.
._780__2" class="block_" lang="en">Trang 780# 2
Chương 1561: Bốn đại Thần Quân
Chương 1561: Bốn đại Thần Quân
Chương 1561: Bốn đại Thần Quân
Lời Nam Hoàng Thiền Y nói khiến trong lòng Vân Triệt hơi động, nói:
- Hình như ngươi còn chưa được chứng kiến thực lực của ta, vì sao lại cho rằng thực lực của ta không đủ?
Khí tức huyền đạo của Nam Hoàng Thiền Y là Thần Linh cảnh trung kỳ, trong khí tức hắc ám tràn đầy kích động ở trên người mang theo một chút cảm giác quen thuộc như có như không. Với độ tuổi này của nàng, tu vi như thế đã rất giỏi, nhưng cảnh giới như thế vốn không cách nào thăm dò được khí tức của hắn.
Nam Hoàng Thiền Y nói:
- Nếu như thực lực của ngươi cũng đủ, sao lại bị Đông Khư thái tử khi dễ chứ.
Câu trả lời này của nàng hợp tình hợp lý, nhưng cảm giác khác thường đột nhiên nảy sinh ở trong lòng Vân Triệt cũng không vì vậy mà tiêu tán.
Hắn không vì vậy mà phóng thích huyền lực của mình để chứng minh bản thân, mà thản nhiên nói:
- Thật sao? Nhiều thêm một hỗ trợ bên ngoài có thể lựa chọn, tóm lại không phải là chuyện xấu, đúng không?
- Nghe nói trong U Khư bốn giới, Nam Hoàng thần quốc ngươi từ trước giờ thế yếu kém, cho tới bây giờ trong cuộc chiến Trung Khư đều bị người giẫm đạp, Trung Khư giới khổng lồ, ba giới khác chiếm chín phần, mà thuộc về Nam Hoàng thần quốc ngươi cho tới bây giờ đều chỉ có một phần.
Nam Hoàng Thiền Y: “...”
Vân Triệt cười như không cười:
- Lúc trước lời nói trào phúng của Đông Tuyết Từ thật sự chói tai. Nhưng mà thoạt nhìn, cuộc chiến Trung Khư một lần này, các ngươi vẫn chỉ có vận mệnh bị giẫm đạp. Dù sao nội tình yếu kém nhất và tài nguyên ít ỏi nhất, lại nào có khả năng có thời gian xoay sở chứ.
- Thì tính sao?
Phản ứng của Nam Hoàng Thiền Y bình thản.
Vân Triệt nói:
- Đã đều là kết quả tệ nhất, sao lại không đánh cược một phen chứ?
Tròng mắt dưới rèm châu lại dừng lại ở trên mắt hắn, trầm mặc ngắn ngủi sau đó nàng khẽ gật đầu:
- Được.
Vân Triệt híp mắt lại:
- Ngươi đáp ứng thật sự thống khoái.
Nam Hoàng Thiền Y nói:
- Một người dám mặt không đổi sắc đắc tội Đông Khư thái tử, cũng có lá gan ngăn chặn ta trong vòng ba thước, hoặc là không biết sợ, hoặc là nhất định có chỗ dựa, ánh mắt của ngươi nói với ta, ngươi chắc thuộc vế sau.
Vân Triệt: “...”
- Nhưng mà trước đó kính xin công tử báo cho biết tục danh và xuất thân.
Lúc nói chuyện, ánh mắt của nàng cũng không dời khỏi trên người Vân Triệt.
Khí tức tà dị chỉ thuộc riêng ở trên người Vân Triệt rất dễ khiến nữ tử sinh ra lòng hiếu kỳ với ham muốn tìm tòi nghiên cứu. Đôi mắt sáng của Nam Hoàng Thiền Y giống như muốn hoàn toàn nhìn thấu cả người hắn... nàng đã nhận ra bản thân đột nhiên nảy sinh lòng hiếu kỳ mãnh liệt, nhưng không cố gắng áp chế.
- Vân Triệt. Về phần xuất thân... không thể trả lời.
- Chỉ có tên, kể cả lai lịch xuất thân cơ bản nhất đều không nguyện bẩm báo, giống như cũng không chuẩn bị triển lộ thực lực chứng minh tư cách của mình, như thế lại muốn ta mời ngươi làm hỗ trợ bên ngoài, ngươi có biết quá mức buồn cười rồi không?
Nam Hoàng Thiền Y nói, giọng nói vẫn nhẹ nhàng như gió, nghe không ra vui giận.
- Vậy phải muốn xem ngươi có dám đánh cuộc hay không.
Vân Triệt nói.
“...” Trầm mặc ngắn ngủi, Nam Hoàng Thiền Y cười khẽ một tiếng, chính là mặt của nàng bị tầng rèm châu ngọc nhiều màu kia hoàn toàn che giấu đi, không ai may mắn nhìn thấy miệng cười trong khoảnh khắc của nàng:
- Ngươi có câu nói rất đúng, đã vốn nhất định là kết quả tệ nhất, lại có gì mà không dám đánh cược chứ.
Tay tuyết của nàng chìa ra, ngón tay còn trắng sáng hơn ngọc của nàng khẽ khép lại, ngưng tụ ra một huyền ngọc màu vàng nhạt ở trước người Vân Triệt.
Vân Triệt đưa tay tiếp nhận, trên huyền ngọc tinh xảo khắc ấn hai chữ “Vân Triệt”.
- Đây là Nam Hoàng lệnh lâm thời, cầm nó có thể vào chiến trận Trung Khư của Nam Hoàng thần quốc ta. Đến lúc đó ngươi sẽ mang đến kinh hỉ như thế nào... ta thật chờ mong.
Vân Triệt lật tay, thu hồi Nam Hoàng lệnh:
- Ngươi không muốn hỏi mục đích của ta và thù lao muốn lấy được trước sao?
Nam Hoàng Thiền Y lạnh lùng nói:
- Sau cuộc chiến Trung Khư, ngươi sẽ nói với ta. Biểu hiện của ngươi, sẽ quyết định nhận được của ngươi.
Nói xong Nam Hoàng Thiền Y xoay người, nhẹ nhàng lướt qua.
Cuộc chiến Trung Khư mỗi giới, bốn đại tông môn Giới Vương đều sẽ tìm kiếm hỗ trợ bên ngoài. Nhưng hỗ trợ bên ngoài chẳng những cần thực lực cường đại, có thể thông qua khảo hạch cực kỳ nghiêm cẩn, càng thêm với có lai lịch xuất thân rõ ràng... Dù sao, cuộc chiến Trung Khư chẳng những liên quan đến danh vọng vinh nhục, càng liên quan đến tài nguyên Trung Khư trong năm mươi năm tiếp theo!
Mà Vân Triệt tìm được Nam Hoàng Thiền Y, muốn vào chiến trận của Nam Hoàng thần quốc, toàn bộ quá trình bình thản, đơn giản đến làm cho người ta líu lưỡi.
Đối với Vân Triệt, trừ bỏ tên ra, có thể nói Nam Hoàng Thiền Y không biết gì cả, nhưng lại đáp ứng như vậy, cũng tự mình cho hắn Nam Hoàng lệnh.
Thật sự chỉ là đánh cược dưới “Kết quả nhất định là tệ nhất” sao?
- Nữ tử này hơi bất thường.
Nhìn chằm chằm vào phương hướng Nam Hoàng Thiền Y rời đi một hồi lâu, Thiên Diệp Ảnh Nhi đột nhiên thấp giọng nói. Nhìn như đánh giá hơi bình thường, nhưng mà người có thể làm cho nàng nói ra lời ấy thật sự có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Ánh mắt Vân Triệt chớp chớp:
- Thật sự rất có ý tứ. Hy vọng... nàng ta cũng có thể mang đến kinh hỉ gì cho ta đi.
Lần đầu tiên nhìn thấy Nam Hoàng Thiền Y, hắn đã mơ hồ cảm thấy nàng hơi bất thường, lại nói không nên lời được không tầm thường ở chỗ nào.
- Nhưng mà đáng tiếc, Nam Hoàng thái nữ mới tấn vị này lập tức sẽ trở thành nữ nhân ở dưới háng người tên Bắc Hàn Sơ kia. Cho dù là thái nữ một quốc gia, một khi rơi vào thế yếu, cũng chỉ có thể có kết cục như vậy, thật đúng là châm chọc.
Thiên Diệp Ảnh Nhi cười nhạt một tiếng... Không biết đang cười Nam Hoàng Thiền Y hay cười chính mình.
...
Thời gian trôi đi, càng ngày càng nhiều huyền giả theo các phương hướng khác nhau dũng mãnh vào biên giới phía bắc Trung Khư. Cuộc chiến Thần Quân cực hiếm xuất hiện, mà cuộc chiến Trung Khư năm mươi năm một lần là sự kiện huyền đạo lớn nhất của U Khư năm giới. Nhất là những huyền giả liều mạng truy cầu cảnh giới Thần Vương này, bọn họ tuyệt đối không nguyện lỡ mất bất cứ một kỳ cuộc chiến Trung Khư nào -- đây là cuộc chiến Thần Vương đỉnh phong chân chân chính chính, nếu như bọn họ cảm ngộ được dù chỉ một chút từ trong đó đều sẽ là hưởng thụ vô tận.
Trên không chiến trường Trung Khư hoàn toàn yên tĩnh, không hề có bất cứ một dấu vết gió lốc đánh úp, phía dưới cũng đã người người tấp nập. Gần ngàn vạn huyền giả xếp thành hình dáng bậc thềm xòe ra chung quanh mà đi, ngàn vạn ánh mắt nihfn chằm chằm vào trung tâm của chiến trường Trung Khư.
Trong giai đoạn diễn ra cuộc chiến Trung Khư, Trung Khư giới hoàn toàn mở ra, cho phép bất cứ huyền giả nào tiến vào, cũng vì vậy là tình hình có vẻ to lớn.
Mà cuộc chiến Trung Khư lần này lại có khác biệt vi diệu với những lần trước. Trong khoảng thời gian này, một tin tức đã sớm không tiếng động truyền ra: Người giám sát cuộc chiến Trung Khư lần này chính là Tàng Kiếm tôn giả của Cửu Diệu thiên cung.
Cửu Diệu thiên cung tồn tại ở một tinh giới thượng vị, tuy rằng không phải là tông môn Giới Vương, nhưng cũng uy danh hiển hách.
Bởi vì cách sinh tồn tàn khốc của bắc thần vực, tồn tại lượng lớn quan hệ cung phụng. Cửu Diệu thiên cung đó chính là thế lực thượng vị mà U Khư bốn giới cùng cung phụng. Mỗi một kỳ cuộc chiến Trung Khư đều sẽ mời một vị tôn giả của Cửu Diệu thiên cung làm người giám sát và chứng kiến.
Những năm này, bên trong U Khư bốn giới thỉnh thoảng sẽ có một vài thiên tài được Cửu Diệu thiên cung lựa chọn, mang về bồi dưỡng. Bắc Sơ Hàn là một trong số đó, nhưng khác biệt chín là, sau khi hắn được đưa tới Cửu Diệu thiên cung, được Tàng Kiếm tôn giả một trong các cung chủ trực tiếp thu làm đệ tử thân truyền, vài năm gần đây cũng có tin đồn đã trở thành đệ tử thủ tịch.
Ở U Khư bốn giới, chuyện này tuyệt đối xưa nay chưa từng có.
Tàng Kiếm tôn giả càng từng hào sảng nói trước mặt mọi người: Bắc Hàn Sơ thiên tư tuyệt đỉnh, tương lai nhất định có thể kế thừa vị trí cung chủ của hắn.
Thừa nhận như vậy, không thể nghi ngờ đã dẫn đến chấn động cực lớn ở U Khư bốn giới, gần như là kỳ tích và thần thoại. Bắc Hàn thành vốn có thực lực mạnh nhất, địa vị ở U Khư năm giới càng bởi vì vậy mà lên như diều gặp gió, như mặt trời ban trưa.
Mà người giám sát với chứng kiến của cuộc chiến Trung Khư lần này sẽ không còn là Tàng Kính chân nhân như trước kia, mà là Tàng Kiếm chân nhân. Tin đồn Bắc Hàn Sơ lại muốn cầu hôn Nam Hoàng thần quốc cũng lan truyền nhanh chóng, hơn nữa Nam Hoàng thần quốc vô cùng vội vàng phế thái tử, lập thái nữ, cuộc chiến Trung Khư lần này sẽ phát sinh chuyện gì, gần như có thể nói như đinh đóng cột.
Chính là không biết sẽ ở trước trận chiến hay sau trận chiến.
Thời gian dần dần tới gần, không để cho người ta chờ đợi lâu lắm, vào lúc này đám đông khổng lồ đột nhiên bị bốn luồng lực lượng vô hình không thể kháng cự tách ra, không gian ồn ào náo động cũng vào lúc này mà trở nên vô cùng yên tĩnh, vô cùng đè nén.
Bởi vì từ trên không đột nhiên che phủ xuống, là uy thế Thần Quân!
Trong uy lăng làm cho lòng người kinh sợ, gần như không nhịn được mà quỳ xuống đất bái lạy, bốn đại tông môn Giới Vương... Bắc Hàn thành, Đông Khư tông, Tây Khư tông, Nam Hoàng thần quốc đã cùng một lúc đến đây, chia ra hạ xuống bốn góc bắc, đông, tây, nam của chiến trường.
Lúc hạ xuống, bốn kết giới màu sắc khác nhau cũng đồng thời trải rộng ra, cũng trải rộng ra bốn lĩnh vực khác nhau.
Khoảnh khắc kết giới thành hình, bốn bóng người chậm rãi từ trên cao hạ xuống, đón nhận ánh mắt kính ngưỡng, kính sợ, cuồng nhiệt của mọi người, như thần linh giáng thế.
- Cung nghênh tông chủ!
- Cung nghênh ngô vương!
- Cung nghênh quốc quân!
- Cung nghênh tông chủ!
Bốn người này, trên người bọn họ đều mang theo khí thế với uy áp ngạo thiên lăng địa. Uy danh của bọn họ, U Khư năm giới càng không ai không biết, không ai không hiểu, bởi vì bọn họ chính là tồn tại cao nhất của bốn giới, bốn Đại Giới Vương cao nhất!
Bắc Hàn Thần Quân của Bắc Hàn thành!
Đông Khư Thần Quân của Đông Khư tông!
Tây Khư Thần Quân của Tây Khư tông!
Nam Hoàng Thần Quân của Nam Hoàng thần quốc!
Trong sóng âm vĩ đại, bọn họ đều thong thả ngồi xuống ở trung tâm lĩnh vực của mình, tình thế như vậy, kính sợ của người đời, bọn họ đã sớm tập mãi thành thói quen.
Theo bốn Đại Giới Vương ngồi xuống, chiến trường Trung Khư cũng mau chóng yên tĩnh lại. Ánh mắt của bốn người đụng chạm ngắn ngủi trong không tủng, sau đó nhàn nhạt quét về phía chiến trận của đối phương.
Cuộc chiến Trung Khư, mỗi một giới xuất chiến mười người, vả lại đều là Thần Vương độ tuổi dưới năm mươi giáp.
Ở mỗi một tinh giới trung vị, tồn tại Thần Quân chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Mà trừ bỏ số ít Thần Quân nhìn xuống thế giới, Thần Vương cấp mười đã là tồn tại cao nhất, số lượng đã có phần thưa thớt.
Lại hạn chế độ tuổi ở dưới năm mươi giáp, số lượng này sẽ lại càng giảm bớt nhiều hơn.
Dựa vào Trung Khư giới có tài nguyên khổng lồ, tổng hợp lại thực lực của U Khư bốn giới đều hơn xa tinh giới trung vị bình thường khác của bắc thần vực, Bắc Hàn thành, Đông Khư tông, Tây Khư tông, trong mỗi một kỳ cuộc chiến Trung Khư đều có thể mang đến mười Thần Vương cấp mười, còn mang kèm theo chiến giả chuẩn bị có thể dùng để điều chỉnh đội hình xuất chiến bất cứ lúc nào.
Nhất là Bắc Hàn thành, mỗi một chiến giả chuẩn bị cho một kỳ đều sẽ vượt trên mười người.
Chỉ riêng Nam Hoàng thần quốc là một ngoại lệ. Cho dù dốc hết sức thêm nữa tìm kiếm hỗ trợ bên ngoài, bọn họ chưa bao giờ có thể mang đến đội hình đủ mười Thần Vương cấp mười...
Lần này, cũng giống như thế.
Bên Bắc Hàn thành, phía sau Bắc Hàn Thần Quân có hai mươi huyền giả ngạo nghễ đứng, làm người tham chiến của Bắc Hàn thành, không hề nghi ngờ bọn họ là vương giả. Chưa chiến, đội hình hai mươi Thần Vương cấp mười đã hung hăng chèn ép ba giới khác.
Đối với bọn họ mà nói, cuộc chiến Trung Khư không phải là cuộc chiến cạnh tranh cướp đoạt, mà là cuộc chiến giương uy. Trung Khư giới luôn có bốn phần lĩnh vực thuộc về bọn họ.
Bên Đông Khư tông và Tây Khư tông là mười ba người, đều là Thần Vương cấp mười. Mà bên chỗ Nam Hoàng thần quốc... liếc mắt một cái nhìn lại, chính là có mười hai người xuất chiến, nhưng Thần Vương cấp mười chỉ có bốn người, tám người khác đều là Thần Vương cấp chín.
Tuy rằng không xuất hiện chê cười giống như lần trước chỉ có hai Thần Vương cấp mười, nhưng đội hình như vậy, so sánh ra vẫn chỉ có vận mệnh bị giẫm đạp và coi rẻ.
Nhưng mà một lần này, đối với Nam Hoàng thần quốc mà nói, dường như kết quả của cuộc chiến Trung Khư cũng không quan trọng.
Ở ngoài chiến trường Trung Khư, vào lúc này Vân Triệt và Thiên Diệp Ảnh Nhi đã đến.
Thiên Diệp Ảnh Nhi nói:
- Cuộc chiến Trung Khư, sử dụng chính là hình thức luân phiên chiến đơn giản nhất. Trận đầu để cho vị trí hạng đầu Bắc Hàn thành của kỳ trước xuất chiến trước, nhận ba giới khác luân phiên chiến, cho đến bị thua!
- Kẻ thua, chấp nhận rời khỏi chiến trường này, người thắng ngược lại sẽ tiếp tục nhận luân phiên chiến của huyền giả giới của hắn. Mỗi một giới nhiều nhất có thể xuất chiến mười người, lấy trình tự tất cả bị thua đến quyết định kết quả.
Nói xong, nàng nhàn nhạt bổ sung một câu:
- Bây giờ Nam Hoàng thần quốc mà ngươi gia nhập, mỗi một kỳ đều là đội bị thua toàn bộ đầu tiên!
- Hai bên luân phiên chiến thì thôi đi, bốn bên luân phiên chiến, nghe ra không có gì công bằng đáng nói, vả lại thật dễ dàng bị người nhằm vào.
Vân Triệt thấp giọng nói.
Thiên Diệp Ảnh Nhi hừ lạnh một tiếng:
- Hừ, đã là chiến trường, lại lấy đâu ra cái gọi là công bằng. Từ trước đến giờ Bắc Hàn thành là người đầu tiên xuất chiến, thường xuyên bị ba giới khác liên hợp nhằm vào, nhưng cho tới bây giờ đều ở vị trí hạng đầu, vững chắc không thể rung chuyển.
- Thực lực tuyệt đối, đủ để không nhìn bất cứ quy tắc không công bằng nào!
- Đến rồi.
Mang theo Thiên Diệp Ảnh Nhi, Vân Triệt đã đến chiến trường Trung Khư, đứng ở trước kết giới của Nam Hoàng thần quốc, Vân Triệt lấy ra Nam Hoàng lệnh do Nam Hoàng Thiền Y cho, khẽ kêu một tiếng, kết giới tách ra, hai người chậm rãi đi vào, nháy mắt nghênh đón vô số ánh mắt kinh ngạc khó hiểu.
Một tiếng kêu nghiêm nghị vang lên, một luồng uy lăng trầm trọng cũng đè nặng lên trên người Vân Triệt và Thiên Diệp Ảnh Nhi:
- Các ngươi là ai! Tại sao lại cầm Nam Hoàng lệnh!
Người nói chuyện là một lão giả tóc trắng xóa, hai câu nói ngắn ngủi cũng dọa sợ đến tất cả người của Nam Hoàng đều nín thở... Bởi vì người này chính là một Thần Quân khác trừ bỏ Nam Hoàng Thần Quân ra của thần quốc đi tới phen này, ở Nam Hoàng thần quốc có tôn sư “Hộ quốc trưởng lão” tồn tại siêu nhiên.
Nam Hoàng Mặc Phong.
Người có thể cầm Nam Hoàng lệnh như thế, hoặc là Nam Hoàng hoàng thất, hoặc là huyền giả tham chiến, nhưng Vân Triệt và Thiên Diệp Ảnh Nhi hai người hiển nhiên không phải.
Nam Hoàng Mặc Phong mới vừa dứt lời, một giọng nói nhẹ nhàng đã vang lên:
- Phong bá, hai vị này là người ta mời đến trợ trận cuộc chiến Trung Khư, Nam Hoàng lệnh cũng do ta làm ra.
Giọng nói nhẹ nhàng, như có ma lực xua tan cảm giác tim đập nhanh trong lòng mọi người vì uy lăng của Thần Quân mà sinh ra. Người đang nói chính là Nam Hoàng thái nữ Nam Hoàng Thiền Y. Nhưng lời của nàng không khiến cho Nam Hoàng Mặc Phong thoải mái, ngược lại cau chặt chân mày:
- Hồ đồ! Chính là hai Thần Vương cấp năm, sao xứng vào cuộc chiến Trung Khư, quả thật hồ đồ!!
Cuộc chiến Trung Khư một lần trước, bọn họ bất đắc dĩ xuất trận hai Thần Vương cấp tám, trở thành trò cười cực lớn trong cuộc chiến Trung Khư lần đó. Một lần này, bọn họ không tiếc giá cao, nhờ cậy hỗ trợ bên ngoài, miễn cưỡng lấy một Thần Vương cấp chín thấp nhất vào trong đội hình.
Mà hai người trước mắt, thực lực Thần Vương cấp năm, ở một giới nào trong U Khư bốn giới đều đủ để ngạo thị một phương, nhưng nếu như muốn vào cuộc chiến Trung Khư...
Nam Hoàng thần quốc hắn cho dù lót đáy từ trước, cũng không ném nổi người như vậy!
Vân Triệt lạnh nhạt nói:
- Ngươi sai lầm rồi. Chỉ có một mình ta.