người nào, khó có khả năng tránh đi được.
Hắc ám phong nhận tới người, ánh mắt của Vân Triệt lập tức ngưng lại, thân thể hơi chuyển, xích viêm trên người cháy bùng lên, lấy phượng dực thiên khung phá không mà lên, mạnh mẽ phá tan hai tầng uy áp đến từ Vẫn Dương kiếm chủ và Minh Bằng lão tổ.
Xoẹt ----
Phong nhận đã đâm, một đường vết rách không gian khắc ở vị trí một khoảnh khắc trước Vân Triệt ở đó, vết đen không gian theo phong nhận liên tục lan tràn, cao đến chân trời mà tầm mắt không thể đạt tới, giống như thật sự cắt cả trời cao ra.
- Trốn hay.
Trên không truyền đến giọng nói giống như khen ngợi lại giống như kinh thán của Minh Bằng lão tổ:
- Có thể mạnh mẽ thoát khỏi áp chế của hai người chúng ta, ngươi thật sự đủ thần kỳ. Đáng tiếc, cơ hội giống vậy không có lần thứ hai.
Giao thủ lúc trước xem từ xa cùng với vài chiêu mới vừa rồi, bọn họ đã thăm dò được thực lực cực hạn của Vân Triệt không sai biệt lắm.
Kiếm của Vẫn Dương kiếm chủ chỉ vào Vân Triệt, không phải không có tiếc hận nói:
- Nếu như ngươi chỉ là một khách qua đường, sẽ là một đối thủ tuyệt hảo làm cho người ta hưng phấn. Nhưng đáng tiếc, ngươi lại kiêu ngạo ngôn cuồng, thế là tử địch. Ta cũng chỉ có thể để cho ngươi mãi mãi ở nơi đây.
Đối mặt với hai đại Thần Vương cấp mười, mặc dù nhìn qua Vân Triệt chưa bị thương, nhưng ai đều nhìn ra được, hắn đang rơi vào hoàn cảnh xấu rõ ràng. Kể cả mới vừa rồi tránh được phong nhận hủy diệt của Minh Bằng lão tổ cũng đều là may mắn rất lớn.
Đối mặt với Vẫn Dương kiếm chủ và Minh Bằng lão tổ hiển nhiên đã có quyết định, cũng có mười phần nắm chắc diệt sát hắn ở nơi đây, biểu cảm của Vân Triệt cuối cùng xuất hiện một chút thay đổi... khóe miệng hắn khẽ động, nhếch lên một độ cong vô cùng trào phúng.
Tà thần cảnh quan phong bế hồi lâu, vào lúc này không tiếng động mở ra.
- Oanh... thiên!
Ầm rầm!
Như động tĩnh của một tiếng sấm rền, huyền khí luôn luôn trầm lặng ở trên người Vân Triệt mãnh liệt bành trướng trong một chớp mắt, lại cùng với Hắc Ám huyền khí vòng động trên người giao hòa thành màu đen đỏ thâm thúy.
Chỉ là huyền khí bùng nổ trong khoảnh khắc, lại như một cây búa tỷ quân hung hăng nện lên trên người Vẫn Dương kiếm chủ và Minh Bằng lão tổ, toàn thân bọn họ chấn động, cảm nhận được khí tức đột nhiên thay đổi kia của Vân Triệt, thong dong vốn có thoáng chốc hóa thành kinh hãi như rơi vào ác mộng, con mắt kịch lồi gần như phá nát.
- Cái... cái gì!?