.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1553" class="block_" lang="en">Trang 777# 1
Chương 1554: Chiết ảnh
Chương 1554: Chiết ảnh
Chương 1554: Chiết ảnh
Như thế nào là thần tích?
Đó là kỳ tích thần kỳ ở dưới lẽ thường, ở trong nhận thức không có khả năng phát sinh.
Sinh mệnh thần tích là thần lực hạch tâm thuộc về Quang Minh sáng thế thần Lê Sa. Sinh mệnh thần tích mà nàng thi triển có thể hồi phục tất cả vết thương, có thể chữa trị tất cả bệnh tật, có thể xua tan tất cả độc uế, chỗ cường đại nhất là có thể sáng lập sinh mệnh.
Ví dụ như bộ tộc mộc linh còn sót lại cho đến nay, đó là sinh linh do sinh mệnh thần tích sáng chế ra.
Cũng là lý do vì sao khi Vân Triệt bị phế vả lại gần chết, mộc linh vương châu ở trong cơ thể hắn có thể kích động “Sinh mệnh thần tích” vốn đã yên lặng, khiến Vân Triệt khôi phục như kỳ tích.
Vân Triệt không có thần huyết thần hồn của Lê Sa, sinh mệnh thần tích mà hắn thi triển ra cũng tự nhiên còn xa mới có thể đánh đồng được với Lê Sa. Nhưng mà kia dù sao cũng là sáng thế thần quyết, cho dù không có sáng thế thần lực tương ứng, đối với hiện thế mà nói, đối với phàm linh mà nói vẫn là lực lượng thần tích.
Huyền mạch mà Thiên Diệp Phạm Thiên tự tay hủy đi, ở dưới Quang Minh huyền lực vận chuyển lên lực lượng thần tích, như hoa khô gặp mưa, thu được sinh mạng mới, một lần nữa nở rộ.
Sau sáu canh giờ ngắn ngủi, Thiên Diệp Ảnh Nhi mở mắt, cảm nhận huyền mạch một lần nữa sinh ra của mình, nhìn Vân Triệt ở trước mặt đang quấn quanh lấy bạch mang thần thánh, nhưng ánh mắt vẫn u ám như vực sâu... Nàng không kích động, tâm hồn vô cùng bình tĩnh.
Bắt đầu từ ngày chạy ra khỏi Phạm Đế thần giới... nàng chưa từng nghĩ tới, bản thân lại vẫn có thể có một khắc bình tĩnh như vậy.
Nàng cũng phát hiện, bí mật ở trên người Vân Triệt còn nhiều hơn nhìn thấy suy nghĩ của bất cứ một kẻ nào. Có lẽ trên đời này chưa từng có ai chân chính hiểu biết hắn.
Sáu canh giờ hoàn toàn khôi phục huyền mạch của nàng... không biết sau khi Thiên Diệp Phạm Thiên biết được sẽ có vẻ mặt như thế nào.
Bạch mang trên người Vân Triệt biến mất, khí tức âm u lại một lần nữa tràn ngập không gian này.
Thiên Diệp Ảnh Nhi chậm rãi nói, theo nàng dần bình tĩnh, đôi mắt của nàng cũng uy lạnh làm cho người ta không dám nhìn thẳng:
- Xem ra, ta buộc hy vọng cuối cùng ở trên người ngươi là lựa chọn chính xác. Ngươi luôn mang đến kinh hỉ cho người khác!
Huyền mạch khôi phục, huyền khí của nàng cũng sẽ không thể tiếp tục trôi đi nữa, dừng lại ở Thần Quân cảnh cấp ba. Tuy rằng kém độ cao trước kia nàng đã từng đứng thật sự quá xa, nhưng chính là một lần nữa thu được hy vọng quá mức sáng ngời!
Đợi dung hợp ma đế nguyên huyết, âm khí của bắc thần vực vô hình tàn cắn nàng cũng sẽ biến mất toàn bộ.
Vân Triệt không nói gì, tay phải chìa ra, đầu ngón tay thoáng hiện ma huyết, hắc quang quanh quẩn.
Thiên Diệp Ảnh Nhi nói:
- Hiện giờ sẽ bắt đầu sao? Không đợi ta khôi phục huyền lực?
Khi chữa trị huyền mạch, cần phóng thích hết huyền khí. Hiện giờ huyền mạch vừa khôi phục, có thể nói hoàn toàn trống rỗng. Mà ở nơi bắc thần vực này, tốc độ huyền khí khôi phục của nàng còn chậm hơn trước kia hơn mười lần.
Vân Triệt thấp giọng nói:
- Không cần thiết. Hiện giờ là trạng thái hoàn mỹ nhất.
Giọng nói vừa dứt, cánh tay hắn đưa tới, đầu ngón tay không nặng không nhẹ điểm vào ngực Thiên Diệp Ảnh Nhi, nhìn giọt ma đế nguyên huyết đến từ Kiếp Uyên không tiếng động dung nhập vào trong thân thể nàng.
Thiên Diệp Ảnh Nhi không giống như Vân Triệt được Hắc Ám huyền lực cực độ thân thiết, nếu như chính nàng cố chấp dung hợp ma đế nguyên huyết, hậu quả duy nhất đó là bị ma huyết cắn nuốt.
Vù --
Hắc mang nở rộ trên người Thiên Diệp Ảnh Nhi, tóc vàng múa lên, một đôi tròng mắt màu vàng nháy mắt hóa thành màu tối đen, bàn tay của Vân Triệt không rời khỏi thân thể của nàng, hoàn chỉnh khống chế ma huyết ở đó, vào lúc này hắc mang trên người Thiên Diệp Ảnh Nhi cũng chậm rãi trôi đi, vẻ thống khổ hiện lên trên ngọc nhan của nàng cũng theo đó biến mất.
Thân thể của Vân Triệt chợt nghiêng tới trước, bàn tay phủ lên trên ngực Thiên Diệp Ảnh Nhi, không hề ôn nhu đè nàng trên đất.
- Biết nên song tu như thế nào, và làm một lô đỉnh đủ tư cách như thế nào chưa?
Giọng nói của Vân Triệt lạnh như băng, nhưng ánh mắt lại có phần tham lam và nóng cháy. Đè thần nữ ở dưới thân... bao nhiêu nam nhân từng ảo tưởng, nhưng lại chỉ có hắn có thể làm được.
Còn là do nàng chủ động dâng ra!
“...” Mắt đẹp của Thiên Diệp Ảnh Nhi hiện lên vẻ mê loạn, nàng cũng có lúc không hề biết làm như thế nào.
Vân Triệt cười nhẹ một tiếng tà dị:
- Ha... không sao, chuyện này ta đều sẽ dạy cho ngươi, từ hôm nay trở đi mỗi ngày đều sẽ dạy cho ngươi. Cho dù ngươi không muốn học, thân thể của ngươi cũng sẽ tự mình học được!
Xoẹt rẹt!
Một tiếng rách vang, hắc y ở trên người Thiên Diệp Ảnh Nhi đã bị Vân Triệt cuồng bạo xé rách, trước mắt hắn nhất thời hiện ra ngọc thể hoàn mỹ như thần tích thần ban của nàng.
Trong không gian u ám, thân thể của nàng lại như đắm chìm trong nguyệt mang nhu hòa, mỗi một tấc băng cơ tuyết phu, mỗi một đường cong đều như đang miêu tả vẻ đẹp tuyệt luân cực hạn của thế gian, như cảnh trong mơ, thậm chí trong ảo tưởng.
“...” Thân thể của Thiên Diệp Ảnh nhi hơi sợ run, nhưng nàng không kháng cự, cũng không có tư cách kháng cự, bởi vì đây là cái giá nàng phải trả. Chính là có vài khoảnh khắc nàng tình nguyện bản thân bị hắn hạ nô ấn, ít nhất như vậy, linh hồn và tôn nghiêm của nàng sẽ không thống khổ khuất nhục như thế.
Mắt đẹp của nàng chậm rãi khép lại... mà tròng mắt của Vân Triệt lại đã dấy lên hỏa diễm mãnh liệt. Hắn vốn tưởng rằng trừ bỏ hận lệ, bản thân sẽ không còn có tình cảm mãnh liệt gì khác, nhưng mà... ngọc thể của thần nữ lại khiến cho hắn điên cuồng muốn trầm luân như thế.
Ma đế nguyên huyết mà hắn vốn định thúc giục bị hắn trực tiếp niêm phong cất vào trong cơ thể Thiên Diệp Ảnh Nhi, Vân Triệt không thèm đi quản chuyện dung hợp ma huyết nữa, gần như thô bạo đè nàng dưới thân...
(Nơi này bỏ bớt chín vạn tám ngàn chữ ╮ (╯▽╰ )╭)
--
--
Đông Phương Hàn Vi vẫn luôn nhu thuận yên tĩnh canh giữ ở bên ngoài.
Sau khi Vân Triệt mang người xâm nhập thần bí kia tiến vào, vẻn vẹn ba ngày không có động tĩnh gì, Đông Hàn vương thành khắc phục hậu quả đồng thời cũng luôn luôn rung chuyển bầu không khí bất an. Dù sao, thực lực của người xâm nhập kia cũng khủng bố tới cực điểm.
Hôm nay, tộc trưởng Minh Bằng tộc Minh Kiêu đã tự mình đến, cầu kiến Vân Triệt, mà cuối cùng hắn nhìn thấy tự nhiên là Đông Phương Hàn Vi trong ngày thường gần Vân Triệt nhất.
Đông Phương Hàn Vi nói với Minh Kiêu:
- Mấy ngày này Vân tiền bối phong bế kết giới, nhất định có đại sự bận rộn, không muốn bị người ngoài quấy rầy. Không biết Minh tộc trưởng vội vàng muốn gặp Vân tiền bối như thế là vì có chuyện gì?
Trước kia, sao Minh Kiêu để Đông Phương Hàn Vi vào trong mắt, nhưng hiện giờ, vẻ mặt tư thái lại thật cung kính:
- Bẩm điện hạ, nửa tháng trước tôn thượng cố ý phân phó tại hạ tìm kiếm một vài... tin tức đặc thù cho tôn thượng. Những ngày này tại hạ tự tay chuẩn bị, may mắn không làm nhục mệnh, đặc biệt đến dâng lên.
Đông Phương Hàn Vi nhớ tới nửa tháng trước trên Hàn Đàm phong, Vân Triệt thật sự từng cố ý lưu Minh Kiêu lại, lo nghĩ, nói:
- Nếu như là Vân tiền bối cố ý phân phó, chắc là chuyện quan trọng, nhất định muốn cầm lấy trước tiên, chính là không biết đến khi nào Vân tiền bối mới có thể hiện thân.
- Như vậy đi, Minh tộc trưởng tạm để thứ Vân tiền bối căn dặn ở chỗ ta, ta sẽ chuyển giao thay sớm nhất.
Dưới tình huống bình thường, Minh Kiêu nhất định sẽ cự tuyệt.
Nhưng mà, đối với Vân Triệt, hắn quá mức sợ hãi, nếu có thể không cùng chạm mặt càng không gì tốt hơn. Mặt khác, hiện giờ bên ngoài đều ngầm truyền Hàn Vi công chúa được Vân Triệt nhìn trúng, mỗi ngày lấy thị tẩm, đây cũng là nguyên nhân lớn nhất Vân Triệt ở lại Đông Hàn...
Không hề suy nghĩ do dự nhiều, Minh Kiêu nhanh chóng lấy ra hai hồn tinh màu sắc khác nhau:
- Như thế vậy làm phiền điện hạ chuyển giao thay... Kín xin điện hạ cần phải báo cho tôn thượng biết, Minh Kiêu đã dốc hết khả năng, vả lại trong vòng mười lăm ngày đã đưa tới, tuyệt đối không trễ hẹn.
Trên hai viên hồn tinh đều có phong ấn mạnh mẽ, lấy thực lực của Đông Phương Hàn Vi, muốn xem xét đều không thể.
Cầm lấy hai viên hồn tinh đến từ Minh Kiêu, Đông Phương Hàn Vi quay về chỗ Vân Triệt, mới vừa đứng đó, bên tai đột nhiên truyền đến giọng nói của Vân Triệt:
- Mang một vài bộ xiêm y của nữ tử vào đây.
Phân phó kỳ quái... Đông Phương Hàn Vi không dám chậm trễ, vội vàng đi lấy.
- Vân tiền bối, vãn bối đi vào.
Mở kết giới, mở cửa, Đông Phương Hàn Vi ôm một xấp cung thường đẹp đẽ quý giá do nàng tự chọn đi vào... Sau đó đột ngột đứng khựng ở đó.
Bên người Vân Triệt có một nữ tử đang ngồi.
Nữ tử đưa lưng về phía nàng, tóc vàng hơi hỗn loạn buông trên vai, áo đen trên người rõ ràng bị đối xử rất thô bạo, đã rách nát đến vốn không cách nào che đậy hết thân thể với sau lưng. Mông eo đùi ngọc đều lộ ra ngoài hơn phân nửa... Da thịt lại còn trắng hơn cả tuyết đầu mùa, còn óng ánh hơn cả gốm sứ, thêm vào đó làn da mơ hồ hiện lên ánh sáng giống như trăng rằm, nhìn mà nàng hoa mắt một trận.
Vân Triệt khoác áo bào xộc xệch, thân trên lộ một nửa, trên trán giống như còn có mồ hôi chưa tan hết.
Hương vị kỳ dị trong không khí nồng đậm đến khiến cho nàng có phần choáng váng mắt hoa. Mặc dù Đông Phương Hàn Vi chưa trải sự đời, nhưng sao không biết nơi này đã phát sinh chuyện gì, lại kịch liệt đến cỡ nào... Sửng sốt trọn vẹn vài giây, nàng mới miễn cưỡng hoàn hồn, cuống quýt cúi thấp đầu, ôm cung thường, đi tới trước người Vân Triệt.
- Vân tiền bối, xiêm y ngài muốn.
Nàng hoang mang rối loạn nói. Đến giờ phút này, nàng nào còn không rõ nguyên nhân vì sao Vân Triệt lại muốn xiêm y của nữ tử.
- Minh Kiêu có tới không?
Vân Triệt nói. Hôm nay là kỳ hạn cuối cùng hắn cho Minh Kiêu, hắn không quên.
Đông Phương Hàn Vi vội vàng nói:
- Mới vừa tới, cũng để cho vãn bối... chuyển giao hai viên hồn tinh.
Vừa nói, nàng luống cuống tay chân lấy hồn tinh ra... chính là trong lúc lo sợ không yên thất thố, một viên trong đó không cẩn thận rơi trên mặt đất.
Nàng vừa định đi nhặt, ngón tay Vân Triệt đã xòe ra, thu hai viên hồn tinh vào trong tay, khóe miệng cũng nhếch lên một độ cong hơi nguy hiểm.
- Xem ra ngươi đã nghĩ kỹ tiếp theo nên làm như thế nào.
Thiên Diệp Ảnh Nhi xoay người lại, ánh mắt xẹt qua hồn tinh trong tay Vân Triệt.
Nghe được giọng nói của Thiên Diệp Ảnh Nhi, Đông Phương Hàn Vi theo bản năng ngẩng đầu lên, tầm mắt chạm vào bên má Thiên Diệp... Trong nháy mắt đó, ánh mắt của nàng chợt khựng lại, linh hồn như bị thứ gì đó hung hăng va chạm, trong đầu vang lên ong ong.
Không hề nghi ngờ, Đông Phương Hàn Vi là một nữ tử cực đẹp, cái tên đệ nhất mỹ nữ Đông Hàn quốc cũng không phải giả. Nàng càng biết mình xinh đẹp, trong khoảng thời gian này nàng cũng không ngừng nghĩ tới, lúc trước Vân Triệt theo nàng đến Đông Hàn quốc, hiện giờ lại ở lại chỗ này, khả năng rất lớn có thể bởi vì nàng.
Nhưng mà, nhìn nữ tử trước mắt... áo đen rách nát, tóc rối loạn, vả lại chính là bên má, nhưng lại khiến cho nàng một nữ tử như rơi vào trong ảo cảnh không chân thực... Còn hư ảo không chân thực hơn trong mộng.
- Lui ra đi.
Thế giới hoảng hốt, mơ hồ truyền đến giọng nói của Vân Triệt.
Linh hồn bị kéo ra khỏi huyễn cảnh, nàng cuống quýt cúi đầu xuống, lại không dám liếc nhìn nữ tử kia lần nào nữa... Chờ đón chính là một cảm giác tự biết xấu hổ và kháng cự mãnh liệt đến không cách nào hình dung, lần đầu tiên trong đời, dung nhan mà nàng luôn luôn tự cho là kiêu ngạo nhưng lại khiến cho nàng trở nên vô cùng xấu hổ.
Nàng không biết mình đứng lên như thế nào, lại rời đi ra làm sao... Đứng ở bên ngoài, nhìn không trung, lại qua thật lâu thật lâu, nàng mới cuối cùng phục hồi tinh thần lại.
Một tiếng thở dài mơ hồ, đôi mắt của nàng cũng trở nên mờ đi rất nhiều.
Tiện tay cầm lấy một chiếc cung thường màu xanh nhạt, Thiên Diệp Ảnh Nhi khẽ nhíu mày, nhưng vẫn tay ngọc khẽ phất, huyền quang chợt lóe, mặc vào người, quanh người cũng đồng thời cởi bỏ quần áo màu đen rách nát ra.
Nàng cũng không phải không có xiêm y không thể thay, chính là quần áo nàng luôn mang theo bên người đều là thần y (y trong y phục) khắc rõ phạm thần thần lực, vả lại đều là màu vàng, quá mức chói mắt, nàng cũng không muốn lại nhìn thấy.
- Đây là cái gì?
Nàng hỏi.
Cầm lấy hai viên hồn tinh, xóa đi phong ấn trên đó, Vân Triệt thản nhiên nói:
- Một viên ghi chép tất cả vương giới và tinh giới thượng vị của bắc thần vực. Nhưng mà lấy cấp bậc của tinh giới này, cũng chỉ có thể là tin tức nông cạn nhất.
Ngón tay Vân Triệt cầm lấy viên hồn tinh màu đỏ kia:
- Còn một viên này... là tên nữ tử của bắc thần vực mà ta vốn chuẩn bị lựa chọn làm lô đỉnh, hiện giờ đã không cần.
Giọng nói vừa dứt, hắn đã định tiện tay bóp nát... Một ngọc ảnh lóe lên, hồn tinh đã rơi vào trong tay Thiên Diệp Ảnh Nhi, ngón tay ngọc thon dài của nàng khẽ khép lại, nắm vào trong tay:
- Nói không chừng còn có tác dụng đó?