Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1565 - Chương 1567: Một Cước Đá Bay

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1566" class="block_" lang="en">Trang 783# 2

 

 

 


Chương 1567: Một cước đá bay

Chương 1567: Một cước đá bay



Chương 1567: Một cước đá bay
- Thần Vương cấp năm? Đùa giỡn cái gì?
- Trong đầu Nam Hoàng thần quốc tràn phân vào sao!
- Sao lại thế này? Không phải Nam Hoàng còn có Nam Hoàng Tiễn sao?
- Nam Hoàng đây là bình nứt không sợ bể? A không... đây là ném mặt mình ở trên mặt đất để cho người ta giẫm lên sao?
- Lấy thực lực của Nam Hoàng Tiễn, chưa hẳn không thể thắng được Kỳ Hàn Sơn. Cho dù cam chịu, cũng quá khó coi chút đi.
..
Kinh ngạc, khó hiểu, cười vang, nhạo báng... bị ánh mắt với sóng âm đến từ bốn phương tám hướng bao phủ, Nam Hoàng gần như không ai dám ngẩng đầu, cả đời bọn họ đều chưa từng cảm thấy dọa người như thế.
Đông Khư Thần Quân nghiêng đầu liếc nhìn Nam Hoàng Thần Quân, châm chọc cười:
- A, Nam Hoàng đây là cố ý ghê tởm chúng ta đi? Vốn là trời giáng phúc trạch, lại bị làm thành cục diện khó coi như thế, chậc chậc.
Trước đây, cuộc chiến Trung Khư từng xuất hiện hạn chót là Thần Vương cấp tám, lúc đó không chỉ trong chiến trường, sau khi chiến xong đều dẫn đến châm chọc đáng kể.
Lúc này, Nam Hoàng thế mà lại dưới tình huống Nam Hoàng Tiễn chưa xuất chiến đã phái ra một Thần Vương cấp năm!
Đây trừ bỏ lột da mặt mình ghê tởm người khác, ghê tởm cuộc chiến Trung Khư ra, còn có thể có giải thích gì khác?
Đông Khư Thần Quân mới vừa nói xong, đột nhiên chân mày chợt động:
- Hả? Vân Triệt?
- Tại sao lại là hắn!
Bên tai hắn đồng thời truyền đến giọng nói kinh ngạc rõ ràng của Đông Cửu Khuê.
Đông Cửu Khuê nói:
- Hắn chính là Vân Triệt đã xưng bá ở biên giới phía đông! Tuyệt đối sẽ không sai, vì sao hắn lại ở bên chỗ Nam Hoàng thần quốc?
Đông Tuyết Từ cười ha hả:
- Tiểu tử này chạy tới bên chỗ Nam Hoàng kia thì cũng thôi đi, lại còn giống như con chó bị người đẩy ra làm chê cười. Thú vị thú vị! Phen này, sợ rằng sẽ lập tức danh chấn Đông Khư, ha ha ha ha.
- Hừ! Lấy sắc mặt kia dùng để dọa người chính là lựa chọn tuyệt hảo.
Đông Tuyết Nhạn cũng ghét bỏ nói.
Đông Tuyết Từ và Đông Tuyết Nhạn nói khiến Đông Khư Thần Quân và Đông Cửu Khuê đồng thời liếc mắt:
- Sao lại thế này? Không phải ngươi không đợi được hắn đến sao?
- Hắn thật sự không đến tông môn, mà đi thẳng tới Trung Khư giới, vừa khéo bị ta gặp được. Hắn ngỗ nghịch ý tứ Đông Khư ta, chẳng những không bồi tội và ngượng ngùng gì, ngược lại nói năng lỗ mãng, hiển nhiên vốn không để Đông Khư tông ta vào trong mắt.
Giờ phút này nói đến, Đông Tuyết Từ đã không khó chịu, ngược lại cảm thấy khoái trá sâu sắc:
- Vì thế khi hắn tìm đến nơi nương tựa, ta liền kêu Tuyết Nhạn thu hồi Đông Khư lệnh ban thưởng cho hắn, để cho hắn trục xuất. Hừ, nếu không phải ở Trung Khư giới, chỉ bằng lời nói hành động của hắn, ta đã sớm tự mình ra tay đánh gãy tứ chi của hắn.
- Vân Triệt bị đại ca và ta đuổi đi rồi, chắc tự biết không có khả năng tiếp tục lăn lộn ở Đông Khư giới, vì thế không biết xấu hổ đến tìm Nam Hoàng nương tựa, kết quả lại vào thời điểm này, giống như vai hề bị Nam Hoàng đẩy ra, ha.
Đông Tuyết Nhạn cười nhẹ một tiếng, nghĩ đến một tháng trước nàng còn tự mình đi biên giới phía đông mời Vân Triệt, rất có cảm giác hổ thẹn.
Chân mày Đông Cửu Khuê cau chặt.
Thần sắc Đông Khư Thần Quân cũng không dao động, hỏi:
- Thật không ngờ? Cửu Khuê, không phải ngươi nói huyền lực của hắn chỉ có Thần Vương cảnh cấp một sao?
Đông Cửu Khuê nói:
- Lúc đó ta chứng kiến chính là như thế. Nhưng mà hiển nhiên, trên người hắn chắc có huyền khí ẩn nấp tu vi, không có khả năng trong một tháng lại có tiến cảnh như thế. Tu vi hiện ra hiện giờ của hắn cũng nhất định không phải là thật sự... Dù sao, chuyện hắn đánh bại Vẫn Dương kiếm chủ và Minh Bằng lão tổ đều không phải giả dối.
- Cửu gia có tận mắt nhìn thấy?
Đông Tuyết Từ hỏi.
Đông Cửu Khuê lắc đầu:
- Chưa từng. Nhưng lấy kiến thức của ta, hắn chắc chắn có chỗ hơn người.
Đông Tuyết Từ chậm rãi nói:
- Nói cách khác, đánh giá lúc trước của Cửu gia đối với hắn thủy chung cũng chỉ là suy đoán mà thôi. Nếu đã đoán sai, Đông Khư tông ta chẳng phải bị hắn coi làm khỉ đùa giỡn?
- Thôi, coi như người này chưa từng tồn tại ở Đông Khư tông.
Đông Khư Thần Quân nói. Cho dù Vân Triệt thật sự dùng huyền khí nào đó ẩn đi tu vi, không chừng cũng Thần Vương cấp mười, Đông Khư chiến trận không thiếu một hắn, đuổi cũng đuổi rồi.
Hắn vốn nóng lòng tìm kiếm hỗ trợ bên ngoài cường đại, là lo lắng Nam Hoàng quật khởi.
Bây giờ còn lo lắng cái khỉ gì.
Bắc Hàn Thần Quân đứng lên, lạnh lùng nói:
- Nam Hoàng! Các ngươi xác định kêu người này xuất chiến?
- Đương nhiên.
Đáp lại là Nam Hoàng Thiền Y.
Mới vừa rồi bọn họ còn đang hoài nghi có phải người tự xưng là Vân Triệt này tự chủ trương cố tình tiến vào chiến trường hay không, nhưng mà lời đáp lại của Nam Hoàng Thiền Y lại không hề do dự.
Chân mày Bắc Hàn Thần Quân nhíu lại:
- Nơi này là cuộc chiến Trung Khư, không phải là nơi diễn hề!
Một câu nói vô cùng chói tai, nói đến người của Nam Hoàng đều mặt đỏ tai hồng.
Nam Hoàng Tiễn còn đứng ở đó, lại để cho một Thần Vương cấp năm vào chiến trường... Đây chẳng phải diễn hề thì là gì?
Nam Hoàng Thiền Y thản nhiên nói:
- Diễn hề? Lời này của Bắc Hàn Thần Quân, ta nghe không hiểu. Hắn vào cuộc chiến Trung Khư, có vi phạm quy tắc gì không?
Bắc Hàn Thần Quân nở nụ cười:
- A, rất tốt. Đường đường Nam Hoàng thần quốc lại bày trò hề như thế, cùng tồn tại ở U khư, kể cả bổn vương đều cảm thấy hổ thẹn sâu sắc. Nếu như thế, ổn vương sẽ đến cẩn thận nhìn xem phong thái người áp trận của Nam Hoàng ngươi!
Tay hắn vung lên:
- Tây Khư Kỳ Hàn Sơn, Nam Hoàng Vân Triệt, khai chiến!
- Kỳ tông chủ, tốc chiến tốc thắng. Chiến trường Trung Khư không phải nơi phế vật xứng lưu lại!
Tây Khư Thần Quân nói, không phải là truyền âm, mà nói ra ở trước mặt mọi người.
Gương mặt Kỳ Hàn Sơn vẫn run rẩy, ở chiến trường thuộc về Thần Vương đỉnh phong như cuộc chiến Trung Khư này lại vẫn gặp được một đối thủ là Thần Vương cấp năm, nói ra đều là một chuyện hạ thấp bản thân.
Sau khi Bắc Hàn Thần Quân kêu lên hai chữ “Khai chiến”, hắn vẫn không nhúc nhích, kể cả khí tức đều không vận chuyển. Ra tay trước? Hắn ném không nổi.
Bên tai truyền đến mệnh lệnh “Tốc chiến tốc thắng” của Tây Khư Thần Quân, hắn mới cuối cùng giơ bàn tay lên, nhếch khóe miệng, nói với Vân Triệt:
- Có nghe không, nơi này không phải là nơi loại phế vật như ngươi nên lưu... Cút xuống đi!
Giọng nói vừa dứt, thân hình hắn chợt lóe, cuốn động lên một luồng gió bão nhằm thẳng vào Vân Triệt, năm ngón tay thành trảo, che thẳng thiên linh, hiển nhiên muốn ném thẳng Vân Triệt ra khỏi chiến trường bằng tư thái sỉ nhục nhất.
Vân Triệt vẫn không nhúc nhích, giống như từ đầ đã không chuẩn bị phản kháng. Nửa đại cảnh giới, chênh lệch vĩ đại không cách nào dùng thủ đoạn gì để bù lại, phản kháng cũng không có chút ý nghĩa nào, trực tiếp bị thua còn có thể bớt bị trào phúng với mắt lạnh.
Tất cả mọi người vô cùng tin tưởng, trong nháy mắt tiếp theo Vân Triệt cũng sẽ bị quét ngang xuống khỏi sân, cuộc chiến Trung Khư lần này Nam Hoàng thần quốc cũng chỉ chấp nhận sỉ nhục này mà kết thúc.
Vốn nếu như Nam Hoàng Tiễn xuất chiến, Nam Hoàng thần quốc còn có một chút khả năng cứu vãn thể diện. Cho dù bị đánh bại, ít nhất cũng có thể triển lộ ra một phen sáng rọi chói mắt sau cùng của Nam Hoàng nhất mạch. Mà bọn họ lại lựa chọn đẩy ra một Thần Vương cấp năm... Có lẽ thật sự dưới nổi giận cực độ, dùng cái này đến để ghê tởm toàn bộ cuộc chiến Trung Khư.
Chỉ có Thiên Diệp Ảnh Nhi, nàng hờ hững ngồi ở đó, hai mắt nhắm chặt, đầu cúi xuống, từ đâu không hề nhìn vào chiến trường một lần.
Bởi vì vốn không cần nhìn.
Hồi tưởng lại đại hội huyền thần năm đó ở đông thần vực, Vân Triệt lấy tu vi Thần Kiếp cảnh vào cuộc chiến phong thần, dẫn tới bao nhiêu thổn thức, sau đó lại không biết lật ngửa ra bao nhiêu tâm hồn.
Vân Triệt, sự hiện hữu của hắn giống như để đảo điên lẽ thường với nhận thức!
Kỳ Hàn Sơn nháy mắt tới gần, bàn tay cuốn động lên hắc mang cách đầu Vân Triệt chỉ có chừng hai thước. Đúng lúc này, Vân Triệt yên lặng hồi lâu đột nhiên đá ra một cước, nhằm thẳng vào bụng Kỳ Hàn Sơn.
Rầm ----
Một âm thanh nổ vang, nặng nề còn giống như nổ vang trong lục phủ ngũ tạng mỗi người. Huyền khí quanh thân Kỳ Hàn Sơn lập tức tán loạn, thân hình cong thành một góc vuông khoa trương, hung hăng bay rớt ra ngoài, một chớp mắt xuyên qua chiến trường, nện xuống khu vực của Tây Khư tông.
Ầm ầm ầm --
Kỳ Hàn Sơn rơi xuống đất, thân thể lại cày ra một rãnh sâu dài vài dặm ở trên đất, mới cuối cùng dừng lại.
Chiến trường Trung Khư lập tức yên tĩnh, mọi người như đột nhiên bị gắt gao bóp chặt yết hầu, hai mắt trợn tròng, miệng há hốc, thật lâu không phát ra được một chút âm thanh.
Vân Triệt người bị bọn họ dự đoán vốn nên bị thương nặng ném ra khỏi chiến trường kia, hắn vẫn đứng ở trung tâm chiến trường, dưới chân không hề thay đổi vị trí, trên người không hề có một chút tro bụi.
“...” Sau rèm châu, mắt đẹp của Nam Hoàng Thiền Y chợt hiện lên quang mang kỳ lạ hết sức tươi đẹp.
Ở trong từng đôi mắt hoảng sợ như gặp quỷ thần, Vân Triệt lại tỏ vẻ lạnh lùng, không hề có bất cứ một chút thái độ kích động, lạnh lẽo còn giống như tiện tay chụp chết một con muỗi bay qua.
Chiến trường phía nam truyền đến giọng nói nhỏ thản nhiên của Nam Hoàng Thiền Y:
- Tây Khư Giới Vương nói không sai, phế vật thật sự không có tư cách ở lại chiến trường này.
“...” Tây Khư Thần Quân khựng lại ở đó, không hề phản ứng.
- Này... này...
Nam Hoàng Mặc Phong, Nam Hoàng Tiễn... toàn bộ bọn họ giật mình ở đó, ánh mắt, thậm chí đầu óc đều hơi hoảng hốt.
Nam Hoàng Thần Quân vô thức đứng lên, gắt gao nhìn chằm chằm vào Vân Triệt... kể cả hắn cũng vốn không thể tin nổi và hai mắt của mình.
Tĩnh mịch, vẫn tĩnh mịch. Cuộc chiến Trung Khư chưa bao giờ xuất hiện không tiếng động lâu như thế. Bởi vì cuộc chiến Trung Khư chưa bao giờ xuất hiện một màn vớ vẩn tuyệt luân như thế.
- Cái này... sao... sao lại thế này?
Đông Tuyết Từ vốn định xem kết cục thê thảm của Vân Triệt như bị người chặn đầu ngấm ngầm đả kích, triệt để ngơ ngác ở đó, thẫn thờ hồi lâu.
- A... a a!
Một tiếng khàn khàn vô cùng thống khổ phá vỡ yên tĩnh làm cho người ta hít thở không thông, bên trong cát bụi, Kỳ Hàn Sơn chợt đứng lên, hắn hung hăng lườm về phía Vân Triệt, miệng mở ra, giống như định gầm rú cái gì đó, nhưng còn chưa nói ra khỏi miệng, một ngụm máu tươi đã điên cuồng phun ra... Sau đó máu tươi lại hóa thành suối máu, từ trong miệng hắn, thất khiếu giống như điên phun trào ra, cả người cũng ngã thẳng tắp về phía sau, lần này không hề đứng lên nữa.
- Kỳ... Kỳ tông chủ?
Đệ tử của Kỳ Vương tông phát ra âm thanh run rẩy nơm nớp lo sợ, Tây Khư Thần Quân xoay người hạ xuống, rơi vào bên cạnh Kỳ Hàn Sơn, huyền khí đảo qua, sắc mặt nhất thời trở nên là cho người ta vô cùng sợ hãi. Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Vân Triệt, ánh mắt ba phần tức giận, lại bảy phần hoảng sợ:
- Ngươi...
Kỳ Hàn Sơn chính là ngũ tạng đều nứt, kinh mạch toàn thân bị chặt đứt gần nửa! Nếu không cứu trị, thậm chí sẽ có nguy hiểm đến tính mạng.
Hắn vô cùng rõ ràng tu vi của Kỳ Hàn Sơn. Mà mới vừa rồi Kỳ Hàn Sơn rõ ràng chỉ trúng một kích của Vân Triệt... Nhưng lại bị thương nặng đến nông nỗi như vậy!?
Đối mặt với Tây Khư Thần Quân căm tức, Vân Triệt coi như không nhìn thấy, không hề phản ứng lại.
Nam Hoàng Thiền Y mở miệng lần nữa:
- Tây Khư Thần Quân có chuyện muốn nói? Đã biết hắn là một phế vật, lại vẫn còn phái hắn xuất chiến, chẳng lẽ Tây Khư Giới Vương đang nói cho người đời biết Tây Khư giới ngươi cũng chỉ còn lại có phế vật rồi?
Giọng nói rõ ràng êm ái như vậy, nhưng lại từng chữ mang theo trào phúng chói tai đâm vào lòng.
Câu nói trước đó của Tây Khư Thần Quân “Tốc chiến tốc thắng. Chiến trường Trung Khư không phải là nơi phế vật lưu lại”, bị nàng nhẹ nhàng bâng quơ lại vô cùng hung ác hung hăng ném lại lên mặt hắn.
Ánh mắt Tây Khư Thần Quân đột nhiên âm hàn. Thân là Giới Vương Tây Khư giới, trong ngày thường cho tới nay thừa nhận đều là ánh mắt kính sợ, ai dám nói như thế với hắn... Nếu là Nam Hoàng Thần Quân thì cũng thôi, Nam Hoàng Thiền Y, vẫn chỉ là nữ tử tiểu bối!
Nam Hoàng Thiền Y đảo mắt đi, lại không liếc nhìn Tây Khư Thần Quân nữa, mà nhìn về phía Bắc Hàn Thần Quân:
- Bắc Hàn Giới Vương, “Trò hề” này của Nam Hoàng ta diễn như thế nào? Nếu còn cho ngươi thỏa mãn, ngươi có nên tuyên đọc thắng bại rồi không!
Vô số ánh mắt thủy chung tập trung ở trên người Vân Triệt, nhưng những tầm mắt này lại có biến hóa long trời lở đất so với trước. Thần Vương cấp năm được mọi người tiếp nhận là chê cười này, hắn thế mà lại một kích đánh bại Kỳ Hàn Sơn... có lẽ là Kỳ Hàn Sơn khinh địch sơ suất, nhưng Kỳ Hàn Sơn bị bại trong khoảnh khắc vẫn là sự thật sống sờ sờ hiện ra trước mắt, lại còn trọng thương hôn mê ngay tại chỗ.
Mà ngoài Vân Triệt, Nam Hoàng Thiền Y... Nam Hoàng thái nữ tính tình lạnh nhạt mềm mỏng trong tin đồn với trong nhận thức này, thiên phú huyền đạo thiên về trung dung ở trong Nam Hoàng, chỉ có dung nhan tuyệt mỹ siêu phàm, hôm nay nàng chẳng những cự tuyệt tấm lòng của Bắc Hàn Sơ ngay trước mặt mọi người, giờ phút này càng một lời đâm thẳng vào Tây Khư Thần Quân, đối mặt với Bắc Hàn Thần Quân thế mà lại từng chữ mang trào phúng!
Không chỉ có người khác, kể cả trên dưới Nam Hoàng đều ngạc nhiên thật lâu. Bọn họ nhìn Vân Triệt, nhìn Nam Hoàng Thiền Y, đều có một cảm giác hư ảo thật sâu.



 

 

 

Bình Luận (0)
Comment