.
._781__1" class="block_" lang="en">Trang 781# 1
Chương 1562: Bắc Hàn Sơ
Chương 1562: Bắc Hàn Sơ
Chương 1562: Bắc Hàn Sơ
Nghe được giọng điệu của Nam Hoàng Thiền Y, mọi người chính là thoáng kinh ngạc, nhưng “Thần Vương cấp năm” trong lời nói của Nam Hoàng Mặc Phong vừa ra, biểu cảm ngạc nhiên nhất thời toàn bộ chuyển thành kinh dị và bất ngờ.
Thần Vương cấp năm... vào chiến trận Trung Khư?
Đùa giỡn cái gì!
Lại còn là Nam Hoàng Thiền Y tự mình mời!?
Nguyên Nam Hoàng thái tử Nam Hoàng Tiễn vừa liếc mắt đã nhận ra Vân Triệt và Thiên Diệp Ảnh Nhi, hắn cau mày nói:
- Là các ngươi? Thiền Y, chuyện cuộc chiến Trung Khư, không thể đùa.
- Ta không đùa.
Vân Triệt chưa hề báo cho Nam Hoàng Thiền Y biết cấp bậc huyền lực của bản thân, với tu vi của nàng cũng không thể có cảm giác chuẩn xác. Nhưng khi chính tai nghe được Nam Hoàng Mặc Phong nói ra “Thần Vương cấp năm”, phản ứng của nàng lại bình tĩnh lạ thường:
- Vị công tử này họ Vân tên Triệt, ta ngẫu nhiên gặp được ở Trung Khư giới, cho nên mời gia nhập vào cuộc chiến Trung Khư.
Chân mày Nam Hoàng Mặc Phong càng nhíu chặt:
- Ngẫu nhiên gặp? Cuộc chiến Trung Khư không phải nhỏ, bất cứ một hỗ trợ bên ngoài nào đều phải cực kỳ thận trọng, sao có thể qua loa!
- Nếu như thực lực của hắn cũng đủ, thật sự có thể dàn xếp nhiều hơn. Nhưng hắn chẳng qua chỉ là một Thần Vương cấp năm, cho dù như thế nào đều không có tư cách vào trận.
Nam Hoàng Mặc Phong dù sao cũng có thế trưởng bối, ở Nam Hoàng thần quốc, thực lực, địa vị, uy vọng của hắn cũng cơ bản gần với Nam Hoàng Thần Quân. Hơn nữa chuyện này thật sự quá mức quá đáng, hắn nên khiển trách thêm.
Nam Hoàng Tiễn nói:
- Phong bá, ta đã từng gặp hai người này. Bọn họ bị Đông Khư thái tử Đông Tuyết Từ làm khó dễ, Thiền Y nói lời giải vây cho bọn họ, trước đây thật sự không hề quen biết. chính là không biết vì sao Thiền Y lại đột nhiên có quyết định này. Hay là...
Ánh mắt của Nam Hoàng Tiễn đột nhiên phát lạnh:
- Hai người các ngươi nói dối tu vi!?
Thần Vương cấp mười của bên Nam Hoàng thần quốc chỉ có bốn người, so sánh với ba giới khác thật sự cực kỳ khó coi. Nếu như Vân Triệt nói dối tu vi của mình là Thần Vương cảnh cấp mười, thật sự có khả năng lừa được Nam Hoàng Thiền Y trực tiếp đáp ứng.
Hơn nữa nhìn như đây là giải thích duy nhất có thể nói thông được.
“...” Vân Triệt không hề có phản ứng.
Nam Hoàng Thiền Y cũng không giải thích thêm gì, đôi mắt dưới rèm châu mơ hồ liếc nhìn Vân Triệt, xoay người qua, nói với Nam Hoàng Thần Quân:
- Phụ hoàng, ý của ngài như thế nào?
Ánh mắt Nam Hoàng Thần Quân hơi buông xuống, rơi vào trên người Vân Triệt, lưu lại ngắn ngủi, nói:
- Ngươi hiểu biết hắn bao nhiêu?
- Hoàn toàn không biết gì cả.
Đây là câu trả lời của Nam Hoàng Thiền Y.
Chân mày Nam Hoàng Thần Quân hơi cau lại, nhưng lời nói vẫn nhu hòa như trước:
- Như thế, vi phụ muốn nghe lý do của ngươi.
Nam Hoàng Thiền Y nói nhỏ:
- Bẩm phụ hoàng, cũng không có lý do. Chẳng qua cảm thấy hắn nhất định có chỗ bất phàm, nên mời tới.
- Không hơn?
Mặt Nam Hoàng Thần Quân lộ vẻ khác lạ.
Nam Hoàng Thiền Y gật đầu:
- Không hơn, người có thể vào chiến trường, chỉ có mười người, nhiều thêm một người, có thể lựa chọn hay không chọn, cũng không có chỗ hỏng.
Nam Hoàng Mặc Phong trầm giọng nói:
- Sao lại như thế! Chiến trận của cuộc chiến Trung Khư đại biểu cho chính là thể diện của Nam Hoàng thần quốc chúng ta! Chúng ta luôn luôn ở thế yếu kém, chiến trận thủy chung bị người ta lên án. Một lần trước, vì chiến trận của chúng ta tồn tại hai Thần Vương cấp tám, ngươi cũng biết nhận lấy bao nhiêu cười nhạo!
- Lần này vì không một lần nữa dẫm vào vết xe đổ, góp thành đội hình bốn Thần Vương cấp mười, tám Thần Vương cấp chín, chúng ta đã bỏ ra tâm lực và cái giá thật lớn. Nếu như để cho một Thần Vương cấp năm vào trận...
- Khắp thiên hạ nhanh chóng đều biết được, một Thần Vương cấp năm cũng thuộc chiến trận Trung Khư của Nam Hoàng thần quốc! Đây là chê cười lớn cỡ nào!
- Tuyệt đối không thể!!
Nam Hoàng Mặc Phong tăng âm lượng lên, mà theo như lời hắn nói, mỗi một lời hợp tình hợp lý, mọi người đều tán thành.
- Cuộc chiến Trung Khư gần trong gang tấc, Thiền Y chắc cũng nhất thời sốt ruột mới có thể bị người mê hoặc, dưới thẫn thờ làm ra quyết định này, không trách được nàng.
Nam Hoàng Tiễn vội vàng giải thích thay Nam Hoàng Thiền Y, sau đó chuyển mắt. Nói với Vân Triệt:
- Hai vị bỏ lại Nam Hoàng lệnh rồi rời đi đi. Mặc dù không biết hai người dùng thủ đoạn gì khiến Thiền Y sơ xuất, nhưng hôm nay đại sự trước mặt, sẽ không truy cứu sâu. Về sau, nếu như muốn vào Nam Khư ta, cũng cực kỳ hoan nghênh.
Dù sao cũng là hai Thần Vương cấp năm, nếu như có thể thu để cho bản thân dùng, cũng là một chuyện tốt.
Nam Hoàng Thiền Y lại không hề để ý đến lời của Nam Hoàng Tiễn, ngọc thủ nhẹ phất:
- Hai vị ngồi vào đi.
Chỗ nàng ra hiệu chính là ở bên cạnh bản thân!
- Cái này...
Nam Hoàng Tiễn ngẩng đầu, vẻ mặt không hiểu.
- Được.
Vân Triệt khẽ gật đầu, cùng với Thiên Diệp Ảnh Nhi tiến lên trước, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Nam Hoàng Thiền Y, coi như không thấy ánh mắt khác thường của mọi người chung quanh.
Nam Hoàng Mặc Phong nhíu chặt mày, mặt hiện giận dữ:
- Thiền Y, ngươi...
- Phong thúc.
Hai chữ nhẹ nhàng mơ hồ, nhưng mang theo ý lạnh và uy nghiêm như có như không, càng trực tiếp cắt ngang lời Nam Hoàng Mặc Phong chuẩn bị nói ra khỏi miệng:
- Ta hiện giờ đã là hoàng thái nữ, nếu như ngươi để ý đến thể diện hoàng thất như thế, nên gọi ta là điện hạ, tại sao cứ liên tục gọi thẳng tên húy của ta!
“...” Khuôn mặt Nam Hoàng Mặc Phong cứng đờ, nhất thời ngẩn ngơ.
- Cuộc chiến Trung Khư lần này, phụ hoàng giao cho ta toàn quyền dẫn dắt! Quyết định của ta đó là quyết định cuối cùng, không cho phép bất cứ kẻ nào chất vấn xen vào!
- Chiến trận của Nam Hoàng ta, thêm một Vân Triệt, chuyện này đã định, bất cứ kẻ nào đều không cần nhiều lời!
Nam Hoàng chiến trận nhất thời lặng ngắt như tờ, mọi người đều hai mặt nhìn nhau.
Tính tình Nam Hoàng Thiền Y rất hiền lành, lại giống như mang theo vẻ lạnh lẽo nhạt nhẽo trời sinh, mặc dù tiếng đẹp truyền xa, nhưng trong ngày thường cực hiếm hiện thân. Kể cả trong cuộc chiến Trung Khư, nàng cũng lần đầu tiên tham dự... Còn bởi vì nguyên nhân mọi người đều biết.
Lời nói rất bình thản, chính là mang theo một luồng uy nghiêm với chân thật đáng tin. Không nói người khác, cho dù là Nam Hoàng Tiễn và Nam Hoàng Mặc Phong cũng là lần đầu tiên nhìn thấy tư thái như vậy của Nam Hoàng Thiền Y.
Trong lúc mọi người đang lơ mơ ngơ ngác, Nam Hoàng Thần Quân mở miệng, giọng nói đều đều, không nghe ra cảm xúc gì:
- Lui ra đi. Thiền Y nói không sai, chiến trận Trung Khư lần này đã giao cho nàng, nên do nàng quyết định tất cả. Chính là hậu quả của hôm nay, thậm chí sau này, nàng cũng tự mình nhận lấy.
- Thiền Y đã rõ.
Nam Hoàng Thiền Y khẽ gật đầu.
- Nhưng mà...
Nam Hoàng Tiễn còn định nói gì nữa, nhưng mới vừa nói ra, đối diện với ánh mắt của Nam Hoàng Thần Quân, đành phải gắng gượng nuốt về, chỉ có thể hung hăng lườm xéo Vân Triệt.
Trận pháp của Nam Hoàng lần này, hắn là người mạnh nhất, trừ hắn ra, yếu nhất cũng là Thần Vương cấp chín. Nhưng hiện giờ đột nhiên lại trà trộn vào một Thần Vương cấp năm... Mười hai người tham chiến ban đầu không khỏi cau chặt chân mày, ánh mắt nhìn về phía Vân Triệt cực kỳ không tốt.
Bởi vì Vân Triệt gia nhập, quả thật đã kéo thấp cấp bậc của bọn họ xuống! Càng lột cả da mặt sau cùng của chiến trận Nam Hoàng xuống.
Bọn họ không cách nào lý giải nổi suy nghĩ của Nam Hoàng Thiền Y! Nếu như trước đó là bị lừa gạt mê hoặc, nhưng sau khi đã bị Nam Hoàng Mặc Phong nói toạc ra rằng hắn chỉ là Thần Vương cấp năm, vì sao vẫn còn định cố chấp như thế?
Mà Nam Hoàng Thần Quân lại nghe theo mặc kệ!
Nam Hoàng Mặc Phong hừ lạnh một tiếng, không nói gì nữa, nhưng mà sắc mặt vô cùng khó coi.
Trong ánh mắt khác thường của mọi người, Nam Hoàng Thiền Y thản nhiên ngồi, sau đó truyền âm cho Vân Triệt:
- Cũng đừng làm cho ta quá thất vọng.
Vân Triệt nói:
- Ngươi sẽ không hối hận, nhưng mà... ngươi cũng đã nghe thấy, ta chỉ là một Thần Vương cấp năm, ta thật sự tò mò, tin tưởng của ngươi đối với ta từ đâu mà đến?
Nam Hoàng Thiền Y thoáng liếc mắt:
- Tin tưởng? Sao ngươi biết ta tin tưởng gì ngươi? Ta chẳng qua đang giữ gìn uy nghiêm của hoàng thái nữ ta mà thôi. Đây là lần đầu tiên ta chủ sự sau khi kế thừa ngôi vị hoàng thái nữ, nếu như vì lời người khác mà sửa đổi quyết định, ta còn có uy nghiêm gì đáng nói.
- Ngươi cũng có thể cho rằng ta đơn thuần tùy hứng.
Vân Triệt: “...”
Một bên khác của chiến trường Trung Khư, mấy luồng ánh măt rơi vào phía nam, sau đó trở nên nghiền ngẫm.
Đông Tuyết Nhạn nói:
- Đại ca, là Vân Triệt! Hắn thế mà lại đi sang bên Nam Hoàng thần quốc?
Đông Tuyết Từ nở nụ cười:
- Ha ha, thú vị thú vị. Xem ra đại khái đã biết hậu quả của đắc tội ta, cho nên tìm kiếm che chở từ chỗ Nam Hoàng thần quốc. Thần Vương cấp năm... hừ, đối với Nam Hoàng thần quốc mà nói, chính là lực lượng hiếm có.
Trong lời nói của hắn, từng lời đều là hèn mọn.
- Chỗ hắn ngồi... chẳng lẽ hắn vào Nam Hoàng chiến trận?
Đuôi chân mày của Đông Tuyết Nhạn giật giật.
Đông Tuyết Từ thản nhiên nói:
- Không có khả năng. Để một Thần Vương cấp năm gia nhập vào cuộc chiến Trung Khư? Tuy rằng Nam Hoàng thần quốc vốn không có thể diện gì để nói, nhưng còn không đến mức ngay cả da mặt cuối cùng đều không cần đi.
Bên Đông Khư tông, Đông Cửu Khuê cũng đã đến, nhưng hắn vẫn chưa chú ý tới Vân Triệt đang ở bên Nam Hoàng thần quốc. Lực chú ý của hắn với Đông Khư thần quân đều ở bên chỗ Bắc Hàn thành.
Bởi vì chuyện sắp phát sinh hôm nay, ở trên trình độ rất lớn sẽ quyết định địa vị tương lai của Đông Khư tông ở U Khư năm giới.
Cách cuộc chiến Trung Khư mở ra càng ngày càng gần, bốn đại Thần Quân bắt đầu không ngừng ngửa đầu nhìn về phương tây... Cuối cùng, bầu trời phía tây bao la, một khí tức cấp tốc tới gần, sau đó, một giọng nói sang sảng xuyên qua từng tầng không gian đám người, vang lên bên tai tất cả mọi người:
- Đệ tử Tàng Kiếm cung Cửu Diệu thiên cung Bắc Hàn Sơ, đặc biệt đến tiếp kiến cuộc chiến Trung Khư.
Bắc Hàn Thần Quân lập tức đứng lên, mặt nở nụ cười. Sau đó, ba Giới Vương khác, thậm chí tất cả huyền giả bốn tông đều đứng thẳng dậy. Các huyền giả đang xem cuộc chiến càng ngừng thở, kiễng chân nhìn về nơi xa, khuôn mặt kích động với kính sợ.
Ở U Khư năm giới, ai không biết cái tên Bắc Hàn Sơ và Cửu Diệu thiên cung?
Rất nhanh, một chiếc huyền chu cỡ nhỏ hiện ra ở trong tầm mắt, trên huyền chu có hai người đang đứng, người trước một thân áo đen, mày kiếm mắt sáng, khí thế siêu phàm, chính là Bắc Hàn thái tử trước kia, hiện giờ là đệ tử thủ tịch của Tàng Kiếm cung Cửu Diệu thiên cung Bắc Hàn Sơ!
Đồng hành cùng với hắn là một người trung niên thần sắc nghiêm nghị, lại không phải là Tàng Kiếm tôn giả, hơn nữa vị trí đứng của hắn rõ ràng ở phía sau Bắc Hàn Sơ.
Phía sau hai người là một kết giới hình vuông cao ngang người, kia dường như là một kết giới phong tỏa, dưới hắc quang lượn lờ ngăn cách, nhất thời không cách nào thấy rõ và thăm dò được bên trong đó phong tỏa cái gì.
Trong vô số tầm mắt ngưỡng vọng, huyền chu dừng lại ngay phía trên chiến trường Trung Khư, Bắc Hàn Sơ nhảy từ trên huyền chu xuống, người trung niên cũng theo đó rơi xuống, vị trí vẫn ở phía sau Bắc Hàn Sơ.
Nhưng huyền chu vẫn không vì vậy mà thu hồi, mà mang theo kết giới hắc ám kia yên tĩnh lơ lửng ở trên không trung.
- Sơ nhi, con đã đến rồi.
Bắc Hàn Thần Quân đứng dậy đón tiếp, trên mặt không còn là vẻ uy nghiêm của Giới Vương một giới mà chỉ có ý cười tràn đầy.
- Phụ vương!
Bắc Hàn Sơ vái thật sâu về phía Bắc Hàn Thần Quân, sau đó hành lễ về bốn phía:
- Tại hạ vì có chuyện chậm trễ nên đã tới trễ, làm phiền các vị chờ lâu, mong bao dung cho.
Khi ánh mắt của hắn đảo qua chỗ Nam Hoàng thần quốc, rõ ràng có lưu lại ở trên người Nam Hoàng Thiền Y, cũng xẹt qua một chút ý cười.
Nam Hoàng Thần Quân cười to một tiếng:
- Ha ha ha ha, hiền chất nói quá lời, hôm nay ngươi tự mình tới đây đã tăng thêm ánh sáng gấp bội cho cuộc chiến Trung Khư lần này. Tiễn nhi, luận về tuổi tác, Bắc Hàn Sơ còn không bằng một nửa con, thiên tư tuyệt luân không nói, cho dù ở Cửu Diệu thiên cung, cũng ở địa vị cao, nhưng vẫn khiêm tốn lễ trọng, con cần phải theo gương đó mà học tập.
Nam Hoàng Tiễn cung kính nói:
- Dạ. Hài nhi cẩn tuân phụ hoàng dạy bảo.
Nam Hoàng Thần Quân là người đầu tiên nói lời khen ngợi, nhất thời khiến không khí trước trận chiến nhiều thêm một tầng ái muội, lời đồn đại đã sớm tản ra kia cũng cách chân thật gần thêm một bước.
- Sư nhi, sư tôn của con đâu? Sẽ đến trễ một chút?
Bắc Hàn Thần Quân cầm lấy tay Bắc Hàn Sơ, cười tủm tỉm hỏi.
- Thưa phụ vương, sư tôn vốn cùng tới với con, nhưng trên đường ngẫu nhiên gặp biến cố, sư tôn còn có chuyện khác, cũng dặn dò con thay mặt giám sát chứng kiến cuộc chiến Trung Khư ngày hôm nay.
Bắc Hàn Sơ đáp lại.
Lời Bắc Hàn Sơ nói khiến ánh mắt của tất cả mọi người đều biến đổi, hôm nay Tàng Kiếm tôn giả không đến? Nửa đường gặp chuyện, rốt cuộc là biến cố gì?
Ở trước mặt mọi người, Bắc Hàn Thần Quân tự nhiên sẽ không hỏi kỹ, hắn chậm rãi gật đầu:
- Thì ra là thế, tuy rằng rất tiếc, nhưng có thể khiến cho Tàng Kiếm tôn giả dời thân đi, nhất định là đại sự, lúc này lấy đại sự làm đầu. A đúng rồi, Sơ nhi, vị này là?
Ánh mắt của hắn chuyển hướng sang người trung niên vẫn luôn luôn đứng ở phía sau Bắc Hàn Sơ, theo lực chú ý của hắn dời đi, chân mày của hắn chợt động, bởi vì vào lúc này hắn đột nhiên nhận thấy được người trung niên nhìn như không hề thu hút, giống như là tùy tùng của Bắc Hàn Sơ này, khí tức của người này... thế mà lại không hề thua kém gì mình!
Mà Bắc Hàn Thần Quân hắn lại chính là người đệ nhất của U Khư năm giới.
Bắc Hàn Sơ vội vàng giới thiệu:
- A! Phụ vương, vị tiền bối này họ Lục tên Bất Bạch, tôn hào Bất Bạch thượng nhân, là tam cung chủ của Tàng Kiếm cung con.
- Cái...
Lời Bắc Hàn Sơ nói khiến Bắc Hàn Thần Quân cùng với tất cả mọi người ngầm cả kinh.
Tam cung chủ Tàng Kiếm cung, tồn tại siêu nhiên bậc nào!
Bởi vì hắn luôn luôn đứng ở phía sau Bắc Hàn Sơ, mọi người vốn không cách nào nghĩ đến, người này thế mà lại có thân phận làm cho người ta sợ hãi như thế.
Thân hình Bắc Hàn Thần Quân cấp tốc hạ thấp xuống, trong giọng nói cũng nhiều thêm vài phần sợ hãi:
- Tiểu Vương Bắc Hàn Sóc, bái kiến Bất Bạch thượng nhân. Không biết thượng nhân đến, thật thất lễ...
Bắc Hàn Thần Quân còn chưa dứt lời, đã bị Bất Bạch thượng nhân lạnh lùng cắt ngang:
- Đừng nhiều lời! Hôm nay ta tới đây chỉ vì bảo hộ thiếu cung chủ chu toàn, tất cả những chuyện khác đều không hề liên quan đến ta, các ngươi có thể coi như ta không tồn tại.
Lời Bất Bạch thượng nhân nói khiến Bắc Thần Quân chợt ngẩng đầu lên:
- Thiếu... cung chủ?
Hơn nữa đường đường là tam cung chủ Tàng Kiếm cung... tự mình bảo hộ chu toàn cho Bắc Hàn Sơ? Kể cả vị trí đứng cũng ở phía sau Bắc Hàn Sơ!/
Ánh mắt Bất Bạch thượng nhân liếc xéo:
- Hả? Hay là ngươi còn không biết? Thiếu cung chủ hiện giờ đã vào “Bắc vực thiên quân bảng”.
Rầm ----
Bắc vực thiên quân bảng, năm chữ nhàn nhạt lại giống như nổ tung vô số đường lôi điện kinh thiên ở trong lòng tất cả mọi người.
Bắc Hàn Thần Quân... người đệ nhất của U Khư năm giới, hắn chính là ngơ ngác ngay tại chỗ, chỉ cảm thấy tất cả máu toàn thân giống như điên trào lên trên đỉnh đầu, gương mặt trong ngày thường phủ kín uy nghiêm trở nên hoàn toàn đỏ đậm, lời nói ra càng dưới kích động cực độ mà từng chữ run run:
- Ngươi nói... cái... cái gì...