.
._778__1" class="block_" lang="en">Trang 778# 1
Chương 1556: Cuộc chiến Trung Khư?
Chương 1556: Cuộc chiến Trung Khư?
Chương 1556: Cuộc chiến Trung Khư?
- Tên của nó, là “Hư vô”.
Vân Triệt thấp giọng nói.
- Hư... vô?
Thiên Diệp Ảnh Nhi nhíu chân mày lại.
Vân Triệt chậm rãi thuật lại nguyên lý hư vô mà bất cứ kẻ nào đều khó có khả năng nghe hiểu, kể cả bản thân hắn cũng chỉ thoáng hiểu sơ được một chút bên rìa:
- Nó là một loại pháp tắc đặc thù, cũng nói không chừng, là “Lực lượng khởi nguyên” của huyền đạo, có thể khiến vạn vật “Quy về hư vô”, hóa thành lực lượng của bản thân. Nhưng mà, trước mắt ta cũng mới chỉ thăm dò được một chút đường lối, có thể hoàn thành “Quy về hư vô”, cũng chỉ có “Quy về hư vô” huyền tinh dễ dàng nhất này mà thôi.
Mà thôi? Có thể không hề cách trở, thậm chí không hề phát hiện ra quá trình hấp thu linh khí trong ma tinh, chuyển thành tu vi bản thân, ở trong miệng hắn lại chính là “Mới thăm dò được một chút đường lối”? Lại chính là “Mà thôi”?
- Đây cũng là lực lượng mà Kiếp Thiên ma đế để lại cho ngươi?
Thiên Diệp Ảnh Nhi đã từng đứng ở đỉnh huyền đạo đương thời, nàng chưa từng nghe nói đến cái gì là “Hư Vô pháp tắc”, lời Vân Triệt nói càng khiến cho nàng như nghe thiên thư, nhưng nếu đây là lực lượng đặc thù mà Kiếp Thiên ma đế để lại, nàng không cách nào lý giải cũng là chuyện bình thường.
“...” Vân Triệt nhắm mắt, không trả lời.
Ánh mắt của Thiên Diệp Ảnh Nhi đảo qua ma tinh màu đen mà Vân Triệt trải rộng ra, như có đăm chiêu:
- Nói như vậy, ngươi gây ra động tĩnh lớn như thế ở nơi này vì tạo ra lý do cướp đoạt?
Thiên Diệp Ảnh Nhi dùng là hai chữ “Cướp đoạt”.
Vân Triệt trả lời không hề chần chừ:
- Đúng, muốn cấp tốc tăng lên, ta cần lượng tài nguyên thật lớn. Nhưng đáng tiếc, thực lực của ta bây giờ cũng chỉ có thể trà trộn ở tinh giới trung vị.
Thiên Diệp Ảnh Nhi nhìn Vân Triệt, đột nhiên hơi châm chọc nở nụ cười:
- A... người đời thường nói, khó thay đổi nhất đó là nhân tính. Mà ngươi lại trở nên hoàn toàn triệt để. Rõ ràng muốn cướp đoạt, lại vẫn còn cần sư ra danh tiếng, lý do để cho người khác chủ động đưa lên, thật sự ti tiện đến làm cho người ta nhìn với cặp mắt khác xưa.
Vân Triệt mở to mắt, ánh mắt hơi liếc sang bên.
Vào lúc này chân mày của Thiên Diệp Ảnh Nhi cũng chợt động, giọng nói chìm xuống:
- Thần Quân!
Vân Triệt đứng dậy, ánh mắt hơi ngưng lại:
- Thần Quân? Trận thế này ngược lại ngoài dự đoán của ta.
Hắn thật sự tin tưởng, mình gây nên ở biên giới phía đông nhất định kinh động đến tông môn Giới Vương ở Đông Khư giới, sau đó chắc chắn sẽ sai người đến, chính là không nghĩ tới thế mà lại sẽ phái một Thần Quân đích thân đến?
Nhưng mà hắn cũng không kinh hoảng, bàn tay đẩy:
- Đeo nó ở trên người.
Thiên Diệp Ảnh Nhi nhận lấy:
- Đây là?
- Nó tên là Nghịch Uyên thạch.
Vân Triệt nói, hắn giao cho Thiên Diệp Ảnh Nhi đúng là Nghịch Uyên thạch do Kiếp Uyên lưu lại, nhưng mà hắn tạm thời đã không dùng đến:
- Nó có thể thay đổi khí tức của ngươi, rót huyền lực của ngươi vào sẽ biết nó sử dụng như thế nào.
Thiên Diệp Ảnh Nhi thử thăm dò rót huyền khí vào, sau đó trên mặt nàng thoáng hiện vẻ kinh ngạc, thấp giọng nói:
- Khó trách ngươi có thể không tiếng động không dấu vết trốn đến bắc thần vực.
Khi nói chuyện, khí tức ở trên người nàng đã bắt đầu phát sinh biến hóa vi diệu, huyền khí từ Thần Quân cảnh cấp ba quỷ dị biến thành Thần Vương cảnh cấp một giống như Vân Triệt.
Một tầng mặt nạ tối đen cũng che trên dung nhan giống như tuyết ngọc của nàng.
Lúc này, truyền âm của Đông Phương Hàn Vi xuyên qua kết giới sốt ruột truyền đến:
- Vân tiền bối! Là Đại Giới Vương... lần này thật sự là người của Đại Giới Vương! Ngươi... A!
Truyền âm dồn dập của nàng còn chưa xong đã chuyển thành một tiếng thét kinh hãi, sau đó bên ngoài vang lên giọng nói rõ ràng mang theo hoảng loạn của nàng:
- Phụ... phụ vương.
- Vị này, là tiểu nữ Hàn Vi. Hàn Vi, còn không mau bái kiến Nhạn công chúa và Cửu tiền bối!
Một giọng nói nữ tử hơi uy lạnh từ xa tới gần:
- Không cần! Vân Triệt ở đâu?
- Dạ... tiểu vương liền giới thiệu gặp mặt.
Giọng nói của Đông Hàn quốc chủ còn hèn mọn co rúm hơn khi đối mặt với chín đại tông không biết bao nhiêu lần, không đợi hắn đến, Vân Triệt đã đẩy cửa chính ra, đi ra khỏi kết giới, nhất thời, hai luồng ánh mắt sắc bén đã lập tức rơi vào trên người hắn.
Ở phía sau Vân Triệt, Thiên Diệp Ảnh Nhi không tiếng động đi theo.
Nhìn thấy Vân Triệt đi ra, Đông Hàn quốc chủ lập tức tiến lên, giấu đi ánh mắt phức tạp, trịnh trọng nói:
- Vân tôn giả! Hai vị này là khách quý đến từ Đông Khư tông. Vị này là Nhạn công chúa, nữ nhi của Đại Giới Vương...
Nữ tử kia lạnh lùng cắt ngang lời Đông Hàn quốc chủ, ánh mắt đánh giá Vân Triệt mấy lần, vẻ bình tĩnh quá mức và ánh mắt hờ hững kia làm cho nàng rất không thoải mái:
- Ta tên Đông Tuyết Nhạn. Ngươi chính là Vân Triệt?
Chân mày của lão giả ở phía sau Đông Tuyết Nhạn rõ ràng giật giật trong chớp mắt, sau đó lại khôi phục như thường.
- Tìm ta có chuyện gì?
Vân Triệt lạnh lùng nói.
Không chỉ có giọng nói lạnh lùng, càng hoàn toàn không vì thân phận của nàng mà có phần kính sợ thay đổi vẻ mặt, chân mày Đông Tuyết Nhạn cau chặt, sau đó cười nhẹ một tiếng:
- Còn cuồng ngạo hơn trong truyền thuyết.
Đông Tuyết Nhạn tiến lên trước một bước, mang theo một luồng uy lăng thuộc về “Nhạn công chúa” làm cho người ta sợ hãi:
- Vân Triệt, ngươi cũng biết Đông Khư giới này là nơi dưới chân ai? Mảnh đất này, còn có chín đại tông đều thuộc Đông Khư tông ta che chở! Ngươi một người từ bên ngoài đến, tùy ý giẫm lên mảnh biên giới phía đông này, cố tình giẫm bẹp chín đại tông ở dưới chân... Vậy thì thôi đi, lấy thực lực của ngươi, xác thực có tư cách trở thành bá chủ nơi đây. Nhưng thời gian trôi qua lâu như vậy, ngươi lại chưa đi bái phỏng phụ vương ta, kể cả đưa tin và bái thiếp đơn giản nhất đều không có! Quả thật không hề đặt Đông Khư tông ta vào trong mắt!
Đông Hàn quốc chủ gấp giọng nói:
- Nhạn công chúa! Vân tôn giả tuyệt đối không có ý này, hắn đã sớm có tính toán bái phỏng Đại Giới Vương, chính là gần đây có chuyện trói buộc..
Đông Tuyết Nhạn gắt lạnh, ánh mắt nhìn Vân Triệt cũng dần dần băng hàn... bởi vì đối mặt với lời nói này của nàng, ánh mắt của Vân Triệt lại không hề rung chuyển, đây không thể nghi ngờ khiến trong lòng nàng sinh giận:
- Câm miệng! Khi nào đến lượt ngươi nói chuyện.
Đông Hàn quốc chủ vội vàng ngậm miệng, lại không dám tự ý nói.
Lão giả đột nhiên lên tiếng, lại đặc biệt ôn hòa:
- Ha ha, điện hạ nàng tính tình vội vàng, không để ý lễ nghĩa, nếu như lời nói quá khích có chỗ đắc tội, mong rằng tôn giá thông cảm.
“...” Lời lão giả nói khiến Đông Tuyết Nhạn ngạc nhiên chuyển mắt, nhưng cũng không nói lời nào.
- Ngươi là ai?
Vân Triệt liếc xéo mắt.
Lão giả cười hề hề nói:
- Lão phu Đông Cửu Khuê, nếu như tôn giá không ghét bỏ, gọi lão Cửu là được. Tôn giá lấy lực lượng một người đánh đại bại Vẫn Dương kiếm chủ và Minh Bằng lão tổ liên thủ, thực lực như vậy thật sự làm cho người ta kinh thán. Mà cường giả, có tư cách cuồng ngạo, Đại Giới Vương cũng không có ý tứ trách tội, ngược lại vì vậy mà thưởng thức, bằng không sao lại sẽ kêu điện hạ đích thân đến.
Đông Tuyết Nhạn biết được thân phận của Đông Cửu Khuê, trơ mắt nhìn hắn tỏ thái độ với Vân Triệt, trong lòng nàng rất kinh ngạc.
Vân Triệt híp mắt:
- Thật sao? Vậy các ngươi tìm ta rốt cuộc có chuyện gì? Đừng lãng phí thời giờ của ta!
Đối mặt với nữ nhi của Đại Giới Vương nhưng lại cứng đầu vô lễ như thế, Đông Hàn quốc chủ và Đông Phương Hàn Vi đồng thời kinh hãi tim đập nhanh.
Thái độ của Đông Cửu Khuê khiến Đông Tuyết Nhạn cứng rắn đè cơn tức giận trong lòng xuống, lại nghĩ đến mục đích ngày hôm nay, vẻ mặt và giọng nói của nàng cuối cùng trở nên coi như bình thản:
- Hôm nay ta tiến đến là thay phụ vương ta mời ngươi tham gia “Cuộc chiến Trung Khư” vào một tháng sau!
Đông Hàn quốc chủ và Đông Phương Hàn Vi đồng thời ngẩng đầu, bọn họ hiển nhiên biết được “Cuộc chiến Trung Khư” là cái gì.
Thiên Diệp Ảnh Nhi luôn luôn hờ hững yên tĩnh, trong mắt cũng lóe lên một chút quỷ dị trong chớp mắt.
Mảnh tinh vực này có tổng cộng năm tinh giới, chia ra là Đông Khư giới, Tây Khư giới, Nam Khư giới, Bắc Khư giới, Trung Khư giới, “Cuộc chiến Trung Khư” hiển nhiên có liên quan đến Trung Khư giới.
Nhưng mà, Vân Triệt lười phải hỏi, khóe miệng hắn khẽ nhếch, vừa định đáp lại, phía sau đột nhiên truyền đến giọng nói lạnh như băng của Thiên Diệp Ảnh Nhi:
- Được, chúng ta đáp ứng.
“...” Khóe mắt Vân Triệt hơi nhúc nhích, nhưng không nói gì.
Thiên Diệp Ảnh Nhi che đậy dung nhan, khí tức thu liễm, lại đứng sau Vân Triệt, lực chú ý của Đông Tuyết Nhạn và Đông Cửu Khuê đều ở trên người Vân Triệt, vẫn chưa chú ý nhiều đến nàng, lần này nàng lại mở miệng trước Vân Triệt, khiến hai người đồng thời xoay mắt, nhìn chăm chú về phía Thiên Diệp Ảnh Nhi.
- Ngươi là ai?
Đông Tuyết Nhạn nói.
- Ta tên Vân Thiên Ảnh, chẳng qua là tỳ nữ ở bên người Vân Triệt.
Thiên Diệp Ảnh Nhi nhẹ nhàng nói.
Đông Tuyết Nhạn nheo mắt đẹp lại:
- Tỳ nữ? Tỳ nữ gọi thẳng tục danh của chủ nhân, thật đúng là hiếm thấy!
- Giữa chúng ta có cách ở chung đặc thù, Nhạn công chúa có điều khó hiểu, cũng là đương nhiên.
- So với giọng điệu cứng ngắc lạnh lùng của Vân Triệt, lời Thiên Diệp Ảnh Nhi nói lại ôn hòa hơn, nàng nhìn về phía Vân Triệt, giống như đang trưng cầu ý kiến của hắn:
- Vân Triệt, nơi này dù sao cũng là lãnh thổ của Đông Khư giới, chúng ta gây nên phong vân như thế ở đây, lại lâu chưa bái phỏng Đại Giới Vương, thật không nên.
Vân Triệt: “...”
- Hiện giờ Đại Giới Vương sai Nhạn công chúa đích thân đến, đủ thấy thành ý mong mời, cũng là cơ hội tuyệt hảo để bái phỏng Đại Giới Vương. Nếu có thể vì vậy mà cống hiến sức lực cho Đại Giới ương, cũng là vinh hạnh và kỳ ngộ, không có lý do gì cự tuyệt, ý của ngươi như thế nào?
- Đại Giới Vương chủ động mời, còn do Nhạn công chúa tôn quý đích thân đến, sao ta lại cự tuyệt chứ?
Gương mặt của Vân Triệt vẫn lạnh cứng như trước khiến Đông Tuyết Nhạn hận không thể một quyền đánh lên, nhưng giọng điệu lại ôn hòa rất nhiều, không hề có bất cứ ý tứ cự tuyệt lời mời của Đông Tuyết Nhạn.
- Tốt.
Đông Tuyết Nhạn gật đầu. Thân là Nhạn công chúa, nàng có thân phận cực kỳ cao ở Đông Khư giới, chưa từng có ai dám chậm trễ nàng chút nào, chưa từng đối mặt với gương mặt như Vân Triệt. Nếu không phải đúng vào thời kỳ mấu chốt, phụ vương có hứng thú rất lớn đối với nhân vật đột nhiên xuất hiện này, nói không chừng nàng sẽ trực tiếp để cho Đông Cửu Khuê đánh giết đồ ngạo mạn cuồng vọng này ngay tại đây.
Mục đích đạt được, đối phương cũng không còn cự tuyệt, Đông Tuyết Nhạn thật sự không định liếc hắn nhiều thêm một lần nữa, thân thể quay đi, trở tay giao một lệnh bài quấn quanh lấy quang hoa xanh đậm cho Vân Triệt, lạnh lùng nói:
- Lệnh bài này đã khắc ấn tên của ngươi, ba mươi ngày sau, cầm lệnh bài này tới Đông Khư tông, quá hạn tự lo!
- Cửu gia, chúng ta đi thôi.
Đông Tuyết Nhạn rời đi thẳng, thậm chí còn không đuổi theo hỏi lai lịch của Vân Triệt.
Đông Cửu Khuê khẽ gật đầu với Vân Triệt, cười nói:
- Tin tưởng tôn giá nhất định có thể đại phóng ánh sáng lạ trong trận chiến Trung Khư lần này, lão phu rất chờ mong, cáo từ.
Khi rời đi, ánh mắt của hắn như vô tình chăm chú nhìn vào Thiên Diệp Ảnh Nhi.
- Tiểu vương cung tiễn...
- Không cần!
Đông Tuyết Nhạn hừ lạnh một tiếng, làm Đông Hàn quốc chủ khựng lại ở đó.
Ra khỏi Đông Hàn vương thành, sắc mặt của Đông Tuyết Nhạn đột nhiên trầm xuống, bước chân dẫm xuống, chấn động mặt đất bốc lên một trận, nàng oán hận nói
- Ta còn chưa thấy cuồng đồ nào vô lễ ngạo mạn như thế, quả thật không để Đông Khư tông ta vào trong mắt!
Đông Cửu Khuê cười nhẹ một tiếng:
- Ha ha, đừng tức giận, hắn thật sự có tư cách để cuồng ngạo.
Đông Tuyết Nhạn nói:
- Cửu gia, vì sao ngươi lại khách sáo với hắn như vậy? Hay là...
Nàng đột nhiên nghĩ tới điều gì, thần sắc thay đổi.
Đông Cửu Khuê biết nàng đang nghĩ gì, lắc đầu nói:
- Không, ngươi yên tâm, tu vi của hắn thật sự là Thần Vương cảnh không thể nghi ngờ, cũng không phải là Thần Quân, tuổi thọ cũng không thể hơn năm mươi giáp, có tư cách tham gia cuộc chiến Trung Khư. Nhưng mà...
- Nhưng mà cái gì?
- Nhưng mà...
Đông Cửu Khuê dừng lại một chút, sắc mặt nghiêm nghị:
- Kia ta vốn tưởng rằng là lời đồn vô căn cứ, nhưng là sự thật. Tu vi của hắn thật sự chỉ có Thần Vương cảnh cấp một.
“...” Đông Tuyết Nhạn ngạc nhiên, sau đó thất thanh:
- Ngươi nói cái gì!? Không có khả năng! Thần Vương cảnh cấp một, sao có thể chiến thắng được Vẫn Dương kiếm chủ và Minh Bằng lão tổ! Chẳng lẽ... là hắn dùng thuật che mắt gì?
Đông Cửu Khuê không giải thích, tiếp tục nói:
- Trước đó ta còn lo lắng tu vi của hắn như thế, tuổi tác có phải đã vượt qua hạn chế hay không. Nhưng mà... một lời đồn khác cũng là thật, khí tức tính mạng của hắn, trẻ trung đến làm cho người ta khiếp sợ.
- Trẻ bao nhiêu?
Đông Cửu Khuê chậm rãi giơ ba ngón tay.
- Chẳng lẽ tuổi của hắn chưa vượt qua ba mươi giáp?
Lúc nói chuyện, trên mặt Đông Tuyết Nhạn hiện lên vẻ kinh ngạc. Chưa tròn ba mươi giáp, tối đa cũng mới hơn ngàn tuổi, có thể có được thực lực Thần Vương cảnh?
Đông Cửu Khuê vẫn lắc đầu:
- Không, ta cảm giác tuổi của hắn rất có thể... ở dưới ba giáp!