.
._780__1" class="block_" lang="en">Trang 780# 1
Chương 1560: Chuyển trận
Chương 1560: Chuyển trận
Chương 1560: Chuyển trận
Biên giới phía bắc Trung Khư, là nơi bình ổn nhất Trung Khư giới, có rất ít gió lốc thổi quét xâm nhập. Chiến trường của cuộc chiến Trung Khư chính là ở đây.
Chung quanh chiến trường Trung Khư có bốn cung điện hàng năm bao phủ trong kết giới, chia ra thuộc về tông môn Giới Vương của bốn giới -- Đông Khư tông của Đông Khư giới, Tây Khư tông của Tây Khư giới, Bắc Hàn thành của Bắc Khư giới, Nam Hoàng thần quốc của Nam Khư giới.
Vân Triệt và Thiên Diệp Ảnh Nhi đi đến chỗ ở của Đông Khư tông, mới vừa đến gần đã bị người ngăn lại.
- Đứng lại! Đây là chỗ của Đông Khư tông, không được tự tiện xâm nhập!
Đệ tử thủ vệ lạnh lùng nói.
Vân Triệt cầm lấy lệnh bài ngày đó Đông Tuyết Nhạn ném cho hắn, thản nhiên nói:
- Nói cho tông chủ các ngươi biết, Vân Triệt đáp ứng lời mời đã đến!
...
Trong Đông Khư điện.
- Đại ca, huynh đã đến rồi.
Cảm giác được khí tức đến, Đông Tuyết Nhạn bước nhanh ra nghênh đón. Đông Tuyết Từ không chỉ là huynh trưởng của nàng, càng là kiêu ngạo để cho nàng cam nguyện ngưỡng mộ cả đời, ở trong mắt nàng, trừ bỏ Bắc Hàn Sơ, trong cùng một thế hệ ở U Khư năm giới không có một ai có thể đánh đồng được với hắn.
Đông Tuyết Từ quét mắt bốn phía, nói:
- Phụ vương đâu?
- Phụ vương đi bên Bắc Hàn thần quân kia, đại khái muốn xác nhận chuyện của Bắc Hàn Sơ với Nam Hoàng Thiền Y.
Khi nói chuyện, Đông Tuyết Nhạn đột nhiên chú ý đến vẻ mặt âm khí nặng nề của Đông Tuyết Từ, hỏi:
- Có chuyện gì vậy?
Giọng Đông Tuyết Từ lạnh lùng nói:
- Không có chuyện gì, gặp được đồ có ý định muốn chết. Vừa khéo có chút chuyện vui sau cuộc chiến Trung Khư.
Đông Tuyết Nhạn không hỏi lại, ngược lại nói:
- Vân Triệt đâu? Đại ca có thử thực lực của hắn không? Tuy rằng Cửu gia xem trọng hắn ngoài ý muốn, nhưng mà... dáng vẻ vô lễ ngạo mạn kia, muội thật sự không muốn nhìn thấy hắn ở trong cuộc chiến Trung Khư.
Sắc mặt của Đông Tuyết Từ càng âm trầm:
- Ta vâng theo mệnh lệnh phụ vương tự mình đợi hắn một ngày, nhưng ngay cả bóng dáng cũng không thấy.
Đông Tuyết Nhạn thay đổi sắc mặt, giọng nói cũng âm trầm thêm vài phần:
- Cái gì!? Hắn thế mà lại ngỗ nghịch ý tứ của Đông Khư ta?
Lúc này, một đệ tử Đông Khư vội vàng tới, ở ngoài điện truyền âm nói:
- Hai vị điện hạ, Vân Triệt cầu kiến.
Hai người đồng thời xoay người, sắc mặt lại thay đổi:
- Vân Triệt?!
- Tay hắn cầm Đông Khư lệnh, trên có khắc tên Vân Triệt, xác nhận không sai.
Đệ tử Đông Khư nói.
- Hừ!
Đông Tuyết Nhạn vung tay áo, bước nhanh đi ra. Đông Tuyết Từ trầm mặt, cũng cất bước đi ra... Tuy rằng Vân Triệt này cuối cùng vẫn tới, nhưng chuyện để cho hắn chờ lâu một ngày này đã là tội không thể tha.
Đông Tuyết Nhạn ra khỏi điện, liếc nhìn Vân Triệt và Thiên Diệp Ảnh Nhi. Chân mày nàng cau chặt, sẵng giọng nói:
- Vân Triệt, ngươi còn dám tới!?
- Ta được mời tới, vì sao không dám?
Vân Triệt hỏi lại.
Đông Tuyết Nhạn đã quen được người kính sợ ngưỡng mộ, nhìn thấy gương mặt Vân Triệt chỉ có lạnh cứng, không hề có vẻ cung kính, trong lòng nàng lại bùng lên ngọn lửa vô danh:
- A, người tham chiến của cuộc chiến Trung Khư cần tiến hành khảo hạch trước khi chiến đấu, cũng chuẩn bị trận thế cực kỳ quan trọng! Ngày ấy ta rõ ràng kêu ngươi đi tới Đông Khư tông trước thời hạn, là ai cho phép ngươi đi thẳng vào Trung Khư giới!
Vân Triệt không hề thay đổi sắc mặt:
- Lúc đó ta chỉ đáp ứng tham gia cuộc chiến Trung Khư vì Đông Khư tông, nhưng ta không đáp ứng đi Đông Khư tông!
- Ngươi!
Đông Tuyết Nhạn quá giận, lúc này, phía sau nàng vang lên một giọng nói trong trêu tức mang theo âm trầm:
- Hắn chính là Vân Triệt?
Đông Tuyết Từ thong thả bước đến, ánh mắt khép hờ giống như âm u giống như rét lạnh nhìn chăm chú vào Vân Triệt. Nhìn ánh mắt khác thường của hắn, đuôi chân mày Đông Tuyết Nhạn khẽ giật:
- Đại ca, huynh đã gặp hắn rồi sao?
Đông Tuyết Từ nở nụ cười, ý cười mang theo lành lạnh rõ ràng:
- Gặp rồi, đương nhiên đã gặp rồi. Cực kỳ khéo, hắn chính là thứ có ý định muốn chết mới vừa rồi ta đã nhắc đến.
- Hắn dám bất kính với huynh?
Đông Tuyết Nhạn lập tức mặt trầm như nước, Vân Triệt bất kính đối với nàng, nàng đã thầm giận, nhưng bất kính đối với đại ca nàng, kia quả nhiên là muốn chết... cho dù hắn là người Cửu gia coi trọng.
- Hừ, đâu chỉ bất kính.
Khóe miệng Đông Tuyết Từ nhếch lên, nhìn Vân Triệt “Tìm nơi nương tựa” mà đến, hắn đột nhiên không giận dữ, bởi vì hắn ý thức được, lấy thân phận tôn quý của hắn, Vân Triệt hạng người này chẳng qua tự cho mình rất cao, thật ra là tên hề ngu xuẩn không chịu nổi mà thôi. Lời nói sỉ nhục lúc trước chẳng qua chỉ là tên hề ngu si điên sủa mà thôi, không xứng để cho hắn để ý và tức giận.
Hắn cười híp mắt nói:
- Vân Triệt, ngươi dám lặp lại từng lời nói lúc trước đã nói với bản thiếu không?
Vân Triệt vẫn không hề có biểu tình gì:
- Kêu phụ thân ngươi đi ra. Ngươi còn không xứng nói chuyện với ta.
Đông Tuyết Từ và Đông Tuyết Nhạn đồng thời sửng sốt, sau đó Đông Tuyết Từ ngửa đầu cười như điên, vừa điên cuồng cười vừa vỗ tay:
- Ha ha ha ha ha! Hay! Quả thật rất hay! Tuyết Nhạn, muội nói nếu như trên đời này nhiều thêm một vài ngu xuẩn như vậy, sẽ thêm bao nhiêu chuyện vui đây, ha ha ha ha.
Đông Tuyết Nhạn không cười, mặt nàng âm trầm đến vặn vẹo rất nhỏ, trong giọng nói cũng mang theo sát ý rõ ràng:
- Vân... Triệt! Xem ra ngươi thật sự... thành tâm muốn chết!
Đông Tuyết Từ vẫn cười tủm tỉm, ánh mắt của hắn nhìn về phía Vân Triệt đã triệt để như đang nhìn một kẻ ngu ngốc, kể cả giọng nói cũng trở nên lười nhác:
- Đừng tức giận, thu Đông Khư lệnh của hắn đi. Kể cả hắn thật sự có thực lực như Cửu gia cho là vậy... với ngu xuẩn như thế này, nếu như vào đội ngũ cuộc chiến Trung Khư, quả thật là sỉ nhục của Đông Khư ta.
- Được!
Đông Tuyết Nhạn không hề do dự chút nào, ngón tay nàng duỗi ra, sáng rọi lóe lên, Đông Khư lệnh trong tay Vân Triệt nhất thời tiêu tán, hóa thành mảnh tàn quang nhỏ cấp tốc mất đi, cho đến hoàn toàn biến mất.
- Đại ca, huynh chuẩn bị xử lý bọn chúng như thế nào.
Đông Tuyết Từ tỏ vẻ trào phúng khinh thường:
- Cút đi. Ngươi nên may mắn nơi này là Trung Khư giới, bằng không... chậc chậc, a đúng rồi, bản thiếu có ý tốt khuyên ngươi một câu, ngươi tốt nhất vĩnh viễn đều đừng về Đông Khư giới nữa, như vậy, có lẽ ngươi còn có thể sống lâu thêm một chút.
Vân Triệt yên lặng nhìn Đông Khư lệnh tiêu tán, chỗ sâu trong mắt lóe lên chút quỷ quang, hắn lập tức xoay người:
- Chúng ta đi thôi.
Thiên Diệp Ảnh Nhi cung không nói một lời, theo hắn rời đi.
Đông Tuyết Nhạn nhíu mày, bước nhanh về trước, nhưng lập tức lại lui về:
- Đại ca, cứ buông tha cho chúng như vậy? Dám miệt thị Đông Khư tông ta như thế, cho dù phụ vương ở đây, cũng nhất định sẽ không bỏ qua cho bọn chúng.
Đông Tuyết Từ thản nhiên nói:
- Nơi này là Trung Khư giới. Một tôm tép nhãi nhép, còn không xứng để cho ta phạm giới ở trong này. Nhưng mà, thật đúng là buồn cười, chính là một Thần Vương cấp năm mà thôi, lại để cho bản thân ta chờ lâu một ngày... Mắt Cửu gia bị mù rồi sao!
Đông Tuyết Nhạn ngạc nhiên:
- Hả? Thần Vương cấp năm? Lúc trước Cửu gia nói hắn chỉ là Thần Vương cấp một... nhưng mà cũng nói hắn chắc đã dùng huyền khí nào đó áp chế khí tức.
Đông Tuyết Từ lắc đầu:
- Cửu gia quả nhiên đã già đi, lại sẽ đưa đến một chuyện cười lớn như vậy.
- Chuyện này có cần báo cho phụ vương không?
Đông Tuyết Nhạn hỏi.
Đông Tuyết Từ nói:
- Không cần. Gần đây phụ vương vẫn luôn phiền nhiễu chuyện Nam Hoàng thần quốc và Bắc Hàn thành đám hỏi, chính là một chuyện cười, còn không xứng làm hư tâm tình của phụ vương.
...
- Lần này đi đâu?
Thiên Diệp Ảnh Nhi hỏi. Hiện giờ nàng đã rõ lúc trước vì sao Vân Triệt lại đột nhiên nói lời chọc giận Đông Tuyết Từ... hóa ra vốn chính là cố ý.
- Ngươi cảm thấy như thế nào?
- Nam Hoàng Thiền Y!
Thiên Diệp Ảnh Nhi chậm rãi nói... thật hiển nhiên, sau khi Vân Triệt gặp được Nam Hoàng Thiền Y nên đột nhiên thay đổi chủ ý.
- Một bên là Đông Khư tông ngạo khí kinh người, một bên là Nam Hoàng thần quốc thủy chung bị ba giới khác giẫm nát dưới chân trong cuộc chiến Trung Khư, hiện giờ tình cảnh lại vi diệu, trợ giúp Nam Hoàng thần quốc leo lên trên đỉnh cuộc chiến Trung Khư, hiển nhiên có thể mang đến cho ta lợi ích lớn hơn nữa.
Vân Triệt đã từng tín nghĩa làm đầu, hiện giờ đã vì lợi ích làm đầu.
Mà càng ti tiện hơn chính là, hắn còn muốn dẫn đường cho đối phương chủ động bội ước!
Mắt đẹp của Thiên Diệp Ảnh Nhi khẽ nhếch:
- Ngươi xác định không vì cảm thấy hứng thú với nàng ta? Đệ nhất mỹ nhân của U Khư năm giới, danh hiệu chọc người cỡ nào. Tính tình của một nam nhân có thể thay đổi, nhưng thói hư tật xấu lại vĩnh viễn đều khó có khả năng biến mất... Đúng không?
Làm thần nữ bị Vân Triệt vấy bẩn, dường như nàng thật sự hy vọng Vân Triệt đi đạp hư nữ tử cao cao tại thượng này... Có lẽ như vậy có thể để cho nàng được đến tâm lý cân bằng bệnh trạng nào đó.
Vân Triệt không nói gì, giống như khinh thường đáp lại.
Lúc này, một trận gió lốc đặc biệt mãnh liệt không hề có điềm báo trước cuốn lấy.
Ầm rầm!
Không gian vù vù, cát đá đầy trời, trên cần cổ của Vân Triệt, ba viên lưu âm thạch ba màu bị nâng lên cao cao, trong lực lượng gió lốc xao động va chạm vào nhau, phát ra âm thanh thiếu nữ liên tục:
- Phụ thân, Vô Tâm nhớ phụ thân!
- Phụ thân, không thể làm chuyện nguy hiểm!
- Phụ thân, không thể hái hoa ngắt cỏ!
Âm thanh phóng thích ra từ trong lưu âm thạch rất nhỏ, trong nháy mắt đã bị bao phủ trong gió lốc... Bước chân của Vân Triệt dừng lại, sắc mặt của hắn cứng ngắc, vẫn giữ nguyên vẻ mặt của mình, ngũ quan không hề rung chuyển, nhưng thân thể của hắn lại đang phát run, không cách nào khống chế được run rẩy, một giây... năm giây... mười giây... thế nào đều không thể dừng lại.
Khoảng thời gian Vân Vô Tâm chế tác lưu âm thạch kia được Thiên Diệp Ảnh Nhi khi đó bị hạ nô ấn bảo vệ bên người, còn trợ giúp nàng khắc ấn âm thanh đến trạng thái hoàn mỹ nhất. Cho nên nàng vô cùng rõ ràng lưu âm thạch mà Vân Triệt luôn luôn đeo trong người là cái gì.
Cũng tại khoảng thời gian kia, nàng tận mắt nhìn thấy cảm tình thậm chí vượt qua sinh mệnh giữa Vân Triệt và Vân Vô Tâm.
Bước chân của Thiên Diệp Ảnh Nhi dừng lại theo, nàng không nói gì, nhưng lập tức, nàng chính là không hiểu sao có phần không muốn nhìn dáng vẻ lúc này của Vân Triệt, nàng chuyển ánh mắt đi, phát ra giọng nói lạnh nhạt:
- Lấy xuống đi. Nhìn không thấy, nghe không được sẽ không khoan tim loạn hồn.
- Không... cần... ngươi... quản!
Vân Triệt lạnh lùng nói... lúc nói chuyện, trên môi rõ ràng tràn ra tơ máu.
Cho dù hắn đã chôn mình vào trong vực sâu hắc ám, nhưng mỗi khi nhớ tới đời này kiếp này mình sẽ không còn được gặp lại nữ nhi nữa, sẽ không còn được gặp lại bọn họ nữa... Vẫn thống khổ tuyệt vọng như vậy.
Nhưng cho dù như vậy, hắn vẫn không nguyện lấy lưu âm thạch xuống.
Gió lốc tạm nghỉ, cát bụi chìm xuống, một bóng dáng màu vàng cấp tốc xẹt qua trong tầm mắt.
Áo bào màu vàng hoa văn hình phượng, mũ phượng rèm châu, càng mang theo đẹp đẽ quý giá và thần vận khó diễn tả được bằng lời, rõ ràng là Nam Hoàng Thiền Y!
Trung Khư giới trải rộng tai ương gió lốc, vào giai đoạn diễn ra cuộc chiến Trung Khư bất cứ huyền giả nào đều có thể vào, có thể nói ngư long hỗn tạp. Nam Hoàng Thiền Y thân là Nam Hoàng thái nữ, vốn nên có vô số hộ vệ, nhưng giờ phút này chính là lẻ loi một mình, thật sự làm cho người ta cảm thấy kỳ quái.
Khi bọn họ nhìn thấy Nam Hoàng Thiền Y, Nam Hoàng Thiền Y cũng nhìn thấy bọn họ, nhưng vẫn không hề dừng mắt, nhẹ nhàng lướt qua.
Bọn họ vốn vì Nam Hoàng Thiền Y mà đến, hiện giờ đơn độc gặp được, đương nhiên không gì tốt hơn, dưới chân Vân Triệt xê dịch, dưới huyễn quang lôi cực, giống như lôi đình đuổi kịp, thuấn thân tới trước người Nam Hoàng Thiền Y, Nam Hoàng Thiền Y bất ngờ không kịp đề phòng, suýt chút nữa đụng vào trên người hắn.
Cho dù là người bình thường lại phổ thông hơn đi nữa, đột nhiên bị người chặn đứng cũng đều khẽ nhíu mày, huống chi đường đường là Nam Hoàng thái nữ. Nhưng Nam Hoàng Thiền Y lại hơi vội vàng, sau khi rất tao nhã dừng người lại, lại không hề thấy một chút tức giận, đôi mắt sáng ngời như vầng trăng xuyên qua rèm châu khẽ dừng lại ở trên người Vân Triệt:
- Không biết công tử có chuyện gì.
Chẳng những không kinh hoàng không giận dữ không sợ hãi, kể cả giọng nói trên môi cũng mềm mại khiến cho gió lốc nơi này đều thả lỏng đi vài phần.
- Làm giao dịch có được không?
Vân Triệt nói ngay vào điểm chính.
- Hả?
- Trận chiến Trung Khư này, ta sẽ trở thành huyền giả tham chiến của Nam Khư giới!
Vân Triệt nói. Một câu trước hắn nói “Làm giao dịch” nhưng câu này lại rõ ràng là mệnh lệnh chân thật đáng tin.
Đôi mắt phía sau rèm châu giống như hơi lóe lên, Nam Hoàng Thiền Y nói nhỏ:
- Lần này, mười tên huyền giả của Nam Hoàng thần quốc ta tham gia cuộc chiến Trung Khư đều đã xác định. Công tử không rõ lai lịch, tu vi cũng xa xa không bằng, tại sao lại đột nhiên sinh ra ý niệm này?