Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1566 - Chương 1568: Phế Trong Nháy Mắt

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1567" class="block_" lang="en">Trang 784# 1

 

 

 


Chương 1568: Phế trong nháy mắt

Chương 1568: Phế trong nháy mắt



Chương 1568: Phế trong nháy mắt
Bắc Hàn Thần Quân thật sự ngây người ở đó, chính là hồi lâu quên tuyên đọc thắng bại. Giọng nói của Nam Hoàng Thiền Y lọt vào trong tai, hắn mới xem như chân chính hoàn hồn, sắc mặt nhất thời hơi khó coi.
- Hả?
Hai tròng mắt của Bắc Hàn Sơ động liên tục, ánh mắt nhìn Nam Hoàng Thiền Y mang theo mới mẻ hơi mãnh liệt, hắn cũng không biết Nam Hoàng Thiền Y lại vẫn có một mặt như vậy.
Nàng trong ấn tượng, rõ ràng lạnh nhạt giống như nước, mềm mại như gió, có khi liên tục mấy năm đều không hiện thân trước mặt người khác một lần.
Mà phía sau hắn, ánh mắt của Bất Bạch thượng nhân lại chăm chú khóa ở trên người Vân Triệt.
Mới vừa rồi khi Vân Triệt ra đòn nện lên trên người Kỳ Hàn Sơn, phóng thích ra rõ ràng là huyền lực của Thần Vương cấp năm!
Khí tức của bản thân còn có thể thông qua huyền khí đặc thù ẩn nấp hoặc áp chế. Nhưng lực lượng bỏ ra, là cho dù như thế nào đều khó có khả năng giả bộ được.
Đó chính là huyền khí của Thần Vương cảnh cấp năm không thể nghi ngờ, cũng chứng minh tu vi của Vân Triệt thật sự là Thần Vương cấp năm... Nhưng mà, lấy lực lượng Thần Vương cấp năm đánh ra, so với bọn họ... so với trong nhận thức của những Thần Quân cường đại này, còn cường đại, bá đạo hơn không biết bao nhiêu lần!
- Tây Khư Kỳ Hàn Sơn bại... Nam Hoàng Vân Triệt thắng.
Giọng nói tuyên đọc cuối cùng vang lên, nhưng âm điệu rõ ràng không giống với bất cứ một lần nào trước đó.
- Sao... sao lại thế này?
- Kỳ tông chủ... hắn bại như thế nào? Tiểu tử họ Vân này, không phải chỉ là Thần Vương cấp năm thôi sao?
- Giả dối đi... Chẳng lẽ là do Kỳ tông chủ khinh địch sơ suất? Nhưng mà cho dù là khinh địch, cũng không đến mức...
...
Theo Bắc Hàn Thần Quân tuyên đọc, yên tĩnh làm cho lòng người ta sợ hãi cuối cùng mới bị phá nát, tiếng bàn luận xôn xao vang lên, sau đó càng lúc càng lớn, dần dần không thể vãn hồi.
Trong tiếng huyên náo, Bắc Hàn Thần Quân nhìn Nam Hoàng Thiền Y, lạnh lùng nói:
- Nam Hoàng chín trận bại, chẳng lẽ còn không đủ xấu? Hiện giờ chẳng qua do Kỳ Hàn Sơn khinh địch, lộ ra sơ hở, mới khiến cho các ngươi thắng được một trận, đắc ý như vậy cũng quá khó coi đi.
Cuộc chiến Trung Khư đến giờ phút này, Bắc Hàn thành còn có thể xuất chiến năm người, Tây Khư tông và Đông Khư tông đều ba người, còn Nam Hoàng... chỉ có một mình Vân Triệt đang đứng trên chiến trường.
Tuy rằng chiến cuộc đột nhiên xuất hiện một biến số quỷ dị. Nhưng chênh lệch to lớn như thế, biến số này cơ bản không có khả năng tạo thành ảnh hưởng mang tính thực chất đối với kết quả. Kết cục Nam Hoàng lót đáy vẫn là xác định, không có khả năng gì khác... Chính là thoáng cứu vãn một chút thể diện mà thôi.
Nam Hoàng Thiền Y vẫn chưa đáp lại.
- Trận tiếp theo, Đông Khư xuất chiến!
Ánh mắt Đông Khư Thần Quân đảo qua, nói:
- Tuyết Từ, con lên.
Đông Tuyết Từ hơi sững sờ, chân mày căng thẳng:
- Được! Hài nhi ước gì tự tay giáo huấn hắn.
- Không nên khinh địch.
Đông Cửu Khuê trầm giọng nói.
- Yên tâm, ta cũng không ngu xuẩn giống như Kỳ Hàn Sơn.
Đông Tuyết Từ bỏ lại một lời, phi thân lên, rơi vào trên chiến trường.
Khi Vân Triệt đối chiến với Kỳ Hàn Sơn, tất cả mọi người đều cho rằng là một trò hề mà xem, mà trận này kết thúc quá nhanh, quá đột ngột, bọn họ thậm chí còn chưa thấy rõ được Kỳ Hàn Sơn bại như thế nào. Cho nên lần này tất cả người đang xem cuộc chiến đều trừng lớn mắt, e sợ lại lỡ mất bất cứ một chi tiết nào.
Bọn họ muốn xác nhận, tất cả mới vừa phát sinh có phải là ảo giác oanh liệt nhất thời hay không.
Nhìn Vân Triệt, Đông Tuyết Từ không nhanh không chậm xoay xoay cổ tay:
- Vân Triệt, lại gặp mặt, tư vị làm chó cho Nam Hoàng như thế nào? A, lại nói, hình như ngươi cũng có chút bản sự, cũng khó trách Nam Hoàng gấp không thể chờ thu lưu ngươi. Chỉ tiếc, ở Đông Khư ta, ngươi chẳng qua chỉ là đồ bỏ chúng ta khinh thường thu lưu.
Vân Triệt không hề phản ứng lại.
Đông Tuyết Từ cười híp mắt nói:
- Đến đây đi, cứ việc lấy ra bản sự mới vừa rồi ám toàn Kỳ Hàn Sơn của ngươi ra đi. Để cho ta thử kiến thức xem đại năng lực của Thần Vương cấp năm!
Lời nói, vẻ mặt của hắn đều tràn đầy khinh miệt, giống như đang đối mặt với một con kiến không đáng để nhắc tới. Nhưng thật ra trong lòng hắn lại tuyệt đối không hề thoải mái giống như ngoài mặt... Hắn không phải là người mù, hình ảnh Vân Triệt một kích đả thương Kỳ Hàn Sơn đều tạo thành tâm lý đánh sâu vào đối với bất cứ một kẻ nào.
Nhưng chỗ sâu ý thức, hắn đương nhiên tuyệt đối không cho rằng mình không thắng được Vân Triệt... Dù thế nào, chẳng qua chỉ là một Thần Vương cấp năm mà thôi!
Chuyện vớ vẩn này chỉ có khả năng xuất hiện một lần, chỉ cần mình đủ nghiêm cẩn, làm sao có thể bại được!
Hắn nói những lời này có ý chọc giận Vân Triệt, nhưng mà Vân Triệt trong tầm mắt lại giống như một khối thạch điêu xơ cứng, không hề phản ứng chút nào đối với lời hắn nói, đôi tròng mắt u ám chính là để cho hắn không hiểu sao sinh ra một cảm giác tim đập nhanh không nên có.
Nam Hoàng chiến trận, Nam Hoàng Thiền Y khẽ liếc nhìn Thiên Diệp Ảnh Nhi vẫn luôn luôn trong nhắm mắt dưỡng thần, chưa bao giờ liếc nhìn về phía chiến trường, đột nhiên lên tiếng nói:
- Dường như ngươi không hề lo lắng cho công tử nhà ngươi.
“...” Thiên Diệp Ảnh Nhi vẫn yên lặng không tiếng động, vốn khinh thường để ý tới.
Nàng cam nguyện để Vân Triệt tùy ý dâm nhục, nhưng ngoài Vân Triệt ra, trên đời này có thể để cho nàng nguyện ý liếc mắt nhìn chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Keng!
Trên chiến trường vang lên một tiếng, một thanh trường đao tối đen từ trống rỗng hóa chân thật, hiện lên ở trong tay Đông Tuyết Từ, mà vô số đao mang tối đen lại từ trống rỗng hóa chân thật, không gian quanh người hắn mở ra từng đường gợn sóng hắc ám.
- Hả? Đại ca thế mà lại vừa lên đã lấy Quỷ Khư đao ra, chẳng lẽ muốn trong một chiêu giết Vân Triệt sao?
Đông Tuyết Nhạn tỏ vẻ không hiểu. Quỷ Khư đao là một trong ma đao trấn tông của Đông Khư tông, cho dù lấy thực lực của Đông Tuyết Từ, muốn khống chế cũng phải tốn tiêu hao vĩ đại.
- Hừ, đến bây giờ ngươi còn tưởng rằng Vân Triệt chỉ là một Thần Vương cấp năm bình thường thôi sao!
Đông Khư Thần Quân nói, giọng nói hơi trầm thấp.
Đông Tuyết Nhạn ngẩn ra, sau đó sẵng giọng lại:
- Chẳng lẽ phụ vương cho rằng đại ca sẽ bại bởi hắn sao?
Giọng Đông Khư Thần Quân càng trầm:
- Tốt nhất sẽ không! Bằng không...
Ầm rầm!
Ma đao vung lên, trên chiến trường nhất thời cuốn lên sóng khí hắc ám làm cho người ta sợ hãi, chỉ một thoáng ánh sáng ảm đạm, gió lốc cuốn lấy ma tức hắc ám cắn máu xương người, trùm thẳng về phía không gian chỗ Vân Triệt.
- Hai tầng pháp tắc!
Chung quanh chiến trường vang lên một mảng lớn thầm kêu.
Đây là hắc ám và bạo phong đồng thời phóng thích, hai tầng lực lượng pháp tắc, nhưng lại kết hợp, khống chế không hề khó khăn, có thể nói hoàn mỹ, dẫn tới các Thần Quân đều liếc nhìn.
- Không thẹn là thiếu chủ được Đông Khư Thần Quân lựa chọn, quả nhiên thiên tư kinh người.
- Bên trong lực lượng của hắn mơ hồ còn có một chút ý tứ Thần Quân!
Bất Bạch thượng nhân đột nhiên mở miệng nói, hắn liếc nhìn Đông Tuyết Từ, đôi mắt luôn luôn vô thần cuối cùng lóe lên một chút khen ngợi trong nháy mắt:
- Ngàn năm sau, hắn có khả năng thành Thần Quân.
Bắc Hàn Sơ mỉm cười nói:
- Một thế hệ Đông Khư giới này, cũng là nhân tài xuất hiện lớp lớp. Nhưng mà so sánh ra, người tên Vân Triệt này lại cực kỳ thú vị.
Đông Tuyết Từ bước về phía trước một bước, một bước nặng hơn một bước, lực lượng hắc ám với bạo phong phong tỏa hoàn toàn triệt để không gian chỗ Vân Triệt. Mà Vân Triệt vẫn không nhúc nhích, giống như đã bị áp chế hoàn toàn.
Thực lực Đông Tuyết Từ bùng nổ ra làm cho người ta kinh ngạc, chính là đối mặt với một Thần Vương cấp năm, tình hình này luôn có một cảm giác khoa trương.
Đông Tuyết Từ cũng không tiếp tục tỏ vẻ và nói lời miệt thị, hắn dừng bước tới, nhảy dựng lên, bạo phong và hắc ám đồng thời bùng nổ, ma đao trong tay cũng trong gió bão hắc ám đột nhiên chém xuống, xé ra một vết đao màu đen nhìn thấy mà ghê người trong không trung.
Rõ ràng muốn lấy mạng của Vân Triệt!
Hắc ám, bạo phong, ma đao... Bất cứ một thứ gì đều đáng sợ tuyệt luân, huống chi đồng thời bùng nổ.
Ác ý hạ sát thủ ở cuộc chiến Trung Khư, rất có thể sẽ phải chịu chế tài. Nhưng mà, nếu như có thể trực tiếp chính tay đâm Vân Triệt, cho dù hắn vì vậy mà bị trục xuất ra khỏi chiến trường hắn cũng nhận... Còn chưa từng có ai để cho hắn không thoải mái như vậy!
Phụt rầm!
Một đao không hề giữ lại, nặng nề bổ vào trên người Vân Triệt không hề có động tác, giống như không cách nào tránh thoát được áp chế, lại xuyên thể mà qua, nện thẳng xuống đất.
- Cái...
Một đao này, có thể nói Đông Tuyết Từ dốc hết toàn lực, dưới ứng phó không kịp, hắn chợt lảo đảo một cái về trước.
Hắc ám với bạo phong hoàn toàn bùng nổ trải rộng ra một lĩnh vực hủy diệt vĩ đại, dưới hắc ám tràn ngập, không ai có thể thấy rõ được trong đó xảy ra chuyện gì.
Đông Tuyết Từ một đao vung vô ích, lao thẳng tới trên mặt đất, mà bên người hắn, một bóng người như quỷ mị hư vô ra tay, cánh tay chìa ra, nhẹ nhàng bâng quơ lấy đi ma đao trong tay hắn.
Ma đao vào tay, phát ra tiếng rít giãy giụa. Hắc mang chợt lóe lên trên tay Vân Triệt, ma đao giãy giụa lập tức hóa thành sợ run khuất phục... Còn Đông Tuyết Từ, hắn chính là hoàn toàn mất đi liên hệ linh hồn với ma đao.
Trong phút giây này, Đông Tuyết Từ kinh hãi đến suýt chút nữa hồn bay lên trời, hắn đột nhiên cong người, nhìn chằm chằm về phía Vân Triệt gần ngay trong gang tấc... Quanh thân Vân Triệt, gió bão gào thét, hắc ám đang cắn nuốt, nhưng trên dưới toàn thân Vân Triệt chính là lông tóc vô thương, kể cả góc áo đều không nhìn thấy một chút dấu vết bị mang lên, giống như ảo giác lực lượng của bản thân chính là vô dụng đối với Vân Triệt.
- Ngu... ngốc.
Vân Triệt cúi đầu lên tiếng, một quyền đã nện lên trên ngực Đông Tuyết Từ hoàn toàn bị dọa ngốc.
Tiếng xương ngực gãy rõ ràng đến điếc tai, lục phủ ngũ tạng nứt vụn trong chớp mắt, một luồng sóng khí vĩ đại xuyên ra từ phía sau lưng hắn... Hắn cảm giác thân thể của mình bị xuyên thủng, thân thể Thần Vương đỉnh phong của hắn, hoàn toàn bị một quyền... một quyền của một Thần Vương cấp năm xuyên thủng!?
Nhưng mà, thân thể của hắn lại cứ cố định tại chỗ, không bay rớt ra ngoài, cho đến Vân Triệt lật tay ném ma đao trong tay ra.
Bốp!!
Thân đao hung hăng đập lên trên mặt Đông Tuyết Từ, một chùm huyết vụ nổ tung ở trên mặt hắn, Đông Tuyết Từ phát ra một tiếng hét giống như ác quỷ, bay ngang lên, nhào thẳng về phía Đông Khư chiến trận.
Dưới hắc ám bao phủ vài giây, không ai thấy rõ xảy ra chuyện gì. Lúc trước bọn họ rõ ràng nhìn thấy Vân Triệt bị lực lượng của hai tầng pháp tắc do Đông Tuyết Từ bùng nổ ra áp chế, cho đến ma đao gần thân đều không hề có sức phản kháng.
Nhưng chẳng qua chỉ trong khoảnh khắc, bắn máu bay ra từ trong hắc mang lại không phải là Vân Triệt mà là Đông Tuyết Từ!
Cùng nhau bay ra còn có ma đao ngưng tụ lực lượng cực hạn mới vừa rồi còn ở trong tay hắn!
- Tuyết Từ!
- Thiếu chủ!!
Toàn bộ Đông Khư chiến trận hoảng hốt, cả đám đều bổ nhào mà ra, Đông Khư Thần Quân lập tức dời không, đón lấy Đông Tuyết Từ từ trên không, kiếm tra thương thế của hắn, sắc mặt nhất thời trở nên vô cùng khó coi.
- Phụ...vương...
Đông Tuyết Từ miễn cưỡng còn có chút ý thức, ánh mắt khẽ mở lại vô cùng trống rỗng... Rõ ràng, chính là bị một quyền của Vân Triệt... Rõ ràng, Vân Triệt chính là một Thần Vương cấp năm...
Ác mộng... đây nhất định là ác mộng!
- Câm miệng!
Đông Khư Thần Quân trầm giọng gầm nhẹ, bàn tay che trên ngực hắn, khí tức Thần Quân mãnh liệt tuôn xuống, cố hết sức áp chế thương thế cho hắn, nhưng thân thể của Đông Khư Thần Quân lại đang phát run, toàn thân tức giận và sát khí hỗn loạn tán loạn, bất cứ lúc nào đều có thể triệt để không khống chế được.
Thương tổn của Đông Tuyết Từ không đến mức đến chết.
Nhưng bị phế hơn phân nửa!!
Cho dù hắn dốc tất cả tài nguyên cao cấp nhất toàn tông, kể cả toàn bộ Đông Khư giới rộng lớn lên trên người Đông Tuyết Từ, tu vi của Đông Tuyết Từ cũng sẽ không còn khả năng bước vào thần đạo.
Mà một huyền giả không thể vào thần đạo, ở tinh giới trung vị, thậm chí toàn bộ bắc thần vực đều không khác gì phế nhân.
Đông Cửu Khuê cấp tốc tìm tới, hắn nhận thấy được Đông Khư Thần Quân không thích hợp, linh giác cấp tốc đảo qua, sắc mặt nhất thời lập tức thay đổi.
- Đại ca huynh ấy... huynh ấy như thế nào?
Đông Tuyết Nhạn bằng tốc độ nhanh nhất chạy tới, thất kinh nói.
Đông Cửu Khuê giật mình hồi lâu, mới vô lực nói ra:
- Phế rồi...
Rầm ----
Như một tiếng sấm rền nổ vang trong đầu người của Đông Khư, chấn động tất cả bọn họ ngơ ngác đi. Đông Tuyết Từ ngồi phịch ở đó toàn thân run lên, trong ánh mắt trừng lớn lập tức tràn đầy tơ máu.
Phế rồi...
Hai chữ này không phải đến từ người nào khác mà do chính miệng Đông Cửu Khuê nói ra! Ý nghĩa hắn thật sự bị phế đi, triệt để bị phế đi, không còn khả năng cứu vãn!
Trở thành phế nhân, hắn sẽ không còn là thái tử Đông Khư, địa vị của hắn, độ cao cuộc đời của hắn thoáng chốc vĩnh viễn ngã vào đáy cốc âm u nhất, sẽ không còn ai ngưỡng vọng hắn, hâm mộ hắn, kính sợ hắn, mà trở thành một phế vật quá mức phổ thông, lại hèn mọn đến bất cứ huyền giả nào đều có thể trào phúng, miệt thị, thương hại hắn!
Sắc mặt của Đông Tuyết Nhạn trở nên trắng bệch, nàng mất hồn mất vía một trận:
- A... không... không có khả năng... không thể nào là thật...
Đột nhiên, ánh mắt của nàng trợn ngược, phát ra tiếng thét mang theo âm khóc:
- Vân Triệt... là Vân Triệt! Hắn dám khiến đại ca... phụ vương, giết hắn đi, nhất định phải giết hắn đi!
Bốp!!
Đông Khư Thần Quân đột nhiên quay lại, một chưởng vỗ lên trên mặt Đông Tuyết Nhạn, đánh bay nàng ra ngoài rất xa, tiếng bạt tai vô cùng vang dội kia gần như vang vọng toàn bộ chiến trường.
Sắc mặt Đông Khư Thần Quân xanh mét, hắn thở hổn hển nói:
- Nếu không phải các ngươi không coi ai ra gì, vô tri ngu xuẩn, tự chủ trương đuổi hắn ra, hắn vốn nên là người của Đông Khư chiến trận ta, sao lại đi Nam Hoàng chứ!
- Đây đều là... gieo gió gặt bão!!
- A... a... a...
Đông Tuyết Từ phát ra tiếng kêu rên rỉ tuyệt vọng không thuộc về mình, thân thể điên cuồng run rẩy, như một ấu trùng sắp chết.
Đông Tuyết Nhạn ôm lấy khuôn mặt một nửa tái nhợt, một nửa màu đỏ của mình, ngồi phịch trên đất không nhúc nhích... Chính là cho tới bây giờ, đã sớm không có cơ hội hối hận.



 

 

 

Bình Luận (0)
Comment