.
._779__2" class="block_" lang="en">Trang 779# 2
Chương 1559: Nam Hoàng Thiền Y
Chương 1559: Nam Hoàng Thiền Y
Chương 1559: Nam Hoàng Thiền Y
Nữ tử đẹp ở diện mạo, cũng ở thân hình với thần thái.
Thiên Diệp Ảnh Nhi là nữ tử như thế nào, cho dù giấu đi dung nhan, cho dù không thấy ánh mắt, trên người tự nhiên phóng thích ra thần vận vẫn mang theo vẻ tao nhã đủ để cho ánh nắng nhạt đi.
Thái tử Đông Khư tuổi bốn mươi giáp, có thể nói từng trải qua nữ tử vô số, sớm hiếm có nữ tử nào có thể khiến cho hắn sinh ra hứng trí... Nhưng mà, chưa bao giờ có một người, mới chỉ liếc nhìn dáng vẻ đã để cho tâm hồn hắn đột nhiên kéo ra.
Âm trầm và tức giận trên mặt biến mất không thấy gì nữa, thay vào đó là một chút nóng cháy cấp tốc bốc lên.
Người bên người hắn biết nhìn mặt lựa lời, nhanh chóng nói:
- Hai Thần Vương trung kỳ, khí tức xa lạ, hiển nhiên đều không phải là người của Đông Khư, đến từ bên ngoài U Khư năm giới cũng không kỳ quái. Thiếu chủ chính là có ý?
Ánh mắt của Đông Tuyết Từ vẫn khóa chặt chẽ ở trên người Thiên Diệp Ảnh Nhi, chính là không nỡ dời đi, trong miệng nói:
- Nàng này, chính là vưu vật tuyệt đại. Đáng tiếc nam nhân bên người nàng rất chướng mắt.
Trong lúc nói nhỏ, hắn bước chân ra, giống như chỉ bước ra một bước, nhưng trong nháy mắt đã kéo khoảng cách gần hơn, đứng ở trước người Vân Triệt và Thiên Diệp Ảnh Nhi, mỉm cười nói:
- Bèo nước gặp gỡ, không biết hai vị muốn đi hướng nào?
Thiên Diệp Ảnh Nhi lấy Nghịch Uyên thạch áp chế khí tức đến cùng cấp với Vân Triệt, nhưng linh giác của nàng sâu sắc dữ dội, nàng nghe như rõ ràng lời nói trước đó của Đông Tuyết Từ, lập tức lạnh lùng nói:
- Cuộc chiến Trung Khư.
Vân Triệt không tỏ vẻ gì... Phạm Đế thần nữ suy cho cùng là Phạm Đế thần nữ, cho dù giấu giếm dung nhan, vẫn sẽ chọc họa tới cửa.
Ý cười của Đông Tuyết Từ càng sâu:
- À? Quả thế. Tại hạ Đông Khư tông Đông Tuyết Từ, vì tham chiến mà tới, nếu như hữu duyên vậy, xin mời hai vị cùng đi, có được không?
Lúc hắn nói chuyện, ánh mắt vẫn luôn luôn nhìn Thiên Diệp Ảnh Nhi, mang theo vẻ xâm lược không hề che giấu chút nào... Thân là thái tử Đông Khư, ở U Khư năm giới là nhân vật có thể đi ngang, hắn coi trọng một nữ tử sẽ chỉ là vinh hạnh cực lớn của đối phương, hắn cần gì che giấu!
Về phần Vân Triệt, hắn chưa từng liếc nhìn dù chỉ nửa chớp mắt, vốn không để ý tới sự hiện hữu của Vân Triệt.
Hắn thật sự tin tưởng, ở U Khư năm giới không ai không biết cái tên “Đông Tuyết Từ” này, cùng với thân phận tượng trưng cho cái tên này.
Huống chi đối phương vẫn là hai Thần Vương trung kỳ, càng phải biết hắn là nhân vật như thế nào.
- Không cần.
Thiên Diệp Ảnh Nhi lạnh lùng trả lời, đã định rời đi.
Đông Tuyết Từ chìa tay, một đường khí tức vô hình chắn ở phía trước Thiên Diệp Ảnh Nhi, nụ cười trên mặt cũng trở nên tà dị:
- Nếu như ta nhất định phải mời thì sao?
Đông Tuyết Từ vừa dứt lừi, trong bão cát phía nam truyền tới một giọng nữ tử âm u và cực kỳ uyển chuyển:
- Nhiều năm không thấy, Đông Khư thái tử thật sự càng ngày càng có tiền đồ. Tu vi tinh tiến đồng thời cũng mất hết liêm sỉ rồi sao?
“...” Đông Tuyết Từ lập tức chuyển mắt, hai mắt hơi nheo lại.
Trong bão cát, đoàn người chậm rãi đến gần, tổng cộng ba bốn mươi người, tất cả khí tức đều bất phàm, người đứng đầu, một thân phượng bào màu kim sáng, eo buộc thắt lưng gấm, chân đeo giày hoa văn màu vàng, đầu đội mũ phượng hoàng kim, rủ xuống đầy tua rua nhỏ minh châu dài dày nhỏ, giấu hết dung nhan của nàng.
Nàng chậm rĩ đi tới, theo tua rua minh châu khẽ đong đưa, mày đen da tuyết, mắt sáng môi ngọc như ẩn như hiện, làm cho người ta giống như nhìn thấy được một bức tranh tiên cảnh đang khẽ múa trong gió.
Giọng nói mới vừa rồi chính là đến từ nữ tử này.
Ánh mắt của Vân Triệt hơi đổi, sau đó dừng lại trên thân thể nàng vài giây.
Ở bắc thần vực khắp nơi âm u này, ăn vận của nàng, thậm chí sự tồn tại của nàng đều quá mức chói mắt. Mà kim văn khắc ấn ở trên phượng bào của nàng... rõ ràng là hoa văn phượng hoàng!
Nhưng lại có khác biệt không phải rất nhỏ với phượng hoàng và băng hoàng mà hắn biết.
Đông Tuyết Từ nhếch miệng nở nụ cười:
- Ta tưởng là ai chứ, hóa ra là Thiền Y công chúa, a không không... hiện giờ nên xưng hô một tiếng Nam Hoàng thái nữ điện hạ tôn quý.
Thiên Diệp Ảnh Nhi liếc nhìn nữ tử này, truyền âm với Vân Triệt:
- Nam Hoàng Thiền Y, nữ nhi của Giới Vương Nam Khư giới, nghe nói là đệ nhất mỹ nhân của U Khư năm giới.
Nàng chú ý tới ánh mắt của Vân Triệt dừng lại ngắn ngủi ở trên người Nam Hoàng Thiền Y, thấp giọng nói:
- Thế nào? Muốn bắt lại chơi đùa?
Vân Triệt: “...”
Nam Hoàng Thiền Y không thèm để ý tới trào phúng trong lời nói của Đông Tuyết Từ, nói với Vân Triệt và Thiên Diệp Ảnh Nhi:
- Mời hai vị đi đi. Trong quá trình diễn ra cuộc chiến Trung Khư cấm tư đấu, Đông Khư thái tử cũng sẽ không thể nỡ để mặt mũi của Đông Khư tông mất hết ở nơi này, hai người đi đi.
Ở trong cái nhìn của bất cứ người nào, lời Nam Hoàng Thiền Y đây là mở lời giải quyết tình thế nguy hiểm bọn họ sắp gặp được... Bị Đông Khư thái tử để mắt đến, toàn bộ U Khư năm giới có thể cứu được bọn họ có thể đếm được ở trên đầu ngón tay. Mà với thân thể tôn quý, lại nguyện ý nói chuyện vì người không liên quan, sợ rằng cũng chỉ có Nam Hoàng Thiền Y.
Vân Triệt chưa động... hắn không động, Thiên Diệp Ảnh Nhi tự nhiên cũng sẽ không động.
Không cảm tạ, không rời đi, hai người lặng im khiến mọi người kinh ngạc và nhíu mày.
Đông Tuyết Từ sửng sốt, sau đó cuồng tiếu lên:
- Ha ha ha ha, Nam Hoàng Thiền Y, xem ra người ta vốn không lĩnh tình nha. Cũng khó trách, ngươi đây là thành tâm phá hoại chuyện tốt của người khác, sao bọn họ lại “Cảm kích” chứ? Chẳng lẽ chỉ cho phép Nam Hoàng Thiền Y ngươi liếm ngón chân của Bắc Hàn Sơ kia, cũng không cho phép những nữ nhân khác đón lấy cành ô liu do bản thiếu tung ra sao?
- Ngươi làm càn!!
Tiếng gầm lên giận dữ vang lên ở phía sau Nam Hoàng Thiền Y, một người bước chân lên trước, sắc mặt âm trầm, hai đấm siết chặt, căm tức nhìn Đông Tuyết Từ.
Hắn cũng một thân kim y phượng văn, toàn thân quý khí lăng nhiên. Khí tức huyền lực còn hơn xa Nam Hoàng Thiền Y, rõ ràng cũng là Thần Vương đỉnh phong, nhưng mới vừa rồi lại luôn đứng ở phía sau Nam Hoàng Thiền Y.
Nhìn nam tử đột nhiên đứng ra, vẻ mặt của Đông Tuyết Từ trở nên nghiền ngẫm:
- Hả? Chậc chậc, đây chẳng phải là thái tử phế vật của Nam Hoàng thần quốc sao... A không không không, ngươi bây giờ ngay cả thái tử phế vật đều không phải. Không có cái tên thái tử, ngươi cũng trở thành phế vật thuần túy thôi, ha ha ha ha.
Người này chính là nguyên Nam Hoàng thái tử Nam Hoàng Tiễn. Một tháng trước, sau khi nhận được tin tức của Bắc Hàn Sơ, Nam Hoàng thần quốc vội vàng phế vị trí thái tử của hắn đi, lập Nam Hoàng Thiền Y làm thái nữ... nhưng đối với chuyện này, dường như hắn không hề có câu oán hận, vẫn thuận theo tình nguyện đứng ở phía sau Nam Hoàng Thiền Y như vậy.
Đôi mi thanh tú dưới rèm châu của Nam Hoàng Thiền Y nhíu lại, Nam Hoàng Tiễn thì giận tím mặt:
- Đông Tuyết Từ! Ngươi... tìm... chết!
Đông Tuyết Từ khinh thường cười:
- Tìm chết? Chính là bại tướng dưới tay, cũng xứng nói với ta hai chữ này?
- Ngươi!
Nam Hoàng Tiễn quá giận, trong mắt chợt lóe lên hắc mang.
Nam Hoàng Thiền Y đưa tay:
- Đại ca. Trong quá trình diễn ra cuộc chiến Trung Khư, không được tư đấu. Nhưng mà giọng điệu thấp hèn của người thấp hèn, đại ca đừng quá tức giận.
“...” Nam Hoàng Tiễn âm thầm nghiến răng, huyền khí bị hắn cứng rắn áp chế
Thực lực và thiên phú huyền đạo của Đông Tuyết Từ cực kỳ cao, bằng không cũng không thể có khả năng được lựa chọn là Đông Khư thái tử. Tính tình cũng đặc biệt ngông cuồng ngạo mạn, toàn bộ U Khư năm giới đều biết đến một điểm này. Nhưng mà, đều là người của Giới Vương nhất mạch, cho dù tính tình của Đông Tuyết Từ lại ngông cuồng kiêu ngạo nữa, trước kia đều không đến mức như thế... Lần này lại từng chữ cao giọng mang sỉ nhục, người này, trong lòng Nam Hoàng Thiền Y biết rõ.
Đông Tuyết Từ cười trào phúng Nam Hoàng Tiễn, lại chuyển mắt nhìn Nam Hoàng Thiền Y, ý cười đột nhiên âm trầm:
- Nam Hoàng Thiền Y, có chuyện bản thiếu không thể không nhắc nhở ngươi. Ngàn vạn lần đừng tưởng rằng ôm được ngón chân của Bắc Hàn Sơ thì ngươi có thể đi theo một bước lên trời.
- Năm đó Bắc Hàn Sơ mang theo lễ trọng đích thân đến Nam Hoàng thần quốc cầu hôn, chẳng những bị cự tuyệt, kể cả mặt của ngươi còn chưa thể nhìn thấy, đây là sỉ nhục lớn cỡ nào đối với nam nhi.
- Hiện giờ Bắc Hàn Sơ được Cửu Diệu thiên cung lựa chọn, đã là đệ tử thân truyền của Tàng Kiếm tôn giả. Năm đó Tàng Kiếm tôn giả đã chính miệng nói, tương lai Bắc Hàn Sơ nhất định có thể trở thành cung chủ một cung, thân phận và tương lai như vậy đã không phải ngươi Nam Hoàng Thiền Y có thể xứng đôi, hắn thế mà lại vẫn như trước nhớ mãi ngươi không quên... Ngươi thật sự cho rằng đây là Bắc Hàn Sơ cuồng dại không thay đổi sao?
Đông Tuyết Từ cười lạnh một tiếng:
- Hừ! Nam nhân hiểu nam nhân nhất, hành động lần này của hắn chẳng qua chỉ vì không cam lòng mà thôi! Chuyện nhục nhã năm đó hắn phải gánh chịu, sẽ trả lại cho ngươi gấp trăm lần. Tình lữ? Không không không không, ngươi nhiều lắm sẽ chỉ là đồ chơi ở dưới háng của hắn mà thôi!
- Về phần Nam Hoàng thần quốc ngươi sẽ vì vậy mà chèn ép được Đông Khư tông ta... càng là người si nói mộng!
Lời nói nhục nhã của Đông Tuyết Từ ngoan độc từng câu, thật hiển nhiên, trong miệng hắn đang khinh thường trào phúng, thật ra trong lòng đang thầm hận và không cam lòng.
- Đông... Tuyết... Từ...
Toàn thân Nam Hoàng Tiễn run lên, gần như tức nổ phổi.
Nhưng trái lại Nam Hoàng Thiền Y lại không hề tức giận, khí tức nhàn nhạt phiêu dật trên người lại gần như không hề có bất cứ rung chuyển nào, nàng thản nhiên nói:
- Đông Khư thái tử, người thông minh, hiểu được vào thời điểm nào nên cho mình đường lui, tự giải quyết cho tốt.
- Đại ca, chúng ta đi thôi.
Không hề để ý tới bất cứ kẻ nào, Nam Hoàng Thiền Y xoay người rời đi. Một chút phượng ảnh màu vàng thật mộng ảo mê ly trong bão cát.
- Hừ!
Toàn bộ một trận quyền loạn đánh vào trên bông, hắn không hề cảm thấy chút phẫn nộ và nhục nhã nào từ trên người Nam Hoàng Thiền Y, lại chỉ có khinh thường và coi rẻ. Trong lòng Đông Tuyết Từ cực kỳ khó chịu, lạnh lùng nói:
- Cuộc chiến Trung Khư các kỳ trước, Nam Khư giới các ngươi tính cả hỗ trợ bên ngoài trong đó, kể cả mười Thần Vương cấp mười đều không thể gom đủ, một lần này lại tìm hai Thần Vương cấp tám đến cho đủ số, mất hết mặt mũi mình thì cũng thôi đi, còn kéo thấp tiêu chuẩn toàn bộ cuộc chiến Trung Khư, quả thật là sỉ nhục của U Khư năm giới!
- Một lần này, ngàn vạn lần đừng khó coi hơn cả lần trước!
Nam Hoàng Thiền Y không trả lời, bóng dáng đi xa.
- Chúng ta đi thôi.
Thiên Diệp Ảnh Nhi nói.
Vân Triệt xoay người, lúc hắn cất bước, lạnh lùng nói một tiếng:
- Cái gọi là Đông Khư thái tử, chính là mặt hàng như vậy. Xem ra Đông Khư tông này cũng không có tương lai gì đáng nói.
Tuy rằng câu nói này Vân Triệt nói đủ thấp, nhưng đủ để rõ ràng truyền vào trong tai Đông Khư thái tử, còn cả đám người Nam Hoàng Thiền Y đã đi xa, thân thể của bọn họ đồng thời khựng lại.
Đông Tuyết Từ chậm rãi xoay người lại, không tức không giận, khóe miệng ngược lại nhếch lên một nụ cười nhạt:
- Lặp lại một lần nữa lời nói vừa rồi.
Trong bão cát truyền đến giọng nói trong trẻo dịu dàng của Nam Hoàng Thiền Y:
- Đông Khư thái tử, đừng quên hậu quả của tư đấu trong quá trình diễn ra cuộc chiến Trung Khư.
Hai mắt Đông Tuyết Từ híp lại thành một đường chỉ nhỏ, ánh mắt đảo qua bóng lưng của Vân Triệt, chặt chẽ ghi nhớ lấy khí tức của hắn và Thiên Diệp Ảnh Nhi, sau đó nở nụ cười:
- Rất tốt.
Đông Tuyết Từ quả nhiên không ra tay với Vân Triệt:
- Đi thôi. Phụ vương đại khái cũng sốt ruột chờ. Lần đầu tiên có người dám khi dễ đối nghịch với Đông Khư tông ta, không biết sau khi phụ vương biết được sẽ có phản ứng gì, có khi sẽ dưới giận dữ mà tự mình đi biên giới phía đông đập chết đồ ngông cuồng tên Vân Triệt kia.
Lúc này bên tai của Vân Triệt và Thiên Diệp Ảnh Nhi đồng thời vang lên truyền âm của Nam Hoàng Thiền Y:
- Đông Khư thái tử lòng dạ nhỏ mọn, các ngươi không nên nói lời đắc tội như thế. Sớm ngày rời khỏi đây, bằng không sau cuộc chiến Trung Khư, hắn nhất định sẽ ra tay với các ngươi.
- Đi đâu?
Thiên Diệp Ảnh Nhi hỏi.
Vân Triệt nói:
- Đi bên chỗ Đông Khư tông kia. Đã đáp ứng, nên làm cho phải phép.
- Thật sao?
Thiên Diệp Ảnh Nhi lườm hắn, đột nhiên lại hỏi vấn đề khác:
- Ngươi cảm thấy Nam Hoàng Thiền Y người này như thế nào?
- Sâu không lường được.
Vân Triệt thản nhiên nói.
“...!?” Câu trả lời này khiến Thiên Diệp Ảnh Nhi cực kỳ ngạc nhiên, ý tứ súc tích trong bốn chữ này có thể lớn có thể nhỏ, nhưng theo ý nàng tuyệt đối không nên xuất hiện ở trên người Nam Hoàng Thiền Y.
- Vì sao?
Thiên Diệp Ảnh Nhi hỏi.
- Không biết.
Vân Triệt trả lời.
“...”