Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1551 - Chương 1553: Thiên Diệp Thiên Ảnh (Hạ)

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1552" class="block_" lang="en">Trang 776# 2

 

 

 


Chương 1553: Thiên Diệp Thiên Ảnh (hạ)

Chương 1553: Thiên Diệp Thiên Ảnh (hạ)



Chương 1553: Thiên Diệp Thiên Ảnh (hạ)
Trên đời này tuyệt đối chưa từng có người nghĩ tới, cũng sẽ không có ai tin tưởng... lời nói như vậy lại nói ra từ trong miệng Phạm Đế thần nữ.
Nếu như nói cuộc đời lúc trước của nàng có một phần rất lớn là vì phụ thân mà sống.
Như vậy hiện giờ, thậm chí về sau, chấp niệm lớn nhất trong cuộc đời của nàng, đó là giết cha!
Vì thế nàng có thể không tiếc tất cả... tất cả toàn bộ!
Vân Triệt nheo mắt nhìn Thiên Diệp Ảnh Nhi... Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thẳng vào dung nhan chân thật của Thiên Diệp Ảnh Nhi như thế. Khoảnh khắc mất hồn lần trước, hắn cảm giác mình gần như bị hút vào trong một vực sâu trầm luân, cho nên liều mạng dời tầm mắt đi, cũng nghiêm lệnh nàng về sau tuyệt đối không thể lấy mặt nạ xuống khi ở trước mặt hắn.
Giữa lúc hoảng hốt, một phòng trúc xanh biếc trong vạn bụi hoa, từng có một giọng nói như tiên như mộng nói lời nói tương tự với hắn.
Chính là giọng nói kia đã quá mức xa xôi... về sau cũng sẽ chỉ tồn tại ở trong mộng.
Vân Triệt cười như không cười, hắn nhìn Thiên Diệp Ảnh Nhi đang quỳ gối trước mặt, cho dù đã trải qua tuyệt cảnh, chạy trốn, oán hận và hắc ám ăn mòn đáng kể, nàng vẫn hoàn mỹ đủ để cho bất cứ linh hồn nào đều vì vậy mà trầm luân:
- Không sai, dung mạo của ngươi thật sự là một lợi thế vĩ đại, trên đời này chắc không có nam nhân nào có thể kháng cự. Ta rất hiếu kỳ, nếu như, ngươi đã quyết ý lựa chọn báo thù, cam chịu làm đồ chơi của người khác, vậy vì sao ngươi lại không chọn lựa Nam Minh chứ?
- Hiện giờ ta đây chẳng qua chỉ là một cô hồn dã quỷ vô dụng, còn Nam Minh, hiện giờ ngồi trên Nam Minh thần giới gần với Long Thần giới, tổng hợp lại thực lực cũng triệt để đè trên được Phạm Đế thần giới đã mất đi ba phạm thần và ngươi, lấy mê luyến của hắn đối với ngươi và thủ đoạn của ngươi, khó có khả năng không khiến cho hắn dần dần trở thành công cụ báo thù của ngươi, còn không cần rơi vào làm nô cho người.
Thiên Diệp Ảnh Nhi không hề chần chừ trả lời:
- Hắn... không... xứng!
- Nói như vậy, ta xứng?
“...” Thiên Diệp Ảnh Nhi hơi ngơ ngác.
Nàng thà làm nô của Vân Triệt cũng tuyệt đối không nguyện làm hậu cho Nam Minh. Trong tiềm thức, thần đế hạng nhất của Nam Thần vực vốn không xứng nhiễm nàng nửa ngón tay, nhưng Vân Triệt...
- ... Dạ.
Sau giật mình, nàng trả lời một chữ.
- Ha ha, ta thật sự thích câu trả lời của ngươi.
Vân Triệt nở nụ cười, hắn chậm rãi tiến lên trước, đứng ở phía trước Thiên Diệp Ảnh nhi, đứng lại rất gần, thân thể gần như chạm lên chóp mũi tinh xảo của nàng, hắn chìa tay ra, đặt lên trán nàng, ngón tay nhẹ nhàng cuốn lấy vài sợi tóc màu vàng:
- Biến Phạm Đế thần nữ thành một món đồ chơi vĩnh viễn nghe lời, thật sự là hấp dẫn làm cho người ta khó có thể chống lại.
“...” Trước kia, đừng nói đụng chạm vào nàng, nếu như có người dám cách nàng gần như thế, đã sớm hóa thành tro bụi. Thiên Diệp Ảnh Nhi không kháng cự, không giãy giụa, trên môi phát ra giọng nói hơi rời rạc:
- Ta chỉ có một yêu cầu... tương lai, khi ngươi dẫm nát Thiên Diệp Phạm Thiên ở dưới chân, muốn giao cho ta chính tay đâm!
Bi ai cả đời này của nàng cùng với thù hận của nàng và mẫu thân, nhất định phải lấy máu tươi của Thiên Diệp Phạm Thiên trả lại... Vì thế, không có gì không thể hy sinh, không có gì không thể tiếp nhận!
Nói xong, nàng nhận mệnh nhắm mắt lại, câu trả lời của Vân Triệt đã vốn không quan trọng. Bởi vì lập tức nàng sẽ triệt để rơi vào làm con rối của hắn, đồ chơi của hắn, cho dù tương lai hắn không cách nào làm được, nàng cũng sẽ không có khả năng đổi ý.
Tâm hồn chìm xuống, Thiên Diệp Ảnh Nhi chậm rãi đợi Vân Triệt hạ nô ấn cho nàng, nhưng không hề cảm thấy hồn lực của Vân Triệt xâm nhập, ngón tay của hắn chậm rãi từ trên thiên linh của nàng lướt xuống dưới, đầu ngón tay hơi lạnh xẹt qua trán của nàng, xẹt qua gò má chưa bao giờ bị bất cứ nam nhân nào đụng chạm vào của nàng, cuối cùng rơi trên cằm nàng.
Cằm của nàng bị ngón tay của Vân Triệt ngả ngớn nâng lên, đối diện vô cùng gần với ánh mắt của hắn.
- Ngươi, chẳng lẽ không muốn dùng lực lượng của chính ngươi, tự tay tiêu diệt người đã biến ngươi thành trò cười cả đời sao!
Lời hắn nói đột nhiên trở nên vô cùng trầm thấp âm u, đầu hắn chậm rãi cúi xuống, gương mặt của hai người cách nhau không quá nửa thước, nhưng tròng mắt của hắn lại không có vẻ dâm tà và tham lam tràn khắp như mới vừa rồi.
“...” Thiên Diệp Ảnh Nhi cười thảm một tiếng:
- Ta đã là một người nửa phế, nếu tự ta có thể làm được, cho dù có một chút hy vọng, sao sẽ cam chịu làm nô cho người!
Vân Triệt trầm giọng nói nhỏ:
- Không, ngươi có thể. Ta có thể chữa trị huyền mạch của ngươi, cũng cho ngươi có được lực lượng đã từng... không, là siêu việt trước kia!
“...” Thiên Diệp Ảnh Nhi không nói tiếng nào, không hề thay đổi vẻ mặt, hiển nhiên, nàng không hề tin.
Vân Triệt chậm rãi thu hồi tay, hai tay xòe ra, tay trái lóng lánh bạch mang, đó là Quang Minh thần quang lưu chuyển lên sinh mệnh thần tích. Còn tay phải... một giọt máu đỏ, lại phóng thích ra hắc mang nồng đậm đến không cách nào hình dung, như một vực sâu hắc ám nhỏ bé nhưng lại đủ để cắn nuốt tất cả.
- Chính là nửa phế, muốn chữa trị, quả thật dễ như trở bàn tay. Mà giọt ma huyết này là do Kiếp Thiên ma đế lưu lại. Nó không phải là giọt máu đơn thuần, mà là nguyên huyết hắc ám của ma đế!
“...!!” Đôi mắt Thiên Diệp Ảnh Nhi chấn động, nhìn hắc quang trong tay Vân Triệt, hắc ám kia hoàn toàn là một loại không cách nào dùng ngôn ngữ gì để hình dung, cũng vượt trên tất cả nhận thức.
Vân Triệt đang cười, đó là một nụ cười mà cho đến bây giờ Thiên Diệp Ảnh Nhi đều nhìn không hiểu.
Thiên Diệp Ảnh Nhi... Thế gian có vô số thiên tài được đội lấy cái tên thần tử thần nữ, nhưng nếu như thế gian chỉ có một thần nữ, vậy chỉ có “Phạm Đế thần nữ” không thể nghi ngờ.
Thiên phú của nàng cao, sợ rằng ở đông thần vực không người có thể bằng. Tuổi tác ngắn ngủi không đến ngàn năm, huyền đạo của nàng đã được thừa nhận là Thần Chủ chí cảnh, mà bị phế bỏ phạm thần thần lực, nàng vẫn có huyền lực đáng sợ là Thần Chủ trung kỳ... nói cách khác, cho dù không có truyền thừa phạm thần thần lực, nàng cũng có thể lấy độ tuổi không đến một ngàn, đã tu thành Thần Chủ trung kỳ.
Thiên phú huyền đạo kinh khủng như thế, ở ba phương thần vực đều có thể nói từ xưa đến nay không hề có, đủ để dẫm di Lạc Trường Sinh “Thần Vương trẻ tuổi nhất trong lịch sử” trên đất mấy ngàn cái.
Huyền đạo được thừa nhận là Thần Chủ chí cảnh, thiên phú huyền đạo không gì sánh kịp, tất cả huyền công đều bị phế, cực kỳ tàn nhẫn tuyệt tình chỉ biết bản thân, hóa thành thù hận cực hạn chấp niệm quãng đời còn lại...
Hoàn mỹ cỡ nào!
Trên đời này, còn có ai càng hoàn mỹ hơn đây!
- Ngươi muốn... cho ta giọt ma đế nguyên huyết này?
Thiên Diệp Ảnh Nhi hỏi... đôi tròng mắt màu vàng kim của nàng cũng bị ánh thành màu tối đen.
Ma đế nguyên huyết, năm đó nàng vẫn là Phạm Đế thần nữ đều quả quyết không dám hy vọng xa vời. Nàng hiện giờ, có tư cách, có lợi thế gì để nhận được ban cho như vậy.
Vân Triệt nói:
- Đúng vậy. Trên thế giới này, không có ai càng thích hợp với nó hơn ngươi.
Thiên Diệp Ảnh Nhi cười lạnh:
- ... Ngươi nói với ta những lời này là muốn để cho ta thêm cam tâm, để tránh kháng cự lại khi bị hạ nô ấn sao? Đại khái không cần!
Vân Triệt hơi trào phúng cười:
- Nô ấn? A... ngươi cứ muốn trở thành nô của người khác như vậy sao? Phạm Đế thần nữ đã từng miệt thị tất cả, kể cả thần đế hạng nhất nam vực đều khinh thường ngoảnh lại nhìn, hiện giờ lại ước gì trở thành một món đồ chơi không có linh hồn... Thiên Diệp Ảnh Nhi, ngươi bây giờ thật sự đã ti tiện như vậy sao?
- ... Ngươi có ý gì?
Ánh mắt Thiên Diệp Ảnh Nhi rét lạnh.
- Ta sẽ chữa trị huyền mạch cho ngươi, cũng giúp ngươi dung hợp giọt ma đế nguyên huyết này, truyền thụ cho ngươi viễn cổ ma công, cho ngươi vĩnh viễn đọa thành ma!
Vĩnh viễn đọa thành ma... Thiên Diệp Ảnh Nhi trước kia quả quyết không có khả năng tiếp nhận, nhưng mà, đối với nàng hiện giờ mà nói, nếu như có thể bởi vì vậy mà có được lực lượng siêu việt hơn quá khứ, có thể tự tay báo thù, sao nàng lại có thể có một chút kháng cự chứ.
Quang Minh và Hắc Ám ở trong tay Vân Triệt vẫn yên tĩnh lóng lánh như trước:
- Nhưng cái giá của nó, không phải là nô ấn, mà từ hôm nay trở đi... trở thành công cụ báo thù của ta! Ngươi lấy ta làm công cụ báo thù, ta cũng lấy ngươi làm công cụ báo thù... công bằng cỡ nào!
Thiên Diệp Ảnh Nhi nhìn hắn, muốn tìm ra thành phần trêu tức từ trong ánh mắt hắn, nhưng nhìn thấy lại chỉ có u ám vô tận, nàng nở nụ cười lạnh, ý cười lạnh như băng mà trào phúng:
- Thật sự ngây thơ ngu xuẩn! Không hạ nô ấn, ngươi sẽ không sợ tương lai sau khi ta đã đủ cường đại rồi sẽ khống chế ngược lại ngươi! Đến lúc đó, cho dù ngươi muốn hạ nô ấn lại cho ta, đều tuyệt đối không có khả năng!
Khóe miệng Vân Triệt nhếch lên, ngay cả răng nanh thoáng lộ ra đều hiện lên chút lành lạnh tái nhợt:
- Ha... ta có thể cho ngươi thân thể và lực lượng siêu việt trước kia, cũng có thể khiến cho ngươi trong một đêm hai bàn tay trắng... ngươi tin chứ?
Lời Vân Triệt nói cũng không phải nói bừa. Hắn sẽ dành cho Thiên Diệp Ảnh Nhi giọt máu ma đế kia, nhưng quả quyết sẽ không truyền thụ cho nàng [Hắc ám vĩnh kiếp].
Vân Triệt tiếp tục nói:
- Ma đế nguyên huyết, ta chỉ có thể dung hợp nhiều nhất hai giọt, nhưng trước khi Kiếp Thiên ma đế rời đi lại lưu lại ba giọt, ngươi có biết vì sao không? Bởi vì muốn dung hợp hoàn mỹ ma đế nguyên huyết trong thời gian ngắn nhất, cần một lô đỉnh tốt nhất để tu luyện. Giọt ma huyết thứ ba này đó là cho lô đỉnh sử dụng!
- Thể chất, thiên phú tuyệt hảo, lại có huyền khí nguyên thủy tinh thuần nhất, trên đời này sẽ không tìm thấy lô đỉnh nào còn hoàn mỹ hơn ngươi!
Vân Triệt không hề che giấu nói thẳng ra:
- Mà ta muốn không chỉ có thân thể và lực lượng của ngươi, còn có đầu óc của ngươi nữa... mà không phải là một con rối mọi sự lấy ta làm đầu, hiểu chưa!
Một lần này, Thiên Diệp Ảnh Nhi cuối cùng kịch liệt thay đổi sắc mặt. Hắc mang trong tay Vân Triệt đã theo ánh mắt của nàng chiếu vào chỗ sâu nhất trong linh hồn của nàng, nàng chậm rãi ngước mắt, ánh mắt bình thản đến làm cho người ta hồi hộp, vẫn như Phạm Đế thần nữ năm đó lúc khóa chặt yết hầu Vân Triệt hạ phạm hồn cầu tử ấn cho hắn.
- Ngươi sẽ không hối hận.
Năm chữ ngắn ngủi, không mang theo tình cảm gì, cũng không có nửa câu thề độc giống như là “Trọn đời nguyện trung thành, tuyệt đối không phản bội”, bởi vì đó là thứ buồn cười nhất trên đời.
Vân Triệt đưa mắt nhìn xuống nàng:
- Rất tốt. Từ hôm nay trở đi, ngươi không còn là Phạm Đế thần nữ, cũng không còn là Thiên Diệp Ảnh Nhi, mà lấy “Vân” làm họ, “Thiên Ảnh” làm tên.
Lời hắn nói không phải đang xin ý kiến, mà là quyết định.
- Thiên Diệp Ảnh Nhi đã chết, hiện giờ trên đời chỉ có Vân Thiên Ảnh!
Nàng bình thản nói nhỏ, bỏ qua tên họ, nhưng lại không cách nào gợi lên gợn sóng gì trong lòng nàng.
Hai chữ “Thiên Diệp” đã từng là tín niệm và vinh quang, hiện giờ chỉ có oán hận và sỉ nhục.
Vân Triệt nắm tay phải lại, hắc mang trôi đi, tay trái lóe lên bạch mang nồng đậm chợt tiến về trước, đặt trước ngực Vân Thiên Ảnh, Quang Minh lực tinh thuần như dòng nước ôn hòa dũng mãnh vào thân thể nàng, cho đến huyền mạch.
Thiên Diệp Phạm Thiên đã muốn để Thiên Diệp Ảnh Nhi vĩnh viễn không có khả năng xoay người, như vậy thủ đoạn phá hủy huyền mạch này tự nhiên không giống tầm thường... tuyệt đối không hề có bất cứ khả năng chữa trị gì, cho dù là tây vực Long hậu.
Nhưng mà Vân Triệt đã tu thành sinh mệnh thần tích hoàn chỉnh, là ngoài ý muốn ở trong nhận thức của hắn, cũng là duy nhất trên đời!
Hai ác ma bị người đời bỏ quên, bị thù hận cắn nuốt, trên một mảnh đất có tên là Đông Hàn ở bắc thần vực, từ tử địch trong quá khứ biến thành công cụ trả thù của đối phương.
Không có ai biết, vận mệnh của bắc thần vực, vận mệnh của thần giới, vận mệnh của hỗn độn... cũng bắt đầu từ một thời khắc này, chôn xuống một hạt mầm mống vô cùng hắc ám.





 

 

 

Bình Luận (0)
Comment