.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1557" class="block_" lang="en">Trang 779# 1
Chương 1558: Đông Khư thái tử
Chương 1558: Đông Khư thái tử
Chương 1558: Đông Khư thái tử
U Khư năm giới, trong khoảng thời gian này tới nay càng lúc càng không bình ổn.
Càng ngày càng nhiều huyền giả bắt đầu xuất phát về phía Trung Khư giới, bởi vì trong quá trình diễn ra cuộc chiến Trung Khư, Trung Khư giới mở ra đối với tất cả các huyền giả. Có rất nhiều người vì xem cuộc chiến, có rất nhiều người đi tìm cơ duyên trong năm mươi năm mới có một lần này.
Mười ba ngày sau.
Đông Khư giới, một không gian độc lập của Đông Hàn quốc, một đường hắc mang còn thâm thúy hơn vực sâu vô tận đồng thời lóng lánh lên ở trên người hai người. Bọn họ đồng thời mở to mắt, nhìn về phía đôi mắt đối phương bị nhuộm thành màu tối đen hoàn toàn.
Còn có khí tức rõ ràng biến đổi về chất.
Thiên Diệp Ảnh Nhi chậm rãi nâng tay, da thịt trắng sáng cũng chậm rãi lơ lửng hắc khí, tóc dài, chân mày màu vàng kim sáng cũng hóa thành màu đen như đêm đen... Cánh tay nàng buông xuống, thu liễm khí tức, tròng mắt, tóc dài mới một lần nữa quay về màu vàng.
Nhưng mà cảm giác của nàng đối với thế giới, cảm giác đối với khí tức hắc ám lại đã xảy ra biến hóa vĩnh hằng.
Ma huyết căn nguyên của Kiếp Uyên, nguyên huyết ma đế vốn không có khả năng tan vào thân thể của phàm nhân, nhưng ở Vân Triệt quái thai tuyệt đối này, ở tren Thiên Diệp Ảnh Nhi lô đỉnh tốt nhất này, một tháng ngắn ngủi đã đạt thành mới đầu tan ra ở trên người bọn họ.
Vân Triệt đã có huyết mạch của sáng thế thần, máu ma đế tan ra mang đến biến hóa cũng không có đánh sâu vào vĩ đại đối với hắn. Nhưng đối với Thiên Diệp Ảnh Nhi mà nói, lấy thân thể phàm nhân được huyết mạch của ma đế, mặc dù chỉ là một chút cực kỳ mờ nhạt, nhưng mầm mống biến đổi về chất đối với thân thể và cảm giác này... xa đến mức long trời lở đất.
Thiên Diệp Ảnh Nhi chậm rãi nói:
- Đây chính là... máu của ma đế. cho dù năm đó ta đứng ở Thần Chủ chí cảnh đều không có cảm giác mơ hồ siêu việt trên cả trời đất này. Khó trách ngươi có được Tà thần huyết mạch năm đó lại dẫn tới chín tầng lôi kiếp!
- Kia vốn không phải là nghênh đón “Thiên đạo chi tử” ra đời như ba lão Thiên Cơ nói, mà là... thiên đạo sợ hãi ngươi!
Vân Triệt lạnh như băng nói:
- Thì tính sao? Cho dù có nội tình, nếu như không có đủ mức lực lượng và lòng đủ tàn khốc, vẫn sẽ rơi vào... kết cục như vậy!
Thiên Diệp Ảnh Nhi nhíu mày, sau đó chậm rãi lẩm bẩm ra:
- Vĩnh... Dạ... huyễn... ma... điển.
Vân Triệt nói:
- Đây là một bộ hắc ám ma công đến từ “Vĩnh Dạ ma tộc” thời thượng cổ. Ma công mà Kiếp Thiên ma đế lưu lại có cấp bậc rất cao, không phải ngươi có thể tu thành trong thời gian ngắn hạn. Mà bộ Vĩnh Dạ huyễn ma điển này, lấy trạng thái bây giờ cùng với ngộ tính huyền đạo của ngươi, nhất định có thể tu thành trong khoảng thời gian ngắn, để ứng đối với cuộc chiến Trung Khư nửa tháng sau.
Ban đầu bộ Vĩnh Dạ huyễn ma điển này được Phần Tuyệt Trần với Hiên Viên Vấn Thiên sử dụng khắc ở trên Vĩnh Dạ ma kiếm. Sau này khi Vĩnh Dạ ma kiếm rơi vào trong tay Vân Triệt, lúc đó hắn đều có bài xích tương đối lớn đối với Hắc Ám huyền lực và ma công hắc ám, chính là vội vàng thoáng nhìn Vĩnh Dạ huyễn ma điển khắc ấn trong đó, tuyệt đối không có ý tứ tu luyện gì.
Nhưng chính là vội vàng thoáng nhìn này, Vĩnh Dạ huyễn ma điển lại vô hình trung khắc vào trong lòng, muốn quên cũng không thể.
- Được.
Thiên Diệp Ảnh Nhi nhàn nhạt lên tiếng trả lời. Với trạng thái máu ma đế mới tan ra của nàng, muốn tu luyện Vĩnh Dạ huyễn ma điển cấp bậc hơi thấp thật sự dễ như trở bàn tay.
Vân Triệt không nói gì nữa, hắn nhắm mắt lại, trên người chợt lóe lên lam quang, theo đó trở nên vô cùng nồng đậm, nhiệt độ không gian cũng lấy tốc độ cực nhanh bắt đầu giảm xuống.
Một tiếng hót vang, như thần âm trên trời, một bóng dáng băng hoàng vĩ đại hiện ra ở trên người Vân Triệt, phóng thích ra uy lăng của thần khiến Thiên Diệp Ảnh Nhi vì vậy mà tim đập nhanh thật sâu.
Ma huyết mới tan ra, Vân Triệt cuối cùng bắt đầu luyện hóa thần lực cuối cùng mà băng hoàng thần linh ban cho hắn.
Năm đó, băng hoàng thần linh cho Mộc Huyền Âm thần lực, nàng mất thời gian vạn năm đều không thể luyện hóa được một nửa, mà Vân Triệt... hắn tin tưởng bản thân trong vòng nửa năm có thể luyện hóa hoàn mỹ!
Đây cũng là chỗ dựa vào lớn nhất để cho thực lực của hắn bạo tăng trong thời gian ngắn hạn!
“...” Thiên Diệp Ảnh Nhi im lặng nhìn, cảm giác khí tức huyền đạo của Vân Triệt ở dưới băng hoàng thần ảnh cấp tốc tăng lên, tốc độ tăng lên vô cùng kinh người, lại bình thản như vậy.
Trên người Vân Triệt có rất nhiều chỗ làm cho người ta khó hiểu. Mỗi một lần đều sẽ khiến cho nàng không cách nào không khiếp sợ.
Nàng cấp tốc thu liễm tâm thần, bắt đầu tập trung tu luyện Vĩnh Dạ huyễn ma điển.
Nếu như nàng vào trước hôm nay, muốn tu thành ma công thượng cổ này nhất định cần thời gian không ngắn. Nhưng thân đã tan ra máu ma đế, Hắc Ám pháp tắc tích súc trong Vĩnh Dạ huyễn ma điển, cho dù nàng lý giải hay là khống chế quả thật dễ như trở bàn tay, không đến thời gian một ngày, nàng đã hoàn mỹ tu thành cảnh giới tầng thứ nhất.
Mở to mắt, vị trí của Vân Triệt không hề thay đổi, cũng chưa hề động đậy, nhưng cảnh giới huyền đạo của hắn đã là Thần Vương cảnh cấp hai.
Ngày thứ ba, nàng tu thành cảnh giới tầng thứ hai Vĩnh Dạ huyễn ma điển, tu vi của Vân Triệt rõ ràng đã là Thần Vương cảnh cấp ba.
Ngày thứ bảy, nàng tu thành cảnh giới tầng thứ ba, khi mở mắt ra, Vân Triệt đã là Thần Vương cảnh cấp bốn.
Ngày thứ mười lăm, nàng tu thành cảnh giới tầng thứ năm, mà Vân Triệt đã hoàn thành đột phá Thần Vương cấp năm.
Nửa tháng ngắn ngủi, vượt qua bốn tiểu cảnh giới của Thần Vương cảnh! Đây đã không phải kinh hãi thế tục có thể hình dung được, mà là chuyện vốn không có khả năng trong nhận thức về huyền đạo!
- Nên xuất phát.
Thiên Diệp Ảnh Nhi nói. Khó trách, lúc trước hắn lại chắc chắn chuẩn bị cướp đoạt như vậy... hắn lại vẫn còn có át chủ bài như thế!
Chính là không biết cực hạn của lá bài tẩy này ở đâu, cuối cùng có thể nâng hắn đến cảnh giới nào.
Tinh!
Thần ảnh trôi đi, quang hoa tan hết. Vân Triệt lại không mở to mắt, thấp giọng nói:
- Không cần gấp gáp như vậy. Ta cần thích ứng và bình ổn một thời gian ngắn.
- Nói như vậy, ngươi cũng không định đi Đông Khư tông?
Thiên Diệp Ảnh Nhi như có đăm chiêu.
Vân Triệt nói:
- Hừ, chính là một Đông Khư tông, có tư cách gì để cho chúng ta nói gì nghe nấy. Chúng ta đi thẳng tới... Trung Khư giới!
----
Trung Khư giới, là trung tâm của U Khư năm giới, là một nơi tai họa và kỳ ngộ.
Từ trước tới giờ Trung Khư giới bị bốn đại tông môn Giới Vương khống chế, có khu vực khống chế riêng của từng người. Mà phân phối khu vực là dựa vào cuộc chiến Trung Khư năm mươi năm một lần tới quyết định. Các tông môn khác của U Khư năm giới có thể theo tông môn Giới Vương lấy được một ban ơn, đó là tư cách thăm dò Trung Khư giới.
Mà trong thời gian diễn ra cuộc chiến Trung Khư, Trung Khư giới lại mở ra đối với tất cả huyền giả. Cho nên trong khoảng thời gian này là thời gian ngắn mà Trung Khư giới náo nhiệt nhất, một bộ phận nhỏ huyền giả thực lực vừa đủ nhân cơ hội mạo hiểm xâm nhập Trung Khư giới tìm kiếm kỳ ngộ, mà phần lớn bộ phận huyền giả khác lại tập trung vào biên giới phía bắc Trung Khư.
Chiến trường của cuộc chiến Trung Khư, đó là biên giới phía bắc Trung Khư.
Theo thời gian trôi đi, từng luồng khí tức cường đại cấp tốc tụ tập lại về phía biên giới phía bắc Trung Khư... Giờ phút này, cách cuộc chiến Trung Khư mở ra chỉ còn hai mươi canh giờ.
Trung Khư giới đầy rẫy gió lốc tai họa vô cùng đáng sợ, biên giới xem như là nơi an toàn nhất, nhưng vẫn cuốn động lên bão cát hàng năm.
Trong bão cát đầy trời, hai bóng người sóng vai mà tới. Hiện giờ mỗi một khắc biên giới phía bắc Trung Khư đều trong huyền giả của các giới vọt tới, nhưng cho dù bóng dáng của hai người kia bị che đậy trong bão cát lại vẫn sẽ khiến cho người ta không nhịn được mà liếc mắt.
- Người tới tham gia cuộc chiến Trung Khư có độ tuổi không thể hơn năm mươi giáp. Tuổi hạn chế vô cùng bình thường, nhưng vì sao phải hạn chế cả tu vi?
Vân Triệt thấp giọng hỏi. Giọng nói của hắn không hề bị gió cát quấy nhiễu, rõ ràng truyền vào trong tai Thiên Diệp Ảnh Nhi.
Thiên Diệp Ảnh Nhi chậm rãi nói:
- Ở tinh giới trung vị, Thần Quân là cao nhất. Tuy rằng Thần Quân ít, nhưng không tính là hiếm thấy. Ngươi cũng biết có bao nhiêu Thần Vương dừng lại ở cảnh giới Thần Vương đỉnh phong, trăm năm, ngàn năm, thậm chí hết cả đời đều không thể lại tiến về trước nửa bước.
Vân Triệt ít có tiếp xúc với tinh giới khác. Nhưng Ngâm Tuyết giới... dưới Mộc Huyền Âm có tổng cộng hai đại Thần Quân, chia ra là Mộc Băng Vân và Mộc Hoán Chi, nhưng dưới hai đại Thần Quân này, tất cả các trưởng lão thần điện, Băng Hoàng cung chủ khác đều là Thần Vương đỉnh phong, không còn Thần Quân.
Huyền mạch của Vân Triệt đặc thù, con đường tu luyện của hắn gần như cho tới bây giờ đều không cảm giác được sự tồn tại của bình cảnh... Cho dù là tiểu cảnh giới hay là đại cảnh giới. Nhưng hắn cũng rõ ràng, đối với huyền giả khác mà nói, vượt qua đại cảnh giới, mỗi một lần đều là rãnh trời.
- Cuộc chiến Trung Khư, từ trước đều là trận chiến giữa Thần Vương đỉnh phong. Một mục đích đó là để cho các Thần Vương tuổi đời còn thấp, có khả năng vĩ đại có thể ở trong lúc giao chiến như vậy tìm được một chút cơ hội thành Thần Quân, lại không hề chậm trễ tỏ uy... Đồng thời cũng có thể tạo thành chèn ép vô hình.
Đều là Thần Vương đỉnh phong, người thắng, tương lai có khả năng thành Thần Quân không thể nghi ngờ càng lớn thêm một phần, mà người thua, cũng có khả năng bởi vì vậy mà lưu lại bóng ma, càng khó tiến thêm một bước.
Chứ đừng nói chi là kết quả cuối cùng quyết định phân phối tài nguyên năm mươi năm tiếp theo!
Đồng thời liên quan đến uy vọng và tài nguyên, không thể nghi ngờ, U Khư bốn giới, từ trước đến nay đều phải coi cuộc chiến Trung Khư rất nặng.
- Thần Vương đỉnh phong? A...
Khóe miệng Vân Triệt khẽ động, cực kỳ khinh thường hừ nhẹ một tiếng.
- Nếu như ngươi lấy cảnh giới Thần Vương cấp năm tham chiến, chính là kẻ ngoại tộc.
Nghĩ đến hình ảnh năm đó Vân Triệt lấy Thần Kiếp cảnh tiến vào cuộc chiến phong thần, trong mắt Thiên Diệp Ảnh Nhi mông lung trong khoảnh khắc.
Vân Triệt khi đó giống như đắm chìm trong ngọn lửa mặt trời giáng xuống, nóng cháy và chói mắt như vậy... Kể cả nàng khi đó thân là Phạm Đế thần nữ đều cảm thấy chói mắt.
Mà bây giờ, lại là bao phủ trong u ám vô tận, làm cho người ta lọt mắt lạnh hồn.
Cùng là một người... mấy năm ngắn ngủi...
Vận mệnh biến ảo vô thường, lại thể hiện đến cực hạn ở trên người hắn.
- Ngoại tộc? Ta có chỗ nào không phải là ngoại tộc chứ?
Một câu nói cực kỳ lạnh nhạt của Vân Triệt lại bao hàm tàn khốc sâu đến người khác có lẽ muôn đời đều không thể lý giải.
Thiên Diệp Ảnh Nhi: “...”
Lúc này, Vân Triệt chợt dừng bước, ngẩng đầu lên, ánh mắt chậm rãi nheo lại.
- Sao vậy?
Thiên Diệp Ảnh Nhi hỏi.
- Gió của nơi này... hơi kỳ quái.
Vân Triệt nói.
Linh giác của Thiên Diệp Ảnh Nhi phóng thích trong khoảnh khắc, sau đó lại thu hồi:
- Kỳ quái? Rõ ràng là bắc thần vực, phong nguyên tố của nơi này lại thắng được hắc ám khí tức, đúng là hơi bất thường.
Ánh mắt của Vân Triệt bất tri bất giác thay đổi, hắn liếc nhìn phương xa, chậm rãi nói:
- Ta nói không phải ý này. Bài trừ hắc ám khí tức trộn lẫn, lực lượng gió lốc nơi này... thật sự rất thuần túy.
- Thuần túy?
Nhìn vẻ mặt biến hóa rõ ràng của Vân Triệt, Thiên Diệp Ảnh Nhi nhíu nhíu mày, sau đó như có đăm chiêu. Nhưng lập tức, nàng lại đột nhiên ngẩng đầu nhìn phía trước, nơi xa tầm mắt xuất hiện vài bóng dáng không nhanh không chậm, nàng thấp giọng nói:
- Thần Vương cực hạn, trên khí tức sinh mệnh và huyền lực đều rất giống với tiểu nha đầu ngày đó. Xem ra là người tham chiến của Đông Khư giới... hơn nữa hẳn là Giới Vương nhất mạch.
Đồng thời với lúc Thiên Diệp Ảnh Nhi phát hiện ra bọn họ, giọng nói đến từ bọn họ cũng truyền tới từ xa.
- Thiếu chủ, chính là một người ngoài, ngài cần gì phải vì vậy mà tức giận.
- Hừ! Phụ vương lưu một mình ta lại, lệnh cho ta tự mình đợi một mình hắn, quả thật là cho thể diện cực lớn! Hắn lại dám không đến! Đây không phải là khi dễ ta, mà là khi dễ, coi thường Đông Khư ta!
- Nghe nói là Cửu Khuê trưởng lão cực kỳ tôn sùng Vân Triệt, tông chủ mới có thể coi trọng như thế. Không gì hơn là thứ không biết điều, nhưng cũng hiếm thấy. Nếu như tông chủ biết được, cũng chắc chắn giận tím mặt. Sau cuộc chiến Trung Khư, tông chủ chắc chắn hỏi tội hắn.
Thiên Diệp Ảnh Nhi nhỏ giọng nói:
- Thiếu chủ... Người này chắc là trưởng tử [Đông Tuyết Từ] của Đại Giới Vương Đông Khư giới, thiếu chủ Đông Khư tông, lại được xưng là thái tử Đông Khư. Ngươi không đi Đông Khư tông, chính là trước đã chọc giận vị thái tử Đông Khư này.
- Hắn như thế nào, có liên quan gì tới ta chứ.
Vân Triệt lạnh lùng nói.
Một trận gió cát thổi quét qua, lúc dừng lại, bóng dáng ba người kia đã từ xa đến gần.
Đi đầu là một nam tử thanh niên dáng người khá cao, ánh mắt mang theo vẻ ngạo mạn trời sinh và một chút âm trầm, trên người tràn đầy khí tức Thần Vương đỉnh phong lưu động. Người này chính là thái tử Đông Khư Đông Tuyết Từ.
Bên cạnh hắn đi theo hai nam tử trung niên, khí tức huyền đạo cũng đều là Thần Vương cảnh.
Cuộc chiến Trung Khư cũng không hạn chế tìm kiếm hỗ trợ bên ngoài, có thể tìm được hỗ trợ bên ngoài cường đại cũng là một loại bản lĩnh. Mỗi một cuộc chiến Trung Khư, Đông Khư tông đều sẽ tìm một vài tông môn bên ngoài, thậm chí Thần Vương đỉnh phong ở tinh giới bên ngoài tới trợ trận. Lần này cũng không ngoại lệ.
Vân Triệt chính là một trong số đó.
Khi Đông Tuyết Nhạn đi tìm Vân Triệt, Đông Cửu Khuê hộ tống bên cạnh. Hắn có phần coi trọng Vân Triệt, mà với địa vị thực lực của hắn khi ở tông môn, Giới Vương Đông Khư sẽ không coi đánh giá của hắn không quan trọng.
Nhưng mà, cuộc chiến Trung Khư tới gần, tất cả hỗ trợ bên ngoài đều đã kinh sợ sớm tới, chỉ riêng Vân Triệt lại không hề thấy bóng dáng.
Ở Đông Khư giới, ai dám lừa gạt làm trái với Đông Khư tông!? Mặc dù Giới Vương Đông Khư tức giận trong lòng, nhưng vẫn nghe hết lời Đông Cửu Khuê nói, trước khi lên đường đi tới Trung Khư giới, đặc biệt lệnh cho thái tử Đông Khư Đông Tuyết Từ lưu lại chờ Vân Triệt một ngày.
Coi trọng một hỗ trợ bên ngoài như thế, còn lưu hắn đường đường là thái tử Đông Khư ở lại tự mình chờ, Đông Tuyết Từ vốn cực kỳ khó chịu, nhưng một ngày trôi qua, vẫn không hề đợi được Vân Triệt đến, để cho hắn càng giận không kiềm chế được.
Tức giận trong lòng hắn viết rõ ràng ở trên mặt.
Theo hai bên tới gần, ánh mắt của Đông Tuyết Từ tùy ý quét về phía Vân Triệt và Thiên Diệp Ảnh Nhi... Nhưng chính là một cái liếc mắt này cũng để cho ánh mắt của hắn đột nhiên khựng lại, bước chân đột ngột dừng lại ở đó.
Cũng không phải vì gặp được Vân Triệt người để cho hắn giận dữ, bởi vì hắn vốn chưa từng gặp, ánh mắt của hắn tập trung chặt chẽ ở trên người Thiên Diệp Ảnh Nhi.