.
._783__1" class="block_" lang="en">Trang 783# 1
Chương 1566: Vân Triệt xuất chiến
Chương 1566: Vân Triệt xuất chiến
Chương 1566: Vân Triệt xuất chiến
“...” Mấy chữ đột nhiên lọt vào bên tai, Nam Hoàng Thiền Y rõ ràng ngớ ra, sau đó giọng nói của nàng càng lạnh nhạt thêm vài phần:
- Đồ dê xồm.
Vân Triệt quay đầu lại, lần này không còn là linh giác mà là lấy hai mắt không hề kiêng nể gì nhìn Nam Hoàng Thiền Y:
- Không hoảng hốt, không sợ hãi, không giận dữ, càng không hề có một chút sát ý, thờ ơ đối với tình cảnh hiện tại... ngươi sẽ không phải là một người không có tình cảm đó chứ?
- Nếu như đổi thành người khác nói câu nói mới vừa rồi, có lẽ hắn đã chết.
Đây là câu trả lời của Nam Hoàng Thiền Y, vẫn nhẹ nhàng như khói bay, không nghe ra chút tình cảm gì.
“...” Vân Triệt khẽ nhíu mày, nói:
- Hiện giờ ta càng lúc càng hiếu kỳ, lý do ngươi lựa chọn ta, rốt cuộc là cái gì?
Nàng trả lời:
- Không, là ngươi chọn trúng ta. Lý do của ngươi, vậy là cái gì?
- Trực giác.
Nàng giống như đang mỉm cười:
- Luận về trực giác, nam nhân nào có thể so sánh được với nữ nhân chứ?
Vân Triệt quay mắt lại, không hỏi nữa.
Ầm rầm!
Một tiếng vang thật lớn, kèm theo một tiếng hét thảm, người tham chiến thứ chín của Nam Hoàng bị đối thủ đánh hạ sau năm chiêu. Mà kết quả không hề ngoài ý muốn chút nào... Thần Vương cấp chín, ở chiến trường Trung Khư chính là kẻ yếu góp vào cho đủ số, muốn bại đối thủ như vậy, kể cả dốc sức nhằm vào cũng không cần.
“Rầm” một tiếng, huyền giả Nam Hoàng đã nặng nề nện trên đất, ngất đi, dưới thân cấp tốc tràn ra ngập ra một vũng máu lớn, hiển nhiên đã gặp phải nặng tay cực kỳ âm độc.
Nếu là kỳ trước, Nam Hoàng chắc chắn giận dữ, trách cứ đối phương ác ý hạ nặng tay. Nhưng một lần này, bọn họ chỉ có thể đánh gãy răng và nuốt máu, lặng im không tiếng động mang xuống chữa thương.
Bọn họ hiện giờ chỉ cầu cuộc chiến Trung Khư mau chóng kết thúc, chuyện sau đó chính là dùng hết tất cả đi giải quyết hậu quả... Tuyệt đối tuyệt đối không thể đắc tội Bắc Hàn Sơ.
Với vầng hào quang hiện giờ của Bắc Hàn Sơ, đắc tội hắn đó chính là đắc tội Cửu Diệu thiên cung!
Tuy Bắc Hàn thành mạnh, nhưng không quyết định được sinh tử tồn vong của Nam Hoàng thần quốc. Mà Cửu Diệu thiên cung lại có thể!
Kịch chiến vẫn đang tiếp tục, đủ loại âm thanh nổ vang, tiếng hô to không hề dừng lại một lúc, chỉ riêng Nam Hoàng không khí trầm lặng.
Theo người thứ chín của Nam Hoàng thần quốc bị thua, chiến trường trước mắt, Bắc Hàn thành còn dư đầy đủ sáu người, Đông Khư và Tây Khư chia ra còn bốn người... Mà Nam Hoàng chỉ còn lại một người cuối cùng.
Nam Hoàng Mặc Phong trầm giọng nói
- Tiễn nhi, chín trận toàn bại, chúng ta chỉ còn lại một người cuối cùng... ngươi hiểu chứ?
Nam Hoàng Tiễn nhíu mày gật đầu:
- Đã hiểu! Một trận cuối cùng, cho dù như thế nào, ta đều sẽ thắng. Thân là hoàng tử Nam Hoàng, cho dù như thế nào, cho dù gộp cả tính mạng ta cũng tuyệt đối... tuyệt đối không để Nam Hoàng lưu lại sỉ nhục toàn bại ở trận chiến Trung Khư này!
Cuộc chiến Trung Khư đang tiếp tục.
Bắc Hàn đối chiến Đông Khư, Đông Khư bại;
Bắc Hàn đối chiến Tây Khư, Bắc Hàn bại.
Lần xuất chiến tiếp theo, lại là Nam Hoàng... Nam Hoàng chỉ còn lại một người cuối cùng.
Tất cả ánh mắt của toàn trường nhất thời chuyển hướng sang phía Nam Hoàng thần quốc. Một chiến giả cuối cùng đã như đinh đóng cột, chỉ có thể là nguyên Nam Hoàng thái tử, cũng là một người mạnh nhất trong chiến trận Nam Hoàng Nam Hoàng Tiễn.
Nam Hoàng một đường đều bại, thủy chung cố nén không để cho Nam Hoàng Tiễn ra sân, vì cái gì, chính là vì một trận chiến tôn nghiêm cuối cùng.
Tuyệt đối không thể lưu lại sỉ nhục vĩnh hằng toàn bại!
Bắc Hàn thành, Đông Khư tông, Tây Khư tông... Ánh mắt của bọn họ đều mang theo trêu tức mức độ khác nhau. Tuy rằng Bắc Hàn Sơ luôn luôn ngồi trên tôn vị cao thủy chung lạnh nhạt như lúc ban đầu, một thái độ không tỏ vẻ gì giám sát chứng kiến, nhưng mà ai cũng biết, hắn mới là căn nguyên cho hành vi hôm nay của tông môn Giới Vương ba phương.
Giờ phút này, đứng ở bên trong chiến trường là Kỳ Hàn Sơn tông chủ mới nhậm chức của Kỳ Vương tông, tông môn thứ hai chỉ đứng sau Tây Khư tông ở Tây Khư giới, tuổi mới chỉ năm mươi giáp, đã dừng lại ở cảnh giới Thần Vương cảnh cấp mười lâu đến năm trăm năm, huyền khí hùng hậu, nhận thức đối với cảnh giới Thần Vương đỉnh phong có thể nghĩ.
Một trận chiến trước giữa Kỳ Hàn Sơn với huyền giả của Bắc Hàn chẳng qua chỉ vài chiêu ngắn ngủi, huyền giả Bắc Hàn đã bị thua, Kỳ Hàn Sơn gần như không hề tiêu hao gì. Tất cả mọi người biết rõ trong lòng, hành động lần này chính là muốn gạt bỏ hy vọng với tôn nghiêm cuối cùng của Nam Hoàng, khiến sỉ nhục mười chiến toàn bại này mãi mãi lưu lại Trung Khư giới.
Ánh mắt của Kỳ Hàn Sơn dừng lại ở trên người Nam Hoàng Tiễn, nở nụ cười nhạt khiêu khích và miệt thị.
Nam Hoàng Mặc phong trầm thấp lên tiếng:
- Tiễn nhi, trận chiến này, không hề liên quan đến kết quả của cuộc chiến Trung Khư, mà liên quan đến tôn nghiêm cuối cùng của Nam Hoàng ta. Chứng minh cho mọi người xem!
- Vâng!
Nam Hoàng Tiễn chỉ đáp lại một chữ, hắn siết chặt năm ngón tay vang lên “Rắc rắc”, cơ bắp toàn thân dần dần phồng lên, còn chưa kịp vào chiến trường, chiến ý đã dĩ nhiên bùng nổ không hề giữ lại.
- Đợi chút!
Ngay khi Nam Hoàng Tiễn vừa định bật nhảy vào sân, một giọng nói bình thản đột nhiên vang lên.
Nam Hoàng Thiền Y đứng dậy, chậm rãi nói:
- Vân Triệt, người cuối cùng của chiến trận Nam Hoàng, do ngươi xuất chiến!
Lời vừa nói ra, toàn trường sợ hãi, Nam Hoàng Mặc Phong chợt xoay người:
- Ngươi nói cái gì!?
Sau khi cuộc chiến Trung Khư mở màn, Nam Hoàng Thiền Y vẫn luôn ngồi ngay ngắn ở đó, lại không nói ra một lời. Tất cả mọi người cho rằng nàng đã tự biết đúc thành tai họa lớn, không có mặt mũi nào đối mặt với tất cả người trong Nam Hoàng, càng không có mặt mũi nói thêm cái gì.
Không nghĩ tới, một trận chiến cuối cùng liên quan đến tôn nghiêm sau cùng của Nam Hoàng, nàng không ngờ đột nhiên đứng ra, còn nói ra như thế... Quả thật là lời nói vớ vẩn tới cực điểm.
- Thiền Y, muội... náo loạn đủ chưa!
Sắc mặt của Nam Hoàng Tiễn cũng khó nhìn.
Nam Hoàng Thiền Y nói:
- Đại ca, ngươi lui ra đi. Vân Triệt, vào chiến trường!
Vân Triệt đứng dậy.
- Khốn nạn!
Nam Hoàng Mặc Phong giận đến râu tóc dựng đứng, hắn nổi giận, triệt để nổi giận, đôi mắt trợn trừng, còn có hai chữ “Khốn nạn” nói ra khỏi miệng, thịnh nộ đối mặt với Nam Hoàng Thiền Y:
- Ngươi còn ngại hôm nay gây ra họa không đủ lớn sao! Ngươi đưa một Thần Vương cấp năm vào chiến trận, đã tự mình làm nhục! Hiện giờ, ngươi còn để cho hắn xuất chiến!?
Nam Hoàng Mặc Phong chỉ tay vào Vân Triệt, gầm nhẹ nói:
- Ngươi chuẩn bị kêu khắp thiên hạ nhìn trò cười của chúng ta, lột da mặt cuối cùng của Nam Hoàng xuống sao!
- Ta tự có chừng mực.
Nam Hoàng Thiền Y nói.
Nam Hoàng Mặc Phong tức giận xoay người, nói với Nam Hoàng Tiễn:
- Không cần để tâm đến nàng! Tiễn nhi, vào chiến trường!
Trong giọng nói bình thản của Nam Hoàng Thiền Y mang theo vài phần uy thế lạnh như băng:
- Phong bá, cuộc chiến Trung Khư lần này, ta mới là người quyết định cao nhất. Trong chiến trường Trung Khư này, lời của ta là tất cả, đừng nói ngươi, kể cả phụ hoàng cũng không thể can thiệp!
Nam Hoàng Mặc Phong liếc mắt, trầm giọng nói:
- Bắt đầu từ khi ngươi vì bản thân mình, không tiếc đặt Nam Hoàng vào tuyệt địa, ngươi đã không xứng làm người quyết định!
- Nếu như sau đó ngươi tự mình quỳ gối đi van xin Bắc Hàn Sơ, còn có cơ hội cứu vãn, mà trước đó, ngươi chỉ là một tội nhân!
Trong kết giới nhất thời hoàn toàn nín thở, không còn ai dám nói gì.
Dị động bên này được mọi người thu vào tầm mắt, sau đó đưa tới càng nhiều nhạo báng... Đều đã rơi vào tình thế như vậy, lại còn nội chiến?
Nam Hoàng Thiền Y nói:
- Cho dù là tội nhân, ít nhất hiện giờ ta vẫn là người quyết định do phụ hoàng khâm định. Một trận chiến này, Vân Triệt lên!
Sắc mặt Nam Hoàng Mặc Phong lạnh lẽo tới cực điểm:
- Ngươi cảm thấy hiện giờ sẽ còn có người để ý với tuân theo quyết sách của ngươi!?
Vào lúc này Nam Hoàng Thần Quân đột nhiên lên tiếng:
- Thiền Y, con xác định như thế?
- Đúng.
Nam Hoàng Thiền Y nhẹ nhàng lên tiếng trả lời. Cách rèm châu, không ai có thể nhìn thấy giờ phút này ánh mắt với vẻ mặt của nàng như thế nào.
Nam Hoàng Thần Quân gật đầu:
- Ừm. Tiễn nhi, con lui ra. Vân Triệt, một trận này, để do ngươi đại diện cho Nam Hoàng xuất chiến.
- Phụ hoàng?
Nam Hoàng Tiễn sửng sốt, cho dù như thế nào đều không dám tin tưởng vào lỗ tai của mình.
Nam Hoàng Mặc Phong trố mắt, hắn khó thở nói:
- Thần Hoàng, ngươi... chẳng lẽ ngươi cũng muốn trơ mắt nhìn chúng ta rơi vào chê cười triệt để sao!
- Ta đã nói Thiền Y quyết định tất cả thì sẽ không đổi ý.
Nam Hoàng Thần Quân nói.
Toàn thân Nam Hoàng Mặc Phong run lên:
- Hoàng mệnh và tôn nghiêm của Nam Hoàng, cái nào quan trọng! Hiện giờ đã là hoàn cảnh như vậy, đều vì nàng ta gây nên! Nàng ta kêu Vân Triệt xuất chiến, rõ ràng đang cố tình tự rước lấy nhục... sao ngươi có thể vẫn tiếp tục theo nàn ta thuận theo nàng ta.
Nam Hoàng Thiền Y thản nhiên nói:
- Tự rước lấy nhục? Sao ngươi biết Vân Triệt không thể thắng chứ?
Nam Hoàng Mặc Phong thiếu chút nữa tức cười:
- Hắn... có thể thắng? Ngươi thật sự trúng ma chướng gì sao!
- Nam Hoàng Thiền Y nói:
- Phong bá, chúng ta đánh cược. Nếu như một trận chiến này Vân Triệt thắng, ngươi sẽ định như thế nào?
Một Thần Vương cấp năm lai lịch bất minh thắng Kỳ Hàn Sơn uy danh hiển hách? Nam Hoàng Mặc Phong cảm giác nhận thức và chỉ số thông minh của mình bị nhục nhã:
- A, nếu như hắn có thể thắng, hôm nay ta sẽ chết ở trong này!
Nam Hoàng Thiền Y nói:
- Thế thì không cần. Phong bá cả đời lòng mang Nam Hoàng, cho dù phạm lỗi lớn hơn nữa cũng tuyệt đối không đến mức đó. Nếu như Vân Triệt thắng, ta muốn ngươi quỳ xuống dập đầu ba cái, đền tội ngỗ nghịch bất kính.
Không đợi Nam Hoàng Mặc Phong đáp lại, Nam Hoàng Thiền Y tiếp tục nói:
- Còn nếu như Vân Triệt bị bại. Ta sẽ một mình đi Cửu Diệu thiên cung, giải mối nguy cho Nam Hoàng.
- Ngươi dám đánh cược?
- Hừ, nàng ta lấy đâu ra tự tin?
Thiên Diệp Ảnh Nhi hừ nhẹ nói.
- Vấn đề hay.
Vân Triệt hờ hững đáp lại.
“...” Thiên Diệp Ảnh Nhi nhìn Nam Hoàng Thiền Y, mắt vàng nhẹ nhàng híp lại... Nàng mơ hồ nghĩ đến một khả năng.
Chính là, khả năng này xuất hiện ở một tinh giới trung vị, lại thật sự quỷ dị chút.
Sao Nam Hoàng Mặc Phong có thể cự tuyệt được:
- Được, đây là chính miệng ngươi nói! Nếu như thế, ta đây như ý của ngươi! Nếu như tiểu tử này bị bại, ngươi phải thân đi Cửu Diệu thiên cung, chuộc tội hôm nay!
- Vân Triệt, ngươi đi đi.
Không cần nhiều lời nữa, Nam Hoàng Thiền Y nói với Vân Triệt.
- Nếu như ta thua, thì như thế nào/
Vân Triệt rất hứng thú hỏi.
- Sẽ không chết.
Nam Hoàng Thiền Y trả lời.
- Nữ nhân thú vị.
Vân Triệt cười cười rất nhạt, hắn đột nhiên sinh ra một chút hứng thú với nàng, muốn biết gương mặt luôn che giấu dưới rèm châu sẽ là như thế nào.
- Thiền Y, muội...
Nam Hoàng Tiễn còn định nói gì nữa, nhưng mới vừa nói ra, Vân Triệt đã nhảy dựng lên, không nhanh không chậm rơi vào trong chiến trường, đứng đối diện với Tây Khư Kỳ Hàn Sơn.
Kết giới cách xa nhau, mặc dù người ngoài đều nhìn thấy bên trong Nam Hoàng nổi lên nội chiến, nhưng không ai biết người nào. Mà khi nhìn thấy người xuất chiến của Nam Hoàng lại không phải là Nam Hoàng Tiễn, tất cả mọi người đều sửng sốt, sau khi cảm giác được khí tức huyền lực ở trên người Vân Triệt, một đám cường giả đồng thời chấn kinh rơi tròng mắt xuống đất, có người thậm chí phun nước miếng ngay tại chỗ.
Kể cả Bắc Hàn Sơ vẫn luôn luôn ngồi ngay ngắn bất động, không hề có biểu cảm gì, thân thể cũng xuất hiện nghiêng tới trước rõ ràng, giống như đang xác nhận có phải cảm giác của mình xuất hiện vấn đề không.
- Vân Triệt.
Hắn lạnh lùng báo tên mình.
“...” Kỳ Hàn Sơn sửng sốt vài giây, sau đó khóe miệng hắn bắt đầu run rẩy, tiếp theo nữa cả gương mặt cũng bắt đầu run rẩy lên.
Sau tĩnh lặng thời gian tương đối dài, chiến trường nhất thời vang lên xôn xao, sau khi mấy chữ “Thần Vương cấp năm” cấp tốc truyền ra, càng ồn ào đến không thể cứu vãn.
Bên chỗ Nam Hoàng, gần như tất cả mọi người đều gục đầu xuống thật sâu, bọn họ không cần nghe cũng biết bên chiến trường vang lên chính là âm thanh như thế nào.
Bọn họ nhất định cho rằng Nam Hoàng điên rồi... Kể cả bản thân bọn họ cũng cảm thấy Nam Hoàng Thần Quân và Nam Hoàng Thiền Y nhất định điên rồi.