Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1553 - Chương 1555: Nhạn Công Chúa

. ._777__2" class="block_" lang="en">Trang 777# 2

 

 

 


Chương 1555: Nhạn công chúa

Chương 1555: Nhạn công chúa



Chương 1555: Nhạn công chúa
Đông Khư giới, biên giới phía đông.
- Đây là Đông Hàn quốc? Ngược lại thanh nhã ngoài dự đoán của mọi người.
Trước Đông Hàn vương thành, một nữ tử tuổi còn trẻ dừng chân, nàng một thân áo xanh, dáng người cao gầy không thua nam nhi, lại đặc biệt yểu điệu thướt tha, một đường đi tới, không biết dãn theo bao nhiêu người liếc mắt thèm nhỏ dãi. Dung nhan cũng xinh đẹp phi thường, khí chất càng có thể nói là trác tuyệt, lãnh ngạo mà không uy lăng.
Đi theo phía sau nàng là một lão giả áo đen. Lão giả này có diện mạo xấu xí, vừa nhìn sẽ quên, đôi mắt có vẻ đục ngầu, nhưng nếu như nhìn kỹ chắc chắn bị hàn mang ngẫu nhiên chớp động đâm thẳng vào tâm hồn.
- Đông Hàn quốc là một trong ba mươi sáu nước ở biên giới phía đông, bởi vì Vân Triệt ở lại mà uy danh đại chân, danh thế này đã vượt xa hơn ba mươi lăm nước khác. Có lời đồn đại Vân Triệt có sâu xa nào đó với Đông Hàn quốc, lại có lời đồn hắn tham luyến sắc đẹp của thập cửu công chúa Đông Hàn mà lưu lại nơi này.
Lão giả chậm rãi nói.
Nữ tử áo xanh khinh thường hừ lạnh một tiếng:
- Hừ. Lại là một tên quỷ háo sắc.
Lão giả tiếp tục nói:
- Cho dù như thế nào, thực lực của hắn chân thật đáng tin. Một người đánh bại Vẫn Dương kiếm chủ và Minh Bằng lão tổ đã lâu không ra thế, vô số huyền giả chính mắt nhìn thấy, chuyện này cũng không phải giả. Tổng hợp lại tin đồn lấy được, huyền lực của hắn chắc đã là Thần Vương cảnh cấp mười hậu kỳ, thậm chí... nửa bước Thần Quân.
- Hy vọng như thế, cũng đừng làm cho ta một chuyến tay không.
Nữ tử nói.
- Mặt khác, nghe nói tính tình của hắn cực kỳ tàn bạo, trước đó không hề có thù oán với chín đại tông môn, lại hạ hết tử thủ. Vẫn Dương kiếm chủ hài cốt không còn, mà Minh Bằng lão tổ hai cánh bị xé, thân thể vỡ vụn, một trận mưa máu nhiễm khắp Hàn Đàm phong. Vả lại hắn làm trùm biên giới phía đông hơn một tháng, nhưng cho đến nay đều không hề có ý tiếp kiến Đại Giới Vương, nhất định là người không dễ sống chung. Tuyết Nhạn, ngươi cũng cần nhiều thêm vài phần thận trọng.
- Cửu gia yên tâm, ta đi chuyến này chính là thi ân cho hắn, mà không phải thay mặt phụ vương đến hỏi tội hắn. Hắn chỉ cần không phải đầu óc không bình thường thì sẽ biết được phụ vương cho hắn cơ hội với thể diện bao lớn.
- Mặt khác, có Cửu gia ở đây, cho dù hắn là người điên, lại có gì phải sợ... chúng ta đi thôi.
Hai người tiến vào vương thành, đi thẳng vào trung tâm cung thành, bị huyền giả thủ vệ ngăn lại:
- Đây là Đông Hàn cung thành, không được tự tiện xâm nhập.
Nữ tử không hề cố tình xông tới, dừng bước, thản nhiên nói:
- Thông báo cho quốc chủ các ngươi, để cho hắn tự mình nghênh đón!
Một lời ngắn ngủi chính là không hề để quốc chủ của bọn họ vào trong mắt. Nhưng các huyền giả thủ vệ lại không hề bởi vì vậy mà cười to hay tứ giận, vì uy thế mơ hồ trong cặp mắt phượng bình thản kia làm cho bọn họ đều cảm thấy tim đập nhanh thật sâu, huyền giả thủ vệ ở trước nhất thay đổi sắc mặt liên tục, dùng giọng điệu có phần thận trọng nói:
- Xin hỏi tục danh của tôn giá là?
- Đông Tuyết Nhạn!
Ba chữ ngắn ngủi khiến mọi người sửng sốt, sau đó sắc mặt đột nhiên thay đổi, kinh ngạc phóng đại vô số lần trong giây lát kia quả thật giống như nghe thấy thiên dụ.
- Hóa... hóa ra là... là... là... tiểu nhân... lập tức đi thông báo...
Thủ vệ cung thành vốn tư thái thong dong mang uy, không kiêu ngạo không siểm nịnh, trong khoảnh khắc sắc mặt trắng bệch, mồ hôi chảy như mưa, lời nói ra khỏi miệng cũng trở nên lắp bắp. Hắn cuống quýt lui lại, sau đó dùng bàn tay run run cầm lấy ngọc truyền âm...
Đông Tuyết Nhạn xoay người qua, thản nhiên nói:
- Để cho ta tận mắt xem, Vân Triệt vô thanh vô tức đạp xuống biên giới phía đông này rốt cuộc là thần thánh phương nào, ngàn vạn lần đừng để cho ta thất vọng.
- Vân Triệt, ừm...
Lão giả trầm ngâm một tiếng, như có đăm chiêu.
Đông Tuyết Nhạn liếc mắt:
- Hả? Hay là Cửu gia nghĩ tới điều gì?
Lão giả lắc đầu:
- Không, dòng họ Vân này, hơi hiếm có. Thật ra khiến cho ta không khỏi nghĩ đến gia tộc gánh vác tội nghiệt trọn đời kia.
Đông Tuyết Nhạn tự nhiên biết lão giả ngụ ý, nàng tùy tiện nói:
- Vân thị bộ tộc sao... khoảng thời gian trước ngẫu nhiên nghe phụ vương nhắc đến, “Kỳ hạn” cuối cùng của bọn họ cũng sắp đến rồi, xem ra, gia tộc đã từng hưng thịnh vô số đời kia, cũng triệt để rơi vào lịch sử.
- Nếu như bộ tộc Vân thị bị giết, trên đời cũng sẽ không còn lực lượng “Ma cương”, thật đáng tiếc.
Lão giả thở dài một tiếng rất nhẹ.
- A, mang theo chí bảo thượng cổ phản bội bắc thần vực, kể cả ba thần đế đều tức giận. Bọn họ có được kết cục như vậy, cũng là gieo gió gặt bão, chẳng trách được bất cứ kẻ nào.
Trong khi hai người nói chuyện, một luồng khí tức cấp tốc tới gần... rõ ràng là Đông Hàn quốc chủ. Nghe được cái tên “Đông Tuyết Nhạn” này, đứng đầu một quốc gia cả kinh đến nhảy dựng lên ngay tại chỗ, gần như vừa lăn vừa bò vọt tới.
- Tiểu vương Đông Phương Trác... cung nghênh Nhạn công chúa!
Cách rất xa, Đông Hàn quốc chủ đã hạ thấp người, cung kính kêu lên, hắn chưa từng thấy Đông Tuyết Nhạn, nhưng ở Đông Khư giới, ai dám giả mạo cái tên “Nhạn công chúa”. Mà cho dù hắn dùng mông cũng có thể nghĩ đến được mục đích Đông Tuyết Nhạn tự mình đến Đông Hàn quốc... nhất định là vì Vân Triệt không thể nghi ngờ.
Bởi vì hắn một quốc chủ, vốn nào có tư cách này.
Cùng một thời gian, Đông Hàn cung thành.
Lại một vòng âm dương hoàn thành lẫn nhau, Thiên Diệp Ảnh Nhi đứng dậy từ trên người Vân Triệt, nháy mắt đầu tiên đã lấy áo lam che đậy thân thể, đồng thời theo bản năng làm ra tư thái đề phòng... Bởi vì Vân Triệt đã không chỉ một lần sau khi hoàn thành lại đột nhiên phát tiết thú tính ở trên người nàng, vả lại ánh mắt đặc biệt đáng sợ, giống như đang phát tiết oán hận đối với Phạm Đế thần giới, đối với đông thần vực.
Vân Triệt cũng mở to mắt, một lần này, tầm mắt lại có phần bình thản:
- Thiên Ảnh, làm công cụ, ngươi thật sự cho ta kinh hỉ hết lần này đến lần khác, chẳng những tư vị tuyệt vời, còn dùng tốt như thế. Mới nửa tháng ngắn ngủi, chính là mới chỉ trăm lần lại đã có thể dung hợp ma huyết đến mức độ như vậy.
Lời Vân Triệt nói giống như khen ngợi, nhưng không phải không có sỉ nhục, Thiên Diệp Ảnh Nhi lại chỉ cười lạnh đáp lại:
- A, như nhau cả, chính là đáng tiếc, năng lực chuyên chú và điều khiển tự động của ngươi vẫn kém xa lắc như trước, trên bản chất vẫn chẳng khác nào một đầu súc vật thường xuyên động dục.
Hai người là công cụ của nhau, nhưng oán hận trong quá khứ nào có khả năng thật sự che đậy đi như vậy.
Vân Triệt nở nụ cười:
- Nói cho cùng, ta nhất định sẽ không cô phụ đánh giá của ngươi.
Thiên Diệp Ảnh Nhi: “...”
Trong mắt Vân Triệt chợt lóe lên hắc mang:
- Xem ra, lại có nửa tháng, ma huyết có thể đạt đến dung hợp bước đầu. Đến lúc đó ngươi sẽ có thể bắt đầu tu luyện ma công... ma công độc nhất vô nhị!
Thiên Diệp Ảnh Nhi nâng cánh tay phải lên, trong lòng bàn tay như tuyết ngọc không tỳ vết nâng lên từng đợt sương đen... Đây là lực lượng hắc ám vốn đến từ máu của ma đế, nhìn như sương đen mỏng manh, nhưng lại u ám đến khiến cho người ta kinh hãi:
- Từ nay về sau, ta sẽ vĩnh viễn là ma... cảm giác này, lại ngoài ý muốn không hề tệ.
- Chính là, lực lượng Thần Quân này thật sự nhỏ yếu đến làm cho người ta chán ghét.
Thiên Diệp Ảnh Nhi nhíu mày nói nhỏ.
Thần Quân cảnh, cảnh giới mà bao nhiêu huyền giả thần giới cả đời cũng không dám hy vọng xa vời, ở trong miệng nàng lại là “Nhỏ yếu đến làm cho người ta chán ghét”.
Đông Hàn quốc, biên giới phía đông... thậm chí Đông Khư giới, cũng không có ai biết được, cũng không có ai có thể tưởng tượng được, trên mảnh đất này lại lưu lại một nhân vật đã từng đạt đến cảnh giới thần đế.
Vân Triệt lạnh lùng nói:
- Chuyên tâm dung hợp ma huyết. Tu vi càng thấp, ma huyết thay đổi thân thể và huyền mạch sẽ càng lớn, đây cũng là nguyên nhân vì sao ta luôn luôn cưỡng chế cảnh giới, ngươi cũng giống như thế! Đợi sau khi ma huyết bước đầu dung hợp... ngươi muốn khôi phục đến Thần Chủ cảnh, dễ như trở bàn tay.
“...!?” Thiên Diệp Ảnh Nhi chợt ngẩng đầu lên:
- Ngươi nói cái gì?
Đối mặt với ánh mắt kích động của Thiên Diệp Ảnh Nhi, vẻ mặt của Vân Triệt hoàn toàn lạnh nhạt:
- Lúc huyền mạch của ngươi bị Thiên Diệp Phạm Thiên hủy đi phân nửa, là trạng thái Thần Chủ cảnh cấp năm. Ngươi cho rằng, Quang Minh huyền lực của ta chữa trị huyền mạch cho ngươi chỉ dừng lại ở khiến huyền lực không tán đi sao? A... vậy ngươi cũng quá coi thường “Sinh mệnh thần tích” rồi.
- Ngươi đang nói, ngươi có biện pháp để cho tu vi của ta khôi phục đến trước bị phế?
Thân hình của Thiên Diệp Ảnh Nhi nghiêng tới trước... nàng hơi kích động, có phần khó có thể tin được.
Nếu như từ Thần Quân cảnh cấp ba một lần nữa tu luyện tới Thần Chủ cảnh trung kỳ, cho dù lấy thiên phú kinh thế và lý giải đối với huyền đạo của nàng, ngắn nhất cũng cần thời gian mấy trăm năm. Mà ở bắc thần vực, nàng quả quyết không có khả năng đạt đến tài nguyên giống như khi ở Phạm Đế thần giới, lúc này, còn có thể kéo dài thời gian trên phạm vi lớn.
- Trong vòng ba năm!
Vân Triệt nói, giống như đang trần thuật một chuyện nhỏ quá mức dễ dàng.
Lúc trước, Tà thần huyền mạch đã chết đi của hắn ở dưới lực lượng của sinh mệnh thần tích trực tiếp từ trạng thái hoàn toàn tử vong khôi phục tới đỉnh phong.
Huống chi Thiên Diệp Ảnh Nhi chính là nửa phế.
Tuy rằng sinh mệnh thần tích tác dụng lên bản thân và dùng trên người khác không cách nào giống nhau, nhưng ba năm đã là phỏng đoán bảo thủ nhất của Vân Triệt. Lấy huyền lực tiếp theo nhất định cấp tốc tăng trưởng của hắn, cùng với ma thân của Thiên Diệp Ảnh Nhi nhất định biến đổi về chất ở dưới ma đế nguyên huyết, về thời gian, rất có thể sẽ ngắn hơn ba năm.
“...” Thiên Diệp Ảnh Nhi trầm mặc, Vân Triệt luôn nói ra một vài lời trái với nhận thức, nhưng kỳ lạ thay mỗi một lần đều sẽ thực hiện được. Đối mặt với Vân Triệt giờ phút này, nàng đã ngay cả chất vấn đều không thể làm được. Nàng cấp tốc áp chế cảm xúc mênh mông ngắn ngủi, đột nhiên lạnh lùng cười:
- Tuy rằng ngươi coi ta là công cụ báo thù, công cụ càng mạnh, càng dùng tốt. Nhưng ngươi sẽ không sợ ta khôi phục nhanh như vậy, sẽ dễ dàng khống chế ngược lại ngươi sao?
Vân Triệt hơi khinh thường cười, hắn chuyển mắt nhìn về phía Thiên Diệp Ảnh Nhi:
- A, ngươi cứ tin tưởng... tốc độ trưởng thành của ta sẽ kém hơn tốc độ khôi phục của ngươi sao!?
“...?” Câu nói này của Vân Triệt, còn có ánh mắt âm u của hắn khiến chân mày vàng của Thiên Diệp Ảnh Nhi hơi động.
Ý tứ của hắn... tốc độ trưởng thành của hắn sẽ không chậm hơn tốc độ khôi phục của nàng?
Nói cách khác, hắn có biện pháp, trong vòng ba năm ngắn ngủi khiến thực lực của hắn trưởng thành đến cảnh giới Thần Chủ cảnh trung kỳ kia!?
Lời nói quá mức vớ vẩn tuyệt luân này, cho dù là Vân Triệt nói ra, nàng vẫn không thể tin.
- Ta biết ngươi không tin, kể cả bản thân ta cũng không dám tin.
Vân Triệt chậm rãi nói, tốc độ nói rất chậm, trong giọng nói của hắn lại mang theo vài phần ý tứ mơ hồ.
Bàn tay hắn vung lên, hắc mang chợt lóe, chung quanh đột nhiên hiện ra mảng lớn huyền tinh màu đen. Những thứ này là ma tinh từ một tháng trước Vân Triệt đòi lấy từ chín tông.
Đứng ở trung tâm ma tinh chất chồng, cánh tay Vân Triệt mở ra, hơi nhắm mắt... không thấy hắn có động tác gì, càng không hề có huyền khí phóng thích, một màn vô cùng không thể tưởng tượng nổi lại đang hiện ra ở trước mắt Thiên Diệp Ảnh Nhi.
Vô số đường linh khí từ trong chỗ ma tinh này tranh nhau phóng thích ra, rót thành từng luồng nước lũ linh khí, cấp tốc tràn vào trong thân thể Vân Triệt, sau đó không hề cách trở trực tiếp dung nhập vào trong thân thể hắn.... Kể cả quá trình đều không có, giống như một chút mưa móc tự nhiên không tiếng động dung nhập vào trong biển cả.
- Ngươi...
Thiên Diệp Ảnh Nhi đứng lên, không còn cách nào giữ vững bình tĩnh được, vẻ kinh ngạc hiện lên trên mặt còn hơn bất cứ thời khắc nào trong khoảng thời gian này.
Huyền tinh dùng để luyện khí, đúc trận vân vân, phương tiện thường dùng nhất là phụ trợ tu luyện. Phương thức đó là phóng thích linh khí trong đó, hoặc luyện hóa thành huyền lực của bản thân, hoặc phụ trợ đánh sâu vào bình cảnh, đây là nhận thức cơ bản nhất trong tu luyện huyền đạo, từ hạ giới đến thần giới, kể cả cấp bậc huyền tinh khác nhau rất lớn, nhưng về bản chất đều giống nhau.
Nhưng quá trình luyện hóa này là một quá trình vô cùng thong thả và gian nan, vả lại tỷ suất luyện hóa cực kỳ thấp, phần lớn thời điểm, tất cả huyền tinh vô giá tiêu tan hết, huyền đạo cũng không hề tiến triển chút nào... đây là chuyện quá mức bình thường.
Thiên Diệp Ảnh Nhi thủy chung hưởng thụ tài nguyên hùng hậu nhất, cao cấp nhất ở Phạm Đế thần giới. Huyền tinh cao cấp mà cả đời nàng tiêu cao vốn khó có thể đếm hết. Đối với luyện hóa linh khí của huyền tinh, nàng tự nhận sẽ không thua bất cứ kẻ nào.
Nhưng mà, giờ phút này nàng chứng kiến được... ngay ở trước mặt nàng cách chỉ vài thước, nàng đã nhìn thấy không phải là luyện hóa linh khí của huyền tinh, mà rõ ràng là...
Hấp thu!!?
Vân Triệt mở mắt ra, hai tay buông xuống, từng đường linh khí nhất thời cũng biến mất, hắn nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Thiên Diệp Ảnh Nhi, thong thả nói:
- Tu luyện? Đó chẳng qua chỉ là phương thức mà phàm nhân các ngươi mới có thể sử dụng.
Thiên Diệp Ảnh Nhi không cách nào nói gì.
Vẻ mặt Vân Triệt lóe lên vi diệu trong khoảnh khắc:
- Trước khi Kiếp Thiên ma đế rời đi đã từng nói với ta một vài lời kỳ quái, nàng nói ta là một “Quái vật”. Thân là ma đế cao nhất, lại nói ta là “Quái vật”, buồn cười vớ vẩn cỡ nào... ít nhất khi đó ta cho là như vậy.
Vân Triệt nhẹ nhàng thở ra một hơi:
- Nhưng mà, sau khi ta không còn vướng bận, buông xuống tất cả cố kỵ và do dự, chỉ có khát vọng đối với lực lượng... Nhất là, ta lại thật sự đụng chạm đến “Lực lượng kia”... ta mới phát hiện, hóa ra ta... thật sự là một quái vật.
- Lực lượng... kia?
Thiên Diệp Ảnh Nhi hơi thất thần hỏi.



 

 

 

Bình Luận (0)
Comment